Chương 2: Tiểu tú nương
Nghiêm Ca Linh
30/08/2024
Đã ăn uống no đủ, không cần phải ăn bám bàn người ta nữa, Triệu Ấu Lăng đứng dậy cười với Thẩm Chiêu: "Ta no rồi."
Rồi nàng đi thẳng xuống lầu, phóng khoáng như một công tử hoa hoa đã quen thuộc con đường này, còn Thẩm công tử lại trông như một kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi.
Tiểu mỹ nhân ăn xong một bữa của Thẩm công tử rồi định đi luôn sao? Chắc không dễ thoát thân như vậy đâu.
Từng thực khách đều trợn to mắt chờ một màn kịch hay.
Thẩm Chiêu nhìn bóng lưng Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng bước xuống lầu, nhướng mày. Nếu hắn không đuổi theo thì phụ cái danh công tử phong lưu lăng nhăng mà hắn đã khổ công xây dựng trong bao nhiêu năm nay mất.
Thẩm Chiêu lấy từ túi bên hông ra vài nén bạc vụn ném lên bàn, rồi phóng khoáng rời khỏi tửu lầu dưới ánh mắt của mọi người.
Có mấy thực khách hiếu kỳ lập tức áp mặt vào cửa sổ tửu lầu ngó ra, hy vọng có thể thấy cảnh Thẩm Chiêu tóm được thiếu nữ áo mỏng.
Tiếc thay, dưới những chiếc đèn lồng đỏ treo cao bên ngoài tửu lầu, đâu còn bóng dáng của thiếu nữ áo mỏng, ngay cả bóng người của Thẩm Chiêu cũng không thấy đâu.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu nữ đã mất tăm. Thẩm Chiêu đứng ở đầu đường, trong ánh đèn xoa trán cười nhẹ, rồi nhìn quanh một lượt trước khi rời đi.
Đường lớn Thập Lý trong Kinh thành còn nhộn nhịp hơn cả khu vực cổng Bắc. Triệu Ấu Lăng len lỏi giữa đám đông, thấy gì cũng lạ lẫm. Trước một quầy trang sức, nàng cầm lên một chiếc trâm bạc chạm hoa văn uốn lượn, vui vẻ đưa lên đầu thử.
"Cô nương có con mắt tinh tường thật, chiếc trâm này là món đồ quý giá nhất trên quầy của ta. Thấy cô nương thích, ta có thể bán rẻ cho cô. Năm trăm văn tiền thì thế nào?"
"Chiếc trâm này đẹp thật."
Triệu Ấu Lăng cài trâm bạc vào tóc, tự mãn quay người bỏ đi.
Chủ quầy trang sức hoảng hốt, bán hàng bao lâu nay đây là lần đầu mới bị một cô nương cướp đồ.
"Cô nương khoan đã, cô chưa trả tiền... Này cô nương, cô chưa trả tiền!"
Vừa nói vừa chạy tới, chủ quầy đưa tay túm lấy cánh tay Triệu Ấu Lăng.
"Trả tiền? Trả tiền gì cơ?"
Nghe thấy một từ lạ từ miệng chủ quầy, trong lúc ngơ ngác đã bị túm lấy cánh tay. Triệu Ấu Lăng chớp chớp đôi mắt to, chờ đợi lời giải thích của chủ quầy.
"Năm trăm văn tiền."
Chủ quầy trang sức giơ năm ngón tay trước mặt Triệu Ấu Lăng, thấy nàng có vẻ giả ngốc, đoán chắc nàng sẽ không trả tiền. Hắn bĩu môi, trực tiếp rút chiếc trâm bạc ra khỏi tóc Triệu Ấu Lăng, tức giận quay về quầy của mình, miệng vẫn không nhịn được lầm bầm chửi rủa.
"Không có tiền mà dám lấy đồ của người ta, tiểu cô nương này mặt dày thật đó."
Cũng chẳng bị thiệt hại gì, chủ quầy lèo nhèo vài câu cho hả giận rồi lại bắt đầu chào mời khách qua đường mua trang sức của mình.
