Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Chương 108: Bảo vệ cư dân chưa thành niên của Tam Giới
Âu Dương Mặc Tâm
14/01/2023
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 108: Bảo vệ cư dân chưa thành niên của Tam Giới
***
Một ngày của Phạm Lam bắt đầu từ tiếng gầm của quỷ Hỗn Độn.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức còn chưa vang lên, đã nghe thấy dưới lầu tiếng Hỗn Độn "Oa oa ô ô" kêu to, ngay sau đó là tiếng Ly Trạch rống giận "Bánh bao ăn vụng đồ ăn vặt của tôi!", sau đó là một trận đánh nhau ầm ĩ, cuối cùng kết thúc bằng câu quát của Kế Ngỗi: "Câm miệng! Im đi!"
Phạm Lam xoay người, tiếp tục ngủ.
Im lặng ước chừng mười phút, thì một ngọn lửa bốc lên cửa sổ, Phạm Lam ngửi thấy mùi hôi thối.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam yên lặng đứng dậy, mặc xong đồ ngủ, mơ màng xuống lầu, vừa mới rẽ xuống lầu một đã bị mấy lưỡi lửa đập vào mặt, Phạm Lam bình tĩnh nghiêng đầu, tiện tay dùng vỏ điện thoại chặn lại, lưỡi lửa hóa thành đốm lửa rực rỡ tỏa ra xung quanh.
Trong phòng khách, Ly Trạch trong nguyên hình hồ ly dựng thẳng ba chiếc đuôi lên, miệng phun lửa, hai mắt trợn trừng, bên kia, Hỗn Độn quạt sáu cánh, miệng oa oa kêu to, không chút yếu thế, trên mặt đất hỗn loạn thành một mớ, đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh quy, lòng đỏ trứng, que cay, thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó, dù sao chỉ cần là đồ có thể ăn, tất cả đều biến thành túi rỗng, không còn một mảnh.
Phạm Lam nhìn lướt qua rồi ngồi xuống sô pha, ngáp một cái: "Chào buổi sáng..."
Ly Trạch phun lửa: "Phụt..."
Hỗn Độn quỷ kêu: "Oa ô oa ô..."
Phạm Lam lại ngáp một cái, ôm gối ngủ gật.
"Im lặng, ăn cơm." Kế Ngỗi bưng hai cái chén lớn đi ra nặng nề đặt lên bàn.
Ly Trạch và Hỗn Độn vọt tới bên cạnh bàn, một đưa hóa thành hình người điên cuồng ăn mì, một người nhảy vào trong chén điên cuồng húp mì, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Kế Ngỗi trợn mắt: "Phạm Lam, đi gọi Mộc ca tỉnh dậy đi."
"...... Ồ, được rồi." Phạm Lam ôm gối ôm, mơ mơ màng màng leo lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng gõ cửa: "Dung Mộc, dậy ăn sáng đi."
Trong cửa không có bất cứ âm thanh nào, hiển nhiên vị Thần Thổ Địa đại nhân lại ngủ nướng rồi.
Phạm Lam hơi bất đắc dĩ, nếu như nói Tam Giới còn có ai lười biếng hơn cô vậy thì chỉ có Dung Mộc vào buổi sáng thôi.
Người khác đều nói người già thường ngủ ít đi, nhưng Dung Mộc dường như hoàn toàn ngược lại, thời gian ngủ gần đây của anh càng ngày càng dài, thậm chí sắp bằng với Phạm Lam luôn rồi.
Phạm Lam gõ cửa lần nữa, Dung Mộc vẫn không đáp lại, Phạm Lam tiện tay đẩy một cái, cửa thế mà lại mở ra.
Lần này, Phạm Lam lập tức trở nên tỉnh táo, cô nhìn xung quanh, Kế Ngỗi còn đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Ly Trạch và Hỗn Độn còn đang ăn điên cuồng, không ai chú ý tới cô.
Cơ hội đến rồi đây!
Phạm Lam nhướng mày đẩy cửa ra một khe hở, cẩn thận chen vào rồi trở tay đóng cửa.
Đây là lần đầu tiên cô đi vào phòng ngủ của Dung Mộc, không giống với suy nghĩ của cô, trong tưởng tượng của cô rằng phòng ngủ của Dung Mộc hẳn là phải rất cổ kính, có giường gỗ hoa lệ, ghế nón tinh xảo, còn có chiếc bàn gỗ hoa lệ to rộng. Nhưng thực tế lại ngoài dự liệu của cô, phòng Dung Mộc thoạt nhìn không khác gì phòng một người bình thường, một cái giường lớn, chăn màu trắng, trên cửa sổ bay đặt đệm xốp dày màu xám nhạt, trên tường treo TV, đèn đầu giường là loại cảm ứng, duy nhất coi như có tư vị cổ điển là trên tủ đầu giường có đặt một cuốn "Thực Trân Lục".
