Chương 8: Ca Ca Xinh Đẹp Kỳ Quái
Y Cô Tiểu Xà
14/09/2023
Không lâu sau, tiếng vó ngựa càng ngày càng tới gần, đợi đến khi người kia đến trước mắt thì Thanh Huy giật mình.
- Lam sư huynh?
Người dắt con ngựa kia tới chính là người dẫn dắt Thanh Huy xuống núi đi Hoàng thành trước đó, bởi vậy núi hoang dã ngoài vùng đồng bằng này đen như mực đột nhiên gặp hắn, so với gặp thân nhân còn thân hơn, Thanh Huy lập tức mừng rỡ, cũng không nhận dây cương mà Lam Minh đưa qua, chỉ là thích tư tư hỏi:
- Sư phụ gọi ngươi và ta cùng đi à? Thật tốt, ta...
- Ta chỉ đến đưa ngựa.
Dây cương cứng rắn nhét vào trong tay Thanh Huy, Lam Minh lườm hắn một cái, vẻ mặt rất hưng phấn, cho rằng hắn phải đi Thanh Huy với hắn, nhưng lại không có chút ý nghĩa nào, hắt cho hắn một chậu nước lạnh:
- Ngươi đi một mình đi.
- Thật độc ác...
- Ta nguyện ý thay thế ngươi.
Thanh Huy thấp giọng oán giận, con mắt của Lam Minh lập tức sáng lên, nhìn Thanh Huy lui về phía sau mấy bước.
- Không phải chứ? Sư huynh ngươi có bối phận, có thể tùy ý xuống núi đó, còn ta thì đoạt gì?
- Biết là tốt rồi, mau tới ngựa tiếp tục đi, nhanh đến quán trọ đằng trước một chút, ngươi cũng chỉ có thê nghỉ ngơi một chút chân, nghỉ ngơi một chút là được rồi, đến mai lại đi cũng không vội.
Đẩy Thanh Huy ra, nàng đã hiểu rõ mình trở lại bên cạnh thân ngựa của hắn lúc trước, bỗng nhiên lại nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn Thanh Huy nói:
- Còn nhớ rõ, lương khô đừng ăn không dừng, tỉnh táo một chút!
- Vâng, đúng vậy!
Thanh Huy đột nhiên nhớ tới, hắn vừa vặn ra khỏi trấn Nhạc Sơn gặm miếng bánh.
Khi đó hắn không đói bụng chính là có chút nhàm chán...
Xem ra sau này không thể không có thời gian ăn miếng bánh đuổi như thế được.
Nhìn thấy Lam Minh đi xa, Thanh Huy chỉ có thể lên ngựa đi về phía trước.
Lúc này, đột nhiên Thanh Huy không muốn vội vàng đi tìm quán trọ như vậy, cưỡi ngựa một đường chậm rãi đi qua, đến quán trọ thì trời cũng đã sáng.
Học rõ bộ dáng lão luyện, phải chờ trong khách phòng, để cho chủ quán đút ngựa hắn thật tốt, sau đó tiêu sái lên lầu, đi ngủ đi.
giấc ngủ này chính là ngủ đến khi mặt trời lên cao ba lần.
Còn không phải mình tỉnh lại thì có gì đập vào cửa sổ phòng ngủ của hắn chứ?
Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cho hắn sợ đến mức tỉnh lại.
Hắn chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống, có lẽ là con của chủ quán, đang chuẩn bị đập đá, vừa phát hiện cửa sổ bị mở ra thì lập tức cười chạy, làm cho Thanh Huy không thể nào khóc được.
- Mấy hùng hài tử này thật là!
Duỗi một cái lưng mỏi, Thanh Huy nhìn bên ngoài, cũng sắp giữa trưa rồi, cũng nên đi lên.
Như vậy thì chính là không tính sổ với tiểu tử ngươi rồi!
Lại nhìn về phương hướng đứa trẻ kia chạy đi, Thanh Huy cười một tiếng, đóng kỹ cửa sổ lại, trở về mặc quần áo rửa mặt lật, đang chuẩn bị đồ xuống lầu, dự định lui cửa hàng.
Đi theo chủ quán dẫn ngựa ra, Thanh Huy vừa vặn muốn nói với hắn gọi con trai của hắn là chú ý một chút, đừng ném đá vào cửa sổ khách nhân, nhưng lại phát hiện đứa nhỏ kia chạy đến.
- Đại đồ lười đại đồ đần! Nếu như ngươi không muốn thì lát nữa dùng nước lạnh giội ngươi!
Nói xong, đứa trẻ kia lập tức chạy đi dưới sự quát tháo của chủ hàng.
- Ha ha, khuyển tử tinh nghịch, còn xin khách quan chớ trách móc.
- Đâu có đâu có, rất đáng yêu, ha ha.
Hàn huyên vài câu, Thanh Huy tạm biệt đứng dậy, tiếp tục đi về phía An Dương.
Thật ra hắn có một chỗ không hiểu, lời của tiểu tử kia là ca ca xinh đẹp làm sao vậy?
Cẩu Vĩ Thảo, Thanh Huy nhàn nhã không biết lấy ở đâu ra, căn bản không giống như muốn đi đón người, mà giống như đi ra ngoài bơi sơn chơi nước hơn.
[Lúc trước đã sửa chữa, nhìn chư vị không ngờ lại xem không xem, không kém nhiều, chính là không dong dài.]
- Lam sư huynh?
Người dắt con ngựa kia tới chính là người dẫn dắt Thanh Huy xuống núi đi Hoàng thành trước đó, bởi vậy núi hoang dã ngoài vùng đồng bằng này đen như mực đột nhiên gặp hắn, so với gặp thân nhân còn thân hơn, Thanh Huy lập tức mừng rỡ, cũng không nhận dây cương mà Lam Minh đưa qua, chỉ là thích tư tư hỏi:
- Sư phụ gọi ngươi và ta cùng đi à? Thật tốt, ta...
- Ta chỉ đến đưa ngựa.
Dây cương cứng rắn nhét vào trong tay Thanh Huy, Lam Minh lườm hắn một cái, vẻ mặt rất hưng phấn, cho rằng hắn phải đi Thanh Huy với hắn, nhưng lại không có chút ý nghĩa nào, hắt cho hắn một chậu nước lạnh:
- Ngươi đi một mình đi.
- Thật độc ác...
- Ta nguyện ý thay thế ngươi.
Thanh Huy thấp giọng oán giận, con mắt của Lam Minh lập tức sáng lên, nhìn Thanh Huy lui về phía sau mấy bước.
- Không phải chứ? Sư huynh ngươi có bối phận, có thể tùy ý xuống núi đó, còn ta thì đoạt gì?
- Biết là tốt rồi, mau tới ngựa tiếp tục đi, nhanh đến quán trọ đằng trước một chút, ngươi cũng chỉ có thê nghỉ ngơi một chút chân, nghỉ ngơi một chút là được rồi, đến mai lại đi cũng không vội.
Đẩy Thanh Huy ra, nàng đã hiểu rõ mình trở lại bên cạnh thân ngựa của hắn lúc trước, bỗng nhiên lại nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn Thanh Huy nói:
- Còn nhớ rõ, lương khô đừng ăn không dừng, tỉnh táo một chút!
- Vâng, đúng vậy!
Thanh Huy đột nhiên nhớ tới, hắn vừa vặn ra khỏi trấn Nhạc Sơn gặm miếng bánh.
Khi đó hắn không đói bụng chính là có chút nhàm chán...
Xem ra sau này không thể không có thời gian ăn miếng bánh đuổi như thế được.
Nhìn thấy Lam Minh đi xa, Thanh Huy chỉ có thể lên ngựa đi về phía trước.
Lúc này, đột nhiên Thanh Huy không muốn vội vàng đi tìm quán trọ như vậy, cưỡi ngựa một đường chậm rãi đi qua, đến quán trọ thì trời cũng đã sáng.
Học rõ bộ dáng lão luyện, phải chờ trong khách phòng, để cho chủ quán đút ngựa hắn thật tốt, sau đó tiêu sái lên lầu, đi ngủ đi.
giấc ngủ này chính là ngủ đến khi mặt trời lên cao ba lần.
Còn không phải mình tỉnh lại thì có gì đập vào cửa sổ phòng ngủ của hắn chứ?
Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cho hắn sợ đến mức tỉnh lại.
Hắn chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống, có lẽ là con của chủ quán, đang chuẩn bị đập đá, vừa phát hiện cửa sổ bị mở ra thì lập tức cười chạy, làm cho Thanh Huy không thể nào khóc được.
- Mấy hùng hài tử này thật là!
Duỗi một cái lưng mỏi, Thanh Huy nhìn bên ngoài, cũng sắp giữa trưa rồi, cũng nên đi lên.
Như vậy thì chính là không tính sổ với tiểu tử ngươi rồi!
Lại nhìn về phương hướng đứa trẻ kia chạy đi, Thanh Huy cười một tiếng, đóng kỹ cửa sổ lại, trở về mặc quần áo rửa mặt lật, đang chuẩn bị đồ xuống lầu, dự định lui cửa hàng.
Đi theo chủ quán dẫn ngựa ra, Thanh Huy vừa vặn muốn nói với hắn gọi con trai của hắn là chú ý một chút, đừng ném đá vào cửa sổ khách nhân, nhưng lại phát hiện đứa nhỏ kia chạy đến.
- Đại đồ lười đại đồ đần! Nếu như ngươi không muốn thì lát nữa dùng nước lạnh giội ngươi!
Nói xong, đứa trẻ kia lập tức chạy đi dưới sự quát tháo của chủ hàng.
- Ha ha, khuyển tử tinh nghịch, còn xin khách quan chớ trách móc.
- Đâu có đâu có, rất đáng yêu, ha ha.
Hàn huyên vài câu, Thanh Huy tạm biệt đứng dậy, tiếp tục đi về phía An Dương.
Thật ra hắn có một chỗ không hiểu, lời của tiểu tử kia là ca ca xinh đẹp làm sao vậy?
Cẩu Vĩ Thảo, Thanh Huy nhàn nhã không biết lấy ở đâu ra, căn bản không giống như muốn đi đón người, mà giống như đi ra ngoài bơi sơn chơi nước hơn.
[Lúc trước đã sửa chữa, nhìn chư vị không ngờ lại xem không xem, không kém nhiều, chính là không dong dài.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.