Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 27: Có Vẻ Không Quá Thông Minh (1)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
“Ôn Vân, ngươi không thích cái váy kia sao?” Diệp Sơ Bạch cũng không lập tức đi theo, một thân bạch y đứng trong đám người chăm chú nhìn nàng.
Ôn Vân có chút khó xử, chán nản nói cho hắn nghe chuyện bản thân vì mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn nên hiện tại hoàn toàn rỗng túi.
Lãnh Yên Yên đứng gần đó vẫn đang nói mấy lời khó nghe.
Diệp Sơ Bạch nghe được vài câu, rũ mắt nhìn khối gỗ mảnh khảnh trong tay nàng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng rồi buông ra.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút sủng nịnh: “Đi thôi. Thích cái gì thì mang về.”
Người khác không nhìn thấy Diệp Sơ Bạch, chỉ có Ôn Vân là thấy được hắn đặt thứ gì đó vào trong tay nàng.
Nàng chậm rãi mở tay ra, lại phát hiện bên trong là một chiếc chìa khóa bằng vàng.
Người hầu bên cạnh vừa nhìn thấy chìa khóa này thì lập tức sửng sốt, vội vã khom người nói: “Hóa ra là khách quý tới cửa! Mời đại nhân lên tầng cao nhất ạ!”
Quản sự lớn nhỏ trong Vạn Bảo Các vừa nghe tin cũng tức tốc chạy đến.
Nụ cười trên khóe môi Lãnh Yên Yên có chút cứng đờ, nhỏ giọng hỏi ca ca: “Không phải chỉ có người đứng đầu tứ đại gia tộc mới được đặt chân lên tầng cao nhất sao? ”
Lãnh Lệ lẩm bẩm: “Rốt cuộc vị cô nương này có lai lịch gì.....”
------
Ôn Vân bình tĩnh nhìn mấy quản sự trong Vạn Bảo Các vây quanh dẫn nàng lên lầu, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nháo nhào cả lên.
Má nó!
Vì sao phải đi lên tầng cao nhất! Trong túi nàng bây giờ chỉ có hai khối linh thạch thôi!
Vừa bước chân vào trận pháp, khung cảnh trước mắt Ôn Vân đột nhiên biến đổi.
Rõ ràng một giây trước nàng đang ở Vạn Bảo Các, giây tiếp theo đã đứng trong một tòa lầu vô cùng xa hoa, tường mây chạm khắc tinh xảo, xa xa là núi non trùng điệp.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được từng màn sương mỏng mờ ảo vờn quanh trước mắt.
Mấy chưởng sự khác cũng dừng chân, chưởng sự đi đầu cung kính cúi đầu cười nói: “Mời khách quý tiến vào, chủ tử đang đợi bên trong.”
Ôn Vân vốn chỉ mua một cây gậy, ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ bị đám người này vây quanh rồi đưa lên tầng cao nhất, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Nhưng đằng nào cũng tới rồi, không đi cũng đáng tiếc.
Hơn nữa.....Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc kiếm linh nhà mình có lai lịch gì mà có được chìa khóa khiến một trong tứ đại gia tộc lớn như Vạn gia phải cung kính như vậy.
Một tay Ôn Vân cầm gậy gỗ, tay còn lại niết chặt chìa khóa. Cho dù trong túi trống trơn nhưng phong thái vẫn điềm nhiên, ưu nhã như cũ. Thậm chí khóe môi treo nụ cười đầy hàm ý.
“Có ý tứ......”
Nàng bước chân lên những đám mây mờ ảo, đi thẳng về phía gác mái. Dưới tầng mây là vực đen sâu thẳm nhưng nàng không có nửa điểm sợ hãi, mỗi bước đi đều thản nhiên, vững vàng.
Sở dĩ Ôn Vân có thể bình tĩnh như vậy là do nàng nhìn ra được ngọn núi cao trước mắt, hay thậm chí cả những đám mây đang trôi hững hờ kia thực chất đều là ảo ảnh do trận pháp tạo ra. Trên thực tế, bọn họ vẫn ở trong tầng cao nhất của Vạn Bảo Các!
“Trận pháp này do lão tổ đã phi thăng của Vạn gia thiết kế. Những người bước chân vào đây lần đầu tiên hoặc là dùng pháp bảo phi hành hoặc là dùng linh lực thăm dò trước. Dám trực tiếp đi thẳng như vậy, tính cả người mới chỉ có hai người.”
