Chương 68: Kẻ bảo vệ
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
30/12/2018
Hắn nằm đấy dưới tán cây và đã hôn mê bất tỉnh suốt nhiều
ngày liền rồi, dù ta không biết cả hai đang ở đâu, chỉ biết ta
không thể bỏ mặc hắn lúc này.
Ta bó gối ngồi đó nhìn hắn, tuy đã nôn rất nhiều máu, nhưng một chút biến sắc cũng không có, mắt nhắm chặt, ngay đến lông mi cũng đẹp như vậy, nhìn từ lông mày đi xuống là một đường mũi thanh cao, hắn thật rất động nhân tâm, ngay đến Chấn Quân nhà ta cũng không có được cái khí chất thoát tục mà hắn phát ra, ta là đang nghĩ ngu ngốc gì không biết? hắn vốn là thần tiên kia mà, sao có thể đem Chấn Quân nhà ta ra so sánh được chứ!.
"Ngốc thật!"
Tuy giọng hắn rất nhỏ nhưng ta vẫn nghe thấy, nhìn đến, hắn cũng đang nhìn chằm chằm lấy ta, ánh mắt yêu nghiệt đó như muốn thu hết thân ảnh ta vào đấy, làm tâm ta đã lộp bộp vài tiếng.
"Ngươi! Ngươi tỉnh rồi à!"
"Sao không đi? Giờ tiên lực của ta đã bị phong bế, chẳng khác gì phàm nhân, nàng biết ta không thể bảo vệ nàng với cái thân muốn đứng không vững này mà"
"Là...là tại sao?"
"Đây là phong ấn của một thượng cổ thần quân, hắn đã tạo ra nơi này để bảo vệ nữ nhân mà hắn yêu..."
Ta cố lắng nghe hắn nói, nhưng cũng nhanh miệng chen vào.
"Vậy nguy hiểm chỗ nào?"
"Thường là thần hay yêu, ma, khi đã vào đây thì sẽ mất hết thần lực, còn nguy hiểm ở đây là..."
Hắn chợt dừng lại, ta cũng ngó giác giác theo bản năng, đến khi nhìn lại, trước mắt ở đâu ra một con bạch hổ khổng lồ, trên đầu nó còn có sừng, nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của nó đã làm ta hoảng sợ thật sự.
"Khốn...khiếp!"
Hắn cố ngồi dậy, bỏ mặc bản thân đang bị thương, mà kéo ta ra phía sau lưng để che chở, cái nam nhân này thật đang nghĩ gì?.
"Ta sẽ chặn nó lại, nàng chạy đi"
"Không...ta...ta không đi"
Ta không biết tại sao mình lại không chịu rời đi, có lẽ một phần chắc vì không nở khi hắn vì mình mà chết.
"Ngốc Nghếch! Ta là thần, sẽ không sao cả, nàng mau đi cho ta"
Hắn lớn giọng rồi đẩy ta ra, nhưng ta biết giờ hắn không thể chịu nổi dù là một mũi tên huống chi một con bạch hổ to đùng thế này, hắn sẽ bị nó xé làm ngàn mảnh mất.
"Đi..."
Ta cả kinh khi hắn đã vừa dứt tiếng thì bạch hổ kia cũng vồ tới, hắn đã đưa cả cánh tay ra đỡ, hàm răng sắc bén của nó cấm chặt vào tay hắn, máu tươi chảy xuống ồ ạt, nhìn rất ghê người.
"Không...!"
Ta lau tới, rút con dao mà Chấn Quân đã đưa ta hộ thân, một nhát cấm xuống sâu vào mắt nó, làm nó đau đớn mà nhã tay hắn ra.
Một tiếng gầm vang trời, ta cũng bị móng vuốt sắc ngọn kia đánh trúng làm cả người đã ngã nhào ra xa.
"Tương Nhi..."
Hắn hoảng hốt, không biết lấy đâu ra sức lực mà chạy đến bên ta, vừa ôm lấy ta vào lòng thì con bạch hổ điên cuồng kia đã nhào đến.
"Hự!..."
Mắt ta mở to hết cở khi nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng hắn đã chảy đầy máu, phía sau con bạch hổ đã cắn chặt lấy vai hắn.
Lắc mạnh một cái, hắn đã bị nó ném bay ra xa, ta luống cuồng, chân tay như không còn chút sức lực nào, khi thấy hắn nữa mạng đã mất mà còn cố bường đến khi bạch hổ kia đang hướng đến ta, mắt nhòa vì lệ, cái đau thân xác đâu bằng nổi đau trong tâm, tâm ta đau đến mức không chịu nổi được nữa, tại sao hắn lại ngốc vậy? Tại sao hắn lại làm thế?.
"Đúng là ngưỡng mộ!"
Là một tiểu hài tử, nó đang lơ lửng trên không trung, hướng mắt nhìn bọn ta.
"Bạch Bạch! Lui đi!"
Một cái phớt tay, con bạch hổ tự nhiên đã biến mất, nhẹ đáp xuống, với đôi chân trần, nó đi đến bên cạnh ta, cái nhìn như quan sát ấy với đôi mắt lạnh lẽo kia, thật làm ta còn tưởng mình đã nhầm.
"Ta ở đây mấy ngàn năm rồi, lâu đến nổi chẳng hiểu sự thế đã thay đổi thế nào, không ngờ hôm nay lại gặp được chuyện thú vị đến thế này!"
Bàn tay nhỏ bé đó đã đưa đến chạm vào càm ta, làm ta giật cả mình.
"Tránh...xa nàng ra..."(yếu ớt)
Quay mặt lại, nó nhẹ cong môi như đầy chế giễu.
"Còn sống à?"
Không quan tâm đến cả người cũng đau đớn như muốn vỡ vụn ra, ta nhanh bò đến bên hắn, cố gắng từng chút một, cuối cùng ta cũng đã chạm được hắn, đưa tay cố lau đi dòng máu cứ tuông trào kia, ta cũng không cầm được lệ nơi khóe mắt, cứ ồ ạt mà chảy không ngừng.
"Làm ơn! Làm ơn...đừng chết mà..."
Bàn tay hắn cố đưa lên để chạm vào má ta, ánh mắt đầy ôn nhu cùng nụ cười ấy là đang cố làm ta an lòng sao?.
"Đừng khóc! Nàng là đang chù vi phu đó sao?"
Ta không để tâm cách xưng hô của hắn, đều mà ta chỉ biết lúc này là ta không muốn hắn chết.
"Các ngươi cũng xem như tốt số rồi, vào đây mà vẫn còn mạng, xem như hôm nay ta phá lệ vậy!"
============================
"Ma vương đại nhân! Chúng ta nên về ma giới trước, vết thương của ngài..."(Hắc y nam nhân lo lắng)
Không màng đến, ma vương vẫn một mực muốn đuổi theo, mặc cho bản thân đã bị thương khá nặng, lần này mà về ma giới hắn ít nhất cũng phải mấy trăm năm nữa mới có thể bình phục.
"Ma vương đại..."
"Câm miệng!"
Bỏ lại hắc y nam nhân, hắn biến thành làn khói đen rồi biến mất, hắc y nam nhân chỉ biết lắc đầu khổ sở, ma vương đại nhân của hắn vốn chẳng để mọi thứ vào mắt, chẳng màng hay để tâm đến thứ gì, suốt mấy ngàn năm trở lại đây, chỉ nhàn nhã mà cai quản ma giới, một chút vướng bận cũng không có, vậy mà hôm nay lại để tâm đến một nữ nhân như vậy, đúng là đã làm hắn phải sáng mắt ra, không yêu thì thôi! Yêu rồi là đáng sợ như thế này đấy!"
Ta bó gối ngồi đó nhìn hắn, tuy đã nôn rất nhiều máu, nhưng một chút biến sắc cũng không có, mắt nhắm chặt, ngay đến lông mi cũng đẹp như vậy, nhìn từ lông mày đi xuống là một đường mũi thanh cao, hắn thật rất động nhân tâm, ngay đến Chấn Quân nhà ta cũng không có được cái khí chất thoát tục mà hắn phát ra, ta là đang nghĩ ngu ngốc gì không biết? hắn vốn là thần tiên kia mà, sao có thể đem Chấn Quân nhà ta ra so sánh được chứ!.
"Ngốc thật!"
Tuy giọng hắn rất nhỏ nhưng ta vẫn nghe thấy, nhìn đến, hắn cũng đang nhìn chằm chằm lấy ta, ánh mắt yêu nghiệt đó như muốn thu hết thân ảnh ta vào đấy, làm tâm ta đã lộp bộp vài tiếng.
"Ngươi! Ngươi tỉnh rồi à!"
"Sao không đi? Giờ tiên lực của ta đã bị phong bế, chẳng khác gì phàm nhân, nàng biết ta không thể bảo vệ nàng với cái thân muốn đứng không vững này mà"
"Là...là tại sao?"
"Đây là phong ấn của một thượng cổ thần quân, hắn đã tạo ra nơi này để bảo vệ nữ nhân mà hắn yêu..."
Ta cố lắng nghe hắn nói, nhưng cũng nhanh miệng chen vào.
"Vậy nguy hiểm chỗ nào?"
"Thường là thần hay yêu, ma, khi đã vào đây thì sẽ mất hết thần lực, còn nguy hiểm ở đây là..."
Hắn chợt dừng lại, ta cũng ngó giác giác theo bản năng, đến khi nhìn lại, trước mắt ở đâu ra một con bạch hổ khổng lồ, trên đầu nó còn có sừng, nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của nó đã làm ta hoảng sợ thật sự.
"Khốn...khiếp!"
Hắn cố ngồi dậy, bỏ mặc bản thân đang bị thương, mà kéo ta ra phía sau lưng để che chở, cái nam nhân này thật đang nghĩ gì?.
"Ta sẽ chặn nó lại, nàng chạy đi"
"Không...ta...ta không đi"
Ta không biết tại sao mình lại không chịu rời đi, có lẽ một phần chắc vì không nở khi hắn vì mình mà chết.
