Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Chương 81: Trảm Yêu Đao thất truyền
Âu Dương Mặc Tâm
14/01/2023
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 81: Trảm Yêu Đao thất truyền
***
Mẹ kiếp, đây là tình huống gì đây?!
Phạm Lam kinh hãi.
Một giây sau, chỉ thấy Thương Lưỡng Lưỡng và vợ anh ta lao ra khỏi nhà, xé áo hóa thành hai con chuột đồng hamster, gào thét xông lên.
"Buông con tôi ra!"
Đám Yêu tộc trong ngõ nhỏ cũng nổi giận, cùng chạy lên nóc nhà chửi ầm lên.
Bọn bắt cóc lái Tường Vân vù một cái bay cao lên mấy chục mét, hai vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng nhào lên không trung rồi nặng nề rơi trên nóc nhà, mái ngói thưa thớt vỡ vụn.
Trong tay tên bắt cóc có thêm một thanh đao dí vào cổ Thương Thiên Nhai. Thanh đao kia rất đặc biệt, mặt ngoài phủ đầy ánh sáng màu trắng, lưỡi đao cách cổ Thương Thiên Nhai còn có 10cm, cắt một vết thương đáng sợ trên cổ nhóc chuột, càng kinh khủng hơn là máu Thương Thiên Nhai trong nháy mắt bị lưỡi đao hấp thu, đao quang càng thêm sáng ngời, giống như một chiếc đèn pha chói mắt.
Đám Yêu tộc không dám vọng động, đồng loạt ngồi xổm trên nóc nhà nhìn chằm chằm.
"Đó là đao gì?!" Phạm Lam hỏi.
"Ngửi mùi không tốt lắm." Ly Trạch nói.
"Là Trảm Yêu đao thất truyền 500 năm của phái Mao Sơn!" Đào Khôi giơ la bàn lên: "Tôi là đuổi theo khí tức của đao này. Đao này là khắc tinh của Yêu vật, lại ham uống máu Yêu, nếu không mau chóng cứu đứa nhỏ kia thì máu của nó sẽ bị hút sạch rồi chết mất."
Phạm Lam ghé mắt nhìn Đào Khôi.
Tên này, hình như đã hơi thay đổi.
Phạm Lam chia sẻ vị trí đánh dấu sos trong nhóm, sau đó quyết định nhanh chóng bấm số điện thoại báo cảnh sát công vụ khu Bạch Hổ, trong micro truyền ra vài tiếng máy bận.
Phạm Lam: Mẹ kiếp?
Lúc này cô mới phát hiện, xung quanh ít nhất có mười mấy Yêu tộc đang làm điều tương tự.
Bọn bắt cóc vung mạnh trảm Yêu đao, đao quang rầm một tiếng quét ngang xuống, hơn mười gian nhà dân bị cắt ngang, khói bụi che khuất bầu trời. Đao phong đảo qua mấy Yêu tộc, bọn họ trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình, miệng vết thương lộ ra thịt trắng, toàn bộ máu bị hút đi.
Ly Trạch: "Mẹ kiếp?"
Phạm Lam: "..."
Lực công kích của đao này đáng sợ quá?!
"Trảm Yêu Đao là pháp bảo của tổ sư Đào Cảnh phái Mao Sơn, trảm Yêu vô số, chỉ là một con Yêu không cách nào khống chế được." Đào Khôi vội vàng nói, anh ta ngồi xổm xuống, đổ toàn bộ đồ trong túi ra ngoài, rất nhanh đã tìm được gì đó: "Nếu như không phải đệ tử phái Mao Sơn khống chế nó, Trảm Yêu Đao rất nhanh sẽ bị mất khống chế."
Ly Trạch: "Mất kiểm soát thì sẽ ra sao?"
"Nó sẽ tự mình mở phong ấn, hoàn thành sứ mệnh trảm Yêu đao."
Phạm Lam: "Sứ mệnh gì?"
"Chém giết tất cả Yêu vật trong phạm vi tìm kiếm được."
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch: "..."
"Tìm thấy rồi!" Đào Khôi giơ một quyển sách gáy dây rách nát lên: "Trong này có ghi chép pháp chú phong ấn Trảm Yêu Đao."
Chữ trên bìa sách đã mơ hồ không rõ, mỗi trang đều vô cùng yếu ớt, Đào Khôi cực kỳ cẩn thận mở trang cuối cùng, trên đó vẽ một tấm pháp chú vô cùng phức tạp.
Phạm Lam: "Anh có thể vẽ không?"
Đào Khôi: "..."
Phạm Lam: Mẹ kiếp.
"Wow, thứ này ghê gớm thật." Bọn bắt cóc đứng cao trên đầu mây cười to: "Ừm... tôi nghĩ xem, như vậy, mọi người liên hệ với miếu Thổ Địa hoặc Thành Hoàng Thuộc, nói cho bọn họ biết điều kiện của tôi. Thứ nhất, tôi cần một đám Tường Vân Ngân Hán 2020, nhất định phải trang bị Tường Vân phân loại pháp chú, thứ hai, mở ra thứ nguyên cảnh mới, phong tôi làm cảnh chủ, thứ ba, đưa tôi 2.000.000 hộc pháp lực. Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ giết hết các người!"
"Đừng làm hại đến con tôi, tôi đã thông báo cho miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ rồi!" Thương Lượng Lượng khóc lóc gọi điện thoại: "Vì sao đường dây lại bận?!"
Yêu tộc xung quanh gọi điện thoại cũng có phản ứng tương tự... điện thoại công vụ của miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ không thể kết nối, có Yêu tộc thậm chí bắt đầu gọi điện thoại liên khu cho khu Thanh Long và khu Chu Tước, thế nhưng cũng đều bị chặn.
Phạm Lam nhìn điện thoại, Dung Mộc và Kế Ngỗi không có hồi âm, cô thậm chí không cách nào xác nhận tin nhắn đã được gửi đi hay chưa, chẳng lẽ... Trảm Yêu Đao này mang theo kết giới ngắt mạng sao?
Ly Trạch: "Này, không ổn lắm đâu."
Phạm Lam không nói gì, cô nhìn xung quanh, khu dân cư này, bọn họ chủ yếu thuộc hệ mộc và hệ thổ, nói cách khác đều là hệ hỗ trợ và phòng thủ, mấy hệ công kích như hệ hỏa, hệ thủy và hệ kim hầu như không có, hơn nữa đều là những cư dân bình thường, không có pháp khí, thủ phù chỉ thì có chức năng hàng ngày.
Chỉ cần một cuộc tấn công của bọn bắt cóc thôi đã bị thượng hết một phần ba rồi.
Đào Khôi cắn nát ngón tay, gian nan vẽ bùa chú phong ấn, xem tiến độ ít nhất phải mất hơn mười phút.
Bọn bắt cóc dường như cũng không gấp gáp gì, anh ta ngồi trên Tường Vân nhàn nhã chờ đợi, thế nhưng Thương Thiên Nhai lại không chờ được. Phạm Lam rõ ràng cảm giác được Yêu quang của nhóc chuột càng ngày càng yếu.
"Đào Khôi, Trảm Yêu Đao có hiệu quả với Thần tộc không?" Phạm Lam hỏi.
"Đã từng diệt Đọa Thần, ước chừng là có hiệu quả." Đào Khôi thuận miệng nói một câu, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phạm Lam: "Cô muốn làm gì?"
Phạm Lam: "Ly Trạch, nếu không có con tin, cậu có thể dùng mấy giây để chế ngự tên bắt cóc kia?"
