Chương 17: Đại hôn lúc hoàng hôn
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Triệu Ấu Lăng không nhanh không chậm mà đi theo phía sau Cốc ma ma, hai bên tai có thể nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ hành lang.
Đội ngũ đón dâu của Thế tử Hoài Vương rất nhanh sẽ đến phủ Trấn Quốc công, chắc chắn là lão tổ tông của Tranh Nhi hiển linh mới có thể khiến nàng ta từ một nô tỳ bay lên cành cao trở thành Thế tử phi…
Tranh Nhi?
Triệu Ấu Lăng nhớ đến cái tên Tranh Nhi này, đêm qua nàng còn dùng cái tên này để lừa gạt tên nam tử đã nhìn thấy thân thể của nàng!
“Ừm, Cốc ma ma này.”
Triệu Ấu Lăng nở một nụ cười tươi đến hai mắt cong cong thành hai vầng trăng non với Cốc ma ma.
Lúc này còn không hỏi thăm tin tức về nam tử kia thì còn chờ đến khi nào mới hỏi thăm nữa!
Cốc ma ma nhìn thấy Triệu Ấu Lăng cười cũng cười theo nàng.
Hoàng thượng sớm không ban hôn muộn không ban hôn mà cố tình chờ đến lúc Thái phu nhân biết được thân phận thật sự của Triệu Ấu Lăng, thật sự là ông trời cho cơ hội tốt, để có thể làm viên mãn tâm ý của Thái phu nhân…
“Triệu cô nương có chuyện gì cứ việc sai bảo.”
Cốc ma ma giương mắt nhìn lên, một góc Tú Các của Thẩm Dung Tư đã được ánh hoàng hôn nhuộm lên sắc vàng cam.
“Không biết có vị nam tử trẻ tuổi nào ở Phủ Hương Uyển hay không?”
“Chưa từng có. Ngoại trừ Thế tử của chúng ta thì không có nam tử nào đi đến Phủ Hương Uyển cả.”
Cốc ma ma dừng chân, quay đầu lại đầy nghi hoặc nhìn Triệu Ấu Lăng một cái.
“Vậy tối hôm kia ta tắm gội ở Phủ Hương Uyển có thấy một nam tử trẻ tuổi còn cao lớn hơn cả Thẩm Chiêu. Nếu hắn không phải công tử trong phủ thì là người đến từ bên ngoài rồi, nếu là người xấu xông vào phủ vậy phải nhanh chóng điều tra.”
“...”
Cốc ma ma hiện tại chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành chuyện Thái phu nhân đã giao, còn lòng dạ nào mà cùng với Triệu Ấu Lăng phân tích nam tử xa lạ kia.
Vừa vặn lúc này có hai nha hoàn đang dựa vào cột ở hành lang mà nghị luận về việc Tranh Nhi đang trang điểm chuẩn bị xuất giá, sắc mặt Cốc ma ma đen lại phất tay gọi hai nha hoàn tới gần.
“Các ngươi có phải ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên dám ở chỗ này ăn nói xằng bậy. Lát nữa người xuất giá chính là Triệu cô nương, các ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn.”
Hai tiểu nha hoàn bị Cốc ma ma mắng đến ngây người nhìn về phía Triệu Ấu Lăng, chờ sau khi Cốc ma ma đưa Triệu Ấu Lăng vào Tú Các hai nàng lập tức đi về hướng khác.
“Triệu cô nương mời vào.”
Đã có v.ú già thu dọn giường chiếu cùng tất cả các đồ trang điểm, đồ dùng từ trước đó, chờ Triệu Ấu Lăng vừa bước vào cửa mọi người lập tức vây quanh nàng, bắt đầu trang điểm cho nàng.
Triệu Ấu Lăng lúc này còn chưa rõ sắp phát sinh chuyện gì, cuối cùng khi Cốc ma ma đội mũ phượng lên trên đầu nàng, ánh mắt ấm áp, vui mừng nói:
“Thật đẹp, so với nhị tiểu thư năm đó còn đẹp hơn vài phần.”
“Cốc ma ma là muốn làm cái gì đây?”
Triệu Ấu Lăng nhìn hỉ phục đỏ thẫm trên người, trong ngoài tổng cộng có bảy lớp, khiến nàng chút nữa là không hít thở được.
“Chúc mừng Triệu cô nương sắp xuất giá. Nếu Thái phu nhân thấy được bộ dáng hiện giờ của Triệu cô nương, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Cốc ma ma hận không thể đưa Triệu Ấu Lăng đến trước mặt Thái phu nhân, để Thái phu nhân nhìn ngắm ngoại tôn nữ của mình chỉ trong nháy mắt nữa thôi sẽ trở thành Hoài Vương Thế tử phi.
