Chương 36: Quan tâm
Cửu Lộ Dung Hiên
16/06/2020
Đợi đến khi Bạch Cơ Uyển khuất khỏi tầm mắt của anh, Doãn Tư Thần chậm rãi quay trở lại phòng bệnh của Lạc Hy. Cô đã ngồi dậy từ bao giờ, gương mặt ưu nhã, lãnh đạm tựa như con búp bê sứ tinh xảo, vô lo vô ưu. Doãn Tư Thần từ từ ngồi bên cạnh cô hỏi han.
Đã đỡ hơn chưa?
Lạc Hy thản nhiên trả lời lại anh.
Đỡ rồi.
Doãn Tư thần nhìn bộ dạng mềm yếu của cô trong lòng không khỏi chua xót.
Em đến đón tôi sao lại thành ra như này?
Có lẽ là do nhìn thấy những thứ không đáng nhìn._cô cười lạnh, giọng có vài phần tự giễu.
Tôi và cô ấy không như em nghĩ đâu!_Doãn Tư Thần vội giải thích như bản thân vừa mắc phải sai lầm lớn.
Anh càng giải thích thì lại càng cho thấy mối quan hệ đó mập mờ khó đoán. Điều này làm trái tim cô tê tái, đau xót, cố chống chọi lại sự yếu ớt của bản thân, Lạc Hy gắng gượng tỏ ra quật cường, nở nụ cười miễn cưỡng .
Anh không cần phải giải thích!
Nhận được câu trả lời của cô, Doãn Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Thật may khi Lạc Hy không nghĩ quá nhiều nhưng anh đâu biết ẩn sau nụ cười đó là vết thương đang rỉ máu đầy ưu thương của cô. Tâm trạng anh có phần phấn chấn hơn, cầm lấy bát cháo , từ tốn múc 1 thìa ân cần đưa đến miệng cô.
Nào, an một miếng cho mau khỏe.
Hành động cũng như biểu tình này khiến Lạc Hy có phần bất ngờ. Anh như trở lại là trước đây, quan tâm , ôn nhu và yêu chiều cô. Theo bản năng, cô khẽ mở miệng để anh đút cháo, trong lòng ấm áp vô cùng, tựa như có một dòng nước ấm nóng chảy vào tim cô làm tan biến mọi tổn thương , ưu phiền. Trong đầu cô lúc này hiện lên vô số những hồi ức ngọt ngào khi xưa của hai người. Bất giác đã gần như tha thứ cho những lỗi lầm anh gây ra . Gương mặt trở nên tươi tắn , đôi môi đỏ mọng nhếch lên cười nhẹ. Doãn Tư Thần bắt gặp nụ cười của Lạc Hy , tim bỗng đập mạnh liên hồi, nó giống như một viên kẹo ngọt lịm khiến con người ta mê mẩn, muốn thưởng thức, đắm chìm trong vị giác đó. Lạc Hy thấy bản thân không muốn ăn nữa liền ra hiệu cho anh. Nhận thấy hành động này, Doãn Tư Thần đặt bát cháo sang một bên, giọng đầy ôn nhu.
Nếu em đã ổn rồi thì chúng ta nên về nhà thôi. Lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Cô mỉm cười đáp Vâng.
Lạc Hy vừa ăn xong không tránh khỏi căng da bụng trùng da mắt, cô nhẹ nhàng kéo chăn định nằm xuống nghỉ ngơi.
Khoan đã!_âm thanh đột ngột khiến hành động của cô vội dừng lại.
Sao vậy?_cô thắc mắc hỏi anh.
Doãn Tư Thần chăm chú nhìn gương mặt cô.
Nhắm mắt lại đi!
Lạc Hy có chút kinh ngạc, hiếu kì với lời đề nghị của anh. Cô khẽ nhắm mắt lại, Doãn Tư Thần nhếch môi đầy mị hoặc tiến đến gần cô. Lạc Hy chợt cả kinh, đôi mắt trong veo mở to mặc kệ cho môi anh áp lên bờ môi mềm mọng của mình. Từ từ, anh dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm hạt gạo còn vương lại trên cái miệng nhỏ xinh. Cuối cùng , Doãn Tư Thần cũng rời khỏi môi cô, điệu cười sủng mịch.
Tôi ra ngoài làm thủ tục.
Anh bỏ lại cô ngây ngốc trên giường. Biểu cảm thẫn thờ không nói nên lời, gò má đã đỏ bừng vì xấu hổ. Ngón tay khẽ chạm nhe vào làn môi mỏng, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Động lòng có, xao xuyến có, vương vẫn có. Tại sao anh lại cứ hết lần này đến lần khác gây tổn thương cho cô rồi lại cho cô ngọt ngào , yêu thương. Lạc Hy thật sự không thể biết anh có thích mình hay không. Hay chẳng qua chỉ là chút hứng thú nhất thời giống như món đồ chơi mới được mua về. Dù là vậy, cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện bởi bản thân cô đã bất giác mà yêu anh mất rồi. Cô sẽ chờ, chờ anh nói yêu cô, chờ anh cảm nhận được tình cảm mà cô đanh cho anh. Lạc Hy tâm tình hứng khỏi thu dọn mọi thứ để chuẩn bị về nhà.
Cô cùng Doãn Tư Thần ngồi chung trên một chiếc xe sang trọng rời khỏi bệnh viện. Không khí trong xe vô cùng gượng gạo. Cả hai người đều không ai mở lời với đối phương vì sợ sẽ nhớ lại chuyện ban nãy. Nhưng thỉnh thoảng, Lạc Hy vẫn lén liếc nhìn anh. Cảm nhận sự anh tuấn, trầm ổn , cương nghị trong đôi mắt sáng chói ấy. Người đàn ông bên cạnh cô đây rốt cuộc là người như thế nào? Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào nắm bắt được. Dù vậy nhưng thời gian sẽ cho thấy tất cả, cô tin rằng bản thân sẽ chạm được đến trái tim anh, sưởi ấm nó một cách cháy bỏng để cuộc hôn nhân này sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đã đỡ hơn chưa?
Lạc Hy thản nhiên trả lời lại anh.
Đỡ rồi.
Doãn Tư thần nhìn bộ dạng mềm yếu của cô trong lòng không khỏi chua xót.
Em đến đón tôi sao lại thành ra như này?
Có lẽ là do nhìn thấy những thứ không đáng nhìn._cô cười lạnh, giọng có vài phần tự giễu.
Tôi và cô ấy không như em nghĩ đâu!_Doãn Tư Thần vội giải thích như bản thân vừa mắc phải sai lầm lớn.
Anh càng giải thích thì lại càng cho thấy mối quan hệ đó mập mờ khó đoán. Điều này làm trái tim cô tê tái, đau xót, cố chống chọi lại sự yếu ớt của bản thân, Lạc Hy gắng gượng tỏ ra quật cường, nở nụ cười miễn cưỡng .
Anh không cần phải giải thích!
Nhận được câu trả lời của cô, Doãn Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Thật may khi Lạc Hy không nghĩ quá nhiều nhưng anh đâu biết ẩn sau nụ cười đó là vết thương đang rỉ máu đầy ưu thương của cô. Tâm trạng anh có phần phấn chấn hơn, cầm lấy bát cháo , từ tốn múc 1 thìa ân cần đưa đến miệng cô.
Nào, an một miếng cho mau khỏe.
