Chương 37: Nô tỳ
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Thẩm Chiêu gửi bồ cầu đưa tin, tìm ra được nội gián trong Trấn Quốc công phủ rồi.
Liễu thị không can tâm làm thiếp, sau khi phát hiện mình hoài thai nàng ta không làm ầm lên, một mặt lặng lẽ giữ cái thai này, mặt khác nghĩ cách loại bỏ Thẩm Chiêu và công kích Vương thị.
Chỉ khi lật đổ được Vương thị nàng ta mới có cơ hội sinh con bình an và dựa vào đứa con này ngồi lên vị trí chính thê cao quý.
Mấy hôm trước Liễu thị ra ngoài gặp được nha hoàn Mật Hòa của Bình Tân Hầu phủ, Mật Hòa bảo nàng ta lén trộm một vật bên cạnh Thẩm Chiêu, tốt nhất là khiến người ta vừa nhìn vào là biết đồ của hắn.
Vừa khéo Liễu thị từng nhìn thấy túi tiền của Thẩm Chiêu, thế là nàng ta bèn may một cái y hệt rồi giao cho Mật Hòa. Nàng ta không hỏi trộm vật bên cạnh Thẩm Chiêu để làm gì, bởi nàng ta biết rõ Bình Tân Hầu phủ sắp đối phó Thẩm Chiêu rồi.
Liễu thị và Mật Hòa là bà con xa bên nội, chỉ e lần này không quật đổ được Vương thị và Thẩm Chiêu, sau này bọn họ sẽ tính kế tiếp…
“Lòng dạ nàng ta sao lại xấu xa như vậy! Cũng không biết Thẩm Thái phu nhân sẽ xử lý nàng ta ra sao.”
Triệu Ấu Lăng hận Liễu thị vô cớ hãm hại Thẩm Chiêu lại nhớ ra nàng ta còn đang mang thai, lo lắng thẩm Thái phu nhân sẽ đưa Liễu thị lên quan phủ hỏi tội. Thông đồng cung cấp, làm giả bằng chứng hãm hại người khác chắc chắn là tội lớn.
Mục Hàn Trì lắc đầu bày tỏ Thẩm Thái phu nhân sẽ không kinh động đến quan phủ.
Nếu đưa Liễu thị đến quan phủ vạch trần Bình Tân Hầu phủ đã mưu tính chuyện này, vậy sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn trong triều, rất có thể kết quả cuối cùng là Bình Tân Hầu phủ sẽ đem hết tội trạng đổ lên đầu Mật Hòa, nói là hai người Mật Hòa và Liễu thị tự mưu hại Thẩm Chiêu.
Không có chứng cứ xác thực, rất khó xử lý Bình Tân Hầu, ngược lại còn khiến phủ Trấn Quốc công bị ảnh hưởng, khéo Hoàng thượng lại nổi giận phán Trần Quốc công tội trị gia không nghiêm, hậu trạch không an, còn trách tội Vương thị không đủ năng lực quản lý nữ nhân trong nhà, tước bỏ phong hiệu nhất phẩm phu nhân của bà ấy.
“Lại là “nhỡ Hoàng thượng nổi giận”, vị Hoàng thượng này không biết dùng não phân biệt đâu là đúng hay sai sao?”
Nàng nghe câu này quá nhiều rồi, Triệu Ấu Lăng càng ngày càng có định kiến về Hoàng đế đương triều.
Lần trước nàng cùng Mục Hàn Trì tiến cung tạ ơn Hoàng thượng ban hôn, sau khi đi qua hai cổng ba quỳ chín lạy, Hoàng thượng mới từ tốn đáp lại họ bằng một câu “Bình thân” rồi đuổi cổ nàng và Mục Hàn Trì. Nếu Hoàng thượng đã không có lòng yêu quý nhân tài là Mục Hàn Trì, không hiểu sao còn ban hôn cho hắn.
Nội dung của Thiên thư lại hiện lên trong tâm trí Triệu Ấu Lăng, lẽ nào Thiên thư chỉ dẫn chọn minh quân là muốn đổi vua, tạo phản ư? Tạo phản có lý đó!
“...”
“Hoàng thượng không nhân nghĩa, Thái tử càng tệ hơn.”
