Chương 35: Khó mà bình tĩnh.
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
“Thế tử phi ngài đã trở lại rồi sao?”
Triệu Ấu Lăng đang ngồi ở đầu giường của Cao phu nhân đùa nghịch lò tro hương vừa châm được, nghe thấy tiếng nói chuyện nàng bèn quay đầu lại nhìn thấy Hương Xảo đang đi đến.
Hương Xảo nói xong biểu tình kích động khó mà giữ bình tĩnh được.
Lúc này Cao phu nhân lại kêu “Ai da” đầy đau đớn. Hương Xảo không dám nói chuyện lớn tiếng nữa mà đi đến trước mặt Triệu Ấu Lăng nhỏ giọng nói:
“Nô tỳ là nha hoàn bên người của Thế tử phi, Thế tử phi ra cửa lại không mang nô tỳ theo. Nô tỳ tự biết bản thân mình vụng về, nếu như Thế tử phi ghét bỏ nô tỳ làm chướng mắt người thì nô tỳ nguyện ý đi làm việc nặng rồi nhờ Cao phu nhân tìm cho Thế tử phi một nha hoàn người thích để hầu hạ bên cạnh người…”
Hương Xảo tủi thân nói.
“Hương Xảo không được nói bậy! Sao ta lại chê ngươi vụng về chứ? Ngươi cũng không ngu ngốc. Đúng rồi, đồ ăn hằng ngày của Cao phu nhân do ai phụ trách?”
“Là Hương Tú. Hương Tú hầu hạ bên người Cao phu nhân lâu nhất, chuyện gì Cao phu nhân cũng có thể yên tâm giao cho nàng ta đi làm.”
Thế tử phi đã gả vào trong phủ nhưng Cao phu nhân vẫn để Hương Tú ở lại Lăng Vân Các khiến trong lòng Hương Xảo lo lắng cho Triệu Ấu Lăng không thôi. Hương Tú là người như thế nào Hương Xảo biết rất rõ, nàng ấy lại còn biết Thế tử và Thế tử phi tuy rằng đã bái đường nhưng vẫn chưa hề viên phòng.
Hôm Thế tử đại hôn khi màn đêm buông xuống là nàng ấy đi trang trí giường tân hôn, Cao phu nhân cố ý căn dặn đặt ở trên nệm một tấm lụa trắng để kiểm nghiệm trinh tiết của tân nương. Ngày hôm sau lúc nàng ấy đi thu dọn chăn nệm của tân phòng thì thấy lụa trắng vẫn trắng tinh như cũ, để có thể báo cáo kết quả công việc với Cao phu nhân nên nàng ấy trộm bôi kinh nguyệt của mình lên tấm lụa trắng rồi đưa cho Cao phu nhân kiểm nghiệm, lúc này mới giúp Triệu Ấu Lăng qua được cửa ải tân hôn.
“Hương Tú có thể nói là cũng được việc, Cao phu nhân thích nàng ta nhất, đây là chuyện mà bọn nô tỳ không so được.”
Trong lòng Hương Xảo có cảm giác cùng chung kẻ thù với Triệu Ấu Lăng.
Có tiểu nha hoàn từng nói với nàng ấy thấy vào buổi tối mấy ngày hôm trước Hương Tú chạy vào trong phòng của Thế tử rồi ở trong đó rất lâu mới ra ngoài. Còn việc Hương Tú với Thế tử làm cái gì thì nàng ấy không dám suy đoán, nhưng chuyện Hương Tú muốn làm Trắc phi của Thế tử thì toàn bộ nô tỳ trong phủ đều biết bí mật này.
“Ta cảm thấy ngươi có thể so với nàng ta một lần.”
Triệu Ấu Lăng nghe xong Hương Xảo nói mà ha hả cười nói.
Lời Hương Xảo nói ra trong đó vẫn có chút đố kỵ Hương Tú. Bộ dạng của Hương Tú đúng thật là xinh đẹp, ở giữa bọn nha hoàn của Hoài Vương phủ đặc biệt khiến người ta chú ý. Hương Tú lại còn am hiểu trang điểm, tuy rằng mặc trên người chỉ là y phục đơn giản của nha hoàn nhưng Hương Tú lại có thể nhuộm hương hoa cho nó, nơi góc áo thì thêu một đóa hoa đào, khắp nơi đều lộ ra tâm tư tinh xảo.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ nghĩ tận tâm tận lực hầu hạ tốt Thế tử phi.”
