Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Chương 97: Các ngươi rốt cuộc là ai?
Âu Dương Mặc Tâm
14/01/2023
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 97: Các ngươi rốt cuộc là ai?
***
Ông lão này lại người của tộc Nữ Oa?!
Phạm Lam đi vòng quanh thôn trưởng hai vòng, lần này cô thấy rất rõ ràng, khí của ông ta quả nhiên không tầm thường, xen lẫn màu lam băng nhàn nhạt, là thuộc hệ thủy?
Dung Mộc bình tĩnh nhìn thôn trưởng Vinh Mậu một cái, cụp lông mi xuống. Anh ta vẫn im lặng.
Vinh Mậu thở dài, ngồi tư thế giống Dung Mộc nhìn bầu trời xanh và dãy núi phía xa xa.
Tiếng cười của mấy đứa nhóc theo gió bay tới, lại theo gió bay đi.
"Không lâu trước phương xa gửi tin tức đến, nói Thanh Khâu Cảnh xuất hiện dị biến." Vinh Mậu giống như là đang nói chuyện với Dung Mộc lại giống như là đang lẩm bẩm: "Cửu Vỹ Hồ hiến tế chín đuôi, tu bổ Kết giới Thanh Khâu Cảnh, yêu lực Cửu Vĩ hao hết, lần này an giấc ngàn thu rồi."
Dung Mộc rũ mí mắt.
"Còn có người nói, Hồ tộc chém đứt chín đuôi của Cửu Vỹ Hồ dung nhập vào Thanh Khâu cảnh, cửu vĩ chạy đi, may mà có một tiên nhân từ trên trời giáng xuống, phong ấn cửu vĩ trong thiên sơn bách cách trận, mới bảo vệ được Hồ tộc."
"Câu chuyện nào là thật thế?" Vinh Mậu hỏi.
Dung Mộc vẫn không nhúc nhích, dường căn bản không nghe thấy.
Vinh Mậu: "Lúc Cửu Vĩ hồ sắp chết sẽ phun ra lệ khí, nếu bám vào thần quang thì sẽ giống như độc nhập vào xương cốt, nếu lúc này lại khởi động thiên sơn bách cách trận thì còn lạnh lẽo hơn cả tuyết."
Lông mày Dung Mộc khẽ giật giật, anh vẫn không chịu nói chuyện.
Mẹ ơi! Lệ khí của Ly Trạch lại lợi hại như vậy sao?
Phạm Lam hơi kinh ngạc.
Nói cách khác, lệ khí cửu vĩ tương tự như virus, có thể ăn mòn thần quang thần tộc, mà Dung Mộc dưới tình huống thần quang bị ăn mòn còn mở ra Thiên Sơn Bách Cách Trận, cho nên mới suy yếu đến như vậy?
Đây có tính là lật thuyền trong truyền thuốc không?
Vinh Mậu mỉm cười: "Thôn này tuy không tính là giàu có, nhưng thôn dân đều cần cù thiện lương, ngài cứ ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Dung Mộc nhìn Vinh Mậu, dường như đang muốn nói cái gì, chỉ thấy đầu bếp bê một cái chén đi tới.
Phạm Lam từ xa liếc mắt nhìn một cái, trong chén kia tối đen như mực, không biết là cái quỷ gì, hơi nóng toát ra cũng là màu đen, giống như trong hiệu ứng độc dược phim hoạt hình.
Vinh Mậu đưa chén kia đến trước mặt Dung Mộc: "Dung Mộc đại nhân, trạng thái bây giờ của ngài, vẫn là ăn chút gì đó đi. Ai..."
Dung Mộc trầm mặc mấy giây, cuối cùng nhận lấy chén từ trong tay Vinh Mậu.
Phạm Lam nhìn Dung Mộc nuốt từng ngụm thứ đồ trong chén kia xuống.
Thật sự rất khủng khiếp!
Uống vào sẽ không hồn quy đại địa đó chứ?
Phạm Lam run sợ quan sát Dung Mộc.
Dung Mộc dường như hết sức muốn duy trì biểu cảm bình thường, thế nhưng đã thất bại, đuôi lông mày, gò má của anh đều không khống chế được mà mơ hồ co giật, sắc mặt cũng hơi xanh, yết hầu lăn lên lăn xuống, dường như rất muốn nôn ra nhưng lại cố gắng nuốt trở về.
Nhưng điều thần kỳ là Phạm Lam nhìn thấy bề mặt da của anh nổi lên một tầng thần quang, ổn định hơn không ít so với trước đây.
"Canh rắn quả nhiên hữu dụng." Vinh Mậu rất hài lòng, thi lễ với Dung Mộc và đầu bếp rồi rời đi.
Phạm Lam: "..."
Này này, các người không phải là lấy Dung Mộc ra để thử đồ ăn đó chứ?
Dung Mộc dường như cũng có hơi kinh ngạc, anh thử phóng thích thần quang, thời gian ngưng lại của thần quang kéo dài hơn một chút.
"Thật thần kỳ" Phạm Lam bay bên cạnh Dung Mộc nói: "Chẳng lẽ bởi vì anh thuộc tộc Nữ Oa, cho nên ăn rắn có thể bổ hình sao?