Ly Trạch: "Nửa giây."
Phạm Lam mỉm cười. Cô đứng lên, ném "Võ Triệu Chú" ra.
Thảm san hô con lợn nhỏ Peppa của cô bay vào trong tay, cô gấp chăn ôm vào lòng, tung người nhảy lên mái nhà.
"Tôi là bà Thổ Địa ở khu Thanh Long, phủ Xuân Thành Phạm Lam." Phạm Lam đưa giấy chứng nhận làm việc ra: "Yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, nhưng phải cần thời gian."
Kẻ bắt cóc: "Khu Thanh Long? Đây không phải là khu Bạch Hổ sao?"
"Anh có biết thần Thổ Địa và Trù Thần của khu Thanh Long là ai không?"
"Đại danh đỉnh đỉnh, Tam Giới ai không biết?" Tên bắt cóc cười nói: "Dung Mộc thượng thần và Kế Ngỗi thượng thần, đừng nói ở Phủ Xuân Thành, cho dù ở Tam Giới thì cũng cực kỳ vang dội, tôi tự nhận là đánh không lại. Chỉ là trước khi tới đây rồi đã điều tra rồi, khu Bạch Hổ và Khu Thanh Long ngàn năm bất hòa, cho nên tôi mới chọn khu Bạch Hổ."
Phạm Lam: Mẹ nó, cuộc đấu tranh nội bộ của Thành Hoàng lại bị bọn tội phạm lợi dụng.
"Anh nói không sai." Phạm Lam nói: "Chỉ là, hộ tịch đứa nhỏ trên tay anh thuộc khu Thanh Long."
"Không sao, bọn họ là tộc chuột yêu, sinh đẻ rất giỏi, chết một hai đứa cũng không hề gì."
Mí mắt Phạm Lam giật giật.
Cô nghe vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng và mấy chục nhóc chuột đang cúi đầu khóc, tiếng khóc kia giống như vô số con dao cắt vào dây thần kinh của cô.
Phạm Lam: "Trong quy chế làm việc của miếu Thổ Địa có quy định, nếu Yêu tộc thuộc địa bàn quản lý bất ngờ tử vong thì GCV cuối năm sẽ giảm 5%."
Bọn bắt cóc: "Hả?"
"Nếu anh đã từng nghe nói qua đến miếu Thổ Địa khu Thanh Long, thì hẳn cũng biết đơn vị của chúng tôi có một danh hiệu khác." Phạm Lam hơi dừng lại: "Miếu Thổ Địa nghèo nhất Tam Giới."
(tự hào vãi)
Bọn bắt cóc: "......"
"Cho nên, nếu con chuột nhỏ này có gì bất trắc, Kế Ngỗi thượng thần nhất định sẽ đuổi giết anh đến chân trời góc biển."
"Này này, tôi chỉ là cầu tài cầu tự do, cũng đâu phải muốn làm hại đến tính mạng cô, đâu có liên quan đến cô."
"Nhưng mà, vết thương của nhóc kia rất nặng." Phạm Lam nói: "Nếu không, anh thả nhóc kia ra trước, đổi con tin."
"Không phải ý cô là muốn làm con tin thay cậu ta chứ?" Bọn bắt cóc nói: "Tôi đâu có ngốc, cô là Thần tộc, tôi căn bản không thể không chế được cô."
"Nếu như thế này thì sao?" Phạm Lam ném thủ phù ra ngoài, thủ phù bị ném trên mặt đất, biến thành màn hình đen.
Tất cả đều trở nên im ắng.
Sắc mặt Đào Khôi đại biến, Ly Trạch thiếu chút nữa nhào tới thì bị ánh mắt Phạm Lam ngăn lại.
"Tháng tư năm nay tôi vừa mới thành thần, xuất thân là nhân tiên, thần thể chỉ thuộc phổ đoạn, nếu như không có thủ phù thì không khác gì nhân loại bình thường, tôi làm con tin của anh, thậm chí còn an toàn hơn con chuột nhỏ kia."
Bọn bắt cóc nháy mắt: "Cô như thế để làm gì?"
Phạm Lam: "Nghèo quá mà."
Tên bắt cóc huýt sáo, anh ta lại đánh giá Phạm Lam một vòng: "Tấm chăn trên tay cô là gì?"
"Đứa nhỏ kia mất máu quá nhiều." Phạm Lam run rẩy mở chăn san hô ra, cố gắng bắt chước nụ cười chiêu bài của Dung Mộc: "Giúp nó giữ ấm."
Dưới ánh mặt trời, con lợn có nụ cười vừa đáng yêu và vừa vô hại.
Bọn bắt cóc hơi suy nghĩ: "Được rồi, cô lên đây đi."
Phạm Lam đạp mái hiên và khói Tường Vân, trèo lên xe buýt Tường Vân.
Cô nhìn thấy Thương Thiên Nhai đang nằm trên Tường Vân, sắc mặt trắng bệch, trong miệng còn ngậm bình sữa của nó, vết thương trên cổ không có một giọt máu, Yêu quang trên người tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn coi như ổn định.
May mắn là Yêu tộc, nếu như là nhân loại bình thường thì sợ là sớm đã sớm chết rồi.
Phạm Lam dùng thảm san hô nhẹ nhàng bao lấy Thương Thiên Nhai, thảm san hô khẽ động, gần như phản xạ có điều kiện muốn cắn nuốt thì bị Phạm Lam hung hăng tát một cái.
Thảm san hô lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Phạm Lam: "Đưa nó xuống."
"Được rồi." Bọn bắt cóc xé một đám Tường Vân.
Phạm Lam vừa mới đặt Thương Thiên Nhai lên Tường Vâ thì Trảm Yêu Đao đã kề sát cổ cô.
Phạm Lam không nhúc nhích, cô nhìn Thương Thiên Nhai bình an rơi xuống đất, hai vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng khóc lóc ôm lấy cậu, dập đầu hai cái với Phạm Lam, vội vàng thi triển pháp chú chữa bệnh.
Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm.
"Tên của anh là gì?" Phạm Lam hỏi.
"Trình Huyễn." Bọn bắt cóc nói.
"Thanh đao này lấy đâu ra?"
"Tôi trộm, ghê gớm nhỉ."
Trình Huyễn vừa nói vừa đi tới phía trước mặt Phạm Lam, gió mạnh thổi lên mái tóc của anh ta, thái dương của anh ta có một dấu hiệu kỳ quái, giống như một ngọn lửa thiêu đốt... là chú văn của tội phạm địa ngục Vô Gián của địa giới.
(địa ngục Vô Gián theo như thuyết của đạo Phật thì đây là nơi dành cho mấy người có tội nặng nhất)
Anh ta nhìn hai mắt lấp lánh của Phạm Lam: "Cô và tôi nghe nói giống nhau, quả nhiên là người tốt."
Phạm Lam: "Cái gì?!"
"Để cho cô lọt lưới cũng khó khăn quá rồi, tôi theo dõi cô hơn một tháng, thật sự là chờ không được nữa chỉ có thể tự mình sáng tạo cơ hội thôi."
Sống lưng Phạm Lam chợt cảm thấy lạnh lẽo: "Anh quen tôi sao?"
"Không quen."
"Vậy tại sao anh muốn giết tôi?"
"Tôi không giết cô, chỉ muốn dẫn cô đi gặp một người."
"Ai?"
Trình Huyễn đột nhiên cười lớn: "Là một người rất tốt rất tốt."
Nụ cười của anh đột nhiên khiến Phạm Lam có cảm giác rất quen thuộc.
