Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 33:
Bán Lâu Yên Sa
28/01/2024
Sư thúc không cho cô ta cơ hội, vậy người làm việc sẽ đến phiên ta...
Nghĩ đến nhiều tiểu đệ tử như vậy, mỗi ngày đều phải phân công việc cho bọn họ, còn không thể trùng lặp, hơn nữa phải cân nhắc tâm tình và tình trạng thân thể của từng người... Chuyện phiền toái như vậy, Vạn Bảo Bảo tuyệt đối không muốn dính tay vào.
Bàng sư thúc nhìn sang Quách Chi Sơn đang ngừng khóc, xụ mặt nói: "Nghe thấy lời Vạn Bảo Bảo không? Ngươi nghĩ như thế nào?"
Quách Chi Sơn trong lúc nhất thời vừa có lỗi vừa xấu hổ, cô ta không ngờ mình gây khó khăn cho Vạn Bảo Bảo như vậy, Vạn Bảo Bảo lại không hề trách cứ mình, còn nói đỡ cho mình!
Quách Chi Sơn khóc đến mức thở từng cơn: "Sư thúc, đệ tử, đệ tử sai rồi, Vạn, Vạn Bảo Bảo, là ta không đúng, ta nhất định sửa, sẽ không tái phạm nữa."
Bàng sư thúc lạnh lùng nói: "Trở về chép mười lần Đức Hạnh Lục, nếu còn làm chuyện hồ đồ nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp phụ thân ngươi!"
Nhắc tới phụ thân, Quách Chi Sơn sợ đến mức ngừng luôn nấc cục.
Người cô ta ngưỡng mộ nhất là phụ thân, chuyện mất mặt như thế này đương nhiên là không muốn để cho phụ thân biết.
Cô ta liên tục gật đầu nói: "Nhất định không tái phạm."
Bàng sư thúc nói tiếp: "Miệng nói không có bằng chứng, còn phải xem ngươi tiếp theo đối nhân xử thế như thế nào. Ngươi phải nhớ kỹ, tu người trước tu đạo sau, nếu không có nhân đức, hết thảy đều là hư vọng."
Quách Chi Sơn dùng tay áo lau nước mắt, vải áo thô ráp chà loạn lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bị lau đến đỏ rực.
Quách Chi Sơn xoay người, trịnh trọng cúi đầu: "Vạn Bảo Bảo..." Cổ họng vừa khóc xong có chút nghẹn ngào: "Là ta hẹp hòi, ta sai rồi, mong ngươi thứ lỗi."
Vạn Bảo Bảo bạch liên hoa nói: "Không đâu, ta chưa từng trách ngươi. Các đệ tử chúng ta đều cần một lòng, tinh lực là dùng để tu luyện, có thể luyện ra thêm mấy đại năng mới là chuyện tốt."
Vạn Bảo Bảo mặt tươi cười, trong lòng lại nghĩ: Tốt lắm, cuối cùng cũng đẩy được việc cho người khác.
Hơn nữa tiểu nha đầu cũng đã bị giáo huấn, chắc hẳn sẽ không gây phiền toái cho cô nữa.
Cho dù Quách Chi Sơn lại tìm cô gây phiền toái, cô cũng có biện pháp có thể trị được cô ta.
Thường nói đánh rắn đánh bảy tấc, cô trực tiếp đi tìm cha của Quách Chi Sơn.
Không thấy tiểu cô nương vừa rồi sợ tới mức nấc cục cũng ngừng luôn sao?
Bởi vì cái gọi là không đánh không quen biết, Quách Chi Sơn trải qua chuyện này, cảm thấy Vạn Bảo Bảo thật sự là người quang minh lỗi lạc, nội tâm lại sinh ra chút khâm phục.
Buổi tối hôm đó, Quách Chi Sơn còn bảo người hầu nhỏ của mình đi đưa chút điểm tâm cho Vạn Bảo Bảo, mục đích là bồi thường cho Vạn Bảo Bảo hai ngày nay đi Chủ Phong làm việc vất vả.
Điểm tâm là đồ tốt, Vạn Bảo Bảo đã lâu rồi không được ăn. Cũng chỉ có người có bối cảnh như Quách Chi Sơn mới có thể đưa tới đồ ngon như thế này.
Mở khăn tay ra, mùi bánh đậu xanh lập tức ập đến.
Vạn Bảo Bảo và Chu Linh khoác ngoại bào ngồi xổm ở góc tường ngoài phòng, lén lút ăn điểm tâm.
Chu Linh mới đầu còn không chịu ăn, nuốt nước miếng nói: "Hai ngày nay ngươi cũng mệt sắp chết rồi, ngươi ăn đi."
Nói thật, Vạn Bảo Bảo hai ngày nay thật đúng là không mệt...
Ngày hôm qua cô ở viện của Cừu Ương hoàn toàn là làm việc qua loa, hôm nay lại càng là một cây cột cũng không lau, trực tiếp ngất xỉu.
Vạn Bảo Bảo nói: "Một mình ta cũng ăn không hết, mang vào trong phòng sẽ có chuột."
Chu Linh nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mắt, thèm thuồng nói: "Vậy ta ăn thật nhé?"
Vạn Bảo Bảo trực tiếp nhét vào trong tay cô ấy, chính mình cũng cầm một miếng ăn.
Ngọt, vừa ngọt vừa bột, cắn một cái là vỡ. Mặc dù không tinh xảo như bánh ngọt ở hiện đại, nhưng cũng có một hương vị rất độc đáo.