Phạm Lam: Anh chàng này vẫn chưa từ bỏ mục tiêu không thực tế là nấu ăn sao?
Không không không, chuyện này không quan trọng, trọng điểm là hôm nay cô thuận lợi tiến vào phòng ngủ Dung Mộc như thế, nếu như không làm chút gì vậy cũng rất có lỗi với khán giả.
(Dạ, em cảm ơn chị)
Nhưng làm gì đây?
Phạm Lam nhón chân nhẹ nhàng tiến đến bên giường, nín thở quan sát Dung Mộc trên giường.
Anh ngủ rất say, lông mi thật dài che đi vòng cung duyên dáng, da thịt như ngọc hơi tỏa sáng, môi...
Khụ khụ khụ, quá không hài hòa rồi, dừng lại dừng lại.
Phạm Lam hít sâu một hơi, dự định thay đổi cách nghĩ khác.
Tư thế ngủ của Dung Mộc vô cùng tiêu chuẩn giống như vạn năm trước, hai chân thẳng tắp, thân hình thẳng tắp, hai tay giống như tư thế đứng thẳng, đặt ngay ngắn ở hai bên hai chân.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta thay đổi tư thế nhỉ?
Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến một suy không giải thích được, hơn nữa suy nghĩ này dường tựa như cỏ dại sau mưa, chỉ một lát đã mọc đầy cả đầu óc.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Dung Mộc, bên trái bày tư thế này, bên phải biện tư thế khác, như thế nào cũng cảm thấy tư thế không đúng, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, cô kéo hai tay Dung Mộc giơ cao qua đỉnh đầu, làm thủ thế đầu hàng.
Đột nhiên, Dung Mộc đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng lặng ngắt.
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc: "......"
Phạm Lam buông tay ra: "Khụ, Kế Ngỗi kêu tôi gọi anh dậy..."
Ánh mắt Dung Mộc chợt lóe, nắm chặt cổ tay Phạm Lam, Phạm Lam chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trời đất quay cuồng, cô nằm trên giường, mà hai tay của cô bị Dung Mộc kéo lên đỉnh đầu... giống với tư thế cô vừa bày cho Dung Mộc, chỉ là...
Phạm Lam nuốt nước miếng cái ực, nghe được một tiếng ùng ục, chỉ là cô không cách nào phân biệt được, thanh âm này là từ cô hay là từ Dung Mộc, tầm mắt bây giờ của cô đối diện với yết hầu Dung Mộc, yết hầu kia đang lăn lên lăn xuống không ngừng, giống như anh đang rất khát.
Không, hẳn là cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô... trên giường Dung Mộc còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh, khiến cho cô đầu váng mắt hoa.
Hô hấp của Dung Mộc hơi dồn dập, lông mi của anh khẽ run rẩy.
Hơi thở anh cũng run rẩy, giống như nước, chảy qua lông mày, sống mũi của Phạm Lam, cuối cùng rơi trên môi cô.
Sau lưng Phạm Lam nổi da gà, cô nhìn thấy quanh người Dung Mộc nổi lên thần quang màu lam băng, ánh sáng kia càng lúc càng đậm, nồng đậm giống như muốn nhỏ giọt xuống, dần dần thấm nhuần trên da cô, khoảnh khắc thần quang chạm vào người kia giống như hàng vạn dòng điện nhỏ chui vào lỗ từng chân lông của cô, bơi qua huyết mạch toàn thân, đánh trúng vào tất cả tế bào. Trước mắt Phạm Lam trắng bệch, không tự chủ được tỏa ra thần quang trong suốt, hai thần quang tương tác với nhau phát ra một loại ánh sáng diễm lệ sáng ngời.
"Mộc ca!"
"Phạm Lam!"
"Chi chi chi!"
Hai ánh lửa xen lẫn với cơn gió xoáy xông vào cửa, Kế Ngỗi, Ly Trạch cộng thêm một cái bánh bao xông vào, sau đó là... một mảnh tĩnh mịch.
Phạm Lam ngồi trên mặt đất vẻ mặt ngây ngô.
Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Dung Mộc ném xuống đất rồi.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Sao cô cảm thấy quen thuộc đến thế?
Hơn, hơn nữa loại cảm giác này như thế nào, như thế nào... Có gì đó không ổn?
Phạm Lam ngạc nhiên nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc ôm chăn rụt ở góc giường, mặt đỏ bừng, sắc mặt kinh hoảng, lông mi chớp lung tung, một bộ biểu cảm tủi thân như cô vừa làm cái gì anh ta vậy.
Phạm Lam: "... Không phải... Chờ đã..."
Ly Trạch: "Phạm Lam cô thật sự là... chậc chậc!"
Hỗn Độn: "Ô ô!"
"Phạm Lam, cô đã làm gì Mộc ca hả?" Tiếng gầm giận dữ của Kế Ngỗi làm vỡ cả cửa sổ.
*
"Nghe nói sáng nay cô to gan bằng trời đi đánh úp lão Mộc hả?" Cơ Đan nói.
"Chao ôi, mạnh bạo thế?!" Bạch Huyên nói: "Mau mau kể cho chúng tôi nghe..."
Hắc Diệp: "Chi tiết."
Phạm Lam yên lặng nhìn ba vị thượng thần cầm thịt nướng trước mặt, đầu đầy vạch đen, trăm lời có giải thích.
Phạm Lam: "Nếu như tôi nói, thật ra là Dung Mộc ra tay với tôi..."
Cơ Đan: "Không thể nào!"
Bạch Huyên: "Anh ta độc thân tám vạn năm, đã sớm sắc tức là không không tức là sắc..."
Hắc Diệp: "Tứ đại giai không."
Phạm Lam: "..."
"Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Lam Lam cô nhìn thuần khiết vô hại như thế, không ngờ lại là một cao thủ tình trường." Cơ Đan nói: "Đầu tiên là vào miếu Thổ Địa..."
Bạch Huyên: "Phải vào hang cọp mới bắt được cọp con."
Cơ Đan: "Lại trở thành người giám hộ của Ly Trạch, ké vào chung hộ khẩu với lão Mộc..."
Hắc Diệp: "Tạo ra thực tiễn."
Cơ Đan: "Cuối cùng lại ở trong nhà lão Mộc..."
Hắc Diệp và Bạch Huyên: "Gạo nấu thành cơm."
Ba ngón tay cái đồng thời giơ lên: "Lợi hại!"
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Hả? hả? hả!!!.
"Thịt nướng xong rồi." Kế Ngỗi hét lớn.
Một giây sau, chỉ thấy Cơ Đan, Bạch Huyên và Hắc Diệp hóa thành tàn ảnh trong chớp mắt cướp thịt với Ly Trạch, Hỗn Độn, pháp chú đủ màu sắc và ánh lửa như lốc xoáy điên cuồng tỏa ra, khiến cho ảnh đêm ở Khôn Cảnh trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Kế Ngỗi nổi điên, rút một thanh đao thái cắm trên mặt đất, lúc này mới chế trụ được đám người.
"Xếp hàng!" Kế Ngỗi trừng mắt.
Ba vị thượng thần và hai thần thượng cổ tủi thân thỏa hiệp an phận xếp hàng nhận thịt.
Phạm Lam đã từ bỏ thịt nướng, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần xác định.
Lời Cơ Đan đã nhắc nhắc nhở cô, bây giờ nhớ lại, mối quan hệ giữa cô và Dung Mộc quả thật là như vậy, không chút động tĩnh từng bước từng bước bị kéo lại gần, cô thậm chí còn không ý thức được...
Phạm Lam dọc theo bờ hồ bắt đầu tìm kiếm Dung Mộc.
Nếu như, tất cả những chuyện này thật sự là Dung Mộc cố ý sắp xếp, vậy có nghĩa là anh đối với cô...
Phạm Lam dừng bước.
Cô thấy Dung Mộc đang ngồi ở bên hồ, bóng lưng thẳng tắp, hai tay đút tay áo, ngửa đầu nhìn ánh trăng như nước.
Phạm Lam bình tĩnh nhìn bóng lưng anh, tâm tình nóng nảy lại chậm rãi yên tĩnh lại, giống như bị ánh trăng trên bờ hồ kia chữa khỏi.
Bóng lưng Dung Mộc hơi run lên, quay đầu lại.
Phạm Lam vẫy tay: "Chào."
Dung Mộc đỏ mặt, đột nhiên đứng bật dậy như muốn bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy ra hai bước lại dừng phắt tại chỗ.
Anh liếc mắt nhìn Phạm Lam, hít sâu một hơi, dường như cực kỳ hạ quyết tâm đi về phía Phạm Lam.