Giống như...
Đột nhiên, một ngọn lửa phá vỡ không khí, là Ly Trạch.
Trình Huyễn biến sắc, trở tay vung Trảm Yêu đao, đao quang sắc bén lướt qua đuôi Ly Trạch, Ly Trạch cắn cánh tay Trình Huyễn.
Tất cả cảnh tượng đều trở nên cực kỳ thong thả, từng khung hình phát ra trước mắt, Phạm Lam nhìn thấy Ly Trạch rõ ràng tránh được Trảm Yêu Đao, nhưng ánh đao lại xoay một vòng trên không trung, giống như xoay vòng bổ trở về. Phạm Lam nhào tới, thần quang hộ thể tỏa ra, nhưng chỉ mới nửa giây thần quang đã vỡ vụn, lưỡi đao giống như một đường nước lạnh lẽo dí vào cổ Phạm Lam.
Một tấm thảm san hô khổng lồ rơi xuống từ bầu trời trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phạm Lam túm lấy đuôi Ly Trạch lăn sang một bên, Trình Huyễn trong nháy mắt bị thảm san hô cắn nuốt, anh ta thậm chí còn chưa kịp hừ một tiếng đã hóa thành vô hình. Thảm san hô bay trở về thủ phù, Trảm Yêu Đao rơi xuống đầu mây, cắm xuống mặt đất hơn một mét.
"Phạm Lam, cô không sao chứ?!" Ly Trạch hét lớn.
Phạm Lam nói không nên lời, cô ôm cổ, cảm giác có chất lỏng sền sệt đang tràn ra từ kẽ ngón tay.
"Thủ phù của cô!" Đào Khôi nhảy lên đầu mây, nhét điện thoại vào trong tay Phạm Lam.
"Chữa bệnh chú...Khai" Phạm Lam gần như dùng giọng mũi nói.
Bùa chú màu xanh lá cây bao bọc lấy vết thương của cô, máu ngừng chảy, nhưng đầu của cực kỳ choáng váng, như thể vừa bị rút vài trăm ml máu.
"Này này, không đúng!" Ly Trạch chỉ vào Trảm Yêu Đao trên mặt đất kêu to.
Trảm Yêu đao chậm rãi nổi lên không trung, ánh sáng trắng của lưỡi đao biến thành màu đỏ như máu, thân đao chấn động kịch liệt, hình thành cộng hưởng đáng sợ với đất trời.
Ly Trạch ôm đầu rụt sang một bên, Yêu tộc trong khu dân cư đều lăn xuống đất, ôm đầu kêu rên.
"Không tốt, Trảm Yêu đao hút máu của cô, sắp mở phong ấn rồi!" Đào Khôi hét lớn.
"Bùa phong ấn của anh đâu?" Phạm Lam hét lên.
"Còn chưa vẽ xong..."
"Ném ra ngoài thử xem!"
Đào Khôi ném bùa chú ra dán lên Trảm Yêu đao.
Tiếng cộng hưởng ù ù của thân dao dừng lại.
Phạm Lam: "Có tác dụng..."
Cô còn chưa dứt lời thì bùa chú đã rơi xuống đất.
Phạm Lam: "..."
Đào Khôi: "..."
Trảm Yêu đao giống như bị chọc giận, bất ngờ to lên, biến thành trường đao bốn mươi thước, trên mặt đất đập lên một đám mây.
Cư dân Yêu tộc kêu thảm thiết chạy tán loạn, nhưng chưa chạy được mấy bước đã ngã hết xuống đất.
Thân đao chấn động kịch liệt, Phạm Lam lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Máu chảy ra từ tai Ly Trạch.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Phạm Lam hét lớn.
"Tần suất kêu của Trảm Yêu Đao chỉ có Yêu tộc mới có thể nghe được, có thể làm hư hại màng nhĩ và tế bào não của bọn họ, từ đó ép bức Yêu tộc..."
Đào Khôi còn chưa nói xong, Phạm Lam đã biết kết quả.
Trên gương mặt của từng Yêu tộc đều hiện nguyên hình, heo dê gà chó chuột đồng loạt nằm trên mặt đất.
Vì sao lâu như vậy mà tiếp viện của miếu Thổ Địa ở khu Bạch Hổ vẫn chưa tới?
Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng không xuất hiện?!
Vết thương của Phạm Lam đau dữ dội, thế nhưng đầu óc cô lại vô và tỉnh táo, cô nhìn vào số dư pháp lực.
[2630 Hộc]
Đây là Trảm Yêu Đao ngàn năm "Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh" khẳng định không có hiệu quả.
Vậy thì chỉ có một sự lựa chọn.
Phạm Lam mỉm cười.
Bọn họ nhất định là được thần Nghèo quan tâm đặc biệt rồi.
[Võ Triệu Chú... Khai!]
Tấm chăn san hô lợn con Peppa vụt ra khỏi màn hình điện thoại, đón gió thổi thành tấm thảm khổng lồ rộng mấy chục thước, gào thét bao lấy Trảm Yêu Đao, giống như đeo một chiếc vỏ đao hoạt hình màu hồng phấn cho Trảm Yêu Đao.
Thân đao dừng lại, nhưng Phạm Lam biết, sẽ không dừng lại quá lâu.
Thủ phù nhảy ra khỏi một chuỗi tin nhắn.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 506 hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 1008 Hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 1695 Hộc]
"Chạy đi!" Phạm Lam hô to, kéo Ly Trạch ném ra ngoài.
Yêu tộc chạy xung quanh như điên, trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ.
Phạm Lam: "Giới chú...Khai!"
Kết giới khổng lồ bao trùm Trảm Yêu Đao, Tường Vân Xe buýt, Phạm Lam và Đào Khôi ở bên trong.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2000 hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2500 hộc]
[Pháp lực không đủ, pháp khí sắp bị triệu hồi]
Không được! Phạm Lam nắm chặt thủ phù, không thể triệu hồi!
Cô không thể lùi bước, nếu cô lùi bước thì hàng ngàn Yêu tộc nơi này đều sẽ chết!
Chống lại! Phải chống đỡ!
Cũng không biết có phải thảm san hô nghe được tiếng lòng của Phạm Lam hay không mà tốc độ tiêu hao pháp lực lại chậm lại.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2501 Hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2502 Hộc]
Phạm Lam cảm nhận được sự liên hệ giữa cô và thảm san hô rõ ràng hơn mấy chục lần so với cảm giác khi chiến đấu với thần chủ... mỗi một tấc thần quang của cô đều liên hệ với nó, mỗi một suy nghĩ của cô đều cộng sinh với nó.
Đào Khôi cắt cổ tay dùng máu vẽ từng tấm bùa phong ấn, dán bên ngoài thảm san hô Phạm Lam, giống như dán một đống thuốc mỡ da chó. Sắc mặt anh trắng bệch, nhìn chằm chằm Trảm Yêu Đao: "Có hiệu quả không?"
Phạm Lam không có cách nào trả lời, tim cô đập nhanh đến dọa người, cảm giác vượt qua 200, máu cả người dường như đang sôi trào, đánh vào từng tấc mạch máu. Tầm mắt rõ ràng khác thường, thậm chí có thể xuyên qua thảm san hô nhìn thấy ánh sáng đỏ trên Trảm Yêu đao, những ánh sáng kia vặn vẹo giãy dụa, muốn xé rách khống chế thảm san hô. Cô đứng thẳng người, toàn thân phát ra thần quang nóng bỏng, cộng hưởng với thảm san hô ở phía xa xa, giống như liền lại thành một thể.
