Sự Nghiệp Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy
Chương 2
Tử Noãn
08/09/2024
Phó Uyên chưa từng chạm vào ta.
Nói là ngủ cùng ta, chi bằng nói hắn chỉ đến ngắm ta ngủ.
Chỉ có kẻ đầu óc có vấn đề mới làm ra chuyện như vậy.
Sau đó, chúng ta vui vẻ đặt biệt danh cho nhau.
Thế thân số một thế thân cho lông mày của Thanh Dao quận chúa, vì vậy nàng được gọi là "Lý Mi Mi".
Thế thân số hai ngày ngày bị ép ăn củ sen, nàng liền được gọi là "Vương Tiểu Ngẫu".
Thế thân số ba vốn là một tài nữ, nhưng hiện tại nàng không muốn làm tài nữ nữa, chỉ muốn làm người mù chữ, nàng được gọi là "Lý Thi Trân"
……
Cứ như vậy, đến lượt ta.
Các nàng gọi ta là "Thẩm Thụy Thụy".
Đặt xong biệt danh, các cô nương lại cười nghiêng ngả.
Dung nhan có thể không còn đoan trang, nhưng tiếng cười vẫn như chuông bạc.
Dáng hình có thể lả lơi, nhưng vẫn đẹp như trăm hoa đua nở.
Đáng tiếc là thái tử chưa từng có phúc được chiêm ngưỡng và lắng nghe điều này.
Tháng tư giữa xuân.
Trong Đông cung, những cây Lưu tô trổ đầy hoa.
Thái tử vẫn bận rộn.
Chúng ta thì vui vẻ tự tại.
Hôm ấy, ta và thế thân số ba, Lý Thi Trân, đang ngắm hoa trong tiểu lâu.
Tuy Lý Thi Trân muốn làm người mù chữ, nhưng trong xương cốt vẫn không bỏ được thói xấu của một tài nữ.
Nàng nhìn cây lưu tô đầy hoa, buông lời cảm thán đầy văn vẻ: "Lưu tô ngàn năm, tuyết tháng tư a."
"Hoa lưu tô này đem đi pha trà là ngon nhất. Này, Thẩm Thụy Thụy, muội đã uống trà hoa lưu tô bao giờ chưa?"
Đương nhiên là đã uống rồi.
Mỗi kiếp tỷ đều pha cho ta, ta sắp uống đến phát ngán rồi.
Nhưng mà——
"Chưa uống bao giờ hết á, có ngon không?"
Ta hỏi với giọng điệu đầy mới lạ.
Nàng liền hứng khởi, mỉm cười gật đầu, nét mặt ôn nhu lại dịu dàng: "Ngon lắm! Nếu muội chưa uống bao giờ, lát nữa ta sẽ đi hái một ít, đợi ngày khác pha trà, cho các chị em cùng nếm thử."
Nói xong, nàng thấy ta không đáp lại, liền quay đầu tìm kiếm.
Nhưng lại thấy ta không biết từ lúc nào đã bước qua lan can, đang đi trên mép tường.
Sắc mặt Lý Thi Trân lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Này! Thẩm Thụy Thụy, muội đang làm gì vậy?"
Ta cười với nàng: "Hái hoa đó, chẳng phải tỷ muốn pha trà sao?"
Nàng như sắp bị ta chọc tức chết, dậm chân nói gấp: “Muội có bị điên không? Vì hái hoa mà làm như thế à? Cao thế này, lỡ rơi xuống là toi mạng đấy! Mau quay lại đi!"
Lúc này, có chim bay vụt qua ngọn hoa.
Ta nháy mắt với Lý Thi Trân: "Rơi xuống là c.h.ế.t chắc sao? Ta thử xem——"
Ta nói xong, dưới ánh mắt không thể tin nổi của nàng, mỉm cười nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, ngả người ra sau.
Lý Thi Trân nghĩ ta muốn tìm đến cái chết.
Nàng sợ đến hồn bay phách lạc, thất thanh kêu lên: "Thẩm Thụy Thụy!!!"
Tiếng gió mang theo hương hoa lướt qua tai ta.
Ta thầm đếm trong lòng:
Ba.
Hai.
Một.
Khóe môi ta dần cong lên.
Hắn đến rồi.
Thiếu niên kia, như hẹn mà đến.
Hắn bay người lên, ôm ta vào lòng.
Ta vững vàng rơi vào lòng Thế tử họ Tạ.
Ta mở mắt ra.
