Chương 23: Bằng chứng rõ ràng
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Hai bên con đường dẫn đến Đại lý tự rợp bóng cây, mặc dù lúc này đã là giờ thìn ba khắc nhưng trên đường hầu như chẳng có bóng người nào. Ngoài bức tường cao màu xám trắng kia, cũng chẳng có gì đặc biệt mà ngắm nhìn. Triệu Ấu Lăng thụt đầu vào trong cửa sổ xe, dựa vào vai Mục Hàn Trì.
“Còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy?”
"Chỉ cần đi hết bức tường xám này là tới rồi.”
Mục Hàn Trì liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Vào năm hắn mười hai tuổi từng trở về Kinh thành sống hai năm, khi đó hắn đã có ấn tượng sâu sắc với bố cục đường sá ở nơi này. Mười năm qua đi mọi thứ vẫn giống như trong ấn tượng của hắn.
Tấm rèm cửa màu đen bay phấp phới theo cỗ xe ngựa đang lắc lư theo nhịp, mang theo làn gió lùa vào, khiến gương mặt cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Xe ngựa này rất hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người sóng vai ngồi cạnh nhau. Con ngựa già kéo cỗ xe một cách chật vật, tốc độ ngày càng chậm dần, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sai nha hét lớn, quất roi thúc giục con ngựa già đi nhanh hơn.
Theo quy chế quan chức, chiếc xe ngựa màu đen này có lẽ là xe của Đại lý tự Thừa.
Hôm nay phá lệ dùng xe ngựa đến đón bọn họ, chắc là vì nể mặt phụ thân Mục Đình Thần của hắn. Nếu hắn nhớ không nhầm thì phụ thân từng có một thuộc hạ cũ làm quân sư tên là Trịnh Dịch, năm ngoái đã được bổ nhiệm làm Đại lý tự Thừa.
“Xuy~”
Xe ngựa dừng lại.
Mục Hàn Trì xuống xe trước, sau đó đỡ Triệu Ấu Lăng xuống cùng. Hai người quay đầu nhìn về phía cửa Đại lý tự.
Từ cửa hiên, một người đàn ông gầy gò mặc quan phục Đại lý tự Thừa vừa nhìn thấy Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng liền nhanh chóng bước ra.
"Đại Tướng quân an hảo, hạ quan là Trịnh Dịch. Xin ngài bớt chút thời gian để nói chuyện riêng."
Sự việc xảy ra đột ngột, ngoại trừ nhân lúc gặp nhau trước cửa, thì e rằng hắn ta sau này càng khó có cơ hội để chuyển lời cho Mục Hàn Trì.
Đêm qua cha và huynh của Tranh Nhi bị người ta c.h.é.m c.h.ế.t ngay giữa phố, trên n.g.ự.c người c.h.ế.t còn cắm một con d.a.o găm khắc chữ “Mục”, ở hiện trường còn phát hiện túi đựng tiền bằng gấm màu xanh có hoa văn đồng tiền, trên chiếc túi đó có thêu một chữ “Chiêu”...
Trịnh Dịch nhíu chặt mày với vẻ mặt lo lắng. Tuy hắn ta rất cảm kích sự nâng đỡ của Hoài Vương trong nhiều năm qua, nhưng lại không thể làm ngơ trước vụ án mạng có bằng chứng rõ ràng thế này.
Hơn nữa Tranh Nhi xuất thân hèn mọn, lẽ ra án mạng kia sẽ không kinh động đến triều đình. Có lẽ, cái c.h.ế.t của Tranh Nhi có liên quan đến việc Hoàng thượng tứ hôn cho Trấn Quốc công phủ và Hoài Vương phủ, ở hiện trường án mạng của cha và huynh Tranh Nhi lại có chứng cứ liên quan đến Thế tử Trấn Quốc công và Thế tử Hoài Vương, vụ việc quan trọng này đã khiến triều đình và dân chúng vô cùng chấn động.
Người dân trong Kinh thành truyền tai nhau rằng vương tôn quý tộc phạm pháp phải xử như dân thường, dù bọn họ có ti tiện đến đâu thì cũng là mạng người, ảnh hưởng đến việc củng cố hoàng quyền.
Tại buổi thiết triều sáng, Bình Tân Hầu Tần An dâng tấu, án mạng của cả nhà Tranh Nhi nên được Tam Ty cùng nhau xét xử, cần điều tra nghiêm ngặt để cho dân chúng một câu trả lời thích đáng. Hoàng thượng hạ chỉ phải xét xử xong vụ án trong ba ngày.
“Ba vị đại nhân Hình bộ Thượng thư, Ngự sử Đại phu và Đại lý Tự khanh của bọn ta đã nhận lệnh phá án, chỉ sợ lúc này đã đến phủ Trấn Quốc công truy bắt Thế tử Thẩm Chiêu rồi”.