Mấy người xem náo nhiệt cũng chẳng thấy gì hay ho nên lập tức giải tán, chỉ còn lại một mình Triệu Ấu Lăng đứng ngơ ngác tại chỗ.
"Tiền là cái gì?"
Nàng bắt đầu quan sát chủ quầy trang sức, phát hiện ra người khác đưa cho hắn những đồng tiền đồng tròn tròn là có thể mang trang sức đi.
Các chủ quầy, chủ tiệm trên phố nhận được tiền đồng tròn tròn đều sẽ giao hàng cho khách, dù là đồ ăn thức uống, hay quần áo trang sức... Tiền đồng tròn tròn có thể mua bất cứ thứ gì.
Tiền đồng tròn tròn là thứ tốt!
Nhớ lại lúc nãy ở tửu lầu, tên tiểu nhị kia ám chỉ các kiểu ý bảo nàng không có tiền, mặt Triệu Ấu Lăng bỗng đỏ bừng.
Thì ra không phải vì nàng võ công cao cường hơn người khác nên mới được ngồi xuống ăn. Lại nghĩ đến vị công tử chia sẻ thức ăn cho mình, Triệu Ấu Lăng bối rối chạm hai đầu ngón tay vào nhau.
Thấy trời càng lúc càng tối, giờ phải tìm chỗ nghỉ chân. Hỏi thăm mới biết, ngủ trọ cũng cần nhiều tiền đồng.
Nhận ra mình cần tiền, Triệu Ấu Lăng bắt đầu nghĩ cách dùng thứ gì đó đổi lấy tiền đồng từ tay người khác.
Lúc này nàng đi ngang qua một tú phường, nghe thấy bên trong có người nói thiếu nhân công, trả tiền mà cũng không tìm được thợ thêu giỏi, nàng vội vàng vén rèm bước vào tự tiến cử.
Bà chủ tú phường Vân Nương đang xã giao với khách, không ngờ thật sự có người vào xin làm thợ thêu cho nàng, lại còn là một tiểu mỹ nhân!
"Ngươi biết thêu những gì? Tiệm của ta toàn thêu hoa văn cho danh môn khuê tú, thợ thêu tầm thường thì không cần đâu."
Vân Nương lịch sự đánh giá đôi tay trắng trẻo của Triệu Ấu Lăng, đoán rằng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này chẳng làm được việc thêu thùa gì, muốn cho tiểu mỹ nhân biết khó mà rút lui.
"Ta cái gì cũng thêu được, người trả ta bao nhiêu tiền?"
Triệu Ấu Lăng vội vàng nắm bắt cơ hội này, hoàn toàn không để ý đến ý tứ trong giọng nói của Vân Nương.
"A a a..."
Vân Nương nhìn sang vị khách bên cạnh, là phu nhân Trấn Quốc Công phủ, Vương thị.
Vương thị đang cười híp mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, thấy cô nương này dung mạo tinh xảo, trông có vẻ linh động, lại có vài phần giống con gái mình là Thẩm Dung Tư.
Trước mặt phu nhân phủ Trấn Quốc Công, Vân Nương chắc chắn không tiện nói thẳng sự thật với tiểu cô nương, việc nói không tìm được thợ thêu chẳng qua là để từ chối khéo yêu cầu của phu nhân Trấn Quốc Công mà thôi.
Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công sắp đại thọ sáu mươi tuổi, Vương thị muốn làm một bộ y phục thêu cát tường cho Thái phu nhân để lấy lòng bà. Bây giờ chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh thần Thái phu nhân, các tú phường trong khắp Kinh thành không nơi nào dám nhận việc của bà, yêu cầu về kỹ thuật thêu cao thì không nói nhưng thời gian gấp rút như vậy thì thật sự quá khó cho người ta.
"Tú phường của chúng tôi nhỏ nên cũng không thuê nổi tú nương đắt tiền. Cô nương hãy đi nơi khác xem thử đi."
