Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 30: Kiếm Tu, Đao Tu Đều Ngu Ngốc Như Nhau (1)

Mộ Trầm Sương

17/06/2024

Nàng uyển chuyển nói: “Ta rất thích. Cảm ơn ngươi. Có điều chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp được. Bây giờ ta đi tìm mấy sư huynh mượn ít linh ngọc, chúng ta cùng nhau đi trả lại.”

Diệp Sơ Bạch sao có thể không nhìn ra hàm ý trong lời nàng nói: “Trước khi lấy đi ta đã để lại một trăm linh ngọc rồi.”

Hắn không keo kiệt giống ba đệ tử trong nhà, lấy ra một trăm khối linh ngọc cực phẩm vẫn dư sức.

Ôn Vân thoáng yên tâm, song lại lắc đầu nói: “Kiếm linh không thể so với tu sĩ. Ngươi tích góp cũng không dễ dàng, váy này quá quý giá, chúng ta vẫn nên mang trả thôi.”

Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn nàng.

Nàng đối với người ngoài luôn là dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng ở với hắn thì lại đáng yêu thuần khiết như thế.

Cặp mắt sáng rực lên trừng hắn, rõ ràng là vô cùng thích cái váy kia nhưng lại săn sóc buông xuống.

Hắn bị nàng nhìn chằm chằm đến nỗi lồng ngực cũng nóng lên, quay mặt đi không nhìn nữa: “Không cần. Ngươi đem khối gỗ kia chế thành ma trượng làm quà đáp lễ cho ta là được.” Nói rồi hắn lập tức chui vào Phượng Hoàng Mộc.

Ôn Vân đành từ bỏ, cẩn thận thu váy lại.

Váy mới xinh đẹp thế này nên mặc khi nào nhiều người mới hợp!

Rốt cuộc nàng vẫn cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của kiếm linh quá nhiều, nên mấy ngày tiếp theo Ôn Vân vẫn luôn ở lì trong phòng không ra, toàn tâm toàn ý làm ma trượng hệ quang cho hắn, mặc cho các sư huynh có nài nỉ thế nào cũng không đi luyện kiếm.

Ngày ma trượng hoàn thành, vân thuyền cũng từ từ dừng trên mặt biển.



Phía xa là một tiên đảo như ẩn như hiện.

Đảo Xuy Tuyết cuối cùng cũng tới rồi.

Đảo Xuy Tuyết là một hòn đảo, cũng là một môn phái. Nó là một trong ba đại môn phái tương tự như Thanh Lưu Kiếm Tông và Thiên Âm Tự.

Vân thuyền của Thanh Lưu Kiếm Tông chậm rãi bay về phía đảo, dưới đảo là một mảnh rừng hoa đào rậm rạp như tuyết, làm vân thuyền rất khó để tiến thêm.

Các đệ tử đều ngạc nhiên nói: “Sao lại không thể đi vào? Như vậy chúng ta ở thành Thanh Sơn tu luyện đều là uổng công sao?”

Tất cả đệ tử đều là người trẻ tuổi dưới một trăm tuổi, cũng là lần đầu tiên được tham gia luận kiếm, nên không ai biết đây là chuyện gì.

Ôn Vân đã từng xem trong cuốn sách mỏng do lão tổ tông nhà Vạn gia đưa, nàng nhỏ giọng giải thích: “Đảo Xuy Tuyết giỏi về trận pháp, chỉ sợ đây là thử thách dành cho các đệ tử của môn phái khác trước khi lên đảo.”

Mộng Nhiên sư tỷ cũng gật đầu nói: “Nghe nói lần trước tông môn chúng ta chủ trì luận kiếm cũng bày kiếm trận để các tu sĩ của tông môn khác đến phá giải.”

Nói ngắn gọn là mọi người là đều bước ra từ môn phái lớn, đều phải chém sạch sự kiêu ngạo của môn phái khác.

Tiếc là kiếm tu không giỏi trận pháp, nếu mọi người hiểu được chút ít thì cũng không đến mức tốn một ngàn linh ngọc mời người khác chế tạo trận pháp trên vân thuyền.

Đó là một ngàn linh ngọc cực phẩm đấy!

Hai vị sư huynh Chu Nhĩ Sùng và Bao Tích Long đều là người nóng tính, bọn họ táo bạo cười nói: “Chút trận pháp thôi mà, có gì phải sợ? Chúng ta ngự kiếm bay qua không phải là được rồi sao?”



Ngay cả Mộng Nhiên sư tỷ có vẻ ngoài dịu dàng cũng có tính cách giống như vậy, nàng ta nắm tay Ôn Vân: “Ôn sư muội đừng sợ, sư tỷ sẽ dẫn muội qua.”

Đám kiếm tu ăn mặc bạch sam mộc mạc đồng thời rút kiếm ra, trên vân thuyền bỗng chốc rực sáng lên mấy tia sáng tươi đẹp rực rỡ của mũi kiếm, thu hút ánh mắt của mấy môn phái khác gần đó.

Chu Nhĩ Sùng sư huynh là người lớn tuổi nhất, cũng là người có tu vi cao nhất. Hắn bay người lên, đạp kiếm xông về phía trước, theo sát phía sau là mấy vị đồng môn huynh đệ.

Nhưng khi bọn họ sắp bay đến đảo Xuy Tuyết thì một màng chắn vô hình chợt hiện lên. Kiếm của Chu Nhĩ Sùng chạm vào bức màng chắn đó như thể rơi xuống đầm lầy, không thể nhúc nhích được. Thậm chí kiếm khí trên thanh kiếm sắc bén của hắn cũng dần tan biến.

Mấy vị đệ tử khác có tu vi không bằng hắn thì khỏi phải nói, bọn họ cũng sôi nổi bại trận. Mọi người đành phải quay về Vân Thuyền tìm cách khác.

Trong đảo Xuy Tuyết, có mấy tên đệ tử đang cười mỉa mai nói: “Thật buồn cười, đám kiếm tu này thế nhưng dám coi thường trận pháp của đảo Xuy Tuyết chúng ta.”

“Ngu ngốc.” Ngồi phía trước chính là một thiếu niên có dáng vẻ khó mà phân biệt được là nam hay nữ. Hắn ta lười biếng mở mắt liếc nhìn qua rồi khịt mũi khinh thường.

Có người cười khẽ chỉ vào hướng khác: “Thiên sư đệ, đệ xem này, nếu nói ngu ngốc thì đám đao tu Khương gia kia còn ngu ngốc hơn đám kiếm tu kia nhiều.”

Thiên Lê Thâm khảy nhẹ trận bàn trong tay rồi chậm rãi nói: “Đều là đám không có đầu óc.”

Khương gia bên kia ồn ào cũng không kém gì Thanh Lưu Kiếm Tông.

Bọn họ là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, vũ lực chỉ đứng sau Thanh Lưu Kiếm Tông. Thập bát đao của Khương gia bọn họ cùng sánh vai với Thanh Vân kiếm pháp và Lưu Lam kiếm pháp của Thanh Lưu Kiếm Tông. Nghe nói mỗi đao đánh xuống đều là một chồng ám kình*, nếu liên tiếp chém mười tám đao là có thế phá núi, phá biển.

* Ám kình: tụ chân khí phát ra chiêu thức, có hiệu quả như thấm kính, bên ngoài bình thường nhưng bên trong vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook