Sư Muội Ta Rất Mạnh Nhưng Lại Quá Thiếu Đạo Đức
Chương 2:
Công Chúa Không Về Nhà
15/09/2024
Diệp Kiều ôm lấy chỗ bị thương, lạnh giọng: “Vậy các người có thể cướp của tôi sao?”
“Hóa ra Nguyệt Thanh Tông đạt được vị thế hôm nay là nhờ cướp bóc mà có nhỉ.”
Trạch Trầm bị cô chọc tức đến ngẩn người, “Muội sao lại vô lý như thế?”
“À đúng đúng, tôi vô lý, tôi vô tình, tôi vô nghĩa đấy.” Diệp Kiều gật đầu vẻ bất cần: “Nhanh đi tìm tiểu sư muội của các người đi.”
Nếu như trước đây cô còn mong đợi gì đó về giới tu chân, thì sau khi biết mình chính là kẻ xui xẻo sẽ bị một kiếm xuyên tim, Diệp Kiều chỉ muốn sống cười đùa mà thôi.
Mọi người đừng quản.
Cô muốn xuống núi.
Quyết định xong, Diệp Kiều sải bước bỏ chạy, không thèm nhìn lại hai tên đầu đất kia, nhanh chóng mở túi giới chỉ, chạy thẳng đến Tư Mệnh Đường.
Có lẽ tác giả muốn làm nổi bật vị trí trung tâm của nữ chính, nên dẫn đến việc các đệ tử khác trong mắt Vân Hận chẳng khác nào cỏ dại.
Còn Diệp Kiều thì là người có cuộc sống thảm nhất trong số họ.
Thứ duy nhất đáng kể đến là cuốn tâm pháp mà cô nhận được khi bái sư.
Linh thạch thì ít ỏi.
Nguyệt Thanh Tông có hàng trăm đệ tử nội môn, ai nấy đều mạnh hơn cô, Diệp Kiều chỉ là một kẻ góp mặt.
Cô không phải đệ tử chính truyền, nên muốn rời tông cũng rất dễ.
Chỉ cần trả lại tất cả tài nguyên đã nhận từ Nguyệt Thanh Tông trong những năm qua, thông báo cho trưởng lão Tư Mệnh Đường, nhận được cái gật đầu của đối phương là có thể rời đi.
Diệp Kiều nghèo đến nỗi trên người chẳng có bao nhiêu đồ, sau khi trả lại linh khí, linh thạch cũng trả hết.
Nguyên chủ vốn vì tư chất kém nên không được trưởng lão coi trọng, đại trưởng lão của Tư Mệnh Đường nghe nói cô muốn rời khỏi tông môn, phải cố nén niềm vui, không ngờ Diệp Kiều lại ngốc đến vậy.
Cô ta gặp may mới vào được nội môn, vậy mà còn đòi rời đi.
“Có cần ta thông báo cho tông chủ không?” Đại trưởng lão hiếm khi đối xử hòa nhã với cô, giả vờ nói vài câu tử tế, “Sau khi rời đi, định đến tông môn nào? Có cần trưởng lão cho ít linh thạch không? Dù sao cũng cần tiền để ở trọ.”
Cứ nghĩ Diệp Kiều sẽ im lặng, nhưng cô lại không do dự chút nào, đáp: “Cần.”
Cô thậm chí còn trơ trẽn chìa tay ra, vẻ mặt đầy cảm động, tâng bốc: “Thật không ngờ Nguyệt Thanh Tông còn có người tốt như ngài.”
Đại trưởng lão: “…”
Ông vốn chỉ khách sáo nói đôi câu, không ngờ cô lại khen ngợi thế này, không cho cũng phải cho.
Vẻ mặt đại trưởng lão méo mó trong chốc lát, nhìn cô Diệp Kiều không biết xấu hổ này, đăm chiêu suy nghĩ.
Trước đây đứa trẻ này có không biết xấu hổ đến thế không?
Chắc là không nhỉ.
Trong ấn tượng của ông, Diệp Kiều luôn là người ít nói và trầm lặng trong nội môn.
Diệp Kiều nhàn nhã đợi ông ban phước, nguyên chủ vốn là người chăm chỉ, sẵn sàng hi sinh vì tông môn, còn Diệp Kiều thì không.
Xuống núi mà không có linh thạch thì phải ngủ ngoài đường, đại trưởng lão đã mở miệng, không thuận theo thì mới là ngốc.
