Chương 41
Chiết Chỉ Mã Nghị
26/04/2014
Chiếc Roger bảng số đặc biệt của thành G bị bảo vệ cao ốc chặn lại, cửa sổ xe hạ xuống, bảo vệ nhìn thấy Lương Mục Trạch ngồi ở ghế phụ lập tức nâng thanh cản đường lên.
Đổng Chí Cương nhìn kiến trúc vườn hoa ngoài cửa sổ, anh thật sự không có khái niệm gì với giá phòng ở đây, nhưng anh có thể khẳng định, giá phòng của tiểu tử này nhất định không rẻ!! Đá đá thành ghế phụ, "Tiểu tử động tác của cậu thật nhanh nhẹn, đã đánh vào nội bộ rồi."
Lương Mục Trạch không nói lời nào. Xe dưới sự chỉ huy của anh dừng ở phía dưới cao ốc. Nhân viên quản lý cao ốc xuyên qua cửa kiếng nhìn thấy Lương Mục Trạch, cười khanh khách mở cổng lớn ra, Đổng Chí Cương nhíu mày.
Đứng ở trước cửa nhà mình, Lương Mục Trạch vuốt ve cái chìa khóa, cuối cùng vẫn lựa chọn nhấn chuông cửa.
Mở cửa là Lan Tử Ngọc, trước cửa là một vị thanh niên mặc quân trang, giữa hai lông mày anh khí mười phần, thân hình cao lớn, rất cung kính nói với bà: "Chào cô."
"Mục Trạch?" Lan Tử Ngọc vui mừng, toét miệng cười vui vẻ, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.
Đổng Chí Cương bị Lương Mục Trạch ngăn trở càng nhíu chân mày sâu hơn. Cảm thấy Lương Mục Trạch không chỉ đánh vào nội bộ, còn kéo mẹ vợ tương lai đến trận doanh mình, tình trạng trước mắt đã là 2 thắng 1 Phó Tư Lệnh Hạ. . . .
"Đây là đại đội trưởng của cháu." Lương Mục Trạch tránh ra một bước, giới thiệu.
Đổng Chí Cương đứng nghiêm chào, "Chị dâu, em là Đổng Chí Cương, Phó Tư Lệnh Hạ là lãnh đạo cũ trước kia của em."
"A Tiểu Đổng à, mau vào mau vào." Lan Tử Ngọc mặt mày hớn hở đón hai người vào cửa. Tài xế đi theo phía sau mang một ít quà vào đặt trong phòng khách, kính lễ xong mới rời đi.
Lương Mục Trạch vào phòng liền nhìn chung quanh, Đổng Chí Cương vỗ vào đầu anh cái "bạch", hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Ngay sau đó nói với Lan Tử Ngọc đang vội vàng pha trà: "Chị dâu ngài đừng khách khí, nước lọc là được."
"Vậy không được, sau này lão Hạ biết tôi không chiêu đãi chiến hữu cũ của ông ấy tốt, khẳng định phê bình tôi."
Cách pha trà của Lan Tử Ngọc thành thạo hơn Hạ Sơ, mùi vị cũng đúng hơn. Lương Mục Trạch thưởng thức ly trà Long Tĩnh ngon hơn một bậc này, nhưng lại không giống loại trà khiến anh không thể ngừng uống mà Hạ Sơ pha.
"Hạ Sơ không có ở nhà?" Đổng Chí Cương hỏi.
"Hôm nay con bé trực, sáng sớm phải đến bệnh viện, ai." Lan Tử Ngọc than thở, bà tới nhiều ngày rồi, mỗi ngày Hạ Sơ đều đi làm, căn bản không có thời gian cho bà.
"Công việc ở bệnh viện rất khổ cực."
Lan Tử Ngọc gật đầu, rồi sau đó nhìn Lương Mục Trạch nói: "Mấy ngày trước mới vừa nói điện thoại với mẹ cháu, còn nhắc đến cháu đó."
Tay Đổng Chí Cương đang bưng cái ly tử sa (một loại đất sét màu tím đen rất mịn ở Nghi Hưng) khựng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, lại nhìn Lan Tử Ngọc một lát.
"Bà ấy nói, chờ qua tháng 1, sẽ tới xem một chút." Lan Tử Ngọc nhìn Lương Mục Trạch trầm ổn không thích nói chuyện, tự tin, rồi lại không hề tự cao ương ngạnh, thật là càng nhìn càng thích.
Đổng Chí Cương càng cân nhắc càng thấy chuyện này có chút gì không đúng. Cha mẹ hai bên đã biết rồi sao? Nếu biết sao liên trưởng cũ còn phản đối?
Lan Tử Ngọc nhìn bộ dạng không rõ chân tướng của Đổng Chí Cương, cười giải thích: "Mẹ của Mục Trạch là bạn của chị, biết nhau nhiều năm rồi."
Đổng Chí Cương gật đầu cười, quay đầu liếc Lương Mục Trạch một cái. Lừa gạt, chỉ cậu có thể lừa gạt! ! !
"Lúc Hạ Sơ tới thành G, không chỗ nương tựa, liền đưa phòng này cho Hạ Sơ ở, Mục Trạch, cảm ơn cháu đã chăm sóc Hạ Sơ nửa năm qua."
"Phụt." Đổng Chí Cương phun hết cả ngụm trà lên mặt của Lương Mục Trạch.
Lương Mục Trạch phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ dính đầy nước.