Đao quang chui vào thảm san hô đâm vào thần quang của cô, làn da của cô bị đao quang từng tấc cắt ra, giống như vô số lưỡi đao đang Lăng Trì trên người cô, Phạm Lam không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, cô không biết mình bây giờ đang có dáng vẻ, phỏng chừng rất đáng sợ, bởi vì Đào Khôi gần như bị dọa cho choáng váng, hốc mắt anh đỏ bừng, muốn tới giúp cô nhưng lại bị thần quang hộ thể của cô hết lần này đến lần khác ngăn trở về.
Trước mắt Phạm Lam nổi lên từng đốm sáng màu đen, ngũ giác của cô dần dần biến mất, thanh âm trong lòng cô lại càng lúc càng lớn.
Nơi này không có Dung Mộc, không có Kế Ngỗi, chỉ có cô!
Cô là bà Thổ Địa, cô muốn bảo vệ dân chúng Tam Giới!
Đó là trách nhiệm của cô, cô không thể thất bại!
[Mong muốn của bạn là gì?]
Một giọng nói lí nhí bay vào tâm trí cô, như thể một con muỗi nhút nhát đang lẩm bẩm.
Phạm Lam nhớ rõ thanh âm này, là cộng hưởng của pháp khí bản mệnh của cô.
[Nguyện vọng chó má á, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng xử lý thanh đao rách này rồi về nhà nằm lướt điện thoại thôi. ]
[... Được rồi]
Phạm Lam nghe được tiếng da thịt của mình nở rộ, thần quang toàn thân cô tỏa ra rực rỡ khắp đất trời, rồi đột nhiên vọt lên trời nổ ra khắp trời mây, chùm ánh sáng kia xoay quanh không trung bổ thẳng lên thảm san hô, ầm một tiếng thảm san hô bắn ra, giới chú vỡ vụn, vô số mái nhà bay ra ngoài, cả khu dân cư đều bị san bằng.
Khói bụi dần dần tản ra, thảm san hô Peppa màu hồng lơ lửng rơi, mặt đất nứt ra một đường thật lớn, sau đó hóa thành một luống sáng rồi biến mất.
Cùng biến mất với nó còn có Trảm Yêu Đao.
Phạm Lam đứng thẳng tắp trên Tường Vân, cả người choáng váng.
Cô thắng rồi! Cô đã làm được rồi!
Mẹ ơi!
Đào Khôi đặt mông ngồi xuống Tường Vân, mồ hôi đầm đìa.
Đám Yêu tộc trốn đi cùng thò đầu ra, bọn họ thật cẩn thận nhìn xung quanh một lúc lâu, rồi vang lên tiếng hoan hô chấn động trời đất.
"Bà Thổ Địa trâu bò!"
"Bà Thổ Địa vạn tuế!"
"Thật lợi hại! Quả nhiên là khu Thanh Long, sức chiến đấu này thật quá kinh người!"
"Thấy chưa, Bà Phạm Lam người ta chỉ dùng một tấm chăn đã xử lý Trảm Yêu đao của Mao Sơn phái trong truyền thuyết!"
"Bà nội trâu bò là không cần giải thích! Vỗ tay nào!"
"Phạm Lam!" Ly Trạch nhảy lên Tường Vân: "Cô quá... oa oa, cô không sao chứ?!"
Phạm Lam: "Hả?"
"Toàn thân cô đều là máu vậy nè!"
Phạm Lam hơi sửng sốt, lúc này cô mới phát hiện quần áo toàn thân mình đều bị máu thấm ướt.
"Phạm, Phạm Lam, cô, cô..." Hai mắt Đào Khôi đỏ bừng, gần như muốn khóc: "Thần chú chữa bệnh của cô đâu?"
Phạm Lam: "Tôi cảm thấy cũng được..."
"Âm!" Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Phạm Lam sợ tới mức giật mình.
Mẹ kiếp, cái gì nữa thế?!
Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm bị ánh lửa màu đỏ xé rách, một đám Tường Vân mang theo gió xông lên xe buýt Tường Vân, Dung Mộc và Kế Ngỗi nhảy xuống Tường Vân 007, mặt Kế Ngỗi đen gần như muốn nhỏ ra mực.
Nhưng Dung Mộc mặt còn đen hơn, anh ta quỳ một gối trước người Phạm Lam, ném ra hơn pháp chú chữa bệnh, bộp bộp dán lên người Phạm Lam, Phạm Lam bị đập đến hai mắt nổi lên sao vàng, một giây sau trước mắt hoa lên, Dung Mộc ôm ngang người cô.
"A Ngỗi, đến bệnh viện trung ương Tam Giới!"
Kế Ngỗi nhét điện thoại vào xe buýt Tường Vân, vù một cái vọt ra ngoài.
"Phạm Lam, cô cố gắng chịu đựng." Dung Mộc thấp giọng nói.
Phạm Lam nhìn sườn mặt Dung Mộc, tóc và đầu của anh ta đầy mồ hôi, mái tóc dính trên trán, dáng vẻ thần tộc kỳ cựu tám vạn năm vứt tới tận thái bình dương.
Anh và Kế Ngỗi vì sao giờ mới đến? Phạm Lam muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng, lại biến thành một cậu khác
"Tôi có nặng không?"
Dung Mộc giật mình: "Cái gì..."
"Cánh tay của anh đang run rẩy." Phạm Lam nói.
"Đã lúc nào rồi! Cô..." Dung Mộc đột nhiên trợn mắt.
Phạm Lam ngáp một cái.
"...... Cô không sao chứ?"
"Đương nhiên có sao, pháp lực của tôi chỉ còn lại..." Phạm Lam liếc mắt nhìn điện thoại: "2500."
Tường Vân phanh gấp một cái rồi dừng lại, Kế Ngỗi quay đầu, khóe mắt Phạm Lam giật hai cái.
Ly Trạch nhảy qua, liếm vào cánh tay Phạm Lam.
"Cậu làm gì đó, buồn nôn chết được!" Phạm Lam hét lớn.
Ly Trạch liếm đi máu dán trên da Phạm Lam, lộ ra làn da còn nguyên vẹn không tổn hao gì, vừa trắng vừa mềm, giống như vừa mới đắp mặt nạ xong vậy.
Hai thần một hồ một đạo sĩ: "..."
"Hay là thuận tiện đưa tôi về nhà đi?" Phạm Lam nói: "Tôi buồn ngủ quá."
Dung Mộc: "Chuyện này sao lại..."
"Đây là vì sao?!"
Trên không trung truyền đến một tiếng sấm chớp.
Cả bầu trời tối đen xuống, một chuỗi Tường Vân cuồn cuộn xếp hàng bay đến.
Phạm Lam nhìn thấy Uy Linh công Hòa Uyên miếu Thành Hoàng, thần Thổ Địa Hòa Cường khu Bạch Hổ, còn có một đống thần chức cấp dưới của bọn họ, hai nhóm thần không đứng ở trên chủ vị, mà đang chúng thần nâng một đám Tường Vân rất lớn ở ngay chính giữa. Một đống thần chức ánh sáng vàng lấp lánh đứng ở phía trên, trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt đất, trên ngực mỗi một vị đều có LOGO hình chữ S.
Phía trên của Tường Vân, có một biểu ngữ tuyên truyền màu vàng.
[Nhiệt liệt hoan nghênh "Tổ công tác thiên đình sáng lập sự hài hòa của Thành Hoàng Thuộc của Tam Giới" đến phủ Xuân thành tuần tra]
9.3.2020
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 81: Trảm Yêu Đao thất truyền
***
Mẹ kiếp, đây là tình huống gì đây?!
