Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 36: Tiểu Cửu (2)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Thấy Diệp Sợ Bạch nhìn trận pháp chằm chằm không chớp mắt, nàng lập tức đưa tất cả trận pháp đã vẽ xong cho hắn: “Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây. Đến giờ cơm trưa nhớ gọi ta…..”
Nàng còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi ầm ầm của Chu Nhĩ Sùng sư huynh.
“Ôn sư muội!”
Ôn vân mở cửa, nghiêm túc nói trước: “Chu sư huynh, trời chưa sáng muội đã luyện kiếm xong rồi. Hôm nay các huynh tự luyện đi.”
Chu Nhĩ Sùng ngạc nhiên: “Sư muội cố gắng như vậy sao, là sư huynh quá lười biếng rồi!”
Những sư huynh khác cũng liên tục khen: “Không hổ là tia sáng của kiếm tu, Ôn sư muội, ngày mai ta nhất định cũng đuổi kịp bước chân của muội!”
“Ôn sư muội, ngày mai giờ mão một khắc*, muội nhớ gọi ta nhé!”
*Giờ mão một khắc: 5h-5h40 sáng
Ôn Vân: “......”
Thật xin lỗi, ta không nên nổ như vậy.
Cũng may Chu Nhĩ Sùng nói: “Luyện kiếm ngày mai lại nói. Ôn sư muội, hôm nay chúng ta đến tìm muội cũng không phải vì chuyện luyện kiếm.”
“Vậy là?”
Gương mặt đen thui của Chu Nhĩ Sùng khẽ ửng đỏ, hắn nhỏ giọng nói: “Sư muội, muội còn linh ngọc không?”
Các sư huynh phía sau cũng mang ánh mắt chờ mong.
Ôn Vân không hề làm bọn họ thất vọng, nàng rộng rãi lấy toàn bộ gia sản của mình ra. Ánh mắt của các sư huynh lập tức sáng lên!
Nhưng ngay sau đó, hai cái linh ngọc hạ phẩm có ánh sáng ảm đạm làm bọn họ ngẩn người một lúc lâu, sau đó cùng nhau há hốc miệng nhìn về phía Ôn Vân: “Chỉ còn chừng này?”
Nàng không có cách nào, chỉ hổ thẹn gật đầu: “Chỉ còn chừng này.”
Tuy kiếm tu rất nghèo, nhưng rốt cuộc đệ tử thân truyền của đại môn phái, dù thế nào cũng không đến mức nghèo như vậy.
Vì thế các sư huynh yên lặng, còn đồng tình mà từng người lấy một chút linh ngọc nhét vào tay Ôn Vân: “Chừng này cũng đủ rồi. Ôn sư muội đi thôi, bọn ta dẫn muội đi phát tài.”
“Phát tài?”
Ôn Vân không ngờ phát tài trong miệng các sư huynh là đánh cược. Nhưng mà đánh cược này không phải là bài, mà cược xem là ai đứng đầu bảng lần luận kiếm này.
Nhà cái là lão tam Vạn gia, lúc này hắn đang bận rộn nói mấy lời đường mật mê hoặc người khác: “Đây là bảng xếp hạng thực lực một trăm người đứng đầu trong luận kiếm lần này. Đặt cược một “chú” cần một khối linh thạch cực phẩm. Nếu đặt trúng hắc mã thì, ha ha ha nói không chừng ngươi có thể đạt được mấy vạn khố linh thạch đó!”
(Chú: Đơn vị đặt cược.)
“Nhưng mà Vạn Tam, ta thấy tỷ lệ cược chỗ của ông cũng không cao!”
Vạn Tam nhíu mày lại, nhìn về người nói chuyện rồi cười nói: “Đó là bởi vì thực lực của người này đã được công nhận là mạnh, nếu ngươi đặt hắn không phải rất ổn sao? Tuy tỷ lệ không cao, nhưng nếu ngươi đặt một ngàn, một vạn “chú” chồng lên không phải đây chính là mua bán không lỗ vốn hay sao. Bỏ lỡ lần này không còn cơ hội khác đâu!”
Người nọ như bị nói trúng lòng mình, cuối cùng vẫn cầm cuốn danh sách một trăm người kia: “Cho ta một cuốn đi, ta phải nhìn kỹ rồi sẽ đặt cược là ai.”
Bên cạnh cũng có nhiều người nói vậy.
Vạn Tam giơ tay lên, ý bảo mọi người yên lặng: “Đều im lặng! Ta muốn nói một lời….”
Hắn nhìn quanh một vòng rồi cầm một chồng sách: “Một khối linh ngọc thượng phẩm…. Một cuốn sách!”
