Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần
Chương 15: Tức giận vì bị cướp mất đồ
Tô Nhị Khuyết
25/08/2018
Đầu mùa xuân, Ma giới trở nên cực kỳ náo nhiệt. A Sửu được Linh hộ pháp
dẫn ra khỏi cung, đi đến ‘Học viện Hạo Hãn’ tốt nhất của Ma giới để báo
danh.
Nhìn thấy trên đường nhiều yêu ma như vậy, bầu không khí rất hối hả, náo nhiệt, nên A Sửu không muốn đi. Duỗi cổ nhìn bên này một cái, bên kia một cái. Nhìn chung quanh, cố hết sức duỗi dài cổ ra để xem náo nhiệt.
Linh hộ pháp có chút đau đầu, hắn không thể túm lấy A Sửu, như vậy là bất kính với tiểu chủ. Chỉ có thể ôn tồn thúc giục A Sửu đi nhanh lên: "Ai da, tiểu chủ của ta. Chúng ta đi nhanh đi. Đến muốn sẽ không báo danh được! Khi trở về Quân Thượng sẽ tức giận!"
"Chờ một chút, ta nhìn xong lập tức đi ngay!" A Sửu phất tay cho có lệ, đôi mắt hưng phấn nhìn chằm chằm người ta đang nhào nặn bột mì thành các loại hình dáng khác nhau.
Linh hộ pháp nhìn thấy A Sửu như vậy, biết rõ trong một lúc A Sửu nhất định sẽ không đi. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói với A Sửu: "Tiểu chủ, người có muốn thứ đồ biến hóa đó không? Hay là thuộc hạ mua cho người một cái, sau đó cầm lấy vừa chơi vừa đi đến học viện được không?"
"Được được! Ngươi mua cho ta một cái đi!" A Sửu vô cùng vui vẻ gật đầu, sau đó chỉ vào một cái, hỏi ông chủ: "Ông chủ, hình dáng gì ngươi cũng có thể nặn ra sao?"
"Tất nhiên! Tiểu cô nương có muốn một cái hay không?" Ông chủ nhìn y phục A Sửu mặc cũng biết là nữ nhi nhà có tiền.
"Vậy ngươi nặn cho ta một mỹ nam tuấn tú đi!" Thật ra A Sửu muốn nói nặn ra hình dáng của Đoạn Thần nhưng Đoạn Thần có dặn dò khi xuất cung thì không thể bại lộ thân phận.
"Ơ! Tiểu cô nương nhỏ như vậy mà đã biết yêu rồi sao! Được rồi, nặn cho ngươi một nam nhân tuấn tú nhất!" Ông chủ trêu ghẹo A Sửu một câu rồi sau đó nhanh tay lẹ mắt bắt đầu nặn.
Chờ đến khi nặn ra, A Sửu vừa định cầm lấy hình người mà ông chủ đưa cho nàng thì đột nhiên bị một bàn tay thô kệch cướp mất. A Sửu mở mắt nhìn, thấy không biết từ lúc nào bên cạnh nàng có thêm một tiểu cô nương không lớn hơn nàng bao nhiêu. Tiểu cô nương kia cao hơn A Sửu nửa cái đầu, khuôn mặt trái xoan, mày liễu, nhìn qua cũng là một tiểu mỹ nữ, bên cạnh có một yêu ma cao lớn thô kệch.
A Sửu mất hứng, kéo Linh hộ pháp đang trả tiền, uất ức chỉ vào tiểu nữ nhân đó nói: "Linh! Nàng cướp đồ của ta!"
Linh hộ pháp nghe vậy liền dừng động tác trả tiền lại. Nhìn theo hướng A Sửu chỉ, phát hiện trên tay tiểu mỹ nữ đang cầm "Tiểu tuấn lang" mà ông chủ vừa mới nặn cho A Sửu. Linh hộ pháp cũng liền thấy không vui, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm đôi chủ tớ đó, lên tiếng nói: "Các ngươi không thấy tiểu chủ tử nhà ta mua trước sao? Vì sao lại cướp đồ người khác!"
"Hừ! Trên đó có viết tên của các ngươi sao? Các ngươi có trả tiền chưa? Chưa trả tiền thì đây không phải là của các ngươi, kêu cái gì kêu!" Tiểu mỹ nữ ngạo mạn hất cằm, khinh thường liếc mắt nhìn A Sửu. Mà ma bộc bên cạnh nàng lập tức lưu loát ném tiền cho ông chủ.