Phạm Lam kinh hãi.
Một giây sau, chỉ thấy Thương Lưỡng Lưỡng và vợ anh ta lao ra khỏi nhà, xé áo hóa thành hai con chuột đồng hamster, gào thét xông lên.
"Buông con tôi ra!"
Đám Yêu tộc trong ngõ nhỏ cũng nổi giận, cùng chạy lên nóc nhà chửi ầm lên.
Bọn bắt cóc lái Tường Vân vù một cái bay cao lên mấy chục mét, hai vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng nhào lên không trung rồi nặng nề rơi trên nóc nhà, mái ngói thưa thớt vỡ vụn.
Trong tay tên bắt cóc có thêm một thanh đao dí vào cổ Thương Thiên Nhai. Thanh đao kia rất đặc biệt, mặt ngoài phủ đầy ánh sáng màu trắng, lưỡi đao cách cổ Thương Thiên Nhai còn có 10cm, cắt một vết thương đáng sợ trên cổ nhóc chuột, càng kinh khủng hơn là máu Thương Thiên Nhai trong nháy mắt bị lưỡi đao hấp thu, đao quang càng thêm sáng ngời, giống như một chiếc đèn pha chói mắt.
Đám Yêu tộc không dám vọng động, đồng loạt ngồi xổm trên nóc nhà nhìn chằm chằm.
"Đó là đao gì?!" Phạm Lam hỏi.
"Ngửi mùi không tốt lắm." Ly Trạch nói.
"Là Trảm Yêu đao thất truyền 500 năm của phái Mao Sơn!" Đào Khôi giơ la bàn lên: "Tôi là đuổi theo khí tức của đao này. Đao này là khắc tinh của Yêu vật, lại ham uống máu Yêu, nếu không mau chóng cứu đứa nhỏ kia thì máu của nó sẽ bị hút sạch rồi chết mất."
Phạm Lam ghé mắt nhìn Đào Khôi.
Tên này, hình như đã hơi thay đổi.
Phạm Lam chia sẻ vị trí đánh dấu sos trong nhóm, sau đó quyết định nhanh chóng bấm số điện thoại báo cảnh sát công vụ khu Bạch Hổ, trong micro truyền ra vài tiếng máy bận.
Phạm Lam: Mẹ kiếp?
Lúc này cô mới phát hiện, xung quanh ít nhất có mười mấy Yêu tộc đang làm điều tương tự.
Bọn bắt cóc vung mạnh trảm Yêu đao, đao quang rầm một tiếng quét ngang xuống, hơn mười gian nhà dân bị cắt ngang, khói bụi che khuất bầu trời. Đao phong đảo qua mấy Yêu tộc, bọn họ trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình, miệng vết thương lộ ra thịt trắng, toàn bộ máu bị hút đi.
Ly Trạch: "Mẹ kiếp?"
Phạm Lam: "..."
Lực công kích của đao này đáng sợ quá?!
"Trảm Yêu Đao là pháp bảo của tổ sư Đào Cảnh phái Mao Sơn, trảm Yêu vô số, chỉ là một con Yêu không cách nào khống chế được." Đào Khôi vội vàng nói, anh ta ngồi xổm xuống, đổ toàn bộ đồ trong túi ra ngoài, rất nhanh đã tìm được gì đó: "Nếu như không phải đệ tử phái Mao Sơn khống chế nó, Trảm Yêu Đao rất nhanh sẽ bị mất khống chế."
Ly Trạch: "Mất kiểm soát thì sẽ ra sao?"
"Nó sẽ tự mình mở phong ấn, hoàn thành sứ mệnh trảm Yêu đao."
Phạm Lam: "Sứ mệnh gì?"
"Chém giết tất cả Yêu vật trong phạm vi tìm kiếm được."
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch: "..."
"Tìm thấy rồi!" Đào Khôi giơ một quyển sách gáy dây rách nát lên: "Trong này có ghi chép pháp chú phong ấn Trảm Yêu Đao."
Chữ trên bìa sách đã mơ hồ không rõ, mỗi trang đều vô cùng yếu ớt, Đào Khôi cực kỳ cẩn thận mở trang cuối cùng, trên đó vẽ một tấm pháp chú vô cùng phức tạp.
Phạm Lam: "Anh có thể vẽ không?"
Đào Khôi: "..."
Phạm Lam: Mẹ kiếp.
"Wow, thứ này ghê gớm thật." Bọn bắt cóc đứng cao trên đầu mây cười to: "Ừm... tôi nghĩ xem, như vậy, mọi người liên hệ với miếu Thổ Địa hoặc Thành Hoàng Thuộc, nói cho bọn họ biết điều kiện của tôi. Thứ nhất, tôi cần một đám Tường Vân Ngân Hán 2020, nhất định phải trang bị Tường Vân phân loại pháp chú, thứ hai, mở ra thứ nguyên cảnh mới, phong tôi làm cảnh chủ, thứ ba, đưa tôi 2.000.000 hộc pháp lực. Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ giết hết các người!"
"Đừng làm hại đến con tôi, tôi đã thông báo cho miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ rồi!" Thương Lượng Lượng khóc lóc gọi điện thoại: "Vì sao đường dây lại bận?!"
Yêu tộc xung quanh gọi điện thoại cũng có phản ứng tương tự... điện thoại công vụ của miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ không thể kết nối, có Yêu tộc thậm chí bắt đầu gọi điện thoại liên khu cho khu Thanh Long và khu Chu Tước, thế nhưng cũng đều bị chặn.
Phạm Lam nhìn điện thoại, Dung Mộc và Kế Ngỗi không có hồi âm, cô thậm chí không cách nào xác nhận tin nhắn đã được gửi đi hay chưa, chẳng lẽ... Trảm Yêu Đao này mang theo kết giới ngắt mạng sao?
Ly Trạch: "Này, không ổn lắm đâu."
Phạm Lam không nói gì, cô nhìn xung quanh, khu dân cư này, bọn họ chủ yếu thuộc hệ mộc và hệ thổ, nói cách khác đều là hệ hỗ trợ và phòng thủ, mấy hệ công kích như hệ hỏa, hệ thủy và hệ kim hầu như không có, hơn nữa đều là những cư dân bình thường, không có pháp khí, thủ phù chỉ thì có chức năng hàng ngày.
Chỉ cần một cuộc tấn công của bọn bắt cóc thôi đã bị thượng hết một phần ba rồi.
Đào Khôi cắn nát ngón tay, gian nan vẽ bùa chú phong ấn, xem tiến độ ít nhất phải mất hơn mười phút.
Bọn bắt cóc dường như cũng không gấp gáp gì, anh ta ngồi trên Tường Vân nhàn nhã chờ đợi, thế nhưng Thương Thiên Nhai lại không chờ được. Phạm Lam rõ ràng cảm giác được Yêu quang của nhóc chuột càng ngày càng yếu.
"Đào Khôi, Trảm Yêu Đao có hiệu quả với Thần tộc không?" Phạm Lam hỏi.
"Đã từng diệt Đọa Thần, ước chừng là có hiệu quả." Đào Khôi thuận miệng nói một câu, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phạm Lam: "Cô muốn làm gì?"
Phạm Lam: "Ly Trạch, nếu không có con tin, cậu có thể dùng mấy giây để chế ngự tên bắt cóc kia?"
Ly Trạch: "Nửa giây."
Phạm Lam mỉm cười. Cô đứng lên, ném "Võ Triệu Chú" ra.