Triệu Ấu Lăng nói đến hành vi của Thái tử Triệu Diễn ở Tầm Phương Các, đột nhiên nhớ ra rằng hắn ta chính là hung thủ thật sự hại c.h.ế.t cha và huynh trưởng của Tranh Nhi, nàng hi vọng Mục Hàn Trì có thể làm rõ chuyện này, chủ trì công đạo cho bách tính.
Mục Hàn Trì kinh ngạc nhìn Triệu Ấu Lăng, hắn không ngờ người làm nữ tử như nàng lại có lòng can đảm và sáng suốt như vậy.
“Đại lý tự bắt được hai tên sơn tặc g.i.ế.c người cướp bóc, cho rằng chúng là hung thủ thật sự g.i.ế.c hại cha và huynh trưởng của Tranh Nhi rồi vội vàng kết án. Có lẽ cũng là ý của Hoàng thượng, không muốn để người ta đào sâu chân tướng sau vụ án này nữa.”
Mục Hàn Trì trầm ngâm suy nghĩ, trên đời này có quá nhiều chân tướng liên quan đến lợi ích bị người có quyền có thế vùi lấp.
Trại ngựa ở ngoại thành bị Bình Tân Hầu phái người phá hủy, chuyện này tạm thời chỉ đành nhịn, trước khi có đủ thực lực đối phó Bình Tân Hầu, nhịn là thượng sách.
Tìm ra nội gián trong phủ Trấn Quốc công rồi, giờ phải nhanh chóng lôi nốt kẻ còn lại trong Hoài Vương phủ ra ánh sáng thôi.
Mục Hàn Trì đã kiểm tra cửa sổ trong Lăng Vân Các cẩn thận, khẳng định người ở ngoài không thể lẻn vào trong được. Vậy chỉ còn những người có thể ra vào tự do là bốn tiểu nha hoàn và Hương Tú, Hương Xảo.
Bốn tiểu nha hoàn bồi giá của Triệu Ấu Lăng đang quỳ ngoài hành lang nghe Hương Tú hỏi chuyện, ai cũng thấp thỏm lo lắng không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Lúc này đang là hoàng hôn, cái bóng của Hương Tú chiếu lên bức tường trông nghiêng nghiêng nhỏ dài và hơi biến dạng. Nàng ta khoanh tay, khuôn mặt mang theo nụ cười chế giễu, âm cuối khi nói chuyện thi thoảng lại nghe tiếng ken két.
Một tiểu nha hoàn không dám ngẩng đầu nhìn Hương Tú, nhìn chằm chằm cái bóng của nàng ta trên tường, cảm thấy cái bóng kia thật giống một con rắn.
“Các ngươi nói xem, là ai thông đồng với người ngoài trộm đoản đao của Thế tử. Không nói thì cả đám đều bị liên tội, ai cũng đừng hòng sống sót.”
Đột nhiên Hương Tú vung tay chỉ vào đám nha hoàn.
Dọa cho bốn nha hoàn cả người run rẩy nước mắt lã chã thi nhau xin tha.
“Bọn nô tì mới đến Hoài Vương phủ, còn chưa quen cửa quen nẻo, đến bây giờ còn chưa bước ra khỏi phủ nửa bước, nào dám thông đồng với người ngoài…”
“Ồ, hóa ra ngươi vẫn biết nói đấy.”
Người lên tiếng là tiểu nha hoàn buộc búi tóc đôi, nhìn chằm chằm cái bóng trên tường của Hương Tú từ nãy, khuôn mặt có vài phần giống Triệu Ấu Lăng. Hương Tú sớm đã không vừa mắt nàng rồi, nói xong liền đi lên tung một cú đá vào tiểu nha hoàn kia.
Hương Tú dốc hết sức mình mà đá cú này, lập tức khiến tiểu nha hoàn bị đá kia ngã xuống đau đến mức phải khóc lên.
“Câm mồm! Con nha đầu mồm miệng lẻo mép như ngươi đáng lý ra phải bán vào thanh lâu cho người ta giày xéo. Ngươi mau ngồi dậy quỳ tử tế cho ta.”
Tiểu nha đầu kia khóc như hoa lê giữa mưa phùn, hai tay ôm chặt lấy n.g.ự.c nhất thời không thể cử động.
