Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 39: Đường Đường Chính Chính Giết (2)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Liễu Lạc Nhân chướng mắt dáng vẻ này của Lãnh Yên Yên, hoàn toàn không thèm để ý đến nàng ta, nhìn thẳng vào mắt Tạ Mịch An, chờ hắn đáp lại.
Lần này Tạ Mịch An cũng không làm nàng ta thất vọng. Hắn hơi khom người, thành khẩn nói: “Lạc Nhân sư tỷ, ngày đó là Mịch An lỡ lời, mong sư tỷ thứ tội.”
Dứt lời, hắn tiến lên cầm lấy tay của Liễu Lạc Nhân, ôn nhu nói: “Tỷ đừng đi.”
Trái tim Liễu Lạc Nhân thoáng rung lên, vội vã rút tay lại, tránh đi ánh mắt chăm chú của hắn: “Ngày đó ngươi xem thường Ôn Vân như vậy, ta còn thua dưới tay nàng, cho nên hiện tại ngươi hẳn cũng rất chướng mắt ta.”
Tạ Mịch An lập tức lên tiếng: “Sư tỷ là thiên tài cái thế, người có thể thắng được tỷ sao có thể là kẻ vô năng. Ôn Vân kia nhất định cũng có chỗ hơn người. Ta không nên phủ nhận năng lực của nàng.”
Hắn dừng lại một chút rồi dịu dàng hỏi: “Sư tỷ từng nói tuổi tác của Ôn sư muội không lớn. Không biết rốt cuộc nàng ta bao nhiêu tuổi?”
Liễu Lạc Nhân sau khi nghe được lời xin lỗi của hắn thì tâm tình cũng dần thả lỏng, chậm rãi đáp: “Khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.”
Nghe được lời này, tâm tình Tạ Mịch An lập tức trầm xuống.
Quả nhiên là cùng một người. Nàng vậy mà đã đuổi đến Thanh Lưu Kiếm Tông. Nếu vậy có phải nàng cũng nghe được danh xưng thiên tài của hắn ở tông môn rồi sao?
Hắn kiên trì khuyên nhủ Liễu Lạc Nhân thêm vài câu, cuối cùng cũng trấn an được nàng ta, chuyện rời đi cũng không nhắc lại lần nữa.
Nhưng Liễu Lạc Nhân vẫn tính toán muốn đi theo đồng môn, hơn nữa còn muốn dẫn cả Tạ Mịch An theo: “Tạ sư đệ, tuy rằng ta và đệ đến đây theo danh nghĩa Tạ gia nhưng chúng ta dù sao cũng là đệ tử của Thanh Lưu Kiếm Tông, chung quy cũng nên đi chào hỏi đồng môn một tiếng.”
Nàng ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Hơn nữa đệ có thể tự mình nhìn xem Ôn Vân của Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta có thực sự thua kém Tạ Cửu ở Tạ gia không.”
Liễu Lạc Nhân có tính tình cao ngạo, cho dù tự biết kiếm thuật bản thân thua kém Ôn Vân, trong lòng dù có không phục nhưng cũng không muốn người khác nói Ôn Vân kém cỏi.
Nếu kiếm thuật của Ôn Vân thực sự kém cỏi, vậy kiếm thuật của kẻ bại tướng như nàng ta chẳng phải là rác rưởi sao?
Mí mắt Tạ Mịch An thoáng rung lên, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sẽ đối mặt với Ôn Vân, trong lòng hắn sẽ dâng lên một cỗ cảm xúc bất an và kinh sợ khó tả.
Hắn mỉm cười lễ phép từ chối: “Lạc Nhân sư tỷ, huynh trưởng đệ sắp tới đảo Xuy Tuyết, đệ phải ra ngoài đón huynh ấy. Mong tỷ thay đệ cáo lỗi với mấy sư huynh một tiếng.”
Liễu Lạc Nhân đành phải một mình đi trước. Có điều nàng ta không hề hay biết Tạ Mịch An vẫn luôn lặng lẽ đi theo nàng ta tới tận ngoại viện Thanh Lưu Kiếm Tông.
Hắn giống như tên trộm cẩn thận thu liễm hơi thở chính mình, che giấu thân ảnh lẳng lặng nấp sau thân cây chăm chú quan sát động tĩnh bên kia.
Sau đó, hắn rất nhanh đã nhìn thấy thiếu nữ kia đứng trong đám người.
Nửa năm không gặp, đường nét trên gương mặt nàng nảy nở hơn rất nhiều, nhưng khí chất vẫn thanh lãnh, cô độc giống núi băng như cũ, xinh đẹp đến độ khiến người khác không dám sinh lòng khinh nhờn.
