Chương 31: Đi Võ Lâm Đại Hội Nhìn Xem
Y Cô Tiểu Xà
28/09/2023
- Ta tên là trại Trát Lý?
Thanh Huy đang ăn thịt kho tàu béo không thèm để bụng, nhìn chằm chằm vào Du Thiếu Khanh kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng không rõ, vì vậy vội vàng nuốt đồ ăn xuống:
- Ta trở về làm chút chuyện. Đúng rồi, sư phụ ta, hì hì hắc...
Trong nháy mắt, sắc mặt Thanh Huy của Già Lam tối lại, lập tức tìm kiếm khăn xung quanh, trong lúc nhất thời hoàn toàn không để ý tới Du Thiếu Khanh nói sư phụ của ngươi giống như cao nhân lần trước. Chờ hắn tìm tiểu nhị của cửa hàng lau sạch tay lau sạch miệng thì lại phát hiện Du Thiếu Khanh tự giác ngồi ở đối diện Già Lam, cũng chính là vị trí bên cạnh hắn.
Thanh Huy, sư phụ của ngươi, rất nghiêm túc đó.
Du Thiếu Khanh thấy Thanh Huy trở về, dưới bàn phải kéo y phục của hắn, nhưng lại bị Thanh Huy liều mạng tránh:
- Ngươi tránh cái gì?
Du Thiếu Khanh không hiểu võ công, Thanh Huy muốn tránh hắn là không bắt được, trong lòng quýnh lên, liền đưa tay đập mạnh vào mặt bàn.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn, chấn động ánh mắt cả lầu hai, thuận tiện cũng gọi cả Già Lam luôn luôn coi thường Du Thiếu Khanh tới.
Dưới đại đình, kéo kéo nhẹ, không tốt, khục, không tốt.
Thanh Huy đi sang bên cạnh, ngồi vào một phương khác.
Du Thiếu Khanh bị nói như vậy, trên mặt làm sao treo được? Lại có nhiều người nhìn như vậy, nhất thời xấu hổ, nóng nảy, muốn tìm một chỗ để chui xuống:
- Ngươi nghĩ đến cái gì vậy? Huynh đệ đang ở đâu kéo kéo giật nhẹ không được?
Mọi người nhìn qua giống như hiểu rõ gì đó, nhìn bàn này nhẹ nhàng phát ra một tiếng ".
Nam nam tướng yêu, ở đây vốn là chuyện không phải hiếm lạ gì, chỉ cần không cưới về nhà thì tùy tiện nói chuyện tình với ai nam nhân thích cũng được, đương nhiên, có chút tộc nhân vẫn rất bài xích chuyện này, nơi này không đề cập tới. Chỉ nói mọi người nhìn khó chịu, ngược lại là đều cho rằng công tử tuấn tú kia thích tiểu tử đẹp trai, chính là xem như vậy vẫn còn xứng đôi.
Đương nhiên, sư phụ ở đây! Tên này ở đây, sao lại không tuân theo trọng điểm?
Cổ Thanh Huy cứng lên, đẩy Già Lam ra.
Du Thiếu Khanh cứng rắn nói, vậy nói đến cuối cùng, vẫn là hắn không đúng.
Tại hạ Du Thiếu Khanh, ngài...
Du Thiếu Khanh vốn định thuận miệng nói: Lão nhân gia, nhưng có một nam tử tuổi trẻ như là vẽ trong tranh là sư phụ của hắn, Du Thiếu Khanh vẫn nhịn xuống, đứng dậy đi một hơi thở dài, có chút không tình không ý. Trước đó hắn lại có tự giới thiệu, nhưng người này không để ý đến hắn, hiện tại Thanh Huy lại đề câu, hắn cũng chỉ có thể đến lại một lần.
Ừm.
chen lấn một âm tiết với Du Thiếu Khanh, ánh mắt của Già Lam rơi vào trên bàn, buông đũa cái gì cũng không nói, trực tiếp rời khỏi.
Sư phụ. Ngươi không ăn à?
Có Già Lam, như vậy Già Lam chính là người đầu tiên, tất cả những người khác đều xếp phía sau.
Thanh Huy nghĩ như vậy, nhưng người Du Thiếu Khanh đi theo không nghĩ như vậy. Đầu tiên là từ chối Du Thiếu Khanh gần gũi, tiếp theo lại bị tiểu tử vô danh kia và sư phụ vô danh của hắn coi thường, mọi người tưởng tượng, vậy mà An Dương lại đỏ mặt với Viêm Minh, hai người này không để Du Thiếu Khanh vào mắt, cũng không phải là không để Viêm Minh bọn họ đỏ mặt sao?
Thế là Già Lam chưa đi mấy bước đã chặn ba người lại.
Dừng lại, thiếu khanh chúng ta đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi không trở về lên tiếng đi?
Nam tử cầm đầu có chút manh mối, dáng vẻ chính phái, chỉ là lời nói ra có chút kiêu ngạo.
Mấy vị không nên ngại, trời sinh sư phụ ta tính ít lời, hắn...
Cút ngay.
giảng hoà đánh cho dù tốt cũng không lấy nổi hai chữ Già Lam đơn giản.33 người ngăn ở phía trước muốn nói chuyện. Thanh Huy nhìn ba người vốn còn giả cười kia, vẻ mặt lập tức dữ tợn, trong lòng đổ mồ hôi. Đương nhiên, đây không phải là vì Già Lam mà là vì ba con quỷ xui xẻo kia.
Cho dù như thế nào thì sư phụ của hắn cũng sẽ không bị thua.
Thanh Huy này từ trước đến nay vẫn luôn nhận ra.
A, a, nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Vậy không biết tiểu tử nghèo này từ đâu chui ra, lại bảo chúng ta cút ngay?
Nam tử bên phải không biết vì sao lại giữ lại tóc ngắn kiệt ngạo bất tuân, nói ra lời này của tiểu tử nghèo làm lườm lườm bàn ăn của bọn người Thanh Huy:
- Tại hạ chính là phân đà của Viêm Minh An Dương Trần Hách! Vốn muốn duy trì tinh lực đợi đến đại hội võ lâm rồi lại đọ sức với những môn phái khác, nhưng xem ra hôm nay phải thu thập hai người các ngươi trước!
Già Lam nhếch khóe môi cười lạnh.
Thanh Huy:
- Sư phụ ngươi đừng xúc động, thiếu khanh ngươi mau lôi Viêm Minh cái gì mà đỏ của ngươi đi!
Ngươi nói cái gì vậy? Viêm Minh! Chúng ta chính là Viêm Minh! Môn phái giang hồ hạng một hạng hai!
Đúng đúng!
Các ngươi tỉnh táo lại đi!
Thiếu khanh chúng ta đang vì ngươi mà giáo huấn hắn, ngoan ngoãn nghe lời!
Những người kia giống như không chú ý đến sự tức giận của Già Lam, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Già Lam ngoại trừ khí tức lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
Bọn họ chỉ là biết cao thủ có loại khí thế không giận tự uy, lại không biết đạo chân trước cao thủ đi đến trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết hắn là ai. Hoàn toàn che giấu thực lực chân chính của mình mới là cao thủ thật sự.
Trần sư huynh, đồ đệ của hắn là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi có chuyện gì thì từ từ nói! Lại nói ngươi muốn đi đại hội võ lâm, chính là không muốn gây chuyện, bị đại bá biết, cẩn thận không cho ngươi đi!
Du Thiếu Khanh thấy ba người đều nóng lòng muốn thử, giống như là thật sự muốn đánh, vì vậy chuyển ra bơi sướng tới doạ cho chết khiếp.
Vậy thì đè ép, thật sự là có chút tác dụng.
Nhưng hai người này không biết trời cao đất rộng, đắc tội với Viêm Minh chúng ta, chính là buông tha hắn như thế à?
Vẻ mặt Trần Hách nghẹn đến đỏ bừng, cứng rắn kéo hai người mang tội danh cho sư đồ Thanh Huy đeo lên, ngón tay chỉ một cái, phát hiện vốn người Già Lam đứng ở chỗ không gặp chỉ có một mình Thanh Huy.
?
Sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Thanh Huy nhếch miệng lên, vui vẻ, nhún vai ngồi xuống bắt đầu ăn cơm:
- Thiếu khanh, các ngươi muốn đi đại hội võ lâm à?
Đúng vậy, ngày mai lên đường!
Du Thiếu Khanh thấy nam nhân kéo cừu hận kéo cực đầu kia rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn ba người có chút sững sờ:
- Còn phải 'Giáo huấn' không? Khi nào hắn rời khỏi thì các ngươi cũng không thể phát hiện!
Ba người thẹn nhan, vội vàng nói tiếng ăn no, sau đó lập tức rời khỏi.
Ngày mai? Vậy đại hội võ lâm sẽ cử hành ở đâu?
Thanh Huy liếc mắt nhìn ba người chạy còn nhanh hơn thỏ:
- Cho dù bọn họ gặp may mắn thì sư phụ cũng không định so đo với bọn họ.
Ở Thiếu Lâm. Đây là do ba phái Thiếu Lâm tự, Thiết Ưng minh và Nga Mi liên thủ khởi xướng, triệu tập anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đến núi Thiếu Lâm, cử hành đại hội võ lâm, tỷ thí công phu, chỉ vì tuyển ra minh chủ võ lâm mới, dẫn dắt nhân sĩ võ lâm thảo phạt Thiên Ma giáo, ngăn cản bọn hắn đạt được bảo tàng, nguy hại thương sinh.
Ma giáo? Bảo tàng?
Ăn rễ rau xanh suy nghĩ một chút:
- Lý do rất hợp lý, chơi vui gì chứ? Nghe ngươi nói như vậy, ta thật ra muốn đi xem thử.
Cái gì mà chơi vui không chơi tốt! Đây chính là vấn đề liên quan đến an bình của dân chúng!
Du Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Thanh Huy:
- Nhưng nếu ngươi muốn đi thì chúng ta có thể kết bạn mà đi.
Ừm, tốt, nhưng ta phải hỏi sư phụ trước, nếu như hắn không muốn đi...
Ý của hắn là gì, Du Thiếu Khanh hoàn toàn hiểu, trong lòng có chút bài xích sư phụ kia.
Thanh Huy đang ăn thịt kho tàu béo không thèm để bụng, nhìn chằm chằm vào Du Thiếu Khanh kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng không rõ, vì vậy vội vàng nuốt đồ ăn xuống:
- Ta trở về làm chút chuyện. Đúng rồi, sư phụ ta, hì hì hắc...
Trong nháy mắt, sắc mặt Thanh Huy của Già Lam tối lại, lập tức tìm kiếm khăn xung quanh, trong lúc nhất thời hoàn toàn không để ý tới Du Thiếu Khanh nói sư phụ của ngươi giống như cao nhân lần trước. Chờ hắn tìm tiểu nhị của cửa hàng lau sạch tay lau sạch miệng thì lại phát hiện Du Thiếu Khanh tự giác ngồi ở đối diện Già Lam, cũng chính là vị trí bên cạnh hắn.
Thanh Huy, sư phụ của ngươi, rất nghiêm túc đó.
Du Thiếu Khanh thấy Thanh Huy trở về, dưới bàn phải kéo y phục của hắn, nhưng lại bị Thanh Huy liều mạng tránh:
- Ngươi tránh cái gì?
Du Thiếu Khanh không hiểu võ công, Thanh Huy muốn tránh hắn là không bắt được, trong lòng quýnh lên, liền đưa tay đập mạnh vào mặt bàn.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn, chấn động ánh mắt cả lầu hai, thuận tiện cũng gọi cả Già Lam luôn luôn coi thường Du Thiếu Khanh tới.
Dưới đại đình, kéo kéo nhẹ, không tốt, khục, không tốt.
Thanh Huy đi sang bên cạnh, ngồi vào một phương khác.
Du Thiếu Khanh bị nói như vậy, trên mặt làm sao treo được? Lại có nhiều người nhìn như vậy, nhất thời xấu hổ, nóng nảy, muốn tìm một chỗ để chui xuống:
- Ngươi nghĩ đến cái gì vậy? Huynh đệ đang ở đâu kéo kéo giật nhẹ không được?
