Chương 27: Một Người Một Người Đi Đến Cù Sơn
Y Cô Tiểu Xà
17/09/2023
Thanh Huy lập tức cảm thấy thất lạc, mới phát hiện đó là sư phụ của mình, kết quả là ngày thứ hai không nhìn thấy bóng người.
Trong phòng lắc lư, cơ bản không có gì là động đậy, giường chiếu cũng giống vậy, không có chút động đậy nào. Xem ra là Liên Dạ rời khỏi rồi.
Ngồi trong phòng, Thanh Huy không hiểu tại sao lại bảo hắn xuống núi để đánh gãy công, sư phụ lại đi theo, chuyện này gọi là hắn thích ra ngoài nhìn, nhưng lại lại rời khỏi khi hắn phát hiện ra?
Thanh Huy thở dài, lại thở dài, mãi đến khi Du Thiếu Khanh vào nhà tìm được hắn thì hắn vẫn còn thở dài.
-Đại Thanh sớm ai oán thở dài làm gì? Vị cao nhân kia đi rồi à?
Du Thiếu Khanh nhìn xung quanh, không phát hiện người nào, chỉ nhìn Thanh Huy đang buồn bã như mất một cái gì đó.
-Hắn đi rồi, ta cũng phải đi.
-Cái gì?
Du Thiếu Khanh không có phản ứng, nhìn thấy Thanh Huy đứng dậy thật muốn đi thì lập tức đưa tay giữ chặt:
- Ngươi đi đâu? Ngươi có thể đợi tin tức của sư phụ ngươi? Cứ ở đây chờ đi, cái gì cũng
-Đêm qua đã thu được, ta phải rời khỏi, không thể trì hoãn nữa.
Thanh Huy phủi nhẹ tay của Du Thiếu Khanh, vẻ mặt kiên định.
Hắn nghĩ, có lẽ sư phụ cũng muốn đi Cù Sơn. Trước kia đã nói qua là hắn muốn đi Cù Sơn, hiện tại rời khỏi nhất định cũng là đi tới Cù Sơn. Cho nên, hắn phải nhanh hơn một chút, nếu như có thể vượt qua hắn thì tốt rồi.
-Vậy thì ăn điểm tâm trước đi, ta là đầu bếp làm chút điểm tâm, rất ngon... Ngươi không thể ở lại thêm một lát sao?
Thuyết phục vô dụng, mỹ thực vô dụng, Du Thiếu Khanh tức giận, bại hoại ngăn cản đường đi của Thanh Huy:
- Dù sao thì cũng đã kết bạn một trận, lần này từ biệt ngày khác gặp lại không biết sẽ như thế nào, chính là không thể không đi vội vã như vậy chứ?
Tình nghĩa là thứ Thanh Huy đuổi không kịp, thấy Du Thiếu Khanh kiên định như thế, trong lòng hắn dao động. Nhưng hắn lại càng hướng về sư phụ của hắn, nếu như có thể đuổi kịp hắn thì có thể đồng hành lần nữa.
-Ta là người của núi Thiên Cốt, nếu sau này tìm ta có thể đi đến đây. Ta cũng coi ngươi là bằng hữu, không nỡ chia tay, nhưng hiện tại nhất định phải đi.
Giọng nói kiên quyết, Thanh Huy lại không cho Du Thiếu Khanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp phi thân rời khỏi, biến mất ở trong tầm mắt của Du Thiếu Khanh.
-Tên ngốc kia!
Du Thiếu Khanh tức giận, tức giận đến mức trách mắng, kết quả nghe thấy một tiếng cười:
- Ai?
-Khanh nhi, thích cái tên này à?
Bay đâu phải là bơi sướng, cười một mặt mập mờ:
- Ngược lại, một tiểu tử không tệ chính là không hiểu phong tình. Nhưng mà, Khanh nhi, ngươi là huynh đệ của bơi phụ, thích một nam nhân là được rồi, nhưng đừng hãm quá sâu, hương hỏa truyền lại còn phải dựa vào ngươi.
- Nói loạn gì đó! Sao ta lại thích một nam nhân như vậy?
Trong lòng Du Thiếu Khanh trống rỗng, sau đó lập tức cãi lại:
- Đại bá ngươi già không bằng già rồi.
- Ha ha. Đầu năm nay, thích một người đàn ông có gì mà hiếm lạ chứ?
Thanh Huy không muốn nghe những lời nói của Du Thiếu Khanh nữa, mê muội cưỡi ngựa chạy thật xa, nhìn cảnh sắc xung quanh mà không nhận ra mình, đột nhiên ý thức được, hắn không biết đường đi đến Cù Sơn!
Không có cách nào, hắn đành phải đường xa trở về, tiến vào thành tìm người nghe ngóng phương hướng đi tới Cù Sơn, dùng tiền còn lại trên người mua chút lương khô mới tiếp tục lên đường.
Lần này hắn không dám trì hoãn nữa, trong lòng nhớ thương nhanh đi tới Cù Sơn, có thể gặp được sư phụ là tốt nhất, không thể thì cũng phải nhanh chóng tìm được Thanh Giới, trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ là nhất định có thể nhìn thấy Già Lam. Khi đó, hắn có thể hỏi hắn một chút, người đồng hành một đường kia có phải là hắn hay không.
Mặc dù Thanh Huy khẳng định, nhưng cũng muốn hỏi một chút.
Một đường không ngừng thở, Thanh Huy ở trước mặt trời lặn đã đến dưới chân núi.
Nhìn ngọn núi to lớn trước mắt, Thanh Huy nghĩ, chẳng lẽ thanh giới này là nơi ở của người ở trong núi sâu? Một chỗ hoang vu không người như vậy, ngoại trừ một con đường ra thì không còn con nào khác. Là một nơi tu hành tốt, không bị thế tục quấy nhiễu.
Đoán mò được, lại có một con bồ câu đậu ở trên lưng ngựa, Thanh Huy lập tức bắt được vải trên đùi nó. Lần này nhiều hơn lần trước mấy chữ: Lên núi, có dấu vết mà theo.
- Ai, sư huynh này cực kỳ thần bí, sau khi thấy nhất định phải nhìn cho kỹ!
Thanh Huy lấy ra cây châm lửa, đốt vật kia đi, sau đó bỏ lại ngọn núi.
Cái gọi là Có dấu vết kia thật ra chính là một loại ký hiệu đặc biệt của núi Thiên Cốt bọn hắn, Thanh Huy đang tìm kiếm đầu tiên đã tìm rất lâu, bởi vì hoàn toàn không nói phương vị, hắn gần như là từ chỗ hắn lên núi đi vòng quanh ngọn núi nửa vòng mới tìm được.
Lúc này, sắc trời đã tối.
Lau mồ hôi, Thanh Huy còn có thể nhìn thấy chút gì đó, nhưng hắn không biết phải đi bao lâu nữa, trời tối như vậy đi trên núi cũng không sáng suốt, đừng nói tìm ký hiệu, tìm đường đều là chuyện khó. Mà tạm thời làm bó đuốc hắn lại thiếu một loại vật liệu là dầu hỏa, trong lúc nhất thời lưỡng nan.
Hắn đang không thể tìm thấy nhẫn xanh nhanh nhất. Tiếp tục đi, nếu không thể tìm được người trước khi trời tối hoàn toàn thì hắn phải ở lại trên cây một đêm.
- Lớn không được thì ở trên cây qua một đêm!
Thanh Huy cắn răng, một đầu tiến vào trong núi xa lạ.
Mà dù sao thì chuyện này cũng không phát triển theo hướng tốt, khi Thanh Huy còn chưa tới chỗ ở của Giới Thanh, thì trời đã hoàn toàn tối. Đêm không trăng gió cao, mấy ngôi sao sơ kỳ tô điểm ở trên trời. Chỗ này rất yên tĩnh, không tiếng người, không ồn ào, có chỉ là tiếng lá cây lúc gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc, cùng với tiếng kêu của một ít côn trùng không biết tên trong bụi cỏ.
Uốn éo trên cây, Thanh Huy quấn chặt lấy quần áo mỏng trên người nhìn xung quanh tối như mực, yên lặng gặm miệng khô, lại bắt đầu thở dài.
Hắn nhất định là đuổi không kịp sư phụ. Từ trong bao quần áo tìm ra một cái áo choàng lúc trước thuần tuý là vì đùa nghịch mới dẫn dắt, Thanh Huy cảm thấy mình vẫn còn có năng lực chưa biết trước, biết phải ngủ ngoài trời mà mang cái này lên.
Toàn thân Thanh Huy gần như hoàn toàn chìm vào màn đêm. Vậy áo choàng của nàng là màu đen.
- Ngươi xác định hắn ở bên này?
- Đương nhiên, chủ tử truyền đến tin tức sai lầm khi nào?
- Nhưng mà ban đêm lớn như vậy, chúng ta bôi đen mò mẫm cũng không phải là chuyện gì! Hoặc là dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tìm?
- Ít oán giận! Mau tìm được chủ tử của hắn thì mới có thể an tâm, hoặc là ngươi và ta không báo trên cổ!
- Vâng! Vâng!
Tiếng bước chân dồn dập là tiếng động phát ra từ một bụi cỏ rậm rạp, trong đêm đen, tuy tiếng nói chuyện của hai người rất nhẹ nhàng, nhưng trong đêm đen như vậy cũng truyền vào trong tai Thanh Huy rất rõ ràng. Lập tức, hắn ngừng thở, bởi vì hai người kia càng ngày càng gần, hắn không thể bị phát hiện, hơn nữa, nội dung bọn họ nói tới...
Lúc này, bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, mà là cẩn thận tìm được cái gì. Thanh Huy uốn ở trên cây cẩn thận nhìn, phát hiện trước đó bọn họ tìm được gốc cây có ký hiệu thì dừng lại, sau đó ánh mắt giao lưu, vô cùng ăn ý cùng nhau đi về phía Thanh Huy ở ngày thứ hai tiếp tục đi tìm kiếm giới màu xanh, nhất định sẽ đi về phương hướng đó!
Không xong! Thanh Huy nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người bọn hắn, chẳng lẽ người bọn hắn tìm là Thanh Giới?
Trong phòng lắc lư, cơ bản không có gì là động đậy, giường chiếu cũng giống vậy, không có chút động đậy nào. Xem ra là Liên Dạ rời khỏi rồi.
Ngồi trong phòng, Thanh Huy không hiểu tại sao lại bảo hắn xuống núi để đánh gãy công, sư phụ lại đi theo, chuyện này gọi là hắn thích ra ngoài nhìn, nhưng lại lại rời khỏi khi hắn phát hiện ra?
Thanh Huy thở dài, lại thở dài, mãi đến khi Du Thiếu Khanh vào nhà tìm được hắn thì hắn vẫn còn thở dài.
-Đại Thanh sớm ai oán thở dài làm gì? Vị cao nhân kia đi rồi à?
Du Thiếu Khanh nhìn xung quanh, không phát hiện người nào, chỉ nhìn Thanh Huy đang buồn bã như mất một cái gì đó.
-Hắn đi rồi, ta cũng phải đi.
-Cái gì?
Du Thiếu Khanh không có phản ứng, nhìn thấy Thanh Huy đứng dậy thật muốn đi thì lập tức đưa tay giữ chặt:
- Ngươi đi đâu? Ngươi có thể đợi tin tức của sư phụ ngươi? Cứ ở đây chờ đi, cái gì cũng
-Đêm qua đã thu được, ta phải rời khỏi, không thể trì hoãn nữa.
Thanh Huy phủi nhẹ tay của Du Thiếu Khanh, vẻ mặt kiên định.
Hắn nghĩ, có lẽ sư phụ cũng muốn đi Cù Sơn. Trước kia đã nói qua là hắn muốn đi Cù Sơn, hiện tại rời khỏi nhất định cũng là đi tới Cù Sơn. Cho nên, hắn phải nhanh hơn một chút, nếu như có thể vượt qua hắn thì tốt rồi.
-Vậy thì ăn điểm tâm trước đi, ta là đầu bếp làm chút điểm tâm, rất ngon... Ngươi không thể ở lại thêm một lát sao?
Thuyết phục vô dụng, mỹ thực vô dụng, Du Thiếu Khanh tức giận, bại hoại ngăn cản đường đi của Thanh Huy:
- Dù sao thì cũng đã kết bạn một trận, lần này từ biệt ngày khác gặp lại không biết sẽ như thế nào, chính là không thể không đi vội vã như vậy chứ?
Tình nghĩa là thứ Thanh Huy đuổi không kịp, thấy Du Thiếu Khanh kiên định như thế, trong lòng hắn dao động. Nhưng hắn lại càng hướng về sư phụ của hắn, nếu như có thể đuổi kịp hắn thì có thể đồng hành lần nữa.
-Ta là người của núi Thiên Cốt, nếu sau này tìm ta có thể đi đến đây. Ta cũng coi ngươi là bằng hữu, không nỡ chia tay, nhưng hiện tại nhất định phải đi.
Giọng nói kiên quyết, Thanh Huy lại không cho Du Thiếu Khanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp phi thân rời khỏi, biến mất ở trong tầm mắt của Du Thiếu Khanh.
-Tên ngốc kia!
Du Thiếu Khanh tức giận, tức giận đến mức trách mắng, kết quả nghe thấy một tiếng cười:
- Ai?
-Khanh nhi, thích cái tên này à?
Bay đâu phải là bơi sướng, cười một mặt mập mờ:
- Ngược lại, một tiểu tử không tệ chính là không hiểu phong tình. Nhưng mà, Khanh nhi, ngươi là huynh đệ của bơi phụ, thích một nam nhân là được rồi, nhưng đừng hãm quá sâu, hương hỏa truyền lại còn phải dựa vào ngươi.
- Nói loạn gì đó! Sao ta lại thích một nam nhân như vậy?
Trong lòng Du Thiếu Khanh trống rỗng, sau đó lập tức cãi lại:
- Đại bá ngươi già không bằng già rồi.
- Ha ha. Đầu năm nay, thích một người đàn ông có gì mà hiếm lạ chứ?
Thanh Huy không muốn nghe những lời nói của Du Thiếu Khanh nữa, mê muội cưỡi ngựa chạy thật xa, nhìn cảnh sắc xung quanh mà không nhận ra mình, đột nhiên ý thức được, hắn không biết đường đi đến Cù Sơn!
Không có cách nào, hắn đành phải đường xa trở về, tiến vào thành tìm người nghe ngóng phương hướng đi tới Cù Sơn, dùng tiền còn lại trên người mua chút lương khô mới tiếp tục lên đường.
Lần này hắn không dám trì hoãn nữa, trong lòng nhớ thương nhanh đi tới Cù Sơn, có thể gặp được sư phụ là tốt nhất, không thể thì cũng phải nhanh chóng tìm được Thanh Giới, trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ là nhất định có thể nhìn thấy Già Lam. Khi đó, hắn có thể hỏi hắn một chút, người đồng hành một đường kia có phải là hắn hay không.
Mặc dù Thanh Huy khẳng định, nhưng cũng muốn hỏi một chút.
Một đường không ngừng thở, Thanh Huy ở trước mặt trời lặn đã đến dưới chân núi.
Nhìn ngọn núi to lớn trước mắt, Thanh Huy nghĩ, chẳng lẽ thanh giới này là nơi ở của người ở trong núi sâu? Một chỗ hoang vu không người như vậy, ngoại trừ một con đường ra thì không còn con nào khác. Là một nơi tu hành tốt, không bị thế tục quấy nhiễu.
Đoán mò được, lại có một con bồ câu đậu ở trên lưng ngựa, Thanh Huy lập tức bắt được vải trên đùi nó. Lần này nhiều hơn lần trước mấy chữ: Lên núi, có dấu vết mà theo.
- Ai, sư huynh này cực kỳ thần bí, sau khi thấy nhất định phải nhìn cho kỹ!
