Chương 74: Ma vương biến mất
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
03/02/2019
"Ngươi nói chỉ cần giết tên ma vương đó là được?"
Bách Liên thượng quân khẽ gật đầu như xác định lời nói mình là đúng, nhưng lại bù thêm.
"Nhưng mệnh của nương tử ngươi cũng sẽ thay đổi một chút ít, nhưng thay đổi thế nào thì ta cũng không rõ, vì tư mệnh hắn cũng nói là không biết"
Một sự im lặng kéo dài, Bách Liên thượng quân cũng không gấp gì, hắn vẫn cứ nhàn hạ mà ngồi đấy thưởng trà, cho đến khi một luồng ma khí ở đây xong đến, làm cả hai phải đưa mắt hướng về phía ngoài.
Bên Ngoài.
"Chấn Quân chàng xem! nơi đây vẫn không có gì thay đổi cả"
Mặc cho ta nở nụ cười thỏa mãn nhưng ai kia vẫn như đang để tâm vào một thứ gì đó, mà cứ thất thần từ nãy tới giờ?
"Chấn Quân?"
Thấy ta lay lấy tay áo, chàng mới đưa mắt sang nhìn ta.
"Sao vậy?"
"Ta nói chuyện mà chàng cứ để tâm ở nào đấy!?"
"Ta..."
"Ai đây!"
Chàng chưa nói hết thì đã có giọng nói khác chen vào, khi nhìn đến thì đã có hai thân ảnh xuất hiện trước mắt bọn ta, là tên Đông Thương hắn, cùng một nữ nhân rất xinh đẹp nữa.
"Bọn ta cũng đang tìm ngươi! xem ra cũng không cần phải phí công rồi!"
Nữ Nhân ấy lại lên tiếng, nhưng xem vẻ mặt đầy cợt nhã của nàng ta khi nhìn đến Chấn Quân làm ta cảm thấy không thoải mái tý nào.
"Bách Liên nhà ngươi! đã quá ăn không ở rảnh rồi phải không? chuyện này đừng xen vào, kẻo nguyên thần bị đánh nát rồi mà vẫn không hay!"
"Chậc! chậc! ta là thích quản đấy! Đông Thương đáng thương nhà ta khó khăn lắm mới yêu một nữ nhân, ta phải giúp hắn giành nương tử trở về, phải không Đông Thương?"
Đã quay sang ôm lấy cổ.
"Cút ngay!"(lạnh giọng)
"Ghét quá! tàn nhẫn với người ta quá!"
Thấy nàng ta làm nũng, ngay cả tên Đông Thương ấy cùng Chấn Quân nhà ta điều biểu hiện lên cảm xúc là thật kinh tởm, làm ta cũng không biết tại sao? Vì nàng ta nhìn khuynh thành thế kia mà.
"Ma vương! Hôm nay nếu không phải là ta chết thì là ngươi"
Câu nói chưa nghe hết tên Đông Thương đó đã xong đến, Chấn Quân định ôm ta né tránh thì một bàn tay khác đã nhanh hơn.
"Buông ta ra"
"Đông Thương ta đã giữ nương tử ngươi lại, cứ an tâm mà đánh"
Khi ta nhìn lại thì cả hai đã biến mất, nằm trong cái ôm của nữ nhân này làm ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng, cố vùng vẫy nhưng không thể được.
"Nữ nhân! Ngươi buông tay, không ai được phép hại Chấn Quân nhà ta"
Nàng ta như xem trò vui, mày nhướng nhướng, giọng khá hờ hửng.
"Không thả!"
"Ngươi! Và tên Đông Thương đó đúng là có bệnh mà, ta và Chấn Quân thật lòng yêu nhau, ta và chàng đã ly biệt suốt 600 năm, rồi khi gặp lại, lại là sư đồ của nhau, giờ khó khắn lắm bọn ta mới được ở bên nhau kia mà...!"
Ta lúc đầu thì hùng hổ với nàng ta, nhưng từ từ thì giảm dần, đến cùng chỉ còn thúc thích lệ chảy đầy mặt.
"Ngốc! Đó là ký ức của ngươi với Đông Thương! Tiểu nương tử! Ngươi thử nhớ lại xem, ngươi có muốn hay cần gì mà ma vương hắn không biết không?"
Ta ngẩn ra, không biết? Chấn Quân rất lạ vì nói ta quên khúc nhân sinh rồi, kể từ khi lên đường đến đây! chàng luôn thất thần.
"Sao? Phải chăng là có?"
"Không...không có!"
Ta nhanh lắc đầu nói dối, ta không tin Chấn Quân lại gạt ta, ta phải tìm chàng hỏi cho rõ.
"Hơi! Lần trước khi ngươi cùng Đông Thương đến gặp ta thì là hắn quên mất ngươi, giờ lại đến lượt ngươi không nhớ hắn, hai ngươi phải chăng nghiệt duyên tiền định à?"
Đầu óc ta cứ rối tung rối mù, nữ nhân này cũng nói ta và tên Đông Thương đó, ta thật không biết thế nào mới phải, rõ ràng những ký ức kia là của Chấn Quân kia mà.
"Ngươi...ngươi sao vậy!"
Ôm đầu, ta đã té ngã, mặc cho nữ nhân ấy lo lắng nhưng đầu ta đã bất đầu mất đi ý thức, mắt cũng từ từ khép lại.
"Này...này! Ngươi sao vậy?"
=========================
Tiếng đàn, là khúc nhân sinh của chàng, ta bước đến người nam nhân đang xoay lưng về phía mình, một thân lam y, tóc đen bột hờ phân nữa, nhìn sau lưng thế này ta thật nghi ngờ vì Chấn Quân vốn không thích mặc lam y hay bạch y kia mà.
"Sư...phụ!"
Không hiểu sao tiếng sư phụ ta đã gọi quen, nên lâu lâu cũng hay gọi chàng như vậy, nhưng khi chàng quay mặt lại, ta có chút không hiểu, nam nhân này rốt cuộc là ai?.
Hắn khẽ cong môi, nụ cười thật ấm áp, ta chưa kịp hiểu gì đã bị hắn kéo vào người.
"Tương Nhi! Hôm nay nàng lại đi đâu?"
"Ngươi buông tay"
Ta cố đẩy hắn ra mà ngồi dậy thì khuôn mặt ta nhìn thấy lại là tên Đông Thương đó.
"Không ngoan chút nào? Đã là nương tử của Đông Thương ta mà cứ thích chạy loạn trên nhân thế mãi là sao?"
Nói đoạn, ta lại bị hắn giữ lấy trong lòng, vẻ mặt chiêu đùa cùng ánh mắt chứa đầy nhu tình ấm áp.
"Nương tử! Có Nhu Nhi, Khuynh Nhi cùng Tranh Nhi vẫn không đủ, lần này phải sinh cho ta thêm nhiều hài tử nữa mới được"
Gì? Cái tên này là đang phát bệnh cái gì? ta cả kinh khi môi hắn đã áp xuống, cố dùng hết sức cũng không thể kháng cự lại hắn được, đến khi ta tuyệt vọng thì đã không còn cảm thấy sự đựng chạm của hắn nữa.
"Đây lại là đâu?"
Ta ngồi đó trong ngơ ngát khi bốn bề chỉ là một màu đen tâm tối.
"Trường An!"
Mắt ta mở to nhìn ai kia đang đứng đó, chàng cũng mỉm cười nhưng cái cười chứa một nổi bi thương cùng ngàn nổi thương tâm, ta khó hiểu định đến bên chàng nhưng thật lực bất tòng tâm vì không thể nhúc nhích được.
"Chấn...Quân?"
Ta gọi to, nhưng chàng lại không tiến lại nữa.
"Thật xin lỗi vì đã gạt nàng, Đông Thương hắn nói đúng, là do ta đã động đến mệnh cách của nàng, thật ra người nàng yêu...không phải ta"
Ta như chết lặng, chàng là đang nói gì kia chứ!.
"Chấn Quân...ta...ta không tin đâu"
Ta lắc đầu như điên trong khi nước mắt đã không ngừng mà rơi.
"Xin lỗi Trường An!"
"Ta phải đi rồi! Nàng cũng nên dậy đi, 600 năm rồi còn gì? Ta không tồn tại, chấp niệm hư vô này đã đến lúc tỉnh rồi!"
"Không...chàng là muốn đi đâu? Chàng đừng rời bỏ ta..."
Ta gào khóc, nhưng chàng vẫn quay đầu, chân không bước như đang điếc nối.
"Nguyện ngàn kiếp! Chỉ mong được kết tóc se duyên,nhưng ta đã lầm khi cố giữ chấp niệm ấy cho nàng! Kết thúc! Chấn Quân ta chỉ cần...nàng nhớ đến tên ta là đủ..."
Bách Liên thượng quân khẽ gật đầu như xác định lời nói mình là đúng, nhưng lại bù thêm.
"Nhưng mệnh của nương tử ngươi cũng sẽ thay đổi một chút ít, nhưng thay đổi thế nào thì ta cũng không rõ, vì tư mệnh hắn cũng nói là không biết"
Một sự im lặng kéo dài, Bách Liên thượng quân cũng không gấp gì, hắn vẫn cứ nhàn hạ mà ngồi đấy thưởng trà, cho đến khi một luồng ma khí ở đây xong đến, làm cả hai phải đưa mắt hướng về phía ngoài.
Bên Ngoài.
"Chấn Quân chàng xem! nơi đây vẫn không có gì thay đổi cả"
Mặc cho ta nở nụ cười thỏa mãn nhưng ai kia vẫn như đang để tâm vào một thứ gì đó, mà cứ thất thần từ nãy tới giờ?
"Chấn Quân?"
Thấy ta lay lấy tay áo, chàng mới đưa mắt sang nhìn ta.
"Sao vậy?"
"Ta nói chuyện mà chàng cứ để tâm ở nào đấy!?"
"Ta..."
"Ai đây!"
Chàng chưa nói hết thì đã có giọng nói khác chen vào, khi nhìn đến thì đã có hai thân ảnh xuất hiện trước mắt bọn ta, là tên Đông Thương hắn, cùng một nữ nhân rất xinh đẹp nữa.
"Bọn ta cũng đang tìm ngươi! xem ra cũng không cần phải phí công rồi!"
Nữ Nhân ấy lại lên tiếng, nhưng xem vẻ mặt đầy cợt nhã của nàng ta khi nhìn đến Chấn Quân làm ta cảm thấy không thoải mái tý nào.
"Bách Liên nhà ngươi! đã quá ăn không ở rảnh rồi phải không? chuyện này đừng xen vào, kẻo nguyên thần bị đánh nát rồi mà vẫn không hay!"
"Chậc! chậc! ta là thích quản đấy! Đông Thương đáng thương nhà ta khó khăn lắm mới yêu một nữ nhân, ta phải giúp hắn giành nương tử trở về, phải không Đông Thương?"
Đã quay sang ôm lấy cổ.
"Cút ngay!"(lạnh giọng)
"Ghét quá! tàn nhẫn với người ta quá!"
Thấy nàng ta làm nũng, ngay cả tên Đông Thương ấy cùng Chấn Quân nhà ta điều biểu hiện lên cảm xúc là thật kinh tởm, làm ta cũng không biết tại sao? Vì nàng ta nhìn khuynh thành thế kia mà.
"Ma vương! Hôm nay nếu không phải là ta chết thì là ngươi"
Câu nói chưa nghe hết tên Đông Thương đó đã xong đến, Chấn Quân định ôm ta né tránh thì một bàn tay khác đã nhanh hơn.
"Buông ta ra"
"Đông Thương ta đã giữ nương tử ngươi lại, cứ an tâm mà đánh"
Khi ta nhìn lại thì cả hai đã biến mất, nằm trong cái ôm của nữ nhân này làm ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng, cố vùng vẫy nhưng không thể được.
"Nữ nhân! Ngươi buông tay, không ai được phép hại Chấn Quân nhà ta"
Nàng ta như xem trò vui, mày nhướng nhướng, giọng khá hờ hửng.
"Không thả!"
"Ngươi! Và tên Đông Thương đó đúng là có bệnh mà, ta và Chấn Quân thật lòng yêu nhau, ta và chàng đã ly biệt suốt 600 năm, rồi khi gặp lại, lại là sư đồ của nhau, giờ khó khắn lắm bọn ta mới được ở bên nhau kia mà...!"
Ta lúc đầu thì hùng hổ với nàng ta, nhưng từ từ thì giảm dần, đến cùng chỉ còn thúc thích lệ chảy đầy mặt.
"Ngốc! Đó là ký ức của ngươi với Đông Thương! Tiểu nương tử! Ngươi thử nhớ lại xem, ngươi có muốn hay cần gì mà ma vương hắn không biết không?"
Ta ngẩn ra, không biết? Chấn Quân rất lạ vì nói ta quên khúc nhân sinh rồi, kể từ khi lên đường đến đây! chàng luôn thất thần.
"Sao? Phải chăng là có?"
"Không...không có!"
Ta nhanh lắc đầu nói dối, ta không tin Chấn Quân lại gạt ta, ta phải tìm chàng hỏi cho rõ.
"Hơi! Lần trước khi ngươi cùng Đông Thương đến gặp ta thì là hắn quên mất ngươi, giờ lại đến lượt ngươi không nhớ hắn, hai ngươi phải chăng nghiệt duyên tiền định à?"
Đầu óc ta cứ rối tung rối mù, nữ nhân này cũng nói ta và tên Đông Thương đó, ta thật không biết thế nào mới phải, rõ ràng những ký ức kia là của Chấn Quân kia mà.
"Ngươi...ngươi sao vậy!"
Ôm đầu, ta đã té ngã, mặc cho nữ nhân ấy lo lắng nhưng đầu ta đã bất đầu mất đi ý thức, mắt cũng từ từ khép lại.
"Này...này! Ngươi sao vậy?"
=========================
Tiếng đàn, là khúc nhân sinh của chàng, ta bước đến người nam nhân đang xoay lưng về phía mình, một thân lam y, tóc đen bột hờ phân nữa, nhìn sau lưng thế này ta thật nghi ngờ vì Chấn Quân vốn không thích mặc lam y hay bạch y kia mà.
"Sư...phụ!"
Không hiểu sao tiếng sư phụ ta đã gọi quen, nên lâu lâu cũng hay gọi chàng như vậy, nhưng khi chàng quay mặt lại, ta có chút không hiểu, nam nhân này rốt cuộc là ai?.
Hắn khẽ cong môi, nụ cười thật ấm áp, ta chưa kịp hiểu gì đã bị hắn kéo vào người.
"Tương Nhi! Hôm nay nàng lại đi đâu?"
"Ngươi buông tay"
Ta cố đẩy hắn ra mà ngồi dậy thì khuôn mặt ta nhìn thấy lại là tên Đông Thương đó.
"Không ngoan chút nào? Đã là nương tử của Đông Thương ta mà cứ thích chạy loạn trên nhân thế mãi là sao?"
Nói đoạn, ta lại bị hắn giữ lấy trong lòng, vẻ mặt chiêu đùa cùng ánh mắt chứa đầy nhu tình ấm áp.
"Nương tử! Có Nhu Nhi, Khuynh Nhi cùng Tranh Nhi vẫn không đủ, lần này phải sinh cho ta thêm nhiều hài tử nữa mới được"
Gì? Cái tên này là đang phát bệnh cái gì? ta cả kinh khi môi hắn đã áp xuống, cố dùng hết sức cũng không thể kháng cự lại hắn được, đến khi ta tuyệt vọng thì đã không còn cảm thấy sự đựng chạm của hắn nữa.
"Đây lại là đâu?"
Ta ngồi đó trong ngơ ngát khi bốn bề chỉ là một màu đen tâm tối.
"Trường An!"
Mắt ta mở to nhìn ai kia đang đứng đó, chàng cũng mỉm cười nhưng cái cười chứa một nổi bi thương cùng ngàn nổi thương tâm, ta khó hiểu định đến bên chàng nhưng thật lực bất tòng tâm vì không thể nhúc nhích được.
"Chấn...Quân?"
Ta gọi to, nhưng chàng lại không tiến lại nữa.
"Thật xin lỗi vì đã gạt nàng, Đông Thương hắn nói đúng, là do ta đã động đến mệnh cách của nàng, thật ra người nàng yêu...không phải ta"
Ta như chết lặng, chàng là đang nói gì kia chứ!.
"Chấn Quân...ta...ta không tin đâu"
Ta lắc đầu như điên trong khi nước mắt đã không ngừng mà rơi.
"Xin lỗi Trường An!"
"Ta phải đi rồi! Nàng cũng nên dậy đi, 600 năm rồi còn gì? Ta không tồn tại, chấp niệm hư vô này đã đến lúc tỉnh rồi!"
"Không...chàng là muốn đi đâu? Chàng đừng rời bỏ ta..."
Ta gào khóc, nhưng chàng vẫn quay đầu, chân không bước như đang điếc nối.
"Nguyện ngàn kiếp! Chỉ mong được kết tóc se duyên,nhưng ta đã lầm khi cố giữ chấp niệm ấy cho nàng! Kết thúc! Chấn Quân ta chỉ cần...nàng nhớ đến tên ta là đủ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.