Chương 36
Di Nhã
06/11/2015
Sáng sớm mùa hạ, rừng rậm có chút cảm giác man mát, ánh mặt trời xuyên qua sương mù mỏng manh chiếu lên trên người, ẩm ướt không có một tia cảm giác ấm áp. Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng một hai tiếng chim hót càng làm bốn phía xung quanh
thêm trống trải. Ta cùng Thanh Nham một trước một sau ngồi ở trên lưng
ngựa, dọc theo lịch trình quay về Linh Tê điện. Rõ ràng vui vẻ như vậy,
rõ ràng ngày hôm qua còn ước cùng nhau rời đi, nhưng là sau này tỉnh
lại, hết thảy đều thay đổi. Chúng ta sắp tách ra, tuy rằng sau bảy ngày
sẽ gặp mặt, nhưng là trong lòng vẫn rầu rĩ, có loại dự cảm xấu.
Sư phụ nói thế sự luôn không lường trước được, hiện tại ta chỉ có khẩn cầu trời đất, nhất định phải giúp Thanh Nham bình an trở về. Đến trên đường có chút trắc trở, quan binh kiểm tra thực nghiêm, cũng may khi thấy chúng ta mặt đen tướng sĩ thủ thành liền thả đi. Cho nên ở trên sườn núi nhìn đến Cung Linh Tê bị nhiều binh mã vây quanh, ta không kinh ngạc lắm. Phụ hoàng hẳn biết ta một mình xuất cung. Hắc mã to lớn bất an phun khí, chúng ta xuống ngựa. Quan binh nhiều lắm, Thanh Nham không có biện pháp đưa ta tới cửa, hai người nhìn nhau không nói gì. Ta cái mũi có chút chua xót, sợ chính mình không tiền đồ khóc lóc, xoay người nhìn về Linh Tê điện.
Nếu như có thể, ta nguyện giờ này khắc này để lại mọi thứ tiếp theo lén cùng hắn rời đi, nhưng không được. Ta còn có phụ hoàng, còn có các sư phụ, nếu như ta liền biến mất như thế, bọn họ khẳng định sẽ thật thương tâm. Cho nên hiện tại, thừa dịp hắn rời đi mấy ngày, ta cũng muốn đem chuyện này an bài cho tốt. Thanh Nham từ phía sau choàng tay ôm lấy ta, hôn hôn hai má, hắn nói, “Tê Nhi, ngươi này đó sống trong hoàng cung thật tốt, có phải hay không muốn cùng ta cùng nhau đi, dù sao lưu lạc chân trời không thể so với làm công chúa thoải mái, ta không muốn ngươi sau này hối hận.”
“Ta không cần, “ ta giống như cự thú canh gác trong cung điện, trong lòng chưa bao giờ quá rõ ràng, “Ta đều sống theo ý tứ của bọn họ, chưa bao giờ vui vẻ như mấy ngày nay, ta nghĩ muốn cuộc sống chính mình, nếu như vẫn ngốc ở trong này, cùng chim trong lồng không có gì phân biệt.” Người phía sau cúi đầu dùng mặt vuốt ve ta , không thèm nhắc lại, một lát sau hắn nhẹ nhàng buông ra ta. Nói, “Không cần quay đầu.”
Tiếng bước chân rời đi rất nhẹ, lại một tiếng khắc trong đầu ta, Linh Tê điện trước mặt dần dần mơ hồ, vặn vẹo biến thành một viên lệ, theo khóe mắt lạnh lẽo chảy ra. Ta nhẹ giọng nói, “Sau bảy ngày, không gặp không về.” Chân giống như đeo vạn cân, không thể mại khai bộ tử, bởi vì mỗi bước, đều đã cách hắn càng ngày càng xa.
