Chương 10: Xấu hổ
Mạt Trà Khúc Kỳ
21/01/2019
Dịch:Mạt Họa
Nàng đưa tay chống trước ngực sư phụ, muốn đẩy ra, nhưng lại cảm thấy tinh nguyên kia vốn là của sư phụ, cho dù người muốn hút trở lại cũng là chuyện bình thường.
Bất quá A Kiểu vẫn cảm thấy sư phụ cho đến bây giờ đều không phải là người keo kiệt tính toán, nhưng bây giờ thứ đã truyền vào người nàng mà còn muốn đòi lại, đúng là rất hẹp hòi. Hơn nữa, nàng rõ ràng bị dày vì lâu như vậy... Cho nên, dù có đòi hút trở về, dầu gì cũng nên để lại cho nàng một chút chứ.
Một chút xíu, một chút xíu thôi là được.
Ưm, bất quá, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
A Kiểu nháy mắt một cái, nhưng nàng trông thấy sư phụ đang nghiêm túc "hút", nên nàng cũng không dám lên tiếng nữa. Môi sư phụ rất mềm, nàng nhịn không được mà liếm liếm, cảm thấy không có mùi vị gì, vẫn không ngon bằng bánh quế hoa. Nhưng nàng cứ liếm như thế, sư phụ lại càng dùng sức "hút" hơn, hơn nữa còn đem đầu lưỡi tiến vào. Nàng vội vàng hé miệng, sợ răng của mình căn phải hắn, nàng hiểu được nếu sư phụ giận, vậy nàng xem như thảm rồi.
Bất quá nhìn dáng vẻ này, khẳng định sẽ không để lại cho nàng nửa điểm tinh nguyên nào đâu.
Nàng sau không muốn cùng sư phụ song tu nữa đâu!
Tiêu Hành có chút hớn hở, ban nãy tiểu đồ nhi chủ động liếm hắn. Hắn hôn xong, lúc này mới đem môi đặt nhẹ lên trán tiểu đồ nhi, hôn một cái. Tiểu đồ nhi mặc áo choàng của hắn trên người, chẳng qua là một lớp mỏng, hắn ôm như vậy, có thể cảm giác rõ rệt được thân thể thướt tha mềm mại của đồ nhi. Ánh mắt Tiêu Hành tối lại, đưa tay xoa xoa đầu tiểu đồ nhi, sau đó đem tiểu đồ nhi ôm đến giường bạch ngọc.
A Kiểu rất không tình nguyện.
Lần trước là nàng đau lòng sư phụ, cho nên mới hồ đồ mơ màng cùng sư phụ song tu, nhưng cái kiểu làm việc tốn sức mà không được hồi báo này, nàng không muốn lại làm lần thứ hai. A Kiểu vừa chạm đến giường, liền đem chính mình co tròn lại, mái tóc dài buông xõa xuống, phiêu lạc phũ lên gối nằm. Nàng nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nhăn lại, có chút yếu ớt nói: "Sư phụ, đồ nhi...Đồ nhi rất lo lắng cho thân thể của sư phụ."
Lo lắng cho hắn? Tiêu Hành có chút kinh ngạc, sau đó mới cùng nàng nằm xuống giường. Hắn nhìn gò má của tiểu đồ nhi, thấp giọng nói: "Vi sư không sao."
A Kiểu rũ mắt "Ồ" một tiếng, trong đầu liền có chút buồn rầu. Chuyện bệnh cũ của sư phụ, Trường Tư sư bá và Bích Nhiêu sư thúc đều biết, nhưng duy chỉ không chịu nói cho nàng. Lúc trước thậm chí còn dứt khóa bày kết giới không cho phép nàng đi vào. Nếu sư phụ xem nàng như người ngoài, vậy cứ dứt khoát để nàng làm một cây nấm nhỏ yên tĩnh là được rồi.
Vì sao còn phải tìm nàng?
Thường ngày tiểu đồ nhi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này dường như lại có chút không chừng mực cho lắm. Tiêu Hành có chút luống cuống, nhưng nói thế nào thì vẫn cảm thấy chuyện này là nàng chịu thiệt thòi, hiện tại để nàng giở chút tình khí, ngược lại cũng không có gì.
Hơn nữa, nàng chịu giỡ tính khí, cũng như đã chịu thân cận với hắn một chút. Ánh mắt Tiêu Hành trở nên dịu dàng.
Sau khi song tu, hắn tất nhiên không còn gì do dự nữa. Hắn muốn ôm nàng, nhưng hắn vừa dang tay ra, tiểu đồ nhi liền lốc cốc lăn vào bên trong giường. Giường rất lớn, tiểu đồ nhi lăn vào, hắn đang đúng thật là giữ không kịp. Tiêu hành không biết làm sao, chỉ có thể lại nằm nhích vào một chút, cho đến khi đem tiểu đồ nhi ép vào phía trong, không còn chỗ để nàng lăn nữa.
A Kiểu cảm thấy ánh mắt xanh biếc của sư phụ có chút dọa người. Nàng nuốt nước bọt một cái, thận trọng hỏi: "Sư phụ, người..."
Tiêu Hành nắm tay nàng, nói: "Đừng sợ vi sư." Hắn cảm thấy mình nên nói gì đó để dỗ ngọt nàng, suy nghĩ một chút lại không biết nên nói gì, hắn có chút không chừng mực ý tứ ho khan nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Sau này...Sau này vi sư sẽ đối xử thật tốt với nàng."
*(Từ đoạn này ta xin phép đổi xưng hô của Hành ca, lý do cũng vì đã song tu rồi, gọi là "con" thì mất mỹ cảm lắm)
A Kiểu cảm thấy sư phụ có chút không giống bình thường, hơn nữa nàng biết hai người nằm trên giường khẳng định là phải song tu. Nàng cảm thấy loại chuyện này quá mức kỳ quái, phải đem cái vật kia đưa vào nơi đó của nàng, sau đó va chạm tới tới lui lui... Nhớ tới cái vật kia, nàng nghĩ mà có chút sợ hãi, thậm chí rất kinh ngạc, cái vật lớn như vậy rốt cuộc làm sao mà vào đi vào được. A Kiểu cảm thấy mình có chút suy nghĩ xa xôi, thử dò xét hỏi: "Sư phụ là muốn cùng đồ nhi song tu sao?"
Tiêu Hành ngừng một lát, hắn hiểu thân thể của tiểu đồ nhi chịu không nổi, cho nên đương nhiên không chạm vào nàng. Bất kể nói thế nào, tóm lại thân thể nàng quan trọng hơn. Về sau này, thì để nói sau đi. Nhưng mà giờ phút này tiểu đồ nhi chủ động đề nghị, Tiêu Hành suy nghĩ một lát, thần sắc lạnh nhạt gật đầu một cái.
Quả nhiên mà. A Kiểu lại cau mày. Nàng nói: "Vậy sư nói sẽ đối xử tốt với đồ nhi, chuyện này đồ nhi có thể cùng sư phụ bàn bạc không?"
Tiêu Hành rất dễ nói chuyện gật đầu một cái, giọng nói cũng dịu dàng hơn một ít: "Đều nghe nàng hết."
A Kiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở trừng hai mắt nói: "Sư phụ nếu người muốn song tu, thì cứ đi tìm Bích Nhiêu sư thúc đi." Nói xong nàng trông thấy sắc mặt sư phụ trầm xuống. Nàng hiểu ra, đoán chừng là sư phụ không bỏ được sĩ diện mặt mũi, vội vàng ân cần nhích đến gần, nháy mắt dùng giọng nói lấy lùng bổ sung thêm, "Nếu sư phụ cảm thấy xấu hổ, đồ nhi có thể nói giúp một chút với Bích Nhiêu sư thúc."