A Sửu tức giận, trừ sư phụ ra thì không có ai dám đối xử với nàng như vậy! Cắn răng chỉ vào mặt tiểu mỹ nữ, mắng: "Ngươi không biết xấu hổ! Có hiểu thứ tự trước sau hay không!"
"Không hiểu!" Tiểu mỹ nữ đắc ý nhếch mày liễu, nở nụ cười ngọt ngào ti tiện nhìn A Sửu. Sau đó xoay người muốn bỏ đi.
Đoạt đồ của nàng mà còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu. A Sửu chạy đến trước mặt bọn họ, vươn tay ngăn cản."Ngươi đoạt đồ của ta, nhất định phải nói xin lỗi ta!"
Tiểu mỹ nữ lại liếc A Sửu một cái, mở miệng nói với ma bộc bên cạnh: "A Man, có người không có mắt cản đường bổn tiểu thư, ngươi biết nên xử lý thế nào chưa?"
Ma bộc cao lớn thô kệch gật đầu, nhấc chân muốn đạp bay A Sửu thì lại bị Linh hộ pháp ngăn lại nhanh như tia chớp. Tay bắt lấy mắt cá chân của ma bộc, dùng sức bẻ về bên trái, một tiếng răng rắc vang lên, ma bộc đau đến mức tru lớn thành tiếng.
Tiểu mỹ nữ thấy vậy có chút ít kinh hoảng. Không ngờ lại gặp được yêu ma lợi hại hơn cả ma sĩ nhị phẩm như A Man bởi vậy nên có chút sợ hãi.
A Sửu thấy vậy nên có chút bớt giận, hất cằm nhìn tiểu mỹ nữ, lên tiếng nói: "Ngươi có nói xin lỗi hay không? Không xin lỗi thì đây cũng là kết cục của ngươi!"Tiểu mỹ nữ kinh sợ, nàng thật sự rất sợ bị đánh giống như A Man. Lát nữa nàng còn muốn đến học viện báo danh, nếu bây giờ bị thương đi khập khiễng đến đó sẽ rất mất mặt!
"Ta sai rồi, thật xin lỗi. Ta bồi thường cho ngươi gấp đôi tiền, ngươi kêu ông chủ làm một cái khác đi!" Tiểu mỹ nữ biết tự lượng sức mình móc ra vài đồng tiền, muốn đưa cho A Sửu.
A Sửu hừ một tiếng, nắm lấy tay Linh hộ pháp, không mặn không nhạt nói: "Thả hắn đi!"
Linh hộ pháp buông chân A Man ra, ghét bỏ phủi tay.
Thấy A Sửu không nhận tiền, tiểu mỹ nữ có chút lúng túng. Lại vươn tay về phía trước một chút, lúc sắp đụng phải A Sửu thì bị Linh hộ pháp chặn lại. Hung ác nhìn chằm chằm nàng, cứng ngắc hỏi: "Ngươi muốn làm gì chủ tử của ta?"
Tiểu mỹ nữ cười gượng phất tay, giải thích: "Ta không muốn làm gì nàng cả, ta chỉ muốn bồi thường tiền cho nàng thôi."
Linh hộ pháp nghiêm túc từ chối: "Chủ tử nhà chúng ta không thiếu chút tiền lẻ này, ngươi quỳ xuống dập đầu mấy cái với chủ tử của ta là được."
A Sửu bị Linh hộ pháp che ở phía sau sáng mắt lên, thật muốn lập tức khen ngợi Linh hộ pháp.
Tiểu mỹ nữ nghe vậy thì mặt liền tỏ vẻ tức giận, nắm chặt tiền đồng trong tay. Lui ra sau, cắn răng nói: "Vậy ngươi tránh ra! Dập đầu thì dập đầu!"
Linh hộ pháp né qua bên cạnh hai bước, A Sửu thấy sắc mặt nàng ta không tốt thì trong lòng liền sảng khoái. Tính cách này rất giống Đoạn Thần, thầy trò hai người đều lòng dạ hẹp hòi như nhau.
Tiểu mỹ nữ chậm rãi quỳ xuống dập đầu với A Sửu. Dập 5 cái thấy A Sửu không kêu dừng thì tức giận đến đỏ mặt, ngẩng đầu hỏi A Sửu: "Như vậy đủ chưa?"
