Chương 5: Người có mắt nhìn đâu có nhiều
Bộ Vi Lan
03/04/2014
“Có chuyện gì không vui?
Nói ra tôi nghe xem nào.”
“…”, người gì thế này không biết?
“Có lườm cũng vô ích, nhe nanh múa vuốt cũng không dọa được tôi đâu.”
Điên đầu, nói không được trốn cũng chẳng xong là sao?
“Tống Thư Ngu, anh có ý gì?! Nhân nghĩa, lễ trí tín mà anh học được ném đi đâu rồi? Những việc gõ cửa quả phụ, đào mộ người tuyệt hậu, đừng làm việc hại người có được không? Giáo sư cái nỗi gì! Đồ cầm thú! Tôi nói cho anh biết, không được hỏi tôi thêm từ nào, không được nhìn tôi với ánh mắt ấy, không được lấy đồ ăn ngon hòng dụ dỗ tôi phạm tội, không được kể chuyện ngày hôm nay cho con chuột cống chết tiệt nhà Trần Uyển.”
Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, lặng người nhìn cô.
“Lái xe đi, định đợi người ta đến viết giấy phạt hả?”
…
Thất lễ rồi, lão Tống vẫn thường nói với cô bằng giọng điệu đó, hôm nay sao nghe những lời khó nghe như thế cô lại nổi xung lên nhỉ?
“Anh cũng ở Thượng Đảo à?”, cô định làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này, nhưng vừa nghĩ đến anh ta luôn cười nhạo mình là lại tức lồng lộn lên, “Đừng nói chẳng may gặp đấy nhá, cà phê Thượng Đảo đâu có lọt được vào mắt đại gia như anh. Đã nghe Tiểu Uyển nói gì chưa?”.
Lúc đèn đỏ, anh không ngừng gõ tay lên vô lăng, đến khi đèn chuyển màu mới nói: “Tôi sợ cô lại gặp chuyện như lần trước, bị người ta giở trò còn không có tiền trả. Quan tâm đơn thuần thôi, cô đừng hiểu lầm”.
“Anh quan tâm tôi? Khả năng anh quan tâm đến tôi thấp như việc tôi xỏ vừa những bộ quần áo cỡ nhỏ vậy”, cô khẽ làu bàu.
Anh liếc cô một cái, rồi cười nham hiểm: “Không tin? Tôi cũng không tin”.
Tâm My phát cáu: “Tôi biết anh chẳng tốt đẹp gì từ nhiều năm nay rồi”.
…
“Chúng ta đi đâu đây?”, cô phá vỡ sự im lặng hiếm có giữa hai người.
“Đưa cô về.”
“Nhưng tự dưng tôi thèm ăn thịt xiên nướng.”
“Đi kiểu gì? Một chân đi đất? Hay đi mua giày trước? Đừng mong tôi trả tiền đấy nhé, cô có phải bạn gái tôi đâu.”
“Anh coi tôi là thứ gì thế hả, tôi chưa nghèo đến mức âm mưu rút ví anh đâu nhé”, cô cúi người tháo chiếc giày còn lại rồi đưa lên nghiên cứu, “Chân cao chân thấp không thể đi được, bẻ nốt gót chiếc này là có thể dùng tạm được”.
“Thật là, người như cô đúng là hết cách, sống chỉ suốt ngày lo miếng ăn.”
“Có ai sống mà không vì miếng ăn không? Việc khiến ta vui vẻ vốn đã ít, tội gì phải làm khổ cái miệng của mình? Giờ đầu óc tôi chỉ có thịt xiên là thịt xiên, tốt nhất là thịt dê nướng, mới nghĩ thôi đã thấy mùi cứ gọi là dậy hết cả mũi. Cứ xem như đi coi mặt thất bại, tự an ủi bản thân một chút cũng không được sao?”
Lúc này anh mới lộ hẳn nụ cười, quay đầu xe nói: “Được, vẫn còn muốn ăn chứng tỏ vẫn cứu được”.
Gấu hung bạo: Sếp à, tôi về rồi.
Café Latte: Tâm trạng không tốt, xem ra tôi chẳng cần hỏi nhiều.
Gấu hung bạo:… Hôm nay chẳng muốn vào diễn đàn. Gửi cho tôi ảnh mọi người đi leo núi xem nào, nhanh lên.
Café Latte: Ảnh của ai? Ảnh của mấy đại mỹ nhân chúng tôi hay ảnh cây cỏ hoa lá?
Gấu hung bạo: Xì, mấy người các cậu thì có gì hay ho.
Café Latte: (≧▽≦)Vậy thì ngại quá, không có.
Gấu hung bạo: ?