Lời này vừa nói ra, ngay cả Phạm Lam cũng cảm thấy vô nghĩa.
Dung Mộc lại thử phóng thích thần quang vài lần, nhưng chỉ có thể duy trì thời gian mười mấy giây. Cuối cùng anh bỏ cuộc và tiếp tục ngồi dưới gốc cây ngẩn người.
Nhị Đản rất giữ lời hứa, cách một khoảng thời gian lại chạy tới đưa nước Dung Mộc, còn cho anh một cái mũ lá cây, mấy nhóc kia cam lòng yếu thế, làm một đống mũ lá kỳ quái, áo lá cây vân vân, chất đống trên người Dung Mộc.
Dung Mộc dùng ánh mắt ra ý bảo tụi nhóc dừng lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, đám trâu non này căn bản không sợ hổ, hoàn toàn miễn dịch với ánh mắt giết người của anh, cuối cùng cải trang Dung Mộc thành tạo hình dã nhân, vây quanh anh vừa hát vừa nhảy, chơi vô cùng vui vẻ.
Dung Mộc dường như đã biến thành một khúc gỗ chân chính, mặc cho bọn chúng chơi đùa..
Đám nhóc cuối cùng cũng chơi mệt rồi, sau đó như ong vỡ tổ chạy trốn.
Dung Mộc lúc này mới chậm rãi lấy lá cây trên người xuống, tiếp tục ngẩn người.
Phạm Lam vẫn ở bên cạnh nhìn anh.
Dưới bóng cây loang lổ, sườn mặt anh tuấn tú như ngọc, mây xanh trên bầu trời ở trong mắt anh bay lượn, anh giống như đã biến thành cơn gió, biến thành mây, biến thành bầu trời hòa cùng mặt đất, biến thành một bộ phận của Tam Giới.
Trái tim Phạm Lam lại bắt đầu đau nhức.
"Nhóm đi săn đã trở về!" Đột nhiên, đầu làng vang lên một tiếng la hét.
Chỉ thấy đám thợ săn vây quanh Đại Hắc đi vào thôn, bọn họ khiêng một con mãng xà to hơn cả thân cây, đuôi rắn kéo dài trên mặt đất, vảy phát ra ánh sáng lạnh chói mắt. Hai mắt đầu rắn và bảy tấc đều bị cắm những mũi tên sắc nhọn. Đó là một mũi tên màu đen.
"Không hổ là thần tiễn lợi hại nhất thôn chúng ta!"
"Đại Hắc lợi hại!"
Dân làng reo hò.
"Đại Hắc, thỏ của ta đâu?" Nhị Đản chạy tới hỏi.
Đại Hắc lấy từ trong túi ra một con thỏ què ném cho Nhị Đản, Nhị Đản vui vẻ chạy đi. Đầu bếp từ trong phòng bếp thò đầu ra, sắc mặt rất tốt.
"Khúc gỗ, hôm nay ngươi làm gì rồi?" Đại Hắc đi tới trước người Dung Mộc, ngồi xổm xuống hỏi.
Mí mắt Dung Mộc rũ xuống, từ chối trao đổi.
"Đầu bếp, khúc gỗ hôm nay ăn gì thế?" Hét lên.
"Uống một bát canh mật rắn." Đầu bếp nói: "Trưởng làng nói rằng mật rắn có ích cho hắn."
"Được, vậy tôi săn thêm mấy con rắn, để cho hắn ăn nhiều một chút, mau chóng trở nên cường tráng như mấy nam nhân trong thôn!"
"Đêm nay nướng thịt rắn ăn!" Đầu bếp hét lên.
Dân làng xung quanh lại hoan hô một trận.
Đại Hắc kẹp Dung Mộc dưới cánh tay, trở về căn nhà tranh của mình dưới sự nghênh đón và tiếng hoan hô của thôn dân.
Vừa vào phòng, thân thể Đại Hắc đột nhiên nhoáng lên một cái, thẳng tắp nằm sấp trên mặt đất.
Dung Mộc cũng ngã trên mặt đất, anh hơi ngạc nhiên, giãy dụa đứng dậy nhìn Đại Hắc.
Mặt đất Đại Hắc nằm sấp dần dần bị máu nhuộm đỏ. Tiêu Hắc day day chân cô, phát ra âm thanh ô ô. Mùi máu nồng nặc tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Dung Mộc nhìn chằm chằm Đại Hắc, mày nhíu chặt giống như rất không thích mùi máu tươi nồng đậm này. Sau vài giây, anh kéo dài tay áo che tay rồi vỗ nhẹ vào người Đại hắc.
Ai ngờ khoảnh khắc này, đầu Phạm Lam truyền đến một tiếng "đinh", một luồng điện chui vào tủy não, trước mắt cô nổi lên một tầng sóng sáng, bụng chợt đau nhức, dường có người dùng dao đâm vào ổ bụng, khuấy động ruột non ruột già, đau đến mức cô phải kêu lên thảm thiết.
"Mẹ kiếp, đau đau quá!"
