Chương 41: Muốn Cưới Sư Phụ Làm Vợ
Y Cô Tiểu Xà
28/09/2023
ruộng to, Thanh Huy đối với cái tên này rất quen thuộc. Khi hắn còn ở cùng với cha mẹ, mỗi lần hắn không nghe lời nói tinh nghịch thì kiểu gì cũng bị quản gia trong nhà hoặc là nương thân chộp tới, nói không nghe lời con sẽ bị đại ma đầu ruộng to này bắt đi, sau đó cũng lại trở về nói. Khi đó, hắn cho rằng ruộng to là một đại ma đầu, mọc ra sừng có răng nanh. Chờ hắn đến núi Thiên Cốt mới từ từ biết ruộng to là một người, lại đáng sợ hơn ma quỷ mọc ra răng nanh.
Làm cho người ta nghe tiếng táng đảm.
Hiện tại, người này đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt Thanh Huy, đồng thời yêu cầu nhận hắn làm đồ đệ.
Thanh Huy nghĩ, hắn thật sự là rất cô đơn.
Đúng, tiểu tử, ngươi vừa vặn tìm được cái gì vậy? Căn bản không nghe lời của Thanh Huy, trong mắt hắn chỉ có ý nguyện của mình. Nhìn xung quanh, hắn bỗng nhiên thấy bên cạnh có một thanh trường kiếm rơi xuống ở bên cạnh, lập tức cười to:
- Ha ha, ngươi muốn tìm kiếm à? Khấu đầu cho ta ba cái, ta sẽ cho ngươi!
Hắn cười to rồi xoay người nhặt chuôi kiếm lên, Thanh Huy nhìn khổ không chịu nổi nói. Trong huyệt động này chỉ có duy nhất một vật khí là để cho ma đầu lấy đi, hắn còn muốn mạng sống hay không?
Ta có sư phụ!
Thanh Huy lại lần nữa nhấn mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của người kia.
Kỳ quái là sau khi người này nhặt lên kiếm kia thì bỗng nhiên không có tiếng vang.
Yên lặng đến doạ người.
Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Lạc Viêm?
Âm thanh âm hàn truyền đến, không ngoan độc tàn nhẫn như trước, nhưng lại làm cho Thanh Huy nghe thấy lắc cả người một cái, một luồng hàn ý từ đáy lòng dâng lên.
Vậy Lạc Viêm giống như là rất nhiều tên tuổi mà Thanh Huy nghe được từ nhỏ, có thể nói là một thần thoại. Người này võ công cái thế, lại còn trực tiếp đánh giết ma đầu ruộng to, hiển nhiên truyền ngôn cũng không chính xác, bởi vì ruộng to ở trước mặt hắn. Nhưng mà, người này thật sự là ruộng to sao?
Thanh Huy không xác định.
Ta không quen hắn.
nhăn nhíu mày, Thanh Huy cảm thấy hắn mất máu quá nhiều, trước mắt có chút choáng váng.
Ngươi là do hắn phái tới giết ta đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta giết ngươi trước!
Đột nhiên, Điền Đại bạo khởi, cầm chuôi kiếm này hung hăng đâm về phía Thanh Huy, nhưng lại vượt về phía trước một bước, trong nháy mắt đã bị xích sắt khoá ở trên chân giữ chặt, bởi vậy chỉ có thể trợn mắt nhìn Thanh Huy, lại không thể tiến lên một bước:
- Ngươi muốn giết ta? Ta muốn giết ngươi! Lạc Viêm ngươi bắt ta ở đây, nhốt ta cả đời! Ta muốn thiên đao vạn róc thịt ngươi! Tiểu tử ngươi là đồ đệ của hắn à? Ta giết ngươi trước!
hận ý mấy chục năm một khi bắn ra, Thanh Huy nhìn thấy nhịp tim của thanh kiếm kia ở trong tay ruộng to tăng tốc, cả người cũng càng thêm choáng váng, lại càng thêm mạnh mẽ đề cao tinh thần tránh né kiếm phong kia!
Không hổ là ma đầu làm cho người ta nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, lúc này bị hạn chế hành động, nhưng mà những nơi lưỡi kiếm kia đi qua đều mang theo kình phong!
Ta không phải là đồ đệ của hắn!! Cha của ta tên là Già Lam!! Không phải là gì mà là Lạc Viêm!!
Thanh Huy chật vật tránh né, trên người bị kiếm khí chém ra, thấy máu.
Ít nói nhảm đi, xem lão tử có giết ngươi hay không!
Lúc này, Điền Đại Phi không có bất kỳ lý trí nào có thể nói, kiếm trong tay hắn bay loạn một trận, trên người Thanh Huy chính là rất nhiều vết máu!