Ông lão tóc bạc ngồi trên gác mái gật đầu mỉm cười: “Lá gan của ngươi rất lớn.”
Thật ra không phải lá gan Ôn Vân lớn.
Loại đồ vật giống như ảo ảnh mê hoặc tinh thần này đối với nàng mà nói thì....Chậc.
Tuy vũ lực của nàng ở giới Tu chân chỉ là rác rưởi, nhưng tinh thần lực thì.....Thật xin lỗi, không ai người ở đây có thể vượt qua nàng.
Tất nhiên nàng không thể nói thẳng lý do như vậy ra được, chỉ có thể cam chịu cách nói kia, khách khí hành lễ với ông lão: “Bái kiến lão tiên sinh.”
Ông lão cũng không ngẩng đầu lên mời nàng ngồi xuống. Hạ nhân đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên rót trà. Qua một lát, ông lão mới lười biếng nâng mí mắt:
“Nhìn ngươi thật lạ mắt, ngươi là hậu bối nhà nào vậy?”
“Thanh Lưu Kiếm Tông.”
“Hửm....”
Đáy mắt ông lão lóe lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt: “Ta từng nhìn thấy nữ nhi của Liễu Chính Hư rồi, tuổi tác không giống ngươi. Không lẽ hắn còn một nữ nhi khác sao? Hay ngươi là đệ tử hắn mới thu nhận?”
“Ta không phải nữ nhi của chưởng môn, cũng không phải đệ tử ông ta.”
Ôn Vân cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm nhẹ dịu quanh quẩn ở đầu lưỡi, dư vị kéo dài.
Quả nhiên đi lên là đúng đắn. Chỉ cần uống hai chén trà này thôi cũng đủ rồi.
Sau khi nghe Ôn Vân nói nàng không phải nữ nhi của Liễu Chính Hư, ông lão hơi nhíu mày: “Tiểu hữu, có thể cho ta mượn chìa khóa của ngươi không?”
Ông lão hơi nghi ngờ đám người bên dưới nhận nhầm người. Có điều trông tiểu cô nương này thấy sủng không kiêu, dáng vẻ còn rất bình tĩnh nên ông lão cũng không tức giận.
Ôn Vân có chút khó xử, chán nản nói cho hắn nghe chuyện bản thân vì mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn nên hiện tại hoàn toàn rỗng túi.
Lãnh Yên Yên đứng gần đó vẫn đang nói mấy lời khó nghe.
Diệp Sơ Bạch nghe được vài câu, rũ mắt nhìn khối gỗ mảnh khảnh trong tay nàng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng rồi buông ra.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút sủng nịnh: “Đi thôi. Thích cái gì thì mang về.”
Người khác không nhìn thấy Diệp Sơ Bạch, chỉ có Ôn Vân là thấy được hắn đặt thứ gì đó vào trong tay nàng.
Nàng chậm rãi mở tay ra, lại phát hiện bên trong là một chiếc chìa khóa bằng vàng.
Người hầu bên cạnh vừa nhìn thấy chìa khóa này thì lập tức sửng sốt, vội vã khom người nói: “Hóa ra là khách quý tới cửa! Mời đại nhân lên tầng cao nhất ạ!”
Quản sự lớn nhỏ trong Vạn Bảo Các vừa nghe tin cũng tức tốc chạy đến.
Nụ cười trên khóe môi Lãnh Yên Yên có chút cứng đờ, nhỏ giọng hỏi ca ca: “Không phải chỉ có người đứng đầu tứ đại gia tộc mới được đặt chân lên tầng cao nhất sao? ”
Lãnh Lệ lẩm bẩm: “Rốt cuộc vị cô nương này có lai lịch gì.....”
------
Ôn Vân bình tĩnh nhìn mấy quản sự trong Vạn Bảo Các vây quanh dẫn nàng lên lầu, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nháo nhào cả lên.
Má nó!
Vì sao phải đi lên tầng cao nhất! Trong túi nàng bây giờ chỉ có hai khối linh thạch thôi!
Vừa bước chân vào trận pháp, khung cảnh trước mắt Ôn Vân đột nhiên biến đổi.
