Chương 28
Phong Linh Linh
05/09/2024
Rời khỏi nhà cũ Cố gia, tâm trạng hỗn độn Cố Hàn Đình đến bệnh viện của Cố gia tìm Phó Trạch Dương. Vốn dĩ cũng là một ông chủ lớn nhưng Phó Trạch Dương lại thích hòa mình làm người bình thường, vì thế đã hợp tác với Cố Hàn Đình mở ra bệnh viện này và cứ thế làm công ăn lương như bao người bình thường khác. Nhưng không ai biết đằng sau một bác sĩ tài năng vui tính, lại là thân phận thiếu gia duy nhất của tập đoàn Phó thị lừng lẫy chỉ đứng sau Mộ thị. Là giấc mơ của biết bao cô gái của Đế Thành này.
Dù rất bận nhưng mỗi lần Cố Hàn Đình đến tìm anh đều dành thời gian trò chuyện với người bạn thân này. Vì anh hiểu được so với Hàn Đình, anh đã may mắn hơn rất nhiều rồi.
Từ lúc bước vào đến giờ Cố Hàn Đình vẫn một nét mặt đăm chiêu đầy tâm sự im lặng không nói gì, Phó Trạch Dương thấy anh như thế thì khẽ thở dài một tiếng ngồi xuống ngã người lên ghế nhìn anh càm ràm.
"Này Cố đại thiếu gia, phòng làm việc của tôi không phải là nơi để cậu đến than vắn thở dài đâu đấy! Có việc gì, cô gái của cậu lại có vấn đề gì à?"
"Ba tôi tỉnh rồi."
Câu nói nhẹ nhàng của Hàn Đình làm Phó Trạch Dương kinh ngạc đến tròn mắt, vội ngồi bật dậy nhìn Hàn Đình anh nghiêm túc hỏi.
"Cậu nói Bác trai tỉnh rồi? Là thật sao?"
Nhận được cái gật đầu của anh, Phó Trạch Dương bật dậy đến ngồi cạnh anh vui mừng hỏi.
"Nếu bác trai tỉnh rồi đó là một việc tốt, cậu ủ rũ cái gì? Tôi đi cùng cậu đến thăm bác ấy."
Phó Trạch Dương vừa nói vừa bước đến lấy chiếc áo khoác ngoài chuẩn bị ra ngoài với anh, Cố Hàn Đình vội ngăn lại nói.
"Cậu ngồi xuống đã."
"Có chuyện gì sao?" Phó Trạch Dương khó hiểu hỏi.
"Ba tôi thật sự đã tỉnh, nhưng ông ấy lại không muốn cho ai biết chuyện này. Ngay cả mẹ tôi."
Phó Trạch Dương không hiểu lời của Hàn Đình, anh ngồi xuống với vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Cậu nói như vậy là sao? Bác ấy tỉnh lại là một việc hết sức vui mừng, sao lại không muốn bất kỳ ai biết? Người ngoài đã đành còn bác gái sao phải dấu chứ? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì sao?"
"Tôi cũng thắc mắc như cậu, nhưng ba tôi đã muốn như thế nên tôi cũng không biết làm sao. Chắc ông ấy có lý do riêng của mình"
Phó Trạch Dương im lặng suy nghĩ rồi lại quay sang Hàn Đình nói.
"Vợ chồng mà không có sự tin tưởng, cậu không thấy lạ sao? Trước đây tình cảm của ba mẹ cậu có vấn đề gì không đấy?"
Nghe Trạch Dương hỏi thế Cố Hàn Đình chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi ba mình chưa gặp nạn, mối quan hệ của hai người dường như cũng không mặn nồng như mẹ vẫn hay nói. Ba rất lạnh lùng còn mẹ tính tình thường hay nóng giận thậm chí trút giận lên anh vô cớ, anh chưa từng thấy ba mẹ hòa thuận vui đùa với nhau dù chỉ một lần. Liệu tình yêu mà mẹ thường tô vẽ cho anh nghe có thật không?
"Hàn Đình, tôi có ý thế này. Sao cậu không thử điều tra mối quan hệ của ba và mẹ cậu trước đây, biết đâu sẽ có câu trả lời cho những khúc mắc hiện tại của cậu thì sao?"
Lời đề nghị của Phó Trạch Dương làm Cố Hàn Đình lại rơi vào những trầm tư suy nghĩ. Thái độ của ba lúc nãy dường như không giống với biểu cảm muốn tạo cho mẹ bất ngờ, mà là không tin tưởng mẹ thì đúng hơn. Nhưng tại vì sao ba lại tỏ thái độ đó! Yêu thương nhau từng ấy năm sao lại không tin tưởng, trừ khi...
"Này cậu đi đâu đấy? Hàn Đình! Hàn Đình!"
Suy nghĩ dừng lại ở điểm mà anh cho là mấu chốt và đáng ngờ khiến anh không thể thư thả mà ngồi tiếp. Đứng bật dậy rời khỏi phòng trong sự vội vã, có gọi thế nào cũng không trả lời. Phó Trạch Dương cứ ngỡ mình nói thế đã làm Hàn Đình không vui mà rời đi nên anh tự trách bản thân mình.
"Mình cũng thật là, sao lại bảo cậu ấy điều tra ba mẹ cậu ấy chứ!"
****************
Cố Hàn Đình trở về lập tức cho người bí mật điều tra chuyện năm xưa, nhưng dường như tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước, những gì anh điều tra được cũng không khác gì mẹ đã nói với anh. Cảm thấy không hài lòng với những gì tra được anh lại tự mình điều tra thêm lần nữa, chợt nhớ đến dì Phương là người làm lâu năm anh liền đến tìm bà.
"Thiếu gia, sao đột nhiên hôm nay cậu lại hỏi chuyện trước đây của lão gia và phu nhân vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu của mẹ và ba, tuy lúc đầu là kết hôn vì lợi ích thương mại nhưng hai người sau khi chung nhà lại phát sinh tình yêu, gắn bó yêu thương nhau đến tận bây giờ e là khó có ai có thể so sánh dì nhỉ?"
"Cũng không hẳn là thế đâu."
Câu trả lời của Phương Vãn Tình dấy lên trong lòng anh một sự nghi ngờ, Cố Hàn Đình vội hỏi.
"Sao dì lại nói như vậy? Chẳng lẽ họ tình cảm của ba mẹ tôi không giống những gì tôi thấy sao?"
Dù rất bận nhưng mỗi lần Cố Hàn Đình đến tìm anh đều dành thời gian trò chuyện với người bạn thân này. Vì anh hiểu được so với Hàn Đình, anh đã may mắn hơn rất nhiều rồi.
Từ lúc bước vào đến giờ Cố Hàn Đình vẫn một nét mặt đăm chiêu đầy tâm sự im lặng không nói gì, Phó Trạch Dương thấy anh như thế thì khẽ thở dài một tiếng ngồi xuống ngã người lên ghế nhìn anh càm ràm.
"Này Cố đại thiếu gia, phòng làm việc của tôi không phải là nơi để cậu đến than vắn thở dài đâu đấy! Có việc gì, cô gái của cậu lại có vấn đề gì à?"
"Ba tôi tỉnh rồi."
Câu nói nhẹ nhàng của Hàn Đình làm Phó Trạch Dương kinh ngạc đến tròn mắt, vội ngồi bật dậy nhìn Hàn Đình anh nghiêm túc hỏi.
"Cậu nói Bác trai tỉnh rồi? Là thật sao?"
Nhận được cái gật đầu của anh, Phó Trạch Dương bật dậy đến ngồi cạnh anh vui mừng hỏi.
"Nếu bác trai tỉnh rồi đó là một việc tốt, cậu ủ rũ cái gì? Tôi đi cùng cậu đến thăm bác ấy."
Phó Trạch Dương vừa nói vừa bước đến lấy chiếc áo khoác ngoài chuẩn bị ra ngoài với anh, Cố Hàn Đình vội ngăn lại nói.
"Cậu ngồi xuống đã."
