Chương 111: Sư phụ đã trở lại (1)
Di Nhã
12/03/2016
Bên ngoài tiềng ồn ào càng lúc càng xa, phía sau có người hô lớn “Bắt lấy thích khách!” Thân
mình ta cứng đờ, cảm giác được cỗ hơi thở cường đại từ chính diện ập
tới, trong lòng rùng mình, bọn họ trúng kế điệu hổ ly sơn . Nội lực thâm hậu như vậy từ lúc sinh ra tới giờ ta cũng chỉ nhìn thấy qua trên hai
người ── nghĩ như vậy thân thể theo bản năng phản ứng lại, đoản kiếm đâm tới, ngay sau đó đột nhiên thấy hoa mắt, chớp một cái có người nhảy vào đặt ta dưới thân hắn.
Thân mình bị thân thể cao lớn áp đảo trên nhuyễn tháp, người tới khí kình mạnh mẽ làm vỡ nát ly trà tử đàn, âm thanh răng rắc truyền đến bên tai, vốn tưởng rằng thân thể bị tổn thương nhưng lại bình yên vô sự. Ta dùng sức đẩy kẻ áp trên người ra, nhìn mặt hắn, vốn là hai tay chống lại lồng ngực cứng rắn thế nhưng ngừng lại. Ta hé miệng, lại nhất thời im bặt, không biết nên xưng hô như thế nào.
Ánh mắt của người trước mắt giống như hồ nước băng giá, mặt ngoài lạnh lùng không có một tia cảm xúc, mà sâu trong ánh mắt kia là mạch nước ngầm mãnh liệt, hắn lẳng lặng, bình tĩnh nhìn ta, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng gần như mỉa mai nói, “Thế nào, mới vài ngày liền quên mất ta?”
“Sư phụ…” nói ra hai chữ kia còn dễ hơn so với ta tưởng tượng, cái miệng của hắn giác khẽ mỉm cười, giống như bỗng chốc băng tan tuyết chảy. Hai hàng nước mắt vô cớ chảy ra từ hai khóe mắt, ta tiếp tục nói, “Sư phụ Ôn Ly .”
Hai tay cứng đờ bỗng nắm chặt quần áo hắn, hết lần này tới lần khác ta nỉ non: “Sư phụ, sư phụ…”
Hắn không trả lời ta, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn ta, nhìn nước mắt giống như dây chuyền trân châu bị đứt, không ngừng tích tụ trên mặt.
Mãi đến khi ánh mắt ta đều bị nước mắt làm mơ hồ, đều trở nên không rõ ràng hắn mới dùng đầu ngón tay lạnh lẽo gạt lệ. “Ngoan…” Hắn nói.
Hai tay ta vòng qua bả vai rộng lớn , gắt gao siết chặt hắn vào cơ thể. Thân thể to lớn chèn ép khiến toàn thân ta đau nhức nhưng giờ phút này ta thầm nhủ, cho dù bị ép chết cũng tốt, đều phải ôm chặt lấy người trước mặt. Sư phụ ta. Ta cùng hắn sinh hoạt năm năm, trong đó hai năm gần đây thân phận trở nên vô cùng phức tạp, ta lớn lên có hắn làm bạn, học văn tập võ dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của hắn, lại uyển chuyển kiều mị dưới thân thể hắn, thừa nhận loại đối đãi vừa đau đớn vừa mất hồn. Hắn chưa bao giờ rời khỏi ta, thế nên ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn có ý nghĩa gì với ta.
Mà sau này khi hắn rời đi thật lâu, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, thời khắc gặp lại kia giống như một tia sáng mặt trời, soi rọi cho nỗi lòng ta. Ở nơi nào có một mầm mống giống như bị che khuất ngăn cản phát triển, giờ phút này tựa hồ phá đá mà ra. Tuy nó nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại làm cho ta vô cùng khiếp sợ. Đó là trải qua năm năm mới chậm rãi trưởng thành- tình yêu của ta.
Ta, thật sự thầm mến sư phụ ta sao? Mặc dù bị đối xử như vậy, mặc dù không để ý luân thường, cho dù vận mệnh xoay vần và huyết mạch hỗn loạn, vẫn tiếp tục yêu thương bọn họ sao? Ý nghĩ như vậy khiến lòng ta giống như bị một đôi tay vuốt ve, khó chịu vô cùng. Giọt lệ lặng lẽ rơi, giọng khóc nức nở mới đầu chỉ là những âm thanh nhỏ càng về sau càng lớn dần. Khóc lớn tiếng giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xua đi nỗi lo lắng sợ hãi bất an mấy ngày qua. “Sư phụ là trứng thối… Bỏ lại Tê Nhi mặc kệ, ” ta siết chặt bờ vai của hắn, vừa khóc vừa nói, “Không bao giờ để ý ngươi nữa!”
Hắn không nói gì, dùng đôi bàn tay to lớn dựng ta dậy ủng vào trong lòng, bàn tay to cứng ngắc nhẹ nhàng vỗ. Chỉ cần hành động như vậy lại có ma lực thần kỳ, ta dần dần ngừng khóc, chính là nhỏ giọng nức nở.
Hắn dùng tay áo xoa xoa khuôn mặt ta, nói, “Đã trở lại.”
“Hả?” Ta nghe hắn nói có chút mạc danh kỳ diệu*, “Cái gì đã trở lại?”
*: ù ù cạc cạc, như vịt nghe sấm
“ Những người vừa bị điều đi đã trở lại,” miệng hắn khẽ nhếch, lạnh lùng nói, “Thật là phế vật!”
Ta nín thở nghe, quả nhiên từ xa xa có tiếng ồn ào, mãi đến khi đến gần có người lớn giọng la lên, “Ai nha, như thế nào đều đã chết hết!”
Một cái khác nói, “Nói cái gì vậy, đó là điểm huyệt.” Tiếp theo là tiếng rên rỉ sau khi được giải huyệt, bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, người lúc nãy lại lên tiếng, “Không tốt, nhanh đi xem công chúa!” Theo sau Tôn công công nhỏ giọng hít sâu nói, “Xin hỏi công chúa có bình an không?” Ta nghe vậy không nói gì vô cùng xem thường, nếu kẻ có ý đồ hãm hại ta, ta đây đã sớm chết, làm sao còn mệnh trả lời hắn!
“Bản Cung không có việc gì.” Ta chùi nước mắt, quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ. Hắn giúp ta xoa xoa tóc, hài lòng gật gật đầu. Tay trái vén rèm lên, ta thẩm hỏi, “Lúc ta đang nghỉ ngơi, đến tột cùng là người phương nào quấy rối, chết như thế nào?” Tôn công công khom người đáp, “Bẩm công chúa, đó là một tên sơn tặc. Tặc nhân thập phần gian trá, dựa vào địa thế núi rừng chạy thoát. Chúng ta chỉ có hai người bị thương nhẹ.” “Tốt, tiếp tục đi thôi.”
“Vâng.” Tôn công công và trưởng thị vệ đồng thời đáp. Theo sau là mã phu* tiếp tục lên xe bình yên vô sự tất cả tiến về về phía trước.
*: người đánh xe ngựa
Thân mình bị thân thể cao lớn áp đảo trên nhuyễn tháp, người tới khí kình mạnh mẽ làm vỡ nát ly trà tử đàn, âm thanh răng rắc truyền đến bên tai, vốn tưởng rằng thân thể bị tổn thương nhưng lại bình yên vô sự. Ta dùng sức đẩy kẻ áp trên người ra, nhìn mặt hắn, vốn là hai tay chống lại lồng ngực cứng rắn thế nhưng ngừng lại. Ta hé miệng, lại nhất thời im bặt, không biết nên xưng hô như thế nào.
Ánh mắt của người trước mắt giống như hồ nước băng giá, mặt ngoài lạnh lùng không có một tia cảm xúc, mà sâu trong ánh mắt kia là mạch nước ngầm mãnh liệt, hắn lẳng lặng, bình tĩnh nhìn ta, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng gần như mỉa mai nói, “Thế nào, mới vài ngày liền quên mất ta?”
“Sư phụ…” nói ra hai chữ kia còn dễ hơn so với ta tưởng tượng, cái miệng của hắn giác khẽ mỉm cười, giống như bỗng chốc băng tan tuyết chảy. Hai hàng nước mắt vô cớ chảy ra từ hai khóe mắt, ta tiếp tục nói, “Sư phụ Ôn Ly .”
Hai tay cứng đờ bỗng nắm chặt quần áo hắn, hết lần này tới lần khác ta nỉ non: “Sư phụ, sư phụ…”
Hắn không trả lời ta, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn ta, nhìn nước mắt giống như dây chuyền trân châu bị đứt, không ngừng tích tụ trên mặt.
Mãi đến khi ánh mắt ta đều bị nước mắt làm mơ hồ, đều trở nên không rõ ràng hắn mới dùng đầu ngón tay lạnh lẽo gạt lệ. “Ngoan…” Hắn nói.