Một bước, hai bước, ba bước.
Anh càng bước đến gần, trái tim Phạm Lam đập càng nhanh, cô nhìn ánh mắt Dung Mộc, nhìn đôi tai ửng đỏ của anh, nhìn chiếc cằm căng thẳng của anh, cô dự cảm tối nay nhất định là một đêm đặc biệt.
Dung Mộc cuối cùng đi tới trước người Phạm Lam, đứng cách cô chỉ có 50cm, Phạm Lam nghe được nhịp tim của mình vừa nhanh vừa loạn.
Dung Mộc: "Phạm, Phạm Lam."
"Ừ?" Giọng nói của cô hơi run rẩy.
"Sáng nay, sáng nay, tôi, tôi..." Dung Mộc nhắm mắt lại, mặt anh đỏ đến nóng rực trong suốt: "Tôi có phải đã làm chuyện gì không, không thể chấp nhận được hay không?"
Không khí im lặng vài giây.
Phạm Lam: "Chẳng lẽ anh không nhớ sao?"
Dung Mộc: "Đôi khi tôi không thể phân biệt được giấc mơ và..."
Phạm Lam: "..."
"Khụ, kỳ thật cũng không có gì, là chúng ta không cẩn thận ở trên giường luận bàn một chút, sau đó, có thể là anh không được tỉnh táo, cho nên mở ra thần quang hộ thể..."
Thân thể Dung Mộc run lên: "Tôi, tôi tỏa ra thần quang?"
Phạm Lam gật đầu.
"Vậy, vậy cô..."
"Thần quang của tôi ước chừng là bị kích thích, có hơi phản kháng một chút."
Mặt Dung Mộc đỏ rực, cả người anh đều rối loạn, tay chân luống cuống xoay vài vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu triệu Tường Vân 007 ra, nhảy lên đầu mây, nhanh như chớp xông vào ánh trăng.
Phạm Lam: "..."
Cái quái gì vậy?! Anh ta không phải sợ độ cao sao?
Phạm Lam không hiểu ra gì, hơi suy nghĩ, lấy điện thoại ra nhập từ khóa.
[Thần Quang]
Nhảy ra một chuỗi các tiêu đề, lời giải thích tiêu chuẩn và một loạt các quảng cáo đặc sản thiên sơn phục hồi thần quang.
Phạm Lam lại nhập một cái [Buổi sáng, thần quang]
Vẫn là một đống quảng cáo.
[Hai người, thần quang, đồng thời, nở rộ]
Công cụ tìm kiếm Thiên Đình Thần Tín xoay vài vòng, cuối cùng nhảy ra một cái.
[Bạn dưới 180 tuổi, thuộc về trẻ chưa thành niên]
[Theo các quy định có liên quan của luật bảo vệ tinh thần của cư dân chưa thành niên ở Tam Giới, thông tin bạn tìm kiếm là bất thường và cấm hiển thị.]
(Mẹ, anh Mộc mần chuyện gì 18+ kìa haha)
Phạm Lam: "..."
Cái gì vậy!
Cô vốn còn muốn khiếu nại, nhưng tin nhắn tiếp theo trực tiếp làm cô cảm thấy sợ hãi với suy nghĩ của mình.
[Thông báo quan trọng: Căn cứ vào kết quả điều tra chung của văn phòng xây dựng trong địa giới Diêm La điện và các bộ phận liên quan của Thiên Đình, miếu Thổ Địa khu Thanh Long Côn Luân mạch đối với việc phá hủy Diêm La điện, gây thiệt hại lên tới 1,378 tỷ hộc pháp lực, bây giờ thông báo cho quý đơn vị phải hoàn trả chi phí sửa chữa trên trong vòng 10 năm, nếu quá hạn không thể hoàn trả, thì phải trả 1% tiền lãi mỗi năm. Trung tâm quản lý thiên đình thần tín (đóng dấu) địa giới Diêm La điện tạo ra (đóng dấu)]
Phạm Lam choáng váng.
1,378 tỷ, 10 năm trả hết, nghĩa là, mỗi năm phải trả lại 137,8 triệu, nói cách khác, mỗi tháng phải trả hơn 10 triệu hộc pháp lực...
Quầy thịt nướng nổ ra một trận lửa ngút trời, nhìn màu sắc giống như ngọn lửa trên Dung Đao, bầu trời truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Dung Mộc rơi từ trên trời xuống, bùm bùm rơi tọt xuống hồ.
Phạm Lam thở dài, nằm xuống trên mặt đất.