Bây giờ Đại Tướng quân đã tự tìm đến, bọn họ cũng đỡ tốn công đi một chuyến… Ta mời Thế tử phi đến đây, vốn muốn biến chuyện Tranh Nhi nhảy sông này từ việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ hoá không, ai ngờ rằng lại xảy ra án mạng. Haiz, Đại Tướng Quân chớ trách, hạ quan thật sự hết cách rồi.”
Ý của Trịnh Dịch là Mục Hàn Trì đã tự đến đây đầu thú, hắn ta chỉ có bổn phận giải thích mọi chuyện, đến khi Tam Ty cùng xét xử, một Tự thừa nhỏ nhoi như hắn ta làm gì có quyền lên tiếng chứ.
Mục Hàn Trì vẫn yên lặng lắng nghe, biểu cảm vẫn bình thản ung dung như cũ. Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hắn không làm việc hại người thì chẳng sợ người khác hất nước bẩn.
Hắn đúng là có một thanh d.a.o găm khắc chữ “Mục”, đây là bảo d.a.o do Tiên Hoàng năm đó tặng cho phụ thân Mục Đình Thần của hắn. Phụ thân từ Bắc Cảnh về Kinh để dưỡng thương nên đã tặng con d.a.o găm này cho hắn. Sau khi từ Bắc Cảnh trở về, hắn vẫn luôn đặt nó trên kệ sách ở Lăng Vân Các.
Đêm qua khi viết chữ trong thư phòng, hắn vẫn còn thấy con d.a.o găm kia nằm trong vỏ d.a.o điêu khắc hoa văn, lấp lánh dưới ánh đèn.
Còn về túi tiền của Thẩm Chiêu, làm giả còn dễ dàng hơn. Làm gì có người nào biết thêu mà không thêu được một chữ “Chiêu” trên túi chứ!
Cái gọi là bằng chứng chẳng qua chỉ là do người khác rắp tâm hãm hại mà thôi.
Trong Kinh thành, người muốn hãm hại Trấn Quốc công phủ và Hoài Vương phủ ngoài Bình Tân Hầu ra thì còn ai vào đây.
“Đại nhân suy nghĩ quá mức rồi. Ta và Lăng Nhi sẽ tự chứng minh sự trong sạch của mình, sẽ không có chuyền kháng chỉ khi quân. Còn về án mạng kia, chắc chắn không có liên quan gì đến Lăng Nhỉ, hy vọng đại nhân hỏi xong sẽ đưa Lăng Nhi về Hoài Vương phủ.”
Trong lòng Mục Hàn Trì hiểu rõ, nếu Hoàng thượng hạ chỉ muốn Tam Ty cùng thẩm vấn, hẳn là sẽ không để hắn dễ dàng ra khỏi Đại lý tự. Hiện giờ hắn chỉ có thể nghĩ cách đưa Triệu Ấu Lăng về phủ an toàn.
“Cái này là điều đương nhiên.”
Vụ án Triệu Ấu Lăng mạo danh thay thế Tranh Nhi xuất giá vốn do Trịnh Dịch thẩm tra xử lý. Tuy rằng cấp trên trong tối ngoài sáng muốn hắn ta xử Triệu Ấu Lăng tội khi quân, Trịch Dịch mặt ngoài không dám trái lệnh, nhưng trong lòng hắn ta đã có tính toán riêng.
Nếu xử tội Triệu Ấu Lăng thì chẳng khác nào gián tiếp chứng tỏ Trấn Quốc công phủ cùng Hoài Vương phủ cũng phạm tội khi quân. Triệu Ấu Lăng là một nữ tử yếu đuối, không có khả năng tự mình muốn gả vào Hoài Vương phủ là có thể vào, đương nhiên phải do Trấn Quốc công phủ an bài, sau đó sự việc đã thành, Hoài Vương phủ cũng không nói toạc ra. Như vậy, Trấn Quốc công, Hoài Vương cùng Thế tử Hoài Vương đều có tội.
Đại lý Tự khanh vì giữ gìn vinh hoa phú quý nên đã tạo mối quan hệ tốt với Bình Tân Hầu, chịu sự khống chế của Bình Tân Hầu. Còn Trịnh Dịch là một kẻ cô độc, không muốn về phe phái của bất kỳ ai, có trời đất chứng giám, hắn ta làm việc đều theo lương tâm và công lý.
Lần đầu tiên Mục Hàn Trì gặp Triệu Ấu Lăng đã nhớ nhầm tên nàng, nhớ lầm tên nàng là Tranh Nhi nên mới thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn cho hắn với Tranh Nhi, nếu lại đ.â.m lao thì phải theo lao vậy chính là tội khi quân rồi.
