Chương 6: Chương 3.2
PemDan
12/08/2015
Ta ngây ngốc nhìn đồ nhi, nàng trước sau vẫn lạnh nhạt, tà áo xanh bay bay, phiêu dật trong sương sớm tựa như một tiên tử hạ phàm, lãnh đam không một tia cảm xúc.
“Ta sớm đã biết nàng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.” Rết tinh nhổ một bụm máu xuống đất, từ trong người lấy ra một lọ bạch ngọc khác, giống y chang cái mà đồ nhi vừa cầm, tinh quang trong mắt lóe lên, hắn cười cợt giơ cái lọ lên trước mặt. “Chỉ tiếc, nàng tính thiếu một nước, cái lọ kia là giả, thứ bên trong mặc dù nhìn giống thuốc giải, nhưng tác dụng không hơn gì nước lã.”
Mi tâm đồ nhi khẽ nhíu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Không ngờ chứ gì? Ta còn tưởng nàng là người thông minh, hóa ra cũng có lúc hành động ngu muội.” Hắn vận lực, lọ nhỏ trong tay lập tức tan thành bột phấn, chất lỏng vàng óng trong bình chảy đầy tay hắn, từng giọt từng giọt óng ánh nhỏ xuống thấm vào đất. “Chẳng phải ta đã nói sẽ đem thuốc giải làm sính lễ sao? Sớm muộn nó cũng sẽ là của nàng, việc gì phải nóng vội như vậy? Nàng xem xem…” Hắn phủi phủi lớp bụi vương lại trên tay “… đến giờ thì ngay cả thuốc giải cũng không còn nữa.”
“Khốn kiếp!”
Đồ nhi tức giận rút kiếm, “Phong Hoa Ảnh” xuất ra muốn đoạt mạng Rết tinh.
“Dừng!”
Mặc kiếm cắm phập xuống mặt đất, cắt đứt trận giao tranh của hai người, ta từ trên cao đáp xuống, trước rút Mặc kiếm lên, sau quay sang đồ nhi đang phẫn nộ, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
“…”
“Há há há há há!!!”
Tiếng cười của Rết tinh phá vỡ không gian, hắn lảo đảo ngồi xuống hòn đá gần đó, lau nước mắt trào ra ở khóe mi, sau đó ném cho ta một cái nhìn khinh bỉ.
“Hoa Linh à Hoa Linh, đã đến nước nào rồi mà ngươi còn hỏi câu ngu ngốc như vậy? Há há há!!”
“Gì?” Ta quay sang đồ đệ, đồng dạng nhận được ánh mắt vô cảm của nàng.
“Sư phụ, chẳng lẽ… người không thấy?”
“Thấy gì?”
“…”
“…”
“Há há há!”
“Cười con mẹ mi! Bản tiên đang nghiêm túc!”
“Sư phụ!”
“…”
“Người không phát hiện ra Thanh Sơn có gì bất thường sao?”
Ta nhớ lại một chút, ngoài việc lúc tỉnh dậy sắc trời có chút âm u, ngoài ra… Ta thành thật lắc đầu.
“Há há há!!! Thanh Thanh ah Thanh Thanh, có một vị thượng tiên như ngươi, đúng là vô phúc! Há há há!” Rết tinh lại tiếp tục không khách khí cười phá lên.
“Im miệng cho bản tiên! Bản tiên không nói chuyện với ngươi!” Ta có chút chột dạ, hình như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó? Mà hình như việc ta ngủ một giấc liền hai ngày cũng có chút không ổn! Khi đó thức dậy nghe được đồ nhi hai ngày không có trở về, ta liền ngự kiếm đi tìm nàng, cũng chưa có ngó qua trong núi xảy ra chuyện gì? Ách…
Ta quay qua cầu cứu đồ nhi, sắc mặt nàng khó coi đến cực điểm. Một hồi lâu sau, nàng thở ra một hơi chấp nhận thực tế trước-giờ-vẫn-vậy, môi mỏng phun ra từng câu từng chữ khiến ta lạnh người.
“Con rết kia ngang nhiên đầu độc nguồn nước của chúng ta, toàn bộ đệ tử Thanh Thanh phái, ngoại trừ những người sống trong Vô Thường cung là sư phụ, ta và tiểu đồng quét vườn, tất cả đều trong tình trạng nguy kịch.”
“…Hả?”
“Bảy ngày bảy đêm sau khi trúng độc mà không uống thuốc giải thì cơ thể sẽ bắt đầu thối rữa. Những làm sao bây giờ? Thuốc giải đã không còn nữa rồi.” Rết tinh cười cười.
“Nếu vậy…” Ta nhẩm tính, có lẽ đã qua đến ngày thứ tư…? Mà đồ nhi chịu ở chung với Rết tinh, cũng là vì thuốc giải sao? Nhìn chằm chằm chỗ đất sẫm màu mà thuốc giải bị đổ xuống… Ta nghĩ…
Thanh Thanh phái… hình như là xong rồi!