Hành động cũng như biểu tình này khiến Lạc Hy có phần bất ngờ. Anh như trở lại là trước đây, quan tâm , ôn nhu và yêu chiều cô. Theo bản năng, cô khẽ mở miệng để anh đút cháo, trong lòng ấm áp vô cùng, tựa như có một dòng nước ấm nóng chảy vào tim cô làm tan biến mọi tổn thương , ưu phiền. Trong đầu cô lúc này hiện lên vô số những hồi ức ngọt ngào khi xưa của hai người. Bất giác đã gần như tha thứ cho những lỗi lầm anh gây ra . Gương mặt trở nên tươi tắn , đôi môi đỏ mọng nhếch lên cười nhẹ. Doãn Tư Thần bắt gặp nụ cười của Lạc Hy , tim bỗng đập mạnh liên hồi, nó giống như một viên kẹo ngọt lịm khiến con người ta mê mẩn, muốn thưởng thức, đắm chìm trong vị giác đó. Lạc Hy thấy bản thân không muốn ăn nữa liền ra hiệu cho anh. Nhận thấy hành động này, Doãn Tư Thần đặt bát cháo sang một bên, giọng đầy ôn nhu.
Nếu em đã ổn rồi thì chúng ta nên về nhà thôi. Lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Cô mỉm cười đáp Vâng.
Lạc Hy vừa ăn xong không tránh khỏi căng da bụng trùng da mắt, cô nhẹ nhàng kéo chăn định nằm xuống nghỉ ngơi.
Khoan đã!_âm thanh đột ngột khiến hành động của cô vội dừng lại.
Sao vậy?_cô thắc mắc hỏi anh.
Doãn Tư Thần chăm chú nhìn gương mặt cô.
Nhắm mắt lại đi!
Lạc Hy có chút kinh ngạc, hiếu kì với lời đề nghị của anh. Cô khẽ nhắm mắt lại, Doãn Tư Thần nhếch môi đầy mị hoặc tiến đến gần cô. Lạc Hy chợt cả kinh, đôi mắt trong veo mở to mặc kệ cho môi anh áp lên bờ môi mềm mọng của mình. Từ từ, anh dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm hạt gạo còn vương lại trên cái miệng nhỏ xinh. Cuối cùng , Doãn Tư Thần cũng rời khỏi môi cô, điệu cười sủng mịch.
Tôi ra ngoài làm thủ tục.
Anh bỏ lại cô ngây ngốc trên giường. Biểu cảm thẫn thờ không nói nên lời, gò má đã đỏ bừng vì xấu hổ. Ngón tay khẽ chạm nhe vào làn môi mỏng, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Động lòng có, xao xuyến có, vương vẫn có. Tại sao anh lại cứ hết lần này đến lần khác gây tổn thương cho cô rồi lại cho cô ngọt ngào , yêu thương. Lạc Hy thật sự không thể biết anh có thích mình hay không. Hay chẳng qua chỉ là chút hứng thú nhất thời giống như món đồ chơi mới được mua về. Dù là vậy, cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện bởi bản thân cô đã bất giác mà yêu anh mất rồi. Cô sẽ chờ, chờ anh nói yêu cô, chờ anh cảm nhận được tình cảm mà cô đanh cho anh. Lạc Hy tâm tình hứng khỏi thu dọn mọi thứ để chuẩn bị về nhà.
Cô cùng Doãn Tư Thần ngồi chung trên một chiếc xe sang trọng rời khỏi bệnh viện. Không khí trong xe vô cùng gượng gạo. Cả hai người đều không ai mở lời với đối phương vì sợ sẽ nhớ lại chuyện ban nãy. Nhưng thỉnh thoảng, Lạc Hy vẫn lén liếc nhìn anh. Cảm nhận sự anh tuấn, trầm ổn , cương nghị trong đôi mắt sáng chói ấy. Người đàn ông bên cạnh cô đây rốt cuộc là người như thế nào? Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào nắm bắt được. Dù vậy nhưng thời gian sẽ cho thấy tất cả, cô tin rằng bản thân sẽ chạm được đến trái tim anh, sưởi ấm nó một cách cháy bỏng để cuộc hôn nhân này sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.