Phủ Trấn Quốc công sau khi biết nguyên do đã kịp thời gả người Mục Hàn Trì thật sự thích là Triệu Ấu Lăng qua đó, cũng coi như là kịp thời sửa chữa sai lầm, hoàn thành ý chỉ tứ hôn của Hoàng thượng, khiến thần tử đạt được hạnh phúc như ước nguyện ban đầu…
Trịnh Dịch nghe Mục Hàn Trì cùng Triệu Ấu Lăng giải thích xong, đang định để Triệu Ấu Lăng ký tên và ấn dấu tay lên văn bản xét xử thì ngoài cửa có người đến truyền ý chỉ của Hoàng Thái hậu.
Trịnh Dịch có chút sửng sốt, nghĩ thầm sao tay của Hoàng Thái hậu lại có thể duỗi dài đến Đại lý tự được. Nghe xong ý chỉ, sắc mặt của Trịch Dịch đang u ám nhanh chóng trở lên vui mừng, Hoàng Thái hậu ban chỉ dụ phong Triệu Ấu Lăng trở thành nghĩa nữ của Vương thị phủ Trấn Quốc công, ban tên Tranh Nhi.
Một đạo ý chỉ ban tên này của Hoàng Thái hậu đã trực tiếp xóa sạch việc Triệu Ấu Lăng giả danh Tranh Nhi xuất giá.
Chiếc xe ngựa màu đen dừng lại trước cửa Hoài Vương phủ, Triệu Ấu Lăng xuống xe nhưng không vội vã vào trong phủ mà đứng nhìn theo xe ngựa cho đến khi nó khuất bóng sau góc phố.
Mục Hàn Trì phải ở lại Đại lý tự chờ xét xử, Triệu Ấu Lăng vô cùng lo lắng cho hắn. Nghe ý tứ của Trịch Dịch, Tam Ty hội thẩm đều là người của Bình Tân Hầu. Mà Bình Tân Hầu và Hoài Vương không hợp, chắc chắn sẽ mượn việc này làm to chuyện. Chứng cứ trước mắt vô cùng bất lợi với Mục Hàn Trì, nếu không tìm được nhân chứng và chứng cứ mới để chứng minh sự trong sạch, muốn áp một trọng tội lên Mục Hàn Trì thật sự cũng không phải chuyện không thể.
Công cao át chủ, Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ cha con Hoài Vương. Lần này cho dù Cao phu nhân không thỉnh cầu Hoàng Thái hậu hỗ trợ đưa Mục Hàn Trì trở về, thì Hoàng thượng cũng có ý điều hắn về để tước đoạt binh quyền của hắn.
Triệu Ấu Lăng cảm thấy thay vì lo lắng sợ hãi còn không bằng nàng tự mình ra tay tìm thủ phạm để giải oan cho Mục Hàn Trì.
“Thế tử phi quay về rồi.”
Hương Tú ở cửa vừa thông báo xong, Triệu Ấu Lăng đã rảo bước đi vào.
Cao phu nhân vội vàng ra đón Triệu Ấu Lăng lại phát hiện chỉ có nàng trở về một mình, đang muốn mở miệng hỏi thì Triệu Ấu Lăng lập tức nói Mục Hàn Trì vẫn ở Đại lý tự, Hoàng thượng đã hạ chỉ Tam Ty cùng xét xử, chỉ sợ phải mất hai ngày nữa mới có thể trở về.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.”
Triệu Ấu Lăng vẫy tay ra hiệu cho các tỳ nữ.
Hương Tú đứng thất thần không nhúc nhích.
Triệu Ấu Lăng bèn gọi nàng ta “Hương Tú”, Hương Tú lập tức hiểu Triệu Ấu Lăng muốn bảo cả mình ra ngoài, chắc chắn là muốn bàn chuyện quan trọng với Cao phu nhân.
“Nô tỳ cáo lui.”
Thân là đại nha hoàn bên cạnh Cao phu nhân, Hương Tú gần như chưa bao giờ rời khỏi bà ấy nửa bước, lần này lại bị Triệu Ấu Lăng đuổi ra ngoài mà Cao phu nhân cũng không liếc mình lấy một cái, nàng ta cảm thấy có chút đau lòng, rồi cúi đầu rời khỏi cửa.
Lúc này Hương Xảo nghe nói Triệu Ấu Lăng đã trở lại, nhanh chóng đi đến để hầu hạ chủ tử lại bị Hương Tú cản lại ở hành lang.
“Thế tử phi đang nói chuyện với Cao phu nhân, đến cả ta cũng bị đuổi ra ngoài, ngươi muốn chạy vào làm nàng khó chịu sao?”