Hít sâu, ta nói với chính mình, “Lạc Linh Tê, ngươi muốn trưởng thành, muốn sống cuộc sống mình muốn, sẽ dũng cảm đứng lên.” Từng bước, hai bước, lau nước mắt trên mặt, ba bước, bốn bước, trở về bộ dáng công chúa. Ta vừa đi vừa suy tư muốn cùng phụ hoàng giải thích như thế nào, còn có vì sao chuẩn bị sau bảy ngày rời đi. Ngực cuối cùng thu không như vậy nhanh , nguyên lai lớn lên chính là cái dạng này. Ta có muốn đi tương lai, cũng còn có phải gánh vác trách nhiệm. Bởi vì là từ điện hậu phương tới được, vòng đến linh tê điện cửa chính còn có một khoảng cách, cho nên khi ta theo điện hậu vừa chuyển loan liền thấy cách đó không xa cái kia thân áo giáp, phong trần mệt mỏi nam nhân khi, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn tựa hồ cũng thấy được ta đã đến, một đôi mắt phượng mị mị, lập tức theo khóe miệng gợi lên một tia cười. Hắn xoay người giẫm chận tại chỗ hướng ta đi rồi, cười nói, “Tiểu muội, ngươi cũng quá bướng bỉnh .”
Ta không thể tin nhìn dần dần đi vào , “Tam ca! Ngươi đã về rồi!”
“Đúng vậy, ta đã trở về.” Trong lòng những lo lắng thoáng tán đi, Tam ca cuối cùng từ biên cương đã trở lại. Nam nhân bước đi đến lập tức ôm lấy ta, quay vòng vòng vài vòng. “Nha đầu nhỏ, vài năm không thấy, có nhớ đến Tam ca?”
“Nhớ, vô cùng nhớ, Tam ca đi rồi sau này, sẽ không có người theo ta chơi.”
“Ha ha ha, ” tiếng cười sang sảng cách một lớp khôi giáp lạnh lẽo truyền đến, “Đã lớn như thế, còn ham chơi như thế a. Ngươi xem ngươi, thế nhưng mặc nam trang chạy nơi nơi” “Tam ca ngươi chê cười ta!” Ta nhìn chính mình mặc quần áo, không khỏi thè lưỡi. Muốn nói chuyện với hắn, lại bị khôi giáp chấn đến sinh đau. Nhe răng trợn mắt lại khiến cho hắn nở nụ cười. “Ai, Tam ca, ngươi buông ta a” này lão nam nhân còn ôm ta, khôi giáp lạnh lẽo chấn ta sinh đau.”Ha ha ha, xem trí nhớ ta này, tiểu muội chúng ta đã lớn lên.“
“Tam ca!” Cuối cùng được buông xuống, ta đứng ở trước mặt hắn, lôi kéo tay áo hắn nói, “Người ta vốn không là tiểu hài tử! Lần này trở về sẽ không phải đi được không?” Hắn ngẩn người, lập tức cười rộ lên, tươi cười kia thật là đẹp mắt, “Tốt, vậy thì không đi .”
Ta nghe nói như thế vui vẻ cười rộ lên, nhưng là nghĩ đến sau bảy ngày ta sẽ rời đi nơi này, đến lúc đó sẽ không còn được gặp lại Tam ca còn có phụ hoàng, sư phụ, trong lòng có chút khổ sở. “Nha đầu ngốc, vì sao rơi nước mắt.” Bàn tay to giúp ta xoa xoa nước mắt, làn da thô ráp khiến ta sinh đau. Kéo tay hắn ra, nước mắt chảy càng nhiều hơn.Khi huynh đệ bọn tỷ muội đều không thích ta, chỉ có Tam ca một người rất tốt với ta, khi đó hắn thường xuyên ôm ta đi chơi, hai tay trở thành bộ dáng gì ta đều nhớ rõ một mực. Đó là một đôi tay thon dài nở nang, so với ta và một vị huynh đệ tỷ muội đều đẹp hơn, trừ bỏ ngón trỏ vì viết nhiều nên tự xuất hiện vết chai, lại không một tí tỳ vết nào. Nhưng là hiện tại, này hai bàn tay to đều là vết chai, lại cứng, trên mu bàn tay còn có vết sẹo phình lên, mấy năm nay hắn chịu bao nhiêu khổ cực a!
“Tam ca, có đau hay không a?” Ta vuốt một cái vết sẹo trên mu bàn tay hắn, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi đầy mặt.