Nhưng mà theo quy củ thì trước khi tân nương tử ra khỏi cửa không được gặp mặt cha mẹ người nhà, dù Thái phu nhân muốn gặp thì bà ấy cũng không thể đưa Triệu Ấu Lăng đến đó được.
“Gả chồng? Cốc ma ma đang nói đùa với ta đúng không! Ta đến quý phủ là để thêu hoa, ta muốn đến Hoán Nguyệt Hiên, ta còn phải kiếm bạc.”
Triệu Ấu Lăng dứt lời thì lập tức tháo mũ phượng trên đầu xuống.
Rất vất vả mới trang điểm xong mà giờ tân nương tử lại muốn tháo trang sức xuống không gả nữa, Cốc ma ma với mấy người v.ú già sợ đến mức lập tức tiến lên đè Triệu Ấu Lăng lại. Vừa vặn lúc này có người đến báo, đội ngũ đón dâu của Thế tử Hoài Vương đã đến trước cửa phủ, ngoài cửa là gã sai vặt được Thái phu nhân sai đi đốt pháo mời tân lang vào phủ đón tân nương.
“Triệu cô nương nghe ma ma ta khuyên một câu, Thái phu nhân là muốn tốt cho người, người cũng suy nghĩ lại vì Thái phu nhân đi, nếu người không gả thì Thái phu nhân chính là kháng chỉ, trên dưới phủ Trấn Quốc công đều sẽ bị c.h.é.m đầu. Người nhẫn tâm nhìn mấy trăm người chúng ta đầu rơi xuống đất, m.á.u chảy thành sông sao…”
Cốc ma ma vừa nói vừa than thở, khóc lóc.
“Hoàng thượng ban hôn không thể kháng chỉ, Triệu cô nương cứu mạng, Triệu cô nương nghe Cốc ma ma nói đi.”
Những v.ú già xung quanh cũng theo Cốc ma ma mà đồng loạt quỳ xuống trước mặt Triệu Ấu Lăng, cầu xin Triệu Ấu Lăng đồng ý phủ khăn trùm đầu, lên kiệu hoa xuất giá.
Không khí ban nãy còn đang vui mừng phấn khởi, giờ đã lập tức biến thành một màn đau khổ, buồn bã.
Triệu Ấu Lăng ngơ ra, nàng thật sự không hiểu tại sao nàng lại trở thành nhân vật quan trọng của phủ Trấn Quốc công rồi.
“Ta không lấy chồng, ta phải rời khỏi đây.”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mạng của chúng ta bây giờ đều nằm trong lòng bàn tay của Triệu cô nương. Triệu cô nương đồng ý đi, Thế tử Hoài Vương kia là tướng công tốt dù có đốt đèn tìm cũng khó thấy, cô nương gả qua đó chính là hưởng phúc, Thái phu nhân sẽ không đẩy Triệu cô nương vào hố lửa.”
“Nhưng mà lấy chồng để làm gì? Lấy chồng có gì tốt chứ?”
“Lấy chồng rồi thì không phải lo cơm áo nữa, cũng không phải làm cái gì cả, Triệu cô nương gả qua đó sẽ hiểu.”
Tâm trạng của Triệu Ấu Lăng rối loạn lung tung hết cả lên, cả người giống như sắp bốc hỏa đến nơi, hận không thể bay ra khỏi vòng vây của nhóm v.ú già. Nhưng mà nàng lại lo lắng, nếu như những lời Cốc ma ma nói là sự thật, nếu nàng không quan tâm mà cứ rời đi, trên dưới phủ Trấn Quốc công đều sẽ bị c.h.é.m đầu. Thẩm Thái phu nhân, Vương thị, Thẩm Chiêu, Thẩm Dung Tư đều sẽ phải chết. Nàng không muốn bọn họ chết, bọn họ cho nàng cảm giác thân thiết giống như người thân của nàng vậy.
Lúc Triệu Ấu Lăng đang do dự, Cốc ma ma lập tức cầm khăn trùm đầu đỏ thẫm phủ lên đầu nàng.
Cầu thang truyền đến âm thanh, hai hỉ bà đến đón dâu cùng với một đám nha hoàn hô to đi lên đón tân nương…
Đội ngũ đón dâu của Hoài Vương phủ trải dài từ đầu phố đến cuối phố.
Ở sảnh ngoài Mục Hàn Trì bái kiến các vị trưởng bối của phủ Trấn Quốc công, lại cùng Thẩm Chiêu nắm chặt hai tay, sau đó xoay người sải bước lên ngựa màu đỏ thẫm được khoác lụa hồng.