"Chị dâu, chị nói cái gì?"
Lan Tử Ngọc hơi sững sờ nhìn hai người, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình nói không sai ? "Chị nói, cám ơn Mục Trạch chăm sóc Hạ Sơ. . . . Thế nào?"
"Chị dâu có ý là, phòng của Hạ Sơ là của Lương Mục Trạch hay sao?" Hai người ở chung? Ở chung? Ở chung? Khó trách liên trưởng cũ tức giận như vậy, nếu đổi lại là tôi, sẽ lột da cậu ta! ! ! Tuyệt không dễ dàng tha thứ! ! !
"Cô à, cháu đi rửa mặt." Lương Mục Trạch nhìn chằm chằm Đổng Chí Cương, thanh âm lạnh lùng.
Không khí rất lúng túng, Đổng Chí Cương không để ý tới Lương Mục Trạch, Lương Mục Trạch cũng không để ý Đổng Chí Cương. Bọn họ chỉ ngồi 20 phút rồi rời đi. Dọc theo đường đi, ai cũng không để ý tới ai, nhiệt độ trong xe rơi xuống điểm âm, tài xế run run rẩy rẩy lái xe, không nói câu nào, chỉ sợ nói sai sẽ bị mắng.
Hạ Sơ không muốn cho Lan Tử Ngọc đi, bà cũng không nỡ bỏ con gái, chỉ có thể bỏ mặc mình Hạ tướng quân lẻ loi hiu quạnh ở thành N, mặc cho ông gọi điện thoại thúc giục bà trở về mỗi ngày, bà cũng không chút cử động.
Cuối cùng đã tới lúc Hạ Sơ được nghỉ, thời gian ba ngày, cô dẫn Lan Tử Ngọc đi lòng vòng các khu ở thành G, chụp hình, nếm thử vài món ăn, thời gian ba ngày ào ào chảy qua như nước. Lúc trước luôn mong ngày nghỉ cô đơn trôi qua nhanh. Nhưng hôm nay, thời gian tốt đẹp lại qua cực nhanh.
Đến ngày Lan Tử Ngọc đi, Hạ Sơ không dám khóc, sợ mẹ lo lắng, cười hì hì ôm bả vai của bà nói giỡn: "Nếu như không phải bởi vì đồng chí lãnh đạo không thể rời bỏ mẹ, con sẽ không để mẹ đi đâu."
"Ở thành G thế này được không? Vừa chịu khổ, vừa chịu tội, đặc quyền cũng mất, có muốn trở về không?" Lan Tử Ngọc lau nước mắt nói.
"Mẹ đừng như vậy, mới nửa năm, trước sau vẹn toàn, tối thiểu đủ một năm mới có thể đ. Con sẽ chăm sóc cho mình thật tốt."
Lan Tử Ngọc than thở, không nói gì nữa, nhận lấy hành lý lên máy bay.
Máy bay vừa mới bắt đầu trợt đi, Hạ Sơ liền khóc lên. Lúc chia tay luôn có quá nhiều điều không nỡ, luôn rất khổ sở rất đau buồn.
Sau mùng 7 tết, Hạ Sơ trở lại bệnh viện, chuyện thứ nhất chính là bị chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc.
"Điều tạm? Đi đâu"
"Đại đội đặc chủng."
Có phải ý của Lương Mục Trạch hay không? Phải không? Không thể nào, anh không có bản lãnh lớn có thể điều cô từ bệnh viện quân khu đến đại đội đặc chủng. . . . . .
"Chủ nhiệm, tôi có thể hỏi, tại sao muốn điều tạm?"
"Tiểu Hạ!" chủ nhiệm than thở: "Cô phải biết, đại đội đặc chủng này trực thuộc quân khu, nhưng đặc chủng chính là đặc biệt, đặc quyền, bọn họ muốn người không cần lý do, đã gọi đúng tên cô đi qua, điều kiện nơi đó mặc dù không hơn bệnh viện chúng ta, nhưng quân nhân phải phục tùng an bài của tổ chức. Huống chi, bạn trai của cô không phải cũng ở đại đội đặc chủng sao? Bình thường xa nhiều gặp ít, đây là cơ hội thật tốt đó."
"Vậy phải đi bao lâu?"
"Không rõ lắm, phải xem bên kia nói thế nào."
Hạ Sơ rũ bả vai đi trở về phòng làm việc, cảm thấy chuyện này không đơn giản, tại sao phải điều tạm? Chưa từng nghe nói đại đội đặc chủng điều bác sĩ đến tạm, hơn nữa nhiều bác sĩ như thế tại sao cố tình mượn cô?
"Hi, nói là tổ chức an bài, ai biết có phải là ý của cô ta hay không, người ta có quyền thế, bạn trai là quân nhân đặc chủng mà, gấp gáp gặp mặt như vậy, trực tiếp kết hôn cho rồi! Thật mất mặt."
"Cô nhỏ giọng một chút, ngộ nhỡ bị cô ấy nghe."
"Nghe thì sao, chính là muốn cho cô ta nghe, có cái gì chứ? Thôi đi, tôi đã nói rồi, cô ta có thể làm gì?"
Hạ Sơ giựt giựt mí mắt, đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc nháy mắt không còn tiếng động. Hạ Sơ đi trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lâm Hân nghiêng mắt nhìn cô một cái, lại nghiêng mắt nhìn một cái, rồi thêm hai ba cái không dứt.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Sơ dừng lại động tác tay, nhìn chằm chằm Lâm Hân nói.