“Nha đầu ngốc, đã sớm không đau ” Tam ca lấy tay giúp ta xoa xoa nước mắt, “Mau lau khô lệ, mặt cùng con mèo hoa giống nhau, chúng ta trước về phủ gột rửa mặt rồi nói sau.“
“Ân, Tam ca ngươi đừng đi mau như vậy a, đợi ta với.” Nhoáng một cái bảy tám năm không gặp, ta có rất nhiều vấn đề, dọc theo đường đi lôi kéo tay áo Tam ca hỏi đông hỏi tây, rất nhanh liền đi tới cửa trước phủ. Kiệu phu sớm chuẩn bị tốt, ta không muốn lên kiệu, bị Tam ca phụng phịu giáo huấn, mới ngoan ngoãn ngồi trên đó. Tam ca liền đi theo ta vào phủ, ta một đường hiên mành cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường vui vẻ, nhưng là mơ mơ hồ hồ, tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Đến bên trong phủ, ta kêu Tam ca ngồi ở thư phòng, chính mình chạy đi thay đổi quần áo. Nha đầu Bích Nhi vẫn hầu hạ ta nhìn đến ta trở về rất là vui vẻ, nhưng là hôm nay luôn phạm sai lầm, trong chốc lát hệ sai vạt áo một hồi xả đến cùng phát, không đợi ta nói chuyện liền run rẩy quỳ trên mặt đất xin tha, làm cho ta mạc danh kỳ diệu.
Thời điểm đi ra Tam ca cũng thay đổi một thân trang phục bình thường, một thân nguyệt sắc sắc áo choàng có vẻ ngọc thụ Lâm Phong. Ta bận làm biểu tình sắc lang, tiến lên lấy ngón tay để ở hắn cằm, cười gian, “Không nên mỹ nhân, đến, cấp bản công chúa cười một cái!“
“Ngươi nha, bướng bỉnh!” Tam ca kéo tay ta, nói, “Ta ở biên trấn chợt nghe nói Linh Tê công chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.“
“Tam ca, ngươi giễu cợt ta a” ta nhìn hắn giận dữ nói, “Ta vì sao cảm thấy ngươi so với ta đẹp hơn a.”
“Ha ha, ngươi nha đầu kia.” Nam nhân lấy bàn tay to vỗ vỗ đầu ta, đứng dậy nhìn tranh chữ trên tường. Ngồi ở bên cạnh bàn học ta câu được câu không bát làm bút lông cẩm thạch trên bàn, đột nhiên nghĩ đến sư phụ từng có một lần dùng nó đùa bỡn ta, thế là trong lòng không khỏi có một trận xấu hổ, vội vàng đem nó quăng đến một bên.
“Nghe nói ngươi bái hai hộ pháp tả hữu của Ngự Tông làm thầy.”
“A, đúng vậy” giống như là bỗng nhiên bị người khác vạch trần tâm sự, ta lập tức đỏ mặt, ngoan ngoãn trả lời . “Bọn họ võ công cũng không sai, lần khác có cơ hội luận bàn một chút ” “Tốt, ” lòng ta cả kinh,
“Tam ca biết các sư phụ?“
“Ừ“, hắn đứng dậy cầm lấy Ngọc tiêu trên tường, nói, “Năm đó ta đi núi Võ Lăng học nghệ, cũng từng theo chân bọn họ cùng nhau luận bàn.”
Nhìn hắn định thổi Ngọc tiêu, mắt thấy hắn muốn thổi, ta sợ tới mức chạy nhanh tới đoạt lấy treo lại trên tường. “Xảy ra chuyện gì? Tiêu này giống như bảo bối a!”
“Nào có a, ” lòng ta trống rỗng nói, “Chính là… Chính là muốn nghe ngươi đánh đàn a.” Ta phân phó hạ nhân đem Cầm và lư hương đặt ở đình nhỏ trong hoa viên, chính mình cũng đi theo Tam ca chậm rãi đi vào hoa viên. Tháng năm có chút nóng, nhưng là hồ nước trong hoa viên trong suốt, tầng tầng cây xanh thấp gần tiểu đình có một phen thanh lương khác lạ. Bên ngoài đình đồng tử lẳng lặng pha trà, mùi hương của trà theo gió mát truyền đến. Tam ca ngồi xếp bằng để Cầm bên cạnh bàn trên nhuyễn tháp, ngón tay khẽ vuốt, Cầm Âm thanh thúy giống như giọt mưa leng keng thùng thùng rơi. Một tay xẹt qua, hắn ngồi thẳng lên, thần thái thanh thản cao nhã, mắt phượng mỉm cười, phong tư ung dung có thể nói thiên hạ vô song. Ngón tay thon dài linh hoạt trên Cầm, bạc môi khẽ mở ngâm nga:
“Có gặp một người đẹp, tâm tư khắc ghi
Tại sao một ngày không thấy, chân tay như phát cuồng.”