Nàng đưa tay chống trước ngực sư phụ, muốn đẩy ra, nhưng lại cảm thấy tinh nguyên kia vốn là của sư phụ, cho dù người muốn hút trở lại cũng là chuyện bình thường.
Bất quá A Kiểu vẫn cảm thấy sư phụ cho đến bây giờ đều không phải là người keo kiệt tính toán, nhưng bây giờ thứ đã truyền vào người nàng mà còn muốn đòi lại, đúng là rất hẹp hòi. Hơn nữa, nàng rõ ràng bị dày vì lâu như vậy... Cho nên, dù có đòi hút trở về, dầu gì cũng nên để lại cho nàng một chút chứ.
Một chút xíu, một chút xíu thôi là được.
Ưm, bất quá, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
A Kiểu nháy mắt một cái, nhưng nàng trông thấy sư phụ đang nghiêm túc "hút", nên nàng cũng không dám lên tiếng nữa. Môi sư phụ rất mềm, nàng nhịn không được mà liếm liếm, cảm thấy không có mùi vị gì, vẫn không ngon bằng bánh quế hoa. Nhưng nàng cứ liếm như thế, sư phụ lại càng dùng sức "hút" hơn, hơn nữa còn đem đầu lưỡi tiến vào. Nàng vội vàng hé miệng, sợ răng của mình căn phải hắn, nàng hiểu được nếu sư phụ giận, vậy nàng xem như thảm rồi.
Bất quá nhìn dáng vẻ này, khẳng định sẽ không để lại cho nàng nửa điểm tinh nguyên nào đâu.
Nàng sau không muốn cùng sư phụ song tu nữa đâu!
Tiêu Hành có chút hớn hở, ban nãy tiểu đồ nhi chủ động liếm hắn. Hắn hôn xong, lúc này mới đem môi đặt nhẹ lên trán tiểu đồ nhi, hôn một cái. Tiểu đồ nhi mặc áo choàng của hắn trên người, chẳng qua là một lớp mỏng, hắn ôm như vậy, có thể cảm giác rõ rệt được thân thể thướt tha mềm mại của đồ nhi. Ánh mắt Tiêu Hành tối lại, đưa tay xoa xoa đầu tiểu đồ nhi, sau đó đem tiểu đồ nhi ôm đến giường bạch ngọc.
A Kiểu rất không tình nguyện.
Lần trước là nàng đau lòng sư phụ, cho nên mới hồ đồ mơ màng cùng sư phụ song tu, nhưng cái kiểu làm việc tốn sức mà không được hồi báo này, nàng không muốn lại làm lần thứ hai. A Kiểu vừa chạm đến giường, liền đem chính mình co tròn lại, mái tóc dài buông xõa xuống, phiêu lạc phũ lên gối nằm. Nàng nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nhăn lại, có chút yếu ớt nói: "Sư phụ, đồ nhi...Đồ nhi rất lo lắng cho thân thể của sư phụ."
Lo lắng cho hắn? Tiêu Hành có chút kinh ngạc, sau đó mới cùng nàng nằm xuống giường. Hắn nhìn gò má của tiểu đồ nhi, thấp giọng nói: "Vi sư không sao."
A Kiểu rũ mắt "Ồ" một tiếng, trong đầu liền có chút buồn rầu. Chuyện bệnh cũ của sư phụ, Trường Tư sư bá và Bích Nhiêu sư thúc đều biết, nhưng duy chỉ không chịu nói cho nàng. Lúc trước thậm chí còn dứt khóa bày kết giới không cho phép nàng đi vào. Nếu sư phụ xem nàng như người ngoài, vậy cứ dứt khoát để nàng làm một cây nấm nhỏ yên tĩnh là được rồi.
Vì sao còn phải tìm nàng?