Kệ, hủy diệt đi!
23.3.2022
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 108: Bảo vệ cư dân chưa thành niên của Tam Giới
***
Một ngày của Phạm Lam bắt đầu từ tiếng gầm của quỷ Hỗn Độn.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức còn chưa vang lên, đã nghe thấy dưới lầu tiếng Hỗn Độn "Oa oa ô ô" kêu to, ngay sau đó là tiếng Ly Trạch rống giận "Bánh bao ăn vụng đồ ăn vặt của tôi!", sau đó là một trận đánh nhau ầm ĩ, cuối cùng kết thúc bằng câu quát của Kế Ngỗi: "Câm miệng! Im đi!"
Phạm Lam xoay người, tiếp tục ngủ.
Im lặng ước chừng mười phút, thì một ngọn lửa bốc lên cửa sổ, Phạm Lam ngửi thấy mùi hôi thối.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam yên lặng đứng dậy, mặc xong đồ ngủ, mơ màng xuống lầu, vừa mới rẽ xuống lầu một đã bị mấy lưỡi lửa đập vào mặt, Phạm Lam bình tĩnh nghiêng đầu, tiện tay dùng vỏ điện thoại chặn lại, lưỡi lửa hóa thành đốm lửa rực rỡ tỏa ra xung quanh.
Trong phòng khách, Ly Trạch trong nguyên hình hồ ly dựng thẳng ba chiếc đuôi lên, miệng phun lửa, hai mắt trợn trừng, bên kia, Hỗn Độn quạt sáu cánh, miệng oa oa kêu to, không chút yếu thế, trên mặt đất hỗn loạn thành một mớ, đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh quy, lòng đỏ trứng, que cay, thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó, dù sao chỉ cần là đồ có thể ăn, tất cả đều biến thành túi rỗng, không còn một mảnh.
Phạm Lam nhìn lướt qua rồi ngồi xuống sô pha, ngáp một cái: "Chào buổi sáng..."
Ly Trạch phun lửa: "Phụt..."
Hỗn Độn quỷ kêu: "Oa ô oa ô..."
Phạm Lam lại ngáp một cái, ôm gối ngủ gật.
"Im lặng, ăn cơm." Kế Ngỗi bưng hai cái chén lớn đi ra nặng nề đặt lên bàn.
Ly Trạch và Hỗn Độn vọt tới bên cạnh bàn, một đưa hóa thành hình người điên cuồng ăn mì, một người nhảy vào trong chén điên cuồng húp mì, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Kế Ngỗi trợn mắt: "Phạm Lam, đi gọi Mộc ca tỉnh dậy đi."
"...... Ồ, được rồi." Phạm Lam ôm gối ôm, mơ mơ màng màng leo lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng gõ cửa: "Dung Mộc, dậy ăn sáng đi."
Trong cửa không có bất cứ âm thanh nào, hiển nhiên vị Thần Thổ Địa đại nhân lại ngủ nướng rồi.
Phạm Lam hơi bất đắc dĩ, nếu như nói Tam Giới còn có ai lười biếng hơn cô vậy thì chỉ có Dung Mộc vào buổi sáng thôi.
Người khác đều nói người già thường ngủ ít đi, nhưng Dung Mộc dường như hoàn toàn ngược lại, thời gian ngủ gần đây của anh càng ngày càng dài, thậm chí sắp bằng với Phạm Lam luôn rồi.
Phạm Lam gõ cửa lần nữa, Dung Mộc vẫn không đáp lại, Phạm Lam tiện tay đẩy một cái, cửa thế mà lại mở ra.
Lần này, Phạm Lam lập tức trở nên tỉnh táo, cô nhìn xung quanh, Kế Ngỗi còn đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Ly Trạch và Hỗn Độn còn đang ăn điên cuồng, không ai chú ý tới cô.
Cơ hội đến rồi đây!
Phạm Lam nhướng mày đẩy cửa ra một khe hở, cẩn thận chen vào rồi trở tay đóng cửa.
Đây là lần đầu tiên cô đi vào phòng ngủ của Dung Mộc, không giống với suy nghĩ của cô, trong tưởng tượng của cô rằng phòng ngủ của Dung Mộc hẳn là phải rất cổ kính, có giường gỗ hoa lệ, ghế nón tinh xảo, còn có chiếc bàn gỗ hoa lệ to rộng. Nhưng thực tế lại ngoài dự liệu của cô, phòng Dung Mộc thoạt nhìn không khác gì phòng một người bình thường, một cái giường lớn, chăn màu trắng, trên cửa sổ bay đặt đệm xốp dày màu xám nhạt, trên tường treo TV, đèn đầu giường là loại cảm ứng, duy nhất coi như có tư vị cổ điển là trên tủ đầu giường có đặt một cuốn "Thực Trân Lục".
