Chương 52
Phong Linh Linh
22/10/2024
Cố Hàn Đình bồng đứa bé trên tay vừa dỗ dành vừa chạy vội vào trong cho bác sĩ xử lý vết thương. Trong khi thay lại áo cho đứa bé Phương Văn Tình vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vết bớt hình cánh hoa đỏ chót sau cổ của đứa bé. Con gái bà trước đây cũng có một vết bớt như vậy, tiểu thiếu gia sao lại CÓ...
Nhìn sắc mặt hoang mang khi đang thay áo cho con mình của Phương Văn Tình, Cố Hàn Đình vội hỏi.
"Dì Phương, có chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy tiểu thiếu gia có một vết bớt sau cổ nên tôi tò mò thôi."
Cố Hàn Đình nghiêng người nhìn lên vết bớt mà Phương Vãn Tình nói, anh mỉm cười nhìn bà nói.
"Thằng bé duy truyền từ mẹ rồi, Uyển Ân cũng có vết bớt sau cổ như vậy.
Câu nói của Hàn Đình làm Phương Văn Tình chấn động. Uyển Ân có một vết bớt như vậy sao? Sao từ trước đến giờ bà không chú ý chứ! Có khi nào... Không thể đâu. Lâm Lạc Ý nói con bà đã chết sau vụ hoả hoạn rồi cơ mà, nhưng chuyện trùng hợp này nên giải thích sao đây?
"Thiếu gia, cậu có nhớ tôi từng nói con gái tôi có vết bớt hình cánh hoa sau cổ không?"
"Nhớ chứ!"
Vừa trả lời bà, Cố Hàn Đình lại liên tưởng đến ý nghĩa câu hỏi của bà. Anh kinh ngạc nhìn bà đầy nghi ngờ nói.
"Chẳng lẽ.."
Để giải thích cho khúc mắc trong lòng, Cố Hàn Đình đã âm thầm nhờ Phó Trạch Dương làm xét nghiệm cho hai người. Rất nhanh chóng Phó Trạch Dương đã có kết quả cho anh. Nhìn vào bảng kiểm tra Hàn Đình nhìn Trạch Dương nghiêm túc hỏi.
"Cậu chắc chắn chứ! Có sai sót gì không?"
"Chính xác một trăm phần trăm đấy!"
Kết quả đúng như những gì anh và Phương Vãn Tình nghi ngờ. Bằng một phép màu nào đó, Uyển Ân chính là đứa con gái mà bà đã bị Lâm Lạc Ý cướp đi hai mươi mấy năm trước. Niềm vui vỡ òa trong lòng khiến Phương Vãn Tình rơi nước mắt.
"Thiếu gia, tôi tìm được con rồi, tôi thật sự đã tìm được rồi. Con bé ở cạnh tôi lâu như vậy mà tôi lại không hề hay biết."
"Dì Phương, chúc mừng dì. Cuối cùng người ở hiền cũng được ông trời đền đáp rồi."
"Giờ phút này còn gọi dì sao? Ăn ở với con người ta đến sinh ra một tiểu nhóc tì bụ bẫm thế rồi, phải gọi mẹ chứ!"
Nghe câu nhắc nhở của Trạch Dương, Cố Hàn Đình mỉm cười nắm lấy bàn tay già nua của Phương Vãn Tình nói.
"Cảm ơn mẹ đã sinh cho con một cô vợ vừa xinh đẹp lại hiền hậu như thế! Mẹ khổ cực nhiều rồi, nay để vợ chồng con báo hiếu cho mẹ."
Câu nói của Hàn Đình làm Phương Vãn Tình xúc động đến rơi nước mắt. Đúng là trong cái rủi có cái may, con gái bà gặp được người chồng tốt như thiếu gia đúng là quá may mắn rồi.
Khoảnh khắc hài mẹ con nhận nhau đầy xúc động khiến những người có mặt không kiềm được nước mắt. Từ trước đến nay cô luôn ao ước có được một người mẹ như dì Phương, không ngờ dì ấy lại thật sự là mẹ của cô. Ông trời đúng là không phụ lòng người mà. Cố Đình Sâm bước đến gần nhìn Phương Vãn Tình vui vẻ nói.
"Chị Phương à không, bây giờ phải gọi là chị thông gia chứ! Cảm ơn chị đã sinh ra một cô gái tốt như Uyển Ân. Cố gia tôi mang ơn chị, cũng nhờ chị bao năm qua đã luôn yêu thương chăm sóc cho Hàn Đình khi tôi không ở bên cạnh. Tôi hứa với chị sẽ yêu thương Uyển Ân, Hàn Đình sẽ hiếu thuận với chị như mẹ ruột. Chúng ta tình hảo hữu thông gia ngày càng gắn bó, chị thấy sao?"
"Ông chủ nói vậy tôi biết nói gì bây giờ, cảm ơn ông chủ"
"Sao lại ông chủ! Phải gọi là thông gia chứ!"
"Vâng, ông thông gia."
Tiếng cười vui vang lên trong căn phòng của bệnh viện, hạnh phúc ngập tràn nơi đây đang lan tỏa khắp nơi. Phó Trạch Dương cùng Tuyết Nhi đi từ xa đã nghe tiếng cười vui vẻ của mọi người, anh đẩy cửa bước vào vui vẻ nói.
"Vui thế này mà chẳng ai gọi cháu một tiếng nào cả. Bác Cổ, Hàn Đình quên cháu đã đành bác cũng quên cháu sao?"
"Sao bác có thể quên Trạch Dương chứ! Còn có đội trưởng Ngô sao, bác phải cảm ơn hai đứa rất nhiều là khác đấy!"
"Bác đừng nói thế, trách nhiệm của chúng cháu thôi ạ. Uyển Ân, chúc mừng cô đã tìm được gia đình."
"Cảm ơn đội trưởng Ngô."
Nhìn thấy sắp thiệp cưới màu đỏ trên tay Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình liền bước đến châm biếm hỏi.
"Này, đừng nói là cậu định đi trước tôi một bước nhé!"
"Tôi có thể đi trước cậu sao? Cậu sinh cả con trai rồi, tôi đã ra sức đuổi theo cậu còn không kịp đấy!"
"Cậu mà cũng muốn có con trai như tôi à, nhìn cậu là biết cả đời chả lên được chức ông nội rồi."
"Gì chứ! Cậu xem thường ai đấy! Tuyết Nhi, chúng ta sau khi kết hôn phải sinh đôi, à không, sinh ba cho cậu con trai bụ bẫm cho cậu ấy sáng mắt ra. Dám coi thường anh."
"Anh nói em là heo sao?"
Tuyết Nhi vừa nói vừa lườm Phó Trạch Dương, nhìn vẻ mặt có chút e dè của anh khiến mọi người không khỏi buồn cười. Hàn Đình bước đến gần Phó Trạch Dương lên tiếng châm chọc.
"Còn chưa lấy nhau nhưng tôi biết nóc nhà nằm ở đâu rồi đấy!"
"Còn anh thì sao? Nóc nhà của anh ở đâu vậy?"
Nghe tiếng Hạ Uyển Ân hỏi, Cố Hàn Đình liền mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô vui vẻ nói.
"Đương nhiên là ở đây rồi. Còn có thể là ở đâu được chứ!"
Cả căn phòng một lần nữa lại rộ lên tiếng cười vui vẻ. Hạnh phúc thật sự chỉ đến với những người chân thành và biết đâu là đủ, hãy biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có. Đừng bao giờ đố kỵ hay so đo dành giật những thứ không thuộc về mình, hạnh phúc luôn ở quanh ta từ những điều giản dị nhất.
Nhìn sắc mặt hoang mang khi đang thay áo cho con mình của Phương Văn Tình, Cố Hàn Đình vội hỏi.
"Dì Phương, có chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy tiểu thiếu gia có một vết bớt sau cổ nên tôi tò mò thôi."
Cố Hàn Đình nghiêng người nhìn lên vết bớt mà Phương Vãn Tình nói, anh mỉm cười nhìn bà nói.
"Thằng bé duy truyền từ mẹ rồi, Uyển Ân cũng có vết bớt sau cổ như vậy.
Câu nói của Hàn Đình làm Phương Văn Tình chấn động. Uyển Ân có một vết bớt như vậy sao? Sao từ trước đến giờ bà không chú ý chứ! Có khi nào... Không thể đâu. Lâm Lạc Ý nói con bà đã chết sau vụ hoả hoạn rồi cơ mà, nhưng chuyện trùng hợp này nên giải thích sao đây?
"Thiếu gia, cậu có nhớ tôi từng nói con gái tôi có vết bớt hình cánh hoa sau cổ không?"
"Nhớ chứ!"
Vừa trả lời bà, Cố Hàn Đình lại liên tưởng đến ý nghĩa câu hỏi của bà. Anh kinh ngạc nhìn bà đầy nghi ngờ nói.
"Chẳng lẽ.."
Để giải thích cho khúc mắc trong lòng, Cố Hàn Đình đã âm thầm nhờ Phó Trạch Dương làm xét nghiệm cho hai người. Rất nhanh chóng Phó Trạch Dương đã có kết quả cho anh. Nhìn vào bảng kiểm tra Hàn Đình nhìn Trạch Dương nghiêm túc hỏi.
"Cậu chắc chắn chứ! Có sai sót gì không?"
"Chính xác một trăm phần trăm đấy!"
Kết quả đúng như những gì anh và Phương Vãn Tình nghi ngờ. Bằng một phép màu nào đó, Uyển Ân chính là đứa con gái mà bà đã bị Lâm Lạc Ý cướp đi hai mươi mấy năm trước. Niềm vui vỡ òa trong lòng khiến Phương Vãn Tình rơi nước mắt.