Thấy yêu ma chung quanh đã vây thành một vòng để nhìn bọn họ thì A Sửu mới gật đầu, tỏ vẻ khoan dung độ lượng "Ta không so đo với ngươi", phất tay nói: "Được rồi, tha thứ cho ngươi. Sau này không được phép cướp đồ của người khác! Phải hiểu được thứ tự trước sau!"
Tiểu mỹ nữ được ma bộc đỡ đứng dậy, một chủ một tớ chen ra khỏi đám đông bỏ đi.
Thấy bọn họ đi rồi, tâm trạng A Sửu rất tốt, nhìn ông chủ đang co rúm người lại, vừa định kêu nặn một cái khác thì lại bị Linh hộ pháp lên tiếng ngăn cản.
"Tiểu chủ, chờ sau khi đến học viện ghi danh xong người muốn đi dạo bao lâu thuộc hạ đều đi cùng người, hiện tại báo danh quan trọng hơn!" Vẻ mặt Linh hộ pháp đau khổ cầu xin A Sửu.
Suy nghĩ một chút, A Sửu gật đầu."Vậy cũng được, là ngươi nói đó. Chờ báo danh xong, ta muốn đi dạo bao lâu ngươi đều đi theo ta, không được phép gạt ta!"
"Thuộc hạ nào dám lừa người. Tiểu chủ, chúng ta đi nhanh thôi! Thời gian không còn sớm nữa, nếu không đi báo danh thì học viện sẽ đóng cửa!" Linh hộ pháp mời A Sửu đi.
A Sửu gật đầu, liếc mắt nhìn gian hàng bên cạnh, nói với ông chủ: "Ông chủ, ngươi nặn cho ta thêm một tuấn lang đẹp hơn lúc nãy. Lát nữa ta trở về lấy!"
Ông chủ gật đầu đồng ý. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Hôm nay không xem hoàng lịch, đắc tội hai vị tiểu thư có thân phận tôn quý. Không được, đợi lát nữa đám yêu ma đi hết rồi phải lập tức thu quán về nhà! Sau này không bán ở con đường này nữa.
A Sửu thấy ông chủ đồng ý, hài lòng đi đến Linh hộ pháp đi đến học viện Hạo Hãn báo danh.
Nhìn thấy trên đường nhiều yêu ma như vậy, bầu không khí rất hối hả, náo nhiệt, nên A Sửu không muốn đi. Duỗi cổ nhìn bên này một cái, bên kia một cái. Nhìn chung quanh, cố hết sức duỗi dài cổ ra để xem náo nhiệt.
Linh hộ pháp có chút đau đầu, hắn không thể túm lấy A Sửu, như vậy là bất kính với tiểu chủ. Chỉ có thể ôn tồn thúc giục A Sửu đi nhanh lên: "Ai da, tiểu chủ của ta. Chúng ta đi nhanh đi. Đến muốn sẽ không báo danh được! Khi trở về Quân Thượng sẽ tức giận!"
"Chờ một chút, ta nhìn xong lập tức đi ngay!" A Sửu phất tay cho có lệ, đôi mắt hưng phấn nhìn chằm chằm người ta đang nhào nặn bột mì thành các loại hình dáng khác nhau.
Linh hộ pháp nhìn thấy A Sửu như vậy, biết rõ trong một lúc A Sửu nhất định sẽ không đi. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói với A Sửu: "Tiểu chủ, người có muốn thứ đồ biến hóa đó không? Hay là thuộc hạ mua cho người một cái, sau đó cầm lấy vừa chơi vừa đi đến học viện được không?"
"Được được! Ngươi mua cho ta một cái đi!" A Sửu vô cùng vui vẻ gật đầu, sau đó chỉ vào một cái, hỏi ông chủ: "Ông chủ, hình dáng gì ngươi cũng có thể nặn ra sao?"
"Tất nhiên! Tiểu cô nương có muốn một cái hay không?" Ông chủ nhìn y phục A Sửu mặc cũng biết là nữ nhi nhà có tiền.
"Vậy ngươi nặn cho ta một mỹ nam tuấn tú đi!" Thật ra A Sửu muốn nói nặn ra hình dáng của Đoạn Thần nhưng Đoạn Thần có dặn dò khi xuất cung thì không thể bại lộ thân phận.