Lâm Hân lắc đầu, mắt nhìn nơi khác, "Không có."
Hạ Sơ không muốn so đo với cô ta, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lãnh đạo nói, hôm nay phải đi qua, đại đội có xe tới đón, cô còn chưa thu thập hành lý, còn phải về nhà dọn dẹp hành lý, còn phải mang theo Nhị Miêu, mang theo thức ăn mèo, lá trà, sách, máy vi tính rất nhiều đồ, còn phải thông báo cho Mễ Cốc một tiếng, tránh cho cô ấy đến nhà ăn cơm lại ăn phải "canh đóng cửa". Đang êm đẹp tự nhiên điều đi, cuộc sống rối loạn hết rồi.
Dọn dẹp sạch sẽ hết đồ trên bàn, Hạ Sơ cởi áo khoác trắng mặc quân trang vào, đi tới cửa vẫn cảm thấy hơi uất ức, lại quẹo về đi tới bên cạnh Lâm Hân, cười như không cười nói: "Hâm mộ tôi thì cô cứ nói rõ, tôi sẽ không để ý, ghen tỵ cũng có thể nói rõ, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng cô nói xấu sau lưng, tôi rất để ý. Cô đã không phục thế, đi tìm lãnh đạo nói đi, đổi thành cô là được." Tiếp, Hạ Sơ cố ý giật mình nói tiếp: "Ai nha, hình như không được, cô không có bạn trai ở đại đội đặc chủng, cũng không có quyền lợi và thế lực gì, không thể làm thế rồi."
Đại đội đặc chủng treo mảnh vải đỏ trên cửa chính, viết "Hoan nghênh bác sĩ Hạ đến hướng dẫn". Hạ Sơ nhìn mấy chữ này dở khóc dở cười, cô mà đến hướng dẫn cái gì, còn không phải do một câu nói của lãnh đạo đại đội họ, cô liền nhanh nhẹn vác túi một giây cũng không dám trễ nãi chạy tới, mà cả làm cái gì cũng không biết sao.
Xe trực tiếp đưa Hạ Sơ đến phòng y tế. Rất nhiều người đứng ở cửa, khiến Hạ Sơ ngu. Không đến nỗi chứ, treo mảnh vải đỏ là được rồi, còn có nhiều người đến xếp hàng hoan nghênh nữa sao.
Hạ Sơ từ trong xe đi xuống, vội vàng sửa sang lại quân trang trên người, đội nón vào, đứng nghiêm chào. "Lãnh đạo. . . . Đây là. . . ."
Đổng Chí Cương nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, vội vàng an ủi: "Đừng để ý, cũng đừng khẩn trương, bọn họ đều tới tham gia náo nhiệt, tôi nói tới đón cháu, những người này như bôi dầu vào chân đều theo qua hết, là bộ đội trong núi hoang nên thích xem náo nhiệt, chỉ muốn tới đây ngó ngó đối tượng của tiểu tử họ Lương kia."
Hạ Sơ vùi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: "Lần trước kiểm tra sức khoẻ không phải đã gặp sao?"
"Chưa nói rõ, thích tham gia náo nhiệt. Ha ha." Đổng Chí Cương mặc kệ Hạ Sơ có ngượng ngùng không, nói lớn lên.
"Tiểu Hạ, chớ ngượng ngùng, nếu như về sau Lương Mục Trạch khi dễ cô, đại đội tôi tuyệt đối không tha cho cậu ta." Một thượng tá, mặt rất đen, thanh âm cũng rất lớn.
Tiếp đó mọi người ồn ào nói phải làm người nhà mẹ của Hạ Sơ. Lương Mục Trạch đứng ở phía sau cùng, Hạ Sơ đã nhìn thấy anh từ khi ở trên xe, gương mặt anh mất hứng, bây giờ sắc mặt càng thúi hơn. Mình tới mà anh ấy không vui mừng sao? Giả bộ vui mừng một chút cũng không được sao? Cũng không phải tới vì anh ấy sao, bày mặt thối cái gì? ! !
Lý Chính Ủy nhìn mặt của Hạ Sơ lúc đỏ lúc trắng, vội vàng ngăn lại: "Được rồi được rồi, đi họp đi họp, tiểu Hạ, đây là quân y Tiểu Tiết, trong khoảng thời gian này cô cứ theo cậu ta, chắc hai người đã biết nhau?"
Hạ Sơ gật đầu. Liếc trộm Lương Mục Trạch một cái, khuôn mặt vẫn thối, mắt thao tháo nhìn chằm chằm cô. Những người lãnh đạo đều đi rồi, tại chỗ chỉ còn lại ba người. Quân y nhìn trái phải xem tình thế, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Đổng Chí Cương đi thật xa, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lương Mục Trạch còn đứng ở tại chỗ bất động, há mồm muốn kêu, lại bị Lý Chính Ủy ngăn lại. "Đã sắp đi, anh để cậu ấy hóng gió một chút đi, hai ngày nay mặt cậu ấy thúi như hầm cầu ấy. Cứ như ai cũng có thù với cậu ấy, lòng người cả đại đội đều bàng hoàng."
"Lão Lý, anh nên hiểu tôi, tôi không có gậy đánh uyên ương, tôi là vì tốt cho cậu ấy."
"Anh là bắt nạt kẻ yếu chứ? !"
Đổng Chí Cương nghe lập tức xù lông, hận không thể rống rách giọng nói, "Lão tử không sợ trời không sợ đất, lão tử đi ngay đứng thẳng! !" Mắt trừng to như bò, con ngươi hận không thể rách vành mắt ra.
Nhìn mọi người đi xa, trong vườn không còn bóng dáng ai, Hạ Sơ đi tới trước mặt Lương Mục Trạch, từ khi cô xuống xe đến bây giờ, anh cơ hồ vẫn không nhúc nhích.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Thanh âm dứt khoát, hơi thở không yên, không phải tức giận chính là căm tức.
"Không phải em tự nguyện tới, hôm nay em đến bệnh viện mới biết phải điều tới đây, ai biết trong hồ lô đại đội trưởng của anh bán thuốc gì." Hạ Sơ cau mày, thanh âm rất mất hứng.
"Thần chí anh ta không rõ."
". . . . . ."
Lương Mục Trạch thở dài ra một hơi, hô vào cửa chính phòng y tế: "Cho tôi mượn Hạ Sơ dùng một lát!"
"Tùy trung đội Lương." Thanh âm quân y Tiết truyền tới, nhưng trong chốc lát lại vội vàng chạy đến lấy lòng cười nói: "À, đừng cho đại đội trưởng nhìn thấy, tôi không dễ báo cáo."
Lương Mục Trạch lôi kéo Hạ Sơ vòng qua phòng y tế, phòng y tế ở phía tây của đại đội, phía sau là cánh rừng, trống không chưa khai phá, là một địa phương hẹn hò tốt. Nhưng ở đại đội này, dường như không có ai có thể hẹn hò.
Đạp lá cây khô héo, phát ra thanh âm rắc rắc, trong rừng trừ tiếng động này thì không có thanh âm nào khác. Lương Mục Trạch chợt xoay người, Hạ Sơ không ngẩng đầu đụng vào cằm của anh, thật là đau.
"Anh rốt cuộc thế nào? Em không trêu chọc anh mà?" Hạ Sơ xoa trán, nhìn bộ dáng lạnh lùng của anh, cảm thấy đặc biệt uất ức.
Thần sắc Lương Mục Trạch hòa hoãn xuống, kéo tay cô đang che đầu ra nắm chặt, một cái tay khác xoa trán của cô, nhẹ nhàng xoa, dịu dàng cực. "Anh sắp phải đi."
"Đi?" Hạ Sơ giật mình, "Đi đâu?"
"Sư đoàn nhảy dù, lão Đổng điều em đến, lại điều anh đi."
"Tại sao?"
"Đừng hỏi tại sao, lúc anhkhông có mặt, chăm sóc mình thật tốt, chỉ là đại đội này không phải bệnh viện của em, không ai dám khi dễ em. Đã chia cho em một phòng, đợi lát nữa có người dẫn em đến. Đoàn nhảy dù cách đại đội không xa, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức trở lại." Anh vừa giao phó, vừa dùng sức kéo tay cô.
"Hai người, đang hát tuồng gì vậy?" Hạ Sơ mờ mịt, vô duyên vô cớ điều cô đến, cô cũng không hiểu mình là một bác sĩ ngoại khoa tim, đến đại đội đặc chủng có ích lợi gì? Cứ như trao đổi, cô tới, lại điều Lương Mục Trạch đi, rõ ràng không muốn cho hai người bọn họ ở chung, nếu không muốn tại sao điều cô tới? Chẳng lẽ. . . . "Là Bùi Du sao?"
"Không phải." Lương Mục Trạch cúi đầu, thu ngắn khoảng cách giữa mặt và mặt.
"Đừng, hiện tại không phải địa bàn của em, em sợ mất mặt." Hạ Sơ lui về phía sau, nhưng tay của anh còn ôm eo cô, cô căn bản không thể trốn.
Lương Mục Trạch nhỏ giọng, "Ở chung với anh mất mặt, hả?"
"Không phải anh phải đi sao? Em tiễn anh, đi thôi đi thôi, ừ." Hạ Sơ mới không muốn anh anh em em với anh ở đại đội đặc chủng gắn đầy camera giám sát này, ngộ nhỡ bị quay được, thật không còn mặt mũi gặp người.
Lương Mục Trạch đứng ngay ngắn, hơi nghiêng đầu nhìn lên phía trên bên phải. Trong lòng Hạ Sơ trầm xuống, chẳng lẽ. . . . Chuyển ánh mắt sang hướng của anh, nháy mắt tìm nửa ngày, cũng không hiểu anh rốt cuộc đang nhìn cái gì.
"Nhìn cái gì?"
Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng, nhìn cành cây, "Có tin lão Đổng đang nhìn hai ta hay không?"
"Cái gì?" Hạ Sơ kinh hãi, vậy phải làm sao bây giờ? Muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh, nhưng tay của anh vững vàng ôm eo của cô, không buông chút nào. Trên mặt tỏ vẻ hiểu rõ, cũng có khoe khoang, làm như đang gây hấn với người đang quan sát, tùy anh giày vò thế nào, chúng tôi cũng không xa rời nhau, chết cũng không chia ra, xem anh có thể làm gì.
Trong phòng giám sát, Đổng Chí Cương sắp tức điên rồi, một chiến sĩ bên cạnh thật sự không nhịn được phì cười một tiếng, thanh âm đã ép tới rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đổng Chí Cương nghe.
