Chương 35: Hoảng Sợ(2)
Hoa Tổng
31/10/2022
Doãn Hạ, hét lớn hết mức có thể giọng cũng trở nên khàn đặc. Người đàn ông ở phía sau, động tác cũng vì tiếng hét của cô mà dừng lại, nhưng cô cảm nhận được hơi thở của hắn đang dồn dập bên tai cô.
"Doãn Hạ, ba năm rồi... Anh chưa từng quên được em!"
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, một giọng nói vô cùng quyến rũ phả vào tai cô, bởi vì động tình mà đã bắt đầu khàn khàn. Nhưng âm điệu này, một lần nữa chính cô cũng thất kinh.
"Anh là...?"
Doãn Hạ, lắp bắp chưa kịp nói ra thì đàn bị giọng điệu của người đàn vang vọng bên tai chạn lại.
"Đúng, anh chính là người em đang nghĩ đến... Cố Dựt!"
Ánh mắt của Doãn Hạ trong bóng đêm vì sự thất kinh mà bất động, hai từ Cố Dựt nghe ra từ chính miệng người đàn ông, khiến cô bất ngờ, hơn nữa hành động của Cố Dựt đang làm với cô chính là sự sỉ nhụt cô.
Động tác thô bạo của người đàn ông bất thình lình xoay người cô lại, mặt đối mặt với anh. Giây phút nhìn thẳng vào gương mặt anh, cảm xúc cô chính là vô số sự hỗn độn. Ba năm, gương mặt Cố Dựt vẫn như cũ, mỗi cử chỉ điều nguyên vẹn như xưa. Nếu khác chính là ánh mắt của hiện tại, lúc nhìn cô mang theo sự thù hận.
"Cố Dựt... Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Hành động của anh đối với em tại sao lại đáng sợ đến như vậy?"
Doãn Hạ, cố gắng bình tĩnh để đối chất với anh. Cố Dựt khoé môi có chút động đậy, mang theo sự lạnh lùng nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định của cô.
"Doãn Hạ, ba năm qua... Anh chính là đợi ngày này để trở về tìm em. Anh hận em, nhưng không cách nào có thể quên được em!"
Doãn Hạ, hít một hơi sâu, cô không dám cử động, khí lạnh hít vào khiến cô có cảm giác khó chịu. Cô buộc mình tỉnh táo lại, nhấc chân lên, vừa định đá về phía sau, thì người đàn ông đã nhận ra, anh ta dùng sức đẩy mạnh cô về phía trước, khiến cả người cô dựa trên cánh cửa.
Doãn Hạ, có chút đau đớn mà lên tiếng.
"Chuyện ba năm trước đã là quá khứ, đúng là em nợ anh. Nhưng hiện tại giữa chúng ta mỗi người điều có cuộc sống riêng của chính mình, anh hà tất gì phải tìm em, hà tất gì đối với em như vậy!.
Doãn Hạ, một lần nữa chống cự muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng Cố Dựt nhất quyết cưỡng chế không để cô thoát thân. Cố Dựt, một tay giữa chặt cô, một tay đấm vào tường tạo tiếng vang rõ rệt, thần sắc chuyển sang tức giận mà quát to.
"Quá khứ sao? Doãn Hạ, em vì tiền tự tay vứt bỏ tình yêu của chúng ta, em dẫm đạp lên tình yêu của tôi. Hiện tại em nói đó chỉ là quá khứ, em thì quên được, còn anh thì không!"
Doãn Hạ, bất lực mở to mắt nhìn anh, Cố Dựt tính tình vẫn như trước đây, chính là kiểu nóng nảy không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Doãn Hạ, mắt có chút liếc nhìn anh, giọng ôn hoà liền hỏi.
"Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì ở em? Anh đừng quên em đã là vợ của Tống Dương Phàm!"
Ba chữ Tống Dương Phàm, như châm dầu vào lửa. Hai mắt người đàn ông như bị lửa thiêu cháy, Cố Dựt cười một cách gian tà.
"Ba năm trước, anh đã không thể có được em, là anh ngu ngốc để em bị hắn cướp đi. Nhưng ba năm sau, tình thế đã khác rồi... Anh nhất định sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa. Doãn Hạ, anh trở về chính là muốn cùng Tống Dương Phàm đường đường chính chính đối đầu!"