Thẩm Chiêu đứng ở cửa lớn nhìn Mục Hàn Trì mà hai hốc mắt sắp đỏ lên rồi, hắn vội vàng quay người đi, sợ Mục Hàn Trì thấy lại sinh lòng nghi ngờ.
Tổ mẫu vì giữ mặt mũi cho Hoài Vương phủ, dùng chiêu di hoa tiếp mộc* này để Triệu Ấu Lăng xinh đẹp, lanh lợi mạo danh thay thế nha hoàn Tranh Nhi xấu xí xuất giá. Kế sách tuy rất tốt nhưng một khi Mục Hàn Trì phát hiện ra rồi một hai phải cưới Tranh Nhi thì phải làm như thế nào?
(*) Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Lúc này hỉ bà hô to giờ lành đã đến, một đám tỳ nữ mặc hồng sam đưa tân nương ra cửa, lên kiệu hoa đón dâu.
Pháo nổ đùng đùng, đội ngũ đón dâu uốn lượn hướng về phía Hoài Vương phủ.
Tua rua của mũ phượng đong đưa qua lại nhấp nháy trước mặt làm Triệu Ấu Lăng cảm thấy hơi lóa mắt, nàng bị nhóm v.ú già đưa vào động phòng. Chờ nàng ngồi vững xuống dưới rèm lụa đỏ rồi, nhóm v.ú già đồng thanh nói:
“Chúc mừng Thế tử phi.”
Triệu Ấu Lăng cúi người ngồi ở mép giường, bị tua rua trên trang sức che mắt, không nhìn rõ những người chúc mừng nàng.
Nhóm v.ú già lui ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mỗi mình nàng.
Tay của Triệu Ấu Lăng nắm lấy tay áo rộng, mồ hôi chảy ròng ròng. Áo cưới có tận bảy lớp thật sự rất nóng, gương mặt nàng bây giờ giống như bị lửa thiêu vậy, càng ngày càng nóng.
Vừa rồi khi lên kiệu, có thể lén nhìn mặt mũi của Thế tử Hoài Vương qua kẽ rèm. Hắn ngồi trên lưng ngựa dáng người cao lớn, bả vai dài rộng nếu mặt ngân giáp chiến đấu chắc chắn sẽ vô cùng anh dũng.
Cốc ma ma nói Thế tử Hoài Vương là Đại Tướng quân Bắc Cảnh, không biết Đại Tướng quân có thể tiếp được mấy chiêu của ta, nếu có thể tiếp hơn trăm chiêu, chắc chắn sẽ rất đã. Lúc được Minh Tuệ sư thái truyền thụ công lực cho Triệu Ấu Lăng cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh, rất muốn tìm người để tỷ thí cùng.
Đang lúc Triệu Ấu Lăng suy nghĩ lung tung, ngoài cửa truyền đến âm thanh chúc mừng của bọn tỳ nữ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra rồi khép lại.
Một bóng người đi đến.
Người đi đến dừng bước ở trước giường, không có bất kỳ động tác gì, phảng phất như đang nhìn kỹ nàng đang ngồi trước rèm lụa đỏ.
Triệu Ấu Lăng có chút lo lắng, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi xoa vào nhau được giấu trong tay áo rộng, nàng lo lắng lát nữa ra tay phải sử dụng mấy phần sức lực mới có thể thắng trong vòng một chiêu.
Xuyên qua tua rua của mũ phượng cùng với khăn trùm đầu, nàng nhìn chăm chú vào hình bóng to lớn đang đến gần kia.
Đối phương đi đến trước giường.
Một bàn tay to, dày rộng duỗi đến trước mặt nàng, muốn vén khăn trùm đầu lên.
“Tranh Nhi…”
“Ta không phải Tranh Nhi.”
Mục Hàn Trì khẽ nhíu mày, thu tay lại.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên.
“Ngươi tạm nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Triệu Ấu Lăng không kịp phản ứng thân hình cao lớn kia đã mở cửa đi ra ngoài, để lại cho nàng bóng lưng âm trầm.
Mục Hàn Trì rời khỏi phòng tân nương thì đã có nha hoàn lập tức đi bẩm báo cho Cao phu nhân.
Cao phu nhân vội vã đuổi đến thư phòng của Lăng Vân Các, thấy cháu trai mình mở giấy ra chuẩn bị vẩy mực múa bút.
Cao phu nhân tiến lên đoạt lấy bút trong tay Mục Hàn Trì.
“Hàn Trì, sao ngươi lại không ở lại động phòng với tân nương?”
“Không hứng thú.”
Mục Hàn Trì lấy từ trên giá xuống cây bút khác, chấm no mực rồi viết lên giấy một chữ “Tranh”.
Đã biết là Hoàng thượng sẽ không mặc cho hắn hủy hôn với phủ Bình Tân Hầu, lại còn thuận theo ban hôn cho hắn với Tranh Nhi của phủ Trấn Quốc công.
Cũng không biết vì sao, hắn đối với vị cô nương Tranh Nhi kia vừa gặp đã động lòng, Hoàng thượng để hắn tự chọn người trong lòng mình, hắn cầm lòng không được mà nói ra cái tên Tranh Nhi kia. Khi đó hắn thậm chí còn không biết thân phận của Tranh Nhi ở phủ Trấn Quốc công là gì.
Phát hiện cháu trai sắc mặt tiều tụy, Cao phu nhân khó hiểu vô cùng.
Đêm động phòng hoa chúc lại không hứng thú? Lần này Hoàng thượng ban hôn là chiều theo ý của Hàn Trì, chỉ đích danh nữ tử nó nhìn trúng.
Từ sáng tinh mơ Mục Hàn Trì đã đi gặp Hoàng thượng thỉnh cầu từ hôn, dưới cơn giận dữ Hoàng thượng nhốt hắn vào thiên lao một canh giờ, sau đó lại đồng ý thu hồi ý chỉ ban hôn để Mục Hàn Trì tự mình chọn người trong lòng.
Chẳng lẽ tối hôm qua để nha hoàn Hương Xảo qua đây hầu hạ đã khiến cháu trai mệt mỏi rồi?
Cháu trai là nam tử trẻ trung đầy tinh lực, lần đầu nếm thử chuyện nam nữ chắc chắn là rất mãnh liệt. Đây có phải là đêm qua cháu trai làm quá mức nên đêm nay không còn hứng thú!
Trong đầu Cao phu nhân xoay chuyển nhanh chóng.
Bà ấy vội quay đầu nhìn thoáng qua Hương Xảo đi theo bà ấy đến đây.
Hương Xảo vội vàng rũ mắt mà đứng, nhìn đóa hoa thược dược được thêu trên giày.
Phu nhân đây là lại muốn để nàng hậu hạ Thế tử sao?
Ánh mắt Hương Xảo trốn tránh, Cao phu nhân như suy nghĩ gì đó.
Từ sau đêm qua cho Hương Xảo đến hầu hạ cháu trai, thấy nha đầu này cả ngày đều đứng ngồi không yên. Kiệu hoa phủ Trấn Quốc công vào cửa, mấy đại nha hoàn này này trên mặt đều treo nụ cười nhưng chỉ sợ các nàng ấy đều lo lắng trong lòng, rằng về sau các nàng ấy sẽ không có cơ hội hầu hạ Thế tử nữa, lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để xuất phủ rồi. Suy nghĩ về tương lai của mình như vậy thì đúng thật là không vui vẻ nổi.
Hừ!
Chỉ cần ta còn chưởng quản một ngày thì phải vì hương khói của Mục gia mà suy nghĩ, Thế tử cũng không phải chỉ có một người là Thế tử phi, nha hoàn thông phòng một người cũng không thể thiếu.
Hiện tại còn chưa rõ vị Tranh Nhi cô nương được Hoàng thượng ban hôn cho cháu trai có thân phận gì ở phủ Trấn Quốc công nhưng trước mắt đã biết không phải quý nữ tạm trú ở phủ Trấn Quốc công. Mặc dù có Thái phu nhân phủ Trấn Quốc công chống lưng cũng không thể quản đến chuyện trong nhà của Hoài Vương phủ ta.
“Hàn Trì, ngươi viết cái gì vậy?”
Cao phu nhân cúi người nhìn chữ trên giấy.
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ.”*
(*) Đây là một câu trong bài từ "Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch" của Tân Khí Tật, biểu thị sự khát khao và nỗ lực tìm kiếm người mà mình yêu thương hoặc điều mà mình khao khát. Dịch nghĩa câu này là: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Giống như du long vậy, phiêu nhược kinh hồng, thư pháp tốt, ý cảnh đẹp!
Không nghĩ rằng cháu trai xuất thân con nhà võ nhưng văn thơ thư pháp cũng tốt như vậy. Cao phu nhân cười không khép được miệng.
“Tùy tay mà viết. Cô mẫu, đã không còn sớm nữa rồi, người nghỉ ngơi đi.”
Mục Hàn Trì buông bút lông cừu xuống cẩn thận nhìn chữ viết đoan trang của mình.