“Ta không tin thứ độc đó chỉ có một bình thuốc giải.” Đồ nhi tiếp tục chĩa kiếm vào Rết tinh “Mau giao ra đây!”
“Nếu nàng muốn, có thể tìm thử trên xác ta!” Con ngươi Rết tinh nháy mắt trở nên thị huyết, từ sau lưng mọc ra liên tiếp một hai ba bốn… mười… hai mươi… ách! Tay!
Trong lúc ta còn mải đếm tay Rết tinh, hắn và đồ nhi đã lao vào giao chiến. Bấy giờ ta mới biết, lúc đánh với ta, Rết tinh hoàn toàn không dùng hết sức lực. Một mình ta đấu với hai tay của hắn đã đủ mệt, đằng này đồ nhi đấu với một đống tay kia, tay nào cũng vận chưởng lực cường đại, hạ thủ không một chút lưu tình… đương nhiên là không thể chiếm ưu thế rồi.
“Hoa cô! Làm thế nào mà người đã dời chiến trường qua bên đây vậy? Ách! Thứ gì thế kia?” Bạch Thử trong lốt hồ ly từ xa chạy tới, chưa thấy người… nhầm, hồ đâu, đã nghe thấy tiếng lanh lảnh.
“Tiểu Thử…”
“?”
“Giúp ta một chuyện.”
“Được!”
Giao chiến trên không ngày càng ác liệt, từng trận gió linh lực mạnh mẽ cuốn tung bụi cát, thổi trường bào của ta bay phần phật. Linh quang do pháp lực va chạm chớp nhoáng liên hồi, tay rết bị chém đứt lại mọc lại, liên tục tấn công, hoàn toàn không cho đồ nhi cơ hội để thở.
Trong một khoảnh khắc né tránh một chưởng đánh vào ngực, Huyền kiếm trong tay đồ nhi bị một cánh tay đánh bay, bả vai lãnh một chưởng từ cánh tay khác. Chưởng lực mạnh mẽ đánh nàng rơi xuống đống đất đá tạo thành một hố sâu hoắm, bụi mù chưa tan, một chưởng cực đại đã tiếp tục đánh xuống, đồ nhi vô lực chống đỡ, nhắm mắt đón nhận…
À…
Có đánh xuống không?
Đương nhiên là có!
Tuy nhiên, rất may là đồ nhi bình an vô sự.
Bởi vì ta đã kịp che chắn cho nàng.
Trước khi ta hộc máu ngất đi, bên tai còn vang vọng tiếng gào thảm thiết của đồ nhi.
“SƯ PhỤ!!!”
“Ta sớm đã biết nàng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.” Rết tinh nhổ một bụm máu xuống đất, từ trong người lấy ra một lọ bạch ngọc khác, giống y chang cái mà đồ nhi vừa cầm, tinh quang trong mắt lóe lên, hắn cười cợt giơ cái lọ lên trước mặt. “Chỉ tiếc, nàng tính thiếu một nước, cái lọ kia là giả, thứ bên trong mặc dù nhìn giống thuốc giải, nhưng tác dụng không hơn gì nước lã.”
Mi tâm đồ nhi khẽ nhíu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Không ngờ chứ gì? Ta còn tưởng nàng là người thông minh, hóa ra cũng có lúc hành động ngu muội.” Hắn vận lực, lọ nhỏ trong tay lập tức tan thành bột phấn, chất lỏng vàng óng trong bình chảy đầy tay hắn, từng giọt từng giọt óng ánh nhỏ xuống thấm vào đất. “Chẳng phải ta đã nói sẽ đem thuốc giải làm sính lễ sao? Sớm muộn nó cũng sẽ là của nàng, việc gì phải nóng vội như vậy? Nàng xem xem…” Hắn phủi phủi lớp bụi vương lại trên tay “… đến giờ thì ngay cả thuốc giải cũng không còn nữa.”
“Khốn kiếp!”
Đồ nhi tức giận rút kiếm, “Phong Hoa Ảnh” xuất ra muốn đoạt mạng Rết tinh.
“Dừng!”
Mặc kiếm cắm phập xuống mặt đất, cắt đứt trận giao tranh của hai người, ta từ trên cao đáp xuống, trước rút Mặc kiếm lên, sau quay sang đồ nhi đang phẫn nộ, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
“…”
“Há há há há há!!!”
Tiếng cười của Rết tinh phá vỡ không gian, hắn lảo đảo ngồi xuống hòn đá gần đó, lau nước mắt trào ra ở khóe mi, sau đó ném cho ta một cái nhìn khinh bỉ.
“Hoa Linh à Hoa Linh, đã đến nước nào rồi mà ngươi còn hỏi câu ngu ngốc như vậy? Há há há!!”
“Gì?” Ta quay sang đồ đệ, đồng dạng nhận được ánh mắt vô cảm của nàng.
“Sư phụ, chẳng lẽ… người không thấy?”
“Thấy gì?”
“…”
“…”
“Há há há!”
“Cười con mẹ mi! Bản tiên đang nghiêm túc!”
“Sư phụ!”
“…”
“Người không phát hiện ra Thanh Sơn có gì bất thường sao?”
Ta nhớ lại một chút, ngoài việc lúc tỉnh dậy sắc trời có chút âm u, ngoài ra… Ta thành thật lắc đầu.
“Há há há!!! Thanh Thanh ah Thanh Thanh, có một vị thượng tiên như ngươi, đúng là vô phúc! Há há há!” Rết tinh lại tiếp tục không khách khí cười phá lên.
“Im miệng cho bản tiên! Bản tiên không nói chuyện với ngươi!” Ta có chút chột dạ, hình như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó? Mà hình như việc ta ngủ một giấc liền hai ngày cũng có chút không ổn! Khi đó thức dậy nghe được đồ nhi hai ngày không có trở về, ta liền ngự kiếm đi tìm nàng, cũng chưa có ngó qua trong núi xảy ra chuyện gì? Ách…
Ta quay qua cầu cứu đồ nhi, sắc mặt nàng khó coi đến cực điểm. Một hồi lâu sau, nàng thở ra một hơi chấp nhận thực tế trước-giờ-vẫn-vậy, môi mỏng phun ra từng câu từng chữ khiến ta lạnh người.
“Con rết kia ngang nhiên đầu độc nguồn nước của chúng ta, toàn bộ đệ tử Thanh Thanh phái, ngoại trừ những người sống trong Vô Thường cung là sư phụ, ta và tiểu đồng quét vườn, tất cả đều trong tình trạng nguy kịch.”
“…Hả?”
“Bảy ngày bảy đêm sau khi trúng độc mà không uống thuốc giải thì cơ thể sẽ bắt đầu thối rữa. Những làm sao bây giờ? Thuốc giải đã không còn nữa rồi.” Rết tinh cười cười.
“Nếu vậy…” Ta nhẩm tính, có lẽ đã qua đến ngày thứ tư…? Mà đồ nhi chịu ở chung với Rết tinh, cũng là vì thuốc giải sao? Nhìn chằm chằm chỗ đất sẫm màu mà thuốc giải bị đổ xuống… Ta nghĩ…
Thanh Thanh phái… hình như là xong rồi!
“Ta không tin thứ độc đó chỉ có một bình thuốc giải.” Đồ nhi tiếp tục chĩa kiếm vào Rết tinh “Mau giao ra đây!”
“Nếu nàng muốn, có thể tìm thử trên xác ta!” Con ngươi Rết tinh nháy mắt trở nên thị huyết, từ sau lưng mọc ra liên tiếp một hai ba bốn… mười… hai mươi… ách! Tay!
Trong lúc ta còn mải đếm tay Rết tinh, hắn và đồ nhi đã lao vào giao chiến. Bấy giờ ta mới biết, lúc đánh với ta, Rết tinh hoàn toàn không dùng hết sức lực. Một mình ta đấu với hai tay của hắn đã đủ mệt, đằng này đồ nhi đấu với một đống tay kia, tay nào cũng vận chưởng lực cường đại, hạ thủ không một chút lưu tình… đương nhiên là không thể chiếm ưu thế rồi.
“Hoa cô! Làm thế nào mà người đã dời chiến trường qua bên đây vậy? Ách! Thứ gì thế kia?” Bạch Thử trong lốt hồ ly từ xa chạy tới, chưa thấy người… nhầm, hồ đâu, đã nghe thấy tiếng lanh lảnh.
“Tiểu Thử…”
“?”
“Giúp ta một chuyện.”
“Được!”
Giao chiến trên không ngày càng ác liệt, từng trận gió linh lực mạnh mẽ cuốn tung bụi cát, thổi trường bào của ta bay phần phật. Linh quang do pháp lực va chạm chớp nhoáng liên hồi, tay rết bị chém đứt lại mọc lại, liên tục tấn công, hoàn toàn không cho đồ nhi cơ hội để thở.
Trong một khoảnh khắc né tránh một chưởng đánh vào ngực, Huyền kiếm trong tay đồ nhi bị một cánh tay đánh bay, bả vai lãnh một chưởng từ cánh tay khác. Chưởng lực mạnh mẽ đánh nàng rơi xuống đống đất đá tạo thành một hố sâu hoắm, bụi mù chưa tan, một chưởng cực đại đã tiếp tục đánh xuống, đồ nhi vô lực chống đỡ, nhắm mắt đón nhận…
À…
Có đánh xuống không?
Đương nhiên là có!
Tuy nhiên, rất may là đồ nhi bình an vô sự.
Bởi vì ta đã kịp che chắn cho nàng.
Trước khi ta hộc máu ngất đi, bên tai còn vang vọng tiếng gào thảm thiết của đồ nhi.
“SƯ PhỤ!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.