Mọi người nhìn qua giống như hiểu rõ gì đó, nhìn bàn này nhẹ nhàng phát ra một tiếng ".
Nam nam tướng yêu, ở đây vốn là chuyện không phải hiếm lạ gì, chỉ cần không cưới về nhà thì tùy tiện nói chuyện tình với ai nam nhân thích cũng được, đương nhiên, có chút tộc nhân vẫn rất bài xích chuyện này, nơi này không đề cập tới. Chỉ nói mọi người nhìn khó chịu, ngược lại là đều cho rằng công tử tuấn tú kia thích tiểu tử đẹp trai, chính là xem như vậy vẫn còn xứng đôi.
Đương nhiên, sư phụ ở đây! Tên này ở đây, sao lại không tuân theo trọng điểm?
Cổ Thanh Huy cứng lên, đẩy Già Lam ra.
Du Thiếu Khanh cứng rắn nói, vậy nói đến cuối cùng, vẫn là hắn không đúng.
Tại hạ Du Thiếu Khanh, ngài...
Du Thiếu Khanh vốn định thuận miệng nói: Lão nhân gia, nhưng có một nam tử tuổi trẻ như là vẽ trong tranh là sư phụ của hắn, Du Thiếu Khanh vẫn nhịn xuống, đứng dậy đi một hơi thở dài, có chút không tình không ý. Trước đó hắn lại có tự giới thiệu, nhưng người này không để ý đến hắn, hiện tại Thanh Huy lại đề câu, hắn cũng chỉ có thể đến lại một lần.
Ừm.
chen lấn một âm tiết với Du Thiếu Khanh, ánh mắt của Già Lam rơi vào trên bàn, buông đũa cái gì cũng không nói, trực tiếp rời khỏi.
Sư phụ. Ngươi không ăn à?
Có Già Lam, như vậy Già Lam chính là người đầu tiên, tất cả những người khác đều xếp phía sau.
Thanh Huy nghĩ như vậy, nhưng người Du Thiếu Khanh đi theo không nghĩ như vậy. Đầu tiên là từ chối Du Thiếu Khanh gần gũi, tiếp theo lại bị tiểu tử vô danh kia và sư phụ vô danh của hắn coi thường, mọi người tưởng tượng, vậy mà An Dương lại đỏ mặt với Viêm Minh, hai người này không để Du Thiếu Khanh vào mắt, cũng không phải là không để Viêm Minh bọn họ đỏ mặt sao?
Thế là Già Lam chưa đi mấy bước đã chặn ba người lại.
Dừng lại, thiếu khanh chúng ta đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi không trở về lên tiếng đi?
Nam tử cầm đầu có chút manh mối, dáng vẻ chính phái, chỉ là lời nói ra có chút kiêu ngạo.
Mấy vị không nên ngại, trời sinh sư phụ ta tính ít lời, hắn...
Cút ngay.
giảng hoà đánh cho dù tốt cũng không lấy nổi hai chữ Già Lam đơn giản.33 người ngăn ở phía trước muốn nói chuyện. Thanh Huy nhìn ba người vốn còn giả cười kia, vẻ mặt lập tức dữ tợn, trong lòng đổ mồ hôi. Đương nhiên, đây không phải là vì Già Lam mà là vì ba con quỷ xui xẻo kia.
Cho dù như thế nào thì sư phụ của hắn cũng sẽ không bị thua.
Thanh Huy này từ trước đến nay vẫn luôn nhận ra.
A, a, nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Vậy không biết tiểu tử nghèo này từ đâu chui ra, lại bảo chúng ta cút ngay?
Nam tử bên phải không biết vì sao lại giữ lại tóc ngắn kiệt ngạo bất tuân, nói ra lời này của tiểu tử nghèo làm lườm lườm bàn ăn của bọn người Thanh Huy:
- Tại hạ chính là phân đà của Viêm Minh An Dương Trần Hách! Vốn muốn duy trì tinh lực đợi đến đại hội võ lâm rồi lại đọ sức với những môn phái khác, nhưng xem ra hôm nay phải thu thập hai người các ngươi trước!