Hương Xảo đương nhiên không dám có dã tâm như Hương Tú, một đứa nha hoàn có thể được chủ tử coi trọng cho làm nha hoàn thông phòng đã là vô cùng vinh hạnh, đây còn vọng tưởng muốn làm Trắc phi của Thế tử, cho dù mộ phần tổ tiên có bốc khói xanh, lão tổ tông có hiển linh thì cũng còn khó hơn muốn tu luyện thành tiên.
“Ai da!”
Âm thanh đau đớn của Cao phu nhân vang cao đến quãng tám.
Triệu Ấu Lăng vội vàng đi đến bên mép giường rồi để Hương Xảo đỡ Cao phu nhân ngồi dậy. Triệu Ấu Lăng bôi tro hương lên đầu ngón tay, sau đó bảo Cao phu nhân há miệng to ra rồi nhanh chóng bôi tro hương lên lợi của Cao phu nhân.
“Đây là thứ gì?’’
Cao phu nhân mơ hồ không rõ nên hỏi. Đau đến cả sọ não cũng đau theo nhưng bà ấy vẫn không yên tâm khi người khác cho đồ vào miệng mình.
“Tro…”
Hương Xảo vừa định trả lời thì Triệu Ấu Lăng đã giành nói trước:
“Là thuốc bôi trị đau răng, chỉ cần thời gian một nén hương ta đảm bảo lợi của cô mẫu sẽ không đau nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cao phu nhân không có sức lực mà nằm lại xuống giường.
Triệu Ấu Lăng để Hương Xảo lập tức đi nhà bếp nấu cây kim ngân thủy rồi đem về đây.
Sau khi Cao phu nhân uống liên tục tám bát lớn kim ngân thủy, sắc mặt bà ấy đỏ bừng lên do bị trướng đầy bụng, bắt đầu buồn đi tiểu. Sau khi Hương Xảo đỡ Cao phu nhân đi tiểu ba lần, cuối cùng Cao phu nhân cũng có thể an ổn nằm xuống giường.
“Thật sự linh nghiệm, lợi của ta không đau nữa, cảm mạo hình như cũng khỏi rồi.”
Cảm giác được đầu óc nhẹ nhàng, cả người sảng khoái Cao phu nhân vui vẻ nói.
“Cháu dâu, ngươi thật sự có biện pháp trị được bệnh của ta, ta thấy nhà ngươi chắc chắn là hành nghề y! Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã có bản lĩnh thế này, nếu không phải do đời cha ông truyền lại thì không có khả năng.”
“Điều cô mẫu suy đoán cũng có khả năng nhưng mà ta thật sự không nhớ rõ.’
Bệnh của Cao phu nhân cuối cùng cũng đã hết nguy hiểm, trong lòng Triệu Ấu Lăng nhớ đến Mục Hàn Trì và Thẩm Chiêu đang nói chuyện, sau khi cùng Cao phu nhân trò chuyện vài câu, nàng lập tức chạy đến Lăng Vân Các.
Hương Xảo định đi theo sau Triệu Ấu Lăng nhưng Triệu Ấu Lăng lại để nàng ấy lại hầu hạ Cao phu nhân. Cao phu nhân lúc này mới nhớ đến Hương Tú đi nửa ngày rồi còn chưa trở về. Tiệm thuốc cách phủ không xa nên bà ấy lo lắng liệu có phải Hương Tú gặp chuyện gì rồi không.
“Hương Tú sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng ta hành xử khôn khéo như vậy, lại còn có gã sai vặt đi cùng, chắc là nàng ta rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Hương Xảo nói xong thì lập tức nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Hương Tú đầu đầy mồ hôi chạy vào trong, trong tay xách theo một chuỗi bọc giấy thảo dược, thấy Cao phu nhân đã ngồi dậy nàng ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cao phu nhân.
“Hương Tú, ngươi đi kiểu gì mà lâu vậy?”
Cao phu nhân nhìn quần áo Hương Tú đẫm ướt mồ hôi lông mày bèn nhăn lại nói.
“Nô tỳ không mua được dược thảo Thế tử phi nói ở tiệm thuốc gần đây nên mới đi đến chỗ xa hơn để tìm nên mới mất nhiều thời gian. Phu nhân người hết đau lợi rồi sao?”