Người khác khóc đều là dáng vẻ xấu xí, còn dáng vẻ khi khóc của tiểu nha đầu này lại đẹp đến mức khiến người ta xót xa, đáy lòng Hương Tú lại nổi lên một trận đố kỵ, nàng ta đi lên túm cổ áo sau của tiểu nha đầu muốn ấn nàng quỳ xuống.
“Hương Tú tỷ tỷ xin hãy bỏ qua cho Cẩm Sắt, Cẩm Sắt còn đang bệnh, nàng ấy không cố ý chọc tỷ giận đâu…”
Tiểu nha hoàn Ti Lạc quỳ bên cạnh Cẩm Sắt không nhìn được nữa, nàng ấy lê đầu gối tới chỗ Hương Tú kéo tay Hương Tú, xin Hương Tú thủ hạ lưu tình.
“Cẩm Sắt? Hừ, ngươi cũng xứng tên là Cẩm Sắt sao? Ta thấy ngươi là sắt rỉ thì có…còn ngươi nữa!”
Hương Tú đạp Cẩm Sắt mấy cú rồi lại quay sang đá Ti Lạc bên cạnh. Lúc này có người từ cầu đá đi tới, đứng từ xa chuyển lời cho Hương Tú, Cao phu nhân gọi Hương Tú tới tiền sảnh hỏi chuyện.
Hương Tú buông tay áo đang nắm xuống lại phủi phủi váy quần, ra lệnh cho bốn tiểu nha hoàn ngoan ngoãn ở lại Lăng Vân Các chờ, còn nàng ta thì bước nhanh qua cầu đá.
Lúc này là giờ dùng cơm của Cao phu nhân, có đám trù nương ở đó phụng bồi, bà ấy gọi ta đến hỏi gì?
Hương Tú mang theo một bụng nghi ngờ đến cửa sảnh chính, sau đó thò đầu nhìn vào trong, phát hiện Mục Đình Thần, Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng cũng đang ngồi ở đó, khiến nàng ta không khỏi sợ hãi.
Ba năm nay Mục Đình Thần chỉ sống ở Du Viên, ngọn gió nào mang ông ấy tới sảnh chính vậy!
“Quỳ xuống!”
Cao phu nhân cất cao giọng ra lệnh cho Hương Tú định bước vào.
Hương Tú sợ đến mức giật b.ắ.n người. Từ nhỏ nàng ta đã đi theo bên cạnh Cao phu nhân, đây là lần đầu tiên Cao phu nhân nổi giận với nàng ta như vậy.
Hương Tú quỳ ụp mặt xuống.
“Nô tỳ đã phạm phải tội gì?”
Hương Tú mím môi tỏ ra oan ức nhìn Cao phu nhân.
“Người đã làm gì ngươi lại không biết sao?”
Cao phu nhân bệnh nặng mới khỏi, nói chuyện lớn tiếng khiến bà thở không ra hơi, trán lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ghế, nhìn xuống Hương Tú trước mặt.
Trước đây, Cao phu nhân tin tưởng và coi trọng Hương Tú bao nhiêu, nếu không phải bà ấy phát hiện dạo này người nhà Hương Tú thường xuyên đến tìm Hương Tú đòi tiền đòi quà, bà ấy còn có ý để Hương Tú quản lý Hoài Vương phủ.
Cao phu nhân tự hiểu trong lòng cho dù chất nhi có cưới quý nữ nhà ai làm Thế tử phi thì chuyện quản lý nội vụ trong nhà vẫn là để người mình tín nhiệm lên làm vẫn yên tâm hơn.
Cao phu nhân cũng phải tính toán cho tương lai của mình, dù sao bà ấy không phải nữ chủ nhân thật sự của Hoài Vương phủ, huynh trưởng và chất nhi có đối xử tốt với bà ấy đến đâu, có đồng ý cho bà ấy ở lại phủ an hưởng tuổi già thì cũng có lúc không chiếu cố tới được hậu trạch này.