Ánh mắt hắn gắt gao dừng lại trên người thiếu nữ, lướt qua mi mắt, khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở eo nhỏ mảnh mai chỉ một tay là có thể ôm trọn.
Đúng vậy. Nàng chính là thiếu nữ hắn lén nhìn trộm nhiều năm trời.
Trong lòng hắn dâng lên đủ loại cảm xúc, vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Ôn Vân đứng trong đám người giống như phông nền, không nói câu nào, nhìn các sư huynh và Liễu Lạc Nhân khách khí chào hỏi lẫn nhau.
Nếu người ta đã không muốn kiếm chuyện như mọi khi, nàng cũng lười đấu võ mồm.
Cho nên lúc tầm mắt Liễu Lạc Nhân dừng lại trên người Ôn Vân, nàng thậm chí còn nở nụ cười hữu hảo với nàng ta.
Dám cười nhạo ta!
Liễu Lạc Nhân chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, liếc mắt trừng Ôn Vân một cái rồi không nói lời nào, dứt khoát xoay người rời đi.
Ôn Vân buồn bực hỏi: “Vừa rồi sao ánh mắt nàng ta lại hung hăng như vậy chứ?”
Mấy kiếm tu bật cười: “Có lẽ Liễu sư tỷ vẫn nhớ tới chuyện bại dưới muội nên mang thù đấy.”
Tuy bọn họ đều là đệ tử thân truyền giống Liễu Lạc Nhân nhưng xưa nay Nhất Phong vẫn luôn cao ngạo, xem thường các phong khác nên quan hệ giữa bọn họ cũng không quá thân thiết.
Thậm chí ngay cả Thẩm Tinh Hải thân là đệ tử ngoại môn vừa gia nhập Nhất Phong cũng chỉ bái một vị tiểu trưởng lão làm sư phụ, địa vị trong phong cũng không tính là cao.
Vừa rồi Liễu Lạc Nhân đến đây, nàng ta còn không nhớ ra nơi này có một đệ tử Nhất Phong là hắn!
Sau khi phát hiện chính mình bị làm lơ, Thẩm Tinh Hải yên lặng ôm kiếm, lạnh lùng buông ra một câu: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Chu Nhĩ Sùng bên cạnh kinh hãi hô lên: “Thẩm sư đệ, đệ học câu này ở đâu vậy? Quá phù hợp với khí chất của kiếm tu chúng ta!”
Bao Tịch Long cũng hâm mộ nói: “Mau dạy ta! Lúc ta bị kẻ khác xem thường cũng chỉ biết nói mấy câu thô tục, không biết nói thế nào cho oai phong cả!”
Lần này Tạ Mịch An cũng không làm nàng ta thất vọng. Hắn hơi khom người, thành khẩn nói: “Lạc Nhân sư tỷ, ngày đó là Mịch An lỡ lời, mong sư tỷ thứ tội.”
Dứt lời, hắn tiến lên cầm lấy tay của Liễu Lạc Nhân, ôn nhu nói: “Tỷ đừng đi.”
Trái tim Liễu Lạc Nhân thoáng rung lên, vội vã rút tay lại, tránh đi ánh mắt chăm chú của hắn: “Ngày đó ngươi xem thường Ôn Vân như vậy, ta còn thua dưới tay nàng, cho nên hiện tại ngươi hẳn cũng rất chướng mắt ta.”
Tạ Mịch An lập tức lên tiếng: “Sư tỷ là thiên tài cái thế, người có thể thắng được tỷ sao có thể là kẻ vô năng. Ôn Vân kia nhất định cũng có chỗ hơn người. Ta không nên phủ nhận năng lực của nàng.”
Hắn dừng lại một chút rồi dịu dàng hỏi: “Sư tỷ từng nói tuổi tác của Ôn sư muội không lớn. Không biết rốt cuộc nàng ta bao nhiêu tuổi?”
Liễu Lạc Nhân sau khi nghe được lời xin lỗi của hắn thì tâm tình cũng dần thả lỏng, chậm rãi đáp: “Khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.”
Nghe được lời này, tâm tình Tạ Mịch An lập tức trầm xuống.
Quả nhiên là cùng một người. Nàng vậy mà đã đuổi đến Thanh Lưu Kiếm Tông. Nếu vậy có phải nàng cũng nghe được danh xưng thiên tài của hắn ở tông môn rồi sao?
Hắn kiên trì khuyên nhủ Liễu Lạc Nhân thêm vài câu, cuối cùng cũng trấn an được nàng ta, chuyện rời đi cũng không nhắc lại lần nữa.
Nhưng Liễu Lạc Nhân vẫn tính toán muốn đi theo đồng môn, hơn nữa còn muốn dẫn cả Tạ Mịch An theo: “Tạ sư đệ, tuy rằng ta và đệ đến đây theo danh nghĩa Tạ gia nhưng chúng ta dù sao cũng là đệ tử của Thanh Lưu Kiếm Tông, chung quy cũng nên đi chào hỏi đồng môn một tiếng.”