“Vậy ta đứng chờ ở cửa. Thế tử phi vừa đi đến Đại lý tự một chuyến chắc chắn chịu hoảng sợ không ít, ta phải nghĩ biện pháp giúp nàng bớt sợ hãi lại mới được.”
“Ngươi tỉnh lại đi! Người ta cần ngươi an ủi sao, cũng không nhìn lại xem thân phận của mình đi.”
Hương Tú liếc nhìn Hương Xảo, cảm thấy hình như Hương Xảo đạt được lợi ích gì đó ở chỗ của Triệu Ấu Lăng, bởi vì nàng ấy bây giờ ở trước mặt mình không ôn hậu hiền lành, phục tùng lời nói của mình như trước.
“Hương Tú, tại sao gần đây ngươi nói chuyện lúc nào cũng bực bội vậy? Cao phu nhân phái ta hầu hạ Thế tử phi thì đương nhiên ta phải tận tâm tận lực suy nghĩ cho nàng.”
Hương Xảo vứt cho Hương Tú một ánh mắt xem thường rồi vội vàng đi về phía cửa phòng của Cao phu nhân.
Hương Tú tức đến đen mặt, hai tay chống nạnh suy nghĩ một chút rồi quay đầu đi về phía Lăng Vân Các.
Cao phu nhân để nàng ta ở lại Lăng Vân Các, có thể làm Mục Hàn Trì thích và thu bản thân vào phòng hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng ta.
Đêm qua Mục Hàn Trì không ở tiểu viện tân hôn cùng với Triệu Ấu Lăng mà nửa đêm lại đi đến Lăng Vân Các đọc sách viết chữ. Cơ hội tốt như vậy, nàng ta thế mà lại chỉ có thể ở ngoài cửa sổ nhìn Mục Hàn Trì chứ không được phép đến gần hầu hạ hắn.
Nhân cơ hội bưng trà đưa bữa khuya cho Mục Hàn Trì, Hương Tú cố ý đến sát cạnh hắn, cố ý đưa hương thơm của hoa cỏ thoa ở cổ đến trước mũi hắn, muốn khơi dậy sự hứng thú của hắn. Nhưng trước khi nàng ta kịp đặt trà bánh lên bàn, Mục Hàn Trì đã đi về phía kệ sách rồi…
Người đã đi rồi nhưng dường như trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.
“Nếu không chiếm được thì ta sẽ hủy hoại hắn!”
Hương Tú đứng trước kệ sách của Lăng Vân Các, đưa tay cầm lấy chiếc vỏ d.a.o găm được khắc hoa văn, trong mắt hiện tia sáng lạnh……
Trong phòng chỉ còn lại có hai người là mình và Triệu Ấu Lăng, Cao phu nhân nói chuyện không cố kỵ gì.
“Không biết lão Hoàng đế muốn làm trò quỷ gì, Hàn Trì ở Bắc Cảnh vào sinh ra tử g.i.ế.c vô số kẻ địch mới bảo vệ được giang sơn của ông ấy an ổn, vậy mà ông ấy lại tin là Hàn Trì ra tay g.i.ế.c hai người nông dân áo vải. Cái óc heo kia của ông ấy sao lại làm Hoàng đế được, đi tin gian thần vọng ngôn mà không nghe trung thần van nài. Nếu Hàn Trì thực sự xảy ra chuyện gì không hay, ta chắc chắn sẽ làm náo loạn Kinh thành này của ông ta.”
Cao phu nhân tức giận đến xanh mặt.
“Cô mẫu đừng tức giận, hiện tại không phải thời điểm để tức giận. Ta đã hiểu đại khái tình hình vụ án, muốn chứng minh được trong sạch của Mục đại ca thì cần nghĩ biện pháp khác.”
Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bà ấy, Cao phu nhân run rẩy nói khẽ:
“Ấu Lăng à, ngươi không biết đấy thôi, trong lòng Hàn Trì chắc chắn cũng cảm thấy tủi thân cho nên mới không biện hộ cho chính mình. Nó hy vọng Hoàng thượng có thể giải oan cho nó, nhưng nó đâu nào biết rằng lão Hoàng thượng chỉ ước gì có thể trị nó tội chết, nhổ đi cái gai trong mắt ông ta. Nếu không ngươi cho rằng vì sao lão Hoàng đế lại muốn gả tiểu thư phủ Bình Tân Hầu cho Hàn Trì? Đó là vì muốn lúc nào cũng có thể giám sát hắn, lại còn có thể chặt đứt được hương khói của Mục gia chúng ta, khiến Mục gia tuyệt hậu.”
“Lời này là như thế nào?”
“Chuyện này phải nói từ mười lăm năm trước. Aizz, Hàn Trì mới trở về còn chưa kịp sinh hạ được đứa con nào đâu, nó tuyệt đối không thể c.h.ế.t được. Không được, ta phải tìm huynh trưởng để bàn bạc.”