"Việt dã 10 con đường, chuẩn bị."
"Vâng" Vẻ mặt chiến sĩ như đưa đám, chạy ra cửa.
Đổng Chí Cương nhìn kiến trúc vườn hoa ngoài cửa sổ, anh thật sự không có khái niệm gì với giá phòng ở đây, nhưng anh có thể khẳng định, giá phòng của tiểu tử này nhất định không rẻ!! Đá đá thành ghế phụ, "Tiểu tử động tác của cậu thật nhanh nhẹn, đã đánh vào nội bộ rồi."
Lương Mục Trạch không nói lời nào. Xe dưới sự chỉ huy của anh dừng ở phía dưới cao ốc. Nhân viên quản lý cao ốc xuyên qua cửa kiếng nhìn thấy Lương Mục Trạch, cười khanh khách mở cổng lớn ra, Đổng Chí Cương nhíu mày.
Đứng ở trước cửa nhà mình, Lương Mục Trạch vuốt ve cái chìa khóa, cuối cùng vẫn lựa chọn nhấn chuông cửa.
Mở cửa là Lan Tử Ngọc, trước cửa là một vị thanh niên mặc quân trang, giữa hai lông mày anh khí mười phần, thân hình cao lớn, rất cung kính nói với bà: "Chào cô."
"Mục Trạch?" Lan Tử Ngọc vui mừng, toét miệng cười vui vẻ, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.
Đổng Chí Cương bị Lương Mục Trạch ngăn trở càng nhíu chân mày sâu hơn. Cảm thấy Lương Mục Trạch không chỉ đánh vào nội bộ, còn kéo mẹ vợ tương lai đến trận doanh mình, tình trạng trước mắt đã là 2 thắng 1 Phó Tư Lệnh Hạ. . . .
"Đây là đại đội trưởng của cháu." Lương Mục Trạch tránh ra một bước, giới thiệu.
Đổng Chí Cương đứng nghiêm chào, "Chị dâu, em là Đổng Chí Cương, Phó Tư Lệnh Hạ là lãnh đạo cũ trước kia của em."
"A Tiểu Đổng à, mau vào mau vào." Lan Tử Ngọc mặt mày hớn hở đón hai người vào cửa. Tài xế đi theo phía sau mang một ít quà vào đặt trong phòng khách, kính lễ xong mới rời đi.
Lương Mục Trạch vào phòng liền nhìn chung quanh, Đổng Chí Cương vỗ vào đầu anh cái "bạch", hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Ngay sau đó nói với Lan Tử Ngọc đang vội vàng pha trà: "Chị dâu ngài đừng khách khí, nước lọc là được."
"Vậy không được, sau này lão Hạ biết tôi không chiêu đãi chiến hữu cũ của ông ấy tốt, khẳng định phê bình tôi."
Cách pha trà của Lan Tử Ngọc thành thạo hơn Hạ Sơ, mùi vị cũng đúng hơn. Lương Mục Trạch thưởng thức ly trà Long Tĩnh ngon hơn một bậc này, nhưng lại không giống loại trà khiến anh không thể ngừng uống mà Hạ Sơ pha.
"Hạ Sơ không có ở nhà?" Đổng Chí Cương hỏi.
"Hôm nay con bé trực, sáng sớm phải đến bệnh viện, ai." Lan Tử Ngọc than thở, bà tới nhiều ngày rồi, mỗi ngày Hạ Sơ đều đi làm, căn bản không có thời gian cho bà.
"Công việc ở bệnh viện rất khổ cực."
Lan Tử Ngọc gật đầu, rồi sau đó nhìn Lương Mục Trạch nói: "Mấy ngày trước mới vừa nói điện thoại với mẹ cháu, còn nhắc đến cháu đó."
Tay Đổng Chí Cương đang bưng cái ly tử sa (một loại đất sét màu tím đen rất mịn ở Nghi Hưng) khựng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, lại nhìn Lan Tử Ngọc một lát.
"Bà ấy nói, chờ qua tháng 1, sẽ tới xem một chút." Lan Tử Ngọc nhìn Lương Mục Trạch trầm ổn không thích nói chuyện, tự tin, rồi lại không hề tự cao ương ngạnh, thật là càng nhìn càng thích.
Đổng Chí Cương càng cân nhắc càng thấy chuyện này có chút gì không đúng. Cha mẹ hai bên đã biết rồi sao? Nếu biết sao liên trưởng cũ còn phản đối?
Lan Tử Ngọc nhìn bộ dạng không rõ chân tướng của Đổng Chí Cương, cười giải thích: "Mẹ của Mục Trạch là bạn của chị, biết nhau nhiều năm rồi."
Đổng Chí Cương gật đầu cười, quay đầu liếc Lương Mục Trạch một cái. Lừa gạt, chỉ cậu có thể lừa gạt! ! !
"Lúc Hạ Sơ tới thành G, không chỗ nương tựa, liền đưa phòng này cho Hạ Sơ ở, Mục Trạch, cảm ơn cháu đã chăm sóc Hạ Sơ nửa năm qua."
"Phụt." Đổng Chí Cương phun hết cả ngụm trà lên mặt của Lương Mục Trạch.
Lương Mục Trạch phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ dính đầy nước.
"Chị dâu, chị nói cái gì?"
Lan Tử Ngọc hơi sững sờ nhìn hai người, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình nói không sai ? "Chị nói, cám ơn Mục Trạch chăm sóc Hạ Sơ. . . . Thế nào?"