Đám tu sĩ sôi nổi đào túi trữ vật để mua cuốn sách kia. Ngay cả Bao Tích Long sư huynh cũng chen vào đám người mua một cuốn về: “Đến đây nào, các sư huynh, chúng ta cùng xem xem nên đặt ai để phát tài!”
Ôn Vân cũng thăm dò nhìn xem. Cuốn sổ này có chút tương tự với cuốn sổ lão tổ tông Vạn gia cho nàng. Nhưng không tỉ mỉ bằng cuốn sổ mỏng kia, trên này chỉ viết tên môn phái của bọn họ, cùng mấy câu đơn giản liên quan đến thực lực của bọn họ mà thôi.
Mà thực lực của bọn họ cũng dựa theo suy nghĩ của nhiều người mà sắp xếp.
Thanh Lưu Kiếm Tông là có vũ lực mạnh nhất ba đại môn phái. Lần này đi tham gia luận kiếm cũng có vài người được xếp hạng đầu, nhưng đương nhiên không có Ôn Vân.
“Xếp hạng thứ nhất là Khương Tứ!”
Ngày hôm qua khi phá trận, Khương Tứ đã để lộ mũi nhọn của minh. Mười lăm đường đao uy chấn thiên hạ, lại thêm hắn có tu vi Kim Đan đỉnh kỳ cũng là cao nhất trong đám người dự thi, nên hắn xếp hàng đệ nhất cũng làm mọi người tâm phục khẩu phục.
“Đáng giận, năm nay thế nhưng kiếm tu chúng ta bị đám đao tu kia đè đầu! Ta không muốn đặt hắn!”
“À, xếp hạng thứ hai chính là Tạ sư đệ của chúng ta!”
Ôn Vân khẽ nhướng mày, cái tên xếp hạng hai đúng là Tạ Mịch An.
“Thanh Lưu Kiếm Tông, Tạ Mịch An, hai mươi tuổi, ấu tử Tạ gia, khi nhỏ vô danh, bỗng thành Kim Đan vang danh thiên hạ.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi đã khái quát tất cả thanh danh địa vị từ trước đến nay của Tạ Mịch An. Hiện tại khắp thiên hạ không ai không biết thiếu niên thiên tài tuyệt diễm này.
Nàng như không có chuyện gì mà rũ mắt xuống, ánh mắt chợt lóe lên sát ý sắc bén.
Nhưng mà các sư huynh cũng không định đặt lên người Tạ Mịch An, thậm chí họ cũng chưa có ý định đặt người nhà mình.
Nàng còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi ầm ầm của Chu Nhĩ Sùng sư huynh.
“Ôn sư muội!”
Ôn vân mở cửa, nghiêm túc nói trước: “Chu sư huynh, trời chưa sáng muội đã luyện kiếm xong rồi. Hôm nay các huynh tự luyện đi.”
Chu Nhĩ Sùng ngạc nhiên: “Sư muội cố gắng như vậy sao, là sư huynh quá lười biếng rồi!”
Những sư huynh khác cũng liên tục khen: “Không hổ là tia sáng của kiếm tu, Ôn sư muội, ngày mai ta nhất định cũng đuổi kịp bước chân của muội!”
“Ôn sư muội, ngày mai giờ mão một khắc*, muội nhớ gọi ta nhé!”
*Giờ mão một khắc: 5h-5h40 sáng
Ôn Vân: “......”
Thật xin lỗi, ta không nên nổ như vậy.
Cũng may Chu Nhĩ Sùng nói: “Luyện kiếm ngày mai lại nói. Ôn sư muội, hôm nay chúng ta đến tìm muội cũng không phải vì chuyện luyện kiếm.”
“Vậy là?”
Gương mặt đen thui của Chu Nhĩ Sùng khẽ ửng đỏ, hắn nhỏ giọng nói: “Sư muội, muội còn linh ngọc không?”
Các sư huynh phía sau cũng mang ánh mắt chờ mong.
Ôn Vân không hề làm bọn họ thất vọng, nàng rộng rãi lấy toàn bộ gia sản của mình ra. Ánh mắt của các sư huynh lập tức sáng lên!
Nhưng ngay sau đó, hai cái linh ngọc hạ phẩm có ánh sáng ảm đạm làm bọn họ ngẩn người một lúc lâu, sau đó cùng nhau há hốc miệng nhìn về phía Ôn Vân: “Chỉ còn chừng này?”
Nàng không có cách nào, chỉ hổ thẹn gật đầu: “Chỉ còn chừng này.”
Tuy kiếm tu rất nghèo, nhưng rốt cuộc đệ tử thân truyền của đại môn phái, dù thế nào cũng không đến mức nghèo như vậy.
