Chương 62: Giận anh giấu em sao?
Hoa Tổng
05/11/2022
Cả phòng vỗ tay như sấm.
Đương nhiên, ngay khi bóng dáng cao lớn vững vàng bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay như vỡ tung, còn có tiếng kinh ngạc reo hò của các cô gái.
Tiếng kinh hô không xuất phát từ miệng Doãn Hạ, mà là từ Tiêu Thanh.
Còn có, tất cả nhân viên đều tung hô reo hò lên thành tiếng.
Doãn Hạ, không kinh hô, bởi vì toàn thân cô đông cứng tại chỗ, trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông kia, người chồng mà cô yêu sâu đậm, giọng nói trầm ấm thông qua micro quanh quẩn cả phòng, chỉ nói vài câu cám ơn đơn giản với mọi người.
Chẳng phải anh nói là ở nhà đánh cờ cùng cha sao?
Đương không xuất hiện ở chỗ này, vị lãnh đạo mới mà truyền thông gần đây đưa tin là anh sao?
Cô không tin vào mắt mình luôn rồi!
Cô mở to mắt hết cỡ để nhìn, sợ thứ nghe thấy chỉ là trùng tên trùng họ, sợ người đàn ông đứng trên bục kia bộ dạng không giống chồng cô. Trước khi sự nghiệp của anh xuất hiện nguy cơ, cô không biết mỗi ngày anh bận rộn cái gì, ngày ngày anh cứ lén lén lúc lúc nói chuyện điện thoại với ai đó, thần thần bí bí dấu cô, hoá ra là như vậy sao?
Tống Dương Phàm, trên bục mặc comple mang giày tây, chiếc áo sơ mi anh mặc cô biết, là lần gần nhất cô cẩn thận lựa chọn, khuy măng-sét ở tay áo cô càng nhớ rõ, đó là lần cô dạo ở Zurich cả ngày mới chọn được món quà này, áo sơ mi khoát lên người anh thật phóng khoáng, khi cử động hai khuy ở tay áo lấp lánh. Anh luôn cười, khí chất trầm ổn giấu cảm xúc vào trong là quà tặng tốt nhất của thời gian và từng trải cho anh.
Cơ thể cô trước sau cứng đờ, nhưng đầu óc dần khôi phục công năng vận hành cơ bản nhất, đầu tiên cô khẳng định người đứng trên kia là chồng cô, tiếp theo, đây là một lời mời ‘có âm mưu từ trước’.
Người thật sự tặng lễ phục cho cô là Tống Dương Phàm, người thật sự mời cô đến dự tiệc cũng chính là Tống Dương Phàm, không thể không nói anh thực tế đã cho cô một niềm vui bất ngờ, sự kinh hỉ này đến giờ vẫn chưa thể tiêu hóa hết.
Mọi người ở đây ai cũng biết chuyện này, chỉ có cô là không biết!
"Trước đây em không hiểu thế nào là tình yêu, cho đến khi chứng kiến cách anh ấy yêu chị. Em mới hiểu hoá ra tình yêu chính là như vậy sao?"
Triệu Mẫn Nhi, bất thình lình xuất hiện ở phía sau cô, giọng thanh thoát vang lên. Doãn Hạ, cũng có chút bất ngờ.
"Em cũng đến sao?"
"Buổi tiệc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu em. Với lại em cũng không chỉ đến có một mình!"
Triệu Mẫn Nhi, hơi nghiên người tránh sang cô mới thấy rõ thì ra là cha mẹ anh cũng đến. Doãn Hạ nhanh chóng cúi đầu lễ độ.
"Cha, mẹ!"
Cha anh cũng không nói lời nào, tuy vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm nghị nhưng ánh mắt mang theo chút ôn hoà, khác với những lần trước đây nhìn cô. Mẹ anh ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.
"Sau này, Tân Thời hoạt động trở lại. Công việc chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nhưng có bận cái gì thì cũng phải dành chút thời gian về Tống Gia tham tôi biết chưa!"
Giọng mẹ anh, tuy cộc cằn nhưng âm điệu này lại khiến người nghe cảm thấy nhưng đang giận dỗi thì đúng hơn.
"Mẹ, cha, con nhất định sẽ bảo anh ấy về thăm cha mẹ thường xuyên!"
"Cô không về sao? Đừng quên thân phận của mình chính là con dâu của Tống Gia!"
Cha anh lên tiếng, Doãn Hạ một lần nữa kinh ngạc.
"Vâng, vợ chồng con nhất định sẽ về!"
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, rất nhanh sau đó cha mẹ anh cùng Triệu Mẫn Nhi liền rời đi.
Mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh, khiến Doãn Hạ cũng có chút không thông. Phía trên khán đại Tống Dương Phàm và Viễn Mặc bước xuống.
Mùi hương quen thuộc chui vào hơi thở cô, là mùi xạ hương thoang thoảng, lại pha trộn mát lành thơm ngọt.
Anh nhanh chóng bắt lấy eo nhỏ của cô, ôm sát vào lòng. Trước bao nhiêu người cũng không bận tâm bị người khác nhìn thấy. Doãn Hạ muốn thoát khỏi anh, nhưng sức lực anh mạnh mẽ cô không cách nào thoát ra được.
"Giận anh giấu em sao?"
Doãn Hạ, bỉu môi.
"Chuyện lớn như vậy, người ngày ngày ở cạnh anh là em. Anh cũng không cho em biết, trái lại ai cũng biết!"
Đáy mắt Tống Dương Phàm là vẻ ôn hòa, từng chữ tuôn ra cũng cực kỳ điềm đạm.
"Mọi người cũng hôm nay mới biết, còn việc giấu em, anh chỉ muốn cho em một chút bất ngờ!"
"Nhưng anh đã có tính toán lại không nói em biết, em rất căng thẳng anh có biết không?"
Doãn Hạ, tức giận.
Tống Dương Phàm, buông cô ra tay anh ghì chặt vai cô, mặt đối mặt với anh.
"Thời cơ chưa đến, anh cũng không dám tùy tiện!"
"Vậy bây giờ có thể nói với em được chưa?"
"Được, vợ à! Buổi tối về nhà... Anh từ từ nói."
Đương nhiên, ngay khi bóng dáng cao lớn vững vàng bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay như vỡ tung, còn có tiếng kinh ngạc reo hò của các cô gái.
Tiếng kinh hô không xuất phát từ miệng Doãn Hạ, mà là từ Tiêu Thanh.
Còn có, tất cả nhân viên đều tung hô reo hò lên thành tiếng.
Doãn Hạ, không kinh hô, bởi vì toàn thân cô đông cứng tại chỗ, trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông kia, người chồng mà cô yêu sâu đậm, giọng nói trầm ấm thông qua micro quanh quẩn cả phòng, chỉ nói vài câu cám ơn đơn giản với mọi người.
Chẳng phải anh nói là ở nhà đánh cờ cùng cha sao?
Đương không xuất hiện ở chỗ này, vị lãnh đạo mới mà truyền thông gần đây đưa tin là anh sao?
Cô không tin vào mắt mình luôn rồi!
Cô mở to mắt hết cỡ để nhìn, sợ thứ nghe thấy chỉ là trùng tên trùng họ, sợ người đàn ông đứng trên bục kia bộ dạng không giống chồng cô. Trước khi sự nghiệp của anh xuất hiện nguy cơ, cô không biết mỗi ngày anh bận rộn cái gì, ngày ngày anh cứ lén lén lúc lúc nói chuyện điện thoại với ai đó, thần thần bí bí dấu cô, hoá ra là như vậy sao?
Tống Dương Phàm, trên bục mặc comple mang giày tây, chiếc áo sơ mi anh mặc cô biết, là lần gần nhất cô cẩn thận lựa chọn, khuy măng-sét ở tay áo cô càng nhớ rõ, đó là lần cô dạo ở Zurich cả ngày mới chọn được món quà này, áo sơ mi khoát lên người anh thật phóng khoáng, khi cử động hai khuy ở tay áo lấp lánh. Anh luôn cười, khí chất trầm ổn giấu cảm xúc vào trong là quà tặng tốt nhất của thời gian và từng trải cho anh.
Cơ thể cô trước sau cứng đờ, nhưng đầu óc dần khôi phục công năng vận hành cơ bản nhất, đầu tiên cô khẳng định người đứng trên kia là chồng cô, tiếp theo, đây là một lời mời ‘có âm mưu từ trước’.
Người thật sự tặng lễ phục cho cô là Tống Dương Phàm, người thật sự mời cô đến dự tiệc cũng chính là Tống Dương Phàm, không thể không nói anh thực tế đã cho cô một niềm vui bất ngờ, sự kinh hỉ này đến giờ vẫn chưa thể tiêu hóa hết.
Mọi người ở đây ai cũng biết chuyện này, chỉ có cô là không biết!
"Trước đây em không hiểu thế nào là tình yêu, cho đến khi chứng kiến cách anh ấy yêu chị. Em mới hiểu hoá ra tình yêu chính là như vậy sao?"
Triệu Mẫn Nhi, bất thình lình xuất hiện ở phía sau cô, giọng thanh thoát vang lên. Doãn Hạ, cũng có chút bất ngờ.
"Em cũng đến sao?"
"Buổi tiệc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu em. Với lại em cũng không chỉ đến có một mình!"
Triệu Mẫn Nhi, hơi nghiên người tránh sang cô mới thấy rõ thì ra là cha mẹ anh cũng đến. Doãn Hạ nhanh chóng cúi đầu lễ độ.
"Cha, mẹ!"
Cha anh cũng không nói lời nào, tuy vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm nghị nhưng ánh mắt mang theo chút ôn hoà, khác với những lần trước đây nhìn cô. Mẹ anh ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.
"Sau này, Tân Thời hoạt động trở lại. Công việc chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nhưng có bận cái gì thì cũng phải dành chút thời gian về Tống Gia tham tôi biết chưa!"
Giọng mẹ anh, tuy cộc cằn nhưng âm điệu này lại khiến người nghe cảm thấy nhưng đang giận dỗi thì đúng hơn.
"Mẹ, cha, con nhất định sẽ bảo anh ấy về thăm cha mẹ thường xuyên!"
"Cô không về sao? Đừng quên thân phận của mình chính là con dâu của Tống Gia!"
Cha anh lên tiếng, Doãn Hạ một lần nữa kinh ngạc.
"Vâng, vợ chồng con nhất định sẽ về!"
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, rất nhanh sau đó cha mẹ anh cùng Triệu Mẫn Nhi liền rời đi.
Mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh, khiến Doãn Hạ cũng có chút không thông. Phía trên khán đại Tống Dương Phàm và Viễn Mặc bước xuống.
Mùi hương quen thuộc chui vào hơi thở cô, là mùi xạ hương thoang thoảng, lại pha trộn mát lành thơm ngọt.
Anh nhanh chóng bắt lấy eo nhỏ của cô, ôm sát vào lòng. Trước bao nhiêu người cũng không bận tâm bị người khác nhìn thấy. Doãn Hạ muốn thoát khỏi anh, nhưng sức lực anh mạnh mẽ cô không cách nào thoát ra được.
"Giận anh giấu em sao?"
Doãn Hạ, bỉu môi.
"Chuyện lớn như vậy, người ngày ngày ở cạnh anh là em. Anh cũng không cho em biết, trái lại ai cũng biết!"
Đáy mắt Tống Dương Phàm là vẻ ôn hòa, từng chữ tuôn ra cũng cực kỳ điềm đạm.
"Mọi người cũng hôm nay mới biết, còn việc giấu em, anh chỉ muốn cho em một chút bất ngờ!"
"Nhưng anh đã có tính toán lại không nói em biết, em rất căng thẳng anh có biết không?"
Doãn Hạ, tức giận.
Tống Dương Phàm, buông cô ra tay anh ghì chặt vai cô, mặt đối mặt với anh.
"Thời cơ chưa đến, anh cũng không dám tùy tiện!"
"Vậy bây giờ có thể nói với em được chưa?"
"Được, vợ à! Buổi tối về nhà... Anh từ từ nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.