Chương 39: Thiếu Lâm Cấm Địa Chiến Lang Hoang
Y Cô Tiểu Xà
28/09/2023
Ngươi mới là súc vật! Cả nhà ngươi đều là súc vật!
Du Thiếu Khanh bị Thanh Huy liều mạng án chiếm lấy cuối cùng cũng được tự do vào lúc bước chân kia biến mất, câu đầu tiên chính là cái tên gà trống mặt đỏ bừng như con gà nhỏ xù lông này.
Được rồi, bọn họ chưa truy cứu thì tốt rồi. Mau trở về đi. Thanh Huy đứng lên nhìn Du Thiếu Khanh kích động, trong lòng vẫn có chút bất an, chỉ cần ở trong rừng này, dù sao hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Trở về rồi à? Trở về làm gì? Không nghe thấy lời của bọn họ à?
Du Thiếu Khanh mắng xong sau đó quay đầu nhìn Thanh Huy, trên mặt hưng phấn còn sâu hơn trước đó:
- Bọn họ nói nơi này chớ có người đến! Như vậy có phải là nói nơi này có bí mật không muốn người khác biết hay không?
...
Thanh Huy dùng ánh mắt không thể chữa trị nhìn Du Thiếu Khanh:
- Có phải ngày thường ngươi nghe nói nhiều sách hay không? Có lẽ nơi này chính là một nơi hoang phế, sao nơi hoang phế này có thể có người đến được?
Nếu ngươi làm như vậy thì sao lại có người nghe thấy động tĩnh thì đến đây?
Du Thiếu Khanh trợn mắt nhìn Thanh Huy một cái, lúc này tâm lý hiếu kỳ và tìm kích thích đã hoàn toàn chiếm cứ đại não của hắn, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ lời nào của Thanh Huy, chỉ cần xoay người là sẽ vào rừng, làm cho Thanh Huy không kéo nổi.
Mau trở về đi, nơi này thật không tốt, sao ngươi lại không có cảm giác gì? Ta lại cảm thấy nơi này có chút gì đó không đúng.
Nếu ngươi sợ hãi thì trở về đi, ta cũng không có chuyện nhờ ngươi đi theo!
Du Thiếu Khanh nhướng mày, vòng qua Thanh Huy chắn trước người, nhanh chân lại đi vào chỗ sâu.
Ngươi !
Thanh Huy thật đúng là muốn trực tiếp ném hắn mặc kệ, nhưng hắn lập tức lại nghĩ đến ngày đó sau khi hắn và Già Lam rời khỏi, thảm kịch một đêm bị diệt khẩu hơn một trăm người kia!
Nhìn Du Thiếu Khanh còn đang đi về phía trước, Thanh Huy khẽ cắn răng, lập tức đi theo. Hắn không thể đuổi Du Thiếu Khanh đi một mình được.
Sau đó, hai người Thanh Huy và Du Thiếu Khanh đều không ngờ lại muốn đi xem tấm bia đá che khuất thân hình cho bọn hắn, mặt chính của nó khắc mấy chữ bị mưa gió thổi qua nhưng vẫn có thể thấy rõ: Cấm địa Thiếu Lâm!
Nhưng hiện tại, hai người bọn họ một chỉ dựa vào một trực giác cảm thấy nơi này không đúng, một người khác thì hoàn toàn không chú ý đến bất kỳ chỗ nào không đúng.
Cái này... Sao nơi này lại không có gì cả?
Du Thiếu Khanh ôm cánh tay cảm thấy có chút lạnh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Huy bên cạnh, lúc này hắn cảm thấy có chút không đúng.
Có, có cây trúc không?
Thanh Huy không tức giận trả lời, dừng bước chân lại nhìn xung quanh. Hắn thật không ngờ cánh rừng này lại lớn như thế, bọn hắn đã đi nửa ngày trời rồi mà vẫn không biết gì, luôn là cảnh sắc không kém bao nhiêu! Càng đi vào chỗ sâu, trước mắt lại có chút mông lung, có chút sương mù!
Chúng ta trở về rồi à?
Không định so đo với Thanh Huy, lúc này trong lòng Du Thiếu Khanh cũng bắt đầu bất an, đối mặt với hoàn cảnh trầm mặc lạnh lẽo như vậy, hắn có chút sợ hãi.
Không đi nữa à? Không phải là muốn thám hiểm à?
Trên đường đi không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, làm cho Thanh Huy cũng phải cảnh giác, không khỏi bắt đầu trêu chọc Du Thiếu Khanh.
Ta đói bụng, muốn về ăn chút gì! Đợi chút nữa ăn no uống đã, lại đến!
Ha ha.
Thanh Huy cười lên, sau đó một tay đặt lên vai Du Thiếu Khanh, dẫn dắt người trực tiếp xoay người một cái:
- Vậy chúng ta
Hắn còn chưa nói hết câu, Thanh Huy nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một con sói hoang, âm thanh líu lo mà dừng lại!
A... Đó là cái gì?
Du Thiếu Khanh nghẹn ngào thét lên, đối mặt với da lông màu xám đặc biệt to lớn, toàn thân che kín da lông màu xám, con mắt đỏ tươi giống như Tu La đêm tối, răng nanh tàn nhẫn giống như biểu hiện của hai người bọn hắn.
Tất cả những điều này đều làm cho trong lòng hai người hung hăng rút một cái.
Đừng quấy rầy!
Thanh Huy cảm nhận được cường độ cánh tay của Du Thiếu Khanh nắm lấy tay hắn, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Con sói này cho dù nhìn thế nào cũng không phải là sói bình thường, cường tráng như thế nào cũng không rõ! Hơn nữa, rừng trúc xuất hiện sói, chuyện này vốn không hợp lý! Chỗ này, bọn hắn thật sự không nên đến!
Hắn không sợ một mình, nhưng hiện tại hắn đang dẫn dắt Du Thiếu Khanh! Nếu như chỉ có một con sói, lấy khinh công của hắn, hắn nghĩ hắn có thể dẫn dắt Du Thiếu Khanh rời khỏi, tuy khe hở di động trong rừng trúc rất có hạn.
Ngao Đang lúc Thanh Huy tính toán lấy gì để một đường dẫn dắt Du Thiếu Khanh rời khỏi thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru kéo dài, cực kỳ uy hiếp!
Sao... Sao... Sao...
Du Thiếu Khanh đã có chút đứng không vững, chỉ có thể gắt gao bắt lấy cánh tay của Thanh Huy, hắn không dám nhìn về phía trước, càng không dám nhìn về phía sau, chỉ có thể cúi thấp cánh tay cứu mạng của Thanh Huy!
Thanh Huy không dám động, bởi vì con sói trước mặt này còn chưa động.
Không biết từ khi nào, sắc trời đã tối đen, nhiệt độ không khí trong cánh rừng này chợt hạ xuống, hơi nước trong nháy mắt biến thành sương trắng, sau đó tiêu tan.
Cẩn thận chuyển động thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm vào con sói trước mắt, lỗ tai chuyên chú nghe động tĩnh của con sói sau lưng.
Bọn chúng giống như cũng đang chờ đợi thời cơ, khi trong tầm mắt của Thanh Huy có thể hoàn toàn đặt hai con sói kia vào thì hai con sói kia cũng tới gần một chút, đồng thời tới gần mấy bước.
Móng vuốt cường tráng giẫm trên mặt đất, móng vuốt sắc bén làm cho Thanh Huy kinh hãi. Hắn nghĩ, nếu như vô tình bị đụng phải thì tất nhiên sẽ bị xé thành mảnh vụn!
Một hồi, ta ngăn cản hai con sói kia, ngươi lập tức trở về đường chạy! Không cho phép quay đầu, liều mạng chạy!
Thanh Huy không để ý tới những con sói khác không biết còn có, hô hấp của hai con sói trước mặt càng ngày càng lớn, giống như đang bất mãn với tình huống hiện tại.
Được... Được...
Du Thiếu Khanh run rẩy mở miệng, sau đó lui về phía sau một bước, giống như đã chuẩn bị đào thoát.
Kéo căng cơ bắp toàn thân, tay phải Thanh Huy chậm rãi dựng lên kiếm bên hông, nhìn chằm chằm vào con sói trước mặt, từng chút một rút kiếm kia ra.
Chiến tranh giữa người sói chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, đại khái là Thanh Huy động trước. Hắn rút kiếm ra, hàn quang phản xạ đến che khuất đôi mắt đỏ không rõ của sói, bọn chúng lập tức gào thét xông lên. Không có chút quy củ nào, chỉ là dã thú thuần tuý hung mãnh và tốc độ, làm cho Thanh Huy chỉ có thể chạy về phía Du Thiếu Khanh tránh né.