Vì thế các sư huynh yên lặng, còn đồng tình mà từng người lấy một chút linh ngọc nhét vào tay Ôn Vân: “Chừng này cũng đủ rồi. Ôn sư muội đi thôi, bọn ta dẫn muội đi phát tài.”
“Phát tài?”
Ôn Vân không ngờ phát tài trong miệng các sư huynh là đánh cược. Nhưng mà đánh cược này không phải là bài, mà cược xem là ai đứng đầu bảng lần luận kiếm này.
Nhà cái là lão tam Vạn gia, lúc này hắn đang bận rộn nói mấy lời đường mật mê hoặc người khác: “Đây là bảng xếp hạng thực lực một trăm người đứng đầu trong luận kiếm lần này. Đặt cược một “chú” cần một khối linh thạch cực phẩm. Nếu đặt trúng hắc mã thì, ha ha ha nói không chừng ngươi có thể đạt được mấy vạn khố linh thạch đó!”
(Chú: Đơn vị đặt cược.)
“Nhưng mà Vạn Tam, ta thấy tỷ lệ cược chỗ của ông cũng không cao!”
Vạn Tam nhíu mày lại, nhìn về người nói chuyện rồi cười nói: “Đó là bởi vì thực lực của người này đã được công nhận là mạnh, nếu ngươi đặt hắn không phải rất ổn sao? Tuy tỷ lệ không cao, nhưng nếu ngươi đặt một ngàn, một vạn “chú” chồng lên không phải đây chính là mua bán không lỗ vốn hay sao. Bỏ lỡ lần này không còn cơ hội khác đâu!”
Người nọ như bị nói trúng lòng mình, cuối cùng vẫn cầm cuốn danh sách một trăm người kia: “Cho ta một cuốn đi, ta phải nhìn kỹ rồi sẽ đặt cược là ai.”
Bên cạnh cũng có nhiều người nói vậy.
Vạn Tam giơ tay lên, ý bảo mọi người yên lặng: “Đều im lặng! Ta muốn nói một lời….”
Hắn nhìn quanh một vòng rồi cầm một chồng sách: “Một khối linh ngọc thượng phẩm…. Một cuốn sách!”
Đám tu sĩ sôi nổi đào túi trữ vật để mua cuốn sách kia. Ngay cả Bao Tích Long sư huynh cũng chen vào đám người mua một cuốn về: “Đến đây nào, các sư huynh, chúng ta cùng xem xem nên đặt ai để phát tài!”
Ôn Vân cũng thăm dò nhìn xem. Cuốn sổ này có chút tương tự với cuốn sổ lão tổ tông Vạn gia cho nàng. Nhưng không tỉ mỉ bằng cuốn sổ mỏng kia, trên này chỉ viết tên môn phái của bọn họ, cùng mấy câu đơn giản liên quan đến thực lực của bọn họ mà thôi.
Mà thực lực của bọn họ cũng dựa theo suy nghĩ của nhiều người mà sắp xếp.
Thanh Lưu Kiếm Tông là có vũ lực mạnh nhất ba đại môn phái. Lần này đi tham gia luận kiếm cũng có vài người được xếp hạng đầu, nhưng đương nhiên không có Ôn Vân.
“Xếp hạng thứ nhất là Khương Tứ!”
Ngày hôm qua khi phá trận, Khương Tứ đã để lộ mũi nhọn của minh. Mười lăm đường đao uy chấn thiên hạ, lại thêm hắn có tu vi Kim Đan đỉnh kỳ cũng là cao nhất trong đám người dự thi, nên hắn xếp hàng đệ nhất cũng làm mọi người tâm phục khẩu phục.
“Đáng giận, năm nay thế nhưng kiếm tu chúng ta bị đám đao tu kia đè đầu! Ta không muốn đặt hắn!”
“À, xếp hạng thứ hai chính là Tạ sư đệ của chúng ta!”
Ôn Vân khẽ nhướng mày, cái tên xếp hạng hai đúng là Tạ Mịch An.
“Thanh Lưu Kiếm Tông, Tạ Mịch An, hai mươi tuổi, ấu tử Tạ gia, khi nhỏ vô danh, bỗng thành Kim Đan vang danh thiên hạ.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi đã khái quát tất cả thanh danh địa vị từ trước đến nay của Tạ Mịch An. Hiện tại khắp thiên hạ không ai không biết thiếu niên thiên tài tuyệt diễm này.
Nàng như không có chuyện gì mà rũ mắt xuống, ánh mắt chợt lóe lên sát ý sắc bén.
Nhưng mà các sư huynh cũng không định đặt lên người Tạ Mịch An, thậm chí họ cũng chưa có ý định đặt người nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.