Chương 20: Kết cục (thượng)
Mạt Trà Khúc Kỳ
21/01/2019
Từ lúc gặp tên
xấu xí xanh lè ấy, A Kiểu liền thường xuyên nằm mơ. Ngày đó nửa đêm nàng chợt mở mắt ra, nhìn sư phụ của nàng bên cạnh đang ôm nàng thật chặt,
mới nhẹ nhàng kêu lên:
"Sư... sư phụ."
Tiêu Hành biết tiểu đồ nhi mấy ngày nay tâm trạng không yên, giơ tay vuốt mặt nàng, nói:
"Vi sư ở đây."
A Kiểu đem đầu mình vùi trong ngực sư phụ, chu miệng nhỏ cọ cọ mấy cái, làu bàu nói:
"Đồ nhi mơ thấy ác mộng, có chút sợ hãi." Nàng càng ôm hắn chặt hơn.
Tiêu Hành dùng môi chạm lên gò má nàng một cái, hỏi: "Nằm mơ thấy cái gì?"
A Kiểu lắc đầu: "Quên rồi..." Nàng phiền não nhíu chân mày, oán giận nói, "Tỉnh dậy liền quên."
Tiêu Hành cúi đầu hôn lên môi tiểu đồ nhi, sau đó ôn nhu nói: "Có vi sư ở đây, đừng sợ."
Ừm. A Kiểu cảm thấy ổn rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại, nhưng phát hiện bàn tay đang ôm eo nàng của sư phụ nhà nàng hết sức tự nhiên di chuyển đi xuống, sau đó dễ dàng tách chân nàng ra.
Ưm.
A Kiểu ngáp một cái, toàn thân thả lỏng.
Nàng ngủ kệ nàng, hắn làm gì mặc hắn.
Ưm ưm ưm a a. Ưm ưm ưm.
Sư phụ xài càng ngày càng tốt nhỉ.
Ngày hôm sau A Kiểu ra sau núi tưới hoa như thường ngày. Tiểu cô nương gò má nộn nộn, khí sắc hồng nhuận, phảng phất yêu kiều như đóa được tưới nước hằng ngày, xinh đẹp không thể tả. Vốn là tâm tình A Kiểu đang rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên xấu xí xanh lè kia, nàng chống nạnh làm ra bộ dạng hung dữ nói:
"Lại là ngươi! Ngươi lại đi theo ta, ta đi mách sư phụ ngay đây!"
Người xấu xí kia nói: "Tôn thượng, thuộc hạ là Lục Tiêu đây."
A Kiểu không quen biết cái gì mà Hồng Tiêu Lục Tiêu.
Tên xấu xí kia lại nói: "Thuộc hạ tìm người suốt ba ngàn năm, cuối cùng cũng tìm được rồi."
A Kiểu không tin, lầm bầm nói: "Ta phải đi ăn cơm trưa với sư phụ."
Ánh sáng màu xanh của Lục Tiêu lóe lên, dừng trước mặt A Kiểu, chặn đường nàng lại, chắp tay nói: "Tôn thượng, thuộc hạ tìm tôn thượng ba ngàn năm, vẫn luôn tìm không ra là bởi vì không phát hiện được khí tức của người, nhưng đoạn thời gian trước bỗng dưng cảm nhận loáng thoáng được khí tức của người, đủ để chứng minh nguyên thần của người đang dần khôi phục trong cơ thể. Thuộc hạ biết Tôn thượng không tin, chẳng qua thuộc hạ sẽ chờ đợi, chờ Tôn thượng lần nữa quay về, chấn hưng Ma tộc chúng ta."
A Kiểu miễn cưỡng ngáp một cái, "Không nói chuyện với người xấu xí."
Sau đó tức giận nói: "Ta đi tìm sư phụ nhà ta đây."
Cơm trưa là bốn món ăn một món canh đầy đủ màu sắc hương vị, A Kiểu khen Nhị sư huynh tới đưa cơm: "Trù nghệ của Nhị sư huynh càng ngày càng tốt nha." Nàng cười hì hì cầm một khối cho vào miệng, thỏa mãn cười một tiếng, rồi sau đó đi vào phòng ngủ tìm sư phụ.
"Sư phụ sư phụ, ăn cơm thôi!"
Thời điểm A Kiểu đi vào, chỉ thấy sư phụ nhà mình nằm trên giường, hai tròng mắt tĩnh lặng, khuôn mặt tuấn tú trắng như ngọc. A Kiểu chống cằm bên giường nhìn sư phụ.
Cõi đời này, tại sao lại có thể có người đẹp như sư phụ thế này nhỉ?