Nàng ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Hơn nữa đệ có thể tự mình nhìn xem Ôn Vân của Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta có thực sự thua kém Tạ Cửu ở Tạ gia không.”
Liễu Lạc Nhân có tính tình cao ngạo, cho dù tự biết kiếm thuật bản thân thua kém Ôn Vân, trong lòng dù có không phục nhưng cũng không muốn người khác nói Ôn Vân kém cỏi.
Nếu kiếm thuật của Ôn Vân thực sự kém cỏi, vậy kiếm thuật của kẻ bại tướng như nàng ta chẳng phải là rác rưởi sao?
Mí mắt Tạ Mịch An thoáng rung lên, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sẽ đối mặt với Ôn Vân, trong lòng hắn sẽ dâng lên một cỗ cảm xúc bất an và kinh sợ khó tả.
Hắn mỉm cười lễ phép từ chối: “Lạc Nhân sư tỷ, huynh trưởng đệ sắp tới đảo Xuy Tuyết, đệ phải ra ngoài đón huynh ấy. Mong tỷ thay đệ cáo lỗi với mấy sư huynh một tiếng.”
Liễu Lạc Nhân đành phải một mình đi trước. Có điều nàng ta không hề hay biết Tạ Mịch An vẫn luôn lặng lẽ đi theo nàng ta tới tận ngoại viện Thanh Lưu Kiếm Tông.
Hắn giống như tên trộm cẩn thận thu liễm hơi thở chính mình, che giấu thân ảnh lẳng lặng nấp sau thân cây chăm chú quan sát động tĩnh bên kia.
Sau đó, hắn rất nhanh đã nhìn thấy thiếu nữ kia đứng trong đám người.
Nửa năm không gặp, đường nét trên gương mặt nàng nảy nở hơn rất nhiều, nhưng khí chất vẫn thanh lãnh, cô độc giống núi băng như cũ, xinh đẹp đến độ khiến người khác không dám sinh lòng khinh nhờn.
Ánh mắt hắn gắt gao dừng lại trên người thiếu nữ, lướt qua mi mắt, khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở eo nhỏ mảnh mai chỉ một tay là có thể ôm trọn.
Đúng vậy. Nàng chính là thiếu nữ hắn lén nhìn trộm nhiều năm trời.
Trong lòng hắn dâng lên đủ loại cảm xúc, vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Ôn Vân đứng trong đám người giống như phông nền, không nói câu nào, nhìn các sư huynh và Liễu Lạc Nhân khách khí chào hỏi lẫn nhau.
Nếu người ta đã không muốn kiếm chuyện như mọi khi, nàng cũng lười đấu võ mồm.
Cho nên lúc tầm mắt Liễu Lạc Nhân dừng lại trên người Ôn Vân, nàng thậm chí còn nở nụ cười hữu hảo với nàng ta.
Dám cười nhạo ta!
Liễu Lạc Nhân chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, liếc mắt trừng Ôn Vân một cái rồi không nói lời nào, dứt khoát xoay người rời đi.
Ôn Vân buồn bực hỏi: “Vừa rồi sao ánh mắt nàng ta lại hung hăng như vậy chứ?”
Mấy kiếm tu bật cười: “Có lẽ Liễu sư tỷ vẫn nhớ tới chuyện bại dưới muội nên mang thù đấy.”
Tuy bọn họ đều là đệ tử thân truyền giống Liễu Lạc Nhân nhưng xưa nay Nhất Phong vẫn luôn cao ngạo, xem thường các phong khác nên quan hệ giữa bọn họ cũng không quá thân thiết.
Thậm chí ngay cả Thẩm Tinh Hải thân là đệ tử ngoại môn vừa gia nhập Nhất Phong cũng chỉ bái một vị tiểu trưởng lão làm sư phụ, địa vị trong phong cũng không tính là cao.
Vừa rồi Liễu Lạc Nhân đến đây, nàng ta còn không nhớ ra nơi này có một đệ tử Nhất Phong là hắn!
Sau khi phát hiện chính mình bị làm lơ, Thẩm Tinh Hải yên lặng ôm kiếm, lạnh lùng buông ra một câu: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Chu Nhĩ Sùng bên cạnh kinh hãi hô lên: “Thẩm sư đệ, đệ học câu này ở đâu vậy? Quá phù hợp với khí chất của kiếm tu chúng ta!”
Bao Tịch Long cũng hâm mộ nói: “Mau dạy ta! Lúc ta bị kẻ khác xem thường cũng chỉ biết nói mấy câu thô tục, không biết nói thế nào cho oai phong cả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.