Từ sau khi Vương thị đến thăm, Cao phu nhân vẫn luôn ở trong trạng thái rối bời, lúc này đầu óc mới tỉnh táo trở lại.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Nhu
Check: Trân Trân
“Còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy?”
"Chỉ cần đi hết bức tường xám này là tới rồi.”
Mục Hàn Trì liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Vào năm hắn mười hai tuổi từng trở về Kinh thành sống hai năm, khi đó hắn đã có ấn tượng sâu sắc với bố cục đường sá ở nơi này. Mười năm qua đi mọi thứ vẫn giống như trong ấn tượng của hắn.
Tấm rèm cửa màu đen bay phấp phới theo cỗ xe ngựa đang lắc lư theo nhịp, mang theo làn gió lùa vào, khiến gương mặt cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Xe ngựa này rất hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người sóng vai ngồi cạnh nhau. Con ngựa già kéo cỗ xe một cách chật vật, tốc độ ngày càng chậm dần, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sai nha hét lớn, quất roi thúc giục con ngựa già đi nhanh hơn.
Theo quy chế quan chức, chiếc xe ngựa màu đen này có lẽ là xe của Đại lý tự Thừa.
Hôm nay phá lệ dùng xe ngựa đến đón bọn họ, chắc là vì nể mặt phụ thân Mục Đình Thần của hắn. Nếu hắn nhớ không nhầm thì phụ thân từng có một thuộc hạ cũ làm quân sư tên là Trịnh Dịch, năm ngoái đã được bổ nhiệm làm Đại lý tự Thừa.
“Xuy~”
Xe ngựa dừng lại.
Mục Hàn Trì xuống xe trước, sau đó đỡ Triệu Ấu Lăng xuống cùng. Hai người quay đầu nhìn về phía cửa Đại lý tự.
Từ cửa hiên, một người đàn ông gầy gò mặc quan phục Đại lý tự Thừa vừa nhìn thấy Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng liền nhanh chóng bước ra.
"Đại Tướng quân an hảo, hạ quan là Trịnh Dịch. Xin ngài bớt chút thời gian để nói chuyện riêng."
Sự việc xảy ra đột ngột, ngoại trừ nhân lúc gặp nhau trước cửa, thì e rằng hắn ta sau này càng khó có cơ hội để chuyển lời cho Mục Hàn Trì.
Đêm qua cha và huynh của Tranh Nhi bị người ta c.h.é.m c.h.ế.t ngay giữa phố, trên n.g.ự.c người c.h.ế.t còn cắm một con d.a.o găm khắc chữ “Mục”, ở hiện trường còn phát hiện túi đựng tiền bằng gấm màu xanh có hoa văn đồng tiền, trên chiếc túi đó có thêu một chữ “Chiêu”...
Trịnh Dịch nhíu chặt mày với vẻ mặt lo lắng. Tuy hắn ta rất cảm kích sự nâng đỡ của Hoài Vương trong nhiều năm qua, nhưng lại không thể làm ngơ trước vụ án mạng có bằng chứng rõ ràng thế này.
Hơn nữa Tranh Nhi xuất thân hèn mọn, lẽ ra án mạng kia sẽ không kinh động đến triều đình. Có lẽ, cái c.h.ế.t của Tranh Nhi có liên quan đến việc Hoàng thượng tứ hôn cho Trấn Quốc công phủ và Hoài Vương phủ, ở hiện trường án mạng của cha và huynh Tranh Nhi lại có chứng cứ liên quan đến Thế tử Trấn Quốc công và Thế tử Hoài Vương, vụ việc quan trọng này đã khiến triều đình và dân chúng vô cùng chấn động.
Người dân trong Kinh thành truyền tai nhau rằng vương tôn quý tộc phạm pháp phải xử như dân thường, dù bọn họ có ti tiện đến đâu thì cũng là mạng người, ảnh hưởng đến việc củng cố hoàng quyền.
Tại buổi thiết triều sáng, Bình Tân Hầu Tần An dâng tấu, án mạng của cả nhà Tranh Nhi nên được Tam Ty cùng nhau xét xử, cần điều tra nghiêm ngặt để cho dân chúng một câu trả lời thích đáng. Hoàng thượng hạ chỉ phải xét xử xong vụ án trong ba ngày.
“Ba vị đại nhân Hình bộ Thượng thư, Ngự sử Đại phu và Đại lý Tự khanh của bọn ta đã nhận lệnh phá án, chỉ sợ lúc này đã đến phủ Trấn Quốc công truy bắt Thế tử Thẩm Chiêu rồi”.