Phạm Lam: Anh chàng này vẫn chưa từ bỏ mục tiêu không thực tế là nấu ăn sao?
Không không không, chuyện này không quan trọng, trọng điểm là hôm nay cô thuận lợi tiến vào phòng ngủ Dung Mộc như thế, nếu như không làm chút gì vậy cũng rất có lỗi với khán giả.
(Dạ, em cảm ơn chị)
Nhưng làm gì đây?
Phạm Lam nhón chân nhẹ nhàng tiến đến bên giường, nín thở quan sát Dung Mộc trên giường.
Anh ngủ rất say, lông mi thật dài che đi vòng cung duyên dáng, da thịt như ngọc hơi tỏa sáng, môi...
Khụ khụ khụ, quá không hài hòa rồi, dừng lại dừng lại.
Phạm Lam hít sâu một hơi, dự định thay đổi cách nghĩ khác.
Tư thế ngủ của Dung Mộc vô cùng tiêu chuẩn giống như vạn năm trước, hai chân thẳng tắp, thân hình thẳng tắp, hai tay giống như tư thế đứng thẳng, đặt ngay ngắn ở hai bên hai chân.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta thay đổi tư thế nhỉ?
Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến một suy không giải thích được, hơn nữa suy nghĩ này dường tựa như cỏ dại sau mưa, chỉ một lát đã mọc đầy cả đầu óc.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Dung Mộc, bên trái bày tư thế này, bên phải biện tư thế khác, như thế nào cũng cảm thấy tư thế không đúng, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, cô kéo hai tay Dung Mộc giơ cao qua đỉnh đầu, làm thủ thế đầu hàng.
Đột nhiên, Dung Mộc đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng lặng ngắt.
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc: "......"
Phạm Lam buông tay ra: "Khụ, Kế Ngỗi kêu tôi gọi anh dậy..."
Ánh mắt Dung Mộc chợt lóe, nắm chặt cổ tay Phạm Lam, Phạm Lam chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trời đất quay cuồng, cô nằm trên giường, mà hai tay của cô bị Dung Mộc kéo lên đỉnh đầu... giống với tư thế cô vừa bày cho Dung Mộc, chỉ là...
Phạm Lam nuốt nước miếng cái ực, nghe được một tiếng ùng ục, chỉ là cô không cách nào phân biệt được, thanh âm này là từ cô hay là từ Dung Mộc, tầm mắt bây giờ của cô đối diện với yết hầu Dung Mộc, yết hầu kia đang lăn lên lăn xuống không ngừng, giống như anh đang rất khát.
Không, hẳn là cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô... trên giường Dung Mộc còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh, khiến cho cô đầu váng mắt hoa.
Hô hấp của Dung Mộc hơi dồn dập, lông mi của anh khẽ run rẩy.
Hơi thở anh cũng run rẩy, giống như nước, chảy qua lông mày, sống mũi của Phạm Lam, cuối cùng rơi trên môi cô.
Sau lưng Phạm Lam nổi da gà, cô nhìn thấy quanh người Dung Mộc nổi lên thần quang màu lam băng, ánh sáng kia càng lúc càng đậm, nồng đậm giống như muốn nhỏ giọt xuống, dần dần thấm nhuần trên da cô, khoảnh khắc thần quang chạm vào người kia giống như hàng vạn dòng điện nhỏ chui vào lỗ từng chân lông của cô, bơi qua huyết mạch toàn thân, đánh trúng vào tất cả tế bào. Trước mắt Phạm Lam trắng bệch, không tự chủ được tỏa ra thần quang trong suốt, hai thần quang tương tác với nhau phát ra một loại ánh sáng diễm lệ sáng ngời.
"Mộc ca!"
"Phạm Lam!"
"Chi chi chi!"
Hai ánh lửa xen lẫn với cơn gió xoáy xông vào cửa, Kế Ngỗi, Ly Trạch cộng thêm một cái bánh bao xông vào, sau đó là... một mảnh tĩnh mịch.
Phạm Lam ngồi trên mặt đất vẻ mặt ngây ngô.
Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Dung Mộc ném xuống đất rồi.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Sao cô cảm thấy quen thuộc đến thế?
Hơn, hơn nữa loại cảm giác này như thế nào, như thế nào... Có gì đó không ổn?
