Sự Nghiệp Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy
Chương 14
Tử Noãn
08/09/2024
Đúng vậy, kỳ thực ta biết, ánh trăng sáng trong lòng Thái tử, chính là ta.
Nhưng mà —— Sau khi trở thành Thẩm Dung Dung, ta chỉ muốn để sai lầm cứ thế tiếp diễn, chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho hắn biết...
Ta xuất thân trong gia đình tướng quân, từ nhỏ đã giỏi thuần ngựa.
Gặp Thái tử, là vào năm ta mười tuổi.
Đó là một buổi đi săn mùa thu.
Người lớn đều vào rừng săn thú dữ.
Còn các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi, thì ở cùng chúng ta, con cái của các võ tướng.
Chúng ta chỉ cưỡi ngựa nhỏ, tùy ý săn vài con vật nhỏ hiền lành, coi như làm cho đủ số là được.
Thái tử lúc nhỏ ốm yếu, không giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Nhưng hắn lại là đích tử, bị Hoàng hậu nương nương dạy bảo, mọi thứ đều phải hơn người.
Mười hai tuổi, hắn gầy gò xanh xao.
Hắn cưỡi lên một con ngựa mất kiểm soát.
Con ngựa đó ỷ Phó Uyên yếu đuối, chẳng mấy chốc đã khiến nửa người hắn lơ lửng dưới bụng ngựa.
Nhưng hắn hiếu thắng, lại không kêu một tiếng, nghiến răng ken két, nắm chặt dây cương, không chịu buông tay.
Ta có kinh nghiệm, biết một khi hắn bị ngựa kéo lê, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cha đã nói với ta, con nhà tướng, sinh ra là để trung quân, hộ quân.
Phó Uyên là Thái tử - Vị vua tương lai.
Vì vậy, ta đã dùng thuật thuần ngựa mà cha dạy, vào thời khắc quan trọng cứu hắn.
Gió thu thổi vù vù, trên cánh tay hắn, đều là vết thương rướm máu.
Ta lấy một lọ thuốc đưa cho hắn.
Đó là loại thuốc trị thương cực tốt mà cha chỉ dùng khi ra trận.
Vậy mà hắn lại cất đi, không nỡ dùng...
Từ đó, ta liền tinh ý nhận ra, ánh mắt Thái tử nhìn ta đã khác.
Hắn bắt đầu học theo người khác, dịu giọng nói lạnh lùng của mình, gọi ta là "A Dao".
Hắn thường xuyên tặng ta trâm cài, vòng tay, bánh ngọt, kẹo bánh đang thịnh hành trong kinh thành.
Hắn ở trong cung, gặp ta một lần rất khó, nhưng mỗi lần ta vào cung chơi, luôn tình cờ gặp hắn.
Hắn nhìn ta, mang theo sự mong đợi, trong mắt có ánh sáng, như đang ngắm trăng.
"A Dao, sau này lớn lên, nàng có muốn làm Thái tử phi không?" —— Hắn đã từng hỏi ta như vậy.
Thái tử khi ấy đứng trên lầu thành cao vút, sau lưng là bức tường cung điện nguy nga và ánh hoàng hôn xa xăm.
Hắn luôn trông có vẻ cô độc, như thể có vô vàn sách phải đọc, vô vàn điều phải học.
Khi hỏi ta, giọng hắn khàn khàn, dè dặt.
Hắn dường như đang cầu xin ta —— cầu xin ta bước vào chiếc lồng son này, cứu hắn, ở bên hắn.
Nhưng ta lại nhìn về phía tây, nơi có ráng chiều đỏ rực rỡ, nhớ đến một thiếu niên khác mặc áo đỏ rực rỡ như ngọn lửa.
Ta mỉm cười nói với Thái tử, ôn hòa nhưng kiên quyết: "Ta không muốn làm Thái tử phi. Sau này ta sẽ gả cho Tạ Hữu. Tạ Hữu sẽ kế thừa tước vị, ta muốn làm Hầu phu nhân."
Từ khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt Phó Uyên vụt tắt.
Hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng hơn, trong mắt dường như luôn có một nỗi u ám không thể tan biến.
Cho đến sau này —— Ta trở thành Thẩm Dung Dung, từ thanh lâu bị người mua ra, lại với thân phận cầm sư, vào Đông cung của hắn.
Bề ngoài, ta là thế thân của Thanh Dao quận chúa.
Thực tế, ta lại đang thế thân cho chính mình.
Thật nực cười biết bao!
......
Ta không hối hận vì đã cứu Phó Uyên.
Nhưng nếu có thể làm lại, ta sẽ ngoan ngoãn ôm con thỏ của mình, đứng chờ một bên, sẽ không ra tay nữa.
Trại săn mùa thu năm đó có các thị vệ hoàng cung chuyên trách bảo vệ hắn.
Nếu không có ta, hắn cùng lắm chịu chút đau đớn, cũng sẽ không chết.
Nhưng chỉ vì ta ra tay, trong Đông cung lại có thêm chín cô nương bị vây hãm trong tường cao.
Chỉ vì họ có chút ít giống với ta trong ký ức của hắn, liền trở thành chim sẻ trong lồng, bị nhốt trong hoàng thành.
Mỗi lần sống lại, ta đều tìm mọi cách kết thân với họ.
Ta tìm mọi lý do, ngày ngày cùng các nàng ca hát, pha trà, tiêu khiển.
Các nàng mắng ánh trăng sáng của Thái tử.
Ta liền cùng các nàng mắng, mắng còn hăng say hơn ai hết.
Chỉ tiếc, ta không thể sống lại trở về bãi săn năm đó.
Mỗi một lần luân hồi, ta đều chỉ có thể tỉnh dậy trên giường của Thái tử, với thân phận Thẩm Dung Dung đang ngủ say...
Giờ đây, ta cũng đại khái đã nắm rõ thủ đoạn của Quận chúa.
Nàng ta hẳn là bị dồn vào đường cùng rồi, mới dùng đến loại biện pháp lưỡng bại câu thương này: Nàng ta vì không muốn làm Thái tử phi, liền liều lĩnh, đem chuyện "ta mới là Tô Thanh Dao thật" nói cho Thái tử.
Mặc dù không biết, chuyện hoang đường như vậy, nàng ta đã giải thích ra sao.
Nhưng rõ ràng, Thái tử lại thật sự tin rồi.
Hiện tại Thái tử và nàng ta, ngược lại lại trở thành đồng minh...
Thái tử muốn giành ta về.
Còn nàng ta, muốn mượn sức Thái tử, không tốn một binh một tốt mà tách ta ra khỏi Tạ Hữu.
Cho đến bây giờ, cái tâm tư muốn gả cho Tạ Hữu của nàng ta, vẫn chưa dứt hẳn đâu.
Nhưng mà —— Sau khi trở thành Thẩm Dung Dung, ta chỉ muốn để sai lầm cứ thế tiếp diễn, chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho hắn biết...
Ta xuất thân trong gia đình tướng quân, từ nhỏ đã giỏi thuần ngựa.
Gặp Thái tử, là vào năm ta mười tuổi.
Đó là một buổi đi săn mùa thu.
Người lớn đều vào rừng săn thú dữ.
Còn các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi, thì ở cùng chúng ta, con cái của các võ tướng.
Chúng ta chỉ cưỡi ngựa nhỏ, tùy ý săn vài con vật nhỏ hiền lành, coi như làm cho đủ số là được.
Thái tử lúc nhỏ ốm yếu, không giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Nhưng hắn lại là đích tử, bị Hoàng hậu nương nương dạy bảo, mọi thứ đều phải hơn người.
Mười hai tuổi, hắn gầy gò xanh xao.
Hắn cưỡi lên một con ngựa mất kiểm soát.
Con ngựa đó ỷ Phó Uyên yếu đuối, chẳng mấy chốc đã khiến nửa người hắn lơ lửng dưới bụng ngựa.
Nhưng hắn hiếu thắng, lại không kêu một tiếng, nghiến răng ken két, nắm chặt dây cương, không chịu buông tay.
Ta có kinh nghiệm, biết một khi hắn bị ngựa kéo lê, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cha đã nói với ta, con nhà tướng, sinh ra là để trung quân, hộ quân.
Phó Uyên là Thái tử - Vị vua tương lai.
Vì vậy, ta đã dùng thuật thuần ngựa mà cha dạy, vào thời khắc quan trọng cứu hắn.
Gió thu thổi vù vù, trên cánh tay hắn, đều là vết thương rướm máu.
Ta lấy một lọ thuốc đưa cho hắn.
Đó là loại thuốc trị thương cực tốt mà cha chỉ dùng khi ra trận.
Vậy mà hắn lại cất đi, không nỡ dùng...
Từ đó, ta liền tinh ý nhận ra, ánh mắt Thái tử nhìn ta đã khác.
