Chương 53: Hôn lễ bắt đầu rồi
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Tiếng nhạc vừa mới tạm ngừng lại vang lên lần nữa, nghi thức thành thân bắt đầu.
Triệu Ấu Lăng hoảng hốt nhảy từ mái nhà xuống cây hòe lớn bên hông nhà, mũi bàn chân chạm vào những cành cây vươn ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vừa mới đứng vững thì nàng cảm thấy một bàn tay to lớn ôm lấy eo mình, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Sao đến lại không báo trước cho ta một tiếng, cẩn thận đụng phải người khác, vẫn bướng bỉnh như thế."
Mục Hàn Trì vòng tay qua eo Triệu Ấu Lăng, mặt đầy cưng chiều nói, tiện tay đem chiếc áo choàng gấm màu xanh khói của mình khoác lên người Triệu Ấu Lăng, thành thục buộc dây áo choàng thành hình nơ bướm dưới cằm nàng.
"Mau bái kiến Quốc trượng Tào đại nhân đi."
Triệu Ấu Lăng nhìn theo tay của Mục Hàn Trì, không thể không quay người lại, đối mặt với một ông già có bộ râu trắng đang đứng đằng sau hắn.
“Bái kiến Tào đại nhân.”
Bây giờ Triệu Ấu Lăng mới hiểu ra, nếu như Mục Hàn Trì không vô tình đi qua, tiện tay ôm lấy nàng, giúp nàng giải vây thì với bộ đồ đen nàng đang mặc bây giờ rất dễ bị hiểu nhầm là thích khách.
"Ha ha, thật ngưỡng mộ đôi phu thê trẻ các ngươi, thân mật cũng không cần tránh người khác. Không giống như ta, già rồi, với Thế tử ở nhà giống như bàn tay trái sờ bàn tay phải, không có chút cảm giác gì. Bây giờ dù có người đẹp như thế nào đặt ở trước mặt, lão phu cũng không làm gì được. Các ngươi cứ từ từ, lão phu đi trước một bước."
Tào đại nhân nghiêng người, lấy tay che miệng cười rồi vội bỏ đi.
"Thôi được rồi, người cũng đã đi mất rồi, không cần phải diễn nữa. Sao huynh lại tới đây?"
Thân mật với Mục Hàn Trì như vậy trước mặt người lạ, Triệu Ấu Lăng thẹn thùng mặt đỏ bừng. Nàng thoát khỏi cái ôm của Hàn Mục Trì, tò mò nhìn hắn.
Sáng nay khi ra ngoài Mục Hàn Trì mặc y phục thường ngày màu xanh, bên ngoài khoác áo tơi, bây giờ lại mặc trang phục lộng lẫy làm bằng gấm màu xanh khói, càng làm tăng thêm khí chất xuất chúng, bất phàm của hắn.
Ánh mắt Triệu Ấu Lăng nhất thời bị làm cho say mê.
"Nàng đến rồi thì ta cũng nhất định phải đến."
Mục Hàn Trì đã chuẩn bị từ trước, lấy từ trong túi ra một chiếc trâm minh châu cài vào búi tóc Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng mặc áo choàng gấm, đầu cài trâm minh châu, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã xinh đẹp thoát tục lúc này lại đỏ bừng như áng mây hồng, nàng khoác khuỷu tay Mục Hàn Trì bước vào phòng tiệc. Hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc.
Trong lòng Triệu Ấu Lăng cảm thấy không ổn, tiếng nhạc lúc này rõ ràng là nghênh đón tân lang tân nương nhưng mà bây giờ lại trở thành tiếng nhạc đệm cho nàng và Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì vỗ nhẹ lên mu bàn tay Triệu Ấu Lăng, ra hiệu cho nàng không cần căng thẳng, hắn đưa mắt nhìn mọi người rồi gật đầu chào hỏi hết sức lịch sự và chu đáo.
Thẩm Thái phu nhân vẫy tay gọi Triệu Ấu Lăng và Mục Hàn Trì đến. Không đợi Mục Hàn Trì bước tới, Thẩm Chiêu đã lập tức đi tới kéo Mục Hàn Trì đi.
"Không cần hành lễ, nghi thức bắt đầu rồi, ngươi mau đến đây ngồi đi."
Thẩm Thái phu nhân không hề che giấu sự yêu mến của bà ấy dành cho Triệu Ấu Lăng, sai người mang đặt thêm một ghế bên cạnh bà ấy, Triệu Ấu Lăng ngồi xuống, bà ấy lại cầm lấy chén đũa, tự tay gắp thức ăn cho nàng.
"Ờ-huh ~"
Trưởng Công chúa trợn mắt nhìn Triệu Ấu Lăng. Nàng biết xuất thân của Triệu Ấu Lăng, một tú nương nhỏ bé nhờ sự yêu thích của Thẩm Thái phu nhân mà sau một đêm trở thành Hoài Vương Thế tử phi.
Người khác ba đời không ra nổi một quý nhân, còn Triệu Ấu Lăng chỉ một đêm đã đứng trong tầng lớp quý nữ của kinh thành. Có điều Trưởng Công chúa sẽ không bao giờ chấp nhận thân phận của Triệu Ấu Lắng.
Không có tước vị do tổ tiên truyền lại, không có chức quan Nhị phẩm trở lên, có ai ở kinh thành dám gọi mình là quý nữ.
"Lăng Nhi, đây là Trưởng Công chúa, ngươi phải gọi là biểu cô. Nhanh gọi đi, Trưởng Công chúa nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi đấy."
Thẩm Thái phu nhân nắm tay Triệu Ấu Lăng cười hi hi nhìn Trưởng Công chúa.
Triệu Ấu Lăng hiểu ý, nàng dù ghét Trưởng Công chúa như thế nào cũng phải giữ mặt mũi cho Thẩm Thái phu nhân, hơn nữa có vẻ ý của Thái phu nhân là muốn Trưởng Công chúa ban thưởng.
Triệu Ấu Lăng mỉm cười gọi một tiếng: "Biểu cô".
“Ôi trời!"
Trưởng Công chúa nghe thấy tiếng phẫn nộ phát ra từ trong lòng.
Nhưng trong hoàn cảnh như này, nàng không thể mất phong thái và mặt mũi được, khách mời đều đang quan sát hành động của nàng.
Thẩm Thái phu nhân lại giải thích thêm Triệu Ấu Lăng là nghĩa nữ mà Hoàng Thái hậu đích thân ban cho phủ Trấn Quốc công, bây giờ lại được Hoàng đế ban hôn làm Hoài Vương Thế tử phi. Trưởng Công chúa đã bỏ lỡ hôn lễ Triệu Ấu Lăng, bất luận như thế nào hôm nay nhất định không thể bỏ lỡ chuyện nhận biểu cô được.
Cưỡi hổ khó xuống...
Trưởng Công chúa tháo sợi dây chuyền có khóa vàng trên cổ, đau lòng đeo lên cổ Triệu Ấu Lăng.
"Lăng Nhi còn không mau cảm ơn Trưởng Công chúa đi."
Thẩm Thái phu nhân miệng cười toe toét.
Lúc nãy bà ấy còn có cảm giác bị người khác áp bức vì Thẩm Chiêu chưa về, bây giờ mọi chuyện đổi chiều, bà ấy lại trở thành người chủ trì kiểm soát tình thế, khống chế hành động của người khác.
Lúc này tiếng nhạc ầm ĩ, pháo nổ ầm ầm, tân lang tân nương chậm rãi bước vào phòng tiệc.
Trưởng Công chúa thấy Tống Dự đầu đội mũ cánh phượng, mặc hỉ phục đỏ rực, sắc mặt nàng ta liền tối sầm lại.