"Ngốc Nghếch! Ta là thần, sẽ không sao cả, nàng mau đi cho ta"
Hắn lớn giọng rồi đẩy ta ra, nhưng ta biết giờ hắn không thể chịu nổi dù là một mũi tên huống chi một con bạch hổ to đùng thế này, hắn sẽ bị nó xé làm ngàn mảnh mất.
"Đi..."
Ta cả kinh khi hắn đã vừa dứt tiếng thì bạch hổ kia cũng vồ tới, hắn đã đưa cả cánh tay ra đỡ, hàm răng sắc bén của nó cấm chặt vào tay hắn, máu tươi chảy xuống ồ ạt, nhìn rất ghê người.
"Không...!"
Ta lau tới, rút con dao mà Chấn Quân đã đưa ta hộ thân, một nhát cấm xuống sâu vào mắt nó, làm nó đau đớn mà nhã tay hắn ra.
Một tiếng gầm vang trời, ta cũng bị móng vuốt sắc ngọn kia đánh trúng làm cả người đã ngã nhào ra xa.
"Tương Nhi..."
Hắn hoảng hốt, không biết lấy đâu ra sức lực mà chạy đến bên ta, vừa ôm lấy ta vào lòng thì con bạch hổ điên cuồng kia đã nhào đến.
"Hự!..."
Mắt ta mở to hết cở khi nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng hắn đã chảy đầy máu, phía sau con bạch hổ đã cắn chặt lấy vai hắn.
Lắc mạnh một cái, hắn đã bị nó ném bay ra xa, ta luống cuồng, chân tay như không còn chút sức lực nào, khi thấy hắn nữa mạng đã mất mà còn cố bường đến khi bạch hổ kia đang hướng đến ta, mắt nhòa vì lệ, cái đau thân xác đâu bằng nổi đau trong tâm, tâm ta đau đến mức không chịu nổi được nữa, tại sao hắn lại ngốc vậy? Tại sao hắn lại làm thế?.
"Đúng là ngưỡng mộ!"
Là một tiểu hài tử, nó đang lơ lửng trên không trung, hướng mắt nhìn bọn ta.
"Bạch Bạch! Lui đi!"
Một cái phớt tay, con bạch hổ tự nhiên đã biến mất, nhẹ đáp xuống, với đôi chân trần, nó đi đến bên cạnh ta, cái nhìn như quan sát ấy với đôi mắt lạnh lẽo kia, thật làm ta còn tưởng mình đã nhầm.
"Ta ở đây mấy ngàn năm rồi, lâu đến nổi chẳng hiểu sự thế đã thay đổi thế nào, không ngờ hôm nay lại gặp được chuyện thú vị đến thế này!"
Bàn tay nhỏ bé đó đã đưa đến chạm vào càm ta, làm ta giật cả mình.
"Tránh...xa nàng ra..."(yếu ớt)
Quay mặt lại, nó nhẹ cong môi như đầy chế giễu.
"Còn sống à?"
Không quan tâm đến cả người cũng đau đớn như muốn vỡ vụn ra, ta nhanh bò đến bên hắn, cố gắng từng chút một, cuối cùng ta cũng đã chạm được hắn, đưa tay cố lau đi dòng máu cứ tuông trào kia, ta cũng không cầm được lệ nơi khóe mắt, cứ ồ ạt mà chảy không ngừng.
"Làm ơn! Làm ơn...đừng chết mà..."
Bàn tay hắn cố đưa lên để chạm vào má ta, ánh mắt đầy ôn nhu cùng nụ cười ấy là đang cố làm ta an lòng sao?.
"Đừng khóc! Nàng là đang chù vi phu đó sao?"
Ta không để tâm cách xưng hô của hắn, đều mà ta chỉ biết lúc này là ta không muốn hắn chết.
"Các ngươi cũng xem như tốt số rồi, vào đây mà vẫn còn mạng, xem như hôm nay ta phá lệ vậy!"
============================
"Ma vương đại nhân! Chúng ta nên về ma giới trước, vết thương của ngài..."(Hắc y nam nhân lo lắng)
Không màng đến, ma vương vẫn một mực muốn đuổi theo, mặc cho bản thân đã bị thương khá nặng, lần này mà về ma giới hắn ít nhất cũng phải mấy trăm năm nữa mới có thể bình phục.
"Ma vương đại..."
"Câm miệng!"
Bỏ lại hắc y nam nhân, hắn biến thành làn khói đen rồi biến mất, hắc y nam nhân chỉ biết lắc đầu khổ sở, ma vương đại nhân của hắn vốn chẳng để mọi thứ vào mắt, chẳng màng hay để tâm đến thứ gì, suốt mấy ngàn năm trở lại đây, chỉ nhàn nhã mà cai quản ma giới, một chút vướng bận cũng không có, vậy mà hôm nay lại để tâm đến một nữ nhân như vậy, đúng là đã làm hắn phải sáng mắt ra, không yêu thì thôi! Yêu rồi là đáng sợ như thế này đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.