Café Latte: Không phải tôi thừa nước đục thả câu, mà hoa cỏ nói đột nhiên có việc, hôm nay buộc phải lỡ hẹn.
Gấu hung bạo:…
Café Latte: Người đau khổ là tôi được chưa? Chỉ vì giúp cho đám yêu râu xanh các người có lợi, tôi đã phải hạ mình để chòng ghẹo tên kia không biết bao lần.
Gấu hung bạo: Ọe ọe. = _=, tôi đi nghe điện thoại.
Mẹ cô tay đưa điện thoại mồm giảo hoạt nói: “Cậu bác sĩ Tôn”.
“Chào cô. Tối tôi có gọi mấy lần, dì Thường nói cô chưa về nhà.”
“Ơ, chào anh”, tim đập thình thịch… Hà Tâm My cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình,
“Tôi cùng bạn đi ăn thịt dê xiên nướng, no quá phải đi bộ nên vừa mới về đến nhà”. Lợn ạ, mày không tinh tế hơn chút được sao?
“Ha ha. Hôm nay cô thẳng thắn khiến tôi phát hoảng, lúc về mới nghĩ tới những lời cô nói, người con gái có tính cách như cô thật hiếm…”
Cô nghe thấy cả tiếng hít thở của mình.
“Tôi thấy chúng ta có thể thử, cô thấy thế nào?”
Cẩn thận! Hà Tâm My! Cẩn thận!
“Tôi…”
“Nếu không phản đối có thể cho tôi số điện thoại được không?”
Thình thịch thình thịch…
[Thế nào gọi là chết đi sống lại? Gái béo cuối cùng cũng trở mình] by Gấu hung bạo.
“Đừng nhìn mình đầy ai oán như thế”, Hà Tâm My than phiền, “Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy tuổi đầu của mình! Hồi trước, lúc cậu với tên chuột nhà cậu yêu lên yêu xuống, mình cũng đâu có coi thường. Cậu thử đếm xem mình ở được mấy ngày trong ký túc? Để rồi bây giờ mình sắp biến thành bà già cô đơn rồi”.
“Nhưng mình chưa từng không nghe điện thoại của cậu”, Trần Uyển lên án, “Mình gọi điện cho cậu, cậu không những chẳng nói lấy một hai câu, lại còn chẳng thèm nghe luôn”.
Tâm My tức tưởi: “Tại đang đợi điện thoại của chàng. Anh ấy bận lắm, nói là chính thức bắt đầu nhưng cơ hội gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, mình khổ sở phục kích chẳng phải vì mười phút nói chuyện yêu đương sao?”.
Thực ra, tháng này có vẻ cô quá hời hợt hờ hững với mọi người. Nào là đi làm rồi tan làm, tan làm rồi hẹn hò, nếu không được hẹn thì chờ chuông điện thoại đổ, chẳng còn thời gian đâu mà gặp bạn gặp bè, cũng không lên mạng la cà, tất cả cuộc sống của cô hầu như đặt hết vào con người đó.
“Đậu Đinh, mẹ con giờ là phụ nữ rồi, mẹ với cô ấy càng lúc càng bất đồng quan điểm. Nhưng Tiểu Chính dễ thương, lại thơm mẹ nuôi cái nào.”
Đậu Đinh ba tuổi, ngũ quan giống mẹ, vóc dáng giống cha. Lần trước nghe Trần Uyển kể ở nhà trẻ có hai cô bé vì giành bánh quy cậu đưa mà túm tóc nhau. Hà Tâm My cười ngất, tấn phong Đậu Đinh là sát thủ Lolita ở nhà trẻ.[Lolita là từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính. Trong trường hợp này để chỉ Đậu Đinh có sức hấp dẫn phái nữ]
Cậu nhóc cố leo lên bụng cô, thơm một cái, nhân lúc Tâm My không đề phòng thằng nhóc một tay sờ lên bụng cô rồi ngước đôi mắt ánh lên sự kinh hãi, hỏi: “Mẹ nuôi ơi, mẹ cũng có một em bé trong bụng sao?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc không thốt nên lời, kế đó chồng Trần Uyển đang ngồi trong phòng khách phá lên tràng cười điên đảo, Tống Thư Ngu quay lưng về phía bọn họ, chỉ thấy đôi vai run lên bần bật, đến Trần Uyển cũng cố mím chặt môi để khỏi cười: “Thằng nhỏ này, bắt đầu tò mò rồi đấy. Dạo này cu cậu rất hay hỏi nó từ đâu mà ra, mình chỉ biết thật thà nói nó là em bé được nuôi trong bụng mẹ. Cậu cũng vậy, dạo này hình như có béo ra một chút”.
Béo hơn có một tí thôi á? Hà Tâm My cười hả hê, lúc vui thì uống nước cũng béo ra biết làm thế nào?
Tấm thẻ tập gym Tôn Gia Hạo tặng vẫn vứt ở ngăn kéo, xem ra phải dùng đến thật.
“Vui lắm hả?”, Tống Thư Ngu hỏi.
Hà Tâm My gật đầu lia lịa.
Cảm giác khi yêu bác sĩ Tôn Gia Hạo là gì?
Hè năm lớp Chín trong ký ức cô, bên tai là tiếng lách cách của phấn viết trên nền bảng đen cùng giọng nói đều đều đến ong đầu của ông thầy dạy Địa lý, tất cả hòa trộn với tiếng ve sầu xa xăm. Cái nóng sau trưa bốc lên trên từng lỗ chân lông, ngột ngạt khiến người ta mê man buồn ngủ, chỉ có những mầm xanh tận sâu trong trái tim non nớt trỗi dậy, rụt rè giang rộng tán lá.
Cô cười tít mắt như đang ôm trong mình một bí mật nho nhỏ.
Trên đường, ánh đèn neon tỏa ánh sáng mập mờ, gương mặt anh lúc ẩn lúc hiện, “Vui là tốt, người có mắt nhìn đâu có nhiều”.
“Lão Tống, anh đang khen tôi đấy à?”, cô vừa mừng vừa lo.
Anh lặng lẽ gật đầu.
“Nhưng tôi chỉ thấy thấp thỏm không yên”, Tôn Gia Hạo rất tốt, tốt như cô mong muốn. Quá tốt rồi!
Lão Tống không ngoái đầu.
“Tôi thấy không thật lắm. Anh ấy quá xuất sắc, lễ phép lịch sự với bề trên, luôn tích cực trong công việc, yêu cầu rất cao với bản thân, hoàn hảo tới mức không thể bới móc gì thêm được. Tôi chẳng bằng được anh.”
Ánh mắt Tống Thư Ngu khóa chặt phía trước, một lúc sau mới khẽ giọng: “Trên đời này chẳng có ai hoàn hảo, cô như thế là hợp với anh ta rồi”.
Không có ai hoàn hảo?
Được rồi, cô thừa nhận, ai cũng có khuyết điểm. Không phát hiện ra không có nghĩa không có, có thể bị những thứ khác che mất rồi.
Hà Tâm My trở về nhà, nằm sõng soài trên giường, trong đầu bày ra một đống chữ gọt giũa Tôn Gia Hạo, khuyết điểm của anh ấy nằm ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, khuyết điểm lớn nhất của anh ấy chính là quá hoàn hảo, quá toàn vẹn.
Mỹ nữ ở bệnh viện đẹp tựa mây, không phải vì do quá cầu toàn, hay vô cảm tới mức phải đi coi mặt đấy chứ? Gặp được người khó nhằn nhất Hà Tâm My đây, xem ra cũng là điều anh không thể lường trước.
Đến tận bây giờ hai người họ còn chưa từng nắm tay, lần trước đi xem phim thì kẻ trước người sau. Cô nghĩ lần trước gặp mặt, Tôn Gia Hạo đưa cho mình thẻ tập gym rồi nói: “Tâm My, em rất đáng yêu, thật đấy, nhưng anh thấy có thể gầy đi một chút còn đáng yêu hơn”. Chì vì câu nói đó mà lúc về nhà cô đưa gương lên soi mặt nửa ngày trời, cố khai quật trên mặt chút tế bào đáng yêu, tưởng tượng gương mặt lúc gầy đi.
Yêu tới mê đắm? Ẩn ý đằng sau câu nói ấy tại sao mình không phát hiện ra chứ?
Anh ấy vẫn đắn đo chuyện hình thể của mình phải không?
A… mơ hồ quá! Tâm My kéo chiếc gối che mặt rồi gào khóc thảm thương. Tống Thư Ngu, cái tên đã làm đến giáo sư còn ở vậy xây miếu, tên hung thủ chuyên gây tắc cống, tên nước bọt còn độc hơn bệnh SARS, tên xác thối lười chảy thây, anh rắp tâm hại đời tôi có phải không? Sao càng an ủi, tâm trạng lại càng mông lung thế này?
Hà Tâm My là người thực tế nên luôn lường trước được tất cả những hiểm nguy phía trước, nhưng chúng cũng chỉ là rung cây dọa khỉ thôi. Hơn nữa hai mươi sáu năm sống dưới ách thống trị tàn bạo của mẹ mình, khả năng chống đỡ của cô cực lớn.
Sự thật hiển nhiên là thế, không thể tự lừa mình thì sao lừa được người, sao có thể mong tất cả mọi người không nhìn thấy. Giảm cân là đúng rồi.
Ngày Kiều Tiểu Tuyết vào thành phố sau khi nhận được giấy báo phỏng vấn của Sở giáo dục thành phố, Hà Tâm My vác ngay chiếc máy chạy bộ phủ đầy bụi bên ngoài ban công vào phòng.
“Cho máy chạy bộ vào cái, phòng chật ngay”, cô liếc nhìn vẻ mặt không mấy vui của Kiều Tiểu Tuyết.
“Tâm My, mình nghe nói nhà cậu có mấy nhà mà, sao vẫn ở khu nhà phía đông? Lại không phải trung tâm thành phố, lái xe đi mua đồ chẳng tiện chút nào.”
Căn nhà cũ của ông nội bị phá đi và được đền bù bằng hai căn ở trung tâm, nhưng bố không thích không khí quá ồn ào, “Ba mẹ mình đi làm tiện là được. Mình thế nào cũng xong, có xe ga rồi mà”.
“Cấm xe máy thì làm thế nào? Không định mua xe à?”
“Chưa từng nghĩ, chẳng phải còn có xe điện ngầm sao?”
“Cậu thật dễ hài lòng”, Kiều Tiểu Tuyết ngồi cạnh bàn máy tính cắt móng tay, “Sao đột nhiên lại nghĩ ra chạy bộ vậy? Trò này bao lâu rồi không chơi?”.
Tâm My cười gượng: “Cũng phải tám mười năm rồi, mình nhớ mua về dùng được có mấy lần”.
Đối phương nhìn xoáy vào mắt cô, dẩu mỏ trêu chọc: “Có người yêu rồi phải không? Người đang yêu mới để ý vóc dáng đến thế”.
Tình hình của cô và Tôn Gia Hạo đến mẹ cô cũng không muốn kể nhiều, chứ đừng nói trước mặt người này, Tâm My chỉ mỉm cười.
“Mình vừa đến đã nghe mẹ nuôi kể rồi, trông vẻ mặt mẹ nuôi có vẻ rất hài lòng. Khi nào dẫn về để chị xem nào?”
Chị! Tâm My toát mồ hôi hột, thân với cô lắm à?
Kể từ lúc Tiểu Tuyết xuất hiện ở nhà họ, Tâm My thấy khoảng cách với mẹ cô ngày càng xa. Tối đến bưng bát cơm cứ lặng lẽ và vài miếng, bố lại là người kiệm lời, bàn ăn chỉ nghe thấy giọng nói chính trực của mẹ cùng những lời bợ đỡ của Tiểu Tuyết. Tâm My nghe hai người nói chuyện, trong lòng có phần không nuốt nổi.
Người ta là khách, chẳng cần thiết phải tranh thủ tình cảm của mày, mày nghĩ nhiều rồi. Cô tự nhủ với mình.
Nhưng khi Kiều Tiểu Tuyết khiêm tốn nói: “Con do hoàn cảnh gia đình buộc phải phấn đấu mới được, mẹ nuôi, con ngưỡng mộ Tâm My lắm, có cha giỏi mẹ giỏi, được hưởng hạnh phúc thuận lợi biết mấy”.
Cô chau mày, trực giác thấy Tiểu Tuyết đang thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, mẹ cô liếc nhìn một cái, rồi thở dài: “Nó sung sướng mà chẳng biết hưởng, chỉ suốt ngày cãi mẹ hết cái này đến cái kia. Giờ mẹ chỉ mong nó tìm được một người chồng giỏi giang, hơn thế cũng chẳng dám mơ”.
Vừa mới bắt đầu với Tôn Gia Hạo thôi, còn chưa ra đâu vào đâu, sau này nếu… Tâm My câm lặng không thốt nên lời, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.
Đến tối, chỉ có hai người trong phòng, thấy Tiểu Tuyết đang ngồi vào chỗ mình, cô thoáng sững người.
“Xem ra vẫn phải lắp thêm phích cắm, mình vẫn còn một chiếc laptop cậu có thể dùng, nếu không cậu cũng phát chán.”
“Đợi chút nữa hẵng hay, mình cũng không phải nghiện mạng”, Tiểu Tuyết không buồn ngoái đầu, “Tâm My, cậu hay lên diễn đàn này hả?”.
Tâm My hơi giật mình, bước tới di chuột đóng trang đó lại, ngẩng đầu cười: “Chỉ là thỉnh thoảng lên xem vớ vẩn thôi”.
“Mình đi tắm đây, đúng rồi, khi nãy QQ thông báo có người muốn add nick cậu, mình tiện tay nên đồng ý rồi.”
Tâm My mở mục quản lý thông tin, ấn vào dữ liệu cá nhân trên mục thông tin mới nhất.
Hơn mười nick QQ, một ngôi sao, không có địa chỉ cũng chẳng có chữ ký, chỉ có: Shin cậu bé bút chì, đàn ông.
“…”, người gì thế này không biết?
“Có lườm cũng vô ích, nhe nanh múa vuốt cũng không dọa được tôi đâu.”
Điên đầu, nói không được trốn cũng chẳng xong là sao?
“Tống Thư Ngu, anh có ý gì?! Nhân nghĩa, lễ trí tín mà anh học được ném đi đâu rồi? Những việc gõ cửa quả phụ, đào mộ người tuyệt hậu, đừng làm việc hại người có được không? Giáo sư cái nỗi gì! Đồ cầm thú! Tôi nói cho anh biết, không được hỏi tôi thêm từ nào, không được nhìn tôi với ánh mắt ấy, không được lấy đồ ăn ngon hòng dụ dỗ tôi phạm tội, không được kể chuyện ngày hôm nay cho con chuột cống chết tiệt nhà Trần Uyển.”
Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, lặng người nhìn cô.
“Lái xe đi, định đợi người ta đến viết giấy phạt hả?”
…
Thất lễ rồi, lão Tống vẫn thường nói với cô bằng giọng điệu đó, hôm nay sao nghe những lời khó nghe như thế cô lại nổi xung lên nhỉ?
“Anh cũng ở Thượng Đảo à?”, cô định làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này, nhưng vừa nghĩ đến anh ta luôn cười nhạo mình là lại tức lồng lộn lên, “Đừng nói chẳng may gặp đấy nhá, cà phê Thượng Đảo đâu có lọt được vào mắt đại gia như anh. Đã nghe Tiểu Uyển nói gì chưa?”.
Lúc đèn đỏ, anh không ngừng gõ tay lên vô lăng, đến khi đèn chuyển màu mới nói: “Tôi sợ cô lại gặp chuyện như lần trước, bị người ta giở trò còn không có tiền trả. Quan tâm đơn thuần thôi, cô đừng hiểu lầm”.
“Anh quan tâm tôi? Khả năng anh quan tâm đến tôi thấp như việc tôi xỏ vừa những bộ quần áo cỡ nhỏ vậy”, cô khẽ làu bàu.
Anh liếc cô một cái, rồi cười nham hiểm: “Không tin? Tôi cũng không tin”.
Tâm My phát cáu: “Tôi biết anh chẳng tốt đẹp gì từ nhiều năm nay rồi”.
…
“Chúng ta đi đâu đây?”, cô phá vỡ sự im lặng hiếm có giữa hai người.
“Đưa cô về.”
“Nhưng tự dưng tôi thèm ăn thịt xiên nướng.”
“Đi kiểu gì? Một chân đi đất? Hay đi mua giày trước? Đừng mong tôi trả tiền đấy nhé, cô có phải bạn gái tôi đâu.”
“Anh coi tôi là thứ gì thế hả, tôi chưa nghèo đến mức âm mưu rút ví anh đâu nhé”, cô cúi người tháo chiếc giày còn lại rồi đưa lên nghiên cứu, “Chân cao chân thấp không thể đi được, bẻ nốt gót chiếc này là có thể dùng tạm được”.
“Thật là, người như cô đúng là hết cách, sống chỉ suốt ngày lo miếng ăn.”
“Có ai sống mà không vì miếng ăn không? Việc khiến ta vui vẻ vốn đã ít, tội gì phải làm khổ cái miệng của mình? Giờ đầu óc tôi chỉ có thịt xiên là thịt xiên, tốt nhất là thịt dê nướng, mới nghĩ thôi đã thấy mùi cứ gọi là dậy hết cả mũi. Cứ xem như đi coi mặt thất bại, tự an ủi bản thân một chút cũng không được sao?”
Lúc này anh mới lộ hẳn nụ cười, quay đầu xe nói: “Được, vẫn còn muốn ăn chứng tỏ vẫn cứu được”.
Gấu hung bạo: Sếp à, tôi về rồi.
Café Latte: Tâm trạng không tốt, xem ra tôi chẳng cần hỏi nhiều.
Gấu hung bạo:… Hôm nay chẳng muốn vào diễn đàn. Gửi cho tôi ảnh mọi người đi leo núi xem nào, nhanh lên.
Café Latte: Ảnh của ai? Ảnh của mấy đại mỹ nhân chúng tôi hay ảnh cây cỏ hoa lá?
Gấu hung bạo: Xì, mấy người các cậu thì có gì hay ho.
Café Latte: (≧▽≦)Vậy thì ngại quá, không có.
Gấu hung bạo: ?
Café Latte: Không phải tôi thừa nước đục thả câu, mà hoa cỏ nói đột nhiên có việc, hôm nay buộc phải lỡ hẹn.
Gấu hung bạo:…
Café Latte: Người đau khổ là tôi được chưa? Chỉ vì giúp cho đám yêu râu xanh các người có lợi, tôi đã phải hạ mình để chòng ghẹo tên kia không biết bao lần.
Gấu hung bạo: Ọe ọe. = _=, tôi đi nghe điện thoại.
Mẹ cô tay đưa điện thoại mồm giảo hoạt nói: “Cậu bác sĩ Tôn”.
“Chào cô. Tối tôi có gọi mấy lần, dì Thường nói cô chưa về nhà.”
“Ơ, chào anh”, tim đập thình thịch… Hà Tâm My cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình,
“Tôi cùng bạn đi ăn thịt dê xiên nướng, no quá phải đi bộ nên vừa mới về đến nhà”. Lợn ạ, mày không tinh tế hơn chút được sao?
“Ha ha. Hôm nay cô thẳng thắn khiến tôi phát hoảng, lúc về mới nghĩ tới những lời cô nói, người con gái có tính cách như cô thật hiếm…”
Cô nghe thấy cả tiếng hít thở của mình.
“Tôi thấy chúng ta có thể thử, cô thấy thế nào?”
Cẩn thận! Hà Tâm My! Cẩn thận!
“Tôi…”
“Nếu không phản đối có thể cho tôi số điện thoại được không?”
Thình thịch thình thịch…
[Thế nào gọi là chết đi sống lại? Gái béo cuối cùng cũng trở mình] by Gấu hung bạo.
“Đừng nhìn mình đầy ai oán như thế”, Hà Tâm My than phiền, “Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy tuổi đầu của mình! Hồi trước, lúc cậu với tên chuột nhà cậu yêu lên yêu xuống, mình cũng đâu có coi thường. Cậu thử đếm xem mình ở được mấy ngày trong ký túc? Để rồi bây giờ mình sắp biến thành bà già cô đơn rồi”.
“Nhưng mình chưa từng không nghe điện thoại của cậu”, Trần Uyển lên án, “Mình gọi điện cho cậu, cậu không những chẳng nói lấy một hai câu, lại còn chẳng thèm nghe luôn”.
Tâm My tức tưởi: “Tại đang đợi điện thoại của chàng. Anh ấy bận lắm, nói là chính thức bắt đầu nhưng cơ hội gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, mình khổ sở phục kích chẳng phải vì mười phút nói chuyện yêu đương sao?”.
Thực ra, tháng này có vẻ cô quá hời hợt hờ hững với mọi người. Nào là đi làm rồi tan làm, tan làm rồi hẹn hò, nếu không được hẹn thì chờ chuông điện thoại đổ, chẳng còn thời gian đâu mà gặp bạn gặp bè, cũng không lên mạng la cà, tất cả cuộc sống của cô hầu như đặt hết vào con người đó.
“Đậu Đinh, mẹ con giờ là phụ nữ rồi, mẹ với cô ấy càng lúc càng bất đồng quan điểm. Nhưng Tiểu Chính dễ thương, lại thơm mẹ nuôi cái nào.”
Đậu Đinh ba tuổi, ngũ quan giống mẹ, vóc dáng giống cha. Lần trước nghe Trần Uyển kể ở nhà trẻ có hai cô bé vì giành bánh quy cậu đưa mà túm tóc nhau. Hà Tâm My cười ngất, tấn phong Đậu Đinh là sát thủ Lolita ở nhà trẻ.[Lolita là từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính. Trong trường hợp này để chỉ Đậu Đinh có sức hấp dẫn phái nữ]
Cậu nhóc cố leo lên bụng cô, thơm một cái, nhân lúc Tâm My không đề phòng thằng nhóc một tay sờ lên bụng cô rồi ngước đôi mắt ánh lên sự kinh hãi, hỏi: “Mẹ nuôi ơi, mẹ cũng có một em bé trong bụng sao?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc không thốt nên lời, kế đó chồng Trần Uyển đang ngồi trong phòng khách phá lên tràng cười điên đảo, Tống Thư Ngu quay lưng về phía bọn họ, chỉ thấy đôi vai run lên bần bật, đến Trần Uyển cũng cố mím chặt môi để khỏi cười: “Thằng nhỏ này, bắt đầu tò mò rồi đấy. Dạo này cu cậu rất hay hỏi nó từ đâu mà ra, mình chỉ biết thật thà nói nó là em bé được nuôi trong bụng mẹ. Cậu cũng vậy, dạo này hình như có béo ra một chút”.
Béo hơn có một tí thôi á? Hà Tâm My cười hả hê, lúc vui thì uống nước cũng béo ra biết làm thế nào?