Thanh âm kia giống như phù Băng Toái Ngọc, cao nhã đường hoàng, khiến ta thốt không nên lời. Hắn ngâm xong hai câu này lại chỉ đàn đàn cổ không hề mở miệng, ta bị Thiên Âm cùng Cầm Âm cuốn hút, tùy theo xướng lên:
“Phượng trèo tường, bốn bể cầu hoàng
Bất đắc dĩ giai nhân, không ở đông tường.
Đem Cầm thay lời nói, tán gẫu viết tâm sự.
Hà ngày kia biết hứa Hề, an ủi ta giữ hoàng.”
Tam ca vừa chuyển Cầm Âm, theo ôn nhu khiển quyện dần dần chuyển đến đoạn trào dâng, cùng ta xướng lên,
“Thuận ngôn mà nói với hề, cà phải chấm với tương.
Không được thấy hề, ta chết đây, ta chết đây.
Không được thấy hề, ta chết đây, ta chết đây.”(*)
Hai người cùng một câu kết thúc cùng một lúc, vừa hùng tráng vừa uyển chuyển dưới tiếng đàn lại vô cùng hài hòa, trong lòng ta hiện ra bộ dáng Thanh Nham, không khỏi cười rộ lên. Âm thanh du dương nhiều lần nấn ná, cuối cùng ở âm cuối cao vút chấm dứt. Người hầu pha trà đều nghe đến ngây ngốc, sửng sốt nửa ngày mới đem nước trà bưng lên.
“Cười cái gì?” Tam ca đem Cầm đặt qua một bên, tay cầm chén sứ trắng thanh thản thổi lá trà, sau đó nhấp nhẹ một cái”Không nghĩ cái gì, a, đúng rồi Tam ca, ngươi tuổi cũng không nhỏ, có phải hay không nên đón dâu? Ta nghe nói có rất nhiều giai nhân tài mạo vẹn toàn hướng vào ngươi, muốn muội muội giúp ngươi chọn hay không?“
Tay Tam ca hơi hơi run lên, nhưng lập tức hồi phục bộ dáng thanh thản. Hắn mắt phượng khẽ nâng lơ đãng liếc mắt một cái, đem ly trà đặt trên bàn.”Vì sao, muội muội muốn lập gia đình sao? Vì sao nhớ tới cấp Tam ca tìm nữ nhân?“
“Nào có?” Trong lòng ta âm thầm thở dài, sau vài ngày ta liền cùng dâm tặc đi rồi, ngoài miệng lại làm nũng, “Ca ca đàn một khúc Phượng cầu hoàng như thế thật cảm động vô cùng, có phải hay không có ý trung nhân?”
“Đúng vậy.” Tam ca một tay giúp đỡ ta đi xuống bậc thang tiểu đình, sau đó chúng ta liền một trước một sau tản bộ trên con đường nhỏ khúc chiết. Bởi vậy ta cũng không có nhìn thấy, chén sứ màu trắng được Tam ca đặt lên bàn, bỗng nhiên liền vỡ vụn thành hai nửa.
(*: bài trên là khúc phượng cầu hoàng, nhưng jab dịch hơi khác một chút so với các bản khác. bản gốc và bản dịch khác ở đây nhé:
Phượng cầu hoàng cầm ca
Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong,
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi ngao tường hề, tứ hải cầu hoàng,
Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.
Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng,
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương,
Hà thì kiến hứa hề, úy ta bạng hoàng,
Bất đắc vu phi hề, sử ta luân vong, sử ta luân vong.