Hắn bắt đầu học theo người khác, dịu giọng nói lạnh lùng của mình, gọi ta là "A Dao".
Hắn thường xuyên tặng ta trâm cài, vòng tay, bánh ngọt, kẹo bánh đang thịnh hành trong kinh thành.
Hắn ở trong cung, gặp ta một lần rất khó, nhưng mỗi lần ta vào cung chơi, luôn tình cờ gặp hắn.
Hắn nhìn ta, mang theo sự mong đợi, trong mắt có ánh sáng, như đang ngắm trăng.
"A Dao, sau này lớn lên, nàng có muốn làm Thái tử phi không?" —— Hắn đã từng hỏi ta như vậy.
Thái tử khi ấy đứng trên lầu thành cao vút, sau lưng là bức tường cung điện nguy nga và ánh hoàng hôn xa xăm.
Hắn luôn trông có vẻ cô độc, như thể có vô vàn sách phải đọc, vô vàn điều phải học.
Khi hỏi ta, giọng hắn khàn khàn, dè dặt.
Hắn dường như đang cầu xin ta —— cầu xin ta bước vào chiếc lồng son này, cứu hắn, ở bên hắn.
Nhưng ta lại nhìn về phía tây, nơi có ráng chiều đỏ rực rỡ, nhớ đến một thiếu niên khác mặc áo đỏ rực rỡ như ngọn lửa.
Ta mỉm cười nói với Thái tử, ôn hòa nhưng kiên quyết: "Ta không muốn làm Thái tử phi. Sau này ta sẽ gả cho Tạ Hữu. Tạ Hữu sẽ kế thừa tước vị, ta muốn làm Hầu phu nhân."
Từ khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt Phó Uyên vụt tắt.
Hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng hơn, trong mắt dường như luôn có một nỗi u ám không thể tan biến.
Cho đến sau này —— Ta trở thành Thẩm Dung Dung, từ thanh lâu bị người mua ra, lại với thân phận cầm sư, vào Đông cung của hắn.
Bề ngoài, ta là thế thân của Thanh Dao quận chúa.
Thực tế, ta lại đang thế thân cho chính mình.
Thật nực cười biết bao!
......
Ta không hối hận vì đã cứu Phó Uyên.
Nhưng nếu có thể làm lại, ta sẽ ngoan ngoãn ôm con thỏ của mình, đứng chờ một bên, sẽ không ra tay nữa.
Trại săn mùa thu năm đó có các thị vệ hoàng cung chuyên trách bảo vệ hắn.
Nếu không có ta, hắn cùng lắm chịu chút đau đớn, cũng sẽ không chết.
Nhưng chỉ vì ta ra tay, trong Đông cung lại có thêm chín cô nương bị vây hãm trong tường cao.
Chỉ vì họ có chút ít giống với ta trong ký ức của hắn, liền trở thành chim sẻ trong lồng, bị nhốt trong hoàng thành.
Mỗi lần sống lại, ta đều tìm mọi cách kết thân với họ.
Ta tìm mọi lý do, ngày ngày cùng các nàng ca hát, pha trà, tiêu khiển.
Các nàng mắng ánh trăng sáng của Thái tử.
Ta liền cùng các nàng mắng, mắng còn hăng say hơn ai hết.
Chỉ tiếc, ta không thể sống lại trở về bãi săn năm đó.
Mỗi một lần luân hồi, ta đều chỉ có thể tỉnh dậy trên giường của Thái tử, với thân phận Thẩm Dung Dung đang ngủ say...
Giờ đây, ta cũng đại khái đã nắm rõ thủ đoạn của Quận chúa.
Nàng ta hẳn là bị dồn vào đường cùng rồi, mới dùng đến loại biện pháp lưỡng bại câu thương này: Nàng ta vì không muốn làm Thái tử phi, liền liều lĩnh, đem chuyện "ta mới là Tô Thanh Dao thật" nói cho Thái tử.
Mặc dù không biết, chuyện hoang đường như vậy, nàng ta đã giải thích ra sao.
Nhưng rõ ràng, Thái tử lại thật sự tin rồi.
Hiện tại Thái tử và nàng ta, ngược lại lại trở thành đồng minh...
Thái tử muốn giành ta về.
Còn nàng ta, muốn mượn sức Thái tử, không tốn một binh một tốt mà tách ta ra khỏi Tạ Hữu.
Cho đến bây giờ, cái tâm tư muốn gả cho Tạ Hữu của nàng ta, vẫn chưa dứt hẳn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.