Chương 60: Lời Mời Dự Tiệc
Hoa Tổng
05/11/2022
Buổi tối, lúc Doãn Hạ soạn xong vài bản thảo liền bấm gửi về công ty. Công
việc này cũng gần giống với chuyên môn của cô, cho nên làm có việc rất
thành thạo, sau khi gửi xong bên công ty cũng chỉ mười phút đã có tin
nhắn phản hồi qua gmail.
Kèm theo đó là bức phong thư, trên màn hình hiển thị phong thư trắng của phía công ty gửi đến. Doãn Hạ tò mò liền nhấp chuột vào, trên phong thư hiển thị là lời mời Doãn Hạ đến tham dự buổi tiệc chào đón lãnh đạo mới của ngành chứng khoán, Doãn Hạ có chút tò mò.
Loại tiệc này cũng mời cô sao?
Vẫn còn đang phân vân là có nên đi hay không?
Thì thêm một gmail gửi tới, là của Tiêu Thanh. Doãn Hạ nhanh chóng mở xem đoạn tin nhắn.
"Chị Doãn Hạ, chị có nhận được thư mời đến khách sạn Diệp Tứ không? Em cũng vừa nhận được đây, ngày mai chúng ta cùng đi nhé!"
Doãn Hạ, gõ bàn phím trả lời.
"Chị không muốn đi, dù sao... Đến hay không đến bọn họ cũng chẳng bị ảnh hưởng gì?"
Bên phía Tiêu Thanh, đột nhiên lặng mất tâm. Sau vài phút trôi qua, Tiêu Thanh mới phản hồi.
"Chúng ta đến đó, nếu có cơ hội sẽ thừa cơ lấy lòng vị lãnh đạo mới đó. Giúp chồng chị có thêm bằng hữu không phải tốt hơn sao?"
Doãn Hạ, hoài nghi.
"Lấy lòng... "
"À, ý em là cứ đến đi. Dù sao cũng không mới thời gian, xem mặt mũi vị lãnh đạo đó trong như thế nào cũng tốt!"
Doãn Hạ, im lặng.
Tiêu Thanh, càng sốt sắn.
"Chị Doãn Hạ, xem như là đi cùng em thôi cũng được! Nan nỉ... Mà!"
Doãn Hạ, ngán ngẫm cười khổ.
"Được!"
Bên phía Tiêu Thanh, giống như rất vui mừng.
"Lát nữa em gửi lễ phục đến cho chị. Ngày mai chị nhớ mặc đó!"
"Sao lại chuẩn bị lễ phục, chị có rất nhiều. Tùy ý mặc một cái là được, em cần gì chuẩn bị cẩn trọng như vậy?"
"Em gửi rồi, lát nữa chị nhớ nhận đó. Em còn có việc em off đây. Bye!"
Tiêu Thanh, gấp gáp lảnh tránh liền tắt máy tính. Dáng vẻ hồi hộp còn hơn vừa đánh trận xong.
"Em thành thục lắm. Nói dối cũng không chớp mắt!"
Viễn Mặc, ở phía sau đột ngột lên tiếng khiến cô giật bắn mình.
"Anh đừng cứ thoát ẩn thoát hiện có được không? Làm em sợ muốn chết, anh xấu xa."
Viễn Mặc, một tay chóng lên bàn dáng người hơi cúi thấp vừa hay lòng ngực chạm vào vai cô.
"Em nửa đêm nửa hôm vẫn còn ở nhà của anh. Không biết là ai xấu xa vậy?"
Tiêu Thanh, cắn môi giận dỗi.
"Đáng ghét!"
***
Bữa tiệc tối có tính chất thương mại, thường trong yên tĩnh lộ ra biến hóa khác thường, người nói thầm người cười lớn, là bữa tiệc thịnh soạn lòng hiểu lòng nhưng không để lộ, không thể không mang mặt nạ tươi cười để chống đỡ, Doãn Hạ từng tham gia các thương yến quy mô từ nhỏ đến lớn, cảm giác duy nhất chính là cười đến giả tạo, nhưng tiệc mừng công thì khác, nụ cười mọi người trong bữa tiệc đều xuất phát từ nội tâm, đó là nụ cười sáng lạn, cho dù bên ngoài sương mù dày đặc, bước chân vào nơi đây cũng thấy ấm áp tận đáy lòng.
Giới truyền thông này lớp trước đi lớp sau đến là chuyện bình thường.
Tiếp đón lãnh đạo mới xem ra buổi tiệc này càng không tầm thường, các thương nhân tiếng tâm đều dành thời gian đến đây tham dự. Mục đích suy cho cùng chính là thấy lợi bắt chuyện kết thân.
Đúng 8 giờ tối, Doãn Hạ đã được Tiêu Thanh hộ tống cho đến buổi tiệc. Lúc Tiêu Thanh đến Doãn Hạ còn bất ngờ hỏi một câu.
"Em làm gì phải đến đón chị vậy? Chị đâu phải là không bắt taxi đến được."
Tiêu Thanh, cười gượng.
"Em sợ chị không đến!"
Thấy Doãn Hạ nhìn cô một cách khó hiểu. Tiêu Thanh liền nhanh chóng phản ứng.
"À không, em đùa ấy. Vừa hay tiện đường!"
Lý do này chính cô bịa ra còn cảm thấy bản thân rất ngu ngốc. Nhưng chỉ vì làm theo kế hoạch mà tổng giám đốc sắp xếp cô mới khổ sở nói dối như thế này, người đời vẫn có một câu nói rất đúng chính là:
Ăn cơm chúa, phải múa tối ngày!
Doãn Hạ, hôm nay mặc chiếc váy do chính tay tổng giám đốc chuẩn bị. Nhà thiết kế cho chiếc váy này chính là Aley Y ngài ấy nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang, quốc tịch Pháp. Muốn đặt một chiếc váy dạ hội phải đặt từ ba tháng may ra ngài ấy mới có thể nhận, nhưng vì nể mặt Tống Dương Phàm nên mới chu đáo thiết kế cho Doãn Hạ.
Váy lần này không ôm sát, nó theo kiểu cách điệu bồng bềnh. Chất váy voan lụa mỏng nhẹ, tinh tế nhất chính là vòng eo vừa vặn điểm nhấn thêm những hạt châu cầu kỳ trên đó, váy màu trắng bồng bềnh phần chân. Không quá xoè cũng không quá ôm, làn da trắng nõn của Doãn Hạ dưới lớp váng trắng trong càng tinh khôi, cô toát lên thần thái thanh khiết sang trọng.
Quả nhiên là thiết kế dành riêng cho Doãn Hạ, vì cô ấy mặc đẹp đến mức không tả nổi thành lời...
Kèm theo đó là bức phong thư, trên màn hình hiển thị phong thư trắng của phía công ty gửi đến. Doãn Hạ tò mò liền nhấp chuột vào, trên phong thư hiển thị là lời mời Doãn Hạ đến tham dự buổi tiệc chào đón lãnh đạo mới của ngành chứng khoán, Doãn Hạ có chút tò mò.
Loại tiệc này cũng mời cô sao?
Vẫn còn đang phân vân là có nên đi hay không?
Thì thêm một gmail gửi tới, là của Tiêu Thanh. Doãn Hạ nhanh chóng mở xem đoạn tin nhắn.
"Chị Doãn Hạ, chị có nhận được thư mời đến khách sạn Diệp Tứ không? Em cũng vừa nhận được đây, ngày mai chúng ta cùng đi nhé!"
Doãn Hạ, gõ bàn phím trả lời.
"Chị không muốn đi, dù sao... Đến hay không đến bọn họ cũng chẳng bị ảnh hưởng gì?"
Bên phía Tiêu Thanh, đột nhiên lặng mất tâm. Sau vài phút trôi qua, Tiêu Thanh mới phản hồi.
"Chúng ta đến đó, nếu có cơ hội sẽ thừa cơ lấy lòng vị lãnh đạo mới đó. Giúp chồng chị có thêm bằng hữu không phải tốt hơn sao?"
Doãn Hạ, hoài nghi.
"Lấy lòng... "
"À, ý em là cứ đến đi. Dù sao cũng không mới thời gian, xem mặt mũi vị lãnh đạo đó trong như thế nào cũng tốt!"
Doãn Hạ, im lặng.
Tiêu Thanh, càng sốt sắn.
"Chị Doãn Hạ, xem như là đi cùng em thôi cũng được! Nan nỉ... Mà!"
Doãn Hạ, ngán ngẫm cười khổ.
"Được!"
Bên phía Tiêu Thanh, giống như rất vui mừng.
"Lát nữa em gửi lễ phục đến cho chị. Ngày mai chị nhớ mặc đó!"
"Sao lại chuẩn bị lễ phục, chị có rất nhiều. Tùy ý mặc một cái là được, em cần gì chuẩn bị cẩn trọng như vậy?"
"Em gửi rồi, lát nữa chị nhớ nhận đó. Em còn có việc em off đây. Bye!"
Tiêu Thanh, gấp gáp lảnh tránh liền tắt máy tính. Dáng vẻ hồi hộp còn hơn vừa đánh trận xong.
"Em thành thục lắm. Nói dối cũng không chớp mắt!"
Viễn Mặc, ở phía sau đột ngột lên tiếng khiến cô giật bắn mình.
"Anh đừng cứ thoát ẩn thoát hiện có được không? Làm em sợ muốn chết, anh xấu xa."
Viễn Mặc, một tay chóng lên bàn dáng người hơi cúi thấp vừa hay lòng ngực chạm vào vai cô.
"Em nửa đêm nửa hôm vẫn còn ở nhà của anh. Không biết là ai xấu xa vậy?"
Tiêu Thanh, cắn môi giận dỗi.
"Đáng ghét!"
***
Bữa tiệc tối có tính chất thương mại, thường trong yên tĩnh lộ ra biến hóa khác thường, người nói thầm người cười lớn, là bữa tiệc thịnh soạn lòng hiểu lòng nhưng không để lộ, không thể không mang mặt nạ tươi cười để chống đỡ, Doãn Hạ từng tham gia các thương yến quy mô từ nhỏ đến lớn, cảm giác duy nhất chính là cười đến giả tạo, nhưng tiệc mừng công thì khác, nụ cười mọi người trong bữa tiệc đều xuất phát từ nội tâm, đó là nụ cười sáng lạn, cho dù bên ngoài sương mù dày đặc, bước chân vào nơi đây cũng thấy ấm áp tận đáy lòng.
Giới truyền thông này lớp trước đi lớp sau đến là chuyện bình thường.
Tiếp đón lãnh đạo mới xem ra buổi tiệc này càng không tầm thường, các thương nhân tiếng tâm đều dành thời gian đến đây tham dự. Mục đích suy cho cùng chính là thấy lợi bắt chuyện kết thân.
Đúng 8 giờ tối, Doãn Hạ đã được Tiêu Thanh hộ tống cho đến buổi tiệc. Lúc Tiêu Thanh đến Doãn Hạ còn bất ngờ hỏi một câu.
"Em làm gì phải đến đón chị vậy? Chị đâu phải là không bắt taxi đến được."
Tiêu Thanh, cười gượng.
"Em sợ chị không đến!"
Thấy Doãn Hạ nhìn cô một cách khó hiểu. Tiêu Thanh liền nhanh chóng phản ứng.
"À không, em đùa ấy. Vừa hay tiện đường!"
Lý do này chính cô bịa ra còn cảm thấy bản thân rất ngu ngốc. Nhưng chỉ vì làm theo kế hoạch mà tổng giám đốc sắp xếp cô mới khổ sở nói dối như thế này, người đời vẫn có một câu nói rất đúng chính là:
Ăn cơm chúa, phải múa tối ngày!
Doãn Hạ, hôm nay mặc chiếc váy do chính tay tổng giám đốc chuẩn bị. Nhà thiết kế cho chiếc váy này chính là Aley Y ngài ấy nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang, quốc tịch Pháp. Muốn đặt một chiếc váy dạ hội phải đặt từ ba tháng may ra ngài ấy mới có thể nhận, nhưng vì nể mặt Tống Dương Phàm nên mới chu đáo thiết kế cho Doãn Hạ.
Váy lần này không ôm sát, nó theo kiểu cách điệu bồng bềnh. Chất váy voan lụa mỏng nhẹ, tinh tế nhất chính là vòng eo vừa vặn điểm nhấn thêm những hạt châu cầu kỳ trên đó, váy màu trắng bồng bềnh phần chân. Không quá xoè cũng không quá ôm, làn da trắng nõn của Doãn Hạ dưới lớp váng trắng trong càng tinh khôi, cô toát lên thần thái thanh khiết sang trọng.
Quả nhiên là thiết kế dành riêng cho Doãn Hạ, vì cô ấy mặc đẹp đến mức không tả nổi thành lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.