–——— —————— ———–
Phượng đi cầu còn Hoàng cầm ca
Có mỹ nhân làm trò hề, thấy mà muốn chết
Chủ nhật không đi xem hề, chân tay như phát cuồng
Phượng trèo qua tường đi xem hề, bốn biển cầu xin hoàng
Không chờ đợi giai nhân diễn hề, bất bại đổ tường
Cầm xúc xắc to mà diễn trò hề, tá lả đánh giữa tràng
Thuận ngôn mà nói với hề, cà thì phải chấm tương
Hà mà nhìn tháy Hề, lòng hắn bàng hoàng
Không được thấy hề, ta chêt đây, ta chết đây.)
Sư phụ nói thế sự luôn không lường trước được, hiện tại ta chỉ có khẩn cầu trời đất, nhất định phải giúp Thanh Nham bình an trở về. Đến trên đường có chút trắc trở, quan binh kiểm tra thực nghiêm, cũng may khi thấy chúng ta mặt đen tướng sĩ thủ thành liền thả đi. Cho nên ở trên sườn núi nhìn đến Cung Linh Tê bị nhiều binh mã vây quanh, ta không kinh ngạc lắm. Phụ hoàng hẳn biết ta một mình xuất cung. Hắc mã to lớn bất an phun khí, chúng ta xuống ngựa. Quan binh nhiều lắm, Thanh Nham không có biện pháp đưa ta tới cửa, hai người nhìn nhau không nói gì. Ta cái mũi có chút chua xót, sợ chính mình không tiền đồ khóc lóc, xoay người nhìn về Linh Tê điện.
Nếu như có thể, ta nguyện giờ này khắc này để lại mọi thứ tiếp theo lén cùng hắn rời đi, nhưng không được. Ta còn có phụ hoàng, còn có các sư phụ, nếu như ta liền biến mất như thế, bọn họ khẳng định sẽ thật thương tâm. Cho nên hiện tại, thừa dịp hắn rời đi mấy ngày, ta cũng muốn đem chuyện này an bài cho tốt. Thanh Nham từ phía sau choàng tay ôm lấy ta, hôn hôn hai má, hắn nói, “Tê Nhi, ngươi này đó sống trong hoàng cung thật tốt, có phải hay không muốn cùng ta cùng nhau đi, dù sao lưu lạc chân trời không thể so với làm công chúa thoải mái, ta không muốn ngươi sau này hối hận.”
“Ta không cần, “ ta giống như cự thú canh gác trong cung điện, trong lòng chưa bao giờ quá rõ ràng, “Ta đều sống theo ý tứ của bọn họ, chưa bao giờ vui vẻ như mấy ngày nay, ta nghĩ muốn cuộc sống chính mình, nếu như vẫn ngốc ở trong này, cùng chim trong lồng không có gì phân biệt.” Người phía sau cúi đầu dùng mặt vuốt ve ta , không thèm nhắc lại, một lát sau hắn nhẹ nhàng buông ra ta. Nói, “Không cần quay đầu.”
Tiếng bước chân rời đi rất nhẹ, lại một tiếng khắc trong đầu ta, Linh Tê điện trước mặt dần dần mơ hồ, vặn vẹo biến thành một viên lệ, theo khóe mắt lạnh lẽo chảy ra. Ta nhẹ giọng nói, “Sau bảy ngày, không gặp không về.” Chân giống như đeo vạn cân, không thể mại khai bộ tử, bởi vì mỗi bước, đều đã cách hắn càng ngày càng xa.
Hít sâu, ta nói với chính mình, “Lạc Linh Tê, ngươi muốn trưởng thành, muốn sống cuộc sống mình muốn, sẽ dũng cảm đứng lên.” Từng bước, hai bước, lau nước mắt trên mặt, ba bước, bốn bước, trở về bộ dáng công chúa. Ta vừa đi vừa suy tư muốn cùng phụ hoàng giải thích như thế nào, còn có vì sao chuẩn bị sau bảy ngày rời đi. Ngực cuối cùng thu không như vậy nhanh , nguyên lai lớn lên chính là cái dạng này. Ta có muốn đi tương lai, cũng còn có phải gánh vác trách nhiệm. Bởi vì là từ điện hậu phương tới được, vòng đến linh tê điện cửa chính còn có một khoảng cách, cho nên khi ta theo điện hậu vừa chuyển loan liền thấy cách đó không xa cái kia thân áo giáp, phong trần mệt mỏi nam nhân khi, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn tựa hồ cũng thấy được ta đã đến, một đôi mắt phượng mị mị, lập tức theo khóe miệng gợi lên một tia cười. Hắn xoay người giẫm chận tại chỗ hướng ta đi rồi, cười nói, “Tiểu muội, ngươi cũng quá bướng bỉnh .”