Ở nhà còn có con cái cần chăm sóc, Vân Nương không muốn lãng phí thời gian nữa. Nếu có thể đuổi khéo cô nương trước mặt như vậy, phu nhân phủ Trấn Quốc Công cũng nên hiểu ý của nàng.
Nàng cũng không muốn nhận việc tự chuốc lấy phiền phức, thêu áo cát tường cho Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công, không khéo chẳng những không kiếm được tiền mà còn có thể mất mạng.
Nghe Vân Nương nói vậy, Triệu Ấu Lăng hơi thất vọng, chu môi bước ra khỏi tú phường.
Ngẩng mặt nhìn bầu trời mênh m.ô.n.g đầy sao, nàng lại bối rối.
Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Ta có thể đi đâu bây giờ?
"Cô nương, cô có muốn theo ta về phủ làm việc thêu thùa không? Tiền công bao nhiêu cũng được."
Vương thị thò đầu ra từ cửa sổ nhỏ của kiệu mát có tua xanh, cười hỏi.
Triệu Ấu Lăng nhận ra bà, là người vừa gặp ở tiệm thêu, trông có vẻ là một phu nhân hiền từ dễ mến.
Hậu viện phủ Trấn Quốc Công.
Ngũ tiểu thư Thẩm Dung Tư dựa vào cửa sổ đếm sao, nghe nha hoàn báo phu nhân đưa về một tú nương dung mạo xinh đẹp, nàng lập tức ngồi không yên.
Hỏi rõ tú nương được bố trí ở Hoán Nguyệt Hiên không xa khuê các của mình, nàng liền dẫn hai tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi đến Hoán Nguyệt Hiên.
Đi đến Hoán Nguyệt Hiên phải đi qua Phủ Hương Uyển, Thẩm Dung Tư bảo nha hoàn tắt đèn lồng, đợi qua khỏi Phủ Hương Uyển rồi mới thắp lại.
Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau, cùng dập tắt ngọn nến trong đèn lồng.
Cổng mặt trăng của Phủ Hương Uyển đóng chặt.
Một cơn gió đêm lướt qua, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dung Tư lập tức biến sắc, nín thở bước nhanh vài bước mới cảm thấy lông tơ trên người dịu xuống. Sờ lên má, nàng ta đột nhiên hơi hối hận, lẽ ra không nên ra ngoài chuyến này.
Lát nữa quay về đêm sẽ càng khuya, vẫn phải đi qua Phủ Hương Uyển, e rằng trong lòng sẽ càng sợ hãi hơn. Nhưng lúc này đã đi qua Phủ Hương Uyển rồi, có hối hận thì cũng đã muộn.
Nhìn ra tâm trạng vừa sợ vừa hối hận lại vội gặp tú nương của tiểu thư nhà mình, nha hoàn Cầm Nhi an ủi:
"Tiểu thư đừng sợ, người đã đi hai tháng rồi, cái viện đó giờ sạch sẽ lắm. Nô tỳ ban ngày còn thấy có người vào phơi chăn màn nữa."
"Ai bảo tiểu thư nhà chúng ta sợ, đừng nói bậy."
Huyền Nhi trợn tròn mắt, trách Cầm Nhi lắm mồm. Có những chuyện dù biết cũng phải giữ trong lòng.
Hai người lại thắp đèn lồng, một trái một phải đi bên cạnh Thẩm Dung Tư.
"Ta không sợ, ta có làm gì thất đức đâu. Nàng ta c.h.ế.t cũng không phải vì ta nói gì, dù sao nhị ca không ưng nàng ta, cũng không phải đều vì nàng ta xuất thân là kỹ nữ trên thuyền hoa. Là nàng ta tự nghĩ nhiều..."
Thẩm Dung Tư ưỡn thẳng lưng nhưng vẫn cảm thấy cổ cứng đờ không dám ngoái đầu nhìn lại.
Chuyện xảy ra ở Phủ Hương Uyển hai tháng trước như một cái gai đ.â.m vào tim nàng, không sao nhổ ra được.
Trước đây, nàng chơi thân nhất với các cô nương trong Phủ Hương Uyển, cũng hiểu rõ tâm tư của họ nhất. Nhưng đúng như câu hát trong vở kịch, "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đa tình chỉ để lại nỗi buồn tiếc thương"...
Mỹ Diên ngốc nghếch, cuộc sống tốt đẹp không muốn lại cứ đòi chết!
Mắng thầm Mỹ Diên vài câu trong lòng, Thẩm Dung Tư cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hoán Nguyệt Hiên ba mặt giáp hồ, phong cảnh cực đẹp, vốn là nơi ngắm trăng, thưởng hoa, nghe mưa. Mẫu thân nàng cho tú nương ở một nơi tốt như vậy, chắc là muốn tú nương ở nơi yên tĩnh thanh nhã này thêu áo cát tường cho tổ mẫu.
Thẩm Dung Tư dừng lại ở bên cầu đá, nhìn nha hoàn Cầm Nhi đi qua gõ cửa Hoán Nguyệt Hiên.
Triệu Ấu Lăng đang đứng trên hai chiếc ghế cuộn tấm rèm tre trên cửa sổ lên cao, nghe tiếng gõ cửa còn chưa kịp đáp lại thì cửa đã mở ra, một tiểu nha hoàn thò đầu vào, thấy nàng đứng trên ghế cao, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
"Chuyện gì vậy, hoảng cái gì?"
Giọng nói hoảng hốt của Cầm Nhi trong hậu viện yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai, Huyền Nhi kéo Cầm Nhi lại, đảo mắt.
"Người đó, người tú nương đó hình như đang treo cổ."
"A, không thể nào, chẳng phải mới đến sao?"
Thẩm Dung Tư nhìn hai tiểu nha hoàn hốt hoảng, không còn giả vờ giữ dáng vẻ tiểu thư khuê các được nữa, vén váy xếp ly màu xanh ngọc kéo lê trên mặt đất chạy qua cầu.
Một tiểu nha hoàn vừa vào đã kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, Triệu Ấu Lăng cảm thấy người trong phủ Trấn Quốc Công rất thú vị.
Cuộn xong tấm rèm tre, có thể thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Nàng nhảy xuống khỏi ghế.
Triệu Ấu Lăng vừa nhảy xuống đất, Thẩm Dung Tư đã đẩy cửa xông vào.
Hai người suýt chút nữa va vào nhau, tuy không đụng phải nhưng cũng theo phản xạ muốn tránh đối phương, cả hai ngả người về phía sau.
"Bịch" một tiếng, Thẩm Dung Tư thân thể mềm mại nhất thời mất thăng bằng ngã xuống đất.
Triệu Ấu Lăng đứng vững, kinh ngạc nhìn Thẩm Dung Tư đang ngồi trên đất, đau đến nhăn nhó.
"Tiểu thư, tiểu thư…"
Cầm Nhi và Huyền Nhi vội vàng đỡ nàng ấy ngồi dậy. Hai nha hoàn sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Nếu để lão phu nhân biết Ngũ tiểu thư bị ngã, chẳng phải sẽ lột da bọn họ sao.
"Các ngươi ra ngoài chờ trước đi."
Thẩm Dung Tư không muốn các nha hoàn nghe thấy những lời nàng ấy sắp nói với tú nương, càng không muốn liên lụy bọn họ bị phạt.
May mà lúc này trong hậu viện không có ai, nếu không chuyện nàng ấy bị ngã hôm nay mà truyền ra ngoài, người bị phạt không chỉ là hai tiểu nha hoàn, e rằng cả vị tiểu tú nương trước mặt này cũng sẽ gặp xui xẻo, thậm chí còn có thể liên lụy đến mẫu thân nàng ấy bị tổ mẫu mắng một trận.
Hai nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại.