Thảm san hô con lợn nhỏ Peppa của cô bay vào trong tay, cô gấp chăn ôm vào lòng, tung người nhảy lên mái nhà.
"Tôi là bà Thổ Địa ở khu Thanh Long, phủ Xuân Thành Phạm Lam." Phạm Lam đưa giấy chứng nhận làm việc ra: "Yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, nhưng phải cần thời gian."
Kẻ bắt cóc: "Khu Thanh Long? Đây không phải là khu Bạch Hổ sao?"
"Anh có biết thần Thổ Địa và Trù Thần của khu Thanh Long là ai không?"
"Đại danh đỉnh đỉnh, Tam Giới ai không biết?" Tên bắt cóc cười nói: "Dung Mộc thượng thần và Kế Ngỗi thượng thần, đừng nói ở Phủ Xuân Thành, cho dù ở Tam Giới thì cũng cực kỳ vang dội, tôi tự nhận là đánh không lại. Chỉ là trước khi tới đây rồi đã điều tra rồi, khu Bạch Hổ và Khu Thanh Long ngàn năm bất hòa, cho nên tôi mới chọn khu Bạch Hổ."
Phạm Lam: Mẹ nó, cuộc đấu tranh nội bộ của Thành Hoàng lại bị bọn tội phạm lợi dụng.
"Anh nói không sai." Phạm Lam nói: "Chỉ là, hộ tịch đứa nhỏ trên tay anh thuộc khu Thanh Long."
"Không sao, bọn họ là tộc chuột yêu, sinh đẻ rất giỏi, chết một hai đứa cũng không hề gì."
Mí mắt Phạm Lam giật giật.
Cô nghe vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng và mấy chục nhóc chuột đang cúi đầu khóc, tiếng khóc kia giống như vô số con dao cắt vào dây thần kinh của cô.
Phạm Lam: "Trong quy chế làm việc của miếu Thổ Địa có quy định, nếu Yêu tộc thuộc địa bàn quản lý bất ngờ tử vong thì GCV cuối năm sẽ giảm 5%."
Bọn bắt cóc: "Hả?"
"Nếu anh đã từng nghe nói qua đến miếu Thổ Địa khu Thanh Long, thì hẳn cũng biết đơn vị của chúng tôi có một danh hiệu khác." Phạm Lam hơi dừng lại: "Miếu Thổ Địa nghèo nhất Tam Giới."
(tự hào vãi)
Bọn bắt cóc: "......"
"Cho nên, nếu con chuột nhỏ này có gì bất trắc, Kế Ngỗi thượng thần nhất định sẽ đuổi giết anh đến chân trời góc biển."
"Này này, tôi chỉ là cầu tài cầu tự do, cũng đâu phải muốn làm hại đến tính mạng cô, đâu có liên quan đến cô."
"Nhưng mà, vết thương của nhóc kia rất nặng." Phạm Lam nói: "Nếu không, anh thả nhóc kia ra trước, đổi con tin."
"Không phải ý cô là muốn làm con tin thay cậu ta chứ?" Bọn bắt cóc nói: "Tôi đâu có ngốc, cô là Thần tộc, tôi căn bản không thể không chế được cô."
"Nếu như thế này thì sao?" Phạm Lam ném thủ phù ra ngoài, thủ phù bị ném trên mặt đất, biến thành màn hình đen.
Tất cả đều trở nên im ắng.
Sắc mặt Đào Khôi đại biến, Ly Trạch thiếu chút nữa nhào tới thì bị ánh mắt Phạm Lam ngăn lại.
"Tháng tư năm nay tôi vừa mới thành thần, xuất thân là nhân tiên, thần thể chỉ thuộc phổ đoạn, nếu như không có thủ phù thì không khác gì nhân loại bình thường, tôi làm con tin của anh, thậm chí còn an toàn hơn con chuột nhỏ kia."
Bọn bắt cóc nháy mắt: "Cô như thế để làm gì?"
Phạm Lam: "Nghèo quá mà."
Tên bắt cóc huýt sáo, anh ta lại đánh giá Phạm Lam một vòng: "Tấm chăn trên tay cô là gì?"
"Đứa nhỏ kia mất máu quá nhiều." Phạm Lam run rẩy mở chăn san hô ra, cố gắng bắt chước nụ cười chiêu bài của Dung Mộc: "Giúp nó giữ ấm."
Dưới ánh mặt trời, con lợn có nụ cười vừa đáng yêu và vừa vô hại.
Bọn bắt cóc hơi suy nghĩ: "Được rồi, cô lên đây đi."
Phạm Lam đạp mái hiên và khói Tường Vân, trèo lên xe buýt Tường Vân.
Cô nhìn thấy Thương Thiên Nhai đang nằm trên Tường Vân, sắc mặt trắng bệch, trong miệng còn ngậm bình sữa của nó, vết thương trên cổ không có một giọt máu, Yêu quang trên người tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn coi như ổn định.
May mắn là Yêu tộc, nếu như là nhân loại bình thường thì sợ là sớm đã sớm chết rồi.
Phạm Lam dùng thảm san hô nhẹ nhàng bao lấy Thương Thiên Nhai, thảm san hô khẽ động, gần như phản xạ có điều kiện muốn cắn nuốt thì bị Phạm Lam hung hăng tát một cái.
Thảm san hô lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Phạm Lam: "Đưa nó xuống."
"Được rồi." Bọn bắt cóc xé một đám Tường Vân.
Phạm Lam vừa mới đặt Thương Thiên Nhai lên Tường Vâ thì Trảm Yêu Đao đã kề sát cổ cô.
Phạm Lam không nhúc nhích, cô nhìn Thương Thiên Nhai bình an rơi xuống đất, hai vợ chồng Thương Lưỡng Lưỡng khóc lóc ôm lấy cậu, dập đầu hai cái với Phạm Lam, vội vàng thi triển pháp chú chữa bệnh.
Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm.
"Tên của anh là gì?" Phạm Lam hỏi.
"Trình Huyễn." Bọn bắt cóc nói.
"Thanh đao này lấy đâu ra?"
"Tôi trộm, ghê gớm nhỉ."
Trình Huyễn vừa nói vừa đi tới phía trước mặt Phạm Lam, gió mạnh thổi lên mái tóc của anh ta, thái dương của anh ta có một dấu hiệu kỳ quái, giống như một ngọn lửa thiêu đốt... là chú văn của tội phạm địa ngục Vô Gián của địa giới.
(địa ngục Vô Gián theo như thuyết của đạo Phật thì đây là nơi dành cho mấy người có tội nặng nhất)
Anh ta nhìn hai mắt lấp lánh của Phạm Lam: "Cô và tôi nghe nói giống nhau, quả nhiên là người tốt."
Phạm Lam: "Cái gì?!"
"Để cho cô lọt lưới cũng khó khăn quá rồi, tôi theo dõi cô hơn một tháng, thật sự là chờ không được nữa chỉ có thể tự mình sáng tạo cơ hội thôi."
Sống lưng Phạm Lam chợt cảm thấy lạnh lẽo: "Anh quen tôi sao?"
"Không quen."
"Vậy tại sao anh muốn giết tôi?"
"Tôi không giết cô, chỉ muốn dẫn cô đi gặp một người."
"Ai?"
Trình Huyễn đột nhiên cười lớn: "Là một người rất tốt rất tốt."
Nụ cười của anh đột nhiên khiến Phạm Lam có cảm giác rất quen thuộc.
Giống như...
