Chương 9: Ban hôn
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Cao phu nhân đột nhiên có cảm giác công sức nhiều năm đã được hồi đáp, bà vui mừng đến mức rưng rưng nước mắt mà khóc thầm.
“Chất nhi mau đứng lên đi, nếu ngươi cứ quỳ như vậy e rằng ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp Kinh thành mất. Cô mẫu không dám nhận cái quỳ này của Đại Tướng quân ngươi đâu.”
Cao phu nhân đưa khăn lên lau mắt.
“Chất nhi đã giao lại lệnh phù của Tướng quân cho Hoàng thượng, cô mẫu không cần lo lắng người ta nói ra nói vào.”
Mục Hàn Trì từ từ đứng dậy đỡ Cao phu nhân cùng nhau bước vào phủ, sau đó tới Du viên thăm phụ thân hắn - Mục Đình Thần.
“Huynh trưởng, huynh có thể yên tâm rồi! Cuối cùng Hoàng thượng cũng nhớ tới công lao của huynh để Hàn Trì trở về bên cạnh huynh.”
Cao phu nhân nói với vẻ hơi kích động, giọng nói nghẹn ngào cất lời không thành tiếng.
Mục Đình Thần nằm dựa người trên giường mây cười nhìn con trai mình, trong mắt là mênh m.ô.n.g sương mù.
Ông ấy không tiếp lời Cao phu nhân bởi có một số chuyện nữ nhân không hiểu được, ông ấy cũng không thể nói với Cao phu nhân.
Người đời đều nói ông ấy ôm bệnh ở nhà là vì không đấu lại Bình Tân Hầu Tần An, có ai ngờ được trong lòng ông đã có tính toán sẵn, chỉ là đang nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Giang sơn đổi thay, muốn nhìn thấu triệt cần có trí tuệ.
“Vậy phụ tử hai người nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa.”
Nhìn bóng lưng vui mừng của Cao phu nhân đi ra ngoài, khuôn mặt Mục Đình Thần chợt nghiêm lại.
“Chiến sự biên quan thế nào rồi?”
“Hài nhi đã tiêu diệt những tiểu quốc, bộ lạc đốt cướp vùng biên quan rồi.”
Mục Hàn Trì đáp với dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ.
Mục Đình Thần gật đầu sau đó lại thở dài một tiếng.
Muốn trừ ngoại tất phải giữ cho nội bộ ổn định trước, chỉ là giữ nội bộ ổn định bằng cách nào đây? Ông ấy có lòng với nước với dân nhưng lúc nào cũng bị nịnh thần áp chế vu hại, bây giờ nhi tử trở về cũng đã đến lúc ra tay cứu dân khỏi bể lửa rồi…
“Nghe Mục Lôi nói con đã đi gặp Thẩm Chiêu?”
Mục Đình Thần nâng tay trái lên đỡ cằm.
Mục Lôi là cô nhi do Mục Đình Thần nhận nuôi từ nhỏ, hắn ta cũng là phó tướng khi ông ấy còn ở Bắc Cảnh.
Ba năm trước Mục Đình Thần bị phong đao làm tổn thương đến gân cốt ở cánh tay phải, Mục Lôi đi theo hộ tống ông ấy về Kinh thành dưỡng thương, lúc nào cũng ở bên hầu hạ ông ấy, tương đương với phụ tá đắc lực kiêm tai mắt ở Kinh thành của Mục Đình Thần.
“Đúng vậy. Có vẻ như Thẩm Chiêu có rất nhiều chuyện muốn nói với hài nhi.”
Mục Hàn Trì nhìn cánh tay phải của phụ thân đặt trên giường mây, ánh mắt thoáng qua một tia áy náy. Phụ thân bị thương nặng mà hắn lại không thể ở bên chăm sóc…
Mục Đình Thần gật đầu tỏ vẻ ông ấy biết Thẩm Chiêu đại khái sẽ nói gì.
“Mười năm nay hắn cực lực giả vờ làm một công tử ăn chơi trác táng âu cũng là làm khó hắn thật. Sau này con và hắn có thể thân cận nhiều hơn, tuy vậy vẫn phải chú ý duy trì khoảng cách.
Dù sao thì con đang giữ chức võ tướng, kết giao thân thiết với Thẩm Chiêu trái lại sẽ khiến người ta nghi ngờ phẩm tính của con. Vùng ngoại ô trang viên hay vắng bóng người, nếu con có chuyện cần nói có thể đi cùng hắn tới đó.”
“Hài nhi hiểu. Phụ thân, cánh tay của người tốt hơn chút nào chưa?”
