Chương 23: Cố ý gây sự!(2)
Hoa Tổng
31/10/2022
Lúc cửa phòng được mở ra, đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi chân nuột nà bàn chân tô điểm thêm đôi giày cao gót bảy phân thời thượng, tiếp theo chính là gương mặt lai tây xinh đẹp, đi kèm vóc dáng nuột nà đường cong hoàn chỉnh. Nhưng có đều cô gái này, không phải là Triệu Mẫn Nhi sao?
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn Nhi, thực sự khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể động lòng, nhưng ánh mắt màu xanh lam đó rất lạnh lùng kiêu ngạo nhìn thẳng vào cô, giống như hung tợn muốn doạ người vậy.
"Anh Dương Phàm đâu?"
Giọng điệu hung hăng hỏi, một chút lễ độ cũng không có. Sự đối địch hiện rõ trong ánh mắt cô ta là nhắm vào Doãn Hạ.
"Anh ấy hôm nay có việc, sáng giờ cũng không có đến công ty!"
Doãn Hạ, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh từ tốn trả lời. Nhưng người kia một chút khách khí dường như cũng không có, mái tóc vàng hoe của cô ta cũng khiến Doãn Hạ cảm thấy thật chối mắt.
"Cô và anh ấy kết hôn ba năm rồi sao?"
"Đúng vậy, cô có vẻ rất có hứng thú về chuyện của vợ chồng tôi!"
Triệu Mẫn Nhi, nụ cười trên môi càng sắc sảo, hai tay khoang trước ngực chiếc váy ôm sát cơ thể để lộ ba vòng thanh mảnh, dáng điệu luôn cao ngạo không xem ai ra gì.
"Tôi có vài câu muốn khuyên cô!"
Doãn Hạ, nhẹ nhàng cười khẽ.
"Xin mời nói!"
Cô gái kia khẽ hừ một tiếng, nói thẳng thừng.
"Rất đơn giản, tôi muốn cô rời khỏi Dương Phàm!"
Doãn Hạ, nghe xong hơi sững người, nhưng rất nhanh sau đó liền khẽ cười nhạt.
"Nếu Triệu tiểu thư đến đây chỉ để nói với tôi những lời này, thì rất xin tôi...tôi không muốn nghe!"
Doãn Hạ, nói xong cũng không màn giải thích thêm đều gì liều xoay người bỏ đi.
"Đứng lại cho tôi...Doãn Hạ, cô chỉ biết anh ấy được vài năm, cô lấy tư cách gì để ở cùng anh ấy chứ? Cô kết hôn cùng anh ấy mục đích chỉ là muốn trèo cao, loại phụ nữ tâm cơ như cô tôi sớm đã nhìn thấu."
Doãn Hạ, sống ở đời đều cô chán ghét nhất chính là bị kéo vào thi phi không đáng có, Triệu Mẫn Nhi dùng lời nói đả kích cô, cô không quan tâm. Miệng của cô ta, cô không quản được chi bằng tránh thì hơn. Tay Doãn Hạ vừa chạm đến cửa, đã bị một bàn tay dùng lực kéo rất mạnh, cổ tay bị kéo đến nổi Doãn Hạ cảm thấy đau rát lúc thu tay lại mới phát hiện là bị móng tay của Triệu Mẫn Nhi cắm vào mà rướm máu.
"Tôi thích Tống Dương Phàm, cô lấy tư cách gì tranh dành với tôi?"
Triệu Mẫn Nhi, như phát điên mà làm loạn quát lớn. Doãn Hạ, nhìn xuống cổ tay rướm máu của chính mình hai đầu lông mày khẽ cau lại.
Móng tay cô ta là móng giả, nhưng là loại móng nhọn đính kim cương đắc tiền. Chẳng trách sắc nhọn như vậy!
"Triệu Mẫn Nhi, cô kiếm chuyện đủ chưa? Nếu cô có bản lĩnh thì tự chính mình dành lấy anh ấy, hung hăng với tôi cũng không làm anh ấy yêu cô đâu."