Tống Dự cầm trong tay tấm lụa đỏ buộc hoa, Thẩm Dung Tư cầm đầu kia của sợi dây lụa bước đi. Nàng ta đầu đội khăn cưới che kín mặt, không thấy mọi người trong phòng, chỉ nghe tiếng bàn tán xung quanh.
Dù lời bàn tán là tốt hay xấu, lúc này trái tim nàng ta cũng tràn đầy hạnh phúc, cuối cùng nàng ta cũng được thành thân với người mình thích, không còn quan tâm ánh mắt hay lời đồn đãi nữa.
"Nhất bái thiên địa..."
Người cao giọng nói thế mà lại là Quốc trượng!
Sắc mặt Trưởng Công chúa càng khó coi hơn, trước đó nàng cũng đã nói qua với Quốc trượng, đợi khi nào Tần Uyển Du thành thân thì mời Quốc trượng làm chủ hôn. Tào Quốc trượng lúc đó luôn miệng đồng ý, còn khen ngợi Trưởng Công chúa khéo kén rể. Tống Dự là người anh tuấn, tài giỏi hiếm thấy, vẻ ngoài lại phong độ tuấn tú, quý công tử ở kinh thành, ngoài Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì không còn ai có thể sánh được với Tống Dự…
Trưởng Công chúa phất tay áo, rời đi sớm, lên xe đi thẳng về phủ Bình Tân Hầu.
Có điều bây giờ không ai để ý nàng ta rời đi hay ở lại, mọi người đang bàn tán về việc Tống Dự làm rể phủ Trấn Quốc công, tình hình triều đình sẽ có thay đổi lớn.
Nếu như Tống Dự và nhạc phụ Thẩm Lộc cùng một phe, kết hợp với Hoài Vương Mục Đình Thần và Thế tử Mục Hàn Trì, sợ rằng Bình Tân Hầu Tần An một bàn tay khó vỗ thành tiếng* rồi. Trong triều đình, có đại thần nào không phải là gió chiều nào theo chiều ấy, bề ngoài ủng hộ Tần An nhưng vẫn là gió chiều nào theo chiều đó, bên nào gió lớn thì ngả sang bên đó.
(*) Cô chưởng nan minh: Thành ngữ này ám chỉ một người khó đạt được thành công nếu không có sự hợp tác và hỗ trợ từ người khác.
"... Đưa tân nhân vào động phòng!"
Tào Quốc trượng tuổi cao nhưng giọng nói vẫn đầy uy lực, hai chữ “động phòng” ông ta nói như tự mang theo hồi âm, vang vọng khắp phòng, đánh thẳng vào màng nhĩ mọi người.
Một số khách mời đem theo gia quyến thấy nghi thức thành thân đã kết thúc, vội vàng cáo từ ra về để ôn lại cảm giác tân hôn. Một số đại thần dự tiệc một mình thì ra khỏi phủ Trấn Quốc công lập tức thay thường phục, sau đó đến Tầm Phương Các, Hoa Triều Phường để trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thẩm Lộc ở cổng tiễn khách. Vương thị đứng bên cạnh hắn cười đến đau cả hai má.
Thẩm Thái phu nhân vừa lòng thỏa dạ, cũng hơi say, được nha hoàn, di nương dìu về nghỉ ngơi.
Liễu thị mưu hại Thẩm Chiêu bị Thẩm Thái phu nhân tặng cho một dải lụa trắng xử lý rồi. Thẩm Lộc mất người thị thiếp yêu thích nhất, càng quan tâm Vương thị hơn trước đây. Khách đã về hết, Vương thị kéo Thẩm Lộc về nghỉ ngơi, quên mất trong phong tiệc còn có người.
Lúc này phòng tiệc chỉ còn lại Thẩm Chiêu, Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng.
"Thẩm đại ca, cô nương múa tối nay có phải là Tô Nhi cô nương không?".
Triệu Ấu Lăng vẻ mặt đầy nghiêm túc hỏi Thẩm Chiêu
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ
Triệu Ấu Lăng hoảng hốt nhảy từ mái nhà xuống cây hòe lớn bên hông nhà, mũi bàn chân chạm vào những cành cây vươn ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vừa mới đứng vững thì nàng cảm thấy một bàn tay to lớn ôm lấy eo mình, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Sao đến lại không báo trước cho ta một tiếng, cẩn thận đụng phải người khác, vẫn bướng bỉnh như thế."
Mục Hàn Trì vòng tay qua eo Triệu Ấu Lăng, mặt đầy cưng chiều nói, tiện tay đem chiếc áo choàng gấm màu xanh khói của mình khoác lên người Triệu Ấu Lăng, thành thục buộc dây áo choàng thành hình nơ bướm dưới cằm nàng.
"Mau bái kiến Quốc trượng Tào đại nhân đi."
Triệu Ấu Lăng nhìn theo tay của Mục Hàn Trì, không thể không quay người lại, đối mặt với một ông già có bộ râu trắng đang đứng đằng sau hắn.
“Bái kiến Tào đại nhân.”
Bây giờ Triệu Ấu Lăng mới hiểu ra, nếu như Mục Hàn Trì không vô tình đi qua, tiện tay ôm lấy nàng, giúp nàng giải vây thì với bộ đồ đen nàng đang mặc bây giờ rất dễ bị hiểu nhầm là thích khách.
"Ha ha, thật ngưỡng mộ đôi phu thê trẻ các ngươi, thân mật cũng không cần tránh người khác. Không giống như ta, già rồi, với Thế tử ở nhà giống như bàn tay trái sờ bàn tay phải, không có chút cảm giác gì. Bây giờ dù có người đẹp như thế nào đặt ở trước mặt, lão phu cũng không làm gì được. Các ngươi cứ từ từ, lão phu đi trước một bước."
Tào đại nhân nghiêng người, lấy tay che miệng cười rồi vội bỏ đi.
"Thôi được rồi, người cũng đã đi mất rồi, không cần phải diễn nữa. Sao huynh lại tới đây?"
Thân mật với Mục Hàn Trì như vậy trước mặt người lạ, Triệu Ấu Lăng thẹn thùng mặt đỏ bừng. Nàng thoát khỏi cái ôm của Hàn Mục Trì, tò mò nhìn hắn.
Sáng nay khi ra ngoài Mục Hàn Trì mặc y phục thường ngày màu xanh, bên ngoài khoác áo tơi, bây giờ lại mặc trang phục lộng lẫy làm bằng gấm màu xanh khói, càng làm tăng thêm khí chất xuất chúng, bất phàm của hắn.
Ánh mắt Triệu Ấu Lăng nhất thời bị làm cho say mê.
"Nàng đến rồi thì ta cũng nhất định phải đến."
Mục Hàn Trì đã chuẩn bị từ trước, lấy từ trong túi ra một chiếc trâm minh châu cài vào búi tóc Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng mặc áo choàng gấm, đầu cài trâm minh châu, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã xinh đẹp thoát tục lúc này lại đỏ bừng như áng mây hồng, nàng khoác khuỷu tay Mục Hàn Trì bước vào phòng tiệc. Hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc.
Trong lòng Triệu Ấu Lăng cảm thấy không ổn, tiếng nhạc lúc này rõ ràng là nghênh đón tân lang tân nương nhưng mà bây giờ lại trở thành tiếng nhạc đệm cho nàng và Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì vỗ nhẹ lên mu bàn tay Triệu Ấu Lăng, ra hiệu cho nàng không cần căng thẳng, hắn đưa mắt nhìn mọi người rồi gật đầu chào hỏi hết sức lịch sự và chu đáo.