Bây giờ Đại Tướng quân đã tự tìm đến, bọn họ cũng đỡ tốn công đi một chuyến… Ta mời Thế tử phi đến đây, vốn muốn biến chuyện Tranh Nhi nhảy sông này từ việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ hoá không, ai ngờ rằng lại xảy ra án mạng. Haiz, Đại Tướng Quân chớ trách, hạ quan thật sự hết cách rồi.”
Ý của Trịnh Dịch là Mục Hàn Trì đã tự đến đây đầu thú, hắn ta chỉ có bổn phận giải thích mọi chuyện, đến khi Tam Ty cùng xét xử, một Tự thừa nhỏ nhoi như hắn ta làm gì có quyền lên tiếng chứ.
Mục Hàn Trì vẫn yên lặng lắng nghe, biểu cảm vẫn bình thản ung dung như cũ. Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hắn không làm việc hại người thì chẳng sợ người khác hất nước bẩn.
Hắn đúng là có một thanh d.a.o găm khắc chữ “Mục”, đây là bảo d.a.o do Tiên Hoàng năm đó tặng cho phụ thân Mục Đình Thần của hắn. Phụ thân từ Bắc Cảnh về Kinh để dưỡng thương nên đã tặng con d.a.o găm này cho hắn. Sau khi từ Bắc Cảnh trở về, hắn vẫn luôn đặt nó trên kệ sách ở Lăng Vân Các.
Đêm qua khi viết chữ trong thư phòng, hắn vẫn còn thấy con d.a.o găm kia nằm trong vỏ d.a.o điêu khắc hoa văn, lấp lánh dưới ánh đèn.
Còn về túi tiền của Thẩm Chiêu, làm giả còn dễ dàng hơn. Làm gì có người nào biết thêu mà không thêu được một chữ “Chiêu” trên túi chứ!
Cái gọi là bằng chứng chẳng qua chỉ là do người khác rắp tâm hãm hại mà thôi.
Trong Kinh thành, người muốn hãm hại Trấn Quốc công phủ và Hoài Vương phủ ngoài Bình Tân Hầu ra thì còn ai vào đây.
“Đại nhân suy nghĩ quá mức rồi. Ta và Lăng Nhi sẽ tự chứng minh sự trong sạch của mình, sẽ không có chuyền kháng chỉ khi quân. Còn về án mạng kia, chắc chắn không có liên quan gì đến Lăng Nhỉ, hy vọng đại nhân hỏi xong sẽ đưa Lăng Nhi về Hoài Vương phủ.”
Trong lòng Mục Hàn Trì hiểu rõ, nếu Hoàng thượng hạ chỉ muốn Tam Ty cùng thẩm vấn, hẳn là sẽ không để hắn dễ dàng ra khỏi Đại lý tự. Hiện giờ hắn chỉ có thể nghĩ cách đưa Triệu Ấu Lăng về phủ an toàn.
“Cái này là điều đương nhiên.”
Vụ án Triệu Ấu Lăng mạo danh thay thế Tranh Nhi xuất giá vốn do Trịnh Dịch thẩm tra xử lý. Tuy rằng cấp trên trong tối ngoài sáng muốn hắn ta xử Triệu Ấu Lăng tội khi quân, Trịch Dịch mặt ngoài không dám trái lệnh, nhưng trong lòng hắn ta đã có tính toán riêng.
Nếu xử tội Triệu Ấu Lăng thì chẳng khác nào gián tiếp chứng tỏ Trấn Quốc công phủ cùng Hoài Vương phủ cũng phạm tội khi quân. Triệu Ấu Lăng là một nữ tử yếu đuối, không có khả năng tự mình muốn gả vào Hoài Vương phủ là có thể vào, đương nhiên phải do Trấn Quốc công phủ an bài, sau đó sự việc đã thành, Hoài Vương phủ cũng không nói toạc ra. Như vậy, Trấn Quốc công, Hoài Vương cùng Thế tử Hoài Vương đều có tội.
Đại lý Tự khanh vì giữ gìn vinh hoa phú quý nên đã tạo mối quan hệ tốt với Bình Tân Hầu, chịu sự khống chế của Bình Tân Hầu. Còn Trịnh Dịch là một kẻ cô độc, không muốn về phe phái của bất kỳ ai, có trời đất chứng giám, hắn ta làm việc đều theo lương tâm và công lý.
Lần đầu tiên Mục Hàn Trì gặp Triệu Ấu Lăng đã nhớ nhầm tên nàng, nhớ lầm tên nàng là Tranh Nhi nên mới thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn cho hắn với Tranh Nhi, nếu lại đ.â.m lao thì phải theo lao vậy chính là tội khi quân rồi.