Thanh Huy chạy xéo sang một bên, bàn chân chống đỡ lấy một gốc cây trúc, trường kiếm cắm vào đất không cho thân thể hắn ngã xuống, đang nhìn thấy một con sói bổ nhào về phía hắn, cái miệng nhỏ nước dãi trong suốt, hắn không khỏi thầm mắng một câu súc sinh.
Hắn hung hăng rút trường kiếm ra, dưới chân dùng sức đạp một cái cây trúc bắn mình ra ngoài!
Ngao !
Một bên do con sói lao tới phát ra tiếng tru đắc ý, Thanh Huy lần này đã trực tiếp phóng tới trước mặt nó! Móng vuốt cứng rắn lóe hàn quang, hung hăng bổ về phía Thanh Huy!
Bỗng nhiên hắn lại tức giận, Thanh Huy nhìn thấy hắn cũng chỉ vì có thể sử dụng khí lực lớn nhất để cắn đứt một ngụm máu trên cổ hắn, trong lòng hắn lạnh đến cực điểm.
Nhưng hắn còn chưa muốn chết!
Đưa tay chế trụ tốc độ muốn giữ chặt mặt đất, móng tay bị lật ra đau toàn tâm, Thanh Huy vặn vẹo nghiêm mặt nâng trường kiếm lên hung hăng ném vào trong miệng như chậu máu!
Hắn đã học qua rất nhiều loại thủ pháp như trường thương, bởi vậy ném một cái ra ngoài hoàn toàn là thủ pháp này!
Ngao!
- Ầm!
Tiếng kêu thảm kèm theo tiếng côn trùng rơi xuống, Thanh Huy mạo hiểm nhìn con sói kia bị trường kiếm xuyên qua đầu, con sói kia bốc đồng trực tiếp va vào Thanh Huy đang nằm trên mặt đất.
Khí tức lạnh lẽo, da lông cứng rắn làm cho Thanh Huy đắc ý đến không kịp, một trận kình phong đột nhiên phá đến! Ngẩng đầu lên nhìn, con sói lúc trước bị hắn tránh đi đã hung mãnh nhào lên!
Du Thiếu Khanh bị Thanh Huy liều mạng án chiếm lấy cuối cùng cũng được tự do vào lúc bước chân kia biến mất, câu đầu tiên chính là cái tên gà trống mặt đỏ bừng như con gà nhỏ xù lông này.
Được rồi, bọn họ chưa truy cứu thì tốt rồi. Mau trở về đi. Thanh Huy đứng lên nhìn Du Thiếu Khanh kích động, trong lòng vẫn có chút bất an, chỉ cần ở trong rừng này, dù sao hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Trở về rồi à? Trở về làm gì? Không nghe thấy lời của bọn họ à?
Du Thiếu Khanh mắng xong sau đó quay đầu nhìn Thanh Huy, trên mặt hưng phấn còn sâu hơn trước đó:
- Bọn họ nói nơi này chớ có người đến! Như vậy có phải là nói nơi này có bí mật không muốn người khác biết hay không?
...
Thanh Huy dùng ánh mắt không thể chữa trị nhìn Du Thiếu Khanh:
- Có phải ngày thường ngươi nghe nói nhiều sách hay không? Có lẽ nơi này chính là một nơi hoang phế, sao nơi hoang phế này có thể có người đến được?
Nếu ngươi làm như vậy thì sao lại có người nghe thấy động tĩnh thì đến đây?
Du Thiếu Khanh trợn mắt nhìn Thanh Huy một cái, lúc này tâm lý hiếu kỳ và tìm kích thích đã hoàn toàn chiếm cứ đại não của hắn, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ lời nào của Thanh Huy, chỉ cần xoay người là sẽ vào rừng, làm cho Thanh Huy không kéo nổi.
Mau trở về đi, nơi này thật không tốt, sao ngươi lại không có cảm giác gì? Ta lại cảm thấy nơi này có chút gì đó không đúng.
Nếu ngươi sợ hãi thì trở về đi, ta cũng không có chuyện nhờ ngươi đi theo!
Du Thiếu Khanh nhướng mày, vòng qua Thanh Huy chắn trước người, nhanh chân lại đi vào chỗ sâu.