Thẩm Thái phu nhân vẫy tay gọi Triệu Ấu Lăng và Mục Hàn Trì đến. Không đợi Mục Hàn Trì bước tới, Thẩm Chiêu đã lập tức đi tới kéo Mục Hàn Trì đi.
"Không cần hành lễ, nghi thức bắt đầu rồi, ngươi mau đến đây ngồi đi."
Thẩm Thái phu nhân không hề che giấu sự yêu mến của bà ấy dành cho Triệu Ấu Lăng, sai người mang đặt thêm một ghế bên cạnh bà ấy, Triệu Ấu Lăng ngồi xuống, bà ấy lại cầm lấy chén đũa, tự tay gắp thức ăn cho nàng.
"Ờ-huh ~"
Trưởng Công chúa trợn mắt nhìn Triệu Ấu Lăng. Nàng biết xuất thân của Triệu Ấu Lăng, một tú nương nhỏ bé nhờ sự yêu thích của Thẩm Thái phu nhân mà sau một đêm trở thành Hoài Vương Thế tử phi.
Người khác ba đời không ra nổi một quý nhân, còn Triệu Ấu Lăng chỉ một đêm đã đứng trong tầng lớp quý nữ của kinh thành. Có điều Trưởng Công chúa sẽ không bao giờ chấp nhận thân phận của Triệu Ấu Lắng.
Không có tước vị do tổ tiên truyền lại, không có chức quan Nhị phẩm trở lên, có ai ở kinh thành dám gọi mình là quý nữ.
"Lăng Nhi, đây là Trưởng Công chúa, ngươi phải gọi là biểu cô. Nhanh gọi đi, Trưởng Công chúa nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi đấy."
Thẩm Thái phu nhân nắm tay Triệu Ấu Lăng cười hi hi nhìn Trưởng Công chúa.
Triệu Ấu Lăng hiểu ý, nàng dù ghét Trưởng Công chúa như thế nào cũng phải giữ mặt mũi cho Thẩm Thái phu nhân, hơn nữa có vẻ ý của Thái phu nhân là muốn Trưởng Công chúa ban thưởng.
Triệu Ấu Lăng mỉm cười gọi một tiếng: "Biểu cô".
“Ôi trời!"
Trưởng Công chúa nghe thấy tiếng phẫn nộ phát ra từ trong lòng.
Nhưng trong hoàn cảnh như này, nàng không thể mất phong thái và mặt mũi được, khách mời đều đang quan sát hành động của nàng.
Thẩm Thái phu nhân lại giải thích thêm Triệu Ấu Lăng là nghĩa nữ mà Hoàng Thái hậu đích thân ban cho phủ Trấn Quốc công, bây giờ lại được Hoàng đế ban hôn làm Hoài Vương Thế tử phi. Trưởng Công chúa đã bỏ lỡ hôn lễ Triệu Ấu Lăng, bất luận như thế nào hôm nay nhất định không thể bỏ lỡ chuyện nhận biểu cô được.
Cưỡi hổ khó xuống...
Trưởng Công chúa tháo sợi dây chuyền có khóa vàng trên cổ, đau lòng đeo lên cổ Triệu Ấu Lăng.
"Lăng Nhi còn không mau cảm ơn Trưởng Công chúa đi."
Thẩm Thái phu nhân miệng cười toe toét.
Lúc nãy bà ấy còn có cảm giác bị người khác áp bức vì Thẩm Chiêu chưa về, bây giờ mọi chuyện đổi chiều, bà ấy lại trở thành người chủ trì kiểm soát tình thế, khống chế hành động của người khác.
Lúc này tiếng nhạc ầm ĩ, pháo nổ ầm ầm, tân lang tân nương chậm rãi bước vào phòng tiệc.
Trưởng Công chúa thấy Tống Dự đầu đội mũ cánh phượng, mặc hỉ phục đỏ rực, sắc mặt nàng ta liền tối sầm lại.
