Sư Phụ, Không Cần A

Chương 97: Thanh Nham, ngươi cuối cùng đã trở lại.

Di Nhã

01/03/2016

Màn đêm dần dần buông xuống, Ôn đại phu cáo từ, ta liền đặt con chó nhỏ đang ngủ xuống dưới. Ta xoay người đến tủ quần áo, lấy ra tầng tầng lớp lớp y phục, dưới bộ y phục màu xám duy nhất lấy ra chiếc hòm có khắc hình hoa cúc. Ta lấy một viên thuốc trong hòm, nhìn lại thì chỉ còn ba viên giải dược. Ta để hòm vào chỗ cũ, xoay người rót một ly trà đem viên thuốc nuốt xuống, rồi trở về giường.

Đầu óc quay cuồng, tất cả đều là hình ảnh ban ngày hắn (Ôn đại phu chăng?) ở cùng ta, cố gắng thả lỏng thoải mái nhưng vẫn không giấu nổi thần sắc mệt mỏi. Trên người còn có mùi máu tươi nồng nồng, vẫn cúi người về bên trái… trong lúc ta sinh bệnh, khẳng định đã xảy ra chuyện gì, mà trong lồ hô của hắn, rốt cuộc bán thuốc gì? Vừa khỏi bệnh thân thể còn chút mệt mỏi, khi cúi đầu còn chút tê tê, chỉ một lúc sau, ta liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trên nóc nhà phát ra âm thanh lay động. Trong bóng đêm đen kịt ta chậm rãi mở mắt. Trong đình viện yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bước chân không ngừng vang lên, thân thể suy yếu vì hai ngày trước bị tra tấn làm cho thính giác của ta càng nhạy bén có thể nghe rõ tiếng động từ trong các góc vang lên. Ta nâng môi cười khẽ, nơi này từ đầu tới cuối đều là một cái lồng sắt.

Tối nay trời không tĩnh lặng, gió đông thổi phần phật phần phật làm cửa sổ giấy rung động, cuối cùng cửa sổ giấy không ngăn được gió lớn, “ba” một tiếng ở trong đêm tối bị thổi mở tung. Một bóng đen thoăn thoắt theo đường cửa sổ nhảy vào trong phòng sau đó đem cửa sổ đóng lại thật kỹ.

“Ai”

“Là ta, Tê Nhi“.

Người đó bước nhanh đi về phía ta, tháo miếng vải đen che mặt xuống. Nước mắt lập tức tràn ngập hốc mắt, ta gằn từng tiếng nói: “Dâm tặc lớn mật, đêm khuya xâm nhập điện công chúa rốt cuộc có rắp tâm gì?”

“Tê Nhi, nhớ ta sao?” Hắn tiến lên ôm chặt lấy ta, hai tay ta vòng qua ghì chặt hắn liền đụng đến vết thương trên lưng, mùi máu tươi tanh nồng xông vào mũi.

“Ngươi bị thương?”

“Thủ hạ của Tam hoàng tử đều là tinh binh danh bất hư truyền, ngay cả ám vệ đều là nhân vật kiên cường, bên ngoài công kích cũng không thể tiến vào, ta dùng thời gian ba ngày mới xông vào được.”

“Ta băng bó cho ngươi.” Ta đẩy hắn ra, chạy xuống giường lấy vải trắng, thời điểm cầm vải trắng xoay người lại, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt sợ đến ngây người. Hắn đã đem áo cởi ra cầm ở trên tay, cố sức lau máu trên lưng. Phía sau trừ bỏ bên hông huyết nhục mơ hồ do vết đao gây ra thì còn có một vết thương dài như bị quất qua để lại dấu vết, tuy rằng vết thương đã gần như khép lại nhưng có thể nhìn ra được lúc trước miệng vết thương sâu như thế nào.

“Trên người ngươi, xảy ra chuyện gì.” Ta cầm vải mềm giúp hắn nhẹ nhàng lau lưng, nước mắt không khống chế được chảy xuôi.

“Nha đầu ngốc, ta là đại phu, đó đều là bị thương ngoài da căn bản không tính là gì.”

“Lòng ta đau, ai cần ngươi lo!” Nhìn nguyên bản thân thể như ngọc giờ biến thành như vậy làm cho ta không kìm nổi sự thương tâm.



“Đến giúp ta bôi thuốc.” Hắn đưa qua một cái bình nhỏ bên trong là thuốc bột màu trắng. Ta để cho hắn dựa vào tường, đem thuốc bột nhẹ nhàng rắc xuống miệng vết thương. Khi thuốc rơi xuống miệng vết thương, thân mình hắn khẽ động nhưng không phát ra bất kì thanh âm gì. Ta biết nhất định là rất rất đau. Cuối cùng dựa theo lời hắn nói, đem y phục mặc lại cho hắn.

“Thanh Nham, sao ngươi lại bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta——–”

“Công chúa điện hạ, có tặc nhân đêm khuya xâm nhập vào điện, xin hỏi ngài có nhìn thấy hay không?”

“Gâu, gâu” Con chó nhỏ bị tiếng ồn đánh thức, hướng về phía ngoài cửa lớn tiếng sủa.

Ta xoay người đem chăn phủ lên người Thanh Nham, buông màn lụa ở bốn góc xuống, phủ thêm quần áo lên người rồi ôm lấy Bạch Trạch (tên con chó nhỏ), chậm rãi nói: “Chưa từng.”

“Công chúa điện hạ, thứ lỗi cho thần, tặc nhân kia thập phần giảo hoạt, chúng thần bầy thiên la địa võng đều bị hắn vượt qua, để tránh công chúa bị thương, thần cả gan thỉnh công chúa cho phép thần vào kiểm tra một chút.”

“Làm càn, bản công chúa đang nghỉ ngơi, chẳng lẽ các ngươi muốn ban đêm xông vào tẩm cung của ta?” Bạch Trạch nằm trong lòng như cảm nhận được nỗi tức giận của ta, không ngừng hướng ra cửa sủa to.

Người ngoài cửa không biết làm như thế nào cho phải, nhưng lại kiên trì không rời đi. Ta biết rõ lúc này nếu mà quá mức cường ngạnh tất sẽ khiến cho hắn nghi ngờ. Thở dài một hơi nói: “Ta biết các ngươi lo lắng cho sự an toàn của ta, như vậy đi, ta trước mặc thêm quần áo, nhưng chỉ cho phép ngươi vào kiểm tra một lúc.”

Người ngoài cửa kinh ngạc nhưng vẫn cùng ta phối hợp, vội vàng nói: “Đa tạ công chúa.”

Ta mở hộc nhỏ tận sâu bên trong, đem quần áo dính máu và vải dính máu bỏ vào bên trong, xoay người ôm Bạch Trạch trở lại trên giường rồi nói: “Tiến vào.”

Một nam nhân toàn thân giáp trụ khom người tiến vào phòng, gió lớn cũng theo hắn thổi vào phòng làm màn lụa phấn hồng lay động. Ta nghiêng người dựa vào cái gối ở đầu giường. Tay ôm Bạch Trạch nhẹ nhàng trấn an nó. Đôi mắt mang theo ánh mắt mị hoặc nhìn hắn. Chăn gấm đắp trên người phập phồng rối loạn, bắp chân tuyết trắng như vô tình lộ ra bên ngoài. Hắn lập tức cúi đầu, xoay người nhìn trong phòng. Ta cách màn lụa bán trong suốt nhìn hắn vội vàng ở trong phòng nhìn tới nhìn lui, hắn hướng sau bình phong nhìn một chút rồi khom người chuẩn bị rời đi.

“Không vào nhìn một cái sao?” Ta chậm rãi nói.

“Không….. không cần, đa tạ công chúa, thần cáo lui.” Hắn hướng ra ngoài chậm rãi rời khỏi. Ta nhẹ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nam nhân phía sau bỏ chăn gấm phủ trên đầu ra, tay nhẹ phủ chăn lên ngang ngực. Nhẹ giọng nói: “Mới mấy ngày không thấy, không ngờ công chúa lại học xong mỹ nhân kế.“

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ, Không Cần A

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook