Chương 37: Sự Thật Ba Năm Trước!(điều là do anh sắp đặt an bày)
Hoa Tổng
31/10/2022
Sáng sớm, văn phòng CEO đã nghe tiếng nói có chút thỏ thẻ của hai người đàn ông ở bên trong.
Khói thuốc bay lan toả, bao phủ cả dáng vẻ cao lớn của anh và Viễn Mặc, bầu không khí im lặng có chút nặng nề, một lúc lâu cho đến khi Viễn Mặc chủ động lên tiếng giọng có vẻ rất miễn cưỡng.
"Là ai gửi những tấm ảnh này, có biết là kẻ nào không?"
Tống Dương Phàm, kéo nhẹ một ngụm thuốc liền phả ra, hai đầu mày vì trầm tư mà nhíu chặt. Tầm nhìn lơ đãng trên tấm ảnh trên bàn, đáy mắt càng thâm thúy âm u.
Những bức ảnh đó chính là chụp được Doãn Hạ cùng Tống Dựt hôn nhau ở góc khuất của dãy hàng lang, tại buổi tiệc đêm tối qua. Tư thế từ đầu đến cuối điều thể hiện rõ sự mờ ám, cổ họng người đàn ông có chút khô khốc.
"Không biết? Sáng sớm đã tặng tôi món quà lớn như vậy... Tôi thực sự khó lòng nhận nổi!"
Viễn Mặc, tựa người vào sofa trầm tư nhìn anh, lúc sáng vốn dĩ chỉ muốn đến tìm Tống Dương Phàm bàn về công việc nhưng không ngờ lại vô tình biết được chuyện này.
"Phàm, cậu định thế nào?"
Tống Dương Phàm, nở một nụ thâm độc.
"Nguyên tắc của tôi, chính không chấp nhận được sự phản bội... Cô ấy lại lừa dối tôi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cô ấy thêm một lần nào nữa!"
Viễn Mặc, đối với tính tình của Tống Dương Phàm như thế nào còn không rõ sao?
Một lần thất tin vạn lần không trọng dụng. Tống Dương Phàm có thể điềm đạm bao nhiêu thì điềm đạm bấy nhiêu, nhưng một khi tức giận hậu quả thật sự khó lường.
"Có chuyện gì cậu cũng đừng làm quá giới hạn, vợ chồng nên cùng nhau nói chuyện. Có thể trong chuyện này còn có sự tình ở đằng sau."
Ánh mắt Tống Dương Phàm u tối nhiều hơn, giống như mây đen trên đầu, đen kịt kéo đến, vẻ mặt sắc bén nhìn qua hơi nghiêm túc. Thật lâu sau, anh chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, nháy mắt xóa tan vẻ u ám quanh thân, chỉ là, tiếng nói nghe ra lạnh lùng hơn, ung dung nói.
"Người đi quá giới hạn là cô ấy! Cô ấy xem tôi là một thằng ngu, quay như chông chóng. Tôi ở nhà lo lắng đợi cô ấy trở về, thì ra lúc ấy là cùng người cũ nói lại chuyện xưa."
Viễn Mạc, thở dài.
"Điều tại cậu thôi, lúc đầu nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân ấy. Bây giờ chẳng phải là gặp báo ứng sao?"
"Thứ tôi thích, tôi sẽ bất chấp thủ đoạn mà có được!"
Tống Dương Phàm, dáng vẻ cao lớn liền đứng lên đi đến cửa số tầm mắt che đầy đi sự đau đớn trong lòng, giống như sự lừa dối của cô giống như xé nát tâm can anh vậy.
"Bất chấp thủ đoạn... Chỉ vì muốn có được Doãn Hạ sao?"
Viễn Mặc, nhìn bóng lưng cô độc của Tống Dương Phàm, bất giác bật ra bốn chữ này. Anh rất hiểu Tống Dương Phàm, thứ anh ta thích sẽ không từ thủ đoạn để đạt được, rất nhiều người sẽ bị vẻ ngoài ôn hòa của anh ta đánh lừa, lúc nhận ra thì đã bị mai phục khắp nơi, đó chính là Tống Dương Phàm, người đàn ông quá mức hoàn hảo cũng quá mức tàn nhẫn.
"Đúng vậy!"
Nhưng bản tính càng chiếm hữu thì một khi bị phản bội, Tống Dương Phàm sẽ làm đến cái gì ngay cả anh cũng không dám tưởng tượng được.
"Phàm, chỉ sợ một ngày cô vợ nhỏ của cậu biết được sự tình năm đó... Thì chỉ sợ sẽ hận cậu đến chết cũng không quên!"
Tống Dương Phàm, hai bàn tay siết chặt trên khung cửa sổ lực không hiểu vì sao có chút gia tăng, đáy mắt lơ đãng không có tầm nhìn cứ như vực sâu thâm thẩm.
"Tôi chỉ dùng một số tiền đã có thể mua chuộc người ở toàn bệnh viện, họ nhận tiền liền không ai dám đứng ra phẫu thuật cho cha cô ấy. Xem ra cũng không có gì gọi là quá đáng cả!"
Nói thật tâm, chính là kiểu thừa nước đục thả câu!
Phía bên ngoài, cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên trong điều hết thảy thu hết vào tai Doãn Hạ. Tim như ngừng đập vài nhịp, đau đớn như bị ai bóp chặt, hơi thở hỗn loạn, cả cơ thể không chút sức lực men theo tường trượt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Ở cửa, Doãn Hạ bỗng dưng trợn tròn mắt, cách một lớp sương khói lờ mờ nhìn nhưng vẫn nhìn rõ được gương mặt của anh ở kia, vẻ mặt anh là sự bình tĩnh quen thuộc đến cực hạn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy, nhưng tại sao, cô lại cảm thấy anh như một người xa lạ?
Hàm ý thật sự quá tàn nhẫn không phải sao?
Tính mạng của cha cô, anh sao có thể đặt lên bàn cân dùng tiền mua chuộc, nếu chỉ cần chậm vài giây cha cô có thể sẽ mất mạng!
Gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt, sự bi thương len lỏi trong lòng!
Thì ra mọi chuyện sớm đã là như vậy sao?
Ông trời thật giỏi trêu đùa người, lúc cô tuyệt vọng nhất Tống Dương Phàm xuất hiện như chiếc phao cứu sinh giúp cô có thêm dũng khí tiếp tục đối diện với tổn thương, dựa vào anh nên cha cô được thay thận kịp lúc, hoá ra điều là do anh sắp đặt an bày.
***
Bầu không khí yên tĩnh, Viễn Mặc thấy Doãn hạ bước vào đôi mắt nam nhân sớm đã hiện rõ sự kinh ngạc. Nhận thấy tình hình đã quá mức căng thẳng, nên anh nhanh chóng rời đi, vì nán lại cũng không giúp được gì.
Một cái tát tay không báo trước đánh thẳng vào gương mặt của anh.
Dường như Tống Dương Phàm cũng bất ngờ trước hành động của cô cũng chấn động.
Tay cô hạ xuống khe khẽ run rẩy, đau đớn đến bỏng rát.
Lần đầu tiên trong đời cô tát người khác, chưa từng nghĩ cái tát này lại in lên mặt người đàn ông luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Tống Dương Phàm, đứng chết trân tại chỗ, không động đậy không nhúc nhích, sườn mặt cương nghị hằn lên vết tích khó coi, một tia kinh ngạc hiện lên từ đáy mắt thâm thúy, nhanh chóng bị đau đớn thay thế, bàn tay to lớn khoát lên vai cô đột nhiên nắm chặt, rồi từ từ thả ra, cứ như vậy mà xụi lơ trượt xuống bên hông.
Nỗi đau không biết tên, như máy khoan điện khoét sâu vào đáy lòng cô, thu tay lại, trong lòng bàn tay nhanh chóng lạnh đi.
"Anh tính toán giỏi lắm, hoá ra điều là do an sắp đặt an bày. Tống Dương Phàm, anh dùng lớp ngụy trang ngày ngày bao bọc chính mình, quả nhiên diễn rất giỏi... Tôi sống cùng anh ba năm, cũng không nhìn ra được một khe hở!"
Doãn Hạ, hai mắt chứa nước mắt của sự uất nghẹn, nhìn thẳng vào anh. Nước mắt trực trào trên má liền trôi tuột xuống từng giọt, từng giọt.
Cô tiếp tục hét đến khàn giọng, chất vấn anh, bộ dạng lúc này thật có chút điên loạn.
"Sao anh có thể ít kỷ đến như vậy? Vì muốn có được tôi, mà đem mạng sống của cha tôi ra đánh cược, vì muốn thoả mãn sự chiếm hữu của chính mình mà phá nát hạnh phúc của người khác."
Tống Dương Phàm, cúi xuống nhìn cô, sâu trong mắt là đôi mắt rưng rưng của cô, trong lòng dâng lên thương tiếc, xộc thẳng lên đuôi lông mày, mở miệng lần nữa, tiếng nói lại lộ vẻ âm trầm lạnh lẽo…
"Doãn Hạ, chuyện đi đến nước này em đã biết cả rồi, anh cũng không muốn nói thêm cái gì. Nhưng em nghĩ em và Cố Dựt đi đến ngày hôm nay điều là do anh sao?"