Ngươi !
Thanh Huy thật đúng là muốn trực tiếp ném hắn mặc kệ, nhưng hắn lập tức lại nghĩ đến ngày đó sau khi hắn và Già Lam rời khỏi, thảm kịch một đêm bị diệt khẩu hơn một trăm người kia!
Nhìn Du Thiếu Khanh còn đang đi về phía trước, Thanh Huy khẽ cắn răng, lập tức đi theo. Hắn không thể đuổi Du Thiếu Khanh đi một mình được.
Sau đó, hai người Thanh Huy và Du Thiếu Khanh đều không ngờ lại muốn đi xem tấm bia đá che khuất thân hình cho bọn hắn, mặt chính của nó khắc mấy chữ bị mưa gió thổi qua nhưng vẫn có thể thấy rõ: Cấm địa Thiếu Lâm!
Nhưng hiện tại, hai người bọn họ một chỉ dựa vào một trực giác cảm thấy nơi này không đúng, một người khác thì hoàn toàn không chú ý đến bất kỳ chỗ nào không đúng.
Cái này... Sao nơi này lại không có gì cả?
Du Thiếu Khanh ôm cánh tay cảm thấy có chút lạnh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Huy bên cạnh, lúc này hắn cảm thấy có chút không đúng.
Có, có cây trúc không?
Thanh Huy không tức giận trả lời, dừng bước chân lại nhìn xung quanh. Hắn thật không ngờ cánh rừng này lại lớn như thế, bọn hắn đã đi nửa ngày trời rồi mà vẫn không biết gì, luôn là cảnh sắc không kém bao nhiêu! Càng đi vào chỗ sâu, trước mắt lại có chút mông lung, có chút sương mù!
Chúng ta trở về rồi à?
Không định so đo với Thanh Huy, lúc này trong lòng Du Thiếu Khanh cũng bắt đầu bất an, đối mặt với hoàn cảnh trầm mặc lạnh lẽo như vậy, hắn có chút sợ hãi.
Không đi nữa à? Không phải là muốn thám hiểm à?
Trên đường đi không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, làm cho Thanh Huy cũng phải cảnh giác, không khỏi bắt đầu trêu chọc Du Thiếu Khanh.
Ta đói bụng, muốn về ăn chút gì! Đợi chút nữa ăn no uống đã, lại đến!
Ha ha.
Thanh Huy cười lên, sau đó một tay đặt lên vai Du Thiếu Khanh, dẫn dắt người trực tiếp xoay người một cái:
- Vậy chúng ta
Hắn còn chưa nói hết câu, Thanh Huy nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một con sói hoang, âm thanh líu lo mà dừng lại!
A... Đó là cái gì?
Du Thiếu Khanh nghẹn ngào thét lên, đối mặt với da lông màu xám đặc biệt to lớn, toàn thân che kín da lông màu xám, con mắt đỏ tươi giống như Tu La đêm tối, răng nanh tàn nhẫn giống như biểu hiện của hai người bọn hắn.
Tất cả những điều này đều làm cho trong lòng hai người hung hăng rút một cái.
Đừng quấy rầy!
Thanh Huy cảm nhận được cường độ cánh tay của Du Thiếu Khanh nắm lấy tay hắn, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Con sói này cho dù nhìn thế nào cũng không phải là sói bình thường, cường tráng như thế nào cũng không rõ! Hơn nữa, rừng trúc xuất hiện sói, chuyện này vốn không hợp lý! Chỗ này, bọn hắn thật sự không nên đến!
Hắn không sợ một mình, nhưng hiện tại hắn đang dẫn dắt Du Thiếu Khanh! Nếu như chỉ có một con sói, lấy khinh công của hắn, hắn nghĩ hắn có thể dẫn dắt Du Thiếu Khanh rời khỏi, tuy khe hở di động trong rừng trúc rất có hạn.
Ngao Đang lúc Thanh Huy tính toán lấy gì để một đường dẫn dắt Du Thiếu Khanh rời khỏi thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru kéo dài, cực kỳ uy hiếp!
Sao... Sao... Sao...
Du Thiếu Khanh đã có chút đứng không vững, chỉ có thể gắt gao bắt lấy cánh tay của Thanh Huy, hắn không dám nhìn về phía trước, càng không dám nhìn về phía sau, chỉ có thể cúi thấp cánh tay cứu mạng của Thanh Huy!
