Chương 49: Bản Tính Không Hẳn Xấu!
Hoa Tổng
31/10/2022
Bệnh viện...
Triệu Mẫn Nhi, đứng bên ngoài phòng cấp cú thân thể vẫn không khỏi phát run trước tình huống lúc nãy. Cô nghĩ đi nghĩ lại không biết nên gọi cho ai, cuối cùng bấm vài dãy số thì gọi cho Viễn Mặc. Ngoài Viễn Mặc ra, cô cũng không quen biết ai ở Bắc Kinh. Lúc cô về Trung đã từng gặp qua Viễn Mặc, anh ta và Tống Dương Phàm mối quan hệ rất tốt.
Số của người đàn ông đó cũng dễ dàng kiếm được thôi, trên mạng tra ra sẽ rất dễ dàng có được.
***
Chưa đầy hai mươi phút, người đàn ông đó đã có mặt tại bị viện. Dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, nhưng chẳng hiểu sao quần áo lại có chút lôi thôi, ánh mắt anh ta cứ như dao nhọn nhắm vào cô, khiến Triệu Mẫn Nhi hoá thẹn run rẩy trong lòng.
"Tại sao cậu ta lại vào viện, rốt cuộc cô đã làm cái gì?"
Triệu Mẫn Nhi, đứng trước sự tra hỏi của người đàn ông, khí thế đáng sợ khiến cô không nói thành lời. Cùng lúc đó đèn ở phòng cấp cú tắt đi, bác sĩ liền bước ra. Viễn Mặc, nhanh chóng đi đến.
"Cậu ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thấy Viễn Mặc liền có chút bất ngờ.
"Viễn tổng, ngài không cần quá lo lắng. Thân thể chỉ bị xây xước nhẹ, xuân dược cũng được giải rồi, không sao cả!"
Hai chữ "xuân dược" nghe như đấm vào tai người đàn ông vậy, lúc vị bác sĩ rời đi. Viễn Mặc tầm mắt hung tợn liền chuyển sang Triệu Mẫn Nhi, anh ta nắm cổ tay nữ nhân siết chặt khiến cô đau nhói nhăn cả mặt.
"Cô ăn gan hùm sao? Dám hạ dược lên người Tống Dương Phàm!"
"Tôi... "
"Phụ nữ tâm cơ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng phụ nữ vừa tâm cơ vừa vô liêm sỉ như cô,thì tôi lần đầu tiên gặp qua!"
Viễn Mặc, hất tay Triệu Mẫn Nhi liền chao đảo ngã ra sau.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng giở quá thủ đoạn để phá vỡ hạnh phúc của người khác. Cô muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cô!"
Triệu Mẫn Nhi, cắn chặt môi dưới, cô nghĩ cũng chưa từng nghi mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Anh ấy thà rằng bản thân bị thương, cũng muốn cô xuống xe.
Thà ra mất mạng cũng không muốn cô sao?
Rốt cuộc tình yêu của anh dành cho cô ấy to lớn bao nhiêu. Vì cô ấy ngay cả một lần phản bội anh cũng không sao?
***
Viễn Mặc, bị xây xước nhẹ cho nên sau vài tiếng đã tỉnh lại. Anh ngồi trên mét giường, đối diện là Viễn Mặc bộ dạng anh ta có chút giận dữ chất vấn anh.
"Mẹ kiếp, cậu làm cái quái gì để hạ dược vậy?"
Viễn Mặc, cười khổ trong lòng. Nếu ly rượu đó đổi lại là một người khác đưa cho anh, anh sẽ có chút đề phòng mà suy xét, nhưng Triệu Mẫn Nhi đưa thì anh liền không nghĩ ngợi uống cạn cả ly. Thật ra anh đối với Triệu Mẫn Nhi xem như em gái, từ nhỏ Triệu Mẫn Nhi đã quấn lấy anh. Tính tình không phải xấu xa, nhưng lại rất háo thắng, muốn gì được đó. Đây gọi là một loại bệnh công chúa bị chiều riết sinh hư. Bản tính cũng không hẳn tệ, chỉ là không chấp nhận việc anh kết hôn thôi.
Có lẽ Triệu Mẫn Nhi thật lòng thích anh, nhưng cô không hiểu thế nào là thích một người, cô hiện tại chỉ muốn tranh đoạt. Không biết khoan nhường.
"Cô ấy tính tình vẫn rất háo thắng!"
Shit!
"Tôi thay cậu chơi chết người phụ nữ đó!"
Viễn Mặc, hô hào không hài lòng.
Bên ngoài cửa, Triệu Mẫn Nhi lén lén lúc lúc liền đi vào. Khoé mặt đỏ hoe như vừa mới khóc, cúi đầu giọng có chút lí nhí.