"Chị dâu có ý là, phòng của Hạ Sơ là của Lương Mục Trạch hay sao?" Hai người ở chung? Ở chung? Ở chung? Khó trách liên trưởng cũ tức giận như vậy, nếu đổi lại là tôi, sẽ lột da cậu ta! ! ! Tuyệt không dễ dàng tha thứ! ! !
"Cô à, cháu đi rửa mặt." Lương Mục Trạch nhìn chằm chằm Đổng Chí Cương, thanh âm lạnh lùng.
Không khí rất lúng túng, Đổng Chí Cương không để ý tới Lương Mục Trạch, Lương Mục Trạch cũng không để ý Đổng Chí Cương. Bọn họ chỉ ngồi 20 phút rồi rời đi. Dọc theo đường đi, ai cũng không để ý tới ai, nhiệt độ trong xe rơi xuống điểm âm, tài xế run run rẩy rẩy lái xe, không nói câu nào, chỉ sợ nói sai sẽ bị mắng.
Hạ Sơ không muốn cho Lan Tử Ngọc đi, bà cũng không nỡ bỏ con gái, chỉ có thể bỏ mặc mình Hạ tướng quân lẻ loi hiu quạnh ở thành N, mặc cho ông gọi điện thoại thúc giục bà trở về mỗi ngày, bà cũng không chút cử động.
Cuối cùng đã tới lúc Hạ Sơ được nghỉ, thời gian ba ngày, cô dẫn Lan Tử Ngọc đi lòng vòng các khu ở thành G, chụp hình, nếm thử vài món ăn, thời gian ba ngày ào ào chảy qua như nước. Lúc trước luôn mong ngày nghỉ cô đơn trôi qua nhanh. Nhưng hôm nay, thời gian tốt đẹp lại qua cực nhanh.
Đến ngày Lan Tử Ngọc đi, Hạ Sơ không dám khóc, sợ mẹ lo lắng, cười hì hì ôm bả vai của bà nói giỡn: "Nếu như không phải bởi vì đồng chí lãnh đạo không thể rời bỏ mẹ, con sẽ không để mẹ đi đâu."
"Ở thành G thế này được không? Vừa chịu khổ, vừa chịu tội, đặc quyền cũng mất, có muốn trở về không?" Lan Tử Ngọc lau nước mắt nói.
"Mẹ đừng như vậy, mới nửa năm, trước sau vẹn toàn, tối thiểu đủ một năm mới có thể đ. Con sẽ chăm sóc cho mình thật tốt."
Lan Tử Ngọc than thở, không nói gì nữa, nhận lấy hành lý lên máy bay.
Máy bay vừa mới bắt đầu trợt đi, Hạ Sơ liền khóc lên. Lúc chia tay luôn có quá nhiều điều không nỡ, luôn rất khổ sở rất đau buồn.
Sau mùng 7 tết, Hạ Sơ trở lại bệnh viện, chuyện thứ nhất chính là bị chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc.
"Điều tạm? Đi đâu"
"Đại đội đặc chủng."
Có phải ý của Lương Mục Trạch hay không? Phải không? Không thể nào, anh không có bản lãnh lớn có thể điều cô từ bệnh viện quân khu đến đại đội đặc chủng. . . . . .
"Chủ nhiệm, tôi có thể hỏi, tại sao muốn điều tạm?"
"Tiểu Hạ!" chủ nhiệm than thở: "Cô phải biết, đại đội đặc chủng này trực thuộc quân khu, nhưng đặc chủng chính là đặc biệt, đặc quyền, bọn họ muốn người không cần lý do, đã gọi đúng tên cô đi qua, điều kiện nơi đó mặc dù không hơn bệnh viện chúng ta, nhưng quân nhân phải phục tùng an bài của tổ chức. Huống chi, bạn trai của cô không phải cũng ở đại đội đặc chủng sao? Bình thường xa nhiều gặp ít, đây là cơ hội thật tốt đó."
"Vậy phải đi bao lâu?"
"Không rõ lắm, phải xem bên kia nói thế nào."
Hạ Sơ rũ bả vai đi trở về phòng làm việc, cảm thấy chuyện này không đơn giản, tại sao phải điều tạm? Chưa từng nghe nói đại đội đặc chủng điều bác sĩ đến tạm, hơn nữa nhiều bác sĩ như thế tại sao cố tình mượn cô?
"Hi, nói là tổ chức an bài, ai biết có phải là ý của cô ta hay không, người ta có quyền thế, bạn trai là quân nhân đặc chủng mà, gấp gáp gặp mặt như vậy, trực tiếp kết hôn cho rồi! Thật mất mặt."
"Cô nhỏ giọng một chút, ngộ nhỡ bị cô ấy nghe."
"Nghe thì sao, chính là muốn cho cô ta nghe, có cái gì chứ? Thôi đi, tôi đã nói rồi, cô ta có thể làm gì?"
Hạ Sơ giựt giựt mí mắt, đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc nháy mắt không còn tiếng động. Hạ Sơ đi trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lâm Hân nghiêng mắt nhìn cô một cái, lại nghiêng mắt nhìn một cái, rồi thêm hai ba cái không dứt.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Sơ dừng lại động tác tay, nhìn chằm chằm Lâm Hân nói.
Lâm Hân lắc đầu, mắt nhìn nơi khác, "Không có."
