Chương 15
Phong Linh Linh
31/08/2024
Nghe câu trả lời của Cố Hàn Đình tâm trạng của Phương Vãn Tình có chút chấn động. Trước nay phu nhân luôn theo dõi sát sao từng nhất cử nhất động cậu thiếu gia, trong tất cả các mối quan hệ của cậu phu nhân đều biết. Vã lại thiếu gia cũng rất biết giữ chừng mực trong tất cả các mối quan hệ, sao lại có chuyện qua đêm với phụ nữ đến mang thai thế này? Nếu phu nhân mà biết được thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
"Thiếu gia cậu không đùa đấy chứ! Cái thai trong bụng cô ấy... là của cậu thật sao? Nhưng rõ ràng lúc đầu cậu nói..."
"Dì có nhớ một lần cách đây hơn hai tháng tôi đã qua đêm bên ngoài không? Chính lần đó tôi đã đem sóng gió cho cuộc đời cô ấy như bây giờ."
"Nói vậy cô ấy cũng biết cha của đứa bé trong bụng là của cậu sao?"
"Không, cô ấy không biết. Tôi từng có ý định mang cô ấy về đây cho cô ấy sinh nở xong sẽ cho cô ấy một số tiền và bắt đứa bé. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy sự ngây thơ thuần khiết của cô ấy, tôi lại không nỡ. Trái lại tôi lại muốn giữ cô ấy bên cạnh, muốn bảo vệ cô ấy."
"Thiếu gia, cậu thích cô ấy rồi sao?"
"Chuyện này bây giờ không quan trọng, điều quan trọng bây giờ chính là sự an toàn của cô ấy. Dì giúp tôi để mắt đến cô ấy, đừng để ai biết sự thật về chuyện hôm nay tôi nói với dì, ngay cả cô ấy cũng không được. Tôi biết tính của mẹ tôi, nhất định bà ấy sẽ điều tra và ra tay với cô ấy nếu sự thật bị phơi bày. Tôi sẽ cố gắng che dấu chuyện này để bảo vệ cô ấy. Uyển Ân quá ngây thơ, tôi không muốn cô ấy vì sự bất cẩn của tôi mà bản thân phải chịu khổ."
Phương Vãn Tình nhìn vào đôi mắt của Cố Hàn Đình, bà hiểu được tâm trạng của anh. Một người đứng trên đỉnh cao của danh vọng mà đến chút tự do cũng không có, ngay cả quyền yêu thương và bảo vệ người mình thích cũng không. Cậu ấy đã gồng gánh và chịu đựng lâu như thế, liệu đến việc này còn đủ sức để bảo vệ cô ấy không? Nếu như...
"Tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cho cô ấy và đứa con trong bụng hết sức của mình. Cậu cũng đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Phu nhân không phải là một người dễ lừa, nếu cậu muốn phu nhân không chú ý thì cậu đừng tỏ ra quá quan tâm Uyển Ân. Sự quan tâm của cậu sẽ đem đến nguy hiểm cho cô ấy hơn là sự an toàn."
"Tôi hiểu, cảm ơn dì."
Cố phu nhân ngồi trên xe trên đường trở về Cố gia, trong đầu bà vẫn hiện rõ hình ảnh Cố Hàn Đình kéo Hạ Uyển Ân về phía sau để bảo vệ khiến bà dấy lên một sự nghi ngờ. Từ khi nào con trai bà lại đứng ra bảo vệ một đứa giúp việc như vậy chứ! Đơn thuần vì cô ta là cháu của Phương Vãn Tình hay vì nó đã chú ý đến con bé nghèo nàn thấp kém đó. Sự nghi ngờ trong đầu khiến bà không yên tâm, lấy điện thoại trong túi sách ra bà ấn số gọi đi.
"Là tôi đây! Cho người theo giỏi biệt thự của Hàn Đình cho tôi, để mắt đến nhất cử nhất động của cô gái trong nhà, điều tra toàn bộ về lai lịch của cô ta cho tôi. Nhớ, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."
...****************...
Một ngày cuối tuần cũng đến với Cố Hàn Đình. Vẫn một thói quen anh dậy khá sớm, ngồi trong sân vườn đọc báo cùng tách trà buổi sáng, tâm trạng không thoải mái khiến anh không tập trung được vào tờ báo trên tay.
Ngước mắt nhìn lên về phía đằng xa kia, Hạ Uyển Ân đang tưới hoa trong vườn làm lòng anh chợt yên tĩnh đến lạ. Khuôn mặt ngây thơ cùng nụ cười tươi tắn làm bừng sáng cả một không gian tĩnh lặng. Cô ấy xinh đẹp thật.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu làm Cố Hàn Đình chợt bừng tỉnh. Mình đang có suy nghĩ gì thế! Mình không được có bất cứ suy nghĩ nào về cô ấy, nếu không mình sẽ mang nguy hiểm đến cho cô ấy mà thôi.