Phạm Lam sợ ngây người, cô có phát ra âm thanh, làm sao có thể? Cô chỉ là một thần thức, làm sao có thể phát ra thanh âm?!
Cô cảm thấy tri giác của tay chân đang dần khôi phục, cô cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo, còn có chất lỏng ướt sũng. Phạm Lam sửng sốt vài giây, gian nan đứng dậy, sau đó cô nhìn thấy gương mặt Dung Mộc.
Khuôn mặt trắng bệch, mái tóc đen nhánh, ngoài ra không có bất kỳ màu sắc nào... trong tầm mắt cô chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Phạm Lam kinh hãi thất sắc, cô dùng sức dụi dụi mắt, lại chớp chớp mắt, cô vẫn không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào.
Biểu cảm Dung Mộc cực kỳ đề phòng, anh vịn tường đứng lên, lạnh lùng nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam nhìn tay mình một chút, đây không phải tay cô, bàn tay rất thô, ngón tay rất rộng, đây là... bàn tay của Đại Hắc?!
Cô ấy bước vào cơ thể của Đại Hắc?
Gì gì thế này!
Chẳng lẽ Kính Luân Hồi xuất hiện BUG?
"Đùa cái gì, tôi... đệt đệt đệt, đau quá!" Phạm Lam lúc này mới phát hiện trên bụng cô có băng gạc quấn băng, ướt sũng một mảnh, đang tràn ra chất lỏng màu đen.
Máu đen?
Chẳng lẽ thân thể này trúng độc?!
"Dung, Dung Dung Mộc, anh mau giúp tôi xem một chút, máu của tôi có màu gì?!"
Phạm Lam hét lớn.
Đồng tử Dung Mộc chấn động, lui người ra phía sau một bước.
Phạm Lam: "Không phải thật sự là máu đen đó chứ?!"
Dung Mộc: "..."
Phạm Lam cẩn thận kéo băng gạc ra, vừa nhìn miệng vết thương, thiếu chút nữa ngất đi, vết thương kia da thịt đều lòi ra ngoài, không biết là bị cái gì đâm trung, nhìn rất dọa người.
"Thuốc thuốc thuốc, chỗ nào có thuốc aaaaaaaa!" Phạm Lam hét lớn.
Tiểu Hắc dường như nghe hiểu lời Phạm Lam, nhảy lên giường, cắn một hộp gỗ nhỏ chạy tới..
Trong hộp là một đống lá thối đen, trông đã mốc meo.
"Mày xác định thứ này có tác dụng?" Phạm Lam hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: "Gâu Gâu Gâu!"
Phạm Lam: "Đắp lên tôi sẽ không chết chứ?!"
Tiểu Hắc: "Gâu Gâu Gâu!"
Phạm Lam: "Không được, tôi muốn đi hỏi người khác."
Cô muốn đứng lên, nhưng vừa động đậy máu đã trào ra, nhất thời trước mắt hoa lên, lại ngồi bệt xuống đất.
"Cứu mạng, người đâu, sắp chết người rồi..." Phạm Lam cất giọng hét lớn: "Tôi sắp chết rồi..."
"Chỉ là vết thương ngoài ra thôi." Dung Mộc đột nhiên nói: "Đó là cỏ cầm máu lên men."
Phạm Lam hơi sửng sốt, cô nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc tựa vào tường, mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng nếu Phạm Lam nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên sau khi cô tiến vào kính Luân Hồi nghe được Dung Mộc mở miệng nói chuyện.
"Thật sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc nhíu mày, anh yên lặng nhìn Phạm Lam một lúc lâu, dùng biên độ rất nhỏ gật đầu một cái.
Phạm Lam mừng rỡ, cầm mấy chiếc lá đè lên vết thương. Đau đớn thấu tim khoảnh khắc đánh vào tủy não của cô, Phạm Lam chỉ kêu lên một tiếng, nửa câu sau không còn thanh âm, chỉ có thể bật khóc đấm tay xuống đất.
Tiểu Hắc chạy xung quanh cô sủa gâu gâu, bộ dạng gấp gáp vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, vết thương đau đớn dần dần bị cảm giác tê dại thay thế, Phạm Lam cảm giác mình thiếu chút nữa lại bị xuất hồn lần nữa, may sao máu trên vết thương thật sự ngừng lại, cô đưa tay dính một chút máu, đặt ở trước mắt nhìn, vẫn là màu đen.
Cô lo lắng, lại ngửi ngửi, sau đó vươn đầu lưỡi định liếm một cái.
"Là màu đỏ." Dung Mộc nói.
Dung Mộc không biết từ lúc nào đã di chuyển đến bên giường, ngồi cách cô tám mét, nhìn vẻ mặt của Phạm Lam giống như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Cảm giác này thật tồi tệ! Phạm Lam nghĩ.
Cô đỡ bụng đứng lên, khom lưng đi dạo hai vòng trong phòng, hy vọng tìm được nút dịch vụ khách hàng hoặc đèn báo lối thoát khẩn cấp gì đó, nhưng mà không có bất kỳ phát hiện nào.
Cô lại thử nhảy dựng, muốn để thần thức thoát ra ngoài.
Nhưng ngoại trừ làm cho vết thương đau hơn, thì không có tác dụng gì.
Hỏng rồi, cô sẽ không bị mắc kẹt ở đây đó chứ!
Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này chỉ là hồ sơ giám sát của Kính Luân Hồi, chỉ là cảnh tượng trong quá khứ thôi, cô chỉ bị nhốt trong một bộ phim nhỏ, vấn đề không lớn, phỏng chừng chờ sửa xong lỗi BUG này thì cô có thể đi ra ngoài.
Phạm Lam vỗ ót an ủi mình.
Đột nhiên cửa chính bị đá văng ra, đầu bếp xuất hiện ở cửa.
Phạm Lam cứng đờ tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô là... Lỡ như có người trong thôn phát hiện bên trong linh hồn cô đã thay đổi, có hay không sẽ coi cô là tà túy mà thiêu chết cô?
Cho nên, cô không dám động đậy.
Ngoài cửa cũng không nhúc nhích, anh ta nhìn chằm chằm Phạm Lam, vẫn mặt không chút thay đổi như trước, nhưng Phạm Lam là cảm thấy bây giờ tên đầu mặt không cảm xúc này và tên đầu bếp mặt không cảm xúc của trước đây....
Phạm Lam: "Mẹ ơi, chẳng lẽ là..."
"Quả nhiên là cô!" Đầu bếp, không, khóe mắt Kế Ngỗi giật một cái: "Đây là nơi quỷ gì thế?"
Phạm Lam: "Sao anh lại ở đây?!"
"Tôi còn muốn hỏi cô này, tôi đang ở ký túc xá ngủ ngon lành, vừa mở mắt đã đổi chỗ, còn..." Kế Ngỗi liếc mắt nhìn trên người mình một cái: "Không mặc áo."
Phạm Lam: "..."
"Lại là cô kéo tôi vào phải không?"
"Các người... đang nói cái gì vậy?" Dung Mộc hỏi.
Kế Ngỗi lúc này mới nhìn thấy Dung Mộc, sắc mặt đại biến: "Mộc..."
"Suỵt!" Phạm Lam che miệng Kế Ngỗi, kéo anh ta ra khỏi phòng: "Nơi này là kính Luân Hồi."
Kế Ngỗi: "Cái gì?!"
"Tôi ở nơi này không phải tôi, ước chừng là kiếp trước của tôi, anh cũng không phải anh, phỏng chừng cũng là kiếp trước của anh." Phạm Lam hạ giọng: "Đoạn ghi chép này ước chừng là thời điểm một vạn năm trước, hẳn là Kính Luân Hồi xảy ra BUG, cho nên đem chúng ta nhốt trong cảnh này."
Kế Ngỗi nhắm mắt lại, nghiến răng nói: "Là Bạch Trạc?!"
"Mẹ ơi! Sao anh biết?"
"Kính Luân Hồi bị phong ấn trong khoang chữa trị hồn thể rễ cây luân hồi, là cấm địa cấp S của địa giới. Nếu không có lệnh của địa giới Diêm La, thì nửa cái cửa cũng không thể tìm thấy!"
"......"
"Khụ, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là..." Phạm Lam nói: "Làm sao chúng ta ra ngoài đây?"
Kế Ngỗi: "Không biết."
"Cái gì?!"
"Kinh Luân Hồi vạn năm trước bị Diêm La Bạch Loan phong ấn, là pháp khí thần bí nhất Tam Giới, ngoại trừ Ngọc Đế và Diêm La, không ai có thể khởi động."
"......"
Phạm Lam: "..."
Xong rồi, lần này rắc rối to rồi.
Hai người bọn họ yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời thở dài đi vào phòng.
Ánh mắt nhìn Dung Mộc Phạm Lam và Kế Ngỗi càng lúc càng sắc bén.
Kế Ngỗi thấp giọng: "Đây là Mộc ca sao?"
"Là Dung Mộc trong hồ sơ Kính Luân Hồi." Phạm Lam nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Dung Mộc không tiến vào, có lẽ anh ta có thể nghĩ cách đưa hai chúng ta ra ngoài."
Dung Mộc: "Các người..."
"Đại Hắc, đầu bếp!" Thôn trưởng Vinh Mậu đẩy cửa vào phòng: "Các người có ở đây không?"
Phạm Lam nghe được đầu mình "Đinh" lên một tiếng, thân thể của cô đột nhiên không khống chế được, tiến lên một bước.
"Thôn trưởng, có chuyện gì không?" Thân thể của cô lại tự mình nói chuyện.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đầu bếp, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Được rồi." Kế Ngỗi nói, thân thể của anh dường như hơi cứng ngắc.
"Ngài đêm nay nhất định phải ăn nhiều một chút." Vinh Mậu cười nói với Dung Mộc rồi xoay người rời đi.
[Đinh]
Toàn thân Phạm Lam mềm nhũn, đỡ lấy tường. Thân thể Kế Ngỗi nhoáng lên một cái.
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy nỗi khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
Phạm Lam: "Cơ thể tôi vừa tự động đậy!"
Kế Ngỗi: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
"Các người..."Dung Mộc chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc lẹm như đao: "Không phải bọn họ, các ngươi rốt cuộc là ai?!"
20.3.2022
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 97: Các ngươi rốt cuộc là ai?
***
Ông lão này lại người của tộc Nữ Oa?!
Phạm Lam đi vòng quanh thôn trưởng hai vòng, lần này cô thấy rất rõ ràng, khí của ông ta quả nhiên không tầm thường, xen lẫn màu lam băng nhàn nhạt, là thuộc hệ thủy?
Dung Mộc bình tĩnh nhìn thôn trưởng Vinh Mậu một cái, cụp lông mi xuống. Anh ta vẫn im lặng.
Vinh Mậu thở dài, ngồi tư thế giống Dung Mộc nhìn bầu trời xanh và dãy núi phía xa xa.
Tiếng cười của mấy đứa nhóc theo gió bay tới, lại theo gió bay đi.
"Không lâu trước phương xa gửi tin tức đến, nói Thanh Khâu Cảnh xuất hiện dị biến." Vinh Mậu giống như là đang nói chuyện với Dung Mộc lại giống như là đang lẩm bẩm: "Cửu Vỹ Hồ hiến tế chín đuôi, tu bổ Kết giới Thanh Khâu Cảnh, yêu lực Cửu Vĩ hao hết, lần này an giấc ngàn thu rồi."
Dung Mộc rũ mí mắt.
"Còn có người nói, Hồ tộc chém đứt chín đuôi của Cửu Vỹ Hồ dung nhập vào Thanh Khâu cảnh, cửu vĩ chạy đi, may mà có một tiên nhân từ trên trời giáng xuống, phong ấn cửu vĩ trong thiên sơn bách cách trận, mới bảo vệ được Hồ tộc."
"Câu chuyện nào là thật thế?" Vinh Mậu hỏi.
Dung Mộc vẫn không nhúc nhích, dường căn bản không nghe thấy.
Vinh Mậu: "Lúc Cửu Vĩ hồ sắp chết sẽ phun ra lệ khí, nếu bám vào thần quang thì sẽ giống như độc nhập vào xương cốt, nếu lúc này lại khởi động thiên sơn bách cách trận thì còn lạnh lẽo hơn cả tuyết."
Lông mày Dung Mộc khẽ giật giật, anh vẫn không chịu nói chuyện.
Mẹ ơi! Lệ khí của Ly Trạch lại lợi hại như vậy sao?
Phạm Lam hơi kinh ngạc.
Nói cách khác, lệ khí cửu vĩ tương tự như virus, có thể ăn mòn thần quang thần tộc, mà Dung Mộc dưới tình huống thần quang bị ăn mòn còn mở ra Thiên Sơn Bách Cách Trận, cho nên mới suy yếu đến như vậy?
Đây có tính là lật thuyền trong truyền thuốc không?
Vinh Mậu mỉm cười: "Thôn này tuy không tính là giàu có, nhưng thôn dân đều cần cù thiện lương, ngài cứ ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Dung Mộc nhìn Vinh Mậu, dường như đang muốn nói cái gì, chỉ thấy đầu bếp bê một cái chén đi tới.
Phạm Lam từ xa liếc mắt nhìn một cái, trong chén kia tối đen như mực, không biết là cái quỷ gì, hơi nóng toát ra cũng là màu đen, giống như trong hiệu ứng độc dược phim hoạt hình.
Vinh Mậu đưa chén kia đến trước mặt Dung Mộc: "Dung Mộc đại nhân, trạng thái bây giờ của ngài, vẫn là ăn chút gì đó đi. Ai..."
Dung Mộc trầm mặc mấy giây, cuối cùng nhận lấy chén từ trong tay Vinh Mậu.
Phạm Lam nhìn Dung Mộc nuốt từng ngụm thứ đồ trong chén kia xuống.
Thật sự rất khủng khiếp!
Uống vào sẽ không hồn quy đại địa đó chứ?
Phạm Lam run sợ quan sát Dung Mộc.
Dung Mộc dường như hết sức muốn duy trì biểu cảm bình thường, thế nhưng đã thất bại, đuôi lông mày, gò má của anh đều không khống chế được mà mơ hồ co giật, sắc mặt cũng hơi xanh, yết hầu lăn lên lăn xuống, dường như rất muốn nôn ra nhưng lại cố gắng nuốt trở về.
Nhưng điều thần kỳ là Phạm Lam nhìn thấy bề mặt da của anh nổi lên một tầng thần quang, ổn định hơn không ít so với trước đây.
"Canh rắn quả nhiên hữu dụng." Vinh Mậu rất hài lòng, thi lễ với Dung Mộc và đầu bếp rồi rời đi.
Phạm Lam: "..."
Này này, các người không phải là lấy Dung Mộc ra để thử đồ ăn đó chứ?
Dung Mộc dường như cũng có hơi kinh ngạc, anh thử phóng thích thần quang, thời gian ngưng lại của thần quang kéo dài hơn một chút.
"Thật thần kỳ" Phạm Lam bay bên cạnh Dung Mộc nói: "Chẳng lẽ bởi vì anh thuộc tộc Nữ Oa, cho nên ăn rắn có thể bổ hình sao?