Doãn Hạ, ánh mắt mong lung nhìn anh, trong lòng vẫn có sự khẳng định cho riêng mình.
Cố Dựt, là mối tình thanh xuân của cô, nếu không phải vì cứu cha thì cô sẽ không gả cho anh!
Cô cũng không sẽ bị người ta chế giễu rằng bản thân là một người phụ nữ tâm cơ, muốn trèo cao vì tiền đeo bám Tống Dương Phàm!
Bị Cố Dựt hận, bị Cố Dựt oán trách như ngày hôm nay!
Tống Dương Phàm, giọng điềm đạm vang lên bên tai cô.
"Không phải anh chưa từng cho hai người cơ hội, anh cũng từng thử buông tay, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc."
Tống Dương Phàm, gằn từng chữ.
"Kết quả thì sao? Em nhớ kỹ đi ba năm trước lúc em đường đường chính chính trúng tiễn vào Tân Thời làm việc, thì hắn đang ở vị trí nào chẳng phải là vô công rỗi nghề không? Lúc cha em ở bệnh viện hắn cũng chưa một lần xuất hiện, có cùng em trãi qua những tổn thương không, lúc em áp lực ở công ty thì người xoa dịu tổn thương giúp em chính là ai. Anh thừa nhận, Cố Dựt rất yêu em, nhưng tình yêu của anh ta hoàn toàn không thích hợp với em! Hắn lúc ấy không có một chút chính kiến, không có tương lai, thì lấy gì đảm bảo cho cuộc sống của em sao này? Anh yêu em, cho nên anh không bao giờ để một người như vậy ở cạnh em... Vì hắn không xứng!"
Doãn Hạ, nghe từng câu từng chữ nhưng vẫn là không lọt tai.
"Anh thật lợi hại, dùng danh nghĩa cứu vớt, bao biện cho tình yêu của anh để che lấp đi hành vi đê hẹn của chính mình. Nhưng đó là chuyện của tôi, anh dựa vào cái gì mà xen vào? Thay tôi quyết định mọi chuyện, sắp đặt hạnh phúc của tôi, dùng thủ đoạn bỉ ỏi đem mạng sống của cha tôi ra đánh cược."
Khói thuốc bay lan toả, bao phủ cả dáng vẻ cao lớn của anh và Viễn Mặc, bầu không khí im lặng có chút nặng nề, một lúc lâu cho đến khi Viễn Mặc chủ động lên tiếng giọng có vẻ rất miễn cưỡng.
"Là ai gửi những tấm ảnh này, có biết là kẻ nào không?"
Tống Dương Phàm, kéo nhẹ một ngụm thuốc liền phả ra, hai đầu mày vì trầm tư mà nhíu chặt. Tầm nhìn lơ đãng trên tấm ảnh trên bàn, đáy mắt càng thâm thúy âm u.
Những bức ảnh đó chính là chụp được Doãn Hạ cùng Tống Dựt hôn nhau ở góc khuất của dãy hàng lang, tại buổi tiệc đêm tối qua. Tư thế từ đầu đến cuối điều thể hiện rõ sự mờ ám, cổ họng người đàn ông có chút khô khốc.
"Không biết? Sáng sớm đã tặng tôi món quà lớn như vậy... Tôi thực sự khó lòng nhận nổi!"
Viễn Mặc, tựa người vào sofa trầm tư nhìn anh, lúc sáng vốn dĩ chỉ muốn đến tìm Tống Dương Phàm bàn về công việc nhưng không ngờ lại vô tình biết được chuyện này.
"Phàm, cậu định thế nào?"
Tống Dương Phàm, nở một nụ thâm độc.
"Nguyên tắc của tôi, chính không chấp nhận được sự phản bội... Cô ấy lại lừa dối tôi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cô ấy thêm một lần nào nữa!"
Viễn Mặc, đối với tính tình của Tống Dương Phàm như thế nào còn không rõ sao?
Một lần thất tin vạn lần không trọng dụng. Tống Dương Phàm có thể điềm đạm bao nhiêu thì điềm đạm bấy nhiêu, nhưng một khi tức giận hậu quả thật sự khó lường.
"Có chuyện gì cậu cũng đừng làm quá giới hạn, vợ chồng nên cùng nhau nói chuyện. Có thể trong chuyện này còn có sự tình ở đằng sau."