Nàng nhịn không được đưa tay sờ một cái, đợi sư phụ dần dần mở mắt, nàng mới dừng lại một chút, rồi sau đó cười hì hì nói: "Sư phụ."
Tiêu Hành khẽ mỉm cười, bắt lấy tay nàng đưa lên mép môi. Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng, từng chút từng chút hôn lên tay nàng.
A Kiểu cười khanh khách: "Sư phụ... Nhột..."
Sư đồ hai người này này nọ nọ vận động một phen, sau đó hì hục đem bốn món ăn một món canh chén sạch.
Hôm đó sau khi dùng cơm trưa, sư phụ ngược lại không có đi nghỉ ngơi, mà là đề nghị: "A Kiểu, cùng vi sư đi ngắm mặt trời lặn nhé."
A Kiểu ngẹo đầu nhìn sư phụ, thấy gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy. A Kiểu ngẩng đầu lên, hôn cằm sư phụ một cái, nói:
"Được a, được a."
Chẳng qua hai người đi quá sớm, phải đợi thật lâu.
A Kiểu vốn không phải là người nhẫn nại chịu ngồi yên, thế nhưng lại chịu vùi trong ngực sư phụ cả một ngày này, lặng yên chờ đợi mặt trời lặn. Rốt cuộc cũng đợi đến lúc mặt trời lặn, A Kiểu hưng phấn giơ tay lên, ánh mắt sáng trong suốt:
"Sư phụ nhìn xem, thật là đẹp nha."
Tiêu Hành mỉm cười, chỉ lặng lẽ nhìn nàng: "Ừm, rất đẹp."
A Kiều lầm bầm một tiếng, tự mình ngắm.
Hồi lâu, Tiêu Hành mới nói:
"A Kiểu."
"Hửm."
"Xin lỗi nàng."
"Hả?"
A Kiểu nâng đầu lên, làu bàu nói:
"Sư phụ nói gì vậy?"
Tiêu Hành cười cười, như ngày thường ngày ôn như yêu thương hôn lên trán nàng, từng chút từng chút vuốt mặt nàng, tựa như nàng là thứ bảo bối quý giá nhất.
Hắn nói: "Xin lỗi nàng."
A Kiểu hơi híp mắt, sau đó lại cười một tiếng, yên lặng không nói gì. Nhưng sau đó lại nói: "Tại sao vậy chứ? "
Nàng lẩm bẩm nói, "Chúng ta như thế này không phải rất tốt sao? Sư phụ, hửm?"
"Vì sao phải vậy chứ?" Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ.
"Sư... sư phụ."
Tiêu Hành biết tiểu đồ nhi mấy ngày nay tâm trạng không yên, giơ tay vuốt mặt nàng, nói:
"Vi sư ở đây."
A Kiểu đem đầu mình vùi trong ngực sư phụ, chu miệng nhỏ cọ cọ mấy cái, làu bàu nói:
"Đồ nhi mơ thấy ác mộng, có chút sợ hãi." Nàng càng ôm hắn chặt hơn.
Tiêu Hành dùng môi chạm lên gò má nàng một cái, hỏi: "Nằm mơ thấy cái gì?"
A Kiểu lắc đầu: "Quên rồi..." Nàng phiền não nhíu chân mày, oán giận nói, "Tỉnh dậy liền quên."
Tiêu Hành cúi đầu hôn lên môi tiểu đồ nhi, sau đó ôn nhu nói: "Có vi sư ở đây, đừng sợ."
Ừm. A Kiểu cảm thấy ổn rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại, nhưng phát hiện bàn tay đang ôm eo nàng của sư phụ nhà nàng hết sức tự nhiên di chuyển đi xuống, sau đó dễ dàng tách chân nàng ra.
Ưm.
A Kiểu ngáp một cái, toàn thân thả lỏng.
Nàng ngủ kệ nàng, hắn làm gì mặc hắn.
Ưm ưm ưm a a. Ưm ưm ưm.
Sư phụ xài càng ngày càng tốt nhỉ.
Ngày hôm sau A Kiểu ra sau núi tưới hoa như thường ngày. Tiểu cô nương gò má nộn nộn, khí sắc hồng nhuận, phảng phất yêu kiều như đóa được tưới nước hằng ngày, xinh đẹp không thể tả. Vốn là tâm tình A Kiểu đang rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên xấu xí xanh lè kia, nàng chống nạnh làm ra bộ dạng hung dữ nói:
"Lại là ngươi! Ngươi lại đi theo ta, ta đi mách sư phụ ngay đây!"
Người xấu xí kia nói: "Tôn thượng, thuộc hạ là Lục Tiêu đây."