“Chất nhi, ngươi vẫn nên trở về phòng để nghỉ ngơi được thoải mái hơn. Việc hôn nhân này do chính ngươi chọn, nếu vẫn còn không hợp ý ngươi thì đêm nay cũng phải cho tân nương vài phần thể diện. Chờ ngày mai cô mẫu an bài cho ngươi một gian trắc phòng, tùy ngươi thích ngủ thế nào cũng được.”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Phoebe
Check: Trân Trân
Đội ngũ đón dâu của Thế tử Hoài Vương rất nhanh sẽ đến phủ Trấn Quốc công, chắc chắn là lão tổ tông của Tranh Nhi hiển linh mới có thể khiến nàng ta từ một nô tỳ bay lên cành cao trở thành Thế tử phi…
Tranh Nhi?
Triệu Ấu Lăng nhớ đến cái tên Tranh Nhi này, đêm qua nàng còn dùng cái tên này để lừa gạt tên nam tử đã nhìn thấy thân thể của nàng!
“Ừm, Cốc ma ma này.”
Triệu Ấu Lăng nở một nụ cười tươi đến hai mắt cong cong thành hai vầng trăng non với Cốc ma ma.
Lúc này còn không hỏi thăm tin tức về nam tử kia thì còn chờ đến khi nào mới hỏi thăm nữa!
Cốc ma ma nhìn thấy Triệu Ấu Lăng cười cũng cười theo nàng.
Hoàng thượng sớm không ban hôn muộn không ban hôn mà cố tình chờ đến lúc Thái phu nhân biết được thân phận thật sự của Triệu Ấu Lăng, thật sự là ông trời cho cơ hội tốt, để có thể làm viên mãn tâm ý của Thái phu nhân…
“Triệu cô nương có chuyện gì cứ việc sai bảo.”
Cốc ma ma giương mắt nhìn lên, một góc Tú Các của Thẩm Dung Tư đã được ánh hoàng hôn nhuộm lên sắc vàng cam.
“Không biết có vị nam tử trẻ tuổi nào ở Phủ Hương Uyển hay không?”
“Chưa từng có. Ngoại trừ Thế tử của chúng ta thì không có nam tử nào đi đến Phủ Hương Uyển cả.”
Cốc ma ma dừng chân, quay đầu lại đầy nghi hoặc nhìn Triệu Ấu Lăng một cái.
“Vậy tối hôm kia ta tắm gội ở Phủ Hương Uyển có thấy một nam tử trẻ tuổi còn cao lớn hơn cả Thẩm Chiêu. Nếu hắn không phải công tử trong phủ thì là người đến từ bên ngoài rồi, nếu là người xấu xông vào phủ vậy phải nhanh chóng điều tra.”
“...”
Cốc ma ma hiện tại chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành chuyện Thái phu nhân đã giao, còn lòng dạ nào mà cùng với Triệu Ấu Lăng phân tích nam tử xa lạ kia.
Vừa vặn lúc này có hai nha hoàn đang dựa vào cột ở hành lang mà nghị luận về việc Tranh Nhi đang trang điểm chuẩn bị xuất giá, sắc mặt Cốc ma ma đen lại phất tay gọi hai nha hoàn tới gần.
“Các ngươi có phải ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên dám ở chỗ này ăn nói xằng bậy. Lát nữa người xuất giá chính là Triệu cô nương, các ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn.”
Hai tiểu nha hoàn bị Cốc ma ma mắng đến ngây người nhìn về phía Triệu Ấu Lăng, chờ sau khi Cốc ma ma đưa Triệu Ấu Lăng vào Tú Các hai nàng lập tức đi về hướng khác.
“Triệu cô nương mời vào.”
Đã có v.ú già thu dọn giường chiếu cùng tất cả các đồ trang điểm, đồ dùng từ trước đó, chờ Triệu Ấu Lăng vừa bước vào cửa mọi người lập tức vây quanh nàng, bắt đầu trang điểm cho nàng.
Triệu Ấu Lăng lúc này còn chưa rõ sắp phát sinh chuyện gì, cuối cùng khi Cốc ma ma đội mũ phượng lên trên đầu nàng, ánh mắt ấm áp, vui mừng nói:
“Thật đẹp, so với nhị tiểu thư năm đó còn đẹp hơn vài phần.”
“Cốc ma ma là muốn làm cái gì đây?”
Triệu Ấu Lăng nhìn hỉ phục đỏ thẫm trên người, trong ngoài tổng cộng có bảy lớp, khiến nàng chút nữa là không hít thở được.
“Chúc mừng Triệu cô nương sắp xuất giá. Nếu Thái phu nhân thấy được bộ dáng hiện giờ của Triệu cô nương, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Cốc ma ma hận không thể đưa Triệu Ấu Lăng đến trước mặt Thái phu nhân, để Thái phu nhân nhìn ngắm ngoại tôn nữ của mình chỉ trong nháy mắt nữa thôi sẽ trở thành Hoài Vương Thế tử phi.