Hạ Sơ không muốn so đo với cô ta, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lãnh đạo nói, hôm nay phải đi qua, đại đội có xe tới đón, cô còn chưa thu thập hành lý, còn phải về nhà dọn dẹp hành lý, còn phải mang theo Nhị Miêu, mang theo thức ăn mèo, lá trà, sách, máy vi tính rất nhiều đồ, còn phải thông báo cho Mễ Cốc một tiếng, tránh cho cô ấy đến nhà ăn cơm lại ăn phải "canh đóng cửa". Đang êm đẹp tự nhiên điều đi, cuộc sống rối loạn hết rồi.
Dọn dẹp sạch sẽ hết đồ trên bàn, Hạ Sơ cởi áo khoác trắng mặc quân trang vào, đi tới cửa vẫn cảm thấy hơi uất ức, lại quẹo về đi tới bên cạnh Lâm Hân, cười như không cười nói: "Hâm mộ tôi thì cô cứ nói rõ, tôi sẽ không để ý, ghen tỵ cũng có thể nói rõ, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng cô nói xấu sau lưng, tôi rất để ý. Cô đã không phục thế, đi tìm lãnh đạo nói đi, đổi thành cô là được." Tiếp, Hạ Sơ cố ý giật mình nói tiếp: "Ai nha, hình như không được, cô không có bạn trai ở đại đội đặc chủng, cũng không có quyền lợi và thế lực gì, không thể làm thế rồi."
Đại đội đặc chủng treo mảnh vải đỏ trên cửa chính, viết "Hoan nghênh bác sĩ Hạ đến hướng dẫn". Hạ Sơ nhìn mấy chữ này dở khóc dở cười, cô mà đến hướng dẫn cái gì, còn không phải do một câu nói của lãnh đạo đại đội họ, cô liền nhanh nhẹn vác túi một giây cũng không dám trễ nãi chạy tới, mà cả làm cái gì cũng không biết sao.
Xe trực tiếp đưa Hạ Sơ đến phòng y tế. Rất nhiều người đứng ở cửa, khiến Hạ Sơ ngu. Không đến nỗi chứ, treo mảnh vải đỏ là được rồi, còn có nhiều người đến xếp hàng hoan nghênh nữa sao.
Hạ Sơ từ trong xe đi xuống, vội vàng sửa sang lại quân trang trên người, đội nón vào, đứng nghiêm chào. "Lãnh đạo. . . . Đây là. . . ."
Đổng Chí Cương nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, vội vàng an ủi: "Đừng để ý, cũng đừng khẩn trương, bọn họ đều tới tham gia náo nhiệt, tôi nói tới đón cháu, những người này như bôi dầu vào chân đều theo qua hết, là bộ đội trong núi hoang nên thích xem náo nhiệt, chỉ muốn tới đây ngó ngó đối tượng của tiểu tử họ Lương kia."
Hạ Sơ vùi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: "Lần trước kiểm tra sức khoẻ không phải đã gặp sao?"
"Chưa nói rõ, thích tham gia náo nhiệt. Ha ha." Đổng Chí Cương mặc kệ Hạ Sơ có ngượng ngùng không, nói lớn lên.
"Tiểu Hạ, chớ ngượng ngùng, nếu như về sau Lương Mục Trạch khi dễ cô, đại đội tôi tuyệt đối không tha cho cậu ta." Một thượng tá, mặt rất đen, thanh âm cũng rất lớn.
Tiếp đó mọi người ồn ào nói phải làm người nhà mẹ của Hạ Sơ. Lương Mục Trạch đứng ở phía sau cùng, Hạ Sơ đã nhìn thấy anh từ khi ở trên xe, gương mặt anh mất hứng, bây giờ sắc mặt càng thúi hơn. Mình tới mà anh ấy không vui mừng sao? Giả bộ vui mừng một chút cũng không được sao? Cũng không phải tới vì anh ấy sao, bày mặt thối cái gì? ! !
Lý Chính Ủy nhìn mặt của Hạ Sơ lúc đỏ lúc trắng, vội vàng ngăn lại: "Được rồi được rồi, đi họp đi họp, tiểu Hạ, đây là quân y Tiểu Tiết, trong khoảng thời gian này cô cứ theo cậu ta, chắc hai người đã biết nhau?"
Hạ Sơ gật đầu. Liếc trộm Lương Mục Trạch một cái, khuôn mặt vẫn thối, mắt thao tháo nhìn chằm chằm cô. Những người lãnh đạo đều đi rồi, tại chỗ chỉ còn lại ba người. Quân y nhìn trái phải xem tình thế, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Đổng Chí Cương đi thật xa, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lương Mục Trạch còn đứng ở tại chỗ bất động, há mồm muốn kêu, lại bị Lý Chính Ủy ngăn lại. "Đã sắp đi, anh để cậu ấy hóng gió một chút đi, hai ngày nay mặt cậu ấy thúi như hầm cầu ấy. Cứ như ai cũng có thù với cậu ấy, lòng người cả đại đội đều bàng hoàng."
"Lão Lý, anh nên hiểu tôi, tôi không có gậy đánh uyên ương, tôi là vì tốt cho cậu ấy."
"Anh là bắt nạt kẻ yếu chứ? !"
Đổng Chí Cương nghe lập tức xù lông, hận không thể rống rách giọng nói, "Lão tử không sợ trời không sợ đất, lão tử đi ngay đứng thẳng! !" Mắt trừng to như bò, con ngươi hận không thể rách vành mắt ra.
