Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 85: Gia tộc Pinault
Chấp Niệm Thành Ma
19/01/2024
Cho dù Lý Trạch Vũ là thái tử của gia tộc hào môn số một nhưng quyền thế của hắn cũng chỉ giới hạn trong nước Hạ mà thôi.
Gia tộc Pinault thì khác.
Đây chính là một trong mười gia tộc tài phiệt hàng đầu thế giới và có tâm ảnh hưởng nhất định ở bất kỳ quốc gia nào.
Mà Thatcher, với tư cách là tộc trưởng cao quý lại khom người nói chuyện với một thiếu gia ăn chơi đàng điếm tựa như người hầu.
Cảnh tượng này không khỏi khiến những vị khách có mặt ở đây nghi ngờ mình đang nằm mơi
Trong số đó, người bị sốc nhất không ai khác chính là Tân Hạo Hiên.
Khóe miệng của gã giật giật mấy lần, thậm chí rất muốn tự vung cho mình hai cái tát để chứng minh tất cả những gì gã vừa nhìn thấy đều là giả.
Đáng tiếc không như mong muốn.
"Tân thiếu, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc, gia tộc Pinault chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với nhà họ Tân của cậu nữa"
Thatcher nói một câu khiến Tân Hạo Nhiên sững lại như bị sét đánh.
Điều này cũng có nghĩa là vị trí thành chủ Tuyên Thành không có liên quan gì với gã nữa, cái gì mà "thành chủ trẻ tuổi nhất" nước Hạ đã hoàn toàn trở thành trò cười.
"Tại sao?"
Tân Hạo Nhiên đỏ mắt hỏi.
Không cam tâm, gã vô cùng không cam tâm!
Trước đó hai bên đã đàm phán rất tốt đẹp, tại sao đối phương lại đột nhiên lật lọng?
"Bởi vì cậu đắc tội người không nên đắc tội."
Lần này Thatcher dùng tiếng nước Hạ trả lời rất lưu loát.
Mà tất cả mọi người ở đây đều ngầm hiểu, "người không nên đắc tội" trong miệng ông ta chính là Lý Trạch VũI
Giờ khắc này, dường như một cái tát vô hình giáng lên mặt Tần Hạo Nhiên.
Im ắng, nhưng lại vô cùng đau nhức!
"Ha ha ha, lần này cậu thắng!"
Tần Hạo Nhiên giận quá hoá cười, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn ngập oán độc, gã phất tay chuẩn bị rời đi cùng trợ lý.
Bởi vì gã đã không còn mặt mũi để ở lại nữa.
"Thiếu gia, có cần tôi giữ gã lại không?"
Vật Tương Vong xoa xoa tay, không hề để thân phận của Tần Hạo Nhiên để ở trong lòng chút nào.
Lý Trạch Vũ khẽ lắc đầu.
Đối với một số người, tra tấn thân thể còn không bằng phá hủy tâm trí của kẻ đó.
Hiển nhiên, Tân Hạo Nhiên thuộc về loại sau. "Thiếu gia muốn làm gì vậy?"
Cẩu Phú Quý biết thiếu gia nhà mình sẽ không bỏ qua Tần Hạo Nhiên, chắc chắn hắn còn có ý khác.
Lý Trạch Vũ không nói gì, mà vẫy tay gọi Tống Minh Cao.
"Lý thiếu!"
Gia tộc Pinault thì khác.
Đây chính là một trong mười gia tộc tài phiệt hàng đầu thế giới và có tâm ảnh hưởng nhất định ở bất kỳ quốc gia nào.
Mà Thatcher, với tư cách là tộc trưởng cao quý lại khom người nói chuyện với một thiếu gia ăn chơi đàng điếm tựa như người hầu.
Cảnh tượng này không khỏi khiến những vị khách có mặt ở đây nghi ngờ mình đang nằm mơi
Trong số đó, người bị sốc nhất không ai khác chính là Tân Hạo Hiên.
Khóe miệng của gã giật giật mấy lần, thậm chí rất muốn tự vung cho mình hai cái tát để chứng minh tất cả những gì gã vừa nhìn thấy đều là giả.
Đáng tiếc không như mong muốn.
"Tân thiếu, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc, gia tộc Pinault chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với nhà họ Tân của cậu nữa"
Thatcher nói một câu khiến Tân Hạo Nhiên sững lại như bị sét đánh.
Điều này cũng có nghĩa là vị trí thành chủ Tuyên Thành không có liên quan gì với gã nữa, cái gì mà "thành chủ trẻ tuổi nhất" nước Hạ đã hoàn toàn trở thành trò cười.
"Tại sao?"
Tân Hạo Nhiên đỏ mắt hỏi.
Không cam tâm, gã vô cùng không cam tâm!
Trước đó hai bên đã đàm phán rất tốt đẹp, tại sao đối phương lại đột nhiên lật lọng?
"Bởi vì cậu đắc tội người không nên đắc tội."
Lần này Thatcher dùng tiếng nước Hạ trả lời rất lưu loát.
Mà tất cả mọi người ở đây đều ngầm hiểu, "người không nên đắc tội" trong miệng ông ta chính là Lý Trạch VũI
Giờ khắc này, dường như một cái tát vô hình giáng lên mặt Tần Hạo Nhiên.
Im ắng, nhưng lại vô cùng đau nhức!
"Ha ha ha, lần này cậu thắng!"
Tần Hạo Nhiên giận quá hoá cười, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn ngập oán độc, gã phất tay chuẩn bị rời đi cùng trợ lý.
Bởi vì gã đã không còn mặt mũi để ở lại nữa.
"Thiếu gia, có cần tôi giữ gã lại không?"
Vật Tương Vong xoa xoa tay, không hề để thân phận của Tần Hạo Nhiên để ở trong lòng chút nào.
Lý Trạch Vũ khẽ lắc đầu.
Đối với một số người, tra tấn thân thể còn không bằng phá hủy tâm trí của kẻ đó.
Hiển nhiên, Tân Hạo Nhiên thuộc về loại sau. "Thiếu gia muốn làm gì vậy?"
Cẩu Phú Quý biết thiếu gia nhà mình sẽ không bỏ qua Tần Hạo Nhiên, chắc chắn hắn còn có ý khác.
Lý Trạch Vũ không nói gì, mà vẫy tay gọi Tống Minh Cao.
"Lý thiếu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.