Rõ ràng một giây trước nàng đang ở Vạn Bảo Các, giây tiếp theo đã đứng trong một tòa lầu vô cùng xa hoa, tường mây chạm khắc tinh xảo, xa xa là núi non trùng điệp.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được từng màn sương mỏng mờ ảo vờn quanh trước mắt.
Mấy chưởng sự khác cũng dừng chân, chưởng sự đi đầu cung kính cúi đầu cười nói: “Mời khách quý tiến vào, chủ tử đang đợi bên trong.”
Ôn Vân vốn chỉ mua một cây gậy, ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ bị đám người này vây quanh rồi đưa lên tầng cao nhất, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Nhưng đằng nào cũng tới rồi, không đi cũng đáng tiếc.
Hơn nữa.....Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc kiếm linh nhà mình có lai lịch gì mà có được chìa khóa khiến một trong tứ đại gia tộc lớn như Vạn gia phải cung kính như vậy.
Một tay Ôn Vân cầm gậy gỗ, tay còn lại niết chặt chìa khóa. Cho dù trong túi trống trơn nhưng phong thái vẫn điềm nhiên, ưu nhã như cũ. Thậm chí khóe môi treo nụ cười đầy hàm ý.
“Có ý tứ......”
Nàng bước chân lên những đám mây mờ ảo, đi thẳng về phía gác mái. Dưới tầng mây là vực đen sâu thẳm nhưng nàng không có nửa điểm sợ hãi, mỗi bước đi đều thản nhiên, vững vàng.
Sở dĩ Ôn Vân có thể bình tĩnh như vậy là do nàng nhìn ra được ngọn núi cao trước mắt, hay thậm chí cả những đám mây đang trôi hững hờ kia thực chất đều là ảo ảnh do trận pháp tạo ra. Trên thực tế, bọn họ vẫn ở trong tầng cao nhất của Vạn Bảo Các!
“Trận pháp này do lão tổ đã phi thăng của Vạn gia thiết kế. Những người bước chân vào đây lần đầu tiên hoặc là dùng pháp bảo phi hành hoặc là dùng linh lực thăm dò trước. Dám trực tiếp đi thẳng như vậy, tính cả người mới chỉ có hai người.”
Ông lão tóc bạc ngồi trên gác mái gật đầu mỉm cười: “Lá gan của ngươi rất lớn.”
Thật ra không phải lá gan Ôn Vân lớn.
Loại đồ vật giống như ảo ảnh mê hoặc tinh thần này đối với nàng mà nói thì....Chậc.
Tuy vũ lực của nàng ở giới Tu chân chỉ là rác rưởi, nhưng tinh thần lực thì.....Thật xin lỗi, không ai người ở đây có thể vượt qua nàng.
Tất nhiên nàng không thể nói thẳng lý do như vậy ra được, chỉ có thể cam chịu cách nói kia, khách khí hành lễ với ông lão: “Bái kiến lão tiên sinh.”
Ông lão cũng không ngẩng đầu lên mời nàng ngồi xuống. Hạ nhân đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên rót trà. Qua một lát, ông lão mới lười biếng nâng mí mắt:
“Nhìn ngươi thật lạ mắt, ngươi là hậu bối nhà nào vậy?”
“Thanh Lưu Kiếm Tông.”
“Hửm....”
Đáy mắt ông lão lóe lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt: “Ta từng nhìn thấy nữ nhi của Liễu Chính Hư rồi, tuổi tác không giống ngươi. Không lẽ hắn còn một nữ nhi khác sao? Hay ngươi là đệ tử hắn mới thu nhận?”
“Ta không phải nữ nhi của chưởng môn, cũng không phải đệ tử ông ta.”
Ôn Vân cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm nhẹ dịu quanh quẩn ở đầu lưỡi, dư vị kéo dài.
Quả nhiên đi lên là đúng đắn. Chỉ cần uống hai chén trà này thôi cũng đủ rồi.
Sau khi nghe Ôn Vân nói nàng không phải nữ nhi của Liễu Chính Hư, ông lão hơi nhíu mày: “Tiểu hữu, có thể cho ta mượn chìa khóa của ngươi không?”
Ông lão hơi nghi ngờ đám người bên dưới nhận nhầm người. Có điều trông tiểu cô nương này thấy sủng không kiêu, dáng vẻ còn rất bình tĩnh nên ông lão cũng không tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.