Lời này vừa nói ra, ngay cả Phạm Lam cũng cảm thấy vô nghĩa.
Dung Mộc lại thử phóng thích thần quang vài lần, nhưng chỉ có thể duy trì thời gian mười mấy giây. Cuối cùng anh bỏ cuộc và tiếp tục ngồi dưới gốc cây ngẩn người.
Nhị Đản rất giữ lời hứa, cách một khoảng thời gian lại chạy tới đưa nước Dung Mộc, còn cho anh một cái mũ lá cây, mấy nhóc kia cam lòng yếu thế, làm một đống mũ lá kỳ quái, áo lá cây vân vân, chất đống trên người Dung Mộc.
Dung Mộc dùng ánh mắt ra ý bảo tụi nhóc dừng lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, đám trâu non này căn bản không sợ hổ, hoàn toàn miễn dịch với ánh mắt giết người của anh, cuối cùng cải trang Dung Mộc thành tạo hình dã nhân, vây quanh anh vừa hát vừa nhảy, chơi vô cùng vui vẻ.
Dung Mộc dường như đã biến thành một khúc gỗ chân chính, mặc cho bọn chúng chơi đùa..
Đám nhóc cuối cùng cũng chơi mệt rồi, sau đó như ong vỡ tổ chạy trốn.
Dung Mộc lúc này mới chậm rãi lấy lá cây trên người xuống, tiếp tục ngẩn người.
Phạm Lam vẫn ở bên cạnh nhìn anh.
Dưới bóng cây loang lổ, sườn mặt anh tuấn tú như ngọc, mây xanh trên bầu trời ở trong mắt anh bay lượn, anh giống như đã biến thành cơn gió, biến thành mây, biến thành bầu trời hòa cùng mặt đất, biến thành một bộ phận của Tam Giới.
Trái tim Phạm Lam lại bắt đầu đau nhức.
"Nhóm đi săn đã trở về!" Đột nhiên, đầu làng vang lên một tiếng la hét.
Chỉ thấy đám thợ săn vây quanh Đại Hắc đi vào thôn, bọn họ khiêng một con mãng xà to hơn cả thân cây, đuôi rắn kéo dài trên mặt đất, vảy phát ra ánh sáng lạnh chói mắt. Hai mắt đầu rắn và bảy tấc đều bị cắm những mũi tên sắc nhọn. Đó là một mũi tên màu đen.
"Không hổ là thần tiễn lợi hại nhất thôn chúng ta!"
"Đại Hắc lợi hại!"
Dân làng reo hò.
"Đại Hắc, thỏ của ta đâu?" Nhị Đản chạy tới hỏi.
Đại Hắc lấy từ trong túi ra một con thỏ què ném cho Nhị Đản, Nhị Đản vui vẻ chạy đi. Đầu bếp từ trong phòng bếp thò đầu ra, sắc mặt rất tốt.
"Khúc gỗ, hôm nay ngươi làm gì rồi?" Đại Hắc đi tới trước người Dung Mộc, ngồi xổm xuống hỏi.
Mí mắt Dung Mộc rũ xuống, từ chối trao đổi.
"Đầu bếp, khúc gỗ hôm nay ăn gì thế?" Hét lên.
"Uống một bát canh mật rắn." Đầu bếp nói: "Trưởng làng nói rằng mật rắn có ích cho hắn."
"Được, vậy tôi săn thêm mấy con rắn, để cho hắn ăn nhiều một chút, mau chóng trở nên cường tráng như mấy nam nhân trong thôn!"
"Đêm nay nướng thịt rắn ăn!" Đầu bếp hét lên.
Dân làng xung quanh lại hoan hô một trận.
Đại Hắc kẹp Dung Mộc dưới cánh tay, trở về căn nhà tranh của mình dưới sự nghênh đón và tiếng hoan hô của thôn dân.
Vừa vào phòng, thân thể Đại Hắc đột nhiên nhoáng lên một cái, thẳng tắp nằm sấp trên mặt đất.
Dung Mộc cũng ngã trên mặt đất, anh hơi ngạc nhiên, giãy dụa đứng dậy nhìn Đại Hắc.
Mặt đất Đại Hắc nằm sấp dần dần bị máu nhuộm đỏ. Tiêu Hắc day day chân cô, phát ra âm thanh ô ô. Mùi máu nồng nặc tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Dung Mộc nhìn chằm chằm Đại Hắc, mày nhíu chặt giống như rất không thích mùi máu tươi nồng đậm này. Sau vài giây, anh kéo dài tay áo che tay rồi vỗ nhẹ vào người Đại hắc.
Ai ngờ khoảnh khắc này, đầu Phạm Lam truyền đến một tiếng "đinh", một luồng điện chui vào tủy não, trước mắt cô nổi lên một tầng sóng sáng, bụng chợt đau nhức, dường có người dùng dao đâm vào ổ bụng, khuấy động ruột non ruột già, đau đến mức cô phải kêu lên thảm thiết.
"Mẹ kiếp, đau đau quá!"
Phạm Lam sợ ngây người, cô có phát ra âm thanh, làm sao có thể? Cô chỉ là một thần thức, làm sao có thể phát ra thanh âm?!