Phủ Trấn Quốc công sau khi biết nguyên do đã kịp thời gả người Mục Hàn Trì thật sự thích là Triệu Ấu Lăng qua đó, cũng coi như là kịp thời sửa chữa sai lầm, hoàn thành ý chỉ tứ hôn của Hoàng thượng, khiến thần tử đạt được hạnh phúc như ước nguyện ban đầu…
Trịnh Dịch nghe Mục Hàn Trì cùng Triệu Ấu Lăng giải thích xong, đang định để Triệu Ấu Lăng ký tên và ấn dấu tay lên văn bản xét xử thì ngoài cửa có người đến truyền ý chỉ của Hoàng Thái hậu.
Trịnh Dịch có chút sửng sốt, nghĩ thầm sao tay của Hoàng Thái hậu lại có thể duỗi dài đến Đại lý tự được. Nghe xong ý chỉ, sắc mặt của Trịch Dịch đang u ám nhanh chóng trở lên vui mừng, Hoàng Thái hậu ban chỉ dụ phong Triệu Ấu Lăng trở thành nghĩa nữ của Vương thị phủ Trấn Quốc công, ban tên Tranh Nhi.
Một đạo ý chỉ ban tên này của Hoàng Thái hậu đã trực tiếp xóa sạch việc Triệu Ấu Lăng giả danh Tranh Nhi xuất giá.
Chiếc xe ngựa màu đen dừng lại trước cửa Hoài Vương phủ, Triệu Ấu Lăng xuống xe nhưng không vội vã vào trong phủ mà đứng nhìn theo xe ngựa cho đến khi nó khuất bóng sau góc phố.
Mục Hàn Trì phải ở lại Đại lý tự chờ xét xử, Triệu Ấu Lăng vô cùng lo lắng cho hắn. Nghe ý tứ của Trịch Dịch, Tam Ty hội thẩm đều là người của Bình Tân Hầu. Mà Bình Tân Hầu và Hoài Vương không hợp, chắc chắn sẽ mượn việc này làm to chuyện. Chứng cứ trước mắt vô cùng bất lợi với Mục Hàn Trì, nếu không tìm được nhân chứng và chứng cứ mới để chứng minh sự trong sạch, muốn áp một trọng tội lên Mục Hàn Trì thật sự cũng không phải chuyện không thể.
Công cao át chủ, Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ cha con Hoài Vương. Lần này cho dù Cao phu nhân không thỉnh cầu Hoàng Thái hậu hỗ trợ đưa Mục Hàn Trì trở về, thì Hoàng thượng cũng có ý điều hắn về để tước đoạt binh quyền của hắn.
Triệu Ấu Lăng cảm thấy thay vì lo lắng sợ hãi còn không bằng nàng tự mình ra tay tìm thủ phạm để giải oan cho Mục Hàn Trì.
“Thế tử phi quay về rồi.”
Hương Tú ở cửa vừa thông báo xong, Triệu Ấu Lăng đã rảo bước đi vào.
Cao phu nhân vội vàng ra đón Triệu Ấu Lăng lại phát hiện chỉ có nàng trở về một mình, đang muốn mở miệng hỏi thì Triệu Ấu Lăng lập tức nói Mục Hàn Trì vẫn ở Đại lý tự, Hoàng thượng đã hạ chỉ Tam Ty cùng xét xử, chỉ sợ phải mất hai ngày nữa mới có thể trở về.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.”
Triệu Ấu Lăng vẫy tay ra hiệu cho các tỳ nữ.
Hương Tú đứng thất thần không nhúc nhích.
Triệu Ấu Lăng bèn gọi nàng ta “Hương Tú”, Hương Tú lập tức hiểu Triệu Ấu Lăng muốn bảo cả mình ra ngoài, chắc chắn là muốn bàn chuyện quan trọng với Cao phu nhân.
“Nô tỳ cáo lui.”
Thân là đại nha hoàn bên cạnh Cao phu nhân, Hương Tú gần như chưa bao giờ rời khỏi bà ấy nửa bước, lần này lại bị Triệu Ấu Lăng đuổi ra ngoài mà Cao phu nhân cũng không liếc mình lấy một cái, nàng ta cảm thấy có chút đau lòng, rồi cúi đầu rời khỏi cửa.
Lúc này Hương Xảo nghe nói Triệu Ấu Lăng đã trở lại, nhanh chóng đi đến để hầu hạ chủ tử lại bị Hương Tú cản lại ở hành lang.
“Thế tử phi đang nói chuyện với Cao phu nhân, đến cả ta cũng bị đuổi ra ngoài, ngươi muốn chạy vào làm nàng khó chịu sao?”
“Vậy ta đứng chờ ở cửa. Thế tử phi vừa đi đến Đại lý tự một chuyến chắc chắn chịu hoảng sợ không ít, ta phải nghĩ biện pháp giúp nàng bớt sợ hãi lại mới được.”
“Ngươi tỉnh lại đi! Người ta cần ngươi an ủi sao, cũng không nhìn lại xem thân phận của mình đi.”
Hương Tú liếc nhìn Hương Xảo, cảm thấy hình như Hương Xảo đạt được lợi ích gì đó ở chỗ của Triệu Ấu Lăng, bởi vì nàng ấy bây giờ ở trước mặt mình không ôn hậu hiền lành, phục tùng lời nói của mình như trước.
“Hương Tú, tại sao gần đây ngươi nói chuyện lúc nào cũng bực bội vậy? Cao phu nhân phái ta hầu hạ Thế tử phi thì đương nhiên ta phải tận tâm tận lực suy nghĩ cho nàng.”
Hương Xảo vứt cho Hương Tú một ánh mắt xem thường rồi vội vàng đi về phía cửa phòng của Cao phu nhân.
Hương Tú tức đến đen mặt, hai tay chống nạnh suy nghĩ một chút rồi quay đầu đi về phía Lăng Vân Các.
Cao phu nhân để nàng ta ở lại Lăng Vân Các, có thể làm Mục Hàn Trì thích và thu bản thân vào phòng hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng ta.
Đêm qua Mục Hàn Trì không ở tiểu viện tân hôn cùng với Triệu Ấu Lăng mà nửa đêm lại đi đến Lăng Vân Các đọc sách viết chữ. Cơ hội tốt như vậy, nàng ta thế mà lại chỉ có thể ở ngoài cửa sổ nhìn Mục Hàn Trì chứ không được phép đến gần hầu hạ hắn.
Nhân cơ hội bưng trà đưa bữa khuya cho Mục Hàn Trì, Hương Tú cố ý đến sát cạnh hắn, cố ý đưa hương thơm của hoa cỏ thoa ở cổ đến trước mũi hắn, muốn khơi dậy sự hứng thú của hắn. Nhưng trước khi nàng ta kịp đặt trà bánh lên bàn, Mục Hàn Trì đã đi về phía kệ sách rồi…
Người đã đi rồi nhưng dường như trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.
“Nếu không chiếm được thì ta sẽ hủy hoại hắn!”
Hương Tú đứng trước kệ sách của Lăng Vân Các, đưa tay cầm lấy chiếc vỏ d.a.o găm được khắc hoa văn, trong mắt hiện tia sáng lạnh……
Trong phòng chỉ còn lại có hai người là mình và Triệu Ấu Lăng, Cao phu nhân nói chuyện không cố kỵ gì.
“Không biết lão Hoàng đế muốn làm trò quỷ gì, Hàn Trì ở Bắc Cảnh vào sinh ra tử g.i.ế.c vô số kẻ địch mới bảo vệ được giang sơn của ông ấy an ổn, vậy mà ông ấy lại tin là Hàn Trì ra tay g.i.ế.c hai người nông dân áo vải. Cái óc heo kia của ông ấy sao lại làm Hoàng đế được, đi tin gian thần vọng ngôn mà không nghe trung thần van nài. Nếu Hàn Trì thực sự xảy ra chuyện gì không hay, ta chắc chắn sẽ làm náo loạn Kinh thành này của ông ta.”
Cao phu nhân tức giận đến xanh mặt.
“Cô mẫu đừng tức giận, hiện tại không phải thời điểm để tức giận. Ta đã hiểu đại khái tình hình vụ án, muốn chứng minh được trong sạch của Mục đại ca thì cần nghĩ biện pháp khác.”
Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bà ấy, Cao phu nhân run rẩy nói khẽ:
“Ấu Lăng à, ngươi không biết đấy thôi, trong lòng Hàn Trì chắc chắn cũng cảm thấy tủi thân cho nên mới không biện hộ cho chính mình. Nó hy vọng Hoàng thượng có thể giải oan cho nó, nhưng nó đâu nào biết rằng lão Hoàng thượng chỉ ước gì có thể trị nó tội chết, nhổ đi cái gai trong mắt ông ta. Nếu không ngươi cho rằng vì sao lão Hoàng đế lại muốn gả tiểu thư phủ Bình Tân Hầu cho Hàn Trì? Đó là vì muốn lúc nào cũng có thể giám sát hắn, lại còn có thể chặt đứt được hương khói của Mục gia chúng ta, khiến Mục gia tuyệt hậu.”
“Lời này là như thế nào?”
“Chuyện này phải nói từ mười lăm năm trước. Aizz, Hàn Trì mới trở về còn chưa kịp sinh hạ được đứa con nào đâu, nó tuyệt đối không thể c.h.ế.t được. Không được, ta phải tìm huynh trưởng để bàn bạc.”
Từ sau khi Vương thị đến thăm, Cao phu nhân vẫn luôn ở trong trạng thái rối bời, lúc này đầu óc mới tỉnh táo trở lại.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Nhu
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.