Nhìn mọi người đi xa, trong vườn không còn bóng dáng ai, Hạ Sơ đi tới trước mặt Lương Mục Trạch, từ khi cô xuống xe đến bây giờ, anh cơ hồ vẫn không nhúc nhích.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Thanh âm dứt khoát, hơi thở không yên, không phải tức giận chính là căm tức.
"Không phải em tự nguyện tới, hôm nay em đến bệnh viện mới biết phải điều tới đây, ai biết trong hồ lô đại đội trưởng của anh bán thuốc gì." Hạ Sơ cau mày, thanh âm rất mất hứng.
"Thần chí anh ta không rõ."
". . . . . ."
Lương Mục Trạch thở dài ra một hơi, hô vào cửa chính phòng y tế: "Cho tôi mượn Hạ Sơ dùng một lát!"
"Tùy trung đội Lương." Thanh âm quân y Tiết truyền tới, nhưng trong chốc lát lại vội vàng chạy đến lấy lòng cười nói: "À, đừng cho đại đội trưởng nhìn thấy, tôi không dễ báo cáo."
Lương Mục Trạch lôi kéo Hạ Sơ vòng qua phòng y tế, phòng y tế ở phía tây của đại đội, phía sau là cánh rừng, trống không chưa khai phá, là một địa phương hẹn hò tốt. Nhưng ở đại đội này, dường như không có ai có thể hẹn hò.
Đạp lá cây khô héo, phát ra thanh âm rắc rắc, trong rừng trừ tiếng động này thì không có thanh âm nào khác. Lương Mục Trạch chợt xoay người, Hạ Sơ không ngẩng đầu đụng vào cằm của anh, thật là đau.
"Anh rốt cuộc thế nào? Em không trêu chọc anh mà?" Hạ Sơ xoa trán, nhìn bộ dáng lạnh lùng của anh, cảm thấy đặc biệt uất ức.
Thần sắc Lương Mục Trạch hòa hoãn xuống, kéo tay cô đang che đầu ra nắm chặt, một cái tay khác xoa trán của cô, nhẹ nhàng xoa, dịu dàng cực. "Anh sắp phải đi."
"Đi?" Hạ Sơ giật mình, "Đi đâu?"
"Sư đoàn nhảy dù, lão Đổng điều em đến, lại điều anh đi."
"Tại sao?"
"Đừng hỏi tại sao, lúc anhkhông có mặt, chăm sóc mình thật tốt, chỉ là đại đội này không phải bệnh viện của em, không ai dám khi dễ em. Đã chia cho em một phòng, đợi lát nữa có người dẫn em đến. Đoàn nhảy dù cách đại đội không xa, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức trở lại." Anh vừa giao phó, vừa dùng sức kéo tay cô.
"Hai người, đang hát tuồng gì vậy?" Hạ Sơ mờ mịt, vô duyên vô cớ điều cô đến, cô cũng không hiểu mình là một bác sĩ ngoại khoa tim, đến đại đội đặc chủng có ích lợi gì? Cứ như trao đổi, cô tới, lại điều Lương Mục Trạch đi, rõ ràng không muốn cho hai người bọn họ ở chung, nếu không muốn tại sao điều cô tới? Chẳng lẽ. . . . "Là Bùi Du sao?"
"Không phải." Lương Mục Trạch cúi đầu, thu ngắn khoảng cách giữa mặt và mặt.
"Đừng, hiện tại không phải địa bàn của em, em sợ mất mặt." Hạ Sơ lui về phía sau, nhưng tay của anh còn ôm eo cô, cô căn bản không thể trốn.
Lương Mục Trạch nhỏ giọng, "Ở chung với anh mất mặt, hả?"
"Không phải anh phải đi sao? Em tiễn anh, đi thôi đi thôi, ừ." Hạ Sơ mới không muốn anh anh em em với anh ở đại đội đặc chủng gắn đầy camera giám sát này, ngộ nhỡ bị quay được, thật không còn mặt mũi gặp người.
Lương Mục Trạch đứng ngay ngắn, hơi nghiêng đầu nhìn lên phía trên bên phải. Trong lòng Hạ Sơ trầm xuống, chẳng lẽ. . . . Chuyển ánh mắt sang hướng của anh, nháy mắt tìm nửa ngày, cũng không hiểu anh rốt cuộc đang nhìn cái gì.
"Nhìn cái gì?"
Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng, nhìn cành cây, "Có tin lão Đổng đang nhìn hai ta hay không?"
"Cái gì?" Hạ Sơ kinh hãi, vậy phải làm sao bây giờ? Muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh, nhưng tay của anh vững vàng ôm eo của cô, không buông chút nào. Trên mặt tỏ vẻ hiểu rõ, cũng có khoe khoang, làm như đang gây hấn với người đang quan sát, tùy anh giày vò thế nào, chúng tôi cũng không xa rời nhau, chết cũng không chia ra, xem anh có thể làm gì.
Trong phòng giám sát, Đổng Chí Cương sắp tức điên rồi, một chiến sĩ bên cạnh thật sự không nhịn được phì cười một tiếng, thanh âm đã ép tới rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đổng Chí Cương nghe.
"Việt dã 10 con đường, chuẩn bị."
"Vâng" Vẻ mặt chiến sĩ như đưa đám, chạy ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.