Cô cảm thấy tri giác của tay chân đang dần khôi phục, cô cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo, còn có chất lỏng ướt sũng. Phạm Lam sửng sốt vài giây, gian nan đứng dậy, sau đó cô nhìn thấy gương mặt Dung Mộc.
Khuôn mặt trắng bệch, mái tóc đen nhánh, ngoài ra không có bất kỳ màu sắc nào... trong tầm mắt cô chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Phạm Lam kinh hãi thất sắc, cô dùng sức dụi dụi mắt, lại chớp chớp mắt, cô vẫn không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào.
Biểu cảm Dung Mộc cực kỳ đề phòng, anh vịn tường đứng lên, lạnh lùng nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam nhìn tay mình một chút, đây không phải tay cô, bàn tay rất thô, ngón tay rất rộng, đây là... bàn tay của Đại Hắc?!
Cô ấy bước vào cơ thể của Đại Hắc?
Gì gì thế này!
Chẳng lẽ Kính Luân Hồi xuất hiện BUG?
"Đùa cái gì, tôi... đệt đệt đệt, đau quá!" Phạm Lam lúc này mới phát hiện trên bụng cô có băng gạc quấn băng, ướt sũng một mảnh, đang tràn ra chất lỏng màu đen.
Máu đen?
Chẳng lẽ thân thể này trúng độc?!
"Dung, Dung Dung Mộc, anh mau giúp tôi xem một chút, máu của tôi có màu gì?!"
Phạm Lam hét lớn.
Đồng tử Dung Mộc chấn động, lui người ra phía sau một bước.
Phạm Lam: "Không phải thật sự là máu đen đó chứ?!"
Dung Mộc: "..."
Phạm Lam cẩn thận kéo băng gạc ra, vừa nhìn miệng vết thương, thiếu chút nữa ngất đi, vết thương kia da thịt đều lòi ra ngoài, không biết là bị cái gì đâm trung, nhìn rất dọa người.
"Thuốc thuốc thuốc, chỗ nào có thuốc aaaaaaaa!" Phạm Lam hét lớn.
Tiểu Hắc dường như nghe hiểu lời Phạm Lam, nhảy lên giường, cắn một hộp gỗ nhỏ chạy tới..
Trong hộp là một đống lá thối đen, trông đã mốc meo.
"Mày xác định thứ này có tác dụng?" Phạm Lam hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: "Gâu Gâu Gâu!"
Phạm Lam: "Đắp lên tôi sẽ không chết chứ?!"
Tiểu Hắc: "Gâu Gâu Gâu!"
Phạm Lam: "Không được, tôi muốn đi hỏi người khác."
Cô muốn đứng lên, nhưng vừa động đậy máu đã trào ra, nhất thời trước mắt hoa lên, lại ngồi bệt xuống đất.
"Cứu mạng, người đâu, sắp chết người rồi..." Phạm Lam cất giọng hét lớn: "Tôi sắp chết rồi..."
"Chỉ là vết thương ngoài ra thôi." Dung Mộc đột nhiên nói: "Đó là cỏ cầm máu lên men."
Phạm Lam hơi sửng sốt, cô nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc tựa vào tường, mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng nếu Phạm Lam nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên sau khi cô tiến vào kính Luân Hồi nghe được Dung Mộc mở miệng nói chuyện.
"Thật sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc nhíu mày, anh yên lặng nhìn Phạm Lam một lúc lâu, dùng biên độ rất nhỏ gật đầu một cái.
Phạm Lam mừng rỡ, cầm mấy chiếc lá đè lên vết thương. Đau đớn thấu tim khoảnh khắc đánh vào tủy não của cô, Phạm Lam chỉ kêu lên một tiếng, nửa câu sau không còn thanh âm, chỉ có thể bật khóc đấm tay xuống đất.
Tiểu Hắc chạy xung quanh cô sủa gâu gâu, bộ dạng gấp gáp vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, vết thương đau đớn dần dần bị cảm giác tê dại thay thế, Phạm Lam cảm giác mình thiếu chút nữa lại bị xuất hồn lần nữa, may sao máu trên vết thương thật sự ngừng lại, cô đưa tay dính một chút máu, đặt ở trước mắt nhìn, vẫn là màu đen.
Cô lo lắng, lại ngửi ngửi, sau đó vươn đầu lưỡi định liếm một cái.
"Là màu đỏ." Dung Mộc nói.
Dung Mộc không biết từ lúc nào đã di chuyển đến bên giường, ngồi cách cô tám mét, nhìn vẻ mặt của Phạm Lam giống như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Cảm giác này thật tồi tệ! Phạm Lam nghĩ.
Cô đỡ bụng đứng lên, khom lưng đi dạo hai vòng trong phòng, hy vọng tìm được nút dịch vụ khách hàng hoặc đèn báo lối thoát khẩn cấp gì đó, nhưng mà không có bất kỳ phát hiện nào.
Cô lại thử nhảy dựng, muốn để thần thức thoát ra ngoài.
Nhưng ngoại trừ làm cho vết thương đau hơn, thì không có tác dụng gì.
