Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 938: Đôi mắt đẹp
Chấp Niệm Thành Ma
30/03/2024
Ở trước mặt Lý Trạch Vũ, trong từ điển của Bute sẽ không có hai chữ 'Từ chối.
Tuy rằng Triệu Như Mộng ra đời chưa lâu nhưng chắc chăn là một người phụ nữ thông minh.
Cô ta biết một khi quay trở lại lục địa nhất định sẽ bị Lý Trạch Vũ bắt được, hơn nữa lúc này cơ thể của cô ta rất không ổn, dứt khoát tìm đến một hòn đảo nhỏ trốn đi.
Hách Liên Vô Tình có được công lực hơn trăm năm, nếu Triệu Như Mộng hút hết công lực của đối phương chỉ trong một lần duy nhất tất nhiên đan điền sẽ không chịu nổi mà rách toạc.
Cho nên trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, từ đầu đến cuối cô ta đã hấp thụ khí kình trong người Hách Liên Vô Tình bảy lần, mỗi lần đều chỉ dám hấp. thụ một phần công lực của đối phương.
Mới khi nấy, là lần đầu tiên cô ta hấp thụ ba phần công lực của Hách Liên Vô Tình.
Nếu không phải bởi vì thực lực của cô ta tiến bộ vượt bậc, từ đầu đến cuối sẽ không bao giờ có thể không thể thừa nhận được hoàn toàn, cho nên việc khẩn cấp trước mắt là cô ta phải nhanh chóng dung hợp ba phần công lực này.
Rất nhanh, một ngày một đêm đã trôi qua.
Triệu Như Mộng dung hợp thành công hai phần công lực của Hách Liên Vô Tình, còn sót lại một phần công lực nhiều nhất chỉ cần tốn nửa ngày thời gian.
Nhưng mà lúc này cô ta vừa mệt vừa đói, chỉ có thể tạm thời ngừng dung hợp, đi tìm chút đồ ăn cho đỡ đói.
Trong lúc cô ta đi từ trong rừng ra bờ cát bờ biển, có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
Trong phút chốc, Triệu Như Mộng sợ tới mức hoa dung thất sắc. “Vợ ơi, có phải đói rồi đúng không?”
Lý Trạch Vũ cầm một miếng bánh sandwich, tay kia vẫy vẫy vài cái: “Lại đây, anh có đồ ăn này.”
“Vèo!” Dường như theo bản năng Triệu Như Mộng lựa chọn chạy trốn.
Nhìn bóng lưng của cô ta, khóe môi Lý Trạch Vũ thoáng hiện lên nụ cười, không nhanh không chậm đi theo.
Một lát sau.
Triệu Như Mộng nhanh chóng đi vào trong con thuyền bản thân cướp được, khởi động rời đi trước.
Lý Trạch Vũ lại chậm rì rì đi lên một chiếc du thuyền trên mặt đất.
Tốc độ của thuyền máy rất nhanh, tốc độ của du thuyền căn bản không thể so sánh được.
Cho nên sau khi Triệu Như Mộng khởi động thuyền máy rời đi, tâm lý dần dần buông lỏng.
Nhưng mà cô ta cảm nhận được có điềm chẳng lành! Hình như Lý Trạch Vũ không hề sốt ruột đuổi theo cô ta? Xảy ra chuyện gì thế?
Ngay trong lúc suy nghĩ trong đầu cô ta thay đổi nhanh chóng, chân ga của thuyền máy đột nhiên không thể hoạt động nữa, tốc độ dần dần chậm lại.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Triệu Như Mộng luống cuống.
Rất rõ ràng, đêm hôm trước Lý Trạch Vũ đã động tay động chân vào thuyền máy của cô ta.
Sau khi thấy du thuyền phía sau dần dần đuổi tới, Triệu Như Mộng biển bản thân chạy không thoát.
Nếu đã chạy không thoát thì thẳng thắn đối mặt luôn đi.
Cô cảm thấy mình đã dung hợp thành công chín phần công lực của Hách Liên Vô Tình, sẽ không yếu hơn Lý Trạch Vũ quá nhiều.
Nếu đối phương dám ép cô ta, chẳng qua là cá chết lưới rách mà thôi!
Triệu Như Mộng hạ quyết tâm xong cũng không rối rắm nữa, yên lặng đợi du thuyền tới gần.
“Hi, vợ ơi, thật sự trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lý đại đương gia đứng ở trên ván thuyền, từ trên cao nhìn xuống, vẫy tay: “Đúng rồi, vợ ơi sao em không chạy nữa thế?”
Đôi mắt đẹp của Triệu Như Mộng nhìn chăm chú, bất mãn nói: “Lý Trạch Vũ, chẳng lẽ anh không chịu buông tha cho tôi thật sao?”
(Đoạn này cãi nhau á nên tui để xưng hô tôi - anh)
“Vợ ơi, sao em không gọi cả phu quân luôn thế?”
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, ra vẻ bất mãn.
Triệu Như Mộng nhíu mày, cười lạnh, nói: “Đã tới lúc này rồi anh đừng giả vờ nữa, anh có coi tôi là vợ ư? Trái tim của anh đã bị đám hồ ly tinh thông đồng với anh lấy đi từ lâu rồi!”
“Này này này... Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung nhé.”
Lý Trạch Vũ lời lẽ chính đáng giải thích: “Những người bạn nữ của anh quen biết anh sớm hơn em, thậm chí người ta còn chưa nói là em dụ dỗ anh, sao em có thể nói người ta là hồ ly tinh cơ chứ?”
Triệu Như Mộng bỗng dưng nghẹn lời.
“Em lên thuyền trước đi.”
Lý Trạch Vũ vẫy tay, cả người lẫn vật lộ ra một nụ cười vô hại.