Ngươi không phải đồ đệ của hắn thì sao có kiếm của hắn? Ha ha, xem ra vẫn là ái đồ của hắn! Xem ra ngay cả công phu của hắn cũng không học được! Để lão tư đến thay hắn dọn dẹp môn hộ, ngươi cũng không trúng chiêu!
Kiếm khí quét ngang, Thanh Huy căn bản không có cách nào tránh né, chiêu thức không có chút nào của Chương Pháp lại làm cho hắn không thể tránh được, chiêu thức không nghiễm nhiên trở thành chiêu thức có tác dụng nhất!
Đừng nói là hôm nay sẽ táng thân ở đây à?
Trên tay Thanh Huy đau xót, toàn bộ người chỉ có trên mặt không bị thương.
Sư phụ... Cứu mạng với...
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Thanh Huy nghĩ, lần này vì bảo vệ Du Thiếu Khanh, nàng muốn tự mình lấy mạng.
Hắn muốn Già Lam, rất nhớ Già Lam. Hắn không muốn giao mạng cho người khác, hắn còn muốn cưới nàng cùng với Già Lam!
Sư phụ!
Đột nhiên hét lớn, trong đầu Thanh Huy bỗng nhiên đang nghĩ đến lần đầu tiên hắn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Già Lam: Người tốt như vậy, nhất định phải cưới về nhà làm vợ!
Ta muốn sống tiếp nữa, cưới sư phụ làm vợ!
Mở mắt ra, Thanh Huy muốn đứng lên chống đỡ cho mình, không tránh né nữa, nghênh đón và liều mạng với hắn, ít nhất chết chẳng có bao nhiêu đau khổ!
Trong tay hắn không có vũ khí vừa tay, nhưng hắn lại sờ được một chút đá vụn.
Khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếm khí đang quét ngang eo hắn, Thanh Huy chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt ở cánh tay xoay người để tay phải mở ra, điều động chân khí đáng thương ít ỏi trong đan điền, Thanh Huy híp mắt lại hung hăng bắn về phía một đại huyệt trên người cánh đồng to lớn!
Oành một tiếng, trong lúc vội vàng lại phát hiện hắn cũng đánh lén! Trực tiếp dùng kiếm ngăn cản cục đá kia, lập tức làm cho trong lòng Thanh Huy lạnh lẽo.
Tiểu tử thật nhỏ, chơi đánh lén! Xem lão tư có lột da ngươi hay không! Ngươi tới đây cho lão tư!
Trường kiếm to lớn chỉ thẳng vào mặt Thanh Huy, uy áp cường đại làm cho Thanh Huy có chút không thể động đậy, nhưng hắn không sợ hãi gì cả? Không sợ hãi chính là chết, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nhiều chuyện hắn còn chưa làm!
Ngươi cho rằng ta khờ à? Đi qua chịu chết đi!
Thanh Huy cười lạnh một tiếng, dù sao thì hắn vẫn cảm thấy đầu óc của người này thật sự là đần, sao lại có thể ba ba đụng phải đi chịu chết chứ?
Cũng may bên cạnh có rất nhiều cục đá, Thanh Huy một trảo một thanh, nội lực điều hoà cũng mặc kệ là không phải huyệt vị nhắm chuẩn chính xác, chỉ là cắm đầu loạn đả, nhưng cũng không làm cho tay to chân to bị loạn. Hắn chỉ vung trường kiếm lên, mấy cái vừa đi vừa về có thể ngăn những cục đá kia lại.
Hừ, đây chính là đồ đệ do hắn dạy dỗ à? Không có can đảm thì không có quyết đoán! Nhận lấy cái chết đi!
Hắn ở phía đó thiên địa có hạn nhưng cũng có khí thế của quân vương bễ nghễ thiên hạ, càng có sát khí ngút trời.
Ta nói lại một lần nữa! Ta không phải là đồ đệ của hắn! Ta còn không biết hắn!
Ngón tay của Thanh Huy đau đớn, trước đó vì ổn định tình thế nên hắn đã dùng ngón tay để cào vào, đã bị gãy mấy cái móng tay, hiện tại lại nằm trên mặt đất, đau đến mức hắn muốn hừ hừ lên tiếng, nhưng hắn không, hắn cũng không muốn yếu thế trước mặt người này!
Ít giảo biện! Nhận lấy cái chết đi!
Hắn đã coi Thanh Huy là kẻ thù ngày xưa, một kiếm đâm ra mang theo kình phong đầu tiên là chấn lạc bụi bặm trong huyệt động này, sau đó dẫn dắt sát ý kiên quyết nhằm thẳng vào mi tâm của Thanh Huy, làm cho đầu hắn đau đớn không thôi!
A...
Rống to lên tiếng, Thanh Huy đưa tay vào trong Hoài *, cũng không biết là sờ đến loại dược liệu kia, lấy ra trực tiếp đều vung lên trên mặt ruộng to.
Một trận sương đỏ tản ra, mùi vị gay mũi bay thẳng vào trong mũi, Thanh Huy lập tức hắt xì một cái!
Này, bột tiêu cay! Trên đường đi hắn đã mang theo không ít thứ, nghĩ đến nếu như ăn một bữa ăn ngoài trời, đánh thỏ thịt rừng, dẫn dắt cái này cũng có thể gia vị.
A!! Mắt của ta!!
Làm cho người ta nghe tiếng táng đảm.
Hiện tại, người này đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt Thanh Huy, đồng thời yêu cầu nhận hắn làm đồ đệ.
Thanh Huy nghĩ, hắn thật sự là rất cô đơn.
Đúng, tiểu tử, ngươi vừa vặn tìm được cái gì vậy? Căn bản không nghe lời của Thanh Huy, trong mắt hắn chỉ có ý nguyện của mình. Nhìn xung quanh, hắn bỗng nhiên thấy bên cạnh có một thanh trường kiếm rơi xuống ở bên cạnh, lập tức cười to:
- Ha ha, ngươi muốn tìm kiếm à? Khấu đầu cho ta ba cái, ta sẽ cho ngươi!
Hắn cười to rồi xoay người nhặt chuôi kiếm lên, Thanh Huy nhìn khổ không chịu nổi nói. Trong huyệt động này chỉ có duy nhất một vật khí là để cho ma đầu lấy đi, hắn còn muốn mạng sống hay không?
Ta có sư phụ!
Thanh Huy lại lần nữa nhấn mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của người kia.
Kỳ quái là sau khi người này nhặt lên kiếm kia thì bỗng nhiên không có tiếng vang.
Yên lặng đến doạ người.
Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Lạc Viêm?
Âm thanh âm hàn truyền đến, không ngoan độc tàn nhẫn như trước, nhưng lại làm cho Thanh Huy nghe thấy lắc cả người một cái, một luồng hàn ý từ đáy lòng dâng lên.
Vậy Lạc Viêm giống như là rất nhiều tên tuổi mà Thanh Huy nghe được từ nhỏ, có thể nói là một thần thoại. Người này võ công cái thế, lại còn trực tiếp đánh giết ma đầu ruộng to, hiển nhiên truyền ngôn cũng không chính xác, bởi vì ruộng to ở trước mặt hắn. Nhưng mà, người này thật sự là ruộng to sao?
Thanh Huy không xác định.
Ta không quen hắn.
nhăn nhíu mày, Thanh Huy cảm thấy hắn mất máu quá nhiều, trước mắt có chút choáng váng.
Ngươi là do hắn phái tới giết ta đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta giết ngươi trước!
Đột nhiên, Điền Đại bạo khởi, cầm chuôi kiếm này hung hăng đâm về phía Thanh Huy, nhưng lại vượt về phía trước một bước, trong nháy mắt đã bị xích sắt khoá ở trên chân giữ chặt, bởi vậy chỉ có thể trợn mắt nhìn Thanh Huy, lại không thể tiến lên một bước:
- Ngươi muốn giết ta? Ta muốn giết ngươi! Lạc Viêm ngươi bắt ta ở đây, nhốt ta cả đời! Ta muốn thiên đao vạn róc thịt ngươi! Tiểu tử ngươi là đồ đệ của hắn à? Ta giết ngươi trước!
hận ý mấy chục năm một khi bắn ra, Thanh Huy nhìn thấy nhịp tim của thanh kiếm kia ở trong tay ruộng to tăng tốc, cả người cũng càng thêm choáng váng, lại càng thêm mạnh mẽ đề cao tinh thần tránh né kiếm phong kia!
Không hổ là ma đầu làm cho người ta nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, lúc này bị hạn chế hành động, nhưng mà những nơi lưỡi kiếm kia đi qua đều mang theo kình phong!
Ta không phải là đồ đệ của hắn!! Cha của ta tên là Già Lam!! Không phải là gì mà là Lạc Viêm!!
Thanh Huy chật vật tránh né, trên người bị kiếm khí chém ra, thấy máu.
Ít nói nhảm đi, xem lão tử có giết ngươi hay không!
Lúc này, Điền Đại Phi không có bất kỳ lý trí nào có thể nói, kiếm trong tay hắn bay loạn một trận, trên người Thanh Huy chính là rất nhiều vết máu!
Ngươi không phải đồ đệ của hắn thì sao có kiếm của hắn? Ha ha, xem ra vẫn là ái đồ của hắn! Xem ra ngay cả công phu của hắn cũng không học được! Để lão tư đến thay hắn dọn dẹp môn hộ, ngươi cũng không trúng chiêu!
Kiếm khí quét ngang, Thanh Huy căn bản không có cách nào tránh né, chiêu thức không có chút nào của Chương Pháp lại làm cho hắn không thể tránh được, chiêu thức không nghiễm nhiên trở thành chiêu thức có tác dụng nhất!
