Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó

Chương 22:

Bán Lâu Yên Sa

27/01/2024

Vào cửa viện thứ nhất, bên trái là một hồ nước, nước hồ bên trong trong suốt thấy đáy, đá màu trắng ngà làm nổi bật nước hồ xanh biếc, nhìn qua tựa như một nồi canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc.

Nhưng một con cá cũng không có.

Vạn Bảo Bảo ngồi xổm bên cạnh hồ thăm dò một lúc lâu, đừng nói cá, trong hồ còn không nhìn thấy một vật sống.

Vậy cái hồ này để làm gì? Nuôi đá?

Niềm vui của chân nhân, phàm nhân thật sự không thể cảm nhận được.

Đối diện với hồ nước là một thạch đình. Xung quanh đình cắm vài cây trúc xanh biếc, rất thích hợp ngồi trong đình uống rượu ngâm thơ.

Đi tiếp về phía trước là đại sảnh, trái phải có hai hàng ghế, trong tủ gỗ bày chút sách vở và đồ sứ.

Đi qua đại sảnh là tới sân sau.

Bên trái là thư phòng, chính giữa là phòng ngủ, ở trong căn phòng bên phải có đặt một thùng gỗ lớn, có vẻ là dùng để ngâm mình. Phòng ngủ có cửa sau, trực tiếp thông tới sân luyện võ ở hậu viện.

Dưới gốc cây đại thụ kế bên sân luyện võ còn có bồ đoàn dùng để đả tọa.

Vạn Bảo Bảo đi từ sân trước đến sân sau, thế mà không có phòng nào cần phải quét dọn.

Bởi vì trước và sau khi cô quét dọn, căn bản không có gì khác biệt.

Không chừng chổi của cô tung bay, quét dọn xong còn nhiều bụi hơn trước...

Phòng của một đại nam nhân, hóa ra có thể sạch sẽ như thế này!

Chăn đệm chỉnh tề trải trên giường giống như phòng ngủ tiêu chuẩn trong khách sạn, căn bản không giống như có người ở.

Vạn Bảo Bảo quét dọn tượng trưng, sau đó nhanh nhẹn lui ra khỏi phòng ngủ của Cừu Ương.



Nội tâm của cô là một nữ tử trưởng thành, ở lâu trong phòng ngủ nam tử độc thân không tốt lắm, tuy rằng cô chỉ là một nhân viên vệ sinh…

Theo nội dung tiểu thuyết, Cừu Ương rất được Viên tông trưởng của Thượng Nguyên Tông xem trọng, không chỉ giao phó Thượng Nguyên Tông cho hắn, còn muốn gả nữ nhi duy nhất Viên Xuân cho hắn làm đạo lữ.

Chỉ cần nhìn trạch viện này là có thể nhìn ra Viên tông trưởng thiên vị Cừu Ương đến mức nào.

Trong tiểu thuyết miêu tả Cừu Ương là một kỳ tài có thiên phú cực cao, nói đơn giản một chút, chính là tổ sư gia thưởng cơm ăn.

Chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi từ Thanh Mông Cảnh thăng tới Chân Viên Cảnh, đến chỗ nào cũng được người ta gọi một tiếng Cừu chân nhân.

Thư phòng Cừu Ương vô cùng sạch sẽ, chỉ có bàn đọc sách, ghế gỗ, giá sách và một chậu cây.

Trên giá sách chỉ đặt mấy quyển sách liên quan đến đạo pháp, trên tường không treo tranh chữ gì, rất sạch sẽ gọn gàng.

Chỉ có nghiên mực trên bàn đọc sách là đặt mấy viên đá được mài bóng loáng.

Vạn Bảo Bảo cầm viên đá lên nhìn thử, chỉ là tảng đá màu đen bình thường to bằng hạt đào, bề ngoài bóng loáng trơn nhẵn.

Không nghĩ tới Cừu Ương còn có sở thích xoay đá, rất có phong cách của lão cán bộ.

Dọn dẹp qua loa thư phòng xong, Vạn Bảo Bảo liếc nhìn mặt trời, cô phải tranh thủ thời gian để còn về ăn cơm tối nữa.

Cùng lúc đó, một người chân đạp bảo kiếm xanh biếc đang bay về phía viện này.

Tay áo phấp phới theo gió lay động, dáng người trác thần.

Đặt dụng cụ quét dọn trở về vị trí cũ xong, Vạn Bảo Bảo đứng ở cửa đợi một lát cũng không thấy bóng dáng Lượng sư huynh đâu, xem ra hắn còn chưa xong việc.

Cô phải làm gì để giết thời gian đây?

Vạn Bảo Bảo không có thói quen lục lọi trong nhà người khác, nhìn một vòng, cô quyết định đi về phía hồ nước.



Cúi người thò tay vào trong nước, nước hồ lạnh lẽo không vượt quá ngón tay và mu bàn tay, Vạn Bảo Bảo nhặt lấy một viên đá lóng lánh từ đáy hồ.

Đưa viên đá đến trước mắt quan sát, viên đá trong suốt giống như quả vải, cực kỳ xinh đẹp.

Vạn Bảo Bảo hơi cong đầu gối, tay phải nâng lên thật cao, phát lực bắn viên đá bay về phía trước, viên đá nẩy liên tục mấy cái ở trên mặt nước mới rơi lại xuống hồ.

Quả nhiên sau khi thi pháp tăng lên, ngay cả lia đá cũng ngầu như vậy.

Lúc Vạn Bảo Bảo còn muốn thử lần nữa liền nghe được sau lưng truyền tới thanh âm.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Thân thể Vạn Bảo Bảo dừng lại, tay phải đang nâng lên chậm rãi hạ xuống, hai đầu gối đứng thẳng, biểu tình hăng hái dạt dào trong nháy mắt thu liễm.

Giọng nam nhân phía sau rất từ tốn, khá trầm, nghe vô cùng thong dong.

Cô chưa từng nghe qua giọng người này, hiển nhiên không phải là Lượng sư huynh nên tới đón cô.

Vạn Bảo Bảo chậm rãi xoay người, đập vào mắt đầu tiên là cổ áo đối vạt màu trắng, chất liệu quần áo hiện ra ánh sáng nhợt nhạt.

Tầm mắt từng chút nâng lên, chiếc cổ thon dài, yết hầu hơi nhô.

Xương cằm góc cạnh, đôi môi mỏng có màu máu nhạt.

Cánh mũi hơi hẹp, sống mũi cao thẳng, hai mắt giống như mực ngọc thượng hạng hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Với diện mạo này, không phải nhân vật chính đúng là thiên lý khó dung…

Như vậy vấn đề tới rồi, cô phải trả lời như thế nào đây?

... Bảo là giúp việc nhà sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook