Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 844: Có vẻ không tệ
Chấp Niệm Thành Ma
24/03/2024
Sáng hôm sau, Lý Trạch Vũ thức dậy với đôi mắt thâm quầng.
Còn Diệp Khuynh Thành lại bận rộn nấu bữa sáng trong phòng bếp giống như một bà nội trợ.
Lý Trạch Vũ không ngờ người phụ nữ này biết nấu ăn.
Trong suy nghĩ của hắn, Diệp Khuynh Thành sinh ra ở một gia đình giàu có bậc nhất như nhà họ Diệp chắc hẳn cũng giống hắn, từ nhỏ đến lớn đều có người chăm lo ăn mặc mới phải.
“Có vẻ không tệ.”
Lý Trạch Vũ ôm cô từ phía sau.
Hai người trông giống như một cặp vợ chồng ân ái ngọt ngào.
Diệp Khuynh Thành dịu dàng nói: “Anh uống cháo gạo kê trên bàn trước đi, để tôi chiên thêm cho anh vài quả trứng gà.”
“Tuân lệnh!”
Lý Trạch Vũ bưng cháo lên, chỉ húp vài ngụm là hết.
“Ding dong!”
“Thiếu gia mau mở cửa!” Giọng nói của Vật Tương Vong vang lên.
Lý Trạch Vũ thông thả mở cửa ra, nhìn thấy ba người Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong và Nam Cung Thạc đang đứng trước cửa.
“Vào đi.” Lý Trạch Vũ ngoắc ta gọi bọn họ vào.
“Chị dâu.”
“Chị dâu...”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt lên tiếng chào hỏi. Diệp Khuynh Thành đỏ mặt: “Các người ăn sáng chưa?” “Vẫn chưa”
Vật Tương Vong xoa bụng: “Tối qua vừa nhận được lệnh của thiếu gia là bọn tôi tức tốc ngồi máy bay đến đây ngay.”
Diệp Khuynh Thành nói: “Vậy ba người ngồi chờ một lát, tôi múc cháo cho ***. người.”
“Má ơi, chị dâu còn biết nấu cơm nữa!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đừng làm lố như vậy được không hả?”
Lý Trạch Vũ liếc xéo hai người, sau đó hắn ngoắc tay với Nam Cung Thạc. “Lý thiếu.”
Nam Cung Thạc nhanh chân bước tới ghế sofa ở đối diện và ngồi xuống. Lý Trạch Vũ hỏi: “Lão Nam, uống hết thuốc chưa?”
Thuốc ư?
Nam Cung Thạc lập tức nhớ tới độc cóc băng, ông ta gật đầu đáp: “Còn một viên.”
Lý Trạch Vũ phất tay nói: “Sau này ông không cần uống loại thuốc đó nữa.” “Hả?”
Lát sau Nam Cung Thạc mới phản ứng lại, ông ta ngượng ngùng hỏi: “Lý thiếu, lẽ nào ngài muốn giải độc cho tôi r2”
“ừ”
Lý Trạch Vũ cười n là người một nhà.”
Lúc trước chúng ta là kẻ địch, còn bây giờ chúng ta đã Mấy chữ “người một nhà” làm Nam Cung Thạc vui mừng tới rơi lệ: “Lý thiếu không cần nói thêm gì nữa, từ giờ về sau chỉ cần ngài lên tiếng...” “Phịch phịch!”
Ông ta vừa nói vừa đấm vào ngực mình: “Dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa tôi cũng sẽ không nhíu mày!”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa!”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ xoè tay ra, bên trong có ba cây kim châm, một màu vàng và hai màu bạc: “Vận khí đan điền đi!”
“Dạ” Nam Cung Thạc lập tức ngồi xếp bằng, vận khí đan điền. “Phụt”
Lý Trạch Vũ bắn ra hai cây kim bạc, chúng nhanh chóng đâm vào huyệt khí hải của Nam Cung Thạc.
Một luồng hơi trắng thoát ẩn thoát hiện bốc lên từ sau lưng Nam Cung Thạc, ngày lúc này, cây kim vàng còn lại trong tay Lý Trạch Vũ vững vàng đâm vào huyệt trung quản của ông ta.
“Phich!”
Tiếp theo, Lý Trạch Vũ đánh một chưởng vào huyệt quan nguyên của Nam Cung Thạc, vận khí đả thông kinh mạch và mạch máu của ông ta.
Nháy mắt, Nam Cung Thạc cảm thấy cổ họng có gì đó cựa quậy, giống như bản thân đang mang thai.
“Ọc...
Ông ta chợt phun ra một ngụm máu đen.
“OkI”
Lý Trạch Vũ trở lại ngồi trên ghế sofa và ngậm một điếu thuốc.