Thanh Huy lấy ra cây châm lửa, đốt vật kia đi, sau đó bỏ lại ngọn núi.
Cái gọi là Có dấu vết kia thật ra chính là một loại ký hiệu đặc biệt của núi Thiên Cốt bọn hắn, Thanh Huy đang tìm kiếm đầu tiên đã tìm rất lâu, bởi vì hoàn toàn không nói phương vị, hắn gần như là từ chỗ hắn lên núi đi vòng quanh ngọn núi nửa vòng mới tìm được.
Lúc này, sắc trời đã tối.
Lau mồ hôi, Thanh Huy còn có thể nhìn thấy chút gì đó, nhưng hắn không biết phải đi bao lâu nữa, trời tối như vậy đi trên núi cũng không sáng suốt, đừng nói tìm ký hiệu, tìm đường đều là chuyện khó. Mà tạm thời làm bó đuốc hắn lại thiếu một loại vật liệu là dầu hỏa, trong lúc nhất thời lưỡng nan.
Hắn đang không thể tìm thấy nhẫn xanh nhanh nhất. Tiếp tục đi, nếu không thể tìm được người trước khi trời tối hoàn toàn thì hắn phải ở lại trên cây một đêm.
- Lớn không được thì ở trên cây qua một đêm!
Thanh Huy cắn răng, một đầu tiến vào trong núi xa lạ.
Mà dù sao thì chuyện này cũng không phát triển theo hướng tốt, khi Thanh Huy còn chưa tới chỗ ở của Giới Thanh, thì trời đã hoàn toàn tối. Đêm không trăng gió cao, mấy ngôi sao sơ kỳ tô điểm ở trên trời. Chỗ này rất yên tĩnh, không tiếng người, không ồn ào, có chỉ là tiếng lá cây lúc gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc, cùng với tiếng kêu của một ít côn trùng không biết tên trong bụi cỏ.
Uốn éo trên cây, Thanh Huy quấn chặt lấy quần áo mỏng trên người nhìn xung quanh tối như mực, yên lặng gặm miệng khô, lại bắt đầu thở dài.
Hắn nhất định là đuổi không kịp sư phụ. Từ trong bao quần áo tìm ra một cái áo choàng lúc trước thuần tuý là vì đùa nghịch mới dẫn dắt, Thanh Huy cảm thấy mình vẫn còn có năng lực chưa biết trước, biết phải ngủ ngoài trời mà mang cái này lên.
Toàn thân Thanh Huy gần như hoàn toàn chìm vào màn đêm. Vậy áo choàng của nàng là màu đen.
- Ngươi xác định hắn ở bên này?
- Đương nhiên, chủ tử truyền đến tin tức sai lầm khi nào?
- Nhưng mà ban đêm lớn như vậy, chúng ta bôi đen mò mẫm cũng không phải là chuyện gì! Hoặc là dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tìm?
- Ít oán giận! Mau tìm được chủ tử của hắn thì mới có thể an tâm, hoặc là ngươi và ta không báo trên cổ!
- Vâng! Vâng!
Tiếng bước chân dồn dập là tiếng động phát ra từ một bụi cỏ rậm rạp, trong đêm đen, tuy tiếng nói chuyện của hai người rất nhẹ nhàng, nhưng trong đêm đen như vậy cũng truyền vào trong tai Thanh Huy rất rõ ràng. Lập tức, hắn ngừng thở, bởi vì hai người kia càng ngày càng gần, hắn không thể bị phát hiện, hơn nữa, nội dung bọn họ nói tới...
Lúc này, bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, mà là cẩn thận tìm được cái gì. Thanh Huy uốn ở trên cây cẩn thận nhìn, phát hiện trước đó bọn họ tìm được gốc cây có ký hiệu thì dừng lại, sau đó ánh mắt giao lưu, vô cùng ăn ý cùng nhau đi về phía Thanh Huy ở ngày thứ hai tiếp tục đi tìm kiếm giới màu xanh, nhất định sẽ đi về phương hướng đó!
Không xong! Thanh Huy nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người bọn hắn, chẳng lẽ người bọn hắn tìm là Thanh Giới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.