Đại trưởng lão lấy ra một túi nặng trĩu, có lẽ nghĩ rằng cô sau này cũng không còn ở đây nữa, nên không keo kiệt, “Trong này có một trăm viên trung phẩm linh thạch.”
“Cầm lấy rồi đi đi.”
Ông phẩy tay.
Mắt Diệp Kiều sáng lên, chân thành nói: “Cảm ơn đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão khó chịu phẩy tay ra hiệu cho cô mau cút đi.
Ra khỏi Tư Mệnh Đường, Diệp Kiều cất linh thạch vào túi giới chỉ, nhưng nghe thấy ai đó nhỏ giọng chửi: “Đồ phế vật.”
Diệp Kiều quay đầu lại, liếc nhìn hắn, “Ngươi nói gì?”
Nam đệ tử kia không ngờ cô nghe thấy, thực ra trong tông môn có rất nhiều người không ưa Diệp Kiều.
Một kẻ thiên phú tầm thường, ngay cả ngoại môn của năm đại tông cũng không đủ tư cách, nếu không phải do may mắn được tông chủ nhặt về, làm sao có thể ở trong nội môn.
Khi nghe nói Diệp Kiều bị tông chủ phạt, không ít người đã hả hê.
Hắn cũng là một trong số đó.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Kiều, sắc mặt nam đệ tử tái nhợt, lắp bắp mãi mới thốt được một câu: “Ta…”
“Phế vật?”
Diệp Kiều nhắc lại lần nữa, nhìn thấy hắn sợ đến xanh mặt, cô chân thành thở dài: “Ngươi nhìn người chuẩn thật đấy.”
“Hay là ngươi làm nội môn thay ta nhé.”
Nguyên chủ làm việc cực khổ cho tông môn, có tài nguyên gì cũng là người đầu tiên xông lên, rồi lại chia cho các sư huynh đệ ngoại môn, để làm gì chứ?
Để cuối cùng bị sư phụ đào linh căn, một kiếm xuyên tim sao?
Nam đệ tử sững sờ.
“Ngươi nói đúng, ta là phế vật.” Diệp Kiều ném tấm lệnh bài nội môn vào người nam đệ tử, vẫy tay nói: “Ta không xứng với nội môn này, tạm biệt.”
Biểu cảm của nam đệ tử hoàn toàn đờ đẫn.
Hắn nhìn tấm lệnh bài bị Diệp Kiều ném vào lòng mình, rồi thấy cô cứ thế xuống núi không quay đầu lại.
“Hóa ra Nguyệt Thanh Tông đạt được vị thế hôm nay là nhờ cướp bóc mà có nhỉ.”
Trạch Trầm bị cô chọc tức đến ngẩn người, “Muội sao lại vô lý như thế?”
“À đúng đúng, tôi vô lý, tôi vô tình, tôi vô nghĩa đấy.” Diệp Kiều gật đầu vẻ bất cần: “Nhanh đi tìm tiểu sư muội của các người đi.”
Nếu như trước đây cô còn mong đợi gì đó về giới tu chân, thì sau khi biết mình chính là kẻ xui xẻo sẽ bị một kiếm xuyên tim, Diệp Kiều chỉ muốn sống cười đùa mà thôi.
Mọi người đừng quản.
Cô muốn xuống núi.
Quyết định xong, Diệp Kiều sải bước bỏ chạy, không thèm nhìn lại hai tên đầu đất kia, nhanh chóng mở túi giới chỉ, chạy thẳng đến Tư Mệnh Đường.
Có lẽ tác giả muốn làm nổi bật vị trí trung tâm của nữ chính, nên dẫn đến việc các đệ tử khác trong mắt Vân Hận chẳng khác nào cỏ dại.
Còn Diệp Kiều thì là người có cuộc sống thảm nhất trong số họ.
Thứ duy nhất đáng kể đến là cuốn tâm pháp mà cô nhận được khi bái sư.
Linh thạch thì ít ỏi.
Nguyệt Thanh Tông có hàng trăm đệ tử nội môn, ai nấy đều mạnh hơn cô, Diệp Kiều chỉ là một kẻ góp mặt.
Cô không phải đệ tử chính truyền, nên muốn rời tông cũng rất dễ.
Chỉ cần trả lại tất cả tài nguyên đã nhận từ Nguyệt Thanh Tông trong những năm qua, thông báo cho trưởng lão Tư Mệnh Đường, nhận được cái gật đầu của đối phương là có thể rời đi.
Diệp Kiều nghèo đến nỗi trên người chẳng có bao nhiêu đồ, sau khi trả lại linh khí, linh thạch cũng trả hết.