Tống Dự cầm trong tay tấm lụa đỏ buộc hoa, Thẩm Dung Tư cầm đầu kia của sợi dây lụa bước đi. Nàng ta đầu đội khăn cưới che kín mặt, không thấy mọi người trong phòng, chỉ nghe tiếng bàn tán xung quanh.
Dù lời bàn tán là tốt hay xấu, lúc này trái tim nàng ta cũng tràn đầy hạnh phúc, cuối cùng nàng ta cũng được thành thân với người mình thích, không còn quan tâm ánh mắt hay lời đồn đãi nữa.
"Nhất bái thiên địa..."
Người cao giọng nói thế mà lại là Quốc trượng!
Sắc mặt Trưởng Công chúa càng khó coi hơn, trước đó nàng cũng đã nói qua với Quốc trượng, đợi khi nào Tần Uyển Du thành thân thì mời Quốc trượng làm chủ hôn. Tào Quốc trượng lúc đó luôn miệng đồng ý, còn khen ngợi Trưởng Công chúa khéo kén rể. Tống Dự là người anh tuấn, tài giỏi hiếm thấy, vẻ ngoài lại phong độ tuấn tú, quý công tử ở kinh thành, ngoài Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì không còn ai có thể sánh được với Tống Dự…
Trưởng Công chúa phất tay áo, rời đi sớm, lên xe đi thẳng về phủ Bình Tân Hầu.
Có điều bây giờ không ai để ý nàng ta rời đi hay ở lại, mọi người đang bàn tán về việc Tống Dự làm rể phủ Trấn Quốc công, tình hình triều đình sẽ có thay đổi lớn.
Nếu như Tống Dự và nhạc phụ Thẩm Lộc cùng một phe, kết hợp với Hoài Vương Mục Đình Thần và Thế tử Mục Hàn Trì, sợ rằng Bình Tân Hầu Tần An một bàn tay khó vỗ thành tiếng* rồi. Trong triều đình, có đại thần nào không phải là gió chiều nào theo chiều ấy, bề ngoài ủng hộ Tần An nhưng vẫn là gió chiều nào theo chiều đó, bên nào gió lớn thì ngả sang bên đó.
(*) Cô chưởng nan minh: Thành ngữ này ám chỉ một người khó đạt được thành công nếu không có sự hợp tác và hỗ trợ từ người khác.
"... Đưa tân nhân vào động phòng!"
Tào Quốc trượng tuổi cao nhưng giọng nói vẫn đầy uy lực, hai chữ “động phòng” ông ta nói như tự mang theo hồi âm, vang vọng khắp phòng, đánh thẳng vào màng nhĩ mọi người.
Một số khách mời đem theo gia quyến thấy nghi thức thành thân đã kết thúc, vội vàng cáo từ ra về để ôn lại cảm giác tân hôn. Một số đại thần dự tiệc một mình thì ra khỏi phủ Trấn Quốc công lập tức thay thường phục, sau đó đến Tầm Phương Các, Hoa Triều Phường để trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thẩm Lộc ở cổng tiễn khách. Vương thị đứng bên cạnh hắn cười đến đau cả hai má.
Thẩm Thái phu nhân vừa lòng thỏa dạ, cũng hơi say, được nha hoàn, di nương dìu về nghỉ ngơi.
Liễu thị mưu hại Thẩm Chiêu bị Thẩm Thái phu nhân tặng cho một dải lụa trắng xử lý rồi. Thẩm Lộc mất người thị thiếp yêu thích nhất, càng quan tâm Vương thị hơn trước đây. Khách đã về hết, Vương thị kéo Thẩm Lộc về nghỉ ngơi, quên mất trong phong tiệc còn có người.
Lúc này phòng tiệc chỉ còn lại Thẩm Chiêu, Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng.
"Thẩm đại ca, cô nương múa tối nay có phải là Tô Nhi cô nương không?".
Triệu Ấu Lăng vẻ mặt đầy nghiêm túc hỏi Thẩm Chiêu
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.