"Em xin lỗi!"
Viễn Mặc, hằn giọng lớn tiếng.
"Cô hại cậu ta suýt chút thì mạng cũng không còn, một câu xin lỗi xem như xong sao?"
Tống Dương Phàm, giọng trầm thấp vào lên. Ngữ khí cũng không khó chịu.
"Cậu ra ngoài đi!"
Viễn Mặc, liếc hờ một chút liền đi ra khỏi phòng. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Triệu Mẫn Nhi cơ hồ cảm thấy bầu không khí này quá choáng ngộp.
"Em lại đây, ngồi xuống đi!"
Nghe anh gọi, cô liền ngập ngừng đi đến. Đầu khăng khăng cúi thấp, biết mình sai, cô cũng không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
"Em về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Anh đã nói anh đối với em, chỉ xem như em gái."
Vai nữ nhân khẽ run.
"Anh yêu cô ấy đến như vậy sao? Cô ấy rốt cuộc có điểm nào hơn em?"
Anh cười, nhắc đến Doãn Hạ nụ cười trên môi anh càng nhu tình.
"Cô ấy không có điểm nào hơn em cả, nhưng cô ấy là người phụ nữ anh yêu. Mẫn Nhi, em cố chấp cưỡng cầu để làm gì, nếu như đến cuối cùng người anh yêu cũng không phải là em, thì chẳng phải em đã thiệt thân rồi không?"
Nữ nhân khẽ mím môi, nấc thành tiếng.
"Em... Xin lỗi, em cũng không muốn hại anh. Em hành động thật ngu xuẩn!"
Anh điềm tĩnh quan sát nữ nhân một lúc.
"Nói cho anh biết, loại thuốc này từ đâu mà có?"
Nữ nhân kinh ngạc nhìn anh.
"Em... "
"Anh biết loại thuốc này không phải người nào cũng có thể có được, đặc biệc là em thì càng không có. Triệu gia quản giáo em rất tốt, cho nên làm sao để em có thể tùy ý sử dụng những loại thuốc nguy hiểm này!"
Lời anh nói từng câu từng chữ nói trúng tim đen của cô. Ánh mắt anh chuyển sang sắc bén nhìn thẳng vào cô, tia lửa giận dần dần lan toả.
Cô hoảng sợ.
"Là... Cố Dựt hắn đưa cho em!"
Triệu Mẫn Nhi, đứng bên ngoài phòng cấp cú thân thể vẫn không khỏi phát run trước tình huống lúc nãy. Cô nghĩ đi nghĩ lại không biết nên gọi cho ai, cuối cùng bấm vài dãy số thì gọi cho Viễn Mặc. Ngoài Viễn Mặc ra, cô cũng không quen biết ai ở Bắc Kinh. Lúc cô về Trung đã từng gặp qua Viễn Mặc, anh ta và Tống Dương Phàm mối quan hệ rất tốt.
Số của người đàn ông đó cũng dễ dàng kiếm được thôi, trên mạng tra ra sẽ rất dễ dàng có được.
***
Chưa đầy hai mươi phút, người đàn ông đó đã có mặt tại bị viện. Dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, nhưng chẳng hiểu sao quần áo lại có chút lôi thôi, ánh mắt anh ta cứ như dao nhọn nhắm vào cô, khiến Triệu Mẫn Nhi hoá thẹn run rẩy trong lòng.
"Tại sao cậu ta lại vào viện, rốt cuộc cô đã làm cái gì?"
Triệu Mẫn Nhi, đứng trước sự tra hỏi của người đàn ông, khí thế đáng sợ khiến cô không nói thành lời. Cùng lúc đó đèn ở phòng cấp cú tắt đi, bác sĩ liền bước ra. Viễn Mặc, nhanh chóng đi đến.
"Cậu ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thấy Viễn Mặc liền có chút bất ngờ.
"Viễn tổng, ngài không cần quá lo lắng. Thân thể chỉ bị xây xước nhẹ, xuân dược cũng được giải rồi, không sao cả!"
Hai chữ "xuân dược" nghe như đấm vào tai người đàn ông vậy, lúc vị bác sĩ rời đi. Viễn Mặc tầm mắt hung tợn liền chuyển sang Triệu Mẫn Nhi, anh ta nắm cổ tay nữ nhân siết chặt khiến cô đau nhói nhăn cả mặt.
"Cô ăn gan hùm sao? Dám hạ dược lên người Tống Dương Phàm!"
"Tôi... "
"Phụ nữ tâm cơ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng phụ nữ vừa tâm cơ vừa vô liêm sỉ như cô,thì tôi lần đầu tiên gặp qua!"