Thẩm Dung Tư thay đổi tư thế ngồi, nhấc nửa bên m.ô.n.g vừa bị ngã lên, như vậy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Ngươi là tú nương mà mẫu thân ta tìm đến à?"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Felicia
Check: Ngọc Kỳ
Rồi nàng đi thẳng xuống lầu, phóng khoáng như một công tử hoa hoa đã quen thuộc con đường này, còn Thẩm công tử lại trông như một kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi.
Tiểu mỹ nhân ăn xong một bữa của Thẩm công tử rồi định đi luôn sao? Chắc không dễ thoát thân như vậy đâu.
Từng thực khách đều trợn to mắt chờ một màn kịch hay.
Thẩm Chiêu nhìn bóng lưng Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng bước xuống lầu, nhướng mày. Nếu hắn không đuổi theo thì phụ cái danh công tử phong lưu lăng nhăng mà hắn đã khổ công xây dựng trong bao nhiêu năm nay mất.
Thẩm Chiêu lấy từ túi bên hông ra vài nén bạc vụn ném lên bàn, rồi phóng khoáng rời khỏi tửu lầu dưới ánh mắt của mọi người.
Có mấy thực khách hiếu kỳ lập tức áp mặt vào cửa sổ tửu lầu ngó ra, hy vọng có thể thấy cảnh Thẩm Chiêu tóm được thiếu nữ áo mỏng.
Tiếc thay, dưới những chiếc đèn lồng đỏ treo cao bên ngoài tửu lầu, đâu còn bóng dáng của thiếu nữ áo mỏng, ngay cả bóng người của Thẩm Chiêu cũng không thấy đâu.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu nữ đã mất tăm. Thẩm Chiêu đứng ở đầu đường, trong ánh đèn xoa trán cười nhẹ, rồi nhìn quanh một lượt trước khi rời đi.
Đường lớn Thập Lý trong Kinh thành còn nhộn nhịp hơn cả khu vực cổng Bắc. Triệu Ấu Lăng len lỏi giữa đám đông, thấy gì cũng lạ lẫm. Trước một quầy trang sức, nàng cầm lên một chiếc trâm bạc chạm hoa văn uốn lượn, vui vẻ đưa lên đầu thử.
"Cô nương có con mắt tinh tường thật, chiếc trâm này là món đồ quý giá nhất trên quầy của ta. Thấy cô nương thích, ta có thể bán rẻ cho cô. Năm trăm văn tiền thì thế nào?"
"Chiếc trâm này đẹp thật."
Triệu Ấu Lăng cài trâm bạc vào tóc, tự mãn quay người bỏ đi.
Chủ quầy trang sức hoảng hốt, bán hàng bao lâu nay đây là lần đầu mới bị một cô nương cướp đồ.
"Cô nương khoan đã, cô chưa trả tiền... Này cô nương, cô chưa trả tiền!"
Vừa nói vừa chạy tới, chủ quầy đưa tay túm lấy cánh tay Triệu Ấu Lăng.
"Trả tiền? Trả tiền gì cơ?"
Nghe thấy một từ lạ từ miệng chủ quầy, trong lúc ngơ ngác đã bị túm lấy cánh tay. Triệu Ấu Lăng chớp chớp đôi mắt to, chờ đợi lời giải thích của chủ quầy.
"Năm trăm văn tiền."
Chủ quầy trang sức giơ năm ngón tay trước mặt Triệu Ấu Lăng, thấy nàng có vẻ giả ngốc, đoán chắc nàng sẽ không trả tiền. Hắn bĩu môi, trực tiếp rút chiếc trâm bạc ra khỏi tóc Triệu Ấu Lăng, tức giận quay về quầy của mình, miệng vẫn không nhịn được lầm bầm chửi rủa.
"Không có tiền mà dám lấy đồ của người ta, tiểu cô nương này mặt dày thật đó."
Cũng chẳng bị thiệt hại gì, chủ quầy lèo nhèo vài câu cho hả giận rồi lại bắt đầu chào mời khách qua đường mua trang sức của mình.