"Ơ! Tiểu cô nương nhỏ như vậy mà đã biết yêu rồi sao! Được rồi, nặn cho ngươi một nam nhân tuấn tú nhất!" Ông chủ trêu ghẹo A Sửu một câu rồi sau đó nhanh tay lẹ mắt bắt đầu nặn.
Chờ đến khi nặn ra, A Sửu vừa định cầm lấy hình người mà ông chủ đưa cho nàng thì đột nhiên bị một bàn tay thô kệch cướp mất. A Sửu mở mắt nhìn, thấy không biết từ lúc nào bên cạnh nàng có thêm một tiểu cô nương không lớn hơn nàng bao nhiêu. Tiểu cô nương kia cao hơn A Sửu nửa cái đầu, khuôn mặt trái xoan, mày liễu, nhìn qua cũng là một tiểu mỹ nữ, bên cạnh có một yêu ma cao lớn thô kệch.
A Sửu mất hứng, kéo Linh hộ pháp đang trả tiền, uất ức chỉ vào tiểu nữ nhân đó nói: "Linh! Nàng cướp đồ của ta!"
Linh hộ pháp nghe vậy liền dừng động tác trả tiền lại. Nhìn theo hướng A Sửu chỉ, phát hiện trên tay tiểu mỹ nữ đang cầm "Tiểu tuấn lang" mà ông chủ vừa mới nặn cho A Sửu. Linh hộ pháp cũng liền thấy không vui, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm đôi chủ tớ đó, lên tiếng nói: "Các ngươi không thấy tiểu chủ tử nhà ta mua trước sao? Vì sao lại cướp đồ người khác!"
"Hừ! Trên đó có viết tên của các ngươi sao? Các ngươi có trả tiền chưa? Chưa trả tiền thì đây không phải là của các ngươi, kêu cái gì kêu!" Tiểu mỹ nữ ngạo mạn hất cằm, khinh thường liếc mắt nhìn A Sửu. Mà ma bộc bên cạnh nàng lập tức lưu loát ném tiền cho ông chủ.
A Sửu tức giận, trừ sư phụ ra thì không có ai dám đối xử với nàng như vậy! Cắn răng chỉ vào mặt tiểu mỹ nữ, mắng: "Ngươi không biết xấu hổ! Có hiểu thứ tự trước sau hay không!"
"Không hiểu!" Tiểu mỹ nữ đắc ý nhếch mày liễu, nở nụ cười ngọt ngào ti tiện nhìn A Sửu. Sau đó xoay người muốn bỏ đi.
Đoạt đồ của nàng mà còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu. A Sửu chạy đến trước mặt bọn họ, vươn tay ngăn cản."Ngươi đoạt đồ của ta, nhất định phải nói xin lỗi ta!"
Tiểu mỹ nữ lại liếc A Sửu một cái, mở miệng nói với ma bộc bên cạnh: "A Man, có người không có mắt cản đường bổn tiểu thư, ngươi biết nên xử lý thế nào chưa?"
Ma bộc cao lớn thô kệch gật đầu, nhấc chân muốn đạp bay A Sửu thì lại bị Linh hộ pháp ngăn lại nhanh như tia chớp. Tay bắt lấy mắt cá chân của ma bộc, dùng sức bẻ về bên trái, một tiếng răng rắc vang lên, ma bộc đau đến mức tru lớn thành tiếng.
Tiểu mỹ nữ thấy vậy có chút ít kinh hoảng. Không ngờ lại gặp được yêu ma lợi hại hơn cả ma sĩ nhị phẩm như A Man bởi vậy nên có chút sợ hãi.
A Sửu thấy vậy nên có chút bớt giận, hất cằm nhìn tiểu mỹ nữ, lên tiếng nói: "Ngươi có nói xin lỗi hay không? Không xin lỗi thì đây cũng là kết cục của ngươi!"Tiểu mỹ nữ kinh sợ, nàng thật sự rất sợ bị đánh giống như A Man. Lát nữa nàng còn muốn đến học viện báo danh, nếu bây giờ bị thương đi khập khiễng đến đó sẽ rất mất mặt!