Thường ngày tiểu đồ nhi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này dường như lại có chút không chừng mực cho lắm. Tiêu Hành có chút luống cuống, nhưng nói thế nào thì vẫn cảm thấy chuyện này là nàng chịu thiệt thòi, hiện tại để nàng giở chút tình khí, ngược lại cũng không có gì.
Hơn nữa, nàng chịu giỡ tính khí, cũng như đã chịu thân cận với hắn một chút. Ánh mắt Tiêu Hành trở nên dịu dàng.
Sau khi song tu, hắn tất nhiên không còn gì do dự nữa. Hắn muốn ôm nàng, nhưng hắn vừa dang tay ra, tiểu đồ nhi liền lốc cốc lăn vào bên trong giường. Giường rất lớn, tiểu đồ nhi lăn vào, hắn đang đúng thật là giữ không kịp. Tiêu hành không biết làm sao, chỉ có thể lại nằm nhích vào một chút, cho đến khi đem tiểu đồ nhi ép vào phía trong, không còn chỗ để nàng lăn nữa.
A Kiểu cảm thấy ánh mắt xanh biếc của sư phụ có chút dọa người. Nàng nuốt nước bọt một cái, thận trọng hỏi: "Sư phụ, người..."
Tiêu Hành nắm tay nàng, nói: "Đừng sợ vi sư." Hắn cảm thấy mình nên nói gì đó để dỗ ngọt nàng, suy nghĩ một chút lại không biết nên nói gì, hắn có chút không chừng mực ý tứ ho khan nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Sau này...Sau này vi sư sẽ đối xử thật tốt với nàng."
*(Từ đoạn này ta xin phép đổi xưng hô của Hành ca, lý do cũng vì đã song tu rồi, gọi là "con" thì mất mỹ cảm lắm)
A Kiểu cảm thấy sư phụ có chút không giống bình thường, hơn nữa nàng biết hai người nằm trên giường khẳng định là phải song tu. Nàng cảm thấy loại chuyện này quá mức kỳ quái, phải đem cái vật kia đưa vào nơi đó của nàng, sau đó va chạm tới tới lui lui... Nhớ tới cái vật kia, nàng nghĩ mà có chút sợ hãi, thậm chí rất kinh ngạc, cái vật lớn như vậy rốt cuộc làm sao mà vào đi vào được. A Kiểu cảm thấy mình có chút suy nghĩ xa xôi, thử dò xét hỏi: "Sư phụ là muốn cùng đồ nhi song tu sao?"
Tiêu Hành ngừng một lát, hắn hiểu thân thể của tiểu đồ nhi chịu không nổi, cho nên đương nhiên không chạm vào nàng. Bất kể nói thế nào, tóm lại thân thể nàng quan trọng hơn. Về sau này, thì để nói sau đi. Nhưng mà giờ phút này tiểu đồ nhi chủ động đề nghị, Tiêu Hành suy nghĩ một lát, thần sắc lạnh nhạt gật đầu một cái.
Quả nhiên mà. A Kiểu lại cau mày. Nàng nói: "Vậy sư nói sẽ đối xử tốt với đồ nhi, chuyện này đồ nhi có thể cùng sư phụ bàn bạc không?"
Tiêu Hành rất dễ nói chuyện gật đầu một cái, giọng nói cũng dịu dàng hơn một ít: "Đều nghe nàng hết."
A Kiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở trừng hai mắt nói: "Sư phụ nếu người muốn song tu, thì cứ đi tìm Bích Nhiêu sư thúc đi." Nói xong nàng trông thấy sắc mặt sư phụ trầm xuống. Nàng hiểu ra, đoán chừng là sư phụ không bỏ được sĩ diện mặt mũi, vội vàng ân cần nhích đến gần, nháy mắt dùng giọng nói lấy lùng bổ sung thêm, "Nếu sư phụ cảm thấy xấu hổ, đồ nhi có thể nói giúp một chút với Bích Nhiêu sư thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.