“Lý thiếu, nhanh như vậy đã giải độc xong rồi?”
Còn Diệp Khuynh Thành lại bận rộn nấu bữa sáng trong phòng bếp giống như một bà nội trợ.
Lý Trạch Vũ không ngờ người phụ nữ này biết nấu ăn.
Trong suy nghĩ của hắn, Diệp Khuynh Thành sinh ra ở một gia đình giàu có bậc nhất như nhà họ Diệp chắc hẳn cũng giống hắn, từ nhỏ đến lớn đều có người chăm lo ăn mặc mới phải.
“Có vẻ không tệ.”
Lý Trạch Vũ ôm cô từ phía sau.
Hai người trông giống như một cặp vợ chồng ân ái ngọt ngào.
Diệp Khuynh Thành dịu dàng nói: “Anh uống cháo gạo kê trên bàn trước đi, để tôi chiên thêm cho anh vài quả trứng gà.”
“Tuân lệnh!”
Lý Trạch Vũ bưng cháo lên, chỉ húp vài ngụm là hết.
“Ding dong!”
“Thiếu gia mau mở cửa!” Giọng nói của Vật Tương Vong vang lên.
Lý Trạch Vũ thông thả mở cửa ra, nhìn thấy ba người Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong và Nam Cung Thạc đang đứng trước cửa.
“Vào đi.” Lý Trạch Vũ ngoắc ta gọi bọn họ vào.
“Chị dâu.”
“Chị dâu...”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt lên tiếng chào hỏi. Diệp Khuynh Thành đỏ mặt: “Các người ăn sáng chưa?” “Vẫn chưa”
Vật Tương Vong xoa bụng: “Tối qua vừa nhận được lệnh của thiếu gia là bọn tôi tức tốc ngồi máy bay đến đây ngay.”
Diệp Khuynh Thành nói: “Vậy ba người ngồi chờ một lát, tôi múc cháo cho ***. người.”
“Má ơi, chị dâu còn biết nấu cơm nữa!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đừng làm lố như vậy được không hả?”
Lý Trạch Vũ liếc xéo hai người, sau đó hắn ngoắc tay với Nam Cung Thạc. “Lý thiếu.”
Nam Cung Thạc nhanh chân bước tới ghế sofa ở đối diện và ngồi xuống. Lý Trạch Vũ hỏi: “Lão Nam, uống hết thuốc chưa?”
Thuốc ư?
Nam Cung Thạc lập tức nhớ tới độc cóc băng, ông ta gật đầu đáp: “Còn một viên.”
Lý Trạch Vũ phất tay nói: “Sau này ông không cần uống loại thuốc đó nữa.” “Hả?”
Lát sau Nam Cung Thạc mới phản ứng lại, ông ta ngượng ngùng hỏi: “Lý thiếu, lẽ nào ngài muốn giải độc cho tôi r2”
“ừ”
Lý Trạch Vũ cười n là người một nhà.”
Lúc trước chúng ta là kẻ địch, còn bây giờ chúng ta đã Mấy chữ “người một nhà” làm Nam Cung Thạc vui mừng tới rơi lệ: “Lý thiếu không cần nói thêm gì nữa, từ giờ về sau chỉ cần ngài lên tiếng...” “Phịch phịch!”
Ông ta vừa nói vừa đấm vào ngực mình: “Dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa tôi cũng sẽ không nhíu mày!”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa!”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ xoè tay ra, bên trong có ba cây kim châm, một màu vàng và hai màu bạc: “Vận khí đan điền đi!”
“Dạ” Nam Cung Thạc lập tức ngồi xếp bằng, vận khí đan điền. “Phụt”
Lý Trạch Vũ bắn ra hai cây kim bạc, chúng nhanh chóng đâm vào huyệt khí hải của Nam Cung Thạc.
Một luồng hơi trắng thoát ẩn thoát hiện bốc lên từ sau lưng Nam Cung Thạc, ngày lúc này, cây kim vàng còn lại trong tay Lý Trạch Vũ vững vàng đâm vào huyệt trung quản của ông ta.
“Phich!”
Tiếp theo, Lý Trạch Vũ đánh một chưởng vào huyệt quan nguyên của Nam Cung Thạc, vận khí đả thông kinh mạch và mạch máu của ông ta.
Nháy mắt, Nam Cung Thạc cảm thấy cổ họng có gì đó cựa quậy, giống như bản thân đang mang thai.
“Ọc...
Ông ta chợt phun ra một ngụm máu đen.
“OkI”
Lý Trạch Vũ trở lại ngồi trên ghế sofa và ngậm một điếu thuốc.
“Lý thiếu, nhanh như vậy đã giải độc xong rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.