Mấy người xem náo nhiệt cũng chẳng thấy gì hay ho nên lập tức giải tán, chỉ còn lại một mình Triệu Ấu Lăng đứng ngơ ngác tại chỗ.
"Tiền là cái gì?"
Nàng bắt đầu quan sát chủ quầy trang sức, phát hiện ra người khác đưa cho hắn những đồng tiền đồng tròn tròn là có thể mang trang sức đi.
Các chủ quầy, chủ tiệm trên phố nhận được tiền đồng tròn tròn đều sẽ giao hàng cho khách, dù là đồ ăn thức uống, hay quần áo trang sức... Tiền đồng tròn tròn có thể mua bất cứ thứ gì.
Tiền đồng tròn tròn là thứ tốt!
Nhớ lại lúc nãy ở tửu lầu, tên tiểu nhị kia ám chỉ các kiểu ý bảo nàng không có tiền, mặt Triệu Ấu Lăng bỗng đỏ bừng.
Thì ra không phải vì nàng võ công cao cường hơn người khác nên mới được ngồi xuống ăn. Lại nghĩ đến vị công tử chia sẻ thức ăn cho mình, Triệu Ấu Lăng bối rối chạm hai đầu ngón tay vào nhau.
Thấy trời càng lúc càng tối, giờ phải tìm chỗ nghỉ chân. Hỏi thăm mới biết, ngủ trọ cũng cần nhiều tiền đồng.
Nhận ra mình cần tiền, Triệu Ấu Lăng bắt đầu nghĩ cách dùng thứ gì đó đổi lấy tiền đồng từ tay người khác.
Lúc này nàng đi ngang qua một tú phường, nghe thấy bên trong có người nói thiếu nhân công, trả tiền mà cũng không tìm được thợ thêu giỏi, nàng vội vàng vén rèm bước vào tự tiến cử.
Bà chủ tú phường Vân Nương đang xã giao với khách, không ngờ thật sự có người vào xin làm thợ thêu cho nàng, lại còn là một tiểu mỹ nhân!
"Ngươi biết thêu những gì? Tiệm của ta toàn thêu hoa văn cho danh môn khuê tú, thợ thêu tầm thường thì không cần đâu."
Vân Nương lịch sự đánh giá đôi tay trắng trẻo của Triệu Ấu Lăng, đoán rằng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này chẳng làm được việc thêu thùa gì, muốn cho tiểu mỹ nhân biết khó mà rút lui.
"Ta cái gì cũng thêu được, người trả ta bao nhiêu tiền?"
Triệu Ấu Lăng vội vàng nắm bắt cơ hội này, hoàn toàn không để ý đến ý tứ trong giọng nói của Vân Nương.
"A a a..."
Vân Nương nhìn sang vị khách bên cạnh, là phu nhân Trấn Quốc Công phủ, Vương thị.
Vương thị đang cười híp mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, thấy cô nương này dung mạo tinh xảo, trông có vẻ linh động, lại có vài phần giống con gái mình là Thẩm Dung Tư.
Trước mặt phu nhân phủ Trấn Quốc Công, Vân Nương chắc chắn không tiện nói thẳng sự thật với tiểu cô nương, việc nói không tìm được thợ thêu chẳng qua là để từ chối khéo yêu cầu của phu nhân Trấn Quốc Công mà thôi.
Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công sắp đại thọ sáu mươi tuổi, Vương thị muốn làm một bộ y phục thêu cát tường cho Thái phu nhân để lấy lòng bà. Bây giờ chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh thần Thái phu nhân, các tú phường trong khắp Kinh thành không nơi nào dám nhận việc của bà, yêu cầu về kỹ thuật thêu cao thì không nói nhưng thời gian gấp rút như vậy thì thật sự quá khó cho người ta.
"Tú phường của chúng tôi nhỏ nên cũng không thuê nổi tú nương đắt tiền. Cô nương hãy đi nơi khác xem thử đi."