Đột nhiên, một ngọn lửa phá vỡ không khí, là Ly Trạch.
Trình Huyễn biến sắc, trở tay vung Trảm Yêu đao, đao quang sắc bén lướt qua đuôi Ly Trạch, Ly Trạch cắn cánh tay Trình Huyễn.
Tất cả cảnh tượng đều trở nên cực kỳ thong thả, từng khung hình phát ra trước mắt, Phạm Lam nhìn thấy Ly Trạch rõ ràng tránh được Trảm Yêu Đao, nhưng ánh đao lại xoay một vòng trên không trung, giống như xoay vòng bổ trở về. Phạm Lam nhào tới, thần quang hộ thể tỏa ra, nhưng chỉ mới nửa giây thần quang đã vỡ vụn, lưỡi đao giống như một đường nước lạnh lẽo dí vào cổ Phạm Lam.
Một tấm thảm san hô khổng lồ rơi xuống từ bầu trời trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phạm Lam túm lấy đuôi Ly Trạch lăn sang một bên, Trình Huyễn trong nháy mắt bị thảm san hô cắn nuốt, anh ta thậm chí còn chưa kịp hừ một tiếng đã hóa thành vô hình. Thảm san hô bay trở về thủ phù, Trảm Yêu Đao rơi xuống đầu mây, cắm xuống mặt đất hơn một mét.
"Phạm Lam, cô không sao chứ?!" Ly Trạch hét lớn.
Phạm Lam nói không nên lời, cô ôm cổ, cảm giác có chất lỏng sền sệt đang tràn ra từ kẽ ngón tay.
"Thủ phù của cô!" Đào Khôi nhảy lên đầu mây, nhét điện thoại vào trong tay Phạm Lam.
"Chữa bệnh chú...Khai" Phạm Lam gần như dùng giọng mũi nói.
Bùa chú màu xanh lá cây bao bọc lấy vết thương của cô, máu ngừng chảy, nhưng đầu của cực kỳ choáng váng, như thể vừa bị rút vài trăm ml máu.
"Này này, không đúng!" Ly Trạch chỉ vào Trảm Yêu Đao trên mặt đất kêu to.
Trảm Yêu đao chậm rãi nổi lên không trung, ánh sáng trắng của lưỡi đao biến thành màu đỏ như máu, thân đao chấn động kịch liệt, hình thành cộng hưởng đáng sợ với đất trời.
Ly Trạch ôm đầu rụt sang một bên, Yêu tộc trong khu dân cư đều lăn xuống đất, ôm đầu kêu rên.
"Không tốt, Trảm Yêu đao hút máu của cô, sắp mở phong ấn rồi!" Đào Khôi hét lớn.
"Bùa phong ấn của anh đâu?" Phạm Lam hét lên.
"Còn chưa vẽ xong..."
"Ném ra ngoài thử xem!"
Đào Khôi ném bùa chú ra dán lên Trảm Yêu đao.
Tiếng cộng hưởng ù ù của thân dao dừng lại.
Phạm Lam: "Có tác dụng..."
Cô còn chưa dứt lời thì bùa chú đã rơi xuống đất.
Phạm Lam: "..."
Đào Khôi: "..."
Trảm Yêu đao giống như bị chọc giận, bất ngờ to lên, biến thành trường đao bốn mươi thước, trên mặt đất đập lên một đám mây.
Cư dân Yêu tộc kêu thảm thiết chạy tán loạn, nhưng chưa chạy được mấy bước đã ngã hết xuống đất.
Thân đao chấn động kịch liệt, Phạm Lam lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Máu chảy ra từ tai Ly Trạch.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Phạm Lam hét lớn.
"Tần suất kêu của Trảm Yêu Đao chỉ có Yêu tộc mới có thể nghe được, có thể làm hư hại màng nhĩ và tế bào não của bọn họ, từ đó ép bức Yêu tộc..."
Đào Khôi còn chưa nói xong, Phạm Lam đã biết kết quả.
Trên gương mặt của từng Yêu tộc đều hiện nguyên hình, heo dê gà chó chuột đồng loạt nằm trên mặt đất.
Vì sao lâu như vậy mà tiếp viện của miếu Thổ Địa ở khu Bạch Hổ vẫn chưa tới?
Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng không xuất hiện?!
Vết thương của Phạm Lam đau dữ dội, thế nhưng đầu óc cô lại vô và tỉnh táo, cô nhìn vào số dư pháp lực.
[2630 Hộc]
Đây là Trảm Yêu Đao ngàn năm "Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh" khẳng định không có hiệu quả.
Vậy thì chỉ có một sự lựa chọn.
Phạm Lam mỉm cười.
Bọn họ nhất định là được thần Nghèo quan tâm đặc biệt rồi.
[Võ Triệu Chú... Khai!]
Tấm chăn san hô lợn con Peppa vụt ra khỏi màn hình điện thoại, đón gió thổi thành tấm thảm khổng lồ rộng mấy chục thước, gào thét bao lấy Trảm Yêu Đao, giống như đeo một chiếc vỏ đao hoạt hình màu hồng phấn cho Trảm Yêu Đao.
Thân đao dừng lại, nhưng Phạm Lam biết, sẽ không dừng lại quá lâu.
Thủ phù nhảy ra khỏi một chuỗi tin nhắn.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 506 hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 1008 Hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 1695 Hộc]
"Chạy đi!" Phạm Lam hô to, kéo Ly Trạch ném ra ngoài.
Yêu tộc chạy xung quanh như điên, trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ.
Phạm Lam: "Giới chú...Khai!"
Kết giới khổng lồ bao trùm Trảm Yêu Đao, Tường Vân Xe buýt, Phạm Lam và Đào Khôi ở bên trong.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2000 hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2500 hộc]
[Pháp lực không đủ, pháp khí sắp bị triệu hồi]
Không được! Phạm Lam nắm chặt thủ phù, không thể triệu hồi!
Cô không thể lùi bước, nếu cô lùi bước thì hàng ngàn Yêu tộc nơi này đều sẽ chết!
Chống lại! Phải chống đỡ!
Cũng không biết có phải thảm san hô nghe được tiếng lòng của Phạm Lam hay không mà tốc độ tiêu hao pháp lực lại chậm lại.
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2501 Hộc]
[Pháp khí pháp lực tiêu hao: 2502 Hộc]
Phạm Lam cảm nhận được sự liên hệ giữa cô và thảm san hô rõ ràng hơn mấy chục lần so với cảm giác khi chiến đấu với thần chủ... mỗi một tấc thần quang của cô đều liên hệ với nó, mỗi một suy nghĩ của cô đều cộng sinh với nó.
Đào Khôi cắt cổ tay dùng máu vẽ từng tấm bùa phong ấn, dán bên ngoài thảm san hô Phạm Lam, giống như dán một đống thuốc mỡ da chó. Sắc mặt anh trắng bệch, nhìn chằm chằm Trảm Yêu Đao: "Có hiệu quả không?"
Phạm Lam không có cách nào trả lời, tim cô đập nhanh đến dọa người, cảm giác vượt qua 200, máu cả người dường như đang sôi trào, đánh vào từng tấc mạch máu. Tầm mắt rõ ràng khác thường, thậm chí có thể xuyên qua thảm san hô nhìn thấy ánh sáng đỏ trên Trảm Yêu đao, những ánh sáng kia vặn vẹo giãy dụa, muốn xé rách khống chế thảm san hô. Cô đứng thẳng người, toàn thân phát ra thần quang nóng bỏng, cộng hưởng với thảm san hô ở phía xa xa, giống như liền lại thành một thể.
Đao quang chui vào thảm san hô đâm vào thần quang của cô, làn da của cô bị đao quang từng tấc cắt ra, giống như vô số lưỡi đao đang Lăng Trì trên người cô, Phạm Lam không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, cô không biết mình bây giờ đang có dáng vẻ, phỏng chừng rất đáng sợ, bởi vì Đào Khôi gần như bị dọa cho choáng váng, hốc mắt anh đỏ bừng, muốn tới giúp cô nhưng lại bị thần quang hộ thể của cô hết lần này đến lần khác ngăn trở về.
Trước mắt Phạm Lam nổi lên từng đốm sáng màu đen, ngũ giác của cô dần dần biến mất, thanh âm trong lòng cô lại càng lúc càng lớn.
Nơi này không có Dung Mộc, không có Kế Ngỗi, chỉ có cô!
Cô là bà Thổ Địa, cô muốn bảo vệ dân chúng Tam Giới!
Đó là trách nhiệm của cô, cô không thể thất bại!
[Mong muốn của bạn là gì?]
Một giọng nói lí nhí bay vào tâm trí cô, như thể một con muỗi nhút nhát đang lẩm bẩm.
Phạm Lam nhớ rõ thanh âm này, là cộng hưởng của pháp khí bản mệnh của cô.
[Nguyện vọng chó má á, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng xử lý thanh đao rách này rồi về nhà nằm lướt điện thoại thôi. ]
[... Được rồi]
Phạm Lam nghe được tiếng da thịt của mình nở rộ, thần quang toàn thân cô tỏa ra rực rỡ khắp đất trời, rồi đột nhiên vọt lên trời nổ ra khắp trời mây, chùm ánh sáng kia xoay quanh không trung bổ thẳng lên thảm san hô, ầm một tiếng thảm san hô bắn ra, giới chú vỡ vụn, vô số mái nhà bay ra ngoài, cả khu dân cư đều bị san bằng.
Khói bụi dần dần tản ra, thảm san hô Peppa màu hồng lơ lửng rơi, mặt đất nứt ra một đường thật lớn, sau đó hóa thành một luống sáng rồi biến mất.
Cùng biến mất với nó còn có Trảm Yêu Đao.
Phạm Lam đứng thẳng tắp trên Tường Vân, cả người choáng váng.
Cô thắng rồi! Cô đã làm được rồi!
Mẹ ơi!
Đào Khôi đặt mông ngồi xuống Tường Vân, mồ hôi đầm đìa.
Đám Yêu tộc trốn đi cùng thò đầu ra, bọn họ thật cẩn thận nhìn xung quanh một lúc lâu, rồi vang lên tiếng hoan hô chấn động trời đất.
"Bà Thổ Địa trâu bò!"
"Bà Thổ Địa vạn tuế!"
"Thật lợi hại! Quả nhiên là khu Thanh Long, sức chiến đấu này thật quá kinh người!"
"Thấy chưa, Bà Phạm Lam người ta chỉ dùng một tấm chăn đã xử lý Trảm Yêu đao của Mao Sơn phái trong truyền thuyết!"
"Bà nội trâu bò là không cần giải thích! Vỗ tay nào!"
"Phạm Lam!" Ly Trạch nhảy lên Tường Vân: "Cô quá... oa oa, cô không sao chứ?!"
Phạm Lam: "Hả?"
"Toàn thân cô đều là máu vậy nè!"
Phạm Lam hơi sửng sốt, lúc này cô mới phát hiện quần áo toàn thân mình đều bị máu thấm ướt.
"Phạm, Phạm Lam, cô, cô..." Hai mắt Đào Khôi đỏ bừng, gần như muốn khóc: "Thần chú chữa bệnh của cô đâu?"
Phạm Lam: "Tôi cảm thấy cũng được..."
"Âm!" Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Phạm Lam sợ tới mức giật mình.
Mẹ kiếp, cái gì nữa thế?!
Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm bị ánh lửa màu đỏ xé rách, một đám Tường Vân mang theo gió xông lên xe buýt Tường Vân, Dung Mộc và Kế Ngỗi nhảy xuống Tường Vân 007, mặt Kế Ngỗi đen gần như muốn nhỏ ra mực.
Nhưng Dung Mộc mặt còn đen hơn, anh ta quỳ một gối trước người Phạm Lam, ném ra hơn pháp chú chữa bệnh, bộp bộp dán lên người Phạm Lam, Phạm Lam bị đập đến hai mắt nổi lên sao vàng, một giây sau trước mắt hoa lên, Dung Mộc ôm ngang người cô.
"A Ngỗi, đến bệnh viện trung ương Tam Giới!"
Kế Ngỗi nhét điện thoại vào xe buýt Tường Vân, vù một cái vọt ra ngoài.
"Phạm Lam, cô cố gắng chịu đựng." Dung Mộc thấp giọng nói.
Phạm Lam nhìn sườn mặt Dung Mộc, tóc và đầu của anh ta đầy mồ hôi, mái tóc dính trên trán, dáng vẻ thần tộc kỳ cựu tám vạn năm vứt tới tận thái bình dương.
Anh và Kế Ngỗi vì sao giờ mới đến? Phạm Lam muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng, lại biến thành một cậu khác
"Tôi có nặng không?"
Dung Mộc giật mình: "Cái gì..."
"Cánh tay của anh đang run rẩy." Phạm Lam nói.
"Đã lúc nào rồi! Cô..." Dung Mộc đột nhiên trợn mắt.
Phạm Lam ngáp một cái.
"...... Cô không sao chứ?"
"Đương nhiên có sao, pháp lực của tôi chỉ còn lại..." Phạm Lam liếc mắt nhìn điện thoại: "2500."
Tường Vân phanh gấp một cái rồi dừng lại, Kế Ngỗi quay đầu, khóe mắt Phạm Lam giật hai cái.
Ly Trạch nhảy qua, liếm vào cánh tay Phạm Lam.
"Cậu làm gì đó, buồn nôn chết được!" Phạm Lam hét lớn.
Ly Trạch liếm đi máu dán trên da Phạm Lam, lộ ra làn da còn nguyên vẹn không tổn hao gì, vừa trắng vừa mềm, giống như vừa mới đắp mặt nạ xong vậy.
Hai thần một hồ một đạo sĩ: "..."
"Hay là thuận tiện đưa tôi về nhà đi?" Phạm Lam nói: "Tôi buồn ngủ quá."
Dung Mộc: "Chuyện này sao lại..."
"Đây là vì sao?!"
Trên không trung truyền đến một tiếng sấm chớp.
Cả bầu trời tối đen xuống, một chuỗi Tường Vân cuồn cuộn xếp hàng bay đến.
Phạm Lam nhìn thấy Uy Linh công Hòa Uyên miếu Thành Hoàng, thần Thổ Địa Hòa Cường khu Bạch Hổ, còn có một đống thần chức cấp dưới của bọn họ, hai nhóm thần không đứng ở trên chủ vị, mà đang chúng thần nâng một đám Tường Vân rất lớn ở ngay chính giữa. Một đống thần chức ánh sáng vàng lấp lánh đứng ở phía trên, trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt đất, trên ngực mỗi một vị đều có LOGO hình chữ S.
Phía trên của Tường Vân, có một biểu ngữ tuyên truyền màu vàng.
[Nhiệt liệt hoan nghênh "Tổ công tác thiên đình sáng lập sự hài hòa của Thành Hoàng Thuộc của Tam Giới" đến phủ Xuân thành tuần tra]
9.3.2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.