Nhưng mà theo quy củ thì trước khi tân nương tử ra khỏi cửa không được gặp mặt cha mẹ người nhà, dù Thái phu nhân muốn gặp thì bà ấy cũng không thể đưa Triệu Ấu Lăng đến đó được.
“Gả chồng? Cốc ma ma đang nói đùa với ta đúng không! Ta đến quý phủ là để thêu hoa, ta muốn đến Hoán Nguyệt Hiên, ta còn phải kiếm bạc.”
Triệu Ấu Lăng dứt lời thì lập tức tháo mũ phượng trên đầu xuống.
Rất vất vả mới trang điểm xong mà giờ tân nương tử lại muốn tháo trang sức xuống không gả nữa, Cốc ma ma với mấy người v.ú già sợ đến mức lập tức tiến lên đè Triệu Ấu Lăng lại. Vừa vặn lúc này có người đến báo, đội ngũ đón dâu của Thế tử Hoài Vương đã đến trước cửa phủ, ngoài cửa là gã sai vặt được Thái phu nhân sai đi đốt pháo mời tân lang vào phủ đón tân nương.
“Triệu cô nương nghe ma ma ta khuyên một câu, Thái phu nhân là muốn tốt cho người, người cũng suy nghĩ lại vì Thái phu nhân đi, nếu người không gả thì Thái phu nhân chính là kháng chỉ, trên dưới phủ Trấn Quốc công đều sẽ bị c.h.é.m đầu. Người nhẫn tâm nhìn mấy trăm người chúng ta đầu rơi xuống đất, m.á.u chảy thành sông sao…”
Cốc ma ma vừa nói vừa than thở, khóc lóc.
“Hoàng thượng ban hôn không thể kháng chỉ, Triệu cô nương cứu mạng, Triệu cô nương nghe Cốc ma ma nói đi.”
Những v.ú già xung quanh cũng theo Cốc ma ma mà đồng loạt quỳ xuống trước mặt Triệu Ấu Lăng, cầu xin Triệu Ấu Lăng đồng ý phủ khăn trùm đầu, lên kiệu hoa xuất giá.
Không khí ban nãy còn đang vui mừng phấn khởi, giờ đã lập tức biến thành một màn đau khổ, buồn bã.
Triệu Ấu Lăng ngơ ra, nàng thật sự không hiểu tại sao nàng lại trở thành nhân vật quan trọng của phủ Trấn Quốc công rồi.
“Ta không lấy chồng, ta phải rời khỏi đây.”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mạng của chúng ta bây giờ đều nằm trong lòng bàn tay của Triệu cô nương. Triệu cô nương đồng ý đi, Thế tử Hoài Vương kia là tướng công tốt dù có đốt đèn tìm cũng khó thấy, cô nương gả qua đó chính là hưởng phúc, Thái phu nhân sẽ không đẩy Triệu cô nương vào hố lửa.”
“Nhưng mà lấy chồng để làm gì? Lấy chồng có gì tốt chứ?”
“Lấy chồng rồi thì không phải lo cơm áo nữa, cũng không phải làm cái gì cả, Triệu cô nương gả qua đó sẽ hiểu.”
Tâm trạng của Triệu Ấu Lăng rối loạn lung tung hết cả lên, cả người giống như sắp bốc hỏa đến nơi, hận không thể bay ra khỏi vòng vây của nhóm v.ú già. Nhưng mà nàng lại lo lắng, nếu như những lời Cốc ma ma nói là sự thật, nếu nàng không quan tâm mà cứ rời đi, trên dưới phủ Trấn Quốc công đều sẽ bị c.h.é.m đầu. Thẩm Thái phu nhân, Vương thị, Thẩm Chiêu, Thẩm Dung Tư đều sẽ phải chết. Nàng không muốn bọn họ chết, bọn họ cho nàng cảm giác thân thiết giống như người thân của nàng vậy.
Lúc Triệu Ấu Lăng đang do dự, Cốc ma ma lập tức cầm khăn trùm đầu đỏ thẫm phủ lên đầu nàng.
Cầu thang truyền đến âm thanh, hai hỉ bà đến đón dâu cùng với một đám nha hoàn hô to đi lên đón tân nương…
Đội ngũ đón dâu của Hoài Vương phủ trải dài từ đầu phố đến cuối phố.
Ở sảnh ngoài Mục Hàn Trì bái kiến các vị trưởng bối của phủ Trấn Quốc công, lại cùng Thẩm Chiêu nắm chặt hai tay, sau đó xoay người sải bước lên ngựa màu đỏ thẫm được khoác lụa hồng.
Thẩm Chiêu đứng ở cửa lớn nhìn Mục Hàn Trì mà hai hốc mắt sắp đỏ lên rồi, hắn vội vàng quay người đi, sợ Mục Hàn Trì thấy lại sinh lòng nghi ngờ.