Thanh Huy không dám động, bởi vì con sói trước mặt này còn chưa động.
Không biết từ khi nào, sắc trời đã tối đen, nhiệt độ không khí trong cánh rừng này chợt hạ xuống, hơi nước trong nháy mắt biến thành sương trắng, sau đó tiêu tan.
Cẩn thận chuyển động thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm vào con sói trước mắt, lỗ tai chuyên chú nghe động tĩnh của con sói sau lưng.
Bọn chúng giống như cũng đang chờ đợi thời cơ, khi trong tầm mắt của Thanh Huy có thể hoàn toàn đặt hai con sói kia vào thì hai con sói kia cũng tới gần một chút, đồng thời tới gần mấy bước.
Móng vuốt cường tráng giẫm trên mặt đất, móng vuốt sắc bén làm cho Thanh Huy kinh hãi. Hắn nghĩ, nếu như vô tình bị đụng phải thì tất nhiên sẽ bị xé thành mảnh vụn!
Một hồi, ta ngăn cản hai con sói kia, ngươi lập tức trở về đường chạy! Không cho phép quay đầu, liều mạng chạy!
Thanh Huy không để ý tới những con sói khác không biết còn có, hô hấp của hai con sói trước mặt càng ngày càng lớn, giống như đang bất mãn với tình huống hiện tại.
Được... Được...
Du Thiếu Khanh run rẩy mở miệng, sau đó lui về phía sau một bước, giống như đã chuẩn bị đào thoát.
Kéo căng cơ bắp toàn thân, tay phải Thanh Huy chậm rãi dựng lên kiếm bên hông, nhìn chằm chằm vào con sói trước mặt, từng chút một rút kiếm kia ra.
Chiến tranh giữa người sói chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, đại khái là Thanh Huy động trước. Hắn rút kiếm ra, hàn quang phản xạ đến che khuất đôi mắt đỏ không rõ của sói, bọn chúng lập tức gào thét xông lên. Không có chút quy củ nào, chỉ là dã thú thuần tuý hung mãnh và tốc độ, làm cho Thanh Huy chỉ có thể chạy về phía Du Thiếu Khanh tránh né.
Thanh Huy chạy xéo sang một bên, bàn chân chống đỡ lấy một gốc cây trúc, trường kiếm cắm vào đất không cho thân thể hắn ngã xuống, đang nhìn thấy một con sói bổ nhào về phía hắn, cái miệng nhỏ nước dãi trong suốt, hắn không khỏi thầm mắng một câu súc sinh.
Hắn hung hăng rút trường kiếm ra, dưới chân dùng sức đạp một cái cây trúc bắn mình ra ngoài!
Ngao !
Một bên do con sói lao tới phát ra tiếng tru đắc ý, Thanh Huy lần này đã trực tiếp phóng tới trước mặt nó! Móng vuốt cứng rắn lóe hàn quang, hung hăng bổ về phía Thanh Huy!
Bỗng nhiên hắn lại tức giận, Thanh Huy nhìn thấy hắn cũng chỉ vì có thể sử dụng khí lực lớn nhất để cắn đứt một ngụm máu trên cổ hắn, trong lòng hắn lạnh đến cực điểm.
Nhưng hắn còn chưa muốn chết!
Đưa tay chế trụ tốc độ muốn giữ chặt mặt đất, móng tay bị lật ra đau toàn tâm, Thanh Huy vặn vẹo nghiêm mặt nâng trường kiếm lên hung hăng ném vào trong miệng như chậu máu!
Hắn đã học qua rất nhiều loại thủ pháp như trường thương, bởi vậy ném một cái ra ngoài hoàn toàn là thủ pháp này!
Ngao!
- Ầm!
Tiếng kêu thảm kèm theo tiếng côn trùng rơi xuống, Thanh Huy mạo hiểm nhìn con sói kia bị trường kiếm xuyên qua đầu, con sói kia bốc đồng trực tiếp va vào Thanh Huy đang nằm trên mặt đất.
Khí tức lạnh lẽo, da lông cứng rắn làm cho Thanh Huy đắc ý đến không kịp, một trận kình phong đột nhiên phá đến! Ngẩng đầu lên nhìn, con sói lúc trước bị hắn tránh đi đã hung mãnh nhào lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.