Ánh mắt Tống Dương Phàm u tối nhiều hơn, giống như mây đen trên đầu, đen kịt kéo đến, vẻ mặt sắc bén nhìn qua hơi nghiêm túc. Thật lâu sau, anh chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, nháy mắt xóa tan vẻ u ám quanh thân, chỉ là, tiếng nói nghe ra lạnh lùng hơn, ung dung nói.
"Người đi quá giới hạn là cô ấy! Cô ấy xem tôi là một thằng ngu, quay như chông chóng. Tôi ở nhà lo lắng đợi cô ấy trở về, thì ra lúc ấy là cùng người cũ nói lại chuyện xưa."
Viễn Mạc, thở dài.
"Điều tại cậu thôi, lúc đầu nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân ấy. Bây giờ chẳng phải là gặp báo ứng sao?"
"Thứ tôi thích, tôi sẽ bất chấp thủ đoạn mà có được!"
Tống Dương Phàm, dáng vẻ cao lớn liền đứng lên đi đến cửa số tầm mắt che đầy đi sự đau đớn trong lòng, giống như sự lừa dối của cô giống như xé nát tâm can anh vậy.
"Bất chấp thủ đoạn... Chỉ vì muốn có được Doãn Hạ sao?"
Viễn Mặc, nhìn bóng lưng cô độc của Tống Dương Phàm, bất giác bật ra bốn chữ này. Anh rất hiểu Tống Dương Phàm, thứ anh ta thích sẽ không từ thủ đoạn để đạt được, rất nhiều người sẽ bị vẻ ngoài ôn hòa của anh ta đánh lừa, lúc nhận ra thì đã bị mai phục khắp nơi, đó chính là Tống Dương Phàm, người đàn ông quá mức hoàn hảo cũng quá mức tàn nhẫn.
"Đúng vậy!"
Nhưng bản tính càng chiếm hữu thì một khi bị phản bội, Tống Dương Phàm sẽ làm đến cái gì ngay cả anh cũng không dám tưởng tượng được.
"Phàm, chỉ sợ một ngày cô vợ nhỏ của cậu biết được sự tình năm đó... Thì chỉ sợ sẽ hận cậu đến chết cũng không quên!"
Tống Dương Phàm, hai bàn tay siết chặt trên khung cửa sổ lực không hiểu vì sao có chút gia tăng, đáy mắt lơ đãng không có tầm nhìn cứ như vực sâu thâm thẩm.
"Tôi chỉ dùng một số tiền đã có thể mua chuộc người ở toàn bệnh viện, họ nhận tiền liền không ai dám đứng ra phẫu thuật cho cha cô ấy. Xem ra cũng không có gì gọi là quá đáng cả!"
Nói thật tâm, chính là kiểu thừa nước đục thả câu!
Phía bên ngoài, cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên trong điều hết thảy thu hết vào tai Doãn Hạ. Tim như ngừng đập vài nhịp, đau đớn như bị ai bóp chặt, hơi thở hỗn loạn, cả cơ thể không chút sức lực men theo tường trượt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Ở cửa, Doãn Hạ bỗng dưng trợn tròn mắt, cách một lớp sương khói lờ mờ nhìn nhưng vẫn nhìn rõ được gương mặt của anh ở kia, vẻ mặt anh là sự bình tĩnh quen thuộc đến cực hạn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy, nhưng tại sao, cô lại cảm thấy anh như một người xa lạ?
Hàm ý thật sự quá tàn nhẫn không phải sao?
Tính mạng của cha cô, anh sao có thể đặt lên bàn cân dùng tiền mua chuộc, nếu chỉ cần chậm vài giây cha cô có thể sẽ mất mạng!
Gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt, sự bi thương len lỏi trong lòng!
Thì ra mọi chuyện sớm đã là như vậy sao?
Ông trời thật giỏi trêu đùa người, lúc cô tuyệt vọng nhất Tống Dương Phàm xuất hiện như chiếc phao cứu sinh giúp cô có thêm dũng khí tiếp tục đối diện với tổn thương, dựa vào anh nên cha cô được thay thận kịp lúc, hoá ra điều là do anh sắp đặt an bày.
***
Bầu không khí yên tĩnh, Viễn Mặc thấy Doãn hạ bước vào đôi mắt nam nhân sớm đã hiện rõ sự kinh ngạc. Nhận thấy tình hình đã quá mức căng thẳng, nên anh nhanh chóng rời đi, vì nán lại cũng không giúp được gì.
Một cái tát tay không báo trước đánh thẳng vào gương mặt của anh.
Dường như Tống Dương Phàm cũng bất ngờ trước hành động của cô cũng chấn động.
Tay cô hạ xuống khe khẽ run rẩy, đau đớn đến bỏng rát.
Lần đầu tiên trong đời cô tát người khác, chưa từng nghĩ cái tát này lại in lên mặt người đàn ông luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Tống Dương Phàm, đứng chết trân tại chỗ, không động đậy không nhúc nhích, sườn mặt cương nghị hằn lên vết tích khó coi, một tia kinh ngạc hiện lên từ đáy mắt thâm thúy, nhanh chóng bị đau đớn thay thế, bàn tay to lớn khoát lên vai cô đột nhiên nắm chặt, rồi từ từ thả ra, cứ như vậy mà xụi lơ trượt xuống bên hông.
Nỗi đau không biết tên, như máy khoan điện khoét sâu vào đáy lòng cô, thu tay lại, trong lòng bàn tay nhanh chóng lạnh đi.
"Anh tính toán giỏi lắm, hoá ra điều là do an sắp đặt an bày. Tống Dương Phàm, anh dùng lớp ngụy trang ngày ngày bao bọc chính mình, quả nhiên diễn rất giỏi... Tôi sống cùng anh ba năm, cũng không nhìn ra được một khe hở!"
Doãn Hạ, hai mắt chứa nước mắt của sự uất nghẹn, nhìn thẳng vào anh. Nước mắt trực trào trên má liền trôi tuột xuống từng giọt, từng giọt.
Cô tiếp tục hét đến khàn giọng, chất vấn anh, bộ dạng lúc này thật có chút điên loạn.
"Sao anh có thể ít kỷ đến như vậy? Vì muốn có được tôi, mà đem mạng sống của cha tôi ra đánh cược, vì muốn thoả mãn sự chiếm hữu của chính mình mà phá nát hạnh phúc của người khác."
Tống Dương Phàm, cúi xuống nhìn cô, sâu trong mắt là đôi mắt rưng rưng của cô, trong lòng dâng lên thương tiếc, xộc thẳng lên đuôi lông mày, mở miệng lần nữa, tiếng nói lại lộ vẻ âm trầm lạnh lẽo…
"Doãn Hạ, chuyện đi đến nước này em đã biết cả rồi, anh cũng không muốn nói thêm cái gì. Nhưng em nghĩ em và Cố Dựt đi đến ngày hôm nay điều là do anh sao?"
Doãn Hạ, ánh mắt mong lung nhìn anh, trong lòng vẫn có sự khẳng định cho riêng mình.
Cố Dựt, là mối tình thanh xuân của cô, nếu không phải vì cứu cha thì cô sẽ không gả cho anh!
Cô cũng không sẽ bị người ta chế giễu rằng bản thân là một người phụ nữ tâm cơ, muốn trèo cao vì tiền đeo bám Tống Dương Phàm!
Bị Cố Dựt hận, bị Cố Dựt oán trách như ngày hôm nay!
Tống Dương Phàm, giọng điềm đạm vang lên bên tai cô.
"Không phải anh chưa từng cho hai người cơ hội, anh cũng từng thử buông tay, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc."
Tống Dương Phàm, gằn từng chữ.
"Kết quả thì sao? Em nhớ kỹ đi ba năm trước lúc em đường đường chính chính trúng tiễn vào Tân Thời làm việc, thì hắn đang ở vị trí nào chẳng phải là vô công rỗi nghề không? Lúc cha em ở bệnh viện hắn cũng chưa một lần xuất hiện, có cùng em trãi qua những tổn thương không, lúc em áp lực ở công ty thì người xoa dịu tổn thương giúp em chính là ai. Anh thừa nhận, Cố Dựt rất yêu em, nhưng tình yêu của anh ta hoàn toàn không thích hợp với em! Hắn lúc ấy không có một chút chính kiến, không có tương lai, thì lấy gì đảm bảo cho cuộc sống của em sao này? Anh yêu em, cho nên anh không bao giờ để một người như vậy ở cạnh em... Vì hắn không xứng!"
Doãn Hạ, nghe từng câu từng chữ nhưng vẫn là không lọt tai.
"Anh thật lợi hại, dùng danh nghĩa cứu vớt, bao biện cho tình yêu của anh để che lấp đi hành vi đê hẹn của chính mình. Nhưng đó là chuyện của tôi, anh dựa vào cái gì mà xen vào? Thay tôi quyết định mọi chuyện, sắp đặt hạnh phúc của tôi, dùng thủ đoạn bỉ ỏi đem mạng sống của cha tôi ra đánh cược."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.