Phạm Lam ngạc nhiên nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc ôm chăn rụt ở góc giường, mặt đỏ bừng, sắc mặt kinh hoảng, lông mi chớp lung tung, một bộ biểu cảm tủi thân như cô vừa làm cái gì anh ta vậy.
Phạm Lam: "... Không phải... Chờ đã..."
Ly Trạch: "Phạm Lam cô thật sự là... chậc chậc!"
Hỗn Độn: "Ô ô!"
"Phạm Lam, cô đã làm gì Mộc ca hả?" Tiếng gầm giận dữ của Kế Ngỗi làm vỡ cả cửa sổ.
*
"Nghe nói sáng nay cô to gan bằng trời đi đánh úp lão Mộc hả?" Cơ Đan nói.
"Chao ôi, mạnh bạo thế?!" Bạch Huyên nói: "Mau mau kể cho chúng tôi nghe..."
Hắc Diệp: "Chi tiết."
Phạm Lam yên lặng nhìn ba vị thượng thần cầm thịt nướng trước mặt, đầu đầy vạch đen, trăm lời có giải thích.
Phạm Lam: "Nếu như tôi nói, thật ra là Dung Mộc ra tay với tôi..."
Cơ Đan: "Không thể nào!"
Bạch Huyên: "Anh ta độc thân tám vạn năm, đã sớm sắc tức là không không tức là sắc..."
Hắc Diệp: "Tứ đại giai không."
Phạm Lam: "..."
"Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Lam Lam cô nhìn thuần khiết vô hại như thế, không ngờ lại là một cao thủ tình trường." Cơ Đan nói: "Đầu tiên là vào miếu Thổ Địa..."
Bạch Huyên: "Phải vào hang cọp mới bắt được cọp con."
Cơ Đan: "Lại trở thành người giám hộ của Ly Trạch, ké vào chung hộ khẩu với lão Mộc..."
Hắc Diệp: "Tạo ra thực tiễn."
Cơ Đan: "Cuối cùng lại ở trong nhà lão Mộc..."
Hắc Diệp và Bạch Huyên: "Gạo nấu thành cơm."
Ba ngón tay cái đồng thời giơ lên: "Lợi hại!"
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Hả? hả? hả!!!.
"Thịt nướng xong rồi." Kế Ngỗi hét lớn.
Một giây sau, chỉ thấy Cơ Đan, Bạch Huyên và Hắc Diệp hóa thành tàn ảnh trong chớp mắt cướp thịt với Ly Trạch, Hỗn Độn, pháp chú đủ màu sắc và ánh lửa như lốc xoáy điên cuồng tỏa ra, khiến cho ảnh đêm ở Khôn Cảnh trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Kế Ngỗi nổi điên, rút một thanh đao thái cắm trên mặt đất, lúc này mới chế trụ được đám người.
"Xếp hàng!" Kế Ngỗi trừng mắt.
Ba vị thượng thần và hai thần thượng cổ tủi thân thỏa hiệp an phận xếp hàng nhận thịt.
Phạm Lam đã từ bỏ thịt nướng, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần xác định.
Lời Cơ Đan đã nhắc nhắc nhở cô, bây giờ nhớ lại, mối quan hệ giữa cô và Dung Mộc quả thật là như vậy, không chút động tĩnh từng bước từng bước bị kéo lại gần, cô thậm chí còn không ý thức được...
Phạm Lam dọc theo bờ hồ bắt đầu tìm kiếm Dung Mộc.
Nếu như, tất cả những chuyện này thật sự là Dung Mộc cố ý sắp xếp, vậy có nghĩa là anh đối với cô...
Phạm Lam dừng bước.
Cô thấy Dung Mộc đang ngồi ở bên hồ, bóng lưng thẳng tắp, hai tay đút tay áo, ngửa đầu nhìn ánh trăng như nước.
Phạm Lam bình tĩnh nhìn bóng lưng anh, tâm tình nóng nảy lại chậm rãi yên tĩnh lại, giống như bị ánh trăng trên bờ hồ kia chữa khỏi.
Bóng lưng Dung Mộc hơi run lên, quay đầu lại.
Phạm Lam vẫy tay: "Chào."
Dung Mộc đỏ mặt, đột nhiên đứng bật dậy như muốn bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy ra hai bước lại dừng phắt tại chỗ.
Anh liếc mắt nhìn Phạm Lam, hít sâu một hơi, dường như cực kỳ hạ quyết tâm đi về phía Phạm Lam.
Một bước, hai bước, ba bước.