Đặt tờ báo xuống bàn anh quay lưng bước vào trong, chợt tiếng hắc hơi của Uyển Ân làm anh khựng lại. Quay mặt nhìn lại thấy Uyển Ân xoa xoa mũi vì liên tục hắc hơi khiến anh không thể bỏ đi được mà quay trở lại. Bước đến gần giật lấy vòi nước trong tay cô tắt đi rồi lên tiếng gọi chú Lưu. Nghe tiếng gọi của anh, Lưu Quang Niên vội vã bước tới.
"Thiếu gia cậu gọi tôi."
"Từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ấy làm việc này nữa."
"Vâng, thiếu gia."
"Cố thiếu anh hiểu lầm rồi, là tôi tự ý làm không phải chú ấy bảo tôi làm đâu ạ."
"Lời của chủ mà cô cũng muốn cãi sao?"
"Tôi... tôi không dám."
Ném vòi nước sang một bên anh quay lưng bước vào nhà với gương mặt khá khó coi. Hạ Uyển Ân cũng không biết bản thân mình đã làm gì khiến anh tức giận như vậy, Lưu Quang Niên bước đến vỗ nhẹ vào vai cô nói.
"Thiếu gia đã không muốn cháu làm việc này thì từ nay cháu đừng làm nữa, kẻo làm phật ý cậu ấy lại mất việc. Vào nhà đi cháu."
"Vâng ạ."
Uyển Ân tâm trạng có chút buồn lủi thủi bước vào trong. Cố Hàn Đình từ trên tầng nhìn xuống qua cửa sổ, nhìn dáng vẻ của cô anh biết cô đang hiểu lầm ý của mình. Anh không muốn cô làm việc đó bởi vì sức khỏe cô đang không tốt, vã lại bên ngoài anh nhìn thấy dường như có người đang theo dõi nhất cử nhất động trong nhà, nếu đoán không nhầm thì đó là người của mẹ anh. Quả nhiên anh đoán không sai, mẹ anh sẽ không đơn giản sẽ tin những gì anh nói. Nếu anh không la mắng Uyển Ân để họ nhìn thấy thì chắc chắn mẹ anh lại càng sinh nghỉ mà thôi.
"Uyển Ân, hy vọng em hiểu cho nỗi khổ của tôi mà không trách."
"Thiếu gia cậu không đùa đấy chứ! Cái thai trong bụng cô ấy... là của cậu thật sao? Nhưng rõ ràng lúc đầu cậu nói..."
"Dì có nhớ một lần cách đây hơn hai tháng tôi đã qua đêm bên ngoài không? Chính lần đó tôi đã đem sóng gió cho cuộc đời cô ấy như bây giờ."
"Nói vậy cô ấy cũng biết cha của đứa bé trong bụng là của cậu sao?"
"Không, cô ấy không biết. Tôi từng có ý định mang cô ấy về đây cho cô ấy sinh nở xong sẽ cho cô ấy một số tiền và bắt đứa bé. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy sự ngây thơ thuần khiết của cô ấy, tôi lại không nỡ. Trái lại tôi lại muốn giữ cô ấy bên cạnh, muốn bảo vệ cô ấy."
"Thiếu gia, cậu thích cô ấy rồi sao?"
"Chuyện này bây giờ không quan trọng, điều quan trọng bây giờ chính là sự an toàn của cô ấy. Dì giúp tôi để mắt đến cô ấy, đừng để ai biết sự thật về chuyện hôm nay tôi nói với dì, ngay cả cô ấy cũng không được. Tôi biết tính của mẹ tôi, nhất định bà ấy sẽ điều tra và ra tay với cô ấy nếu sự thật bị phơi bày. Tôi sẽ cố gắng che dấu chuyện này để bảo vệ cô ấy. Uyển Ân quá ngây thơ, tôi không muốn cô ấy vì sự bất cẩn của tôi mà bản thân phải chịu khổ."
Phương Vãn Tình nhìn vào đôi mắt của Cố Hàn Đình, bà hiểu được tâm trạng của anh. Một người đứng trên đỉnh cao của danh vọng mà đến chút tự do cũng không có, ngay cả quyền yêu thương và bảo vệ người mình thích cũng không. Cậu ấy đã gồng gánh và chịu đựng lâu như thế, liệu đến việc này còn đủ sức để bảo vệ cô ấy không? Nếu như...
"Tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cho cô ấy và đứa con trong bụng hết sức của mình. Cậu cũng đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Phu nhân không phải là một người dễ lừa, nếu cậu muốn phu nhân không chú ý thì cậu đừng tỏ ra quá quan tâm Uyển Ân. Sự quan tâm của cậu sẽ đem đến nguy hiểm cho cô ấy hơn là sự an toàn."
"Tôi hiểu, cảm ơn dì."
Cố phu nhân ngồi trên xe trên đường trở về Cố gia, trong đầu bà vẫn hiện rõ hình ảnh Cố Hàn Đình kéo Hạ Uyển Ân về phía sau để bảo vệ khiến bà dấy lên một sự nghi ngờ. Từ khi nào con trai bà lại đứng ra bảo vệ một đứa giúp việc như vậy chứ! Đơn thuần vì cô ta là cháu của Phương Vãn Tình hay vì nó đã chú ý đến con bé nghèo nàn thấp kém đó. Sự nghi ngờ trong đầu khiến bà không yên tâm, lấy điện thoại trong túi sách ra bà ấn số gọi đi.
"Là tôi đây! Cho người theo giỏi biệt thự của Hàn Đình cho tôi, để mắt đến nhất cử nhất động của cô gái trong nhà, điều tra toàn bộ về lai lịch của cô ta cho tôi. Nhớ, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."
...****************...
Một ngày cuối tuần cũng đến với Cố Hàn Đình. Vẫn một thói quen anh dậy khá sớm, ngồi trong sân vườn đọc báo cùng tách trà buổi sáng, tâm trạng không thoải mái khiến anh không tập trung được vào tờ báo trên tay.
Ngước mắt nhìn lên về phía đằng xa kia, Hạ Uyển Ân đang tưới hoa trong vườn làm lòng anh chợt yên tĩnh đến lạ. Khuôn mặt ngây thơ cùng nụ cười tươi tắn làm bừng sáng cả một không gian tĩnh lặng. Cô ấy xinh đẹp thật.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu làm Cố Hàn Đình chợt bừng tỉnh. Mình đang có suy nghĩ gì thế! Mình không được có bất cứ suy nghĩ nào về cô ấy, nếu không mình sẽ mang nguy hiểm đến cho cô ấy mà thôi.
Đặt tờ báo xuống bàn anh quay lưng bước vào trong, chợt tiếng hắc hơi của Uyển Ân làm anh khựng lại. Quay mặt nhìn lại thấy Uyển Ân xoa xoa mũi vì liên tục hắc hơi khiến anh không thể bỏ đi được mà quay trở lại. Bước đến gần giật lấy vòi nước trong tay cô tắt đi rồi lên tiếng gọi chú Lưu. Nghe tiếng gọi của anh, Lưu Quang Niên vội vã bước tới.
"Thiếu gia cậu gọi tôi."
"Từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ấy làm việc này nữa."
"Vâng, thiếu gia."
"Cố thiếu anh hiểu lầm rồi, là tôi tự ý làm không phải chú ấy bảo tôi làm đâu ạ."
"Lời của chủ mà cô cũng muốn cãi sao?"
"Tôi... tôi không dám."
Ném vòi nước sang một bên anh quay lưng bước vào nhà với gương mặt khá khó coi. Hạ Uyển Ân cũng không biết bản thân mình đã làm gì khiến anh tức giận như vậy, Lưu Quang Niên bước đến vỗ nhẹ vào vai cô nói.
"Thiếu gia đã không muốn cháu làm việc này thì từ nay cháu đừng làm nữa, kẻo làm phật ý cậu ấy lại mất việc. Vào nhà đi cháu."
"Vâng ạ."
Uyển Ân tâm trạng có chút buồn lủi thủi bước vào trong. Cố Hàn Đình từ trên tầng nhìn xuống qua cửa sổ, nhìn dáng vẻ của cô anh biết cô đang hiểu lầm ý của mình. Anh không muốn cô làm việc đó bởi vì sức khỏe cô đang không tốt, vã lại bên ngoài anh nhìn thấy dường như có người đang theo dõi nhất cử nhất động trong nhà, nếu đoán không nhầm thì đó là người của mẹ anh. Quả nhiên anh đoán không sai, mẹ anh sẽ không đơn giản sẽ tin những gì anh nói. Nếu anh không la mắng Uyển Ân để họ nhìn thấy thì chắc chắn mẹ anh lại càng sinh nghỉ mà thôi.
"Uyển Ân, hy vọng em hiểu cho nỗi khổ của tôi mà không trách."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.