A Kiểu không quen biết cái gì mà Hồng Tiêu Lục Tiêu.
Tên xấu xí kia lại nói: "Thuộc hạ tìm người suốt ba ngàn năm, cuối cùng cũng tìm được rồi."
A Kiểu không tin, lầm bầm nói: "Ta phải đi ăn cơm trưa với sư phụ."
Ánh sáng màu xanh của Lục Tiêu lóe lên, dừng trước mặt A Kiểu, chặn đường nàng lại, chắp tay nói: "Tôn thượng, thuộc hạ tìm tôn thượng ba ngàn năm, vẫn luôn tìm không ra là bởi vì không phát hiện được khí tức của người, nhưng đoạn thời gian trước bỗng dưng cảm nhận loáng thoáng được khí tức của người, đủ để chứng minh nguyên thần của người đang dần khôi phục trong cơ thể. Thuộc hạ biết Tôn thượng không tin, chẳng qua thuộc hạ sẽ chờ đợi, chờ Tôn thượng lần nữa quay về, chấn hưng Ma tộc chúng ta."
A Kiểu miễn cưỡng ngáp một cái, "Không nói chuyện với người xấu xí."
Sau đó tức giận nói: "Ta đi tìm sư phụ nhà ta đây."
Cơm trưa là bốn món ăn một món canh đầy đủ màu sắc hương vị, A Kiểu khen Nhị sư huynh tới đưa cơm: "Trù nghệ của Nhị sư huynh càng ngày càng tốt nha." Nàng cười hì hì cầm một khối cho vào miệng, thỏa mãn cười một tiếng, rồi sau đó đi vào phòng ngủ tìm sư phụ.
"Sư phụ sư phụ, ăn cơm thôi!"
Thời điểm A Kiểu đi vào, chỉ thấy sư phụ nhà mình nằm trên giường, hai tròng mắt tĩnh lặng, khuôn mặt tuấn tú trắng như ngọc. A Kiểu chống cằm bên giường nhìn sư phụ.
Cõi đời này, tại sao lại có thể có người đẹp như sư phụ thế này nhỉ?
Nàng nhịn không được đưa tay sờ một cái, đợi sư phụ dần dần mở mắt, nàng mới dừng lại một chút, rồi sau đó cười hì hì nói: "Sư phụ."
Tiêu Hành khẽ mỉm cười, bắt lấy tay nàng đưa lên mép môi. Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng, từng chút từng chút hôn lên tay nàng.
A Kiểu cười khanh khách: "Sư phụ... Nhột..."
Sư đồ hai người này này nọ nọ vận động một phen, sau đó hì hục đem bốn món ăn một món canh chén sạch.
Hôm đó sau khi dùng cơm trưa, sư phụ ngược lại không có đi nghỉ ngơi, mà là đề nghị: "A Kiểu, cùng vi sư đi ngắm mặt trời lặn nhé."
A Kiểu ngẹo đầu nhìn sư phụ, thấy gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy. A Kiểu ngẩng đầu lên, hôn cằm sư phụ một cái, nói:
"Được a, được a."
Chẳng qua hai người đi quá sớm, phải đợi thật lâu.
A Kiểu vốn không phải là người nhẫn nại chịu ngồi yên, thế nhưng lại chịu vùi trong ngực sư phụ cả một ngày này, lặng yên chờ đợi mặt trời lặn. Rốt cuộc cũng đợi đến lúc mặt trời lặn, A Kiểu hưng phấn giơ tay lên, ánh mắt sáng trong suốt:
"Sư phụ nhìn xem, thật là đẹp nha."
Tiêu Hành mỉm cười, chỉ lặng lẽ nhìn nàng: "Ừm, rất đẹp."
A Kiều lầm bầm một tiếng, tự mình ngắm.
Hồi lâu, Tiêu Hành mới nói:
"A Kiểu."
"Hửm."
"Xin lỗi nàng."
"Hả?"
A Kiểu nâng đầu lên, làu bàu nói:
"Sư phụ nói gì vậy?"
Tiêu Hành cười cười, như ngày thường ngày ôn như yêu thương hôn lên trán nàng, từng chút từng chút vuốt mặt nàng, tựa như nàng là thứ bảo bối quý giá nhất.
Hắn nói: "Xin lỗi nàng."
A Kiểu hơi híp mắt, sau đó lại cười một tiếng, yên lặng không nói gì. Nhưng sau đó lại nói: "Tại sao vậy chứ? "
Nàng lẩm bẩm nói, "Chúng ta như thế này không phải rất tốt sao? Sư phụ, hửm?"
"Vì sao phải vậy chứ?" Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.