Tuy rằng phụ thân đã nói rõ tình hình qua thư cho hắn nhưng giờ tận mắt chứng kiến, Mục Hàn Trì vẫn thấy không yên tâm.
“Ba năm rồi mà còn chưa khỏi khác gì ta đây thành lão tàn phế!”
Mục Đình Thần nhấc nhấc cánh tay phải lên cười ha ha, sau đó lại cảm thán nhìn Mục Hàn Trì.
“Hàn Trì này, Trấn Quốc công kiên trì muốn thực hiện lời ước kết thân năm đó ta cùng hắn nói đùa, con xem nên làm thế nào cho phải?”
“Hài nhi không muốn cưới vợ, xin phụ thân từ chối giúp hài nhi.”
Quả nhiên là về chối việc lấy vợ đây mà, Mục Đình Thần nghe vậy chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Cuối cùng Thế tử ngày nhớ đêm mong đã trở lại, trên dưới Hoài Vương phủ náo nhiệt hết cả lên.
Cao phu nhân đứng ở các phòng các viện giao việc cho các tỳ nữ, mặt cười tươi như hoa đắm mình trong gió xuân, dáng vẻ như trẻ ra mười tuổi.
Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Cao phu nhân, nhóm tỳ nữ cũng cảm thấy vui theo. Họ càng có sinh lực làm việc nhanh nhẹn hơn.
Quản sự phòng bếp, Tạ nương tử lấy cơm hấp bát bảo từ trong chiếc nồi sắt lớn đang bốc khói ngùn ngụt ra, sau đó lại nhấc móng heo bí chế từ cái hũ treo bên cạnh lên. Bà ta kéo móng heo lại chỗ sáng ngửi thử, cảm thấy hôm nay mình nấu rất ngon.
Nếu Triệu cô nương còn ở trong phủ mà được ăn móng heo bà ta luộc chắn chắc sẽ thưởng bạc ngay, trong lòng bà ta nghĩ vậy bèn nói ra ngoài miệng.
Khéo sao để Cao phu nhân đang đi vào phòng bếp nghe thấy, bà vừa bước một chân vào rồi lại rụt về. Lúc này Cao phu nhân mới nhớ ra sáng nay mình bỏ lại Triệu Ấu Lăng ở phủ Trấn Quốc công.
Nhưng mà làm thế nào cho phải bây giờ?
Cao phu nhân quay người trở về phòng chính, ngồi xuống không được đứng lên không xong, bà cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Triệu Ấu Lăng hiện lên trước mặt mình.
Rõ ràng là Triệu cô nương không làm sai cũng không nói dối, người không nói lý là ngũ tiểu thư của Trấn Quốc công mới phải. Mấy canh giờ rồi, không biết Vương thị xử lý Triệu cô nương thế nào đây.
Vương thị là người thông minh, cho dù muốn giữ thể diện cho nữ nhi của bà ấy thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không làm khó Triệu Ấu Lăng.
Cao phu nhân lập tức sai người gọi Mục Lôi đến, bà muốn Mục Lôi tới Trấn Quốc công phủ tìm hiểu tình hình của Triệu Ấu Lăng.
Cứ chờ làm rõ tình hình rồi tính sau. Nếu có thể đưa Triệu Ấu Lăng về trước chấp tối để nàng rửa mặt chải đầu rồi trang điểm một chút, sau đó là có thể đưa nàng lên làm thị thiếp cho chất nhi rồi.
Ngay cả chuyện nàng có đồng ý hay không, Cao phu nhân cũng chẳng thèm nghĩ tới. Trong mắt bà, một cô nương mồ côi không có nơi nương tựa lại có dung mạo xinh đẹp được làm thiếp của Hoài Vương Thế tử, đó là vinh hạnh lớn lao của nàng.
Hơn nữa… Cao phu nhân thầm nghĩ, tiểu cô nương không còn bất kỳ một thân thích nào, chắng phải sau này sẽ nương dưới cánh tay đương gia chủ mẫu là bà mà sống sao.
Mặc dù Cao phu nhân cũng có ý đề bạt nha đầu của mình nhưng nào có ai trong các nàng không có tính toán riêng, không thì cũng bị người nhà giật dây. Cao phu nhân muốn nạp nhiều thị thiếp cho chất nhi, khai chi tán diệp* là thật, nhưng điều đó không có nghĩa là bà cho phép sau này những người kia được hưởng tiếng là “thân thích” của Hoài Vương phủ.
(*) Khai chi tán diệp: nghĩa là sinh nhiều con cháu.
Khi còn trẻ bà đã trải qua cảnh này, đám thân thích của thiếp thất chú bác nhà chồng kéo đến Cao phủ làm ầm ĩ lên. Bà không muốn cháu trai mình cũng trải qua cảnh đó.
Cao phu nhân ăn xong bữa cơm trưa đoàn viên với phụ tử Hoài Vương, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, bà sai Hương Tú và Hương Xảo xuống nhà kho mang nến đỏ Long Phượng, rèm lụa đỏ, chăn gấm Bách Tử, rương gấm sơn son thếp vàng và hộp hoa văn uyên ương mà bà đã chuẩn bị sẵn mỗi thứ lấy một cái tới đây, bà muốn bố trí Lăng Vân Các xong trước khi mặt trời lặn.
Hương Tú và Hương Xảo nhận lệnh đi tới nhà kho, lúc đi hai người không dám bàn luận gì mãi đến khi thấy trên đường không còn ai mới nhỏ giọng bàn tán.
Cao phu nhân không nói rõ bố trí Lăng Vân Các là để cho Thế tử làm chuyện hỷ, nạp thê nạp thiếp. Hai ngày này trừ một Triệu cô nương được Cao phu nhân coi trọng ra thì không nghe nói Cao phu nhân vừa ý ai khác.
Hương Xảo cảm thấy Cao phu nhân sai nàng ta và Hương Tú tới nhà kho lấy đồ cưới hẳn là có ý để hai nàng tối nay đến hầu hạ Thế tử…
Hương Xảo chưa nói xong Hương Tú đã cắt ngang lời nàng ta, Cao phu nhân sẽ không sắp xếp cho hai người họ cùng lúc tới hầu hạ Thế tử đâu. Cho dù hai người họ nguyện ý thì Thế tử cũng không chịu.
Mười hai năm trước khi Thế tử trở về phủ, mỗi ngày ngài đều đến giường mẫu thân ở nội trạch làm tròn đạo hiếu, chắng thèm liếc mắt nhìn chúng nha hoàn các nàng thêm mội cái. Một mình ngài ấy ở Lăng Vân Các không cần tỳ nữ hầu hạ, giống như ngài ấy rất kiêng dè không muốn tiếp xúc với chúng tỳ nữ.
“Nói vậy thì...Cao phu nhân sẽ để hai chúng ta một người ở Tây sương phòng, một người ở Đông sương phòng?”
Hương Xảo tỏ vẻ bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức tràn ngập mong đợi.
“Nghĩ linh tinh gì thế! Ngươi không nghĩ thử xem Thế tử của chúng ta là ai? Thế tử của chúng ta là Trấn Bắc đại Tướng quân! Thế tử mới về phủ, nhất định Cao phu nhân phải chọn cho ngài thị thiếp tốt nhất rồi.
Cưới ai làm Thế tử phi Cao phu nhân không làm chủ được nhưng tuyển thị thiếp cho Thế tử, Cao phu nhân chắc chắn sẽ không làm qua loa. Với thân phận của ta và ngươi thì chỉ có thể chờ đến khi Thế tử phi cùng các thị thiếp khác không thoải mái ta và ngươi mới có cơ hội hầu hạ Thế tử.”
Hương Tú hiểu hết, nàng ta thở dài, chưa chi đã đến nhà kho.
Hương Xảo và Hương Tú lấy xong đồ bèn nhờ quản sự nhà kho gọi hai ma ma đến bên ngoài chờ khuân vác.
Hai đại nhà hoàn cho rằng có thể nhìn thấy Thế tử ở Lăng Vân Các, kết quả bố trí xong mà chẳng thấy bóng dáng Thế tử đâu.
Hỏi gã sai vặt mới biết, Thế tử ra khỏi thành đến thôn trang của Hoài Vương phủ rồi.
Mục Hàn Trì vào thành không dẫn theo tùy tùng, hắn sắp xếp cho ba mươi tùy tùng ở lại thôn trang sau đó đưa đủ bạc cho ma ma quản trang, nhờ bà ta chăm sóc những phó tướng của hắn.
Ba mươi tùy tùng của Mục Hàn Trì đều là các huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn. Mục Hàn Trì phụng chỉ hồi kinh chỉ có thể mang theo ba mươi tùy tùng hộ vệ.
Ba mươi người thực sự là quá ít, lại nghĩ đến an nguy của Bắc Cảnh nên không thể đưa hết đại tướng về cùng. Mục Hàn Trì chọn mãi mới chọn ra được ba mươi phó tướng trẻ nhà có người già muốn về tẫn hiếu.
Ba năm trước Hoài Vương phủ cấp vài thửa ruộng tốt cho nông dân cày cấy, chỉ để lại một cánh đồng lớn cỏ dại mọc um tùm. Mùa này là mùa sinh trưởng của cỏ dại, gió đêm thổi qua áng cỏ như sóng biển liên miên.
“Có nắm chắc đáp ứng đủ lương thực người ngựa?”
Mục Hàn Trì đứng bên bãi săn nhìn đồng cỏ xanh mượt rồi hói phó tướng phía sau.
Phó tướng lập tức đáp: “Bắt buộc phải đáp ứng được.”
Mấy năm nay chiến sự liên tiếp, lương thực người ngựa khan hiếm. Trại nuôi ngựa của quan gia đều bị Bình Tân Hầu nắm giữ, đến khi chiến sự căng thẳng muốn triều đình điều phát chiến mã thì cứ xin rồi chờ, xin rồi chờ mãi cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Nếu không phải các tướng sĩ liều c.h.ế.t cướp được chiến mã của quân địch và thuần dưỡng bổ sung thiết kỵ kịp thời, khó chắc liệu hôm nay Bắc Cảnh có giữ được cục diện hòa bình hay không.
Lúc lên đèn, Mục Hàn Trì ở lại ăn cơm tối với nhóm phó tướng sau đó một mình cưỡi ngựa chạy về phủ.
Gã sai vặt chạy lại dẫn ngựa đi buộc, bỗng Mục Hàn Trì nghe thấy ngoài đường lớn truyền tới tiếng xe kiệu quen thuộc.
Phía ngoài Hoài Vương phủ là một con đường cây xanh, cuối con đường là sông đào bảo vệ thành. Người tới chỉ có thể là khách của Hoài Vương phủ vì vậy Mục Hàn Trì dừng bước đứng nhìn về phía cổng lớn.
“Thế tử Hoài Vương Mục Hàn Trì tiếp chỉ!”
Thanh âm của thái giám truyền chỉ vừa mảnh vừa vang, Cao phu nhân đang ngồi ở trong sảnh nghe báo trong cung truyền đến thánh chỉ vội vàng chạy ra ngoài.
Thái giám tuyên thánh chỉ xong liền phụng mệnh về cung, Cao phu nhân chỉ nhìn thấy bóng lưng của thái giám bước ra khỏi Thùy Hoa Môn.
“Hàn Trì, Hoàng đế phong quan cho ngươi phải không?”
Mục Hàn Trì đã nộp binh phù Tướng quân Bắc Cảnh lên, giờ hắn khác nào đang chờ nhậm chức. Nếu Hoàng đế nhìn trúng hắn nhất định sẽ không để hắn nhàn rỗi, ông ta tuyên chỉ phong một chức võ quan Tam phẩm hoặc Tứ phẩm ở lại Kinh làm việc không phải là không có khả năng.
“Cô mẫu.”
Mục Hàn Trì luôn bình tĩnh nhưng lúc này thì không, trong mắt hắn chợt xuất hiện vài phần đau đớn.
Cao phu nhân thấy thế không khỏi giật mình, nghe danh Hoàng đế là người hỉ nộ vô thường. Chẳng lẽ ông ta nghe lời vọng ngôn của nịnh thần rồi giáng tội lên đầu chất nhi?
“Rốt cuộc là làm sao? Ngươi muốn làm cô mẫu lo c.h.ế.t à?”
Cao phu nhân định lấy thánh chỉ trong tay Mục Hàn Trì xem nhưng lại nghe Mục Hàn Trì đáp: “Thánh thượng ban hôn con với Bình Tân Hầu phủ.”
“Hả!”
Cao phu nhân cảm giác hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Bà còn đang vui mừng mà sắp xếp việc động phòng tối nay cho chất nhi đây. Không ngờ Hoàng thượng đột nhiên ban hôn cho chất nhi với Bình Tân Hầu Quận chúa.
Con gái của Trưởng Công chúa không phải là người dễ sống chung, sau này bà muốn nạp thiếp, lập trắc phi cho chất nhi khéo chừng Trưởng Công chúa lại chạy tới cửa hỏi chuyện, chắc chắn bà ta sẽ không cho Quận chúa thờ chung chồng với người khác.
Cao phu nhân sau khi hồi phục tinh thần không khỏi thầm kêu khổ, bây giờ chỉ có thể làm hoặc là không, đã làm phải làm đến cùng. Cứ đưa Triệu Ấu Lăng về hoàn thành chuyện tốt với chất nhi trước, nạp thêm thiếp thất cho Mục Hàn Trì trước khi Hoàng thượng ban hôn, chỉ có vậy Trưởng Công chúa kia mới không tìm được lý do bới móc.