Ta không thể tin nhìn dần dần đi vào , “Tam ca! Ngươi đã về rồi!”
“Đúng vậy, ta đã trở về.” Trong lòng những lo lắng thoáng tán đi, Tam ca cuối cùng từ biên cương đã trở lại. Nam nhân bước đi đến lập tức ôm lấy ta, quay vòng vòng vài vòng. “Nha đầu nhỏ, vài năm không thấy, có nhớ đến Tam ca?”
“Nhớ, vô cùng nhớ, Tam ca đi rồi sau này, sẽ không có người theo ta chơi.”
“Ha ha ha, ” tiếng cười sang sảng cách một lớp khôi giáp lạnh lẽo truyền đến, “Đã lớn như thế, còn ham chơi như thế a. Ngươi xem ngươi, thế nhưng mặc nam trang chạy nơi nơi” “Tam ca ngươi chê cười ta!” Ta nhìn chính mình mặc quần áo, không khỏi thè lưỡi. Muốn nói chuyện với hắn, lại bị khôi giáp chấn đến sinh đau. Nhe răng trợn mắt lại khiến cho hắn nở nụ cười. “Ai, Tam ca, ngươi buông ta a” này lão nam nhân còn ôm ta, khôi giáp lạnh lẽo chấn ta sinh đau.”Ha ha ha, xem trí nhớ ta này, tiểu muội chúng ta đã lớn lên.“
“Tam ca!” Cuối cùng được buông xuống, ta đứng ở trước mặt hắn, lôi kéo tay áo hắn nói, “Người ta vốn không là tiểu hài tử! Lần này trở về sẽ không phải đi được không?” Hắn ngẩn người, lập tức cười rộ lên, tươi cười kia thật là đẹp mắt, “Tốt, vậy thì không đi .”
Ta nghe nói như thế vui vẻ cười rộ lên, nhưng là nghĩ đến sau bảy ngày ta sẽ rời đi nơi này, đến lúc đó sẽ không còn được gặp lại Tam ca còn có phụ hoàng, sư phụ, trong lòng có chút khổ sở. “Nha đầu ngốc, vì sao rơi nước mắt.” Bàn tay to giúp ta xoa xoa nước mắt, làn da thô ráp khiến ta sinh đau. Kéo tay hắn ra, nước mắt chảy càng nhiều hơn.Khi huynh đệ bọn tỷ muội đều không thích ta, chỉ có Tam ca một người rất tốt với ta, khi đó hắn thường xuyên ôm ta đi chơi, hai tay trở thành bộ dáng gì ta đều nhớ rõ một mực. Đó là một đôi tay thon dài nở nang, so với ta và một vị huynh đệ tỷ muội đều đẹp hơn, trừ bỏ ngón trỏ vì viết nhiều nên tự xuất hiện vết chai, lại không một tí tỳ vết nào. Nhưng là hiện tại, này hai bàn tay to đều là vết chai, lại cứng, trên mu bàn tay còn có vết sẹo phình lên, mấy năm nay hắn chịu bao nhiêu khổ cực a!
“Tam ca, có đau hay không a?” Ta vuốt một cái vết sẹo trên mu bàn tay hắn, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi đầy mặt.