Triệu Mẫn Nhi, nhìn cô một cách lạnh lùng.
"Nếu không phải tại cô quyến rũ anh ấy, thì anh ấy sao có thể lấy cô. Hồ Ly Tinh, cô chính là Hồ Ly Tinh!"
Nghe đến đây Doãn Hạ thật tâm có chút buồn cười, nếu như so sánh giữa cô và Triệu Mẫn Nhi. Xem ra cô sớm bị cô ta đá văng một đoạn xa, nếu thật sự có ngày công khai tranh giành cô lấy tư cách gì đấu lại cô ta chứ. Nếu không phải Tống Dương Phàm kết hôn với cô, thì cô thực sự không có điểm nào có thể đấu thắng Triệu Mẫn Nhi trước mặt này.
"Triệu tiểu thư, cô nói là tôi quyến rũ anh ấy sao? Tôi so với cô thực sự không có điểm nào sánh bằng cả, nhưng anh ấy lại không muốn lấy cô, nhưng vậy ai là Hồ Ly Tinh. Ba chữ này tôi trả lại cho cô! Tôi không nhận nổi đâu."
Triệu Mẫn Nhi, đấu khẩu với Doãn Hạ không lại, đáy mắt sắc bén giống như hoá thành lưỡi dao sắc nhọn, không báo trước liền hung hăng dán xuống cho Doãn Hạ một bạc tay.
"Chát!"
Doãn Hạ, một bên mặt hơi nghiên hiện rõ năm ngón tay trên đó, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhăn lại. Có trời biết cô rất ghét nhất chính là ai đó tát vào mặt cô!
"Chát!"
Doãn Hạ, không thể không phản ứng, cô dơ tay liền phản đòn, hạ xuống tát vào gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn Nhi. Doãn Hạ trước giờ chưa từng ức hiếp ai, cô chỉ sống theo đạo lý của đời, ai tôn trọng cô, cô sẽ tôn trọng lại họ. Kẻ nào đánh cô, nếu cô không biết đánh trả là cô chính là kẻ ngốc sao?
Đúng lúc Doãn Hạ trả lại một bạc tay cho Triệu Mẫn Nhi, thì Tống Dương Phàm bước vào. Hai mắt anh toát lên sự kinh ngạc!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn Nhi, thực sự khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể động lòng, nhưng ánh mắt màu xanh lam đó rất lạnh lùng kiêu ngạo nhìn thẳng vào cô, giống như hung tợn muốn doạ người vậy.
"Anh Dương Phàm đâu?"
Giọng điệu hung hăng hỏi, một chút lễ độ cũng không có. Sự đối địch hiện rõ trong ánh mắt cô ta là nhắm vào Doãn Hạ.
"Anh ấy hôm nay có việc, sáng giờ cũng không có đến công ty!"
Doãn Hạ, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh từ tốn trả lời. Nhưng người kia một chút khách khí dường như cũng không có, mái tóc vàng hoe của cô ta cũng khiến Doãn Hạ cảm thấy thật chối mắt.
"Cô và anh ấy kết hôn ba năm rồi sao?"
"Đúng vậy, cô có vẻ rất có hứng thú về chuyện của vợ chồng tôi!"
Triệu Mẫn Nhi, nụ cười trên môi càng sắc sảo, hai tay khoang trước ngực chiếc váy ôm sát cơ thể để lộ ba vòng thanh mảnh, dáng điệu luôn cao ngạo không xem ai ra gì.
"Tôi có vài câu muốn khuyên cô!"
Doãn Hạ, nhẹ nhàng cười khẽ.
"Xin mời nói!"
Cô gái kia khẽ hừ một tiếng, nói thẳng thừng.
"Rất đơn giản, tôi muốn cô rời khỏi Dương Phàm!"
Doãn Hạ, nghe xong hơi sững người, nhưng rất nhanh sau đó liền khẽ cười nhạt.
"Nếu Triệu tiểu thư đến đây chỉ để nói với tôi những lời này, thì rất xin tôi...tôi không muốn nghe!"