Cao phu nhân vội vàng gọi người chuẩn bị xe, mặc kệ cơm chiều chưa ăn mà chạy đến Trấn Quốc công phủ đón Triệu Ấu Lăng luôn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ery Ann
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ
“Chất nhi mau đứng lên đi, nếu ngươi cứ quỳ như vậy e rằng ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp Kinh thành mất. Cô mẫu không dám nhận cái quỳ này của Đại Tướng quân ngươi đâu.”
Cao phu nhân đưa khăn lên lau mắt.
“Chất nhi đã giao lại lệnh phù của Tướng quân cho Hoàng thượng, cô mẫu không cần lo lắng người ta nói ra nói vào.”
Mục Hàn Trì từ từ đứng dậy đỡ Cao phu nhân cùng nhau bước vào phủ, sau đó tới Du viên thăm phụ thân hắn - Mục Đình Thần.
“Huynh trưởng, huynh có thể yên tâm rồi! Cuối cùng Hoàng thượng cũng nhớ tới công lao của huynh để Hàn Trì trở về bên cạnh huynh.”
Cao phu nhân nói với vẻ hơi kích động, giọng nói nghẹn ngào cất lời không thành tiếng.
Mục Đình Thần nằm dựa người trên giường mây cười nhìn con trai mình, trong mắt là mênh m.ô.n.g sương mù.
Ông ấy không tiếp lời Cao phu nhân bởi có một số chuyện nữ nhân không hiểu được, ông ấy cũng không thể nói với Cao phu nhân.
Người đời đều nói ông ấy ôm bệnh ở nhà là vì không đấu lại Bình Tân Hầu Tần An, có ai ngờ được trong lòng ông đã có tính toán sẵn, chỉ là đang nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Giang sơn đổi thay, muốn nhìn thấu triệt cần có trí tuệ.
“Vậy phụ tử hai người nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa.”
Nhìn bóng lưng vui mừng của Cao phu nhân đi ra ngoài, khuôn mặt Mục Đình Thần chợt nghiêm lại.
“Chiến sự biên quan thế nào rồi?”
“Hài nhi đã tiêu diệt những tiểu quốc, bộ lạc đốt cướp vùng biên quan rồi.”
Mục Hàn Trì đáp với dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ.
Mục Đình Thần gật đầu sau đó lại thở dài một tiếng.
Muốn trừ ngoại tất phải giữ cho nội bộ ổn định trước, chỉ là giữ nội bộ ổn định bằng cách nào đây? Ông ấy có lòng với nước với dân nhưng lúc nào cũng bị nịnh thần áp chế vu hại, bây giờ nhi tử trở về cũng đã đến lúc ra tay cứu dân khỏi bể lửa rồi…
“Nghe Mục Lôi nói con đã đi gặp Thẩm Chiêu?”
Mục Đình Thần nâng tay trái lên đỡ cằm.
Mục Lôi là cô nhi do Mục Đình Thần nhận nuôi từ nhỏ, hắn ta cũng là phó tướng khi ông ấy còn ở Bắc Cảnh.
Ba năm trước Mục Đình Thần bị phong đao làm tổn thương đến gân cốt ở cánh tay phải, Mục Lôi đi theo hộ tống ông ấy về Kinh thành dưỡng thương, lúc nào cũng ở bên hầu hạ ông ấy, tương đương với phụ tá đắc lực kiêm tai mắt ở Kinh thành của Mục Đình Thần.
“Đúng vậy. Có vẻ như Thẩm Chiêu có rất nhiều chuyện muốn nói với hài nhi.”
Mục Hàn Trì nhìn cánh tay phải của phụ thân đặt trên giường mây, ánh mắt thoáng qua một tia áy náy. Phụ thân bị thương nặng mà hắn lại không thể ở bên chăm sóc…
Mục Đình Thần gật đầu tỏ vẻ ông ấy biết Thẩm Chiêu đại khái sẽ nói gì.
“Mười năm nay hắn cực lực giả vờ làm một công tử ăn chơi trác táng âu cũng là làm khó hắn thật. Sau này con và hắn có thể thân cận nhiều hơn, tuy vậy vẫn phải chú ý duy trì khoảng cách.
Dù sao thì con đang giữ chức võ tướng, kết giao thân thiết với Thẩm Chiêu trái lại sẽ khiến người ta nghi ngờ phẩm tính của con. Vùng ngoại ô trang viên hay vắng bóng người, nếu con có chuyện cần nói có thể đi cùng hắn tới đó.”
“Hài nhi hiểu. Phụ thân, cánh tay của người tốt hơn chút nào chưa?”
Tuy rằng phụ thân đã nói rõ tình hình qua thư cho hắn nhưng giờ tận mắt chứng kiến, Mục Hàn Trì vẫn thấy không yên tâm.