“Hai chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể bình tĩnh nói, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương đến hòa khí...”
Tuy rằng Triệu Như Mộng ra đời chưa lâu nhưng chắc chăn là một người phụ nữ thông minh.
Cô ta biết một khi quay trở lại lục địa nhất định sẽ bị Lý Trạch Vũ bắt được, hơn nữa lúc này cơ thể của cô ta rất không ổn, dứt khoát tìm đến một hòn đảo nhỏ trốn đi.
Hách Liên Vô Tình có được công lực hơn trăm năm, nếu Triệu Như Mộng hút hết công lực của đối phương chỉ trong một lần duy nhất tất nhiên đan điền sẽ không chịu nổi mà rách toạc.
Cho nên trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, từ đầu đến cuối cô ta đã hấp thụ khí kình trong người Hách Liên Vô Tình bảy lần, mỗi lần đều chỉ dám hấp. thụ một phần công lực của đối phương.
Mới khi nấy, là lần đầu tiên cô ta hấp thụ ba phần công lực của Hách Liên Vô Tình.
Nếu không phải bởi vì thực lực của cô ta tiến bộ vượt bậc, từ đầu đến cuối sẽ không bao giờ có thể không thể thừa nhận được hoàn toàn, cho nên việc khẩn cấp trước mắt là cô ta phải nhanh chóng dung hợp ba phần công lực này.
Rất nhanh, một ngày một đêm đã trôi qua.
Triệu Như Mộng dung hợp thành công hai phần công lực của Hách Liên Vô Tình, còn sót lại một phần công lực nhiều nhất chỉ cần tốn nửa ngày thời gian.
Nhưng mà lúc này cô ta vừa mệt vừa đói, chỉ có thể tạm thời ngừng dung hợp, đi tìm chút đồ ăn cho đỡ đói.
Trong lúc cô ta đi từ trong rừng ra bờ cát bờ biển, có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
Trong phút chốc, Triệu Như Mộng sợ tới mức hoa dung thất sắc. “Vợ ơi, có phải đói rồi đúng không?”
Lý Trạch Vũ cầm một miếng bánh sandwich, tay kia vẫy vẫy vài cái: “Lại đây, anh có đồ ăn này.”
“Vèo!” Dường như theo bản năng Triệu Như Mộng lựa chọn chạy trốn.
Nhìn bóng lưng của cô ta, khóe môi Lý Trạch Vũ thoáng hiện lên nụ cười, không nhanh không chậm đi theo.
Một lát sau.
Triệu Như Mộng nhanh chóng đi vào trong con thuyền bản thân cướp được, khởi động rời đi trước.
Lý Trạch Vũ lại chậm rì rì đi lên một chiếc du thuyền trên mặt đất.
Tốc độ của thuyền máy rất nhanh, tốc độ của du thuyền căn bản không thể so sánh được.
Cho nên sau khi Triệu Như Mộng khởi động thuyền máy rời đi, tâm lý dần dần buông lỏng.
Nhưng mà cô ta cảm nhận được có điềm chẳng lành! Hình như Lý Trạch Vũ không hề sốt ruột đuổi theo cô ta? Xảy ra chuyện gì thế?
Ngay trong lúc suy nghĩ trong đầu cô ta thay đổi nhanh chóng, chân ga của thuyền máy đột nhiên không thể hoạt động nữa, tốc độ dần dần chậm lại.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Triệu Như Mộng luống cuống.
Rất rõ ràng, đêm hôm trước Lý Trạch Vũ đã động tay động chân vào thuyền máy của cô ta.
Sau khi thấy du thuyền phía sau dần dần đuổi tới, Triệu Như Mộng biển bản thân chạy không thoát.
Nếu đã chạy không thoát thì thẳng thắn đối mặt luôn đi.
Cô cảm thấy mình đã dung hợp thành công chín phần công lực của Hách Liên Vô Tình, sẽ không yếu hơn Lý Trạch Vũ quá nhiều.
Nếu đối phương dám ép cô ta, chẳng qua là cá chết lưới rách mà thôi!
Triệu Như Mộng hạ quyết tâm xong cũng không rối rắm nữa, yên lặng đợi du thuyền tới gần.
“Hi, vợ ơi, thật sự trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lý đại đương gia đứng ở trên ván thuyền, từ trên cao nhìn xuống, vẫy tay: “Đúng rồi, vợ ơi sao em không chạy nữa thế?”
Đôi mắt đẹp của Triệu Như Mộng nhìn chăm chú, bất mãn nói: “Lý Trạch Vũ, chẳng lẽ anh không chịu buông tha cho tôi thật sao?”
(Đoạn này cãi nhau á nên tui để xưng hô tôi - anh)
“Vợ ơi, sao em không gọi cả phu quân luôn thế?”
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, ra vẻ bất mãn.
Triệu Như Mộng nhíu mày, cười lạnh, nói: “Đã tới lúc này rồi anh đừng giả vờ nữa, anh có coi tôi là vợ ư? Trái tim của anh đã bị đám hồ ly tinh thông đồng với anh lấy đi từ lâu rồi!”
“Này này này... Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung nhé.”
Lý Trạch Vũ lời lẽ chính đáng giải thích: “Những người bạn nữ của anh quen biết anh sớm hơn em, thậm chí người ta còn chưa nói là em dụ dỗ anh, sao em có thể nói người ta là hồ ly tinh cơ chứ?”
Triệu Như Mộng bỗng dưng nghẹn lời.
“Em lên thuyền trước đi.”
Lý Trạch Vũ vẫy tay, cả người lẫn vật lộ ra một nụ cười vô hại.
“Hai chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể bình tĩnh nói, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương đến hòa khí...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.