Doãn Hạ, nói xong cũng không màn giải thích thêm đều gì liều xoay người bỏ đi.
"Đứng lại cho tôi...Doãn Hạ, cô chỉ biết anh ấy được vài năm, cô lấy tư cách gì để ở cùng anh ấy chứ? Cô kết hôn cùng anh ấy mục đích chỉ là muốn trèo cao, loại phụ nữ tâm cơ như cô tôi sớm đã nhìn thấu."
Doãn Hạ, sống ở đời đều cô chán ghét nhất chính là bị kéo vào thi phi không đáng có, Triệu Mẫn Nhi dùng lời nói đả kích cô, cô không quan tâm. Miệng của cô ta, cô không quản được chi bằng tránh thì hơn. Tay Doãn Hạ vừa chạm đến cửa, đã bị một bàn tay dùng lực kéo rất mạnh, cổ tay bị kéo đến nổi Doãn Hạ cảm thấy đau rát lúc thu tay lại mới phát hiện là bị móng tay của Triệu Mẫn Nhi cắm vào mà rướm máu.
"Tôi thích Tống Dương Phàm, cô lấy tư cách gì tranh dành với tôi?"
Triệu Mẫn Nhi, như phát điên mà làm loạn quát lớn. Doãn Hạ, nhìn xuống cổ tay rướm máu của chính mình hai đầu lông mày khẽ cau lại.
Móng tay cô ta là móng giả, nhưng là loại móng nhọn đính kim cương đắc tiền. Chẳng trách sắc nhọn như vậy!
"Triệu Mẫn Nhi, cô kiếm chuyện đủ chưa? Nếu cô có bản lĩnh thì tự chính mình dành lấy anh ấy, hung hăng với tôi cũng không làm anh ấy yêu cô đâu."
Triệu Mẫn Nhi, nhìn cô một cách lạnh lùng.
"Nếu không phải tại cô quyến rũ anh ấy, thì anh ấy sao có thể lấy cô. Hồ Ly Tinh, cô chính là Hồ Ly Tinh!"
Nghe đến đây Doãn Hạ thật tâm có chút buồn cười, nếu như so sánh giữa cô và Triệu Mẫn Nhi. Xem ra cô sớm bị cô ta đá văng một đoạn xa, nếu thật sự có ngày công khai tranh giành cô lấy tư cách gì đấu lại cô ta chứ. Nếu không phải Tống Dương Phàm kết hôn với cô, thì cô thực sự không có điểm nào có thể đấu thắng Triệu Mẫn Nhi trước mặt này.
"Triệu tiểu thư, cô nói là tôi quyến rũ anh ấy sao? Tôi so với cô thực sự không có điểm nào sánh bằng cả, nhưng anh ấy lại không muốn lấy cô, nhưng vậy ai là Hồ Ly Tinh. Ba chữ này tôi trả lại cho cô! Tôi không nhận nổi đâu."
Triệu Mẫn Nhi, đấu khẩu với Doãn Hạ không lại, đáy mắt sắc bén giống như hoá thành lưỡi dao sắc nhọn, không báo trước liền hung hăng dán xuống cho Doãn Hạ một bạc tay.
"Chát!"
Doãn Hạ, một bên mặt hơi nghiên hiện rõ năm ngón tay trên đó, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhăn lại. Có trời biết cô rất ghét nhất chính là ai đó tát vào mặt cô!
"Chát!"
Doãn Hạ, không thể không phản ứng, cô dơ tay liền phản đòn, hạ xuống tát vào gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn Nhi. Doãn Hạ trước giờ chưa từng ức hiếp ai, cô chỉ sống theo đạo lý của đời, ai tôn trọng cô, cô sẽ tôn trọng lại họ. Kẻ nào đánh cô, nếu cô không biết đánh trả là cô chính là kẻ ngốc sao?
Đúng lúc Doãn Hạ trả lại một bạc tay cho Triệu Mẫn Nhi, thì Tống Dương Phàm bước vào. Hai mắt anh toát lên sự kinh ngạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.