"Thiếu gia, tôi tìm được con rồi, tôi thật sự đã tìm được rồi. Con bé ở cạnh tôi lâu như vậy mà tôi lại không hề hay biết."
"Dì Phương, chúc mừng dì. Cuối cùng người ở hiền cũng được ông trời đền đáp rồi."
"Giờ phút này còn gọi dì sao? Ăn ở với con người ta đến sinh ra một tiểu nhóc tì bụ bẫm thế rồi, phải gọi mẹ chứ!"
Nghe câu nhắc nhở của Trạch Dương, Cố Hàn Đình mỉm cười nắm lấy bàn tay già nua của Phương Vãn Tình nói.
"Cảm ơn mẹ đã sinh cho con một cô vợ vừa xinh đẹp lại hiền hậu như thế! Mẹ khổ cực nhiều rồi, nay để vợ chồng con báo hiếu cho mẹ."
Câu nói của Hàn Đình làm Phương Vãn Tình xúc động đến rơi nước mắt. Đúng là trong cái rủi có cái may, con gái bà gặp được người chồng tốt như thiếu gia đúng là quá may mắn rồi.
Khoảnh khắc hài mẹ con nhận nhau đầy xúc động khiến những người có mặt không kiềm được nước mắt. Từ trước đến nay cô luôn ao ước có được một người mẹ như dì Phương, không ngờ dì ấy lại thật sự là mẹ của cô. Ông trời đúng là không phụ lòng người mà. Cố Đình Sâm bước đến gần nhìn Phương Vãn Tình vui vẻ nói.
"Chị Phương à không, bây giờ phải gọi là chị thông gia chứ! Cảm ơn chị đã sinh ra một cô gái tốt như Uyển Ân. Cố gia tôi mang ơn chị, cũng nhờ chị bao năm qua đã luôn yêu thương chăm sóc cho Hàn Đình khi tôi không ở bên cạnh. Tôi hứa với chị sẽ yêu thương Uyển Ân, Hàn Đình sẽ hiếu thuận với chị như mẹ ruột. Chúng ta tình hảo hữu thông gia ngày càng gắn bó, chị thấy sao?"
"Ông chủ nói vậy tôi biết nói gì bây giờ, cảm ơn ông chủ"
"Sao lại ông chủ! Phải gọi là thông gia chứ!"
"Vâng, ông thông gia."
Tiếng cười vui vang lên trong căn phòng của bệnh viện, hạnh phúc ngập tràn nơi đây đang lan tỏa khắp nơi. Phó Trạch Dương cùng Tuyết Nhi đi từ xa đã nghe tiếng cười vui vẻ của mọi người, anh đẩy cửa bước vào vui vẻ nói.
"Vui thế này mà chẳng ai gọi cháu một tiếng nào cả. Bác Cổ, Hàn Đình quên cháu đã đành bác cũng quên cháu sao?"
"Sao bác có thể quên Trạch Dương chứ! Còn có đội trưởng Ngô sao, bác phải cảm ơn hai đứa rất nhiều là khác đấy!"
"Bác đừng nói thế, trách nhiệm của chúng cháu thôi ạ. Uyển Ân, chúc mừng cô đã tìm được gia đình."
"Cảm ơn đội trưởng Ngô."
Nhìn thấy sắp thiệp cưới màu đỏ trên tay Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình liền bước đến châm biếm hỏi.
"Này, đừng nói là cậu định đi trước tôi một bước nhé!"
"Tôi có thể đi trước cậu sao? Cậu sinh cả con trai rồi, tôi đã ra sức đuổi theo cậu còn không kịp đấy!"
"Cậu mà cũng muốn có con trai như tôi à, nhìn cậu là biết cả đời chả lên được chức ông nội rồi."
"Gì chứ! Cậu xem thường ai đấy! Tuyết Nhi, chúng ta sau khi kết hôn phải sinh đôi, à không, sinh ba cho cậu con trai bụ bẫm cho cậu ấy sáng mắt ra. Dám coi thường anh."
"Anh nói em là heo sao?"
Tuyết Nhi vừa nói vừa lườm Phó Trạch Dương, nhìn vẻ mặt có chút e dè của anh khiến mọi người không khỏi buồn cười. Hàn Đình bước đến gần Phó Trạch Dương lên tiếng châm chọc.
"Còn chưa lấy nhau nhưng tôi biết nóc nhà nằm ở đâu rồi đấy!"
"Còn anh thì sao? Nóc nhà của anh ở đâu vậy?"
Nghe tiếng Hạ Uyển Ân hỏi, Cố Hàn Đình liền mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô vui vẻ nói.
"Đương nhiên là ở đây rồi. Còn có thể là ở đâu được chứ!"
Cả căn phòng một lần nữa lại rộ lên tiếng cười vui vẻ. Hạnh phúc thật sự chỉ đến với những người chân thành và biết đâu là đủ, hãy biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có. Đừng bao giờ đố kỵ hay so đo dành giật những thứ không thuộc về mình, hạnh phúc luôn ở quanh ta từ những điều giản dị nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.