... Tóm lại có ăn đã là không tệ rồi, không có điều kiện để xoi mói.
Nghĩ đến nhiều tiểu đệ tử như vậy, mỗi ngày đều phải phân công việc cho bọn họ, còn không thể trùng lặp, hơn nữa phải cân nhắc tâm tình và tình trạng thân thể của từng người... Chuyện phiền toái như vậy, Vạn Bảo Bảo tuyệt đối không muốn dính tay vào.
Bàng sư thúc nhìn sang Quách Chi Sơn đang ngừng khóc, xụ mặt nói: "Nghe thấy lời Vạn Bảo Bảo không? Ngươi nghĩ như thế nào?"
Quách Chi Sơn trong lúc nhất thời vừa có lỗi vừa xấu hổ, cô ta không ngờ mình gây khó khăn cho Vạn Bảo Bảo như vậy, Vạn Bảo Bảo lại không hề trách cứ mình, còn nói đỡ cho mình!
Quách Chi Sơn khóc đến mức thở từng cơn: "Sư thúc, đệ tử, đệ tử sai rồi, Vạn, Vạn Bảo Bảo, là ta không đúng, ta nhất định sửa, sẽ không tái phạm nữa."
Bàng sư thúc lạnh lùng nói: "Trở về chép mười lần Đức Hạnh Lục, nếu còn làm chuyện hồ đồ nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp phụ thân ngươi!"
Nhắc tới phụ thân, Quách Chi Sơn sợ đến mức ngừng luôn nấc cục.
Người cô ta ngưỡng mộ nhất là phụ thân, chuyện mất mặt như thế này đương nhiên là không muốn để cho phụ thân biết.
Cô ta liên tục gật đầu nói: "Nhất định không tái phạm."
Bàng sư thúc nói tiếp: "Miệng nói không có bằng chứng, còn phải xem ngươi tiếp theo đối nhân xử thế như thế nào. Ngươi phải nhớ kỹ, tu người trước tu đạo sau, nếu không có nhân đức, hết thảy đều là hư vọng."
Quách Chi Sơn dùng tay áo lau nước mắt, vải áo thô ráp chà loạn lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bị lau đến đỏ rực.
Quách Chi Sơn xoay người, trịnh trọng cúi đầu: "Vạn Bảo Bảo..." Cổ họng vừa khóc xong có chút nghẹn ngào: "Là ta hẹp hòi, ta sai rồi, mong ngươi thứ lỗi."
Vạn Bảo Bảo bạch liên hoa nói: "Không đâu, ta chưa từng trách ngươi. Các đệ tử chúng ta đều cần một lòng, tinh lực là dùng để tu luyện, có thể luyện ra thêm mấy đại năng mới là chuyện tốt."
Vạn Bảo Bảo mặt tươi cười, trong lòng lại nghĩ: Tốt lắm, cuối cùng cũng đẩy được việc cho người khác.
Hơn nữa tiểu nha đầu cũng đã bị giáo huấn, chắc hẳn sẽ không gây phiền toái cho cô nữa.
Cho dù Quách Chi Sơn lại tìm cô gây phiền toái, cô cũng có biện pháp có thể trị được cô ta.
Thường nói đánh rắn đánh bảy tấc, cô trực tiếp đi tìm cha của Quách Chi Sơn.
Không thấy tiểu cô nương vừa rồi sợ tới mức nấc cục cũng ngừng luôn sao?
Bởi vì cái gọi là không đánh không quen biết, Quách Chi Sơn trải qua chuyện này, cảm thấy Vạn Bảo Bảo thật sự là người quang minh lỗi lạc, nội tâm lại sinh ra chút khâm phục.
Buổi tối hôm đó, Quách Chi Sơn còn bảo người hầu nhỏ của mình đi đưa chút điểm tâm cho Vạn Bảo Bảo, mục đích là bồi thường cho Vạn Bảo Bảo hai ngày nay đi Chủ Phong làm việc vất vả.
Điểm tâm là đồ tốt, Vạn Bảo Bảo đã lâu rồi không được ăn. Cũng chỉ có người có bối cảnh như Quách Chi Sơn mới có thể đưa tới đồ ngon như thế này.
Mở khăn tay ra, mùi bánh đậu xanh lập tức ập đến.
Vạn Bảo Bảo và Chu Linh khoác ngoại bào ngồi xổm ở góc tường ngoài phòng, lén lút ăn điểm tâm.
Chu Linh mới đầu còn không chịu ăn, nuốt nước miếng nói: "Hai ngày nay ngươi cũng mệt sắp chết rồi, ngươi ăn đi."
Nói thật, Vạn Bảo Bảo hai ngày nay thật đúng là không mệt...
Ngày hôm qua cô ở viện của Cừu Ương hoàn toàn là làm việc qua loa, hôm nay lại càng là một cây cột cũng không lau, trực tiếp ngất xỉu.
Vạn Bảo Bảo nói: "Một mình ta cũng ăn không hết, mang vào trong phòng sẽ có chuột."
Chu Linh nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mắt, thèm thuồng nói: "Vậy ta ăn thật nhé?"
Vạn Bảo Bảo trực tiếp nhét vào trong tay cô ấy, chính mình cũng cầm một miếng ăn.
Ngọt, vừa ngọt vừa bột, cắn một cái là vỡ. Mặc dù không tinh xảo như bánh ngọt ở hiện đại, nhưng cũng có một hương vị rất độc đáo.
... Tóm lại có ăn đã là không tệ rồi, không có điều kiện để xoi mói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.