“Ba năm rồi mà còn chưa khỏi khác gì ta đây thành lão tàn phế!”
Mục Đình Thần nhấc nhấc cánh tay phải lên cười ha ha, sau đó lại cảm thán nhìn Mục Hàn Trì.
“Hàn Trì này, Trấn Quốc công kiên trì muốn thực hiện lời ước kết thân năm đó ta cùng hắn nói đùa, con xem nên làm thế nào cho phải?”
“Hài nhi không muốn cưới vợ, xin phụ thân từ chối giúp hài nhi.”
Quả nhiên là về chối việc lấy vợ đây mà, Mục Đình Thần nghe vậy chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Cuối cùng Thế tử ngày nhớ đêm mong đã trở lại, trên dưới Hoài Vương phủ náo nhiệt hết cả lên.
Cao phu nhân đứng ở các phòng các viện giao việc cho các tỳ nữ, mặt cười tươi như hoa đắm mình trong gió xuân, dáng vẻ như trẻ ra mười tuổi.
Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Cao phu nhân, nhóm tỳ nữ cũng cảm thấy vui theo. Họ càng có sinh lực làm việc nhanh nhẹn hơn.
Quản sự phòng bếp, Tạ nương tử lấy cơm hấp bát bảo từ trong chiếc nồi sắt lớn đang bốc khói ngùn ngụt ra, sau đó lại nhấc móng heo bí chế từ cái hũ treo bên cạnh lên. Bà ta kéo móng heo lại chỗ sáng ngửi thử, cảm thấy hôm nay mình nấu rất ngon.
Nếu Triệu cô nương còn ở trong phủ mà được ăn móng heo bà ta luộc chắn chắc sẽ thưởng bạc ngay, trong lòng bà ta nghĩ vậy bèn nói ra ngoài miệng.
Khéo sao để Cao phu nhân đang đi vào phòng bếp nghe thấy, bà vừa bước một chân vào rồi lại rụt về. Lúc này Cao phu nhân mới nhớ ra sáng nay mình bỏ lại Triệu Ấu Lăng ở phủ Trấn Quốc công.
Nhưng mà làm thế nào cho phải bây giờ?
Cao phu nhân quay người trở về phòng chính, ngồi xuống không được đứng lên không xong, bà cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Triệu Ấu Lăng hiện lên trước mặt mình.
Rõ ràng là Triệu cô nương không làm sai cũng không nói dối, người không nói lý là ngũ tiểu thư của Trấn Quốc công mới phải. Mấy canh giờ rồi, không biết Vương thị xử lý Triệu cô nương thế nào đây.
Vương thị là người thông minh, cho dù muốn giữ thể diện cho nữ nhi của bà ấy thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không làm khó Triệu Ấu Lăng.
Cao phu nhân lập tức sai người gọi Mục Lôi đến, bà muốn Mục Lôi tới Trấn Quốc công phủ tìm hiểu tình hình của Triệu Ấu Lăng.
Cứ chờ làm rõ tình hình rồi tính sau. Nếu có thể đưa Triệu Ấu Lăng về trước chấp tối để nàng rửa mặt chải đầu rồi trang điểm một chút, sau đó là có thể đưa nàng lên làm thị thiếp cho chất nhi rồi.
Ngay cả chuyện nàng có đồng ý hay không, Cao phu nhân cũng chẳng thèm nghĩ tới. Trong mắt bà, một cô nương mồ côi không có nơi nương tựa lại có dung mạo xinh đẹp được làm thiếp của Hoài Vương Thế tử, đó là vinh hạnh lớn lao của nàng.
Hơn nữa… Cao phu nhân thầm nghĩ, tiểu cô nương không còn bất kỳ một thân thích nào, chắng phải sau này sẽ nương dưới cánh tay đương gia chủ mẫu là bà mà sống sao.
Mặc dù Cao phu nhân cũng có ý đề bạt nha đầu của mình nhưng nào có ai trong các nàng không có tính toán riêng, không thì cũng bị người nhà giật dây. Cao phu nhân muốn nạp nhiều thị thiếp cho chất nhi, khai chi tán diệp* là thật, nhưng điều đó không có nghĩa là bà cho phép sau này những người kia được hưởng tiếng là “thân thích” của Hoài Vương phủ.
(*) Khai chi tán diệp: nghĩa là sinh nhiều con cháu.
Khi còn trẻ bà đã trải qua cảnh này, đám thân thích của thiếp thất chú bác nhà chồng kéo đến Cao phủ làm ầm ĩ lên. Bà không muốn cháu trai mình cũng trải qua cảnh đó.
Cao phu nhân ăn xong bữa cơm trưa đoàn viên với phụ tử Hoài Vương, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, bà sai Hương Tú và Hương Xảo xuống nhà kho mang nến đỏ Long Phượng, rèm lụa đỏ, chăn gấm Bách Tử, rương gấm sơn son thếp vàng và hộp hoa văn uyên ương mà bà đã chuẩn bị sẵn mỗi thứ lấy một cái tới đây, bà muốn bố trí Lăng Vân Các xong trước khi mặt trời lặn.
Hương Tú và Hương Xảo nhận lệnh đi tới nhà kho, lúc đi hai người không dám bàn luận gì mãi đến khi thấy trên đường không còn ai mới nhỏ giọng bàn tán.
Cao phu nhân không nói rõ bố trí Lăng Vân Các là để cho Thế tử làm chuyện hỷ, nạp thê nạp thiếp. Hai ngày này trừ một Triệu cô nương được Cao phu nhân coi trọng ra thì không nghe nói Cao phu nhân vừa ý ai khác.
Hương Xảo cảm thấy Cao phu nhân sai nàng ta và Hương Tú tới nhà kho lấy đồ cưới hẳn là có ý để hai nàng tối nay đến hầu hạ Thế tử…
Hương Xảo chưa nói xong Hương Tú đã cắt ngang lời nàng ta, Cao phu nhân sẽ không sắp xếp cho hai người họ cùng lúc tới hầu hạ Thế tử đâu. Cho dù hai người họ nguyện ý thì Thế tử cũng không chịu.
Mười hai năm trước khi Thế tử trở về phủ, mỗi ngày ngài đều đến giường mẫu thân ở nội trạch làm tròn đạo hiếu, chắng thèm liếc mắt nhìn chúng nha hoàn các nàng thêm mội cái. Một mình ngài ấy ở Lăng Vân Các không cần tỳ nữ hầu hạ, giống như ngài ấy rất kiêng dè không muốn tiếp xúc với chúng tỳ nữ.
“Nói vậy thì...Cao phu nhân sẽ để hai chúng ta một người ở Tây sương phòng, một người ở Đông sương phòng?”
Hương Xảo tỏ vẻ bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức tràn ngập mong đợi.
“Nghĩ linh tinh gì thế! Ngươi không nghĩ thử xem Thế tử của chúng ta là ai? Thế tử của chúng ta là Trấn Bắc đại Tướng quân! Thế tử mới về phủ, nhất định Cao phu nhân phải chọn cho ngài thị thiếp tốt nhất rồi.
Cưới ai làm Thế tử phi Cao phu nhân không làm chủ được nhưng tuyển thị thiếp cho Thế tử, Cao phu nhân chắc chắn sẽ không làm qua loa. Với thân phận của ta và ngươi thì chỉ có thể chờ đến khi Thế tử phi cùng các thị thiếp khác không thoải mái ta và ngươi mới có cơ hội hầu hạ Thế tử.”
Hương Tú hiểu hết, nàng ta thở dài, chưa chi đã đến nhà kho.
Hương Xảo và Hương Tú lấy xong đồ bèn nhờ quản sự nhà kho gọi hai ma ma đến bên ngoài chờ khuân vác.
Hai đại nhà hoàn cho rằng có thể nhìn thấy Thế tử ở Lăng Vân Các, kết quả bố trí xong mà chẳng thấy bóng dáng Thế tử đâu.
Hỏi gã sai vặt mới biết, Thế tử ra khỏi thành đến thôn trang của Hoài Vương phủ rồi.
Mục Hàn Trì vào thành không dẫn theo tùy tùng, hắn sắp xếp cho ba mươi tùy tùng ở lại thôn trang sau đó đưa đủ bạc cho ma ma quản trang, nhờ bà ta chăm sóc những phó tướng của hắn.
Ba mươi tùy tùng của Mục Hàn Trì đều là các huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn. Mục Hàn Trì phụng chỉ hồi kinh chỉ có thể mang theo ba mươi tùy tùng hộ vệ.
Ba mươi người thực sự là quá ít, lại nghĩ đến an nguy của Bắc Cảnh nên không thể đưa hết đại tướng về cùng. Mục Hàn Trì chọn mãi mới chọn ra được ba mươi phó tướng trẻ nhà có người già muốn về tẫn hiếu.
Ba năm trước Hoài Vương phủ cấp vài thửa ruộng tốt cho nông dân cày cấy, chỉ để lại một cánh đồng lớn cỏ dại mọc um tùm. Mùa này là mùa sinh trưởng của cỏ dại, gió đêm thổi qua áng cỏ như sóng biển liên miên.
“Có nắm chắc đáp ứng đủ lương thực người ngựa?”
Mục Hàn Trì đứng bên bãi săn nhìn đồng cỏ xanh mượt rồi hói phó tướng phía sau.
Phó tướng lập tức đáp: “Bắt buộc phải đáp ứng được.”
Mấy năm nay chiến sự liên tiếp, lương thực người ngựa khan hiếm. Trại nuôi ngựa của quan gia đều bị Bình Tân Hầu nắm giữ, đến khi chiến sự căng thẳng muốn triều đình điều phát chiến mã thì cứ xin rồi chờ, xin rồi chờ mãi cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Nếu không phải các tướng sĩ liều c.h.ế.t cướp được chiến mã của quân địch và thuần dưỡng bổ sung thiết kỵ kịp thời, khó chắc liệu hôm nay Bắc Cảnh có giữ được cục diện hòa bình hay không.
Lúc lên đèn, Mục Hàn Trì ở lại ăn cơm tối với nhóm phó tướng sau đó một mình cưỡi ngựa chạy về phủ.
Gã sai vặt chạy lại dẫn ngựa đi buộc, bỗng Mục Hàn Trì nghe thấy ngoài đường lớn truyền tới tiếng xe kiệu quen thuộc.
Phía ngoài Hoài Vương phủ là một con đường cây xanh, cuối con đường là sông đào bảo vệ thành. Người tới chỉ có thể là khách của Hoài Vương phủ vì vậy Mục Hàn Trì dừng bước đứng nhìn về phía cổng lớn.
“Thế tử Hoài Vương Mục Hàn Trì tiếp chỉ!”
Thanh âm của thái giám truyền chỉ vừa mảnh vừa vang, Cao phu nhân đang ngồi ở trong sảnh nghe báo trong cung truyền đến thánh chỉ vội vàng chạy ra ngoài.
Thái giám tuyên thánh chỉ xong liền phụng mệnh về cung, Cao phu nhân chỉ nhìn thấy bóng lưng của thái giám bước ra khỏi Thùy Hoa Môn.
“Hàn Trì, Hoàng đế phong quan cho ngươi phải không?”
Mục Hàn Trì đã nộp binh phù Tướng quân Bắc Cảnh lên, giờ hắn khác nào đang chờ nhậm chức. Nếu Hoàng đế nhìn trúng hắn nhất định sẽ không để hắn nhàn rỗi, ông ta tuyên chỉ phong một chức võ quan Tam phẩm hoặc Tứ phẩm ở lại Kinh làm việc không phải là không có khả năng.
“Cô mẫu.”
Mục Hàn Trì luôn bình tĩnh nhưng lúc này thì không, trong mắt hắn chợt xuất hiện vài phần đau đớn.
Cao phu nhân thấy thế không khỏi giật mình, nghe danh Hoàng đế là người hỉ nộ vô thường. Chẳng lẽ ông ta nghe lời vọng ngôn của nịnh thần rồi giáng tội lên đầu chất nhi?
“Rốt cuộc là làm sao? Ngươi muốn làm cô mẫu lo c.h.ế.t à?”
Cao phu nhân định lấy thánh chỉ trong tay Mục Hàn Trì xem nhưng lại nghe Mục Hàn Trì đáp: “Thánh thượng ban hôn con với Bình Tân Hầu phủ.”
“Hả!”
Cao phu nhân cảm giác hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Bà còn đang vui mừng mà sắp xếp việc động phòng tối nay cho chất nhi đây. Không ngờ Hoàng thượng đột nhiên ban hôn cho chất nhi với Bình Tân Hầu Quận chúa.
Con gái của Trưởng Công chúa không phải là người dễ sống chung, sau này bà muốn nạp thiếp, lập trắc phi cho chất nhi khéo chừng Trưởng Công chúa lại chạy tới cửa hỏi chuyện, chắc chắn bà ta sẽ không cho Quận chúa thờ chung chồng với người khác.
Cao phu nhân sau khi hồi phục tinh thần không khỏi thầm kêu khổ, bây giờ chỉ có thể làm hoặc là không, đã làm phải làm đến cùng. Cứ đưa Triệu Ấu Lăng về hoàn thành chuyện tốt với chất nhi trước, nạp thêm thiếp thất cho Mục Hàn Trì trước khi Hoàng thượng ban hôn, chỉ có vậy Trưởng Công chúa kia mới không tìm được lý do bới móc.
Cao phu nhân vội vàng gọi người chuẩn bị xe, mặc kệ cơm chiều chưa ăn mà chạy đến Trấn Quốc công phủ đón Triệu Ấu Lăng luôn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ery Ann
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.