"Ta sai rồi, thật xin lỗi. Ta bồi thường cho ngươi gấp đôi tiền, ngươi kêu ông chủ làm một cái khác đi!" Tiểu mỹ nữ biết tự lượng sức mình móc ra vài đồng tiền, muốn đưa cho A Sửu.
A Sửu hừ một tiếng, nắm lấy tay Linh hộ pháp, không mặn không nhạt nói: "Thả hắn đi!"
Linh hộ pháp buông chân A Man ra, ghét bỏ phủi tay.
Thấy A Sửu không nhận tiền, tiểu mỹ nữ có chút lúng túng. Lại vươn tay về phía trước một chút, lúc sắp đụng phải A Sửu thì bị Linh hộ pháp chặn lại. Hung ác nhìn chằm chằm nàng, cứng ngắc hỏi: "Ngươi muốn làm gì chủ tử của ta?"
Tiểu mỹ nữ cười gượng phất tay, giải thích: "Ta không muốn làm gì nàng cả, ta chỉ muốn bồi thường tiền cho nàng thôi."
Linh hộ pháp nghiêm túc từ chối: "Chủ tử nhà chúng ta không thiếu chút tiền lẻ này, ngươi quỳ xuống dập đầu mấy cái với chủ tử của ta là được."
A Sửu bị Linh hộ pháp che ở phía sau sáng mắt lên, thật muốn lập tức khen ngợi Linh hộ pháp.
Tiểu mỹ nữ nghe vậy thì mặt liền tỏ vẻ tức giận, nắm chặt tiền đồng trong tay. Lui ra sau, cắn răng nói: "Vậy ngươi tránh ra! Dập đầu thì dập đầu!"
Linh hộ pháp né qua bên cạnh hai bước, A Sửu thấy sắc mặt nàng ta không tốt thì trong lòng liền sảng khoái. Tính cách này rất giống Đoạn Thần, thầy trò hai người đều lòng dạ hẹp hòi như nhau.
Tiểu mỹ nữ chậm rãi quỳ xuống dập đầu với A Sửu. Dập 5 cái thấy A Sửu không kêu dừng thì tức giận đến đỏ mặt, ngẩng đầu hỏi A Sửu: "Như vậy đủ chưa?"
Thấy yêu ma chung quanh đã vây thành một vòng để nhìn bọn họ thì A Sửu mới gật đầu, tỏ vẻ khoan dung độ lượng "Ta không so đo với ngươi", phất tay nói: "Được rồi, tha thứ cho ngươi. Sau này không được phép cướp đồ của người khác! Phải hiểu được thứ tự trước sau!"
Tiểu mỹ nữ được ma bộc đỡ đứng dậy, một chủ một tớ chen ra khỏi đám đông bỏ đi.
Thấy bọn họ đi rồi, tâm trạng A Sửu rất tốt, nhìn ông chủ đang co rúm người lại, vừa định kêu nặn một cái khác thì lại bị Linh hộ pháp lên tiếng ngăn cản.
"Tiểu chủ, chờ sau khi đến học viện ghi danh xong người muốn đi dạo bao lâu thuộc hạ đều đi cùng người, hiện tại báo danh quan trọng hơn!" Vẻ mặt Linh hộ pháp đau khổ cầu xin A Sửu.
Suy nghĩ một chút, A Sửu gật đầu."Vậy cũng được, là ngươi nói đó. Chờ báo danh xong, ta muốn đi dạo bao lâu ngươi đều đi theo ta, không được phép gạt ta!"
"Thuộc hạ nào dám lừa người. Tiểu chủ, chúng ta đi nhanh thôi! Thời gian không còn sớm nữa, nếu không đi báo danh thì học viện sẽ đóng cửa!" Linh hộ pháp mời A Sửu đi.
A Sửu gật đầu, liếc mắt nhìn gian hàng bên cạnh, nói với ông chủ: "Ông chủ, ngươi nặn cho ta thêm một tuấn lang đẹp hơn lúc nãy. Lát nữa ta trở về lấy!"
Ông chủ gật đầu đồng ý. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Hôm nay không xem hoàng lịch, đắc tội hai vị tiểu thư có thân phận tôn quý. Không được, đợi lát nữa đám yêu ma đi hết rồi phải lập tức thu quán về nhà! Sau này không bán ở con đường này nữa.
A Sửu thấy ông chủ đồng ý, hài lòng đi đến Linh hộ pháp đi đến học viện Hạo Hãn báo danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.