Chương 13: Gặp lại thiếu niên áo đỏ (2)
Thanh Thanh
28/02/2017
Ly Âm nhìn thấy tên nhóc,bĩu môi hỏi:
-Ngươi tới đây làm gì?-Nàng cũng không có ấn tượng tốt gì về hắn.Hơn nữa,khi nãy hình như tên ranh này đã bị ném ra ngoài rồi cơ mà,sao lại vào được nữa,chẳng lẽ thủ hạ của cái tên kia kém tới mức ngay cả đứa bé cũng không đuổi được sao?Ly Âm không biết,không phải bọn họ không đuổi được,mà là bọn họ không dám đuổi.Đây là thái tử,cũng chính là người được định sẵn sẽ kế thừa quốc nghiệp của Hiên Viên quốc,thậm chí còn là biểu đệ của chủ nhân bọn họ.Bọn họ mà đuổi đi,chẳng phải vác họa vào thân sao.Hơ nữa,thái tử lẻn vào đây,Lãnh Hàn sao có thể không biết.CHỉ là hắn mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.Tên nhóc này cũng đã lẻn vào đây vài lần,lần này,bọn hắn cũng quen rồi.Nên cũng lười nhắc nhở,đuổi đi,dù sao,tên nhóc này cũng luôn trong tầm kiểm soát của chủ nhân,cũng không làm nên được trò trống gì,cứ để mặc hắn quậy cho đã đi.
Ly Âm không biết điều này,nên cứ đinh ninh rằng Lãnh Hàn không biết dạy thủ hạ,hơi nhíu mày,chẳng lẽ cái tên kia vô dụng đến vậy ư,đến thủ hạ cũng dạy dỗ không nổi,như thế thì liệu có phải cái ô dù của nàng hơi yếu rồi không?Ly Âm thầm tự ghi nhớ trong lòng:
-Sau này,nhất định phải tìm một cái ô dù to hơn mới được!-Nghĩ thì nghĩ thế,nhưng tình cảnh bây giờ của nàng,chưa bị ám sát là may rồi,chỉ cố thể ở trong này hưởng thụ an nhàn cũng là tốt rồi,bây giờ cũng chỉ có cía ô dù này tạm thời là dựa vào được,đương nhiên không thể để mất rồi.Còn về chuyện ô dù này to hay yếu,thiết nghĩ rằng có thể bảo vệ nàng,vậy là đủ rồi!
Nhưng mà ngẫm lại thằng nhóc đó hình như rât sợ tên mặt sắt kia cơ mà,sao mà cứ lẻn vào đây hết lần này đến lần khác nhỉ,đúng là một tên nhóc dở người,chắc nó thèm ăn đòn đây mà.
-Này,này,ta gọi ngươi đấy!-Bỗng có tiếng bực bội của thằng nhóc quát lên,làm đánh tan suy nghĩ của Ly Âm khi đang thất thần.
-À,à đúng rồi,sao cơ?-Lúc này Ly Âm mới giật mình tỉnh lại,ngước nhìn cậu bé.
-Hừ,không thèm nói chuyện với ngươi nữa!-Thằng nhóc giận dỗi nói,không thèm liếc nhìn Ly Âm,quay lưng ra dựa vào cửa ra vào.
-À,đi đi,không tiễn!-Ly Âm nghe thế,lập tức nói,nàng cũng không muón ở đây nói chuyện với một tên nhóc con,như thế quá hạ thấp chỉ số IQ của nàng.Hơn nữa,nàng với hắn cũng chẳng thân nhau gì cho cam.Nếu Lãnh Hàn đột ngột đến đây,mà hình như hắn cũng không vui khi thằng nhóc này đến đây,vậy thì nàng se xthành chưa chấp nó mất,vậy thì hỏng rồi.
-Ngươi tới đây làm gì?-Nàng cũng không có ấn tượng tốt gì về hắn.Hơn nữa,khi nãy hình như tên ranh này đã bị ném ra ngoài rồi cơ mà,sao lại vào được nữa,chẳng lẽ thủ hạ của cái tên kia kém tới mức ngay cả đứa bé cũng không đuổi được sao?Ly Âm không biết,không phải bọn họ không đuổi được,mà là bọn họ không dám đuổi.Đây là thái tử,cũng chính là người được định sẵn sẽ kế thừa quốc nghiệp của Hiên Viên quốc,thậm chí còn là biểu đệ của chủ nhân bọn họ.Bọn họ mà đuổi đi,chẳng phải vác họa vào thân sao.Hơ nữa,thái tử lẻn vào đây,Lãnh Hàn sao có thể không biết.CHỉ là hắn mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.Tên nhóc này cũng đã lẻn vào đây vài lần,lần này,bọn hắn cũng quen rồi.Nên cũng lười nhắc nhở,đuổi đi,dù sao,tên nhóc này cũng luôn trong tầm kiểm soát của chủ nhân,cũng không làm nên được trò trống gì,cứ để mặc hắn quậy cho đã đi.
Ly Âm không biết điều này,nên cứ đinh ninh rằng Lãnh Hàn không biết dạy thủ hạ,hơi nhíu mày,chẳng lẽ cái tên kia vô dụng đến vậy ư,đến thủ hạ cũng dạy dỗ không nổi,như thế thì liệu có phải cái ô dù của nàng hơi yếu rồi không?Ly Âm thầm tự ghi nhớ trong lòng:
-Sau này,nhất định phải tìm một cái ô dù to hơn mới được!-Nghĩ thì nghĩ thế,nhưng tình cảnh bây giờ của nàng,chưa bị ám sát là may rồi,chỉ cố thể ở trong này hưởng thụ an nhàn cũng là tốt rồi,bây giờ cũng chỉ có cía ô dù này tạm thời là dựa vào được,đương nhiên không thể để mất rồi.Còn về chuyện ô dù này to hay yếu,thiết nghĩ rằng có thể bảo vệ nàng,vậy là đủ rồi!
Nhưng mà ngẫm lại thằng nhóc đó hình như rât sợ tên mặt sắt kia cơ mà,sao mà cứ lẻn vào đây hết lần này đến lần khác nhỉ,đúng là một tên nhóc dở người,chắc nó thèm ăn đòn đây mà.
-Này,này,ta gọi ngươi đấy!-Bỗng có tiếng bực bội của thằng nhóc quát lên,làm đánh tan suy nghĩ của Ly Âm khi đang thất thần.
-À,à đúng rồi,sao cơ?-Lúc này Ly Âm mới giật mình tỉnh lại,ngước nhìn cậu bé.
-Hừ,không thèm nói chuyện với ngươi nữa!-Thằng nhóc giận dỗi nói,không thèm liếc nhìn Ly Âm,quay lưng ra dựa vào cửa ra vào.
-À,đi đi,không tiễn!-Ly Âm nghe thế,lập tức nói,nàng cũng không muón ở đây nói chuyện với một tên nhóc con,như thế quá hạ thấp chỉ số IQ của nàng.Hơn nữa,nàng với hắn cũng chẳng thân nhau gì cho cam.Nếu Lãnh Hàn đột ngột đến đây,mà hình như hắn cũng không vui khi thằng nhóc này đến đây,vậy thì nàng se xthành chưa chấp nó mất,vậy thì hỏng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.