Hắn đang cúi đầu nhìn ta, một thân hồng y như lửa bay phần phật trong gió, hắn hỏi ta: "Sao vậy? Cô nương nghĩ không thông sao?"
Ta đưa tay lên, vòng qua cổ hắn, nhìn đôi mắt đẹp như tranh vẽ cùng nốt ruồi lệ nhỏ xinh: "Ai nghĩ không thông? Ta nghĩ đến chàng mà là không thông à? Ta đang nhớ chàng đó."
"..."
Sau đó.
Ta liền được chứng kiến, sắc mặt chàng trai họ Tạ từ lạnh nhạt thờ ơ chuyển thành dấu chấm hỏi to đùng màu đen.
Ánh mắt hắn, cũng từ quan tâm thiếu nữ u sầu chuyển thành quan tâm trẻ em thiểu năng trí tuệ...
"Ngươi nói nhớ ai?"
Chàng trai họ Tạ hỏi lại.
Hắn đã đưa ta xuống đất.
Nhưng ta vẫn vòng tay qua cổ hắn, không buông: "Không nghe rõ à? Vậy ta nói lại lần nữa. Ta nói, ta nhớ Tạ tiểu lang quân, cũng chính là Tạ thế tử, cũng chính là Tạ công tử, cũng chính là chàng——ta nhớ chàng."
Có lẽ hắn chưa từng gặp ai thẳng thắn và táo bạo như ta.
Nghe đến sững sờ.
Chẳng mấy chốc, từ đôi môi mỏng của hắn bật ra một tiếng cười khẽ: "Hừ, thủ đoạn của cô nương cũng thật lạ lùng, dám nhảy từ trên cao xuống như vậy, đã toan tính bao lâu rồi?”
"Ta đã đính hôn, cô nương không biết sao? Hay là cố tình trêu ghẹo?”
“Nếu cô nương còn cứ ôm ta như vậy không buông, tiểu gia ta sẽ phải kêu cứu đó."
Thiên hạ đều nói, Tạ tiểu lang quân nhìn như lúc nào cũng cười, nhưng thật ra lúc trở nên độc miệng cũng ác liệt không kém.
Mỗi khi có cô nương lấy hết can đảm đến bày tỏ thiện ý, hắn luôn có thể khiến nàng ta cười đi khóc về.
Chỉ vài lời nói, đã dẫm nát một tấm chân tình.
Nói là ngủ cùng ta, chi bằng nói hắn chỉ đến ngắm ta ngủ.
Chỉ có kẻ đầu óc có vấn đề mới làm ra chuyện như vậy.
Sau đó, chúng ta vui vẻ đặt biệt danh cho nhau.
Thế thân số một thế thân cho lông mày của Thanh Dao quận chúa, vì vậy nàng được gọi là "Lý Mi Mi".
Thế thân số hai ngày ngày bị ép ăn củ sen, nàng liền được gọi là "Vương Tiểu Ngẫu".
Thế thân số ba vốn là một tài nữ, nhưng hiện tại nàng không muốn làm tài nữ nữa, chỉ muốn làm người mù chữ, nàng được gọi là "Lý Thi Trân"
……
Cứ như vậy, đến lượt ta.
Các nàng gọi ta là "Thẩm Thụy Thụy".
Đặt xong biệt danh, các cô nương lại cười nghiêng ngả.
Dung nhan có thể không còn đoan trang, nhưng tiếng cười vẫn như chuông bạc.
Dáng hình có thể lả lơi, nhưng vẫn đẹp như trăm hoa đua nở.
Đáng tiếc là thái tử chưa từng có phúc được chiêm ngưỡng và lắng nghe điều này.
Tháng tư giữa xuân.
Trong Đông cung, những cây Lưu tô trổ đầy hoa.
Thái tử vẫn bận rộn.
Chúng ta thì vui vẻ tự tại.
Hôm ấy, ta và thế thân số ba, Lý Thi Trân, đang ngắm hoa trong tiểu lâu.
Tuy Lý Thi Trân muốn làm người mù chữ, nhưng trong xương cốt vẫn không bỏ được thói xấu của một tài nữ.
Nàng nhìn cây lưu tô đầy hoa, buông lời cảm thán đầy văn vẻ: "Lưu tô ngàn năm, tuyết tháng tư a."
"Hoa lưu tô này đem đi pha trà là ngon nhất. Này, Thẩm Thụy Thụy, muội đã uống trà hoa lưu tô bao giờ chưa?"
Đương nhiên là đã uống rồi.
