Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 33: Trận Pháp Này Rất Lợi Hại (1)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
“Mắt trận là trung tâm của mỗi trận pháp, muốn phá trận phải tìm ra vị trí của mắt trận trước, sau đó phá hủy nơi đó.”
Ôn Vân chậm rãi đứng dậy, đặt tờ giấy đã vẽ đầy trận pháp lên tay. Nàng híp hai mắt lại: “Cho nên tất cả trận pháp sư đều sẽ tìm cách che giấu mắt trận. Trận pháp sư này rất tinh ranh, nếu dùng cách phá trận thông thường để suy tính thì tuyệt đối không thể tìm ra vị trí chính xác, mà ngược lại còn vì mấy lần phá trận sai mà làm trận pháp dần khó thêm.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về đám tăng nhân Thiên Âm Tự ở nơi xa: “Bọn họ chính là ví dụ.”
Lúc đầu, đám khổ hạnh tăng La Hán Kim Thân kia va chạm vào linh trận thì còn có thể làm ra vết rách mờ nhạt, nhưng hiện tại thì càng lúc càng khó khăn.
Chú tiểu có gương mặt non nớt cầm đầu kia đã đâm đến mức đầu chảy đầy máu, nhưng bọn họ không vẫn không rũ ánh mắt thương xót, mà là không ngừng niệm kinh, không ngừng đâm vào lá chắn.
Chu Sùng Nhĩ sư huynh mờ mịt gãi đầu: “Ý của muội là, lúc này linh trận đã càng lúc càng khó phá sao? Vậy chúng ta phải làm gì mới đi vào được?”
“Tìm ra mắt trận, cùng nhau hợp sức phá nó là có thể đi vào.”
Hắn khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải muội vừa nói kẻ bày trận này rất tinh ranh, rất khó đoán được vị trí của mắt trận hay sao?”
Ôn Vân vươn tay vén tóc ra sau rồi nhướng mày cười nói: “Sư huynh, muội cũng không nói là dùng cách bình thường.”
Từng trận linh lực không ngừng nổi lên, chuyển động theo sự phá trận ở phương xa kia. Ôn Vân dùng một tay chạm vào linh trận, một tay nâng trận pháp kia, sau đó chậm rãi cảm nhận.
Khi tia sáng ở cuối cùng kia bị mặt biển bao phủ, cuối cùng vị trí di biến đổi trên linh trận đã trùng khớp với ma pháp trận. Hai trận pháp thoáng như hình ảnh phản chiếu trong gương của nhau, hai mắt trận cũng hoàn toàn trùng khớp…..
“Trùng khớp!”
Ôn Vân vui sướng kêu lên, sau đó nàng chỉ về một nơi nào đó trên mặt biển: “Đánh vào chỗ đó!”
Nàng vừa dứt lời thì tám sư huynh kiếm tu đã không chút do dự rút kiếm bay lên, vài tia sáng lạnh lẽo lướt qua, mặt biển dâng lên từng đợt cuồng sóng. Lá chắn trận pháp vốn rất kiên cố, không gì có thể phá nay đã mờ nhạt hơn đôi chút.
Ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên, nàng đứng ở nơi cao nhất của vân thuyền, hét lớn: “Tất cả nghe lệnh của ta, cùng chung sức phá trận!”
“Hả? Thế nhưng có người tìm ra mắt trận của ta!”
Thiên Lê Thâm đang nằm thì bỗng nhiên mở bừng mắt, liếm môi nói: “Thú vị, thú vị. Chẳng lẽ Thanh Hoằng công tử của Ngọc gia kia đến?”
Người phía sau lập tức đáp: “Thanh Hoằng công tử chưa đến, nhưng có rất nhiều môn phái nhỏ đã đến. Người bên ngoài càng lúc càng nhiều, có lẽ là ai đó đánh bừa đụng phải mà thôi.”
Thiên Lê Thầm nằm nghiêng, áp bàn tay lên một bên mặt: “Ta rất chờ mong có người có thể phá được trận pháp của ta. Nhưng tiếc là…. Chỉ tìm được mắt trận cũng vô ích.”
Thiên Lê Thâm là tiểu tổ tông của đảo Xuy Tuyết, thiên phú về trận pháp của hắn có thể nói là hết sức yêu nghiệt. Hắn am hiểu nhất là trêu chọc người phá trận, cho nên mỗi trận pháp do hắn bố trí đều là thiên biến vạn hóa, cho dù là mấy vị lão tổ tông trong tông môn cũng có chút đau đầu.
Múc Linh trận này là hắn hao phí mười năm tâm huyết tạo thành, là tác phẩm đắc ý của hắn. Đã là tác phẩm tâm huyết thì tất nhiên phải hoa lệ lên sân khấu, làm mấy tông môn kia thưởng thức trận pháp của đảo Xuy Tuyết, dạy cho bọn họ biết không thể khinh thường trận đạo. Lần luận kiếm này chính là cơ hội tốt nhất.
Thực tế cũng chứng minh như vậy, mắt trận sẽ tự động thay đổi linh trận, khắp thiên hạ này chỉ có một nhà đó! Chỉ có hắn nắm giữ trận bàn Múc Linh trận mới có thể cảm nhận được vị trí tiếp theo của mắt trận, ngoài ra không ai có thể cảm nhận được!
Thiên Lê Thâm ngậm cười, đang muốn nói chuyện thì sắc mặt bỗng nhiên đông cứng.
“Sao có thể!” Hắn thất thanh nói.
Mắt trận ở vị trí thứ hai đã bị phá!
Thiên Lê Thâm xoay người nhảy dựng lên, sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Lần đầu tiên thì có thể nói đối phương may mắn, nhưng lần thứ hai thì sao?
Hắn lấy trận bàn ra, bắt đầu suy tính vị trí tiếp theo của mắt trận. Rất tốt, vị trí tiếp theo càng bí ẩn hơn, nhất định đối phương không tìm ra…..
“Rắc…..”
Trận bàn Múc Linh trận đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ.
Mắt trận thay đổi đến vị trí thứ ba, lần này vẫn bị đối phương tính ra!
Càng đáng sợ hơn là, lần này đối phương công phá mắt trận với tốc độ chỉ nửa chén trà*, tốc độ phá trận càng lúc càng nhanh, mà tốc độ thay đổi vị trí mắt trận lại càng lúc càng chậm!
*Một chén trà khoảng 10-15 phút. Nửa chén trà khoảng 5-7 phút.
Trận bàn trong tay Thiên Lê Thâm nứt ra một khe hở càng lớn hơn. Hắn cắn răng bay người lên.
“Lần thứ tư!”
“Lần thứ năm!”
“Lần thứ sáu!”
Ôn Vân chậm rãi đứng dậy, đặt tờ giấy đã vẽ đầy trận pháp lên tay. Nàng híp hai mắt lại: “Cho nên tất cả trận pháp sư đều sẽ tìm cách che giấu mắt trận. Trận pháp sư này rất tinh ranh, nếu dùng cách phá trận thông thường để suy tính thì tuyệt đối không thể tìm ra vị trí chính xác, mà ngược lại còn vì mấy lần phá trận sai mà làm trận pháp dần khó thêm.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về đám tăng nhân Thiên Âm Tự ở nơi xa: “Bọn họ chính là ví dụ.”
Lúc đầu, đám khổ hạnh tăng La Hán Kim Thân kia va chạm vào linh trận thì còn có thể làm ra vết rách mờ nhạt, nhưng hiện tại thì càng lúc càng khó khăn.
Chú tiểu có gương mặt non nớt cầm đầu kia đã đâm đến mức đầu chảy đầy máu, nhưng bọn họ không vẫn không rũ ánh mắt thương xót, mà là không ngừng niệm kinh, không ngừng đâm vào lá chắn.
Chu Sùng Nhĩ sư huynh mờ mịt gãi đầu: “Ý của muội là, lúc này linh trận đã càng lúc càng khó phá sao? Vậy chúng ta phải làm gì mới đi vào được?”
“Tìm ra mắt trận, cùng nhau hợp sức phá nó là có thể đi vào.”
Hắn khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải muội vừa nói kẻ bày trận này rất tinh ranh, rất khó đoán được vị trí của mắt trận hay sao?”
Ôn Vân vươn tay vén tóc ra sau rồi nhướng mày cười nói: “Sư huynh, muội cũng không nói là dùng cách bình thường.”
Từng trận linh lực không ngừng nổi lên, chuyển động theo sự phá trận ở phương xa kia. Ôn Vân dùng một tay chạm vào linh trận, một tay nâng trận pháp kia, sau đó chậm rãi cảm nhận.
Khi tia sáng ở cuối cùng kia bị mặt biển bao phủ, cuối cùng vị trí di biến đổi trên linh trận đã trùng khớp với ma pháp trận. Hai trận pháp thoáng như hình ảnh phản chiếu trong gương của nhau, hai mắt trận cũng hoàn toàn trùng khớp…..
“Trùng khớp!”
Ôn Vân vui sướng kêu lên, sau đó nàng chỉ về một nơi nào đó trên mặt biển: “Đánh vào chỗ đó!”
Nàng vừa dứt lời thì tám sư huynh kiếm tu đã không chút do dự rút kiếm bay lên, vài tia sáng lạnh lẽo lướt qua, mặt biển dâng lên từng đợt cuồng sóng. Lá chắn trận pháp vốn rất kiên cố, không gì có thể phá nay đã mờ nhạt hơn đôi chút.
Ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên, nàng đứng ở nơi cao nhất của vân thuyền, hét lớn: “Tất cả nghe lệnh của ta, cùng chung sức phá trận!”
“Hả? Thế nhưng có người tìm ra mắt trận của ta!”
Thiên Lê Thâm đang nằm thì bỗng nhiên mở bừng mắt, liếm môi nói: “Thú vị, thú vị. Chẳng lẽ Thanh Hoằng công tử của Ngọc gia kia đến?”
Người phía sau lập tức đáp: “Thanh Hoằng công tử chưa đến, nhưng có rất nhiều môn phái nhỏ đã đến. Người bên ngoài càng lúc càng nhiều, có lẽ là ai đó đánh bừa đụng phải mà thôi.”
Thiên Lê Thầm nằm nghiêng, áp bàn tay lên một bên mặt: “Ta rất chờ mong có người có thể phá được trận pháp của ta. Nhưng tiếc là…. Chỉ tìm được mắt trận cũng vô ích.”
Thiên Lê Thâm là tiểu tổ tông của đảo Xuy Tuyết, thiên phú về trận pháp của hắn có thể nói là hết sức yêu nghiệt. Hắn am hiểu nhất là trêu chọc người phá trận, cho nên mỗi trận pháp do hắn bố trí đều là thiên biến vạn hóa, cho dù là mấy vị lão tổ tông trong tông môn cũng có chút đau đầu.
Múc Linh trận này là hắn hao phí mười năm tâm huyết tạo thành, là tác phẩm đắc ý của hắn. Đã là tác phẩm tâm huyết thì tất nhiên phải hoa lệ lên sân khấu, làm mấy tông môn kia thưởng thức trận pháp của đảo Xuy Tuyết, dạy cho bọn họ biết không thể khinh thường trận đạo. Lần luận kiếm này chính là cơ hội tốt nhất.
Thực tế cũng chứng minh như vậy, mắt trận sẽ tự động thay đổi linh trận, khắp thiên hạ này chỉ có một nhà đó! Chỉ có hắn nắm giữ trận bàn Múc Linh trận mới có thể cảm nhận được vị trí tiếp theo của mắt trận, ngoài ra không ai có thể cảm nhận được!
Thiên Lê Thâm ngậm cười, đang muốn nói chuyện thì sắc mặt bỗng nhiên đông cứng.
“Sao có thể!” Hắn thất thanh nói.
Mắt trận ở vị trí thứ hai đã bị phá!
Thiên Lê Thâm xoay người nhảy dựng lên, sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Lần đầu tiên thì có thể nói đối phương may mắn, nhưng lần thứ hai thì sao?
Hắn lấy trận bàn ra, bắt đầu suy tính vị trí tiếp theo của mắt trận. Rất tốt, vị trí tiếp theo càng bí ẩn hơn, nhất định đối phương không tìm ra…..
“Rắc…..”
Trận bàn Múc Linh trận đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ.
Mắt trận thay đổi đến vị trí thứ ba, lần này vẫn bị đối phương tính ra!
Càng đáng sợ hơn là, lần này đối phương công phá mắt trận với tốc độ chỉ nửa chén trà*, tốc độ phá trận càng lúc càng nhanh, mà tốc độ thay đổi vị trí mắt trận lại càng lúc càng chậm!
*Một chén trà khoảng 10-15 phút. Nửa chén trà khoảng 5-7 phút.
Trận bàn trong tay Thiên Lê Thâm nứt ra một khe hở càng lớn hơn. Hắn cắn răng bay người lên.
“Lần thứ tư!”
“Lần thứ năm!”
“Lần thứ sáu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.