Nguyên chủ vốn vì tư chất kém nên không được trưởng lão coi trọng, đại trưởng lão của Tư Mệnh Đường nghe nói cô muốn rời khỏi tông môn, phải cố nén niềm vui, không ngờ Diệp Kiều lại ngốc đến vậy.
Cô ta gặp may mới vào được nội môn, vậy mà còn đòi rời đi.
“Có cần ta thông báo cho tông chủ không?” Đại trưởng lão hiếm khi đối xử hòa nhã với cô, giả vờ nói vài câu tử tế, “Sau khi rời đi, định đến tông môn nào? Có cần trưởng lão cho ít linh thạch không? Dù sao cũng cần tiền để ở trọ.”
Cứ nghĩ Diệp Kiều sẽ im lặng, nhưng cô lại không do dự chút nào, đáp: “Cần.”
Cô thậm chí còn trơ trẽn chìa tay ra, vẻ mặt đầy cảm động, tâng bốc: “Thật không ngờ Nguyệt Thanh Tông còn có người tốt như ngài.”
Đại trưởng lão: “…”
Ông vốn chỉ khách sáo nói đôi câu, không ngờ cô lại khen ngợi thế này, không cho cũng phải cho.
Vẻ mặt đại trưởng lão méo mó trong chốc lát, nhìn cô Diệp Kiều không biết xấu hổ này, đăm chiêu suy nghĩ.
Trước đây đứa trẻ này có không biết xấu hổ đến thế không?
Chắc là không nhỉ.
Trong ấn tượng của ông, Diệp Kiều luôn là người ít nói và trầm lặng trong nội môn.
Diệp Kiều nhàn nhã đợi ông ban phước, nguyên chủ vốn là người chăm chỉ, sẵn sàng hi sinh vì tông môn, còn Diệp Kiều thì không.
Xuống núi mà không có linh thạch thì phải ngủ ngoài đường, đại trưởng lão đã mở miệng, không thuận theo thì mới là ngốc.
Đại trưởng lão lấy ra một túi nặng trĩu, có lẽ nghĩ rằng cô sau này cũng không còn ở đây nữa, nên không keo kiệt, “Trong này có một trăm viên trung phẩm linh thạch.”
“Cầm lấy rồi đi đi.”
Ông phẩy tay.
Mắt Diệp Kiều sáng lên, chân thành nói: “Cảm ơn đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão khó chịu phẩy tay ra hiệu cho cô mau cút đi.
Ra khỏi Tư Mệnh Đường, Diệp Kiều cất linh thạch vào túi giới chỉ, nhưng nghe thấy ai đó nhỏ giọng chửi: “Đồ phế vật.”
Diệp Kiều quay đầu lại, liếc nhìn hắn, “Ngươi nói gì?”
Nam đệ tử kia không ngờ cô nghe thấy, thực ra trong tông môn có rất nhiều người không ưa Diệp Kiều.
Một kẻ thiên phú tầm thường, ngay cả ngoại môn của năm đại tông cũng không đủ tư cách, nếu không phải do may mắn được tông chủ nhặt về, làm sao có thể ở trong nội môn.
Khi nghe nói Diệp Kiều bị tông chủ phạt, không ít người đã hả hê.
Hắn cũng là một trong số đó.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Kiều, sắc mặt nam đệ tử tái nhợt, lắp bắp mãi mới thốt được một câu: “Ta…”
“Phế vật?”
Diệp Kiều nhắc lại lần nữa, nhìn thấy hắn sợ đến xanh mặt, cô chân thành thở dài: “Ngươi nhìn người chuẩn thật đấy.”
“Hay là ngươi làm nội môn thay ta nhé.”
Nguyên chủ làm việc cực khổ cho tông môn, có tài nguyên gì cũng là người đầu tiên xông lên, rồi lại chia cho các sư huynh đệ ngoại môn, để làm gì chứ?
Để cuối cùng bị sư phụ đào linh căn, một kiếm xuyên tim sao?
Nam đệ tử sững sờ.
“Ngươi nói đúng, ta là phế vật.” Diệp Kiều ném tấm lệnh bài nội môn vào người nam đệ tử, vẫy tay nói: “Ta không xứng với nội môn này, tạm biệt.”
Biểu cảm của nam đệ tử hoàn toàn đờ đẫn.
Hắn nhìn tấm lệnh bài bị Diệp Kiều ném vào lòng mình, rồi thấy cô cứ thế xuống núi không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.