Tổ mẫu vì giữ mặt mũi cho Hoài Vương phủ, dùng chiêu di hoa tiếp mộc* này để Triệu Ấu Lăng xinh đẹp, lanh lợi mạo danh thay thế nha hoàn Tranh Nhi xấu xí xuất giá. Kế sách tuy rất tốt nhưng một khi Mục Hàn Trì phát hiện ra rồi một hai phải cưới Tranh Nhi thì phải làm như thế nào?
(*) Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Lúc này hỉ bà hô to giờ lành đã đến, một đám tỳ nữ mặc hồng sam đưa tân nương ra cửa, lên kiệu hoa đón dâu.
Pháo nổ đùng đùng, đội ngũ đón dâu uốn lượn hướng về phía Hoài Vương phủ.
Tua rua của mũ phượng đong đưa qua lại nhấp nháy trước mặt làm Triệu Ấu Lăng cảm thấy hơi lóa mắt, nàng bị nhóm v.ú già đưa vào động phòng. Chờ nàng ngồi vững xuống dưới rèm lụa đỏ rồi, nhóm v.ú già đồng thanh nói:
“Chúc mừng Thế tử phi.”
Triệu Ấu Lăng cúi người ngồi ở mép giường, bị tua rua trên trang sức che mắt, không nhìn rõ những người chúc mừng nàng.
Nhóm v.ú già lui ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mỗi mình nàng.
Tay của Triệu Ấu Lăng nắm lấy tay áo rộng, mồ hôi chảy ròng ròng. Áo cưới có tận bảy lớp thật sự rất nóng, gương mặt nàng bây giờ giống như bị lửa thiêu vậy, càng ngày càng nóng.
Vừa rồi khi lên kiệu, có thể lén nhìn mặt mũi của Thế tử Hoài Vương qua kẽ rèm. Hắn ngồi trên lưng ngựa dáng người cao lớn, bả vai dài rộng nếu mặt ngân giáp chiến đấu chắc chắn sẽ vô cùng anh dũng.
Cốc ma ma nói Thế tử Hoài Vương là Đại Tướng quân Bắc Cảnh, không biết Đại Tướng quân có thể tiếp được mấy chiêu của ta, nếu có thể tiếp hơn trăm chiêu, chắc chắn sẽ rất đã. Lúc được Minh Tuệ sư thái truyền thụ công lực cho Triệu Ấu Lăng cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh, rất muốn tìm người để tỷ thí cùng.
Đang lúc Triệu Ấu Lăng suy nghĩ lung tung, ngoài cửa truyền đến âm thanh chúc mừng của bọn tỳ nữ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra rồi khép lại.
Một bóng người đi đến.
Người đi đến dừng bước ở trước giường, không có bất kỳ động tác gì, phảng phất như đang nhìn kỹ nàng đang ngồi trước rèm lụa đỏ.
Triệu Ấu Lăng có chút lo lắng, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi xoa vào nhau được giấu trong tay áo rộng, nàng lo lắng lát nữa ra tay phải sử dụng mấy phần sức lực mới có thể thắng trong vòng một chiêu.
Xuyên qua tua rua của mũ phượng cùng với khăn trùm đầu, nàng nhìn chăm chú vào hình bóng to lớn đang đến gần kia.
Đối phương đi đến trước giường.
Một bàn tay to, dày rộng duỗi đến trước mặt nàng, muốn vén khăn trùm đầu lên.
“Tranh Nhi…”
“Ta không phải Tranh Nhi.”
Mục Hàn Trì khẽ nhíu mày, thu tay lại.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên.
“Ngươi tạm nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Triệu Ấu Lăng không kịp phản ứng thân hình cao lớn kia đã mở cửa đi ra ngoài, để lại cho nàng bóng lưng âm trầm.
Mục Hàn Trì rời khỏi phòng tân nương thì đã có nha hoàn lập tức đi bẩm báo cho Cao phu nhân.
Cao phu nhân vội vã đuổi đến thư phòng của Lăng Vân Các, thấy cháu trai mình mở giấy ra chuẩn bị vẩy mực múa bút.
Cao phu nhân tiến lên đoạt lấy bút trong tay Mục Hàn Trì.
“Hàn Trì, sao ngươi lại không ở lại động phòng với tân nương?”
“Không hứng thú.”
Mục Hàn Trì lấy từ trên giá xuống cây bút khác, chấm no mực rồi viết lên giấy một chữ “Tranh”.
Đã biết là Hoàng thượng sẽ không mặc cho hắn hủy hôn với phủ Bình Tân Hầu, lại còn thuận theo ban hôn cho hắn với Tranh Nhi của phủ Trấn Quốc công.
Cũng không biết vì sao, hắn đối với vị cô nương Tranh Nhi kia vừa gặp đã động lòng, Hoàng thượng để hắn tự chọn người trong lòng mình, hắn cầm lòng không được mà nói ra cái tên Tranh Nhi kia. Khi đó hắn thậm chí còn không biết thân phận của Tranh Nhi ở phủ Trấn Quốc công là gì.
Phát hiện cháu trai sắc mặt tiều tụy, Cao phu nhân khó hiểu vô cùng.
Đêm động phòng hoa chúc lại không hứng thú? Lần này Hoàng thượng ban hôn là chiều theo ý của Hàn Trì, chỉ đích danh nữ tử nó nhìn trúng.
Từ sáng tinh mơ Mục Hàn Trì đã đi gặp Hoàng thượng thỉnh cầu từ hôn, dưới cơn giận dữ Hoàng thượng nhốt hắn vào thiên lao một canh giờ, sau đó lại đồng ý thu hồi ý chỉ ban hôn để Mục Hàn Trì tự mình chọn người trong lòng.
Chẳng lẽ tối hôm qua để nha hoàn Hương Xảo qua đây hầu hạ đã khiến cháu trai mệt mỏi rồi?
Cháu trai là nam tử trẻ trung đầy tinh lực, lần đầu nếm thử chuyện nam nữ chắc chắn là rất mãnh liệt. Đây có phải là đêm qua cháu trai làm quá mức nên đêm nay không còn hứng thú!
Trong đầu Cao phu nhân xoay chuyển nhanh chóng.
Bà ấy vội quay đầu nhìn thoáng qua Hương Xảo đi theo bà ấy đến đây.
Hương Xảo vội vàng rũ mắt mà đứng, nhìn đóa hoa thược dược được thêu trên giày.
Phu nhân đây là lại muốn để nàng hậu hạ Thế tử sao?
Ánh mắt Hương Xảo trốn tránh, Cao phu nhân như suy nghĩ gì đó.
Từ sau đêm qua cho Hương Xảo đến hầu hạ cháu trai, thấy nha đầu này cả ngày đều đứng ngồi không yên. Kiệu hoa phủ Trấn Quốc công vào cửa, mấy đại nha hoàn này này trên mặt đều treo nụ cười nhưng chỉ sợ các nàng ấy đều lo lắng trong lòng, rằng về sau các nàng ấy sẽ không có cơ hội hầu hạ Thế tử nữa, lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để xuất phủ rồi. Suy nghĩ về tương lai của mình như vậy thì đúng thật là không vui vẻ nổi.
Hừ!
Chỉ cần ta còn chưởng quản một ngày thì phải vì hương khói của Mục gia mà suy nghĩ, Thế tử cũng không phải chỉ có một người là Thế tử phi, nha hoàn thông phòng một người cũng không thể thiếu.
Hiện tại còn chưa rõ vị Tranh Nhi cô nương được Hoàng thượng ban hôn cho cháu trai có thân phận gì ở phủ Trấn Quốc công nhưng trước mắt đã biết không phải quý nữ tạm trú ở phủ Trấn Quốc công. Mặc dù có Thái phu nhân phủ Trấn Quốc công chống lưng cũng không thể quản đến chuyện trong nhà của Hoài Vương phủ ta.
“Hàn Trì, ngươi viết cái gì vậy?”
Cao phu nhân cúi người nhìn chữ trên giấy.
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ.”*
(*) Đây là một câu trong bài từ "Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch" của Tân Khí Tật, biểu thị sự khát khao và nỗ lực tìm kiếm người mà mình yêu thương hoặc điều mà mình khao khát. Dịch nghĩa câu này là: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Giống như du long vậy, phiêu nhược kinh hồng, thư pháp tốt, ý cảnh đẹp!
Không nghĩ rằng cháu trai xuất thân con nhà võ nhưng văn thơ thư pháp cũng tốt như vậy. Cao phu nhân cười không khép được miệng.
“Tùy tay mà viết. Cô mẫu, đã không còn sớm nữa rồi, người nghỉ ngơi đi.”
Mục Hàn Trì buông bút lông cừu xuống cẩn thận nhìn chữ viết đoan trang của mình.
“Chất nhi, ngươi vẫn nên trở về phòng để nghỉ ngơi được thoải mái hơn. Việc hôn nhân này do chính ngươi chọn, nếu vẫn còn không hợp ý ngươi thì đêm nay cũng phải cho tân nương vài phần thể diện. Chờ ngày mai cô mẫu an bài cho ngươi một gian trắc phòng, tùy ngươi thích ngủ thế nào cũng được.”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Phoebe
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.