Tấm thẻ tập gym Tôn Gia Hạo tặng vẫn vứt ở ngăn kéo, xem ra phải dùng đến thật.
“Vui lắm hả?”, Tống Thư Ngu hỏi.
Hà Tâm My gật đầu lia lịa.
Cảm giác khi yêu bác sĩ Tôn Gia Hạo là gì?
Hè năm lớp Chín trong ký ức cô, bên tai là tiếng lách cách của phấn viết trên nền bảng đen cùng giọng nói đều đều đến ong đầu của ông thầy dạy Địa lý, tất cả hòa trộn với tiếng ve sầu xa xăm. Cái nóng sau trưa bốc lên trên từng lỗ chân lông, ngột ngạt khiến người ta mê man buồn ngủ, chỉ có những mầm xanh tận sâu trong trái tim non nớt trỗi dậy, rụt rè giang rộng tán lá.
Cô cười tít mắt như đang ôm trong mình một bí mật nho nhỏ.
Trên đường, ánh đèn neon tỏa ánh sáng mập mờ, gương mặt anh lúc ẩn lúc hiện, “Vui là tốt, người có mắt nhìn đâu có nhiều”.
“Lão Tống, anh đang khen tôi đấy à?”, cô vừa mừng vừa lo.
Anh lặng lẽ gật đầu.
“Nhưng tôi chỉ thấy thấp thỏm không yên”, Tôn Gia Hạo rất tốt, tốt như cô mong muốn. Quá tốt rồi!
Lão Tống không ngoái đầu.
“Tôi thấy không thật lắm. Anh ấy quá xuất sắc, lễ phép lịch sự với bề trên, luôn tích cực trong công việc, yêu cầu rất cao với bản thân, hoàn hảo tới mức không thể bới móc gì thêm được. Tôi chẳng bằng được anh.”
Ánh mắt Tống Thư Ngu khóa chặt phía trước, một lúc sau mới khẽ giọng: “Trên đời này chẳng có ai hoàn hảo, cô như thế là hợp với anh ta rồi”.
Không có ai hoàn hảo?
Được rồi, cô thừa nhận, ai cũng có khuyết điểm. Không phát hiện ra không có nghĩa không có, có thể bị những thứ khác che mất rồi.
Hà Tâm My trở về nhà, nằm sõng soài trên giường, trong đầu bày ra một đống chữ gọt giũa Tôn Gia Hạo, khuyết điểm của anh ấy nằm ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, khuyết điểm lớn nhất của anh ấy chính là quá hoàn hảo, quá toàn vẹn.
Mỹ nữ ở bệnh viện đẹp tựa mây, không phải vì do quá cầu toàn, hay vô cảm tới mức phải đi coi mặt đấy chứ? Gặp được người khó nhằn nhất Hà Tâm My đây, xem ra cũng là điều anh không thể lường trước.
Đến tận bây giờ hai người họ còn chưa từng nắm tay, lần trước đi xem phim thì kẻ trước người sau. Cô nghĩ lần trước gặp mặt, Tôn Gia Hạo đưa cho mình thẻ tập gym rồi nói: “Tâm My, em rất đáng yêu, thật đấy, nhưng anh thấy có thể gầy đi một chút còn đáng yêu hơn”. Chì vì câu nói đó mà lúc về nhà cô đưa gương lên soi mặt nửa ngày trời, cố khai quật trên mặt chút tế bào đáng yêu, tưởng tượng gương mặt lúc gầy đi.
Yêu tới mê đắm? Ẩn ý đằng sau câu nói ấy tại sao mình không phát hiện ra chứ?
Anh ấy vẫn đắn đo chuyện hình thể của mình phải không?
A… mơ hồ quá! Tâm My kéo chiếc gối che mặt rồi gào khóc thảm thương. Tống Thư Ngu, cái tên đã làm đến giáo sư còn ở vậy xây miếu, tên hung thủ chuyên gây tắc cống, tên nước bọt còn độc hơn bệnh SARS, tên xác thối lười chảy thây, anh rắp tâm hại đời tôi có phải không? Sao càng an ủi, tâm trạng lại càng mông lung thế này?
Hà Tâm My là người thực tế nên luôn lường trước được tất cả những hiểm nguy phía trước, nhưng chúng cũng chỉ là rung cây dọa khỉ thôi. Hơn nữa hai mươi sáu năm sống dưới ách thống trị tàn bạo của mẹ mình, khả năng chống đỡ của cô cực lớn.
Sự thật hiển nhiên là thế, không thể tự lừa mình thì sao lừa được người, sao có thể mong tất cả mọi người không nhìn thấy. Giảm cân là đúng rồi.