Viễn Mặc, hất tay Triệu Mẫn Nhi liền chao đảo ngã ra sau.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng giở quá thủ đoạn để phá vỡ hạnh phúc của người khác. Cô muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cô!"
Triệu Mẫn Nhi, cắn chặt môi dưới, cô nghĩ cũng chưa từng nghi mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Anh ấy thà rằng bản thân bị thương, cũng muốn cô xuống xe.
Thà ra mất mạng cũng không muốn cô sao?
Rốt cuộc tình yêu của anh dành cho cô ấy to lớn bao nhiêu. Vì cô ấy ngay cả một lần phản bội anh cũng không sao?
***
Viễn Mặc, bị xây xước nhẹ cho nên sau vài tiếng đã tỉnh lại. Anh ngồi trên mét giường, đối diện là Viễn Mặc bộ dạng anh ta có chút giận dữ chất vấn anh.
"Mẹ kiếp, cậu làm cái quái gì để hạ dược vậy?"
Viễn Mặc, cười khổ trong lòng. Nếu ly rượu đó đổi lại là một người khác đưa cho anh, anh sẽ có chút đề phòng mà suy xét, nhưng Triệu Mẫn Nhi đưa thì anh liền không nghĩ ngợi uống cạn cả ly. Thật ra anh đối với Triệu Mẫn Nhi xem như em gái, từ nhỏ Triệu Mẫn Nhi đã quấn lấy anh. Tính tình không phải xấu xa, nhưng lại rất háo thắng, muốn gì được đó. Đây gọi là một loại bệnh công chúa bị chiều riết sinh hư. Bản tính cũng không hẳn tệ, chỉ là không chấp nhận việc anh kết hôn thôi.
Có lẽ Triệu Mẫn Nhi thật lòng thích anh, nhưng cô không hiểu thế nào là thích một người, cô hiện tại chỉ muốn tranh đoạt. Không biết khoan nhường.
"Cô ấy tính tình vẫn rất háo thắng!"
Shit!
"Tôi thay cậu chơi chết người phụ nữ đó!"
Viễn Mặc, hô hào không hài lòng.
Bên ngoài cửa, Triệu Mẫn Nhi lén lén lúc lúc liền đi vào. Khoé mặt đỏ hoe như vừa mới khóc, cúi đầu giọng có chút lí nhí.
"Em xin lỗi!"
Viễn Mặc, hằn giọng lớn tiếng.
"Cô hại cậu ta suýt chút thì mạng cũng không còn, một câu xin lỗi xem như xong sao?"
Tống Dương Phàm, giọng trầm thấp vào lên. Ngữ khí cũng không khó chịu.
"Cậu ra ngoài đi!"
Viễn Mặc, liếc hờ một chút liền đi ra khỏi phòng. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Triệu Mẫn Nhi cơ hồ cảm thấy bầu không khí này quá choáng ngộp.
"Em lại đây, ngồi xuống đi!"
Nghe anh gọi, cô liền ngập ngừng đi đến. Đầu khăng khăng cúi thấp, biết mình sai, cô cũng không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
"Em về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Anh đã nói anh đối với em, chỉ xem như em gái."
Vai nữ nhân khẽ run.
"Anh yêu cô ấy đến như vậy sao? Cô ấy rốt cuộc có điểm nào hơn em?"
Anh cười, nhắc đến Doãn Hạ nụ cười trên môi anh càng nhu tình.
"Cô ấy không có điểm nào hơn em cả, nhưng cô ấy là người phụ nữ anh yêu. Mẫn Nhi, em cố chấp cưỡng cầu để làm gì, nếu như đến cuối cùng người anh yêu cũng không phải là em, thì chẳng phải em đã thiệt thân rồi không?"
Nữ nhân khẽ mím môi, nấc thành tiếng.
"Em... Xin lỗi, em cũng không muốn hại anh. Em hành động thật ngu xuẩn!"
Anh điềm tĩnh quan sát nữ nhân một lúc.
"Nói cho anh biết, loại thuốc này từ đâu mà có?"
Nữ nhân kinh ngạc nhìn anh.
"Em... "
"Anh biết loại thuốc này không phải người nào cũng có thể có được, đặc biệc là em thì càng không có. Triệu gia quản giáo em rất tốt, cho nên làm sao để em có thể tùy ý sử dụng những loại thuốc nguy hiểm này!"
Lời anh nói từng câu từng chữ nói trúng tim đen của cô. Ánh mắt anh chuyển sang sắc bén nhìn thẳng vào cô, tia lửa giận dần dần lan toả.
Cô hoảng sợ.
"Là... Cố Dựt hắn đưa cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.