Đột nhiên cô bị xoay người lại, Doãn Hạ còn chưa kịp định hình, đã một nụ hôn nóng bỏng ập xuống, cho dù đang ở trong bóng tối, Cố Dựt cũng tìm được chính xác môi của cô, hôn, nhưng cũng không giống hôn, môi cô bị xé rách, đau đớn tận trong tim.
Thân Doãn Hạ mềm nhũn, cả người không có sức lực, cô phải dựa vào cánh cửa ở sau lưng. Tim cô là sự thất vọng nặng nề, sự hoảng sợ tột độ, Cố Dựt mà trước đây cô quen chưa từng có hành động như vậy. Lần đầu tiên Doãn Hạ cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nếu như để Tống Dương Phàm nhìn thấy cô và Cố Dựt có hành động như vậy, cảm giác của anh sẽ là thế nào?
Trong lòng cô len lói hi vọng, có ai đó sẽ đến cứu cô!
"Cốc... Cốc!''
"Cố tiên sinh, anh có ở trong đó không?"
Tiến gõ cửa bên ngoài khiến Doãn Hạ vui thầm trong lòng, Cố Dựt bị cắt đứt hưng phấn liền có chút bực bội.
"Là ai? Có chuyện gì?"
"Tôi là Điềm Yên, Trịnh phu nhân muốn tìm ngài... Bàn về dự án truyền thông sắp tới!"
Hai đầu lông mài người đàn ông cau lại, tay buông thỏng Doãn Hạ ra động tác thành thục cài lại từng khuy áo.
"Được, tôi ra ngay!"
Cơ thể Doãn Hạ, mệt mỏi theo cánh cửa trượt xuống nền nhà. Sau khi xác định Điềm Yên đã rời đi, anh ngồi xuống bên cạnh cô tay vuốt nhẹ những lọn tóc trên trán của Doãn Hạ một cách cưng chiều, Doãn Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt anh một cách chất vấn.
"Cố Dựt, tại sao lại lại cho em dự án... Mục đích của anh là gì?"
Anh cười.
"Em cần thứ gì, anh sẽ đáp ứng em thứ đó. Cái gì Tống Dương Phàm cho em được, thì hiện tại anh cũng có thể cho được!"
Khoé mắt Doãn Hạ, căng cứng mi tâm rũ xuống nước mắt bắt đầu rơi lả chả, từ mi rơi xuống má.
"Hà tất gì phải nhất quyết không buông tha cho em, mỗi người một cuộc sống không được sao?"
Cố Dựt, mặt có chút cứng đờ.
"Doãn Hạ, em thực sự yêu hắn sao?"
"Đúng vậy!"
Doãn Hạ, thật lòng thừa nhận. Nhưng anh vẫn không cam tâm, giọng điệu liền phản bát cô.
"Anh không tin! Vì gia đình nên em mới cam tâm lấy hắn... Người em yêu chính là anh, Doãn Hạ! Vì hắn xuất hiện nên đã khiến em hồi tâm chuyển ý sang hắn, em lấy hắn vì tiền có đúng không?"
Người đàn ông hai tay siết chặt, lay mạnh trên vai cô.
"Không phải! Em yêu anh ấy... Rất yêu, lúc đó nếu như Tống Dương Phàm không xuất hiện thì em với anh cũng sẽ chia tay thôi!"
Tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng anh vẫn cam nhận rõ ánh mắt quật cường của cô, lời nói của cô từng câu từng chữ điều như xé nát tim anh.
"Doãn Hạ, anh chỉ muốn hỏi em một câu. Nếu như có một ngày hắn thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng thì em vẫn sẽ chọn hắn chứ?"
Cô mím môi, khẳng định.
"Sẽ chọn, dù anh ấy có như thể nào, em cũng sẽ không buông bỏ anh ấy!"
Cố Dựt, đôi mắt dấy lên sự nham hiểm tột cùng.
"Được, Doãn Hạ... Anh sẽ chống mắt lên xem em sẽ làm cái gì khi hắn thân bại danh liệt!"
Dứt câu, người đàn ông thẳng thừng ra khỏi phòng, cửa đóng mạnh tạo tiếng vang chói tay. Doãn Hạ, thu ánh mắt quật cường lại nước mắt không kiềm nén mà tuông xuống thành dòng, cô kéo khoá váy của chính mình lên, chỉnh trang lại tóc tai và trang phục.
Tình huống vừa rồi, nếu không nhờ Điềm Yên đến kịp lúc thì có phải cô đã có lỗi với Tống Dương Phàm rồi không...
"Doãn Hạ, ba năm rồi... Anh chưa từng quên được em!"
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, một giọng nói vô cùng quyến rũ phả vào tai cô, bởi vì động tình mà đã bắt đầu khàn khàn. Nhưng âm điệu này, một lần nữa chính cô cũng thất kinh.
"Anh là...?"
Doãn Hạ, lắp bắp chưa kịp nói ra thì đàn bị giọng điệu của người đàn vang vọng bên tai chạn lại.
"Đúng, anh chính là người em đang nghĩ đến... Cố Dựt!"
Ánh mắt của Doãn Hạ trong bóng đêm vì sự thất kinh mà bất động, hai từ Cố Dựt nghe ra từ chính miệng người đàn ông, khiến cô bất ngờ, hơn nữa hành động của Cố Dựt đang làm với cô chính là sự sỉ nhụt cô.
Động tác thô bạo của người đàn ông bất thình lình xoay người cô lại, mặt đối mặt với anh. Giây phút nhìn thẳng vào gương mặt anh, cảm xúc cô chính là vô số sự hỗn độn. Ba năm, gương mặt Cố Dựt vẫn như cũ, mỗi cử chỉ điều nguyên vẹn như xưa. Nếu khác chính là ánh mắt của hiện tại, lúc nhìn cô mang theo sự thù hận.
"Cố Dựt... Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Hành động của anh đối với em tại sao lại đáng sợ đến như vậy?"
Doãn Hạ, cố gắng bình tĩnh để đối chất với anh. Cố Dựt khoé môi có chút động đậy, mang theo sự lạnh lùng nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định của cô.
"Doãn Hạ, ba năm qua... Anh chính là đợi ngày này để trở về tìm em. Anh hận em, nhưng không cách nào có thể quên được em!"
Doãn Hạ, hít một hơi sâu, cô không dám cử động, khí lạnh hít vào khiến cô có cảm giác khó chịu. Cô buộc mình tỉnh táo lại, nhấc chân lên, vừa định đá về phía sau, thì người đàn ông đã nhận ra, anh ta dùng sức đẩy mạnh cô về phía trước, khiến cả người cô dựa trên cánh cửa.
Doãn Hạ, có chút đau đớn mà lên tiếng.
"Chuyện ba năm trước đã là quá khứ, đúng là em nợ anh. Nhưng hiện tại giữa chúng ta mỗi người điều có cuộc sống riêng của chính mình, anh hà tất gì phải tìm em, hà tất gì đối với em như vậy!.
Doãn Hạ, một lần nữa chống cự muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng Cố Dựt nhất quyết cưỡng chế không để cô thoát thân. Cố Dựt, một tay giữa chặt cô, một tay đấm vào tường tạo tiếng vang rõ rệt, thần sắc chuyển sang tức giận mà quát to.
"Quá khứ sao? Doãn Hạ, em vì tiền tự tay vứt bỏ tình yêu của chúng ta, em dẫm đạp lên tình yêu của tôi. Hiện tại em nói đó chỉ là quá khứ, em thì quên được, còn anh thì không!"
Doãn Hạ, bất lực mở to mắt nhìn anh, Cố Dựt tính tình vẫn như trước đây, chính là kiểu nóng nảy không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Doãn Hạ, mắt có chút liếc nhìn anh, giọng ôn hoà liền hỏi.
"Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì ở em? Anh đừng quên em đã là vợ của Tống Dương Phàm!"
Ba chữ Tống Dương Phàm, như châm dầu vào lửa. Hai mắt người đàn ông như bị lửa thiêu cháy, Cố Dựt cười một cách gian tà.
"Ba năm trước, anh đã không thể có được em, là anh ngu ngốc để em bị hắn cướp đi. Nhưng ba năm sau, tình thế đã khác rồi... Anh nhất định sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa. Doãn Hạ, anh trở về chính là muốn cùng Tống Dương Phàm đường đường chính chính đối đầu!"
Đột nhiên cô bị xoay người lại, Doãn Hạ còn chưa kịp định hình, đã một nụ hôn nóng bỏng ập xuống, cho dù đang ở trong bóng tối, Cố Dựt cũng tìm được chính xác môi của cô, hôn, nhưng cũng không giống hôn, môi cô bị xé rách, đau đớn tận trong tim.
Thân Doãn Hạ mềm nhũn, cả người không có sức lực, cô phải dựa vào cánh cửa ở sau lưng. Tim cô là sự thất vọng nặng nề, sự hoảng sợ tột độ, Cố Dựt mà trước đây cô quen chưa từng có hành động như vậy. Lần đầu tiên Doãn Hạ cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nếu như để Tống Dương Phàm nhìn thấy cô và Cố Dựt có hành động như vậy, cảm giác của anh sẽ là thế nào?
Trong lòng cô len lói hi vọng, có ai đó sẽ đến cứu cô!
"Cốc... Cốc!''
"Cố tiên sinh, anh có ở trong đó không?"
Tiến gõ cửa bên ngoài khiến Doãn Hạ vui thầm trong lòng, Cố Dựt bị cắt đứt hưng phấn liền có chút bực bội.
"Là ai? Có chuyện gì?"
"Tôi là Điềm Yên, Trịnh phu nhân muốn tìm ngài... Bàn về dự án truyền thông sắp tới!"
Hai đầu lông mài người đàn ông cau lại, tay buông thỏng Doãn Hạ ra động tác thành thục cài lại từng khuy áo.
"Được, tôi ra ngay!"
Cơ thể Doãn Hạ, mệt mỏi theo cánh cửa trượt xuống nền nhà. Sau khi xác định Điềm Yên đã rời đi, anh ngồi xuống bên cạnh cô tay vuốt nhẹ những lọn tóc trên trán của Doãn Hạ một cách cưng chiều, Doãn Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt anh một cách chất vấn.
"Cố Dựt, tại sao lại lại cho em dự án... Mục đích của anh là gì?"
Anh cười.
"Em cần thứ gì, anh sẽ đáp ứng em thứ đó. Cái gì Tống Dương Phàm cho em được, thì hiện tại anh cũng có thể cho được!"
Khoé mắt Doãn Hạ, căng cứng mi tâm rũ xuống nước mắt bắt đầu rơi lả chả, từ mi rơi xuống má.
"Hà tất gì phải nhất quyết không buông tha cho em, mỗi người một cuộc sống không được sao?"
Cố Dựt, mặt có chút cứng đờ.
"Doãn Hạ, em thực sự yêu hắn sao?"
"Đúng vậy!"
Doãn Hạ, thật lòng thừa nhận. Nhưng anh vẫn không cam tâm, giọng điệu liền phản bát cô.
"Anh không tin! Vì gia đình nên em mới cam tâm lấy hắn... Người em yêu chính là anh, Doãn Hạ! Vì hắn xuất hiện nên đã khiến em hồi tâm chuyển ý sang hắn, em lấy hắn vì tiền có đúng không?"
Người đàn ông hai tay siết chặt, lay mạnh trên vai cô.
"Không phải! Em yêu anh ấy... Rất yêu, lúc đó nếu như Tống Dương Phàm không xuất hiện thì em với anh cũng sẽ chia tay thôi!"
Tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng anh vẫn cam nhận rõ ánh mắt quật cường của cô, lời nói của cô từng câu từng chữ điều như xé nát tim anh.
"Doãn Hạ, anh chỉ muốn hỏi em một câu. Nếu như có một ngày hắn thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng thì em vẫn sẽ chọn hắn chứ?"
Cô mím môi, khẳng định.
"Sẽ chọn, dù anh ấy có như thể nào, em cũng sẽ không buông bỏ anh ấy!"
Cố Dựt, đôi mắt dấy lên sự nham hiểm tột cùng.
"Được, Doãn Hạ... Anh sẽ chống mắt lên xem em sẽ làm cái gì khi hắn thân bại danh liệt!"
Dứt câu, người đàn ông thẳng thừng ra khỏi phòng, cửa đóng mạnh tạo tiếng vang chói tay. Doãn Hạ, thu ánh mắt quật cường lại nước mắt không kiềm nén mà tuông xuống thành dòng, cô kéo khoá váy của chính mình lên, chỉnh trang lại tóc tai và trang phục.
Tình huống vừa rồi, nếu không nhờ Điềm Yên đến kịp lúc thì có phải cô đã có lỗi với Tống Dương Phàm rồi không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.