Anh càng bước đến gần, trái tim Phạm Lam đập càng nhanh, cô nhìn ánh mắt Dung Mộc, nhìn đôi tai ửng đỏ của anh, nhìn chiếc cằm căng thẳng của anh, cô dự cảm tối nay nhất định là một đêm đặc biệt.
Dung Mộc cuối cùng đi tới trước người Phạm Lam, đứng cách cô chỉ có 50cm, Phạm Lam nghe được nhịp tim của mình vừa nhanh vừa loạn.
Dung Mộc: "Phạm, Phạm Lam."
"Ừ?" Giọng nói của cô hơi run rẩy.
"Sáng nay, sáng nay, tôi, tôi..." Dung Mộc nhắm mắt lại, mặt anh đỏ đến nóng rực trong suốt: "Tôi có phải đã làm chuyện gì không, không thể chấp nhận được hay không?"
Không khí im lặng vài giây.
Phạm Lam: "Chẳng lẽ anh không nhớ sao?"
Dung Mộc: "Đôi khi tôi không thể phân biệt được giấc mơ và..."
Phạm Lam: "..."
"Khụ, kỳ thật cũng không có gì, là chúng ta không cẩn thận ở trên giường luận bàn một chút, sau đó, có thể là anh không được tỉnh táo, cho nên mở ra thần quang hộ thể..."
Thân thể Dung Mộc run lên: "Tôi, tôi tỏa ra thần quang?"
Phạm Lam gật đầu.
"Vậy, vậy cô..."
"Thần quang của tôi ước chừng là bị kích thích, có hơi phản kháng một chút."
Mặt Dung Mộc đỏ rực, cả người anh đều rối loạn, tay chân luống cuống xoay vài vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu triệu Tường Vân 007 ra, nhảy lên đầu mây, nhanh như chớp xông vào ánh trăng.
Phạm Lam: "..."
Cái quái gì vậy?! Anh ta không phải sợ độ cao sao?
Phạm Lam không hiểu ra gì, hơi suy nghĩ, lấy điện thoại ra nhập từ khóa.
[Thần Quang]
Nhảy ra một chuỗi các tiêu đề, lời giải thích tiêu chuẩn và một loạt các quảng cáo đặc sản thiên sơn phục hồi thần quang.
Phạm Lam lại nhập một cái [Buổi sáng, thần quang]
Vẫn là một đống quảng cáo.
[Hai người, thần quang, đồng thời, nở rộ]
Công cụ tìm kiếm Thiên Đình Thần Tín xoay vài vòng, cuối cùng nhảy ra một cái.
[Bạn dưới 180 tuổi, thuộc về trẻ chưa thành niên]
[Theo các quy định có liên quan của luật bảo vệ tinh thần của cư dân chưa thành niên ở Tam Giới, thông tin bạn tìm kiếm là bất thường và cấm hiển thị.]
(Mẹ, anh Mộc mần chuyện gì 18+ kìa haha)
Phạm Lam: "..."
Cái gì vậy!
Cô vốn còn muốn khiếu nại, nhưng tin nhắn tiếp theo trực tiếp làm cô cảm thấy sợ hãi với suy nghĩ của mình.
[Thông báo quan trọng: Căn cứ vào kết quả điều tra chung của văn phòng xây dựng trong địa giới Diêm La điện và các bộ phận liên quan của Thiên Đình, miếu Thổ Địa khu Thanh Long Côn Luân mạch đối với việc phá hủy Diêm La điện, gây thiệt hại lên tới 1,378 tỷ hộc pháp lực, bây giờ thông báo cho quý đơn vị phải hoàn trả chi phí sửa chữa trên trong vòng 10 năm, nếu quá hạn không thể hoàn trả, thì phải trả 1% tiền lãi mỗi năm. Trung tâm quản lý thiên đình thần tín (đóng dấu) địa giới Diêm La điện tạo ra (đóng dấu)]
Phạm Lam choáng váng.
1,378 tỷ, 10 năm trả hết, nghĩa là, mỗi năm phải trả lại 137,8 triệu, nói cách khác, mỗi tháng phải trả hơn 10 triệu hộc pháp lực...
Quầy thịt nướng nổ ra một trận lửa ngút trời, nhìn màu sắc giống như ngọn lửa trên Dung Đao, bầu trời truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Dung Mộc rơi từ trên trời xuống, bùm bùm rơi tọt xuống hồ.
Phạm Lam thở dài, nằm xuống trên mặt đất.
Kệ, hủy diệt đi!
23.3.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.