“Nha đầu ngốc, đã sớm không đau ” Tam ca lấy tay giúp ta xoa xoa nước mắt, “Mau lau khô lệ, mặt cùng con mèo hoa giống nhau, chúng ta trước về phủ gột rửa mặt rồi nói sau.“
“Ân, Tam ca ngươi đừng đi mau như vậy a, đợi ta với.” Nhoáng một cái bảy tám năm không gặp, ta có rất nhiều vấn đề, dọc theo đường đi lôi kéo tay áo Tam ca hỏi đông hỏi tây, rất nhanh liền đi tới cửa trước phủ. Kiệu phu sớm chuẩn bị tốt, ta không muốn lên kiệu, bị Tam ca phụng phịu giáo huấn, mới ngoan ngoãn ngồi trên đó. Tam ca liền đi theo ta vào phủ, ta một đường hiên mành cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường vui vẻ, nhưng là mơ mơ hồ hồ, tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Đến bên trong phủ, ta kêu Tam ca ngồi ở thư phòng, chính mình chạy đi thay đổi quần áo. Nha đầu Bích Nhi vẫn hầu hạ ta nhìn đến ta trở về rất là vui vẻ, nhưng là hôm nay luôn phạm sai lầm, trong chốc lát hệ sai vạt áo một hồi xả đến cùng phát, không đợi ta nói chuyện liền run rẩy quỳ trên mặt đất xin tha, làm cho ta mạc danh kỳ diệu.
Thời điểm đi ra Tam ca cũng thay đổi một thân trang phục bình thường, một thân nguyệt sắc sắc áo choàng có vẻ ngọc thụ Lâm Phong. Ta bận làm biểu tình sắc lang, tiến lên lấy ngón tay để ở hắn cằm, cười gian, “Không nên mỹ nhân, đến, cấp bản công chúa cười một cái!“
“Ngươi nha, bướng bỉnh!” Tam ca kéo tay ta, nói, “Ta ở biên trấn chợt nghe nói Linh Tê công chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.“
“Tam ca, ngươi giễu cợt ta a” ta nhìn hắn giận dữ nói, “Ta vì sao cảm thấy ngươi so với ta đẹp hơn a.”
“Ha ha, ngươi nha đầu kia.” Nam nhân lấy bàn tay to vỗ vỗ đầu ta, đứng dậy nhìn tranh chữ trên tường. Ngồi ở bên cạnh bàn học ta câu được câu không bát làm bút lông cẩm thạch trên bàn, đột nhiên nghĩ đến sư phụ từng có một lần dùng nó đùa bỡn ta, thế là trong lòng không khỏi có một trận xấu hổ, vội vàng đem nó quăng đến một bên.
“Nghe nói ngươi bái hai hộ pháp tả hữu của Ngự Tông làm thầy.”
“A, đúng vậy” giống như là bỗng nhiên bị người khác vạch trần tâm sự, ta lập tức đỏ mặt, ngoan ngoãn trả lời . “Bọn họ võ công cũng không sai, lần khác có cơ hội luận bàn một chút ” “Tốt, ” lòng ta cả kinh,
“Tam ca biết các sư phụ?“
“Ừ“, hắn đứng dậy cầm lấy Ngọc tiêu trên tường, nói, “Năm đó ta đi núi Võ Lăng học nghệ, cũng từng theo chân bọn họ cùng nhau luận bàn.”
Nhìn hắn định thổi Ngọc tiêu, mắt thấy hắn muốn thổi, ta sợ tới mức chạy nhanh tới đoạt lấy treo lại trên tường. “Xảy ra chuyện gì? Tiêu này giống như bảo bối a!”
“Nào có a, ” lòng ta trống rỗng nói, “Chính là… Chính là muốn nghe ngươi đánh đàn a.” Ta phân phó hạ nhân đem Cầm và lư hương đặt ở đình nhỏ trong hoa viên, chính mình cũng đi theo Tam ca chậm rãi đi vào hoa viên. Tháng năm có chút nóng, nhưng là hồ nước trong hoa viên trong suốt, tầng tầng cây xanh thấp gần tiểu đình có một phen thanh lương khác lạ. Bên ngoài đình đồng tử lẳng lặng pha trà, mùi hương của trà theo gió mát truyền đến. Tam ca ngồi xếp bằng để Cầm bên cạnh bàn trên nhuyễn tháp, ngón tay khẽ vuốt, Cầm Âm thanh thúy giống như giọt mưa leng keng thùng thùng rơi. Một tay xẹt qua, hắn ngồi thẳng lên, thần thái thanh thản cao nhã, mắt phượng mỉm cười, phong tư ung dung có thể nói thiên hạ vô song. Ngón tay thon dài linh hoạt trên Cầm, bạc môi khẽ mở ngâm nga:
“Có gặp một người đẹp, tâm tư khắc ghi
Tại sao một ngày không thấy, chân tay như phát cuồng.”