Hương Tú tiến lên phía trước, Cao phu nhân thì bất giác lùi ra đằng sau.
Hương Tú chạy nên cả người đều có mùi hôi chua, không giống ngày thường cả người nàng ta đều mang theo hương thơm khiến người ta dễ chịu.
Nhưng mà nghĩ đến có lẽ là do Hương Tú sốt ruột bệnh của bà ấy khiến bà ấy đau lòng không thôi, Cao phu nhân lại cười nói:
“Ngươi trước tiên lui xuống tắm rửa thay xiêm y đi. Nơi này có Hương Xảo hầu hạ ta rồi, đúng rồi, trước đó mới phân hai tiểu nha hoàn sang bên phía của Thế tử, người chú ý một chút, xem xem các nàng ấy làm việc có tốt không.”
Hương Tú lập tức lui ra, đi ra ngoài mới phát hiện trên tay mình còn xách theo bọc thảo dược.
Hương Tú dựa vào hành lang liếc cửa phòng Cao phu nhân, cuối cùng cũng chờ được Hương Xảo ra ngoài, nàng ta lập tức giữ chặt Hương Xảo hỏi bệnh của Cao phu nhân làm sao mà khỏi rồi.
Hương Xảo trầm ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm, Hương Tú lại hỏi có phải Thế tử phi trị hết bệnh của Cao phu nhân rồi không, Hương Xảo xòe tay tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, lúc nàng ấy đến đây Cao phu nhân đã nói cười tự nhiên được rồi.
“Vậy Thế tử phi đi đâu rồi?”
“Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Thể tử phi nghỉ ngơi ở phủ Trấn Quốc công mấy đêm liền, chắc chắn là ở đó không thoải mái bằng giường của chính mình.”
Hương Xảo nói xong thì không để ý đến Hương Tú vẫn đang hỏi chuyện nữa, cũng không quay đầu lại mà đi xa.
Trước kia Hương Xảo cúi đầu nghe theo nàng ta, bây giờ bởi vì được Cao phu nhân điều đi hầu hạ Thế tử phi nên đã không còn để nàng ta trong mắt nữa. Ánh mắt, ngữ khí khi nói chuyện đều tràn ngập ngạo khí, Hương Tú tức đến nghiến răng, hung hăng dậm chân một cái rồi dùng sức ném mấy bọc thảo dược xuống đất. Đi được mấy bước hình như lại nghĩ đến cái gì bèn quay đầu nhặt bọc thảo dược lại đi về phía nhà bếp.
Lăng Vân Các.
Triệu Ấu Lăng đi qua cầu đá rồi gương mắt nhìn lên, Thẩm Chiêu đang cùng Mục Hàn Trì đứng nói chuyện ở cửa, nhìn dáng vẻ của Thẩm Chiêu hình như định cáo từ rời đi.
Triệu Ấu Lăng mặc một bộ xiêm y màu anh thảo đứng ở trên cầu đá, cây xanh chung quanh làm nổi bật lên vẻ xinh xắn của nàng. Mục Hàn Trì nhìn thấy Triệu Ấu Lăng, ánh mắt lập tức bị Triệu Ấu Lăng câu lấy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Thấy sắc mặt của Mục Hàn Trì thay đổi Thẩm Chiêu bèn quay đầu lại thì thấy Triệu Ấu Lăng, hắn ha hả cười.
“Ta không nghĩ đến nàng vậy mà có thể nhịn xuống hơn nửa ngày mới qua đây gặp huynh.”
Thẩm Chiêu vỗ vỗ vai Mục Hàn Trì tiếp tục nói: “Ta không quấy rầy các người tân hôn ngọt ngào nữa. Chờ sau khi ta hồi phủ thì có lẽ chân tướng sự tình đã rõ ràng rồi, đến lúc đó sẽ dùng bồ câu gửi thư cho huynh. Cáo từ!”
Thẩm Chiêu không đợi Mục Hàn Trì đáp lời đã bước nhanh về phía cầu đá, hắn ôm quyền với Triệu Ấu Lăng tiêu sái nói: “Nghĩa muội, sau này còn gặp lại.”
“Cái gì mà sau này còn gặp lại, ngày mai ta còn có chuyện phải tìm huynh.”