“Nô tỳ, thật sự không biết…”
Hương Tú hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn Cao phu nhân rồi lại nhìn Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biểu cảm biến hóa không cố định của Hương Tú, con ngươi lập lòe như sao mờ. Trong lòng Hương Tú bỗng hồi hộp lên, chẳng lẽ chuyện hạ độc Cao phu nhân bị phát hiện rồi?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ery An
Beta: Phoebe
Check: Ngọc Kỳ
Liễu thị không can tâm làm thiếp, sau khi phát hiện mình hoài thai nàng ta không làm ầm lên, một mặt lặng lẽ giữ cái thai này, mặt khác nghĩ cách loại bỏ Thẩm Chiêu và công kích Vương thị.
Chỉ khi lật đổ được Vương thị nàng ta mới có cơ hội sinh con bình an và dựa vào đứa con này ngồi lên vị trí chính thê cao quý.
Mấy hôm trước Liễu thị ra ngoài gặp được nha hoàn Mật Hòa của Bình Tân Hầu phủ, Mật Hòa bảo nàng ta lén trộm một vật bên cạnh Thẩm Chiêu, tốt nhất là khiến người ta vừa nhìn vào là biết đồ của hắn.
Vừa khéo Liễu thị từng nhìn thấy túi tiền của Thẩm Chiêu, thế là nàng ta bèn may một cái y hệt rồi giao cho Mật Hòa. Nàng ta không hỏi trộm vật bên cạnh Thẩm Chiêu để làm gì, bởi nàng ta biết rõ Bình Tân Hầu phủ sắp đối phó Thẩm Chiêu rồi.
Liễu thị và Mật Hòa là bà con xa bên nội, chỉ e lần này không quật đổ được Vương thị và Thẩm Chiêu, sau này bọn họ sẽ tính kế tiếp…
“Lòng dạ nàng ta sao lại xấu xa như vậy! Cũng không biết Thẩm Thái phu nhân sẽ xử lý nàng ta ra sao.”
Triệu Ấu Lăng hận Liễu thị vô cớ hãm hại Thẩm Chiêu lại nhớ ra nàng ta còn đang mang thai, lo lắng thẩm Thái phu nhân sẽ đưa Liễu thị lên quan phủ hỏi tội. Thông đồng cung cấp, làm giả bằng chứng hãm hại người khác chắc chắn là tội lớn.
Mục Hàn Trì lắc đầu bày tỏ Thẩm Thái phu nhân sẽ không kinh động đến quan phủ.
Nếu đưa Liễu thị đến quan phủ vạch trần Bình Tân Hầu phủ đã mưu tính chuyện này, vậy sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn trong triều, rất có thể kết quả cuối cùng là Bình Tân Hầu phủ sẽ đem hết tội trạng đổ lên đầu Mật Hòa, nói là hai người Mật Hòa và Liễu thị tự mưu hại Thẩm Chiêu.
Không có chứng cứ xác thực, rất khó xử lý Bình Tân Hầu, ngược lại còn khiến phủ Trấn Quốc công bị ảnh hưởng, khéo Hoàng thượng lại nổi giận phán Trần Quốc công tội trị gia không nghiêm, hậu trạch không an, còn trách tội Vương thị không đủ năng lực quản lý nữ nhân trong nhà, tước bỏ phong hiệu nhất phẩm phu nhân của bà ấy.
“Lại là “nhỡ Hoàng thượng nổi giận”, vị Hoàng thượng này không biết dùng não phân biệt đâu là đúng hay sai sao?”
Nàng nghe câu này quá nhiều rồi, Triệu Ấu Lăng càng ngày càng có định kiến về Hoàng đế đương triều.
Lần trước nàng cùng Mục Hàn Trì tiến cung tạ ơn Hoàng thượng ban hôn, sau khi đi qua hai cổng ba quỳ chín lạy, Hoàng thượng mới từ tốn đáp lại họ bằng một câu “Bình thân” rồi đuổi cổ nàng và Mục Hàn Trì. Nếu Hoàng thượng đã không có lòng yêu quý nhân tài là Mục Hàn Trì, không hiểu sao còn ban hôn cho hắn.
Nội dung của Thiên thư lại hiện lên trong tâm trí Triệu Ấu Lăng, lẽ nào Thiên thư chỉ dẫn chọn minh quân là muốn đổi vua, tạo phản ư? Tạo phản có lý đó!
“...”
“Hoàng thượng không nhân nghĩa, Thái tử càng tệ hơn.”
Triệu Ấu Lăng nói đến hành vi của Thái tử Triệu Diễn ở Tầm Phương Các, đột nhiên nhớ ra rằng hắn ta chính là hung thủ thật sự hại c.h.ế.t cha và huynh trưởng của Tranh Nhi, nàng hi vọng Mục Hàn Trì có thể làm rõ chuyện này, chủ trì công đạo cho bách tính.
Mục Hàn Trì kinh ngạc nhìn Triệu Ấu Lăng, hắn không ngờ người làm nữ tử như nàng lại có lòng can đảm và sáng suốt như vậy.
“Đại lý tự bắt được hai tên sơn tặc g.i.ế.c người cướp bóc, cho rằng chúng là hung thủ thật sự g.i.ế.c hại cha và huynh trưởng của Tranh Nhi rồi vội vàng kết án. Có lẽ cũng là ý của Hoàng thượng, không muốn để người ta đào sâu chân tướng sau vụ án này nữa.”
Mục Hàn Trì trầm ngâm suy nghĩ, trên đời này có quá nhiều chân tướng liên quan đến lợi ích bị người có quyền có thế vùi lấp.
Trại ngựa ở ngoại thành bị Bình Tân Hầu phái người phá hủy, chuyện này tạm thời chỉ đành nhịn, trước khi có đủ thực lực đối phó Bình Tân Hầu, nhịn là thượng sách.
Tìm ra nội gián trong phủ Trấn Quốc công rồi, giờ phải nhanh chóng lôi nốt kẻ còn lại trong Hoài Vương phủ ra ánh sáng thôi.
Mục Hàn Trì đã kiểm tra cửa sổ trong Lăng Vân Các cẩn thận, khẳng định người ở ngoài không thể lẻn vào trong được. Vậy chỉ còn những người có thể ra vào tự do là bốn tiểu nha hoàn và Hương Tú, Hương Xảo.
Bốn tiểu nha hoàn bồi giá của Triệu Ấu Lăng đang quỳ ngoài hành lang nghe Hương Tú hỏi chuyện, ai cũng thấp thỏm lo lắng không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Lúc này đang là hoàng hôn, cái bóng của Hương Tú chiếu lên bức tường trông nghiêng nghiêng nhỏ dài và hơi biến dạng. Nàng ta khoanh tay, khuôn mặt mang theo nụ cười chế giễu, âm cuối khi nói chuyện thi thoảng lại nghe tiếng ken két.
Một tiểu nha hoàn không dám ngẩng đầu nhìn Hương Tú, nhìn chằm chằm cái bóng của nàng ta trên tường, cảm thấy cái bóng kia thật giống một con rắn.
“Các ngươi nói xem, là ai thông đồng với người ngoài trộm đoản đao của Thế tử. Không nói thì cả đám đều bị liên tội, ai cũng đừng hòng sống sót.”
Đột nhiên Hương Tú vung tay chỉ vào đám nha hoàn.
Dọa cho bốn nha hoàn cả người run rẩy nước mắt lã chã thi nhau xin tha.
“Bọn nô tì mới đến Hoài Vương phủ, còn chưa quen cửa quen nẻo, đến bây giờ còn chưa bước ra khỏi phủ nửa bước, nào dám thông đồng với người ngoài…”
“Ồ, hóa ra ngươi vẫn biết nói đấy.”
Người lên tiếng là tiểu nha hoàn buộc búi tóc đôi, nhìn chằm chằm cái bóng trên tường của Hương Tú từ nãy, khuôn mặt có vài phần giống Triệu Ấu Lăng. Hương Tú sớm đã không vừa mắt nàng rồi, nói xong liền đi lên tung một cú đá vào tiểu nha hoàn kia.
Hương Tú dốc hết sức mình mà đá cú này, lập tức khiến tiểu nha hoàn bị đá kia ngã xuống đau đến mức phải khóc lên.
“Câm mồm! Con nha đầu mồm miệng lẻo mép như ngươi đáng lý ra phải bán vào thanh lâu cho người ta giày xéo. Ngươi mau ngồi dậy quỳ tử tế cho ta.”
Tiểu nha đầu kia khóc như hoa lê giữa mưa phùn, hai tay ôm chặt lấy n.g.ự.c nhất thời không thể cử động.
Người khác khóc đều là dáng vẻ xấu xí, còn dáng vẻ khi khóc của tiểu nha đầu này lại đẹp đến mức khiến người ta xót xa, đáy lòng Hương Tú lại nổi lên một trận đố kỵ, nàng ta đi lên túm cổ áo sau của tiểu nha đầu muốn ấn nàng quỳ xuống.
“Hương Tú tỷ tỷ xin hãy bỏ qua cho Cẩm Sắt, Cẩm Sắt còn đang bệnh, nàng ấy không cố ý chọc tỷ giận đâu…”
Tiểu nha hoàn Ti Lạc quỳ bên cạnh Cẩm Sắt không nhìn được nữa, nàng ấy lê đầu gối tới chỗ Hương Tú kéo tay Hương Tú, xin Hương Tú thủ hạ lưu tình.
“Cẩm Sắt? Hừ, ngươi cũng xứng tên là Cẩm Sắt sao? Ta thấy ngươi là sắt rỉ thì có…còn ngươi nữa!”
Hương Tú đạp Cẩm Sắt mấy cú rồi lại quay sang đá Ti Lạc bên cạnh. Lúc này có người từ cầu đá đi tới, đứng từ xa chuyển lời cho Hương Tú, Cao phu nhân gọi Hương Tú tới tiền sảnh hỏi chuyện.
Hương Tú buông tay áo đang nắm xuống lại phủi phủi váy quần, ra lệnh cho bốn tiểu nha hoàn ngoan ngoãn ở lại Lăng Vân Các chờ, còn nàng ta thì bước nhanh qua cầu đá.
Lúc này là giờ dùng cơm của Cao phu nhân, có đám trù nương ở đó phụng bồi, bà ấy gọi ta đến hỏi gì?
Hương Tú mang theo một bụng nghi ngờ đến cửa sảnh chính, sau đó thò đầu nhìn vào trong, phát hiện Mục Đình Thần, Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng cũng đang ngồi ở đó, khiến nàng ta không khỏi sợ hãi.
Ba năm nay Mục Đình Thần chỉ sống ở Du Viên, ngọn gió nào mang ông ấy tới sảnh chính vậy!
“Quỳ xuống!”
Cao phu nhân cất cao giọng ra lệnh cho Hương Tú định bước vào.
Hương Tú sợ đến mức giật b.ắ.n người. Từ nhỏ nàng ta đã đi theo bên cạnh Cao phu nhân, đây là lần đầu tiên Cao phu nhân nổi giận với nàng ta như vậy.
Hương Tú quỳ ụp mặt xuống.
“Nô tỳ đã phạm phải tội gì?”
Hương Tú mím môi tỏ ra oan ức nhìn Cao phu nhân.
“Người đã làm gì ngươi lại không biết sao?”
Cao phu nhân bệnh nặng mới khỏi, nói chuyện lớn tiếng khiến bà thở không ra hơi, trán lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ghế, nhìn xuống Hương Tú trước mặt.
Trước đây, Cao phu nhân tin tưởng và coi trọng Hương Tú bao nhiêu, nếu không phải bà ấy phát hiện dạo này người nhà Hương Tú thường xuyên đến tìm Hương Tú đòi tiền đòi quà, bà ấy còn có ý để Hương Tú quản lý Hoài Vương phủ.
Cao phu nhân tự hiểu trong lòng cho dù chất nhi có cưới quý nữ nhà ai làm Thế tử phi thì chuyện quản lý nội vụ trong nhà vẫn là để người mình tín nhiệm lên làm vẫn yên tâm hơn.
Cao phu nhân cũng phải tính toán cho tương lai của mình, dù sao bà ấy không phải nữ chủ nhân thật sự của Hoài Vương phủ, huynh trưởng và chất nhi có đối xử tốt với bà ấy đến đâu, có đồng ý cho bà ấy ở lại phủ an hưởng tuổi già thì cũng có lúc không chiếu cố tới được hậu trạch này.
“Nô tỳ, thật sự không biết…”
Hương Tú hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn Cao phu nhân rồi lại nhìn Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biểu cảm biến hóa không cố định của Hương Tú, con ngươi lập lòe như sao mờ. Trong lòng Hương Tú bỗng hồi hộp lên, chẳng lẽ chuyện hạ độc Cao phu nhân bị phát hiện rồi?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ery An
Beta: Phoebe
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.