Ngày Kiều Tiểu Tuyết vào thành phố sau khi nhận được giấy báo phỏng vấn của Sở giáo dục thành phố, Hà Tâm My vác ngay chiếc máy chạy bộ phủ đầy bụi bên ngoài ban công vào phòng.
“Cho máy chạy bộ vào cái, phòng chật ngay”, cô liếc nhìn vẻ mặt không mấy vui của Kiều Tiểu Tuyết.
“Tâm My, mình nghe nói nhà cậu có mấy nhà mà, sao vẫn ở khu nhà phía đông? Lại không phải trung tâm thành phố, lái xe đi mua đồ chẳng tiện chút nào.”
Căn nhà cũ của ông nội bị phá đi và được đền bù bằng hai căn ở trung tâm, nhưng bố không thích không khí quá ồn ào, “Ba mẹ mình đi làm tiện là được. Mình thế nào cũng xong, có xe ga rồi mà”.
“Cấm xe máy thì làm thế nào? Không định mua xe à?”
“Chưa từng nghĩ, chẳng phải còn có xe điện ngầm sao?”
“Cậu thật dễ hài lòng”, Kiều Tiểu Tuyết ngồi cạnh bàn máy tính cắt móng tay, “Sao đột nhiên lại nghĩ ra chạy bộ vậy? Trò này bao lâu rồi không chơi?”.
Tâm My cười gượng: “Cũng phải tám mười năm rồi, mình nhớ mua về dùng được có mấy lần”.
Đối phương nhìn xoáy vào mắt cô, dẩu mỏ trêu chọc: “Có người yêu rồi phải không? Người đang yêu mới để ý vóc dáng đến thế”.
Tình hình của cô và Tôn Gia Hạo đến mẹ cô cũng không muốn kể nhiều, chứ đừng nói trước mặt người này, Tâm My chỉ mỉm cười.
“Mình vừa đến đã nghe mẹ nuôi kể rồi, trông vẻ mặt mẹ nuôi có vẻ rất hài lòng. Khi nào dẫn về để chị xem nào?”
Chị! Tâm My toát mồ hôi hột, thân với cô lắm à?
Kể từ lúc Tiểu Tuyết xuất hiện ở nhà họ, Tâm My thấy khoảng cách với mẹ cô ngày càng xa. Tối đến bưng bát cơm cứ lặng lẽ và vài miếng, bố lại là người kiệm lời, bàn ăn chỉ nghe thấy giọng nói chính trực của mẹ cùng những lời bợ đỡ của Tiểu Tuyết. Tâm My nghe hai người nói chuyện, trong lòng có phần không nuốt nổi.
Người ta là khách, chẳng cần thiết phải tranh thủ tình cảm của mày, mày nghĩ nhiều rồi. Cô tự nhủ với mình.
Nhưng khi Kiều Tiểu Tuyết khiêm tốn nói: “Con do hoàn cảnh gia đình buộc phải phấn đấu mới được, mẹ nuôi, con ngưỡng mộ Tâm My lắm, có cha giỏi mẹ giỏi, được hưởng hạnh phúc thuận lợi biết mấy”.
Cô chau mày, trực giác thấy Tiểu Tuyết đang thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, mẹ cô liếc nhìn một cái, rồi thở dài: “Nó sung sướng mà chẳng biết hưởng, chỉ suốt ngày cãi mẹ hết cái này đến cái kia. Giờ mẹ chỉ mong nó tìm được một người chồng giỏi giang, hơn thế cũng chẳng dám mơ”.
Vừa mới bắt đầu với Tôn Gia Hạo thôi, còn chưa ra đâu vào đâu, sau này nếu… Tâm My câm lặng không thốt nên lời, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.
Đến tối, chỉ có hai người trong phòng, thấy Tiểu Tuyết đang ngồi vào chỗ mình, cô thoáng sững người.
“Xem ra vẫn phải lắp thêm phích cắm, mình vẫn còn một chiếc laptop cậu có thể dùng, nếu không cậu cũng phát chán.”
“Đợi chút nữa hẵng hay, mình cũng không phải nghiện mạng”, Tiểu Tuyết không buồn ngoái đầu, “Tâm My, cậu hay lên diễn đàn này hả?”.
Tâm My hơi giật mình, bước tới di chuột đóng trang đó lại, ngẩng đầu cười: “Chỉ là thỉnh thoảng lên xem vớ vẩn thôi”.
“Mình đi tắm đây, đúng rồi, khi nãy QQ thông báo có người muốn add nick cậu, mình tiện tay nên đồng ý rồi.”
Tâm My mở mục quản lý thông tin, ấn vào dữ liệu cá nhân trên mục thông tin mới nhất.
Hơn mười nick QQ, một ngôi sao, không có địa chỉ cũng chẳng có chữ ký, chỉ có: Shin cậu bé bút chì, đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.