Triệu Ấu Lăng chớp đôi mắt với Thẩm Chiêu rồi lập tức chạy về phía Mục Hàn Trì giống như chim nhỏ vậy.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Trân Trân
Triệu Ấu Lăng đang ngồi ở đầu giường của Cao phu nhân đùa nghịch lò tro hương vừa châm được, nghe thấy tiếng nói chuyện nàng bèn quay đầu lại nhìn thấy Hương Xảo đang đi đến.
Hương Xảo nói xong biểu tình kích động khó mà giữ bình tĩnh được.
Lúc này Cao phu nhân lại kêu “Ai da” đầy đau đớn. Hương Xảo không dám nói chuyện lớn tiếng nữa mà đi đến trước mặt Triệu Ấu Lăng nhỏ giọng nói:
“Nô tỳ là nha hoàn bên người của Thế tử phi, Thế tử phi ra cửa lại không mang nô tỳ theo. Nô tỳ tự biết bản thân mình vụng về, nếu như Thế tử phi ghét bỏ nô tỳ làm chướng mắt người thì nô tỳ nguyện ý đi làm việc nặng rồi nhờ Cao phu nhân tìm cho Thế tử phi một nha hoàn người thích để hầu hạ bên cạnh người…”
Hương Xảo tủi thân nói.
“Hương Xảo không được nói bậy! Sao ta lại chê ngươi vụng về chứ? Ngươi cũng không ngu ngốc. Đúng rồi, đồ ăn hằng ngày của Cao phu nhân do ai phụ trách?”
“Là Hương Tú. Hương Tú hầu hạ bên người Cao phu nhân lâu nhất, chuyện gì Cao phu nhân cũng có thể yên tâm giao cho nàng ta đi làm.”
Thế tử phi đã gả vào trong phủ nhưng Cao phu nhân vẫn để Hương Tú ở lại Lăng Vân Các khiến trong lòng Hương Xảo lo lắng cho Triệu Ấu Lăng không thôi. Hương Tú là người như thế nào Hương Xảo biết rất rõ, nàng ấy lại còn biết Thế tử và Thế tử phi tuy rằng đã bái đường nhưng vẫn chưa hề viên phòng.
Hôm Thế tử đại hôn khi màn đêm buông xuống là nàng ấy đi trang trí giường tân hôn, Cao phu nhân cố ý căn dặn đặt ở trên nệm một tấm lụa trắng để kiểm nghiệm trinh tiết của tân nương. Ngày hôm sau lúc nàng ấy đi thu dọn chăn nệm của tân phòng thì thấy lụa trắng vẫn trắng tinh như cũ, để có thể báo cáo kết quả công việc với Cao phu nhân nên nàng ấy trộm bôi kinh nguyệt của mình lên tấm lụa trắng rồi đưa cho Cao phu nhân kiểm nghiệm, lúc này mới giúp Triệu Ấu Lăng qua được cửa ải tân hôn.
“Hương Tú có thể nói là cũng được việc, Cao phu nhân thích nàng ta nhất, đây là chuyện mà bọn nô tỳ không so được.”
Trong lòng Hương Xảo có cảm giác cùng chung kẻ thù với Triệu Ấu Lăng.
Có tiểu nha hoàn từng nói với nàng ấy thấy vào buổi tối mấy ngày hôm trước Hương Tú chạy vào trong phòng của Thế tử rồi ở trong đó rất lâu mới ra ngoài. Còn việc Hương Tú với Thế tử làm cái gì thì nàng ấy không dám suy đoán, nhưng chuyện Hương Tú muốn làm Trắc phi của Thế tử thì toàn bộ nô tỳ trong phủ đều biết bí mật này.
“Ta cảm thấy ngươi có thể so với nàng ta một lần.”
Triệu Ấu Lăng nghe xong Hương Xảo nói mà ha hả cười nói.
Lời Hương Xảo nói ra trong đó vẫn có chút đố kỵ Hương Tú. Bộ dạng của Hương Tú đúng thật là xinh đẹp, ở giữa bọn nha hoàn của Hoài Vương phủ đặc biệt khiến người ta chú ý. Hương Tú lại còn am hiểu trang điểm, tuy rằng mặc trên người chỉ là y phục đơn giản của nha hoàn nhưng Hương Tú lại có thể nhuộm hương hoa cho nó, nơi góc áo thì thêu một đóa hoa đào, khắp nơi đều lộ ra tâm tư tinh xảo.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ nghĩ tận tâm tận lực hầu hạ tốt Thế tử phi.”