Mỗi kiếp tỷ đều pha cho ta, ta sắp uống đến phát ngán rồi.
Nhưng mà——
"Chưa uống bao giờ hết á, có ngon không?"
Ta hỏi với giọng điệu đầy mới lạ.
Nàng liền hứng khởi, mỉm cười gật đầu, nét mặt ôn nhu lại dịu dàng: "Ngon lắm! Nếu muội chưa uống bao giờ, lát nữa ta sẽ đi hái một ít, đợi ngày khác pha trà, cho các chị em cùng nếm thử."
Nói xong, nàng thấy ta không đáp lại, liền quay đầu tìm kiếm.
Nhưng lại thấy ta không biết từ lúc nào đã bước qua lan can, đang đi trên mép tường.
Sắc mặt Lý Thi Trân lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Này! Thẩm Thụy Thụy, muội đang làm gì vậy?"
Ta cười với nàng: "Hái hoa đó, chẳng phải tỷ muốn pha trà sao?"
Nàng như sắp bị ta chọc tức chết, dậm chân nói gấp: “Muội có bị điên không? Vì hái hoa mà làm như thế à? Cao thế này, lỡ rơi xuống là toi mạng đấy! Mau quay lại đi!"
Lúc này, có chim bay vụt qua ngọn hoa.
Ta nháy mắt với Lý Thi Trân: "Rơi xuống là c.h.ế.t chắc sao? Ta thử xem——"
Ta nói xong, dưới ánh mắt không thể tin nổi của nàng, mỉm cười nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, ngả người ra sau.
Lý Thi Trân nghĩ ta muốn tìm đến cái chết.
Nàng sợ đến hồn bay phách lạc, thất thanh kêu lên: "Thẩm Thụy Thụy!!!"
Tiếng gió mang theo hương hoa lướt qua tai ta.
Ta thầm đếm trong lòng:
Ba.
Hai.
Một.
Khóe môi ta dần cong lên.
Hắn đến rồi.
Thiếu niên kia, như hẹn mà đến.
Hắn bay người lên, ôm ta vào lòng.
Ta vững vàng rơi vào lòng Thế tử họ Tạ.
Ta mở mắt ra.
Hắn đang cúi đầu nhìn ta, một thân hồng y như lửa bay phần phật trong gió, hắn hỏi ta: "Sao vậy? Cô nương nghĩ không thông sao?"
Ta đưa tay lên, vòng qua cổ hắn, nhìn đôi mắt đẹp như tranh vẽ cùng nốt ruồi lệ nhỏ xinh: "Ai nghĩ không thông? Ta nghĩ đến chàng mà là không thông à? Ta đang nhớ chàng đó."
"..."
Sau đó.
Ta liền được chứng kiến, sắc mặt chàng trai họ Tạ từ lạnh nhạt thờ ơ chuyển thành dấu chấm hỏi to đùng màu đen.
Ánh mắt hắn, cũng từ quan tâm thiếu nữ u sầu chuyển thành quan tâm trẻ em thiểu năng trí tuệ...
"Ngươi nói nhớ ai?"
Chàng trai họ Tạ hỏi lại.
Hắn đã đưa ta xuống đất.
Nhưng ta vẫn vòng tay qua cổ hắn, không buông: "Không nghe rõ à? Vậy ta nói lại lần nữa. Ta nói, ta nhớ Tạ tiểu lang quân, cũng chính là Tạ thế tử, cũng chính là Tạ công tử, cũng chính là chàng——ta nhớ chàng."
Có lẽ hắn chưa từng gặp ai thẳng thắn và táo bạo như ta.
Nghe đến sững sờ.
Chẳng mấy chốc, từ đôi môi mỏng của hắn bật ra một tiếng cười khẽ: "Hừ, thủ đoạn của cô nương cũng thật lạ lùng, dám nhảy từ trên cao xuống như vậy, đã toan tính bao lâu rồi?”
"Ta đã đính hôn, cô nương không biết sao? Hay là cố tình trêu ghẹo?”
“Nếu cô nương còn cứ ôm ta như vậy không buông, tiểu gia ta sẽ phải kêu cứu đó."
Thiên hạ đều nói, Tạ tiểu lang quân nhìn như lúc nào cũng cười, nhưng thật ra lúc trở nên độc miệng cũng ác liệt không kém.
Mỗi khi có cô nương lấy hết can đảm đến bày tỏ thiện ý, hắn luôn có thể khiến nàng ta cười đi khóc về.
Chỉ vài lời nói, đã dẫm nát một tấm chân tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.