Ở nhà còn có con cái cần chăm sóc, Vân Nương không muốn lãng phí thời gian nữa. Nếu có thể đuổi khéo cô nương trước mặt như vậy, phu nhân phủ Trấn Quốc Công cũng nên hiểu ý của nàng.
Nàng cũng không muốn nhận việc tự chuốc lấy phiền phức, thêu áo cát tường cho Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công, không khéo chẳng những không kiếm được tiền mà còn có thể mất mạng.
Nghe Vân Nương nói vậy, Triệu Ấu Lăng hơi thất vọng, chu môi bước ra khỏi tú phường.
Ngẩng mặt nhìn bầu trời mênh m.ô.n.g đầy sao, nàng lại bối rối.
Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Ta có thể đi đâu bây giờ?
"Cô nương, cô có muốn theo ta về phủ làm việc thêu thùa không? Tiền công bao nhiêu cũng được."
Vương thị thò đầu ra từ cửa sổ nhỏ của kiệu mát có tua xanh, cười hỏi.
Triệu Ấu Lăng nhận ra bà, là người vừa gặp ở tiệm thêu, trông có vẻ là một phu nhân hiền từ dễ mến.
Hậu viện phủ Trấn Quốc Công.
Ngũ tiểu thư Thẩm Dung Tư dựa vào cửa sổ đếm sao, nghe nha hoàn báo phu nhân đưa về một tú nương dung mạo xinh đẹp, nàng lập tức ngồi không yên.
Hỏi rõ tú nương được bố trí ở Hoán Nguyệt Hiên không xa khuê các của mình, nàng liền dẫn hai tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi đến Hoán Nguyệt Hiên.
Đi đến Hoán Nguyệt Hiên phải đi qua Phủ Hương Uyển, Thẩm Dung Tư bảo nha hoàn tắt đèn lồng, đợi qua khỏi Phủ Hương Uyển rồi mới thắp lại.
Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau, cùng dập tắt ngọn nến trong đèn lồng.
Cổng mặt trăng của Phủ Hương Uyển đóng chặt.
Một cơn gió đêm lướt qua, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dung Tư lập tức biến sắc, nín thở bước nhanh vài bước mới cảm thấy lông tơ trên người dịu xuống. Sờ lên má, nàng ta đột nhiên hơi hối hận, lẽ ra không nên ra ngoài chuyến này.
Lát nữa quay về đêm sẽ càng khuya, vẫn phải đi qua Phủ Hương Uyển, e rằng trong lòng sẽ càng sợ hãi hơn. Nhưng lúc này đã đi qua Phủ Hương Uyển rồi, có hối hận thì cũng đã muộn.
Nhìn ra tâm trạng vừa sợ vừa hối hận lại vội gặp tú nương của tiểu thư nhà mình, nha hoàn Cầm Nhi an ủi:
"Tiểu thư đừng sợ, người đã đi hai tháng rồi, cái viện đó giờ sạch sẽ lắm. Nô tỳ ban ngày còn thấy có người vào phơi chăn màn nữa."
"Ai bảo tiểu thư nhà chúng ta sợ, đừng nói bậy."
Huyền Nhi trợn tròn mắt, trách Cầm Nhi lắm mồm. Có những chuyện dù biết cũng phải giữ trong lòng.
Hai người lại thắp đèn lồng, một trái một phải đi bên cạnh Thẩm Dung Tư.
"Ta không sợ, ta có làm gì thất đức đâu. Nàng ta c.h.ế.t cũng không phải vì ta nói gì, dù sao nhị ca không ưng nàng ta, cũng không phải đều vì nàng ta xuất thân là kỹ nữ trên thuyền hoa. Là nàng ta tự nghĩ nhiều..."
Thẩm Dung Tư ưỡn thẳng lưng nhưng vẫn cảm thấy cổ cứng đờ không dám ngoái đầu nhìn lại.
Chuyện xảy ra ở Phủ Hương Uyển hai tháng trước như một cái gai đ.â.m vào tim nàng, không sao nhổ ra được.