Hương Xảo đương nhiên không dám có dã tâm như Hương Tú, một đứa nha hoàn có thể được chủ tử coi trọng cho làm nha hoàn thông phòng đã là vô cùng vinh hạnh, đây còn vọng tưởng muốn làm Trắc phi của Thế tử, cho dù mộ phần tổ tiên có bốc khói xanh, lão tổ tông có hiển linh thì cũng còn khó hơn muốn tu luyện thành tiên.
“Ai da!”
Âm thanh đau đớn của Cao phu nhân vang cao đến quãng tám.
Triệu Ấu Lăng vội vàng đi đến bên mép giường rồi để Hương Xảo đỡ Cao phu nhân ngồi dậy. Triệu Ấu Lăng bôi tro hương lên đầu ngón tay, sau đó bảo Cao phu nhân há miệng to ra rồi nhanh chóng bôi tro hương lên lợi của Cao phu nhân.
“Đây là thứ gì?’’
Cao phu nhân mơ hồ không rõ nên hỏi. Đau đến cả sọ não cũng đau theo nhưng bà ấy vẫn không yên tâm khi người khác cho đồ vào miệng mình.
“Tro…”
Hương Xảo vừa định trả lời thì Triệu Ấu Lăng đã giành nói trước:
“Là thuốc bôi trị đau răng, chỉ cần thời gian một nén hương ta đảm bảo lợi của cô mẫu sẽ không đau nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cao phu nhân không có sức lực mà nằm lại xuống giường.
Triệu Ấu Lăng để Hương Xảo lập tức đi nhà bếp nấu cây kim ngân thủy rồi đem về đây.
Sau khi Cao phu nhân uống liên tục tám bát lớn kim ngân thủy, sắc mặt bà ấy đỏ bừng lên do bị trướng đầy bụng, bắt đầu buồn đi tiểu. Sau khi Hương Xảo đỡ Cao phu nhân đi tiểu ba lần, cuối cùng Cao phu nhân cũng có thể an ổn nằm xuống giường.
“Thật sự linh nghiệm, lợi của ta không đau nữa, cảm mạo hình như cũng khỏi rồi.”
Cảm giác được đầu óc nhẹ nhàng, cả người sảng khoái Cao phu nhân vui vẻ nói.
“Cháu dâu, ngươi thật sự có biện pháp trị được bệnh của ta, ta thấy nhà ngươi chắc chắn là hành nghề y! Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã có bản lĩnh thế này, nếu không phải do đời cha ông truyền lại thì không có khả năng.”
“Điều cô mẫu suy đoán cũng có khả năng nhưng mà ta thật sự không nhớ rõ.’
Bệnh của Cao phu nhân cuối cùng cũng đã hết nguy hiểm, trong lòng Triệu Ấu Lăng nhớ đến Mục Hàn Trì và Thẩm Chiêu đang nói chuyện, sau khi cùng Cao phu nhân trò chuyện vài câu, nàng lập tức chạy đến Lăng Vân Các.
Hương Xảo định đi theo sau Triệu Ấu Lăng nhưng Triệu Ấu Lăng lại để nàng ấy lại hầu hạ Cao phu nhân. Cao phu nhân lúc này mới nhớ đến Hương Tú đi nửa ngày rồi còn chưa trở về. Tiệm thuốc cách phủ không xa nên bà ấy lo lắng liệu có phải Hương Tú gặp chuyện gì rồi không.
“Hương Tú sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng ta hành xử khôn khéo như vậy, lại còn có gã sai vặt đi cùng, chắc là nàng ta rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Hương Xảo nói xong thì lập tức nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Hương Tú đầu đầy mồ hôi chạy vào trong, trong tay xách theo một chuỗi bọc giấy thảo dược, thấy Cao phu nhân đã ngồi dậy nàng ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cao phu nhân.
“Hương Tú, ngươi đi kiểu gì mà lâu vậy?”
Cao phu nhân nhìn quần áo Hương Tú đẫm ướt mồ hôi lông mày bèn nhăn lại nói.
“Nô tỳ không mua được dược thảo Thế tử phi nói ở tiệm thuốc gần đây nên mới đi đến chỗ xa hơn để tìm nên mới mất nhiều thời gian. Phu nhân người hết đau lợi rồi sao?”