Hỏng rồi, cô sẽ không bị mắc kẹt ở đây đó chứ!
Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này chỉ là hồ sơ giám sát của Kính Luân Hồi, chỉ là cảnh tượng trong quá khứ thôi, cô chỉ bị nhốt trong một bộ phim nhỏ, vấn đề không lớn, phỏng chừng chờ sửa xong lỗi BUG này thì cô có thể đi ra ngoài.
Phạm Lam vỗ ót an ủi mình.
Đột nhiên cửa chính bị đá văng ra, đầu bếp xuất hiện ở cửa.
Phạm Lam cứng đờ tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô là... Lỡ như có người trong thôn phát hiện bên trong linh hồn cô đã thay đổi, có hay không sẽ coi cô là tà túy mà thiêu chết cô?
Cho nên, cô không dám động đậy.
Ngoài cửa cũng không nhúc nhích, anh ta nhìn chằm chằm Phạm Lam, vẫn mặt không chút thay đổi như trước, nhưng Phạm Lam là cảm thấy bây giờ tên đầu mặt không cảm xúc này và tên đầu bếp mặt không cảm xúc của trước đây....
Phạm Lam: "Mẹ ơi, chẳng lẽ là..."
"Quả nhiên là cô!" Đầu bếp, không, khóe mắt Kế Ngỗi giật một cái: "Đây là nơi quỷ gì thế?"
Phạm Lam: "Sao anh lại ở đây?!"
"Tôi còn muốn hỏi cô này, tôi đang ở ký túc xá ngủ ngon lành, vừa mở mắt đã đổi chỗ, còn..." Kế Ngỗi liếc mắt nhìn trên người mình một cái: "Không mặc áo."
Phạm Lam: "..."
"Lại là cô kéo tôi vào phải không?"
"Các người... đang nói cái gì vậy?" Dung Mộc hỏi.
Kế Ngỗi lúc này mới nhìn thấy Dung Mộc, sắc mặt đại biến: "Mộc..."
"Suỵt!" Phạm Lam che miệng Kế Ngỗi, kéo anh ta ra khỏi phòng: "Nơi này là kính Luân Hồi."
Kế Ngỗi: "Cái gì?!"
"Tôi ở nơi này không phải tôi, ước chừng là kiếp trước của tôi, anh cũng không phải anh, phỏng chừng cũng là kiếp trước của anh." Phạm Lam hạ giọng: "Đoạn ghi chép này ước chừng là thời điểm một vạn năm trước, hẳn là Kính Luân Hồi xảy ra BUG, cho nên đem chúng ta nhốt trong cảnh này."
Kế Ngỗi nhắm mắt lại, nghiến răng nói: "Là Bạch Trạc?!"
"Mẹ ơi! Sao anh biết?"
"Kính Luân Hồi bị phong ấn trong khoang chữa trị hồn thể rễ cây luân hồi, là cấm địa cấp S của địa giới. Nếu không có lệnh của địa giới Diêm La, thì nửa cái cửa cũng không thể tìm thấy!"
"......"
"Khụ, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là..." Phạm Lam nói: "Làm sao chúng ta ra ngoài đây?"
Kế Ngỗi: "Không biết."
"Cái gì?!"
"Kinh Luân Hồi vạn năm trước bị Diêm La Bạch Loan phong ấn, là pháp khí thần bí nhất Tam Giới, ngoại trừ Ngọc Đế và Diêm La, không ai có thể khởi động."
"......"
Phạm Lam: "..."
Xong rồi, lần này rắc rối to rồi.
Hai người bọn họ yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời thở dài đi vào phòng.
Ánh mắt nhìn Dung Mộc Phạm Lam và Kế Ngỗi càng lúc càng sắc bén.
Kế Ngỗi thấp giọng: "Đây là Mộc ca sao?"
"Là Dung Mộc trong hồ sơ Kính Luân Hồi." Phạm Lam nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Dung Mộc không tiến vào, có lẽ anh ta có thể nghĩ cách đưa hai chúng ta ra ngoài."
Dung Mộc: "Các người..."
"Đại Hắc, đầu bếp!" Thôn trưởng Vinh Mậu đẩy cửa vào phòng: "Các người có ở đây không?"
Phạm Lam nghe được đầu mình "Đinh" lên một tiếng, thân thể của cô đột nhiên không khống chế được, tiến lên một bước.
"Thôn trưởng, có chuyện gì không?" Thân thể của cô lại tự mình nói chuyện.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đầu bếp, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Được rồi." Kế Ngỗi nói, thân thể của anh dường như hơi cứng ngắc.
"Ngài đêm nay nhất định phải ăn nhiều một chút." Vinh Mậu cười nói với Dung Mộc rồi xoay người rời đi.
[Đinh]
Toàn thân Phạm Lam mềm nhũn, đỡ lấy tường. Thân thể Kế Ngỗi nhoáng lên một cái.
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy nỗi khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
Phạm Lam: "Cơ thể tôi vừa tự động đậy!"
Kế Ngỗi: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
"Các người..."Dung Mộc chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc lẹm như đao: "Không phải bọn họ, các ngươi rốt cuộc là ai?!"
20.3.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.