Thanh âm kia giống như phù Băng Toái Ngọc, cao nhã đường hoàng, khiến ta thốt không nên lời. Hắn ngâm xong hai câu này lại chỉ đàn đàn cổ không hề mở miệng, ta bị Thiên Âm cùng Cầm Âm cuốn hút, tùy theo xướng lên:
“Phượng trèo tường, bốn bể cầu hoàng
Bất đắc dĩ giai nhân, không ở đông tường.
Đem Cầm thay lời nói, tán gẫu viết tâm sự.
Hà ngày kia biết hứa Hề, an ủi ta giữ hoàng.”
Tam ca vừa chuyển Cầm Âm, theo ôn nhu khiển quyện dần dần chuyển đến đoạn trào dâng, cùng ta xướng lên,
“Thuận ngôn mà nói với hề, cà phải chấm với tương.
Không được thấy hề, ta chết đây, ta chết đây.
Không được thấy hề, ta chết đây, ta chết đây.”(*)
Hai người cùng một câu kết thúc cùng một lúc, vừa hùng tráng vừa uyển chuyển dưới tiếng đàn lại vô cùng hài hòa, trong lòng ta hiện ra bộ dáng Thanh Nham, không khỏi cười rộ lên. Âm thanh du dương nhiều lần nấn ná, cuối cùng ở âm cuối cao vút chấm dứt. Người hầu pha trà đều nghe đến ngây ngốc, sửng sốt nửa ngày mới đem nước trà bưng lên.
“Cười cái gì?” Tam ca đem Cầm đặt qua một bên, tay cầm chén sứ trắng thanh thản thổi lá trà, sau đó nhấp nhẹ một cái”Không nghĩ cái gì, a, đúng rồi Tam ca, ngươi tuổi cũng không nhỏ, có phải hay không nên đón dâu? Ta nghe nói có rất nhiều giai nhân tài mạo vẹn toàn hướng vào ngươi, muốn muội muội giúp ngươi chọn hay không?“
Tay Tam ca hơi hơi run lên, nhưng lập tức hồi phục bộ dáng thanh thản. Hắn mắt phượng khẽ nâng lơ đãng liếc mắt một cái, đem ly trà đặt trên bàn.”Vì sao, muội muội muốn lập gia đình sao? Vì sao nhớ tới cấp Tam ca tìm nữ nhân?“
“Nào có?” Trong lòng ta âm thầm thở dài, sau vài ngày ta liền cùng dâm tặc đi rồi, ngoài miệng lại làm nũng, “Ca ca đàn một khúc Phượng cầu hoàng như thế thật cảm động vô cùng, có phải hay không có ý trung nhân?”
“Đúng vậy.” Tam ca một tay giúp đỡ ta đi xuống bậc thang tiểu đình, sau đó chúng ta liền một trước một sau tản bộ trên con đường nhỏ khúc chiết. Bởi vậy ta cũng không có nhìn thấy, chén sứ màu trắng được Tam ca đặt lên bàn, bỗng nhiên liền vỡ vụn thành hai nửa.
(*: bài trên là khúc phượng cầu hoàng, nhưng jab dịch hơi khác một chút so với các bản khác. bản gốc và bản dịch khác ở đây nhé:
Phượng cầu hoàng cầm ca
Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong,
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi ngao tường hề, tứ hải cầu hoàng,
Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.
Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng,
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương,
Hà thì kiến hứa hề, úy ta bạng hoàng,
Bất đắc vu phi hề, sử ta luân vong, sử ta luân vong.
–——— —————— ———–
Phượng đi cầu còn Hoàng cầm ca
Có mỹ nhân làm trò hề, thấy mà muốn chết
Chủ nhật không đi xem hề, chân tay như phát cuồng
Phượng trèo qua tường đi xem hề, bốn biển cầu xin hoàng
Không chờ đợi giai nhân diễn hề, bất bại đổ tường
Cầm xúc xắc to mà diễn trò hề, tá lả đánh giữa tràng
Thuận ngôn mà nói với hề, cà thì phải chấm tương
Hà mà nhìn tháy Hề, lòng hắn bàng hoàng
Không được thấy hề, ta chêt đây, ta chết đây.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.