Hai tay ta vòng qua bả vai rộng lớn , gắt gao siết chặt hắn vào cơ thể. Thân thể to lớn chèn ép khiến toàn thân ta đau nhức nhưng giờ phút này ta thầm nhủ, cho dù bị ép chết cũng tốt, đều phải ôm chặt lấy người trước mặt. Sư phụ ta. Ta cùng hắn sinh hoạt năm năm, trong đó hai năm gần đây thân phận trở nên vô cùng phức tạp, ta lớn lên có hắn làm bạn, học văn tập võ dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của hắn, lại uyển chuyển kiều mị dưới thân thể hắn, thừa nhận loại đối đãi vừa đau đớn vừa mất hồn. Hắn chưa bao giờ rời khỏi ta, thế nên ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn có ý nghĩa gì với ta.
Mà sau này khi hắn rời đi thật lâu, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, thời khắc gặp lại kia giống như một tia sáng mặt trời, soi rọi cho nỗi lòng ta. Ở nơi nào có một mầm mống giống như bị che khuất ngăn cản phát triển, giờ phút này tựa hồ phá đá mà ra. Tuy nó nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại làm cho ta vô cùng khiếp sợ. Đó là trải qua năm năm mới chậm rãi trưởng thành- tình yêu của ta.
Ta, thật sự thầm mến sư phụ ta sao? Mặc dù bị đối xử như vậy, mặc dù không để ý luân thường, cho dù vận mệnh xoay vần và huyết mạch hỗn loạn, vẫn tiếp tục yêu thương bọn họ sao? Ý nghĩ như vậy khiến lòng ta giống như bị một đôi tay vuốt ve, khó chịu vô cùng. Giọt lệ lặng lẽ rơi, giọng khóc nức nở mới đầu chỉ là những âm thanh nhỏ càng về sau càng lớn dần. Khóc lớn tiếng giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xua đi nỗi lo lắng sợ hãi bất an mấy ngày qua. “Sư phụ là trứng thối… Bỏ lại Tê Nhi mặc kệ, ” ta siết chặt bờ vai của hắn, vừa khóc vừa nói, “Không bao giờ để ý ngươi nữa!”
Hắn không nói gì, dùng đôi bàn tay to lớn dựng ta dậy ủng vào trong lòng, bàn tay to cứng ngắc nhẹ nhàng vỗ. Chỉ cần hành động như vậy lại có ma lực thần kỳ, ta dần dần ngừng khóc, chính là nhỏ giọng nức nở.
Hắn dùng tay áo xoa xoa khuôn mặt ta, nói, “Đã trở lại.”
“Hả?” Ta nghe hắn nói có chút mạc danh kỳ diệu*, “Cái gì đã trở lại?”
*: ù ù cạc cạc, như vịt nghe sấm
“ Những người vừa bị điều đi đã trở lại,” miệng hắn khẽ nhếch, lạnh lùng nói, “Thật là phế vật!”
Ta nín thở nghe, quả nhiên từ xa xa có tiếng ồn ào, mãi đến khi đến gần có người lớn giọng la lên, “Ai nha, như thế nào đều đã chết hết!”
Một cái khác nói, “Nói cái gì vậy, đó là điểm huyệt.” Tiếp theo là tiếng rên rỉ sau khi được giải huyệt, bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, người lúc nãy lại lên tiếng, “Không tốt, nhanh đi xem công chúa!” Theo sau Tôn công công nhỏ giọng hít sâu nói, “Xin hỏi công chúa có bình an không?” Ta nghe vậy không nói gì vô cùng xem thường, nếu kẻ có ý đồ hãm hại ta, ta đây đã sớm chết, làm sao còn mệnh trả lời hắn!
“Bản Cung không có việc gì.” Ta chùi nước mắt, quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ. Hắn giúp ta xoa xoa tóc, hài lòng gật gật đầu. Tay trái vén rèm lên, ta thẩm hỏi, “Lúc ta đang nghỉ ngơi, đến tột cùng là người phương nào quấy rối, chết như thế nào?” Tôn công công khom người đáp, “Bẩm công chúa, đó là một tên sơn tặc. Tặc nhân thập phần gian trá, dựa vào địa thế núi rừng chạy thoát. Chúng ta chỉ có hai người bị thương nhẹ.” “Tốt, tiếp tục đi thôi.”
“Vâng.” Tôn công công và trưởng thị vệ đồng thời đáp. Theo sau là mã phu* tiếp tục lên xe bình yên vô sự tất cả tiến về về phía trước.
*: người đánh xe ngựa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.