Hương Tú tiến lên phía trước, Cao phu nhân thì bất giác lùi ra đằng sau.
Hương Tú chạy nên cả người đều có mùi hôi chua, không giống ngày thường cả người nàng ta đều mang theo hương thơm khiến người ta dễ chịu.
Nhưng mà nghĩ đến có lẽ là do Hương Tú sốt ruột bệnh của bà ấy khiến bà ấy đau lòng không thôi, Cao phu nhân lại cười nói:
“Ngươi trước tiên lui xuống tắm rửa thay xiêm y đi. Nơi này có Hương Xảo hầu hạ ta rồi, đúng rồi, trước đó mới phân hai tiểu nha hoàn sang bên phía của Thế tử, người chú ý một chút, xem xem các nàng ấy làm việc có tốt không.”
Hương Tú lập tức lui ra, đi ra ngoài mới phát hiện trên tay mình còn xách theo bọc thảo dược.
Hương Tú dựa vào hành lang liếc cửa phòng Cao phu nhân, cuối cùng cũng chờ được Hương Xảo ra ngoài, nàng ta lập tức giữ chặt Hương Xảo hỏi bệnh của Cao phu nhân làm sao mà khỏi rồi.
Hương Xảo trầm ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm, Hương Tú lại hỏi có phải Thế tử phi trị hết bệnh của Cao phu nhân rồi không, Hương Xảo xòe tay tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, lúc nàng ấy đến đây Cao phu nhân đã nói cười tự nhiên được rồi.
“Vậy Thế tử phi đi đâu rồi?”
“Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Thể tử phi nghỉ ngơi ở phủ Trấn Quốc công mấy đêm liền, chắc chắn là ở đó không thoải mái bằng giường của chính mình.”
Hương Xảo nói xong thì không để ý đến Hương Tú vẫn đang hỏi chuyện nữa, cũng không quay đầu lại mà đi xa.
Trước kia Hương Xảo cúi đầu nghe theo nàng ta, bây giờ bởi vì được Cao phu nhân điều đi hầu hạ Thế tử phi nên đã không còn để nàng ta trong mắt nữa. Ánh mắt, ngữ khí khi nói chuyện đều tràn ngập ngạo khí, Hương Tú tức đến nghiến răng, hung hăng dậm chân một cái rồi dùng sức ném mấy bọc thảo dược xuống đất. Đi được mấy bước hình như lại nghĩ đến cái gì bèn quay đầu nhặt bọc thảo dược lại đi về phía nhà bếp.
Lăng Vân Các.
Triệu Ấu Lăng đi qua cầu đá rồi gương mắt nhìn lên, Thẩm Chiêu đang cùng Mục Hàn Trì đứng nói chuyện ở cửa, nhìn dáng vẻ của Thẩm Chiêu hình như định cáo từ rời đi.
Triệu Ấu Lăng mặc một bộ xiêm y màu anh thảo đứng ở trên cầu đá, cây xanh chung quanh làm nổi bật lên vẻ xinh xắn của nàng. Mục Hàn Trì nhìn thấy Triệu Ấu Lăng, ánh mắt lập tức bị Triệu Ấu Lăng câu lấy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Thấy sắc mặt của Mục Hàn Trì thay đổi Thẩm Chiêu bèn quay đầu lại thì thấy Triệu Ấu Lăng, hắn ha hả cười.
“Ta không nghĩ đến nàng vậy mà có thể nhịn xuống hơn nửa ngày mới qua đây gặp huynh.”
Thẩm Chiêu vỗ vỗ vai Mục Hàn Trì tiếp tục nói: “Ta không quấy rầy các người tân hôn ngọt ngào nữa. Chờ sau khi ta hồi phủ thì có lẽ chân tướng sự tình đã rõ ràng rồi, đến lúc đó sẽ dùng bồ câu gửi thư cho huynh. Cáo từ!”
Thẩm Chiêu không đợi Mục Hàn Trì đáp lời đã bước nhanh về phía cầu đá, hắn ôm quyền với Triệu Ấu Lăng tiêu sái nói: “Nghĩa muội, sau này còn gặp lại.”
“Cái gì mà sau này còn gặp lại, ngày mai ta còn có chuyện phải tìm huynh.”
Triệu Ấu Lăng chớp đôi mắt với Thẩm Chiêu rồi lập tức chạy về phía Mục Hàn Trì giống như chim nhỏ vậy.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.