Đừng nói là hôm nay sẽ táng thân ở đây à?
Trên tay Thanh Huy đau xót, toàn bộ người chỉ có trên mặt không bị thương.
Sư phụ... Cứu mạng với...
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Thanh Huy nghĩ, lần này vì bảo vệ Du Thiếu Khanh, nàng muốn tự mình lấy mạng.
Hắn muốn Già Lam, rất nhớ Già Lam. Hắn không muốn giao mạng cho người khác, hắn còn muốn cưới nàng cùng với Già Lam!
Sư phụ!
Đột nhiên hét lớn, trong đầu Thanh Huy bỗng nhiên đang nghĩ đến lần đầu tiên hắn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Già Lam: Người tốt như vậy, nhất định phải cưới về nhà làm vợ!
Ta muốn sống tiếp nữa, cưới sư phụ làm vợ!
Mở mắt ra, Thanh Huy muốn đứng lên chống đỡ cho mình, không tránh né nữa, nghênh đón và liều mạng với hắn, ít nhất chết chẳng có bao nhiêu đau khổ!
Trong tay hắn không có vũ khí vừa tay, nhưng hắn lại sờ được một chút đá vụn.
Khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếm khí đang quét ngang eo hắn, Thanh Huy chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt ở cánh tay xoay người để tay phải mở ra, điều động chân khí đáng thương ít ỏi trong đan điền, Thanh Huy híp mắt lại hung hăng bắn về phía một đại huyệt trên người cánh đồng to lớn!
Oành một tiếng, trong lúc vội vàng lại phát hiện hắn cũng đánh lén! Trực tiếp dùng kiếm ngăn cản cục đá kia, lập tức làm cho trong lòng Thanh Huy lạnh lẽo.
Tiểu tử thật nhỏ, chơi đánh lén! Xem lão tư có lột da ngươi hay không! Ngươi tới đây cho lão tư!
Trường kiếm to lớn chỉ thẳng vào mặt Thanh Huy, uy áp cường đại làm cho Thanh Huy có chút không thể động đậy, nhưng hắn không sợ hãi gì cả? Không sợ hãi chính là chết, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nhiều chuyện hắn còn chưa làm!
Ngươi cho rằng ta khờ à? Đi qua chịu chết đi!
Thanh Huy cười lạnh một tiếng, dù sao thì hắn vẫn cảm thấy đầu óc của người này thật sự là đần, sao lại có thể ba ba đụng phải đi chịu chết chứ?
Cũng may bên cạnh có rất nhiều cục đá, Thanh Huy một trảo một thanh, nội lực điều hoà cũng mặc kệ là không phải huyệt vị nhắm chuẩn chính xác, chỉ là cắm đầu loạn đả, nhưng cũng không làm cho tay to chân to bị loạn. Hắn chỉ vung trường kiếm lên, mấy cái vừa đi vừa về có thể ngăn những cục đá kia lại.
Hừ, đây chính là đồ đệ do hắn dạy dỗ à? Không có can đảm thì không có quyết đoán! Nhận lấy cái chết đi!
Hắn ở phía đó thiên địa có hạn nhưng cũng có khí thế của quân vương bễ nghễ thiên hạ, càng có sát khí ngút trời.
Ta nói lại một lần nữa! Ta không phải là đồ đệ của hắn! Ta còn không biết hắn!
Ngón tay của Thanh Huy đau đớn, trước đó vì ổn định tình thế nên hắn đã dùng ngón tay để cào vào, đã bị gãy mấy cái móng tay, hiện tại lại nằm trên mặt đất, đau đến mức hắn muốn hừ hừ lên tiếng, nhưng hắn không, hắn cũng không muốn yếu thế trước mặt người này!
Ít giảo biện! Nhận lấy cái chết đi!
Hắn đã coi Thanh Huy là kẻ thù ngày xưa, một kiếm đâm ra mang theo kình phong đầu tiên là chấn lạc bụi bặm trong huyệt động này, sau đó dẫn dắt sát ý kiên quyết nhằm thẳng vào mi tâm của Thanh Huy, làm cho đầu hắn đau đớn không thôi!
A...
Rống to lên tiếng, Thanh Huy đưa tay vào trong Hoài *, cũng không biết là sờ đến loại dược liệu kia, lấy ra trực tiếp đều vung lên trên mặt ruộng to.
Một trận sương đỏ tản ra, mùi vị gay mũi bay thẳng vào trong mũi, Thanh Huy lập tức hắt xì một cái!
Này, bột tiêu cay! Trên đường đi hắn đã mang theo không ít thứ, nghĩ đến nếu như ăn một bữa ăn ngoài trời, đánh thỏ thịt rừng, dẫn dắt cái này cũng có thể gia vị.
A!! Mắt của ta!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.