"Có chuyện gì sao?" Phó Trạch Dương khó hiểu hỏi.
"Ba tôi thật sự đã tỉnh, nhưng ông ấy lại không muốn cho ai biết chuyện này. Ngay cả mẹ tôi."
Phó Trạch Dương không hiểu lời của Hàn Đình, anh ngồi xuống với vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Cậu nói như vậy là sao? Bác ấy tỉnh lại là một việc hết sức vui mừng, sao lại không muốn bất kỳ ai biết? Người ngoài đã đành còn bác gái sao phải dấu chứ? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì sao?"
"Tôi cũng thắc mắc như cậu, nhưng ba tôi đã muốn như thế nên tôi cũng không biết làm sao. Chắc ông ấy có lý do riêng của mình"
Phó Trạch Dương im lặng suy nghĩ rồi lại quay sang Hàn Đình nói.
"Vợ chồng mà không có sự tin tưởng, cậu không thấy lạ sao? Trước đây tình cảm của ba mẹ cậu có vấn đề gì không đấy?"
Nghe Trạch Dương hỏi thế Cố Hàn Đình chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi ba mình chưa gặp nạn, mối quan hệ của hai người dường như cũng không mặn nồng như mẹ vẫn hay nói. Ba rất lạnh lùng còn mẹ tính tình thường hay nóng giận thậm chí trút giận lên anh vô cớ, anh chưa từng thấy ba mẹ hòa thuận vui đùa với nhau dù chỉ một lần. Liệu tình yêu mà mẹ thường tô vẽ cho anh nghe có thật không?
"Hàn Đình, tôi có ý thế này. Sao cậu không thử điều tra mối quan hệ của ba và mẹ cậu trước đây, biết đâu sẽ có câu trả lời cho những khúc mắc hiện tại của cậu thì sao?"
Lời đề nghị của Phó Trạch Dương làm Cố Hàn Đình lại rơi vào những trầm tư suy nghĩ. Thái độ của ba lúc nãy dường như không giống với biểu cảm muốn tạo cho mẹ bất ngờ, mà là không tin tưởng mẹ thì đúng hơn. Nhưng tại vì sao ba lại tỏ thái độ đó! Yêu thương nhau từng ấy năm sao lại không tin tưởng, trừ khi...
"Này cậu đi đâu đấy? Hàn Đình! Hàn Đình!"
Suy nghĩ dừng lại ở điểm mà anh cho là mấu chốt và đáng ngờ khiến anh không thể thư thả mà ngồi tiếp. Đứng bật dậy rời khỏi phòng trong sự vội vã, có gọi thế nào cũng không trả lời. Phó Trạch Dương cứ ngỡ mình nói thế đã làm Hàn Đình không vui mà rời đi nên anh tự trách bản thân mình.
"Mình cũng thật là, sao lại bảo cậu ấy điều tra ba mẹ cậu ấy chứ!"
****************
Cố Hàn Đình trở về lập tức cho người bí mật điều tra chuyện năm xưa, nhưng dường như tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước, những gì anh điều tra được cũng không khác gì mẹ đã nói với anh. Cảm thấy không hài lòng với những gì tra được anh lại tự mình điều tra thêm lần nữa, chợt nhớ đến dì Phương là người làm lâu năm anh liền đến tìm bà.
"Thiếu gia, sao đột nhiên hôm nay cậu lại hỏi chuyện trước đây của lão gia và phu nhân vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu của mẹ và ba, tuy lúc đầu là kết hôn vì lợi ích thương mại nhưng hai người sau khi chung nhà lại phát sinh tình yêu, gắn bó yêu thương nhau đến tận bây giờ e là khó có ai có thể so sánh dì nhỉ?"
"Cũng không hẳn là thế đâu."
Câu trả lời của Phương Vãn Tình dấy lên trong lòng anh một sự nghi ngờ, Cố Hàn Đình vội hỏi.
"Sao dì lại nói như vậy? Chẳng lẽ họ tình cảm của ba mẹ tôi không giống những gì tôi thấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.