Già Lam nhếch khóe môi cười lạnh.
Thanh Huy:
- Sư phụ ngươi đừng xúc động, thiếu khanh ngươi mau lôi Viêm Minh cái gì mà đỏ của ngươi đi!
Ngươi nói cái gì vậy? Viêm Minh! Chúng ta chính là Viêm Minh! Môn phái giang hồ hạng một hạng hai!
Đúng đúng!
Các ngươi tỉnh táo lại đi!
Thiếu khanh chúng ta đang vì ngươi mà giáo huấn hắn, ngoan ngoãn nghe lời!
Những người kia giống như không chú ý đến sự tức giận của Già Lam, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Già Lam ngoại trừ khí tức lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
Bọn họ chỉ là biết cao thủ có loại khí thế không giận tự uy, lại không biết đạo chân trước cao thủ đi đến trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết hắn là ai. Hoàn toàn che giấu thực lực chân chính của mình mới là cao thủ thật sự.
Trần sư huynh, đồ đệ của hắn là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi có chuyện gì thì từ từ nói! Lại nói ngươi muốn đi đại hội võ lâm, chính là không muốn gây chuyện, bị đại bá biết, cẩn thận không cho ngươi đi!
Du Thiếu Khanh thấy ba người đều nóng lòng muốn thử, giống như là thật sự muốn đánh, vì vậy chuyển ra bơi sướng tới doạ cho chết khiếp.
Vậy thì đè ép, thật sự là có chút tác dụng.
Nhưng hai người này không biết trời cao đất rộng, đắc tội với Viêm Minh chúng ta, chính là buông tha hắn như thế à?
Vẻ mặt Trần Hách nghẹn đến đỏ bừng, cứng rắn kéo hai người mang tội danh cho sư đồ Thanh Huy đeo lên, ngón tay chỉ một cái, phát hiện vốn người Già Lam đứng ở chỗ không gặp chỉ có một mình Thanh Huy.
?
Sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Thanh Huy nhếch miệng lên, vui vẻ, nhún vai ngồi xuống bắt đầu ăn cơm:
- Thiếu khanh, các ngươi muốn đi đại hội võ lâm à?
Đúng vậy, ngày mai lên đường!
Du Thiếu Khanh thấy nam nhân kéo cừu hận kéo cực đầu kia rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn ba người có chút sững sờ:
- Còn phải 'Giáo huấn' không? Khi nào hắn rời khỏi thì các ngươi cũng không thể phát hiện!
Ba người thẹn nhan, vội vàng nói tiếng ăn no, sau đó lập tức rời khỏi.
Ngày mai? Vậy đại hội võ lâm sẽ cử hành ở đâu?
Thanh Huy liếc mắt nhìn ba người chạy còn nhanh hơn thỏ:
- Cho dù bọn họ gặp may mắn thì sư phụ cũng không định so đo với bọn họ.
Ở Thiếu Lâm. Đây là do ba phái Thiếu Lâm tự, Thiết Ưng minh và Nga Mi liên thủ khởi xướng, triệu tập anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đến núi Thiếu Lâm, cử hành đại hội võ lâm, tỷ thí công phu, chỉ vì tuyển ra minh chủ võ lâm mới, dẫn dắt nhân sĩ võ lâm thảo phạt Thiên Ma giáo, ngăn cản bọn hắn đạt được bảo tàng, nguy hại thương sinh.
Ma giáo? Bảo tàng?
Ăn rễ rau xanh suy nghĩ một chút:
- Lý do rất hợp lý, chơi vui gì chứ? Nghe ngươi nói như vậy, ta thật ra muốn đi xem thử.
Cái gì mà chơi vui không chơi tốt! Đây chính là vấn đề liên quan đến an bình của dân chúng!
Du Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Thanh Huy:
- Nhưng nếu ngươi muốn đi thì chúng ta có thể kết bạn mà đi.
Ừm, tốt, nhưng ta phải hỏi sư phụ trước, nếu như hắn không muốn đi...
Ý của hắn là gì, Du Thiếu Khanh hoàn toàn hiểu, trong lòng có chút bài xích sư phụ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.