Trước đây, nàng chơi thân nhất với các cô nương trong Phủ Hương Uyển, cũng hiểu rõ tâm tư của họ nhất. Nhưng đúng như câu hát trong vở kịch, "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đa tình chỉ để lại nỗi buồn tiếc thương"...
Mỹ Diên ngốc nghếch, cuộc sống tốt đẹp không muốn lại cứ đòi chết!
Mắng thầm Mỹ Diên vài câu trong lòng, Thẩm Dung Tư cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hoán Nguyệt Hiên ba mặt giáp hồ, phong cảnh cực đẹp, vốn là nơi ngắm trăng, thưởng hoa, nghe mưa. Mẫu thân nàng cho tú nương ở một nơi tốt như vậy, chắc là muốn tú nương ở nơi yên tĩnh thanh nhã này thêu áo cát tường cho tổ mẫu.
Thẩm Dung Tư dừng lại ở bên cầu đá, nhìn nha hoàn Cầm Nhi đi qua gõ cửa Hoán Nguyệt Hiên.
Triệu Ấu Lăng đang đứng trên hai chiếc ghế cuộn tấm rèm tre trên cửa sổ lên cao, nghe tiếng gõ cửa còn chưa kịp đáp lại thì cửa đã mở ra, một tiểu nha hoàn thò đầu vào, thấy nàng đứng trên ghế cao, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
"Chuyện gì vậy, hoảng cái gì?"
Giọng nói hoảng hốt của Cầm Nhi trong hậu viện yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai, Huyền Nhi kéo Cầm Nhi lại, đảo mắt.
"Người đó, người tú nương đó hình như đang treo cổ."
"A, không thể nào, chẳng phải mới đến sao?"
Thẩm Dung Tư nhìn hai tiểu nha hoàn hốt hoảng, không còn giả vờ giữ dáng vẻ tiểu thư khuê các được nữa, vén váy xếp ly màu xanh ngọc kéo lê trên mặt đất chạy qua cầu.
Một tiểu nha hoàn vừa vào đã kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, Triệu Ấu Lăng cảm thấy người trong phủ Trấn Quốc Công rất thú vị.
Cuộn xong tấm rèm tre, có thể thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Nàng nhảy xuống khỏi ghế.
Triệu Ấu Lăng vừa nhảy xuống đất, Thẩm Dung Tư đã đẩy cửa xông vào.
Hai người suýt chút nữa va vào nhau, tuy không đụng phải nhưng cũng theo phản xạ muốn tránh đối phương, cả hai ngả người về phía sau.
"Bịch" một tiếng, Thẩm Dung Tư thân thể mềm mại nhất thời mất thăng bằng ngã xuống đất.
Triệu Ấu Lăng đứng vững, kinh ngạc nhìn Thẩm Dung Tư đang ngồi trên đất, đau đến nhăn nhó.
"Tiểu thư, tiểu thư…"
Cầm Nhi và Huyền Nhi vội vàng đỡ nàng ấy ngồi dậy. Hai nha hoàn sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Nếu để lão phu nhân biết Ngũ tiểu thư bị ngã, chẳng phải sẽ lột da bọn họ sao.
"Các ngươi ra ngoài chờ trước đi."
Thẩm Dung Tư không muốn các nha hoàn nghe thấy những lời nàng ấy sắp nói với tú nương, càng không muốn liên lụy bọn họ bị phạt.
May mà lúc này trong hậu viện không có ai, nếu không chuyện nàng ấy bị ngã hôm nay mà truyền ra ngoài, người bị phạt không chỉ là hai tiểu nha hoàn, e rằng cả vị tiểu tú nương trước mặt này cũng sẽ gặp xui xẻo, thậm chí còn có thể liên lụy đến mẫu thân nàng ấy bị tổ mẫu mắng một trận.
Hai nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại.
Thẩm Dung Tư thay đổi tư thế ngồi, nhấc nửa bên m.ô.n.g vừa bị ngã lên, như